Ninh Quang Diệu thẫn thờ, hình như không nghe thấy lời của Dương Thần, một lúc lâu sau, mới trong ánh mắt chờ đợi của Dương Thần, nhè nhẹ lắc đầu.
- Không, tôi sẽ không đi gặp nó.
Ninh Quang Diệu ấp úng nói, mắt đong đầy sự bi thương.
- Tại sao?
Vẻ mặt Dương Thần lộ chút thất vọng:
- Lẽ nào ông vẫn không muốn thừa nhận cô ấy là con đẻ của ông sao?
Hốc mắt Ninh Quang Diệu đỏ lên, nhưng ánh mắt vẫn là vô cùng cương quyết:
- Chính vì nó là con gái tôi, tôi sẽ không đi gặp nó.
Dương Thần cảm thấy hơi đau đầu, chuỗi giằng co khiến hắn cáu kỉnh:
- Ninh Thủ tướng, ông có biết vì sao tôi muốn nói cho ông nhiều như vậy không, thực ra với tính cách của tôi, vốn không muốn nói với ông nhiều như vậy, nhưng tôi luôn cảm thấy, ông khác với nhiều người, tôi nên nói với ông những điều này.
Tôi nghĩ, ông hẳn đã sớm biết Nhược Khê là con gái ông rồi, cho nên nhiều năm nay, mặc dù không đến thăm cô ấy, nhưng không ít lần còn âm thầm giúp đỡ cô ấy, tâm nguyện khi bà nội cô ấy còn sống là có thể dựa vào sức mạnh của ngài đảm bào cho Quốc Tế Ngọc Lôi, nếu không chỉ dựa vào Lâm Chí Quốc thì không thể nào giúp cho Nhược Khê được như ngày hôm nay.
Nếu trong lòng ông đã luôn có cô ấy, mà bây giờ Nhược Khê đã biết được ông là bố cô ấy rồi, ông lại không đi gặp cô ấy, cho dù là gặp một lần cũng không đi, ông không cảm thấy quá tàn nhẫn sao?
Ninh Quang Diệu vẫn lắc đầu như cũ, nói:
- Ta đi gặp nó, lại có thể như thế nào nữa đây, gặp không bằng không gặp.
- Thối tha.
Dương Thần không kìm được nói.
- Quỷ tha ma bắt cái lý luận chó má gì đó đi? Lẽ nào Nhược Khê còn muốn dựa vào người bố Thủ tướng cầu xin cái gì sao? Cô ấy chỉ cần ông thừa nhận, chỉ là một chút an ủi trong lòng, để cô ấy biết, ông không hề bỏ rơi cô ấy, thế là đủ rồi.
- Ta chưa bao giờ bỏ rơi nó, nhưng ta không thể đi gặp nó.
Ninh Quang Diệu cao giọng nói.
- Tình cảm giữa người với người, không thể do bản thân tùy ý khống chế được, có lẽ tôi có thể, nhưng đứa bé đó còn trẻ như vậy, nó có thể khống chế nổi không, nếu như gặp một lần rồi, khó đảm bảo sẽ không có lần thứ hai, thứ ba... nếu như để người ngoài biết được quan hệ giữa chúng tôi, vậy công việc hiện giờ của ta, sự nghiệp và gia đình hiện tại của ta làm thế nào?
Những người ủng hộ ta, biết ta có con gái riêng sẽ nghĩ như thế nào? Vợ con ta sẽ nhìn và đối xử với ta ra sao? Quốc Đống sẽ nghĩ thế nào về người cha này? Về phần Ninh gia sẽ có kết cục như thế nào? Ta còn có thể dựa vào đâu để làm gương cho kẻ dưới?
Dương Thần, cậu muốn làm rõ ràng, ta không nhàn rỗi như cậu, muốn làm gì thì cứ làm, tôi là Thủ tướng nước Hoa Hạ này, ngày ngày đều cần làm việc, có thể sẽ ảnh hưởng đến đời sống của trăm nghìn người dân, có thể dẫn tới tranh cãi của đất nước, thậm chí là chiến tranh thế giới, tôi đâu có thể để mình mắc phải cái sai lầm nhỏ nhặt ấy chứ.
