Bầu trời tối đen như nước biển, trong tầng tầng lớp lớp ánh sáng, toả ra nhiều cánh hoa.
Ở giữa không trung, một bóng trắng lóe lên, một người đàn ông trẻ tuổi mặc một chiếc áo cộc tay màu trắng, một chiếc quần màu cà phê, giống như xé toạc màn đêm mà đi ra vậy.
Nhiệt độ trên biển lúc này thấp nhất cũng phải dưới 0 độ C, nhưng người đàn ông này lại trông không có vẻ gì là cảm thấy lạnh, bình thản đi tản bộ trước cửa nhà.
Người này, đương nhiên chính là Dương Thần sau khi liên tục di chuyển tức thời, vội vàng chạy tới, đã tìm thấy mục tiêu ở trên biển Thái Bình Dương nay.
Sau khi Dương Thần tới được tọa độ mà Macedonia đưa cho, cũng không vội vàng đi xem xét tình hình trên biển, vẫn ngửa đầu lên, nhìn lên không trung, có vẻ hơi sững sờ...
Không hiểu vì sao, gần đây mặc dù hay sử dụng tu vi của mình, nhưng cũng không xảy ra vấn đề gì, Dương Thần mơ hồ cảm thấy, nếu mình không kiềm chế việc sử dụng tu vi của mình thì lúc nào đó sẽ xảy ra sự cố thôi.
Loại võ công này thâm sâu khó lường, huyền diệu thì huyền diệu thật nhưng cũng có thể gây nguy hại cho mình.
Giống như lần trước ngồi máy bay từ Yến Kinh trở về Trung Hải, mặc dù dịch chuyển tức thời thì rất nhanh có thể đến nơi, nhưng không phải là tình huống bắt buộc, nên Dương Thần đã chọn ngồi máy bay trở về.
Lần trước dịch chuyển đến Philippines, cảm giác nguy hiểm cảm thấy vô cùng rõ ràng, nhưng lần này di chuyển đến cả nửa vòng trái đất, Dương Thần không biết tại sao tim lại đập thình thịch, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng mờ mịt, giống như bị bóng ma ám ảnh, khiến cho mình không được thoải mái.
Dương Thần đang do dự, có nên đợi cho sau khi mọi việc kết thúc, đi hỏi Yến Tam Nương, đây có phải là do tu vi phá Tiên Thiên Đại Viên Mãn không, cho nên mới có “tác dụng phụ”, nếu như không phải, vậy thì có thể tu vi của mình đã xảy ra vấn đề thật rồi, dù sao thì mình cũng chỉ mò mẫm mà tập thôi, không có ai nói cho mình biết là mình tập đúng hay sai.
Lắc lắc đầu, Dương Thần hít một hơi thật sâu, không muốn nghĩ đến vấn đề đau đầu này nữa, hơn nữa còn phải đi xem xét mặt biển, điều tra tỉ mỉ những dấu vết để lại.
Tuy rằng đang là buổi đêm, nhưng trong mắt Dương Thần, mọi thứ rõ như ban ngày.
Một vùng biển, trong phạm vi mười hải lý, ở đâu cũng nhìn thấy những mảnh vụn còn sót lại của những chiến hạm của Mỹ, những phần lớn hơn, đều chìm hết xuống biển, nhưng vẫn có thể nhìn thấy, rất nhiều vật phẩm được lính hải quân sử dụng hàng ngày, cùng với một ít phao, thuyền cứu sinh...
Chỉ có điều, với mức độ bị phá hủy như thế này, thì con người hầu như không còn cơ hội sống sót, đơn giản như chiếc chiến hạm phát nổ, đặc biệt là tàu sân bay năng lượng hạt nhân bị phát nổ còn mang theo không ít đầu đạn hạt nhân, đừng nói là chỉ có người trên tàu, cho dù là sinh vật sống ở dưới biển, cũng chết không ít.
Mức độ phá hủy như vậy, chỉ trong một phút là mọi thứ đã tan tành, sau khi dỡ bỏ không gian thần lực, đem đến cả trường hợp khủng bố, lần này cũng lại chứng minh, minh phong ấn các thần, quả thật là điều tất yếu.
Dương Thần tính toán trong đầu một chút, ở vị trí này mà nói, mục tiêu của hạm đội, nên là trận Trân Châu cảng ở Hawai của Mỹ, cái tên giả mạo mình, chọn giữa đường động thủ, mà thậm chí còn phá tan cả căn cứ quân sự lớn, có thể thấy được mục tiêu lớn đến mức nào, đổ tiếng xấu lên đầu mình, khơi mào cho mọi chuyện, chưa biết chừng, Trân Châu cảng của Mỹ cũng bị phá tanh bành, thì nhất định người Mỹ sẽ trở mặt cho xem.
Dù sao thì người ta cũng đã vất vả khổ sở xây dựng căn cứ trên Thái Bình Dương, nếu như cửa nhà mình bị phá, sao mà có thể giữ được bình tĩnh cơ chứ?
