Trong thư phòng của nhà họ Ninh, Ninh Quang Diệu đang ngồi trên chiếc tựa bằng da thật, sau khi xem xong bản công văn liền đặt bút kí tên ông lên đấy.
Đúng lúc này ngoài thư phòng có tiếng gõ cửa.
- Vào đi.
Ninh Quang Diệu đem bút và văn kiện để sang một bên, cầm tách trà đặt ngay bên cạnh mở nắp nhấm nhẹ ngụm trà.
Người đàn ông mặc bộ âu phục khom lưng mở cửa, ánh mắt Ninh Quang Diệu hướng sau ra ý để cho người có thân hình gầy yếu ấy bước vào trong thư phòng.
Một chàng thanh niên ăn mặc giản dị mộc mạc, đầu tóc cắt tỉa rất gọn gàng, khuôn mặt trắng, đi đôi giầy thể thao, một tay chống gậy khập khiễng bước vào trong thư phòng.
- Thủ...Thủ tướng Ninh.
Giọng chàng thanh niên què run run, cẩn thận cúi đầu, không dám ghé mắt ngước nhìn người nắm quyền lực cao nhất Hoa Hạ trong khi ông chỉ cách có vài mét.
Ninh Quang Diệu đặt tách trà xuống, khuôn mặt không chút biểu cảm hỏi:
- Văn Thao... Chính là tên Nhật của cậu?
Chàng thanh niên què ngây người một lát, nhỏ giọng nói:
- Thưa vâng.
- Tôi đã cho người điều tra tư liệu về cậu, ba năm trước cậu vì thiếu một điểm mà đã không đỗ vào đại học, cùng lúc đó bố cậu lại chết vì tai nạn giao thông, cậu thì bị tàn phế, sau đó mẹ cậu uống thuốc sâu tự tử, cậu bắt đầu đi ăn xin đúng không.
Ninh Quang Diệu chậm rãi nói.
Khoé mắt Văn Thao có chút ửng đỏ.
- Thủ tướng nói không sai, nhưng...Nhưng thực ra lúc ấy không phải là cháu không thi đỗ đại học.
- Ồ...Vậy sao, vậy là thế nào?
Văn Thao lần đầu tiên ngẩng đầu lên, mặt tái xanh nói:
- Là do cháu nghe cô giáo nói, cô ấy tham gia chấm thi và cô ấy có tiết lộ cho cháu biết rằng, đúng lúc con trai của nhà lãnh đạo trong bộ giáo dục thiếu điểm, thế là họ loại cháu và thay thế người đó vào, họ cố ý tìm chỗ đáng ra không bị trừ điểm trừ vào điểm của cháu...Một người không tiền, không thế lực như cháu muốn đi kiện thì lại bị tên cẩu quan ấy phái người gây ra tai nạn giao thông cho cháu và cha cháu.
Gia đình cháu vốn rất nghèo, cha mẹ cháu là công nhân, cả đời vất vả chỉ mong cháu có một ngày làm họ nở mày nở mặt...Cháu vốn có thể vào được đại học Yến Kinh để thay đổi cuộc đời cháu và cho bố mẹ cháu một cuộc sống tốt hơn, nhưng...nhưng cháu chỉ là một học trò nghèo bình thường, chỉ có thể bị bọn họ đùa cợt...
Một mối oán hận sâu đậm, kèm theo nỗi hận thù không sao kể hết, khiến cho người đàn ông mặc bộ âu phục đang đứng ở cửa cũng có chút lạnh cả tóc gáy.
Ninh Quang Diệu khẽ nhíu mày:
- Cậu đứng trước mặt tôi mắng người của chính phủ là cẩu quan, cậu không sợ tôi sẽ làm gì cậu sao?
Văn Thao cắn chặt răng.
- Thủ Tướng Ninh, ngài sẽ không làm thế với cháu, nếu như ngài định giết người diệt khẩu, vậy thì ngày đó ngài đã giết cháu rồi.