Ninh Quang Diệu nói đến chỗ xúc động, cơ thể run rẩy lên, sắc mặt hồng lên, thở hổn hển, mắt ngấn nước.
Dương Thần nghiến răng, lập tức cười phá lên, khinh miệt nói:
- Hừ, thật là đàng hoàng, một đống lý luận khiến người ta nghe mà buồn nôn...
- Ngươi còn trẻ, không thể hiểu được, vị trí ta đang ở, giống như một phiến băng mỏng.
Ninh Quang Diệu lạnh lùng nói.
Dương Thần hừ nhẹ nói:
- Tôi chỉ biết, không có bất cứ cái cớ gì, có thể khiến cha mẹ vứt bỏ đứa con của mình.
- Tôi không có vứt bỏ nó, ta âm thầm nhìn nó lớn lên, nếu như không có ta, ngươi nghĩ rằng nó có thể trưởng thành thuận lợi như thế sao? Cậu nghĩ rằng Ngọc Lôi quốc tế có thể có ngày hôm nay sao?
Ninh Quang Diệu thấp giọng nói như rít.
Bờ hồ nhỏ lúc này, hai người đứng sừng sững, sóng nước gợn nhẹ lăn tăn.
Dương Thần im lặng một lúc, mới ngẩng đầu lên, ánh mắt như vô cảm, giọng đã có chút khàn khàn, nói:
- Ninh Thủ tướng, ông hẳn cũng biết, quá khứ của tôi cũng không có cha mẹ...
Sắc mặt Ninh Quang Diệu âm trầm bất định, gật đầu.
- Tôi khi đó, vốn dĩ không ôm bất cứ ảo tưởng gì về cha mẹ mình, thế nên, khi mà mẹ tôi và người đàn ông ấy xuất hiện trong cuộc đời tôi, ngoài ngạc nhiên ra, còn có bài xích và ghét bỏ, từ đáy lòng tôi hận bọn họ, nếu như không phải những chuyện họ đã làm với tôi, tôi đã không có quá khứ như địa ngục đó.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ vì tất cả những gì mình đạt được bây giờ, bởi vì bất cứ ai nếu như trải qua tất cả những gì tôi đã trải qua, còn có thể sống lại, vậy thì tất cả, chỉ vẻn vẹn là sự bồi thường đáng thương mà thôi.
Tôi chỉ là sự trùng hợp phi thường, trong vô số người, một người có thể sống sót đến bây giờ thôi, dưới chân tôi, là đống xương máu có thể xây thành thành lũy.
Thế nên, tôi không định tán thành họ, tôi nói với bản thân, họ là người đã từng vứt bỏ tôi, tôi không cần bây giờ họ cho tôi sự thân tình buồn nôn đó...
Nghe đến đây, ánh mắt Ninh Quang Diệu u ám, khẽ thở dài một tiếng.
Dương Thần dừng lại một chút mới tiếp tục nói:
- Hôm đó, ông ấy đến nhà tôi, nói mẹ tôi bị giam, vì bà ấy muốn gặp tôi, muốn nhận tôi, thế nên...bị người đàn ông đó giam giữ.
Tôi vốn nghĩ, cái này thì liên quan gì tới tôi, ai bảo năm đó bà ấy bỏ rơi tôi, tất cả những thứ này đều là báo ứng...
Nhưng, Nhược Khê hy vọng tôi đi cứu mẹ của tôi, cô ấy nói...Trên thế giới này, vợ chồng có thể ly hôn, bạn bè có thể hợp tan, đồng nghiệp có thể thay đổi...chỉ có bố mẹ và con cái, từ giây phút hạ sinh, sinh tử không rời...
Ninh Quang Diệu nhắm mắt lại, khóe mắt nhòe nước, một tay đặt trên bàn, nắm chặt lấy tách trà, như muốn bóp nát tách trà đó.
- Bất cứ ai nói với tôi những lời đó, tôi đều mặc kệ không quan tâm, nhưng, người con gái ngốc nghếch ấy nói với ta, ta khó mà kháng cự nổi.