Hơn nữa, điểm mấu chốt là, vùng biển này không có bất cứ tàu thuyền buôn bán, tàu du lịch nào, rất có lợi cho việc phong tỏa tin tức sau khi hạm đội bị tiêu diệt, với ý nghĩ như vậy, tên giả mạo kia, mấu chốt là nhằm vào mình, để mình lọt vào vòng vây tấn công, tạo nên sự hoảng sợ lớn trên phạm vi thế giới.
Dương Thần bắt đầu tiến hành, từ từ cảm nhận vùng biển này, có còn lưu lại dấu vết mờ nhạt nào đó của người đó không, dù sao thì mỗi một chủ thần của thần lực không gian, về nguyên lý thì cũng giống nhau, nhưng chi tiết thì khác nhau, giống như chứng minh thư mà con người sử dụng vậy, khó có thể bắt chước được.
Đáng tiếc, thời gian đã trôi qua được gần một tiếng đồng hồ rồi, nhưng Dương Thần vẫn không thể cảm nhận được chút dấu vết nào của thần lực.
Lẽ nào thực sự phải chạy đến tận Mỹ giải thích với mấy người của FBI và CIA? Nói mình có chứng cớ ngoại phạm, lúc xảy ra chuyện mình đang ở nhà... vấn đề ở chỗ, mình nói như vậy, người ta có dễ dàng tin cho không?
Đang lúc Dương Thần đau đầu không biết nên làm thế nào mới thích hợp, thì một nhóm người quen trên mạng tiểu thuyết trong chớp mắt đã đến tiếp cận.
Một cô gái tóc vàng mặc một chiếc váy hoa đen dài, một đôi bàn chân trắng nõn nà giống như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật, duyên dáng xinh đẹp mà không mất đi nét thanh lịch vốn có, hiện ra từ trong không trung hư vô, đôi mắt như ngọc thạch hiện lên vẻ lo lắng và hoài nghi, vừa cất lời đã lập tức hỏi Dương Thần:
- Không phải anh, đúng không?
Người đến, rõ ràng Christine đã đến hiện trường rồi, ăn mặc như thế này, giống như là còn phải tham gia hoạt động gì đó nữa, giữa đường bỏ về thì không nói làm gì, còn bỏ cả giầy cao gót ra.
Dương Thần cảm thấy ấm lòng, Christine tất nhiên là cũng phải thông qua con đường tình báo, mới biết mình xảy ra chuyện, nhưng câu hỏi đầu tiên của cô ấy, lại là lựa chọn tin tưởng mình, có thể thấy được mĩ nhân này, vẫn còn nói đến chuyện nghĩa khí đây.
- Cô cảm thấy tôi làm những chuyện vô vị như này sao, bận rộn xử lý vấn đề giữa vợ và người tình đã khiến tôi đủ đau đầu rồi, tôi lấy đâu ra hơi sức nữa mà đến so bì với hải quân Mỹ, lẽ nào tôi chán sống rồi sao mà lại đi phá hoại “Chư Thần Minh Ước” để cho các cô và người của Hồng Mông cùng đến tiêu diệt tôi sao?
- Tôi cũng nghĩ như vậy, anh không giống người ngu xuẩn như vậy, lại nói, cứ cho rằng anh muốn hả giận, thì cũng sẽ không để camera có cơ hội ghi được hình của anh...
Bỗng nhiên, Christine nghe ra được một nội dung khác trong lời nói của Dương Thần, vô cùng kinh ngạc, hỏi:
- Anh... anh biết Hồng Mông rồi?
Dương Thần sửng sốt, lập tức hiểu ra, không nhắc đến Minh Vương, hai anh em nhà Christine, Cromwell, Ares cũng đã gặp mình vài lần, cũng chưa từng nhắc đến vấn đề lịch sử chiến tranh mấy vạn năm giữa các chư thần và Hồng Mông.
Lần trước Yến Tam Nương cũng đã bảo mình, giai đoạn lịch sử đó, coi như đã qua, hẳn là mấy người như Christine, cũng không muốn nhắc đến nữa.
- Lần trước từng tiếp xúc với nhau một lần, nhưng cũng không xác lập quan hệ, kỳ thực thì mọi chuyện cũng đã xảy ra cách đây mấy vạn năm rồi.
Christine biến sắc, lạnh lùng hừ một tiếng,
- Anh còn biết những gì nữa, làm thế nào để nước sông không phạm nước giếng? Hardies, một khi anh đã là người kế thừa thần cách, thì nên đứng về phía chúng tôi, sau này có gặp người của Hồng Mông, đừng có nể mặt bọn chúng, một đám thâm hiểm đê tiện, chỉ biết co cụm ở Trung Quốc, giống như con rùa rụt đầu vậy, không dám đường đường chính chính đấu với chúng tôi một trận. Nếu như không phải mấy vạn năm trước bọn chúng gian lận, thì đã sớm bị s và Athéna tàn sát không còn mống nào rồi!
Christine phẫn nộ dị thường, từ trước đến nay luôn giữ vẻ cao quý ngất trời, trong chớp mắt đã trở nên có chút tàn bạo, ánh mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng!
Trong đầu Dương Thần vẫn tràn đầy nghi vấn, đứng ngây người ra hổi lâu, mới hỏi:
- Cô nói... mấy vạn năm trước, người của Hồng Mông, không phải là đối thủ của các người?
- Đương nhiên không phải!