- Ồ! Tại sao ư, tôi biết cậu đang cất giữ một bí mật kinh thiên động địa nên tôi mới giữ cậu lại làm nhân chứng sống.
Ninh Quang Diệu nói.
Văn Thao nhếch mép khẽ cười.
- Thủ tướng Ninh, tiểu nhân không phải là một nhân vật có trí tuệ cao siêu xuất chúng, cháu cũng không hiểu một nhân vật tầm cỡ như thế này sẽ suy nghĩ xem xét như thế nào, nhưng cháu tin, Thủ tướng chưa chắc đã có hứng thú với bí mật mà cháu đang nắm giữ, hơn nữa, nếu Thủ tướng thật sự muốn biết, thì cũng có thể dùng mọi hình thức ép buộc cháu nói ra, nhưng Thủ tướng đã không làm như vậy, chỉ có một khả năng duy nhất là Thủ tướng còn hoài niệm mối thâm tình chồng vợ bao nhiêu năm nay với phu nhân thủ tướng, không muốn phụ sự ủy thác của bà ấy trước lúc lâm chung...Hoặc là...Ngài còn có cách nghĩ nào khác...
Hai mắt của Ninh Quang Diệu khẽ khép lại, phát ra từng tia nhìn lạnh lùng.
- Còn nữa...
Văn Thao nuốt nước bọt, có chút căng thẳng tiếp tục nói:
- Cháu chỉ là một con côn trùng nhỏ bé trong mắt ngài, cho dù ngài có giết cháu đi thì cũng chẳng có chút ý nghĩa gì, giữ cháu lại, có lẽ sẽ có lúc dùng đến...
Ninh Quang Diệu gõ nhẹ vài tiếng trên bàn nói:
- Đang thi đại học rồi, cậu không còn kịp nữa, nhưng đại học Yến Kinh không phải là không thể vào được...Chỉ là, sau khi cậu bước vào đấy không được làm tôi mất mặt.
Văn Thao vui mừng như sắp phát điên, vội quỳ xuống đất, liên tiếp dập đầu.
- Cảm ơn Thủ tướng, cảm ơn Thủ tướng, cháu nhất định sẽ không làm cho Thủ tướng phải mất mặt.
- Cụ thể việc nhập học, tôi sẽ giao cho người dưới làm, sau khi cậu vào đại học sẽ là bà con xa với phu nhân Tổng thống, trước khi phu nhân qua đời đã nhờ tôi chăm sóc cậu... Còn về những thứ khác, tôi tin cậu cũng không phải là kẻ ngốc nghếch sẽ tự biết nói như thế nào.
Ninh Quang Diệu thản nhiên nói.
Văn Thao ra sức gật đầu.
- Cháu hiểu, cháu hiểu, cháu nhất định sẽ không để lộ ra chuyện gì.
Ninh Quang Diệu chau mày.
- Không phải là không để lộ ra chuyện gì, mà là không có chuyện gì để mà tiết lộ.
- Vâng.
- Đợi khi cậu vào được giảng đường đại học Yến Kinh, tôi sẽ giao cho cậu một số việc, còn cái bí mật cậu đang nắm giữ...Đợi đến khi cậu cảm thấy tôi không muốn giết ccậu, và cháu nói cho tôi thì...
Ninh Quang Diệu nói, trên miệng xuất hiện một nụ cười lạnh lùng:
- Đương nhiên tôi cũng không phải là người có nhẫn nại cho lắm...
Văn Thao cứng đơ người lại, im lặng gật đầu.
- Ra ngoài đi.
Ninh Quang Diệu phủi tay.
Văn Thao đứng lên, bước chân có chút lỗ mãng lui khỏi thư phòng.
Đợi đến khi cánh của đóng lại, người đàn ông mặc âu phục mới rời khỏi nơi mà ông luôn đứng bước lên trên vài bước, phiền muộn nói:
- Chủ nhân, sao ngài không cho thuộc hạ đánh cho tên què ấy một trận, thuộc hạ không tin hắn ta có thể chịu được, nhất định sẽ ngoan ngoãn nói hết bí mật ra.