Dương Thần tự giễu cười nói:
- Ngươi không biết cô ấy ngốc thế nào đâu, từ nhỏ, nhận một người đàn ông không có khả năng sinh con làm bố, hơn nữa, còn bị bà nội mà cô ấy yêu thương nhất lừa dối hai mấy năm, luôn cho rằng là thật.
Cô ấy vất vả làm việc, thức đêm tăng ca, trên thương trường, tự biến mình giống như một con bọ cạp độc, khiến người ta không dám gần, không giống như những cô gái khác, ở tuổi này đều để thời gian làm đẹp, tìm đối tượng, đến sàn nhảy, quán rượu...trong cuộc sống của cô ấy, ngoài công việc, vẫn là công việc.
Nhưng, cô ấy nỗ lực gây dựng công ty to như vậy, lại vẫn có một người đàn ông vốn không phải cha của cô, cản bước đi của cô...người đàn ông đó, hận cô ấy vô cùng, hận cô cướp đi tài sản vốn thuộc về ông ta, nhưng cô ấy luôn nhẫn nhịn, còn trả lại ông ta, cho ông ta xe, cho ông ta tiền nuôi gái.
Đến cuối cùng, lại bị kẻ đó bắt cóc, thậm chí muốn sát hại...
Ninh Quang Diệu cúi đầu, tay chống trán, dường như không dám nghe tiếp.
Dương Thần cũng không có ý dừng lại, hứng thú nói:
- Chính là ở đây, cái gọi là tình thân, người con gái đó, từ lúc biết Lâm Khôn không phải là bố cô ấy, lại nói với tôi, tôi không thể bỏ mặc mẹ tôi, nói với tôi, tình thân khó dứt bỏ...
Ngươi làm ta thế nào không đau lòng, thế nào đi chấp nhận, tôi làm sao nhẫn tâm không nghe lời cô ấy?
Cho nên hôm đó tôi mới xông vào, đem mẹ tôi ra, và bây giờ xem ra, tôi nghe lời là đúng rồi.
- Đừng nói nữa...Đừng nói nữa...
Ninh Quang Diệu đau khổ lau hai mắt, thấp giọng nói.
- Sao lại không nói nữa, nói trúng tim đen của ông rồi sao?
Dương Thần khẽ cười:
- Là ông nhớ, mẹ tôi vì tôi, nguyện dùng thân đỡ đạn không...vẫn là mẹ tôi vì tôi mà bất chấp thanh danh, việc mẹ tôi ở cùng tôi?
- Dương Thần, tôi đã nói rồi, tôi khác với những người khác, Tuyết Hoa có thể, tôi thì không được.
Ninh Quang Diệu nói.
Dương Thần nói:
- Cùng là cha mẹ đẻ, sao ông lại không thể, huống hồ, chỉ là muốn ông gặp Nhược Khê một lần, người con gái ấy miệng không nói, người cũng lạnh như băng, nhưng trong lòng cô ấy, ông có biết là quý trọng người thân thế nào không? Cô ấy căn bản không mong mỏi ông cho cô ấy cái gì, cái gì mà Ninh gia, cái gì mà Thủ tướng? Cô ấy căn bản không quan tâm, chỉ cần chính miệng ông thừa nhận, ông là cha cô ấy.
Ninh Thủ tướng, ông biết không, hôm đó ông gọi điện đến nhà, nói với Nhược Lâm, bệnh án đó là giả, đúng là lúc tôi vừa xác nhận ông là cha đẻ của cô ấy.
- Cái gì?
Ninh Quang Diệu giật mình hoảng hốt.
- Chính là như vậy.
Dương Thần cười bi thảm, nói:
- Ông có biết ông đối với Nhược Khê tàn khốc thế nào không, cô ấy vừa mới biết ông là cha đẻ đã bỏ rơi mẹ con cô ấy bao nhiêu năm, ông lại lập tức nói với cô ấy rằng, bệnh án đó là giả.
Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, trong cuộc đời của Nhược Khê, người cha nhẫn tâm như nào đã liên tục bỏ rơi cô ây hai lần, lại tiếp tục bỏ rơi hai lần đứa con gái đẻ của bản thân?