Christine nhíu mày,
- Nghe ý của anh, hình như anh cũng không biết chuyện năm đó? Sao, lẽ nào anh cho rằng chúng tôi là kẻ thua cuộc sao!?
Dương Thần đột nhiên giật mình, nhìn bộ dạng của Chsirtine, không phải nói bừa, cô ấy cũng không cần phải lừa mình, nhưng Yến Tam Nương rõ ràng nói với mình, các chư thần là kẻ thua cuộc trong trận chiến, là Hồng Mông tiền bối đại từ đại bi, để cho bọn họ rời khỏi Trung Quốc để tiếp tục sống... nhưng xem ra bây giờ, những lời Yến Tam Nương nói, cũng không phải là chân tướng rồi!
Christine cau này, cười nhạt nói:
- Xem ra đích xác là như vậy, sao, là người của Hồng Mông nói cho anh, chúng tôi thua bọn chúng sao?
Dương Thần suy nghĩ, lắc đầu nói:
- Tôi cũng không biết, người đó có được coi là người của Hồng Mông không nữa, chỉ có điều, võ công tu đạo của bà ta, đã luyện đến mức đột phá Tiên Thiên Đại viên mãn, theo như lời bà ta nói, thì gọi là “hóa thần”.
- Không tồi.
Christine nghiêm mặt nói:
- Chuyện này tôi có thể giải thích cho anh hiểu, dù sao thì những người còn sống của Hồng Mông hiện nay, chắc chắn là đám tiểu tử mấy trăm năm gần đây, đối với chuyện của mấy vạn năm trước, kỳ thực cũng không hiểu hết, tuy rằng tôi không luyện võ công Trung Quốc, nhưng tôi cũng biết, từ ngày hôm sau, sau khi nhập vào Tiên Thiên cảnh giới chỉ cần đột phá đến Tiên Thiên Đại Viên Mãn, thì có thể đạt đến một bậc trong Hồng Mông, gọi là “hóa thần”, nhưng từ “hóa thần” luyện đến “độ kiếp” thì trong vạn người chỉ có một người làm được.
Tôi còn nhớ, lúc chúng tôi vừa mới đến trái đất, cả Trung Quốc, ồ...lúc đó Hồng Mông còn chưa được thành lập, cũng chính là có chưa đến mười người đạt đến trình “độ kiếp”, những người đó có thể phản kháng yếu ớt lại s và Athesna của chúng tôi, kỳ thực có thể luyện đến giai đoạn hóa thần, cũng coi như là cao thủ rồi, nhưng nếu như ra tay với s và Athena, thì bọn họ không thể có phần thắng được!
- Cái gì?
Dương Thần trong đầu cảm thấy chấn động, những lời Christine nói, và những lời Yến Tam Nương nói, không ngờ lại hoàn toàn không giống nhau!
Dựa theo những lời Christine nói, cuộc chiến mấy vạn năm trước, có rất nhiều điểm mâu thuẫn, vốn dĩ không phải là tổ tiên Hoa Hạ gì đó dễ dàng dành chiến thắng.
Christine cười khổ lắc đầu,
- Hardies, trước đây không nhắc tới chuyện lịch sử với anh, bởi vì nhắc đến thì cũng không có ý nghĩa gì, ngược lại lại còn mất vui, còn khiến cho người ở Hoa Hạ như anh cảm thấy không thoải mái, nhưng xem ra bây giờ, anh bị bị bọn chúng lừa cũng không ít đâu.
Bầu trời tối đen như nước biển, trong tầng tầng lớp lớp ánh sáng, toả ra nhiều cánh hoa.
Ở giữa không trung, một bóng trắng lóe lên, một người đàn ông trẻ tuổi mặc một chiếc áo cộc tay màu trắng, một chiếc quần màu cà phê, giống như xé toạc màn đêm mà đi ra vậy.
Nhiệt độ trên biển lúc này thấp nhất cũng phải dưới 0 độ C, nhưng người đàn ông này lại trông không có vẻ gì là cảm thấy lạnh, bình thản đi tản bộ trước cửa nhà.
Người này, đương nhiên chính là Dương Thần sau khi liên tục di chuyển tức thời, vội vàng chạy tới, đã tìm thấy mục tiêu ở trên biển Thái Bình Dương nay.
Sau khi Dương Thần tới được tọa độ mà Macedonia đưa cho, cũng không vội vàng đi xem xét tình hình trên biển, vẫn ngửa đầu lên, nhìn lên không trung, có vẻ hơi sững sờ...
Không hiểu vì sao, gần đây mặc dù hay sử dụng tu vi của mình, nhưng cũng không xảy ra vấn đề gì, Dương Thần mơ hồ cảm thấy, nếu mình không kiềm chế việc sử dụng tu vi của mình thì lúc nào đó sẽ xảy ra sự cố thôi.
Loại võ công này thâm sâu khó lường, huyền diệu thì huyền diệu thật nhưng cũng có thể gây nguy hại cho mình.
Giống như lần trước ngồi máy bay từ Yến Kinh trở về Trung Hải, mặc dù dịch chuyển tức thời thì rất nhanh có thể đến nơi, nhưng không phải là tình huống bắt buộc, nên Dương Thần đã chọn ngồi máy bay trở về.