Ninh Quang Diệu cầm tách trà lên, lại nhấp thêm một ngụm trà nói:
- Tên ấy có chết cũng sẽ không nói ra.
Người mặc âu phục có chút sửng sốt, có chút gì đấy không tự nhiên nói:
- Chủ nhân nói vậy là có ý gì, tên đấy chỉ là một tên ăn mày nhỏ bé.
- Hừ.
Ninh Quang Diệu liếc mắt khinh thường nhìn người đàn ông này một cái.
- Ngươi thì hiểu gì chứ, ngươi có từng nghĩ rằng, hắn ta lúc đầu chỉ là một tên ăn mày nhỏ bé, nhưng ở bên Trung Hải trong bọn ăn mày đấy lại là người có vai vế, tại sao bọn ăn mày lại tự nguyện ở bên người đàn bà đó, và cậu ta lại luôn túc trực bên người đàn bà đó chưa từng từ bỏ?
Trong ánh mắt của người mặc bộ âu phục hiện lên vẻ kinh ngạc.
- Lẽ nào…
- Đúng vậy.
Ninh Quang Diệu hừ một tiếng lạnh lùng nói:
- Cậu ta chắc chắn sớm đã biết người đàn bà ấy đường đường là một phu nhân Thủ tướng, chỉ là cậu ta cố tình làm ra vẻ không biết, cậu ta từ lúc bắt đầu đã đánh một canh bạc, cậu ta muốn mượn canh bạc này để có cơ hội cho tấm thân ti tiện của cậu ta có thể bước vào lãnh đạo cấp cao, cho dù có chết thì cậu ta cũng không có gì hối tiếc, sớm định cái chết đã gần kề rồi nhưng cậu ta lại có thể trong ngắn ngủi vài ngày khiến cho người đàn bà mưu mô lại hết lòng tin tưởng cậu ta như vậy, trong lúc lâm chung lại đem bí mật ngay cả ta cũng không biết nói cho cậu ta để cậu ta có thể bảo toàn tính mạng, việc này cũng đủ thấy thằng nhãi ăn mày này không hề là một nhân vật đơn giản.
Ngươi nhìn thằng nhóc như là một con chó mất chủ, nơp nớp lo sợ, nhưng từ lâu tất cả những chuyện này chỉ là thể hiện ra cho bọn các người nhìn mà thôi, đây cũng chỉ là một thủ đoạn làm các ngươi lẫn lộn tất cả lại đã nằm trong tầm kiểm soát của cậu ta, nhưng làm sao có thể qua mắt được Ninh Quang Diệu ta? Nhưng đối phó lại được bọn ngu ngốc các ngươi đủ thấy âm mưu của cậu ta cũng thâm hiểm.
Có những người cho họ ăn ngon mặc đẹp, chăm sóc nuôi dưỡng tận tình từng li từng tí một cũng chưa chắc đã thành tài, nhưng có một số người nhìn thì hết sức bình thường nhưng chỉ cần cho họ một cơ hội, họ sẽ có thể làm nên một sự nghiệp thành công...Cho dù không thành anh hùng, thì ít nhất cũng thành một nhân vật xuất chúng.
Người đàn ông mặc âu phục nghe đến đây, bất giác toát mồ hôi hột không còn giám xem thường tên ăn mày Văn Thao nữa, ánh mắt nhìn người chủ nhân Ninh Quang Diệu cũng đầy vẻ cung kính.
-Vậy… Chủ nhân, tên nhóc ăn mày ấy nguy hiểm như vậy tại sao lại để cậu ta sống, lại còn cho cậu ta đi học tại đại học Yến Kinh? Tương lai nếu như cho cậu ta chút cơ hội, thì chẳng phải là nuôi ong tay áo sao…
- Hừ.
Ninh Quang Diệu lườm hắn ta một cái.
- Thuộc hạ của ta chỉ vì có những người như các ngươi nên mới khó lòng làm nên chuyện lớn.