Ninh Quang Diệu thẫn thờ, hình như không nghe thấy lời của Dương Thần, một lúc lâu sau, mới trong ánh mắt chờ đợi của Dương Thần, nhè nhẹ lắc đầu.
- Không, tôi sẽ không đi gặp nó.
Ninh Quang Diệu ấp úng nói, mắt đong đầy sự bi thương.
- Tại sao?
Vẻ mặt Dương Thần lộ chút thất vọng:
- Lẽ nào ông vẫn không muốn thừa nhận cô ấy là con đẻ của ông sao?
Hốc mắt Ninh Quang Diệu đỏ lên, nhưng ánh mắt vẫn là vô cùng cương quyết:
- Chính vì nó là con gái tôi, tôi sẽ không đi gặp nó.
Dương Thần cảm thấy hơi đau đầu, chuỗi giằng co khiến hắn cáu kỉnh:
- Ninh Thủ tướng, ông có biết vì sao tôi muốn nói cho ông nhiều như vậy không, thực ra với tính cách của tôi, vốn không muốn nói với ông nhiều như vậy, nhưng tôi luôn cảm thấy, ông khác với nhiều người, tôi nên nói với ông những điều này.
Tôi nghĩ, ông hẳn đã sớm biết Nhược Khê là con gái ông rồi, cho nên nhiều năm nay, mặc dù không đến thăm cô ấy, nhưng không ít lần còn âm thầm giúp đỡ cô ấy, tâm nguyện khi bà nội cô ấy còn sống là có thể dựa vào sức mạnh của ngài đảm bào cho Quốc Tế Ngọc Lôi, nếu không chỉ dựa vào Lâm Chí Quốc thì không thể nào giúp cho Nhược Khê được như ngày hôm nay.
Nếu trong lòng ông đã luôn có cô ấy, mà bây giờ Nhược Khê đã biết được ông là bố cô ấy rồi, ông lại không đi gặp cô ấy, cho dù là gặp một lần cũng không đi, ông không cảm thấy quá tàn nhẫn sao?
Ninh Quang Diệu vẫn lắc đầu như cũ, nói:
- Ta đi gặp nó, lại có thể như thế nào nữa đây, gặp không bằng không gặp.
- Thối tha.
Dương Thần không kìm được nói.
- Quỷ tha ma bắt cái lý luận chó má gì đó đi? Lẽ nào Nhược Khê còn muốn dựa vào người bố Thủ tướng cầu xin cái gì sao? Cô ấy chỉ cần ông thừa nhận, chỉ là một chút an ủi trong lòng, để cô ấy biết, ông không hề bỏ rơi cô ấy, thế là đủ rồi.
- Ta chưa bao giờ bỏ rơi nó, nhưng ta không thể đi gặp nó.
Ninh Quang Diệu cao giọng nói.
- Tình cảm giữa người với người, không thể do bản thân tùy ý khống chế được, có lẽ tôi có thể, nhưng đứa bé đó còn trẻ như vậy, nó có thể khống chế nổi không, nếu như gặp một lần rồi, khó đảm bảo sẽ không có lần thứ hai, thứ ba... nếu như để người ngoài biết được quan hệ giữa chúng tôi, vậy công việc hiện giờ của ta, sự nghiệp và gia đình hiện tại của ta làm thế nào?
Những người ủng hộ ta, biết ta có con gái riêng sẽ nghĩ như thế nào? Vợ con ta sẽ nhìn và đối xử với ta ra sao? Quốc Đống sẽ nghĩ thế nào về người cha này? Về phần Ninh gia sẽ có kết cục như thế nào? Ta còn có thể dựa vào đâu để làm gương cho kẻ dưới?
Dương Thần, cậu muốn làm rõ ràng, ta không nhàn rỗi như cậu, muốn làm gì thì cứ làm, tôi là Thủ tướng nước Hoa Hạ này, ngày ngày đều cần làm việc, có thể sẽ ảnh hưởng đến đời sống của trăm nghìn người dân, có thể dẫn tới tranh cãi của đất nước, thậm chí là chiến tranh thế giới, tôi đâu có thể để mình mắc phải cái sai lầm nhỏ nhặt ấy chứ.