Lần trước dịch chuyển đến Philippines, cảm giác nguy hiểm cảm thấy vô cùng rõ ràng, nhưng lần này di chuyển đến cả nửa vòng trái đất, Dương Thần không biết tại sao tim lại đập thình thịch, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng mờ mịt, giống như bị bóng ma ám ảnh, khiến cho mình không được thoải mái.
Dương Thần đang do dự, có nên đợi cho sau khi mọi việc kết thúc, đi hỏi Yến Tam Nương, đây có phải là do tu vi phá Tiên Thiên Đại Viên Mãn không, cho nên mới có “tác dụng phụ”, nếu như không phải, vậy thì có thể tu vi của mình đã xảy ra vấn đề thật rồi, dù sao thì mình cũng chỉ mò mẫm mà tập thôi, không có ai nói cho mình biết là mình tập đúng hay sai.
Lắc lắc đầu, Dương Thần hít một hơi thật sâu, không muốn nghĩ đến vấn đề đau đầu này nữa, hơn nữa còn phải đi xem xét mặt biển, điều tra tỉ mỉ những dấu vết để lại.
Tuy rằng đang là buổi đêm, nhưng trong mắt Dương Thần, mọi thứ rõ như ban ngày.
Một vùng biển, trong phạm vi mười hải lý, ở đâu cũng nhìn thấy những mảnh vụn còn sót lại của những chiến hạm của Mỹ, những phần lớn hơn, đều chìm hết xuống biển, nhưng vẫn có thể nhìn thấy, rất nhiều vật phẩm được lính hải quân sử dụng hàng ngày, cùng với một ít phao, thuyền cứu sinh...
Chỉ có điều, với mức độ bị phá hủy như thế này, thì con người hầu như không còn cơ hội sống sót, đơn giản như chiếc chiến hạm phát nổ, đặc biệt là tàu sân bay năng lượng hạt nhân bị phát nổ còn mang theo không ít đầu đạn hạt nhân, đừng nói là chỉ có người trên tàu, cho dù là sinh vật sống ở dưới biển, cũng chết không ít.
Mức độ phá hủy như vậy, chỉ trong một phút là mọi thứ đã tan tành, sau khi dỡ bỏ không gian thần lực, đem đến cả trường hợp khủng bố, lần này cũng lại chứng minh, minh phong ấn các thần, quả thật là điều tất yếu.
Dương Thần tính toán trong đầu một chút, ở vị trí này mà nói, mục tiêu của hạm đội, nên là trận Trân Châu cảng ở Hawai của Mỹ, cái tên giả mạo mình, chọn giữa đường động thủ, mà thậm chí còn phá tan cả căn cứ quân sự lớn, có thể thấy được mục tiêu lớn đến mức nào, đổ tiếng xấu lên đầu mình, khơi mào cho mọi chuyện, chưa biết chừng, Trân Châu cảng của Mỹ cũng bị phá tanh bành, thì nhất định người Mỹ sẽ trở mặt cho xem.
Dù sao thì người ta cũng đã vất vả khổ sở xây dựng căn cứ trên Thái Bình Dương, nếu như cửa nhà mình bị phá, sao mà có thể giữ được bình tĩnh cơ chứ?
Hơn nữa, điểm mấu chốt là, vùng biển này không có bất cứ tàu thuyền buôn bán, tàu du lịch nào, rất có lợi cho việc phong tỏa tin tức sau khi hạm đội bị tiêu diệt, với ý nghĩ như vậy, tên giả mạo kia, mấu chốt là nhằm vào mình, để mình lọt vào vòng vây tấn công, tạo nên sự hoảng sợ lớn trên phạm vi thế giới.
Dương Thần bắt đầu tiến hành, từ từ cảm nhận vùng biển này, có còn lưu lại dấu vết mờ nhạt nào đó của người đó không, dù sao thì mỗi một chủ thần của thần lực không gian, về nguyên lý thì cũng giống nhau, nhưng chi tiết thì khác nhau, giống như chứng minh thư mà con người sử dụng vậy, khó có thể bắt chước được.
Đáng tiếc, thời gian đã trôi qua được gần một tiếng đồng hồ rồi, nhưng Dương Thần vẫn không thể cảm nhận được chút dấu vết nào của thần lực.
Lẽ nào thực sự phải chạy đến tận Mỹ giải thích với mấy người của FBI và CIA? Nói mình có chứng cớ ngoại phạm, lúc xảy ra chuyện mình đang ở nhà... vấn đề ở chỗ, mình nói như vậy, người ta có dễ dàng tin cho không?
Đang lúc Dương Thần đau đầu không biết nên làm thế nào mới thích hợp, thì một nhóm người quen trên mạng tiểu thuyết trong chớp mắt đã đến tiếp cận.
Một cô gái tóc vàng mặc một chiếc váy hoa đen dài, một đôi bàn chân trắng nõn nà giống như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật, duyên dáng xinh đẹp mà không mất đi nét thanh lịch vốn có, hiện ra từ trong không trung hư vô, đôi mắt như ngọc thạch hiện lên vẻ lo lắng và hoài nghi, vừa cất lời đã lập tức hỏi Dương Thần:
- Không phải anh, đúng không?