Nếu đã là vua trong vua thì làm sao có thể dùng bọn bỉ tướng? Cái ta cần là cần một tướng tài, như Lưu Bị trong thời Tam Quốc dám dùng Gia Cát Lượng, ta tuy rằng không bằng cổ nhân, nhưng cậu ta cũng không hẳn là xuất chúng, đã dám sử dụng cậu ta thì không cần phải sợ cậu ta, các ngươi là thân tín trong nhà họ Ninh ta, còn cậu ta chẳng qua là một lưỡi dao từ bên ngoài tuồn vào, các ngươi không cần bận tâm nhiều làm gì.
Một người không còn gì để mất như cậu ta, nếu như muốn ép cậu ta đến đường cùng thì cũng như cá chết lưới rách mà thôi, cậu ta sẽ quyết không thỏa hiệp cho nên đánh cho cậu ta một trận ép cậu ta nói ra bí mật, chi bằng lợi dụng chút thông minh cùng với mưu mô xảo quyệt của cậu ta để làm việc cho ta…Còn về bí mật cậu ta đang nắm giữ, sớm muộn gì thì cũng sẽ lộ chân tướng.
Người đàn ông mặc âu phục gật đầu luôn mồm nói vâng, nhưng khuôn mặt vẫn lộ vẻ phiền não, càng nghĩ đến thằng nhãi Văn Thao lại càng thấy toàn thân lạnh đến rùng mình.
Ninh Quang Diệu thở một hơi dài.
- Ngươi đấy à…Quản lí tốt việc của ngươi đi, đừng đi nghĩ ngợi những việc mà ngươi đang nghĩ nữa, nàh họ Ninh ta là gia tộc đứng đầu nhất trong bốn đại gia tộc, tất cả chỉ vì Ninh quang Diệu ta làm Thủ tướng thôi ư?
Người đàn ông mặc âu phục sững người không hiểu nhìn Ninh Quang Diệu, nhưng nụ cười của Ninh Quang Diệu lại đầy ẩn ý, ngoại trừ trong lòng lạnh ngắt không có một suy nghĩ gì nữa.
Trung Hải, trong phòng của Mạc Thiện Ny.
Có lẽ là bởi vì mấy ngày này ngoại trừ việc không ăn ngon ngủ ngon, tâm lực cũng có vẻ mệt mỏi, người phụ nữ nằm trên lòng Dương Thần chưa thưởng thức được vị ngọt ngào được bao lâu lại đã dần dần chìm vào giấc ngủ.
Dương Thần có chút không biết làm thế nào đành làm giống như con gấu trúc bế người phụ nữ xuống dưới, đắp chăn cho cô, vuốt những sợi tóc rối cẩn thận rồi đứng lên.
Nhìn ra bên ngoài trời vẫn mưa rất to, Dương Thần thở dài, bản thân Dương Thân phải nên bắt đầu làm gì đấy chuẩn bị cho tương lai.
Quay người đi, Dương Thần mỉm cười với cánh cửa phòng, nhẹ nhàng nói:
- Sao lại cứ thế đứng ở trước cửa?
Cánh cửa phòng không biết đã mở từ lúc nào, một người phụ nữ mặc chiếc áo sơ mi lụa tuyết màu tím, bên dưới là một chiếc váy màu đen đang tựa vào cánh cửa. Đôi đùi đẹp trắng nõn nà lộ ra, thon dài, đôi môi khêu gợi cứ cong lên, mặc thêm một chiếc áo choàng ngang lưng khiến cô trong bóng tối trông như một con yêu tinh đầy mê hoặc.
Trong thư phòng của nhà họ Ninh, Ninh Quang Diệu đang ngồi trên chiếc tựa bằng da thật, sau khi xem xong bản công văn liền đặt bút kí tên ông lên đấy.
Đúng lúc này ngoài thư phòng có tiếng gõ cửa.
- Vào đi.