Ninh Quang Diệu nói đến chỗ xúc động, cơ thể run rẩy lên, sắc mặt hồng lên, thở hổn hển, mắt ngấn nước.
Dương Thần nghiến răng, lập tức cười phá lên, khinh miệt nói:
- Hừ, thật là đàng hoàng, một đống lý luận khiến người ta nghe mà buồn nôn...
- Ngươi còn trẻ, không thể hiểu được, vị trí ta đang ở, giống như một phiến băng mỏng.
Ninh Quang Diệu lạnh lùng nói.
Dương Thần hừ nhẹ nói:
- Tôi chỉ biết, không có bất cứ cái cớ gì, có thể khiến cha mẹ vứt bỏ đứa con của mình.
- Tôi không có vứt bỏ nó, ta âm thầm nhìn nó lớn lên, nếu như không có ta, ngươi nghĩ rằng nó có thể trưởng thành thuận lợi như thế sao? Cậu nghĩ rằng Ngọc Lôi quốc tế có thể có ngày hôm nay sao?
Ninh Quang Diệu thấp giọng nói như rít.
Bờ hồ nhỏ lúc này, hai người đứng sừng sững, sóng nước gợn nhẹ lăn tăn.
Dương Thần im lặng một lúc, mới ngẩng đầu lên, ánh mắt như vô cảm, giọng đã có chút khàn khàn, nói:
- Ninh Thủ tướng, ông hẳn cũng biết, quá khứ của tôi cũng không có cha mẹ...
Sắc mặt Ninh Quang Diệu âm trầm bất định, gật đầu.
- Tôi khi đó, vốn dĩ không ôm bất cứ ảo tưởng gì về cha mẹ mình, thế nên, khi mà mẹ tôi và người đàn ông ấy xuất hiện trong cuộc đời tôi, ngoài ngạc nhiên ra, còn có bài xích và ghét bỏ, từ đáy lòng tôi hận bọn họ, nếu như không phải những chuyện họ đã làm với tôi, tôi đã không có quá khứ như địa ngục đó.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ vì tất cả những gì mình đạt được bây giờ, bởi vì bất cứ ai nếu như trải qua tất cả những gì tôi đã trải qua, còn có thể sống lại, vậy thì tất cả, chỉ vẻn vẹn là sự bồi thường đáng thương mà thôi.
Tôi chỉ là sự trùng hợp phi thường, trong vô số người, một người có thể sống sót đến bây giờ thôi, dưới chân tôi, là đống xương máu có thể xây thành thành lũy.
Thế nên, tôi không định tán thành họ, tôi nói với bản thân, họ là người đã từng vứt bỏ tôi, tôi không cần bây giờ họ cho tôi sự thân tình buồn nôn đó...
Nghe đến đây, ánh mắt Ninh Quang Diệu u ám, khẽ thở dài một tiếng.
Dương Thần dừng lại một chút mới tiếp tục nói:
- Hôm đó, ông ấy đến nhà tôi, nói mẹ tôi bị giam, vì bà ấy muốn gặp tôi, muốn nhận tôi, thế nên...bị người đàn ông đó giam giữ.
Tôi vốn nghĩ, cái này thì liên quan gì tới tôi, ai bảo năm đó bà ấy bỏ rơi tôi, tất cả những thứ này đều là báo ứng...
Nhưng, Nhược Khê hy vọng tôi đi cứu mẹ của tôi, cô ấy nói...Trên thế giới này, vợ chồng có thể ly hôn, bạn bè có thể hợp tan, đồng nghiệp có thể thay đổi...chỉ có bố mẹ và con cái, từ giây phút hạ sinh, sinh tử không rời...
Ninh Quang Diệu nhắm mắt lại, khóe mắt nhòe nước, một tay đặt trên bàn, nắm chặt lấy tách trà, như muốn bóp nát tách trà đó.
- Bất cứ ai nói với tôi những lời đó, tôi đều mặc kệ không quan tâm, nhưng, người con gái ngốc nghếch ấy nói với ta, ta khó mà kháng cự nổi.