Người đến, rõ ràng Christine đã đến hiện trường rồi, ăn mặc như thế này, giống như là còn phải tham gia hoạt động gì đó nữa, giữa đường bỏ về thì không nói làm gì, còn bỏ cả giầy cao gót ra.
Dương Thần cảm thấy ấm lòng, Christine tất nhiên là cũng phải thông qua con đường tình báo, mới biết mình xảy ra chuyện, nhưng câu hỏi đầu tiên của cô ấy, lại là lựa chọn tin tưởng mình, có thể thấy được mĩ nhân này, vẫn còn nói đến chuyện nghĩa khí đây.
- Cô cảm thấy tôi làm những chuyện vô vị như này sao, bận rộn xử lý vấn đề giữa vợ và người tình đã khiến tôi đủ đau đầu rồi, tôi lấy đâu ra hơi sức nữa mà đến so bì với hải quân Mỹ, lẽ nào tôi chán sống rồi sao mà lại đi phá hoại “Chư Thần Minh Ước” để cho các cô và người của Hồng Mông cùng đến tiêu diệt tôi sao?
- Tôi cũng nghĩ như vậy, anh không giống người ngu xuẩn như vậy, lại nói, cứ cho rằng anh muốn hả giận, thì cũng sẽ không để camera có cơ hội ghi được hình của anh...
Bỗng nhiên, Christine nghe ra được một nội dung khác trong lời nói của Dương Thần, vô cùng kinh ngạc, hỏi:
- Anh... anh biết Hồng Mông rồi?
Dương Thần sửng sốt, lập tức hiểu ra, không nhắc đến Minh Vương, hai anh em nhà Christine, Cromwell, Ares cũng đã gặp mình vài lần, cũng chưa từng nhắc đến vấn đề lịch sử chiến tranh mấy vạn năm giữa các chư thần và Hồng Mông.
Lần trước Yến Tam Nương cũng đã bảo mình, giai đoạn lịch sử đó, coi như đã qua, hẳn là mấy người như Christine, cũng không muốn nhắc đến nữa.
- Lần trước từng tiếp xúc với nhau một lần, nhưng cũng không xác lập quan hệ, kỳ thực thì mọi chuyện cũng đã xảy ra cách đây mấy vạn năm rồi.
Christine biến sắc, lạnh lùng hừ một tiếng,
- Anh còn biết những gì nữa, làm thế nào để nước sông không phạm nước giếng? Hardies, một khi anh đã là người kế thừa thần cách, thì nên đứng về phía chúng tôi, sau này có gặp người của Hồng Mông, đừng có nể mặt bọn chúng, một đám thâm hiểm đê tiện, chỉ biết co cụm ở Trung Quốc, giống như con rùa rụt đầu vậy, không dám đường đường chính chính đấu với chúng tôi một trận. Nếu như không phải mấy vạn năm trước bọn chúng gian lận, thì đã sớm bị s và Athéna tàn sát không còn mống nào rồi!
Christine phẫn nộ dị thường, từ trước đến nay luôn giữ vẻ cao quý ngất trời, trong chớp mắt đã trở nên có chút tàn bạo, ánh mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng!
Trong đầu Dương Thần vẫn tràn đầy nghi vấn, đứng ngây người ra hổi lâu, mới hỏi:
- Cô nói... mấy vạn năm trước, người của Hồng Mông, không phải là đối thủ của các người?
- Đương nhiên không phải!
Christine nhíu mày,
- Nghe ý của anh, hình như anh cũng không biết chuyện năm đó? Sao, lẽ nào anh cho rằng chúng tôi là kẻ thua cuộc sao!?
Dương Thần đột nhiên giật mình, nhìn bộ dạng của Chsirtine, không phải nói bừa, cô ấy cũng không cần phải lừa mình, nhưng Yến Tam Nương rõ ràng nói với mình, các chư thần là kẻ thua cuộc trong trận chiến, là Hồng Mông tiền bối đại từ đại bi, để cho bọn họ rời khỏi Trung Quốc để tiếp tục sống... nhưng xem ra bây giờ, những lời Yến Tam Nương nói, cũng không phải là chân tướng rồi!
Christine cau này, cười nhạt nói:
- Xem ra đích xác là như vậy, sao, là người của Hồng Mông nói cho anh, chúng tôi thua bọn chúng sao?
Dương Thần suy nghĩ, lắc đầu nói:
- Tôi cũng không biết, người đó có được coi là người của Hồng Mông không nữa, chỉ có điều, võ công tu đạo của bà ta, đã luyện đến mức đột phá Tiên Thiên Đại viên mãn, theo như lời bà ta nói, thì gọi là “hóa thần”.
- Không tồi.
Christine nghiêm mặt nói:
- Chuyện này tôi có thể giải thích cho anh hiểu, dù sao thì những người còn sống của Hồng Mông hiện nay, chắc chắn là đám tiểu tử mấy trăm năm gần đây, đối với chuyện của mấy vạn năm trước, kỳ thực cũng không hiểu hết, tuy rằng tôi không luyện võ công Trung Quốc, nhưng tôi cũng biết, từ ngày hôm sau, sau khi nhập vào Tiên Thiên cảnh giới chỉ cần đột phá đến Tiên Thiên Đại Viên Mãn, thì có thể đạt đến một bậc trong Hồng Mông, gọi là “hóa thần”, nhưng từ “hóa thần” luyện đến “độ kiếp” thì trong vạn người chỉ có một người làm được.
Tôi còn nhớ, lúc chúng tôi vừa mới đến trái đất, cả Trung Quốc, ồ...lúc đó Hồng Mông còn chưa được thành lập, cũng chính là có chưa đến mười người đạt đến trình “độ kiếp”, những người đó có thể phản kháng yếu ớt lại s và Athesna của chúng tôi, kỳ thực có thể luyện đến giai đoạn hóa thần, cũng coi như là cao thủ rồi, nhưng nếu như ra tay với s và Athena, thì bọn họ không thể có phần thắng được!
- Cái gì?
Dương Thần trong đầu cảm thấy chấn động, những lời Christine nói, và những lời Yến Tam Nương nói, không ngờ lại hoàn toàn không giống nhau!
Dựa theo những lời Christine nói, cuộc chiến mấy vạn năm trước, có rất nhiều điểm mâu thuẫn, vốn dĩ không phải là tổ tiên Hoa Hạ gì đó dễ dàng dành chiến thắng.
Christine cười khổ lắc đầu,
- Hardies, trước đây không nhắc tới chuyện lịch sử với anh, bởi vì nhắc đến thì cũng không có ý nghĩa gì, ngược lại lại còn mất vui, còn khiến cho người ở Hoa Hạ như anh cảm thấy không thoải mái, nhưng xem ra bây giờ, anh bị bị bọn chúng lừa cũng không ít đâu.
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chapter 739
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bầu trời tối đen như nước biển, trong tầng tầng lớp lớp ánh sáng, toả ra nhiều cánh hoa.
Ở giữa không trung, một bóng trắng lóe lên, một người đàn ông trẻ tuổi mặc một chiếc áo cộc tay màu trắng, một chiếc quần màu cà phê, giống như xé toạc màn đêm mà đi ra vậy.
Nhiệt độ trên biển lúc này thấp nhất cũng phải dưới 0 độ C, nhưng người đàn ông này lại trông không có vẻ gì là cảm thấy lạnh, bình thản đi tản bộ trước cửa nhà.
Người này, đương nhiên chính là Dương Thần sau khi liên tục di chuyển tức thời, vội vàng chạy tới, đã tìm thấy mục tiêu ở trên biển Thái Bình Dương nay.
Sau khi Dương Thần tới được tọa độ mà Macedonia đưa cho, cũng không vội vàng đi xem xét tình hình trên biển, vẫn ngửa đầu lên, nhìn lên không trung, có vẻ hơi sững sờ...
Không hiểu vì sao, gần đây mặc dù hay sử dụng tu vi của mình, nhưng cũng không xảy ra vấn đề gì, Dương Thần mơ hồ cảm thấy, nếu mình không kiềm chế việc sử dụng tu vi của mình thì lúc nào đó sẽ xảy ra sự cố thôi.
Loại võ công này thâm sâu khó lường, huyền diệu thì huyền diệu thật nhưng cũng có thể gây nguy hại cho mình.
Giống như lần trước ngồi máy bay từ Yến Kinh trở về Trung Hải, mặc dù dịch chuyển tức thời thì rất nhanh có thể đến nơi, nhưng không phải là tình huống bắt buộc, nên Dương Thần đã chọn ngồi máy bay trở về.
Lần trước dịch chuyển đến Philippines, cảm giác nguy hiểm cảm thấy vô cùng rõ ràng, nhưng lần này di chuyển đến cả nửa vòng trái đất, Dương Thần không biết tại sao tim lại đập thình thịch, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng mờ mịt, giống như bị bóng ma ám ảnh, khiến cho mình không được thoải mái.
Dương Thần đang do dự, có nên đợi cho sau khi mọi việc kết thúc, đi hỏi Yến Tam Nương, đây có phải là do tu vi phá Tiên Thiên Đại Viên Mãn không, cho nên mới có “tác dụng phụ”, nếu như không phải, vậy thì có thể tu vi của mình đã xảy ra vấn đề thật rồi, dù sao thì mình cũng chỉ mò mẫm mà tập thôi, không có ai nói cho mình biết là mình tập đúng hay sai.
Lắc lắc đầu, Dương Thần hít một hơi thật sâu, không muốn nghĩ đến vấn đề đau đầu này nữa, hơn nữa còn phải đi xem xét mặt biển, điều tra tỉ mỉ những dấu vết để lại.
Tuy rằng đang là buổi đêm, nhưng trong mắt Dương Thần, mọi thứ rõ như ban ngày.
Một vùng biển, trong phạm vi mười hải lý, ở đâu cũng nhìn thấy những mảnh vụn còn sót lại của những chiến hạm của Mỹ, những phần lớn hơn, đều chìm hết xuống biển, nhưng vẫn có thể nhìn thấy, rất nhiều vật phẩm được lính hải quân sử dụng hàng ngày, cùng với một ít phao, thuyền cứu sinh...