Dương Thần tự giễu cười nói:
- Ngươi không biết cô ấy ngốc thế nào đâu, từ nhỏ, nhận một người đàn ông không có khả năng sinh con làm bố, hơn nữa, còn bị bà nội mà cô ấy yêu thương nhất lừa dối hai mấy năm, luôn cho rằng là thật.
Cô ấy vất vả làm việc, thức đêm tăng ca, trên thương trường, tự biến mình giống như một con bọ cạp độc, khiến người ta không dám gần, không giống như những cô gái khác, ở tuổi này đều để thời gian làm đẹp, tìm đối tượng, đến sàn nhảy, quán rượu...trong cuộc sống của cô ấy, ngoài công việc, vẫn là công việc.
Nhưng, cô ấy nỗ lực gây dựng công ty to như vậy, lại vẫn có một người đàn ông vốn không phải cha của cô, cản bước đi của cô...người đàn ông đó, hận cô ấy vô cùng, hận cô cướp đi tài sản vốn thuộc về ông ta, nhưng cô ấy luôn nhẫn nhịn, còn trả lại ông ta, cho ông ta xe, cho ông ta tiền nuôi gái.
Đến cuối cùng, lại bị kẻ đó bắt cóc, thậm chí muốn sát hại...
Ninh Quang Diệu cúi đầu, tay chống trán, dường như không dám nghe tiếp.
Dương Thần cũng không có ý dừng lại, hứng thú nói:
- Chính là ở đây, cái gọi là tình thân, người con gái đó, từ lúc biết Lâm Khôn không phải là bố cô ấy, lại nói với tôi, tôi không thể bỏ mặc mẹ tôi, nói với tôi, tình thân khó dứt bỏ...
Ngươi làm ta thế nào không đau lòng, thế nào đi chấp nhận, tôi làm sao nhẫn tâm không nghe lời cô ấy?
Cho nên hôm đó tôi mới xông vào, đem mẹ tôi ra, và bây giờ xem ra, tôi nghe lời là đúng rồi.
- Đừng nói nữa...Đừng nói nữa...
Ninh Quang Diệu đau khổ lau hai mắt, thấp giọng nói.
- Sao lại không nói nữa, nói trúng tim đen của ông rồi sao?
Dương Thần khẽ cười:
- Là ông nhớ, mẹ tôi vì tôi, nguyện dùng thân đỡ đạn không...vẫn là mẹ tôi vì tôi mà bất chấp thanh danh, việc mẹ tôi ở cùng tôi?
- Dương Thần, tôi đã nói rồi, tôi khác với những người khác, Tuyết Hoa có thể, tôi thì không được.
Ninh Quang Diệu nói.
Dương Thần nói:
- Cùng là cha mẹ đẻ, sao ông lại không thể, huống hồ, chỉ là muốn ông gặp Nhược Khê một lần, người con gái ấy miệng không nói, người cũng lạnh như băng, nhưng trong lòng cô ấy, ông có biết là quý trọng người thân thế nào không? Cô ấy căn bản không mong mỏi ông cho cô ấy cái gì, cái gì mà Ninh gia, cái gì mà Thủ tướng? Cô ấy căn bản không quan tâm, chỉ cần chính miệng ông thừa nhận, ông là cha cô ấy.
Ninh Thủ tướng, ông biết không, hôm đó ông gọi điện đến nhà, nói với Nhược Lâm, bệnh án đó là giả, đúng là lúc tôi vừa xác nhận ông là cha đẻ của cô ấy.
- Cái gì?
Ninh Quang Diệu giật mình hoảng hốt.
- Chính là như vậy.
Dương Thần cười bi thảm, nói:
- Ông có biết ông đối với Nhược Khê tàn khốc thế nào không, cô ấy vừa mới biết ông là cha đẻ đã bỏ rơi mẹ con cô ấy bao nhiêu năm, ông lại lập tức nói với cô ấy rằng, bệnh án đó là giả.
Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, trong cuộc đời của Nhược Khê, người cha nhẫn tâm như nào đã liên tục bỏ rơi cô ây hai lần, lại tiếp tục bỏ rơi hai lần đứa con gái đẻ của bản thân?