Chỉ có điều, với mức độ bị phá hủy như thế này, thì con người hầu như không còn cơ hội sống sót, đơn giản như chiếc chiến hạm phát nổ, đặc biệt là tàu sân bay năng lượng hạt nhân bị phát nổ còn mang theo không ít đầu đạn hạt nhân, đừng nói là chỉ có người trên tàu, cho dù là sinh vật sống ở dưới biển, cũng chết không ít.
Mức độ phá hủy như vậy, chỉ trong một phút là mọi thứ đã tan tành, sau khi dỡ bỏ không gian thần lực, đem đến cả trường hợp khủng bố, lần này cũng lại chứng minh, minh phong ấn các thần, quả thật là điều tất yếu.
Dương Thần tính toán trong đầu một chút, ở vị trí này mà nói, mục tiêu của hạm đội, nên là trận Trân Châu cảng ở Hawai của Mỹ, cái tên giả mạo mình, chọn giữa đường động thủ, mà thậm chí còn phá tan cả căn cứ quân sự lớn, có thể thấy được mục tiêu lớn đến mức nào, đổ tiếng xấu lên đầu mình, khơi mào cho mọi chuyện, chưa biết chừng, Trân Châu cảng của Mỹ cũng bị phá tanh bành, thì nhất định người Mỹ sẽ trở mặt cho xem.
Dù sao thì người ta cũng đã vất vả khổ sở xây dựng căn cứ trên Thái Bình Dương, nếu như cửa nhà mình bị phá, sao mà có thể giữ được bình tĩnh cơ chứ?
Hơn nữa, điểm mấu chốt là, vùng biển này không có bất cứ tàu thuyền buôn bán, tàu du lịch nào, rất có lợi cho việc phong tỏa tin tức sau khi hạm đội bị tiêu diệt, với ý nghĩ như vậy, tên giả mạo kia, mấu chốt là nhằm vào mình, để mình lọt vào vòng vây tấn công, tạo nên sự hoảng sợ lớn trên phạm vi thế giới.
Dương Thần bắt đầu tiến hành, từ từ cảm nhận vùng biển này, có còn lưu lại dấu vết mờ nhạt nào đó của người đó không, dù sao thì mỗi một chủ thần của thần lực không gian, về nguyên lý thì cũng giống nhau, nhưng chi tiết thì khác nhau, giống như chứng minh thư mà con người sử dụng vậy, khó có thể bắt chước được.
Đáng tiếc, thời gian đã trôi qua được gần một tiếng đồng hồ rồi, nhưng Dương Thần vẫn không thể cảm nhận được chút dấu vết nào của thần lực.
Lẽ nào thực sự phải chạy đến tận Mỹ giải thích với mấy người của FBI và CIA? Nói mình có chứng cớ ngoại phạm, lúc xảy ra chuyện mình đang ở nhà... vấn đề ở chỗ, mình nói như vậy, người ta có dễ dàng tin cho không?
Đang lúc Dương Thần đau đầu không biết nên làm thế nào mới thích hợp, thì một nhóm người quen trên mạng tiểu thuyết trong chớp mắt đã đến tiếp cận.
Một cô gái tóc vàng mặc một chiếc váy hoa đen dài, một đôi bàn chân trắng nõn nà giống như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật, duyên dáng xinh đẹp mà không mất đi nét thanh lịch vốn có, hiện ra từ trong không trung hư vô, đôi mắt như ngọc thạch hiện lên vẻ lo lắng và hoài nghi, vừa cất lời đã lập tức hỏi Dương Thần:
- Không phải anh, đúng không?
Người đến, rõ ràng Christine đã đến hiện trường rồi, ăn mặc như thế này, giống như là còn phải tham gia hoạt động gì đó nữa, giữa đường bỏ về thì không nói làm gì, còn bỏ cả giầy cao gót ra.
Dương Thần cảm thấy ấm lòng, Christine tất nhiên là cũng phải thông qua con đường tình báo, mới biết mình xảy ra chuyện, nhưng câu hỏi đầu tiên của cô ấy, lại là lựa chọn tin tưởng mình, có thể thấy được mĩ nhân này, vẫn còn nói đến chuyện nghĩa khí đây.
- Cô cảm thấy tôi làm những chuyện vô vị như này sao, bận rộn xử lý vấn đề giữa vợ và người tình đã khiến tôi đủ đau đầu rồi, tôi lấy đâu ra hơi sức nữa mà đến so bì với hải quân Mỹ, lẽ nào tôi chán sống rồi sao mà lại đi phá hoại “Chư Thần Minh Ước” để cho các cô và người của Hồng Mông cùng đến tiêu diệt tôi sao?
- Tôi cũng nghĩ như vậy, anh không giống người ngu xuẩn như vậy, lại nói, cứ cho rằng anh muốn hả giận, thì cũng sẽ không để camera có cơ hội ghi được hình của anh...
Bỗng nhiên, Christine nghe ra được một nội dung khác trong lời nói của Dương Thần, vô cùng kinh ngạc, hỏi:
- Anh... anh biết Hồng Mông rồi?
Dương Thần sửng sốt, lập tức hiểu ra, không nhắc đến Minh Vương, hai anh em nhà Christine, Cromwell, Ares cũng đã gặp mình vài lần, cũng chưa từng nhắc đến vấn đề lịch sử chiến tranh mấy vạn năm giữa các chư thần và Hồng Mông.
Lần trước Yến Tam Nương cũng đã bảo mình, giai đoạn lịch sử đó, coi như đã qua, hẳn là mấy người như Christine, cũng không muốn nhắc đến nữa.
- Lần trước từng tiếp xúc với nhau một lần, nhưng cũng không xác lập quan hệ, kỳ thực thì mọi chuyện cũng đã xảy ra cách đây mấy vạn năm rồi.
Christine biến sắc, lạnh lùng hừ một tiếng,
- Anh còn biết những gì nữa, làm thế nào để nước sông không phạm nước giếng? Hardies, một khi anh đã là người kế thừa thần cách, thì nên đứng về phía chúng tôi, sau này có gặp người của Hồng Mông, đừng có nể mặt bọn chúng, một đám thâm hiểm đê tiện, chỉ biết co cụm ở Trung Quốc, giống như con rùa rụt đầu vậy, không dám đường đường chính chính đấu với chúng tôi một trận. Nếu như không phải mấy vạn năm trước bọn chúng gian lận, thì đã sớm bị s và Athéna tàn sát không còn mống nào rồi!
Christine phẫn nộ dị thường, từ trước đến nay luôn giữ vẻ cao quý ngất trời, trong chớp mắt đã trở nên có chút tàn bạo, ánh mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng!
Trong đầu Dương Thần vẫn tràn đầy nghi vấn, đứng ngây người ra hổi lâu, mới hỏi:
- Cô nói... mấy vạn năm trước, người của Hồng Mông, không phải là đối thủ của các người?
- Đương nhiên không phải!
Christine nhíu mày,
- Nghe ý của anh, hình như anh cũng không biết chuyện năm đó? Sao, lẽ nào anh cho rằng chúng tôi là kẻ thua cuộc sao!?
Dương Thần đột nhiên giật mình, nhìn bộ dạng của Chsirtine, không phải nói bừa, cô ấy cũng không cần phải lừa mình, nhưng Yến Tam Nương rõ ràng nói với mình, các chư thần là kẻ thua cuộc trong trận chiến, là Hồng Mông tiền bối đại từ đại bi, để cho bọn họ rời khỏi Trung Quốc để tiếp tục sống... nhưng xem ra bây giờ, những lời Yến Tam Nương nói, cũng không phải là chân tướng rồi!
Christine cau này, cười nhạt nói:
- Xem ra đích xác là như vậy, sao, là người của Hồng Mông nói cho anh, chúng tôi thua bọn chúng sao?
Dương Thần suy nghĩ, lắc đầu nói:
- Tôi cũng không biết, người đó có được coi là người của Hồng Mông không nữa, chỉ có điều, võ công tu đạo của bà ta, đã luyện đến mức đột phá Tiên Thiên Đại viên mãn, theo như lời bà ta nói, thì gọi là “hóa thần”.
- Không tồi.
Christine nghiêm mặt nói:
- Chuyện này tôi có thể giải thích cho anh hiểu, dù sao thì những người còn sống của Hồng Mông hiện nay, chắc chắn là đám tiểu tử mấy trăm năm gần đây, đối với chuyện của mấy vạn năm trước, kỳ thực cũng không hiểu hết, tuy rằng tôi không luyện võ công Trung Quốc, nhưng tôi cũng biết, từ ngày hôm sau, sau khi nhập vào Tiên Thiên cảnh giới chỉ cần đột phá đến Tiên Thiên Đại Viên Mãn, thì có thể đạt đến một bậc trong Hồng Mông, gọi là “hóa thần”, nhưng từ “hóa thần” luyện đến “độ kiếp” thì trong vạn người chỉ có một người làm được.
Tôi còn nhớ, lúc chúng tôi vừa mới đến trái đất, cả Trung Quốc, ồ...lúc đó Hồng Mông còn chưa được thành lập, cũng chính là có chưa đến mười người đạt đến trình “độ kiếp”, những người đó có thể phản kháng yếu ớt lại s và Athesna của chúng tôi, kỳ thực có thể luyện đến giai đoạn hóa thần, cũng coi như là cao thủ rồi, nhưng nếu như ra tay với s và Athena, thì bọn họ không thể có phần thắng được!
- Cái gì?
Dương Thần trong đầu cảm thấy chấn động, những lời Christine nói, và những lời Yến Tam Nương nói, không ngờ lại hoàn toàn không giống nhau!
Dựa theo những lời Christine nói, cuộc chiến mấy vạn năm trước, có rất nhiều điểm mâu thuẫn, vốn dĩ không phải là tổ tiên Hoa Hạ gì đó dễ dàng dành chiến thắng.
Christine cười khổ lắc đầu,
- Hardies, trước đây không nhắc tới chuyện lịch sử với anh, bởi vì nhắc đến thì cũng không có ý nghĩa gì, ngược lại lại còn mất vui, còn khiến cho người ở Hoa Hạ như anh cảm thấy không thoải mái, nhưng xem ra bây giờ, anh bị bị bọn chúng lừa cũng không ít đâu.