Ninh Quang Diệu đem bút và văn kiện để sang một bên, cầm tách trà đặt ngay bên cạnh mở nắp nhấm nhẹ ngụm trà.
Người đàn ông mặc bộ âu phục khom lưng mở cửa, ánh mắt Ninh Quang Diệu hướng sau ra ý để cho người có thân hình gầy yếu ấy bước vào trong thư phòng.
Một chàng thanh niên ăn mặc giản dị mộc mạc, đầu tóc cắt tỉa rất gọn gàng, khuôn mặt trắng, đi đôi giầy thể thao, một tay chống gậy khập khiễng bước vào trong thư phòng.
- Thủ...Thủ tướng Ninh.
Giọng chàng thanh niên què run run, cẩn thận cúi đầu, không dám ghé mắt ngước nhìn người nắm quyền lực cao nhất Hoa Hạ trong khi ông chỉ cách có vài mét.
Ninh Quang Diệu đặt tách trà xuống, khuôn mặt không chút biểu cảm hỏi:
- Văn Thao... Chính là tên Nhật của cậu?
Chàng thanh niên què ngây người một lát, nhỏ giọng nói:
- Thưa vâng.
- Tôi đã cho người điều tra tư liệu về cậu, ba năm trước cậu vì thiếu một điểm mà đã không đỗ vào đại học, cùng lúc đó bố cậu lại chết vì tai nạn giao thông, cậu thì bị tàn phế, sau đó mẹ cậu uống thuốc sâu tự tử, cậu bắt đầu đi ăn xin đúng không.
Ninh Quang Diệu chậm rãi nói.
Khoé mắt Văn Thao có chút ửng đỏ.
- Thủ tướng nói không sai, nhưng...Nhưng thực ra lúc ấy không phải là cháu không thi đỗ đại học.
- Ồ...Vậy sao, vậy là thế nào?
Văn Thao lần đầu tiên ngẩng đầu lên, mặt tái xanh nói:
- Là do cháu nghe cô giáo nói, cô ấy tham gia chấm thi và cô ấy có tiết lộ cho cháu biết rằng, đúng lúc con trai của nhà lãnh đạo trong bộ giáo dục thiếu điểm, thế là họ loại cháu và thay thế người đó vào, họ cố ý tìm chỗ đáng ra không bị trừ điểm trừ vào điểm của cháu...Một người không tiền, không thế lực như cháu muốn đi kiện thì lại bị tên cẩu quan ấy phái người gây ra tai nạn giao thông cho cháu và cha cháu.
Gia đình cháu vốn rất nghèo, cha mẹ cháu là công nhân, cả đời vất vả chỉ mong cháu có một ngày làm họ nở mày nở mặt...Cháu vốn có thể vào được đại học Yến Kinh để thay đổi cuộc đời cháu và cho bố mẹ cháu một cuộc sống tốt hơn, nhưng...nhưng cháu chỉ là một học trò nghèo bình thường, chỉ có thể bị bọn họ đùa cợt...
Một mối oán hận sâu đậm, kèm theo nỗi hận thù không sao kể hết, khiến cho người đàn ông mặc bộ âu phục đang đứng ở cửa cũng có chút lạnh cả tóc gáy.
Ninh Quang Diệu khẽ nhíu mày:
- Cậu đứng trước mặt tôi mắng người của chính phủ là cẩu quan, cậu không sợ tôi sẽ làm gì cậu sao?
Văn Thao cắn chặt răng.
- Thủ Tướng Ninh, ngài sẽ không làm thế với cháu, nếu như ngài định giết người diệt khẩu, vậy thì ngày đó ngài đã giết cháu rồi.
- Ồ! Tại sao ư, tôi biết cậu đang cất giữ một bí mật kinh thiên động địa nên tôi mới giữ cậu lại làm nhân chứng sống.
Ninh Quang Diệu nói.
Văn Thao nhếch mép khẽ cười.
- Thủ tướng Ninh, tiểu nhân không phải là một nhân vật có trí tuệ cao siêu xuất chúng, cháu cũng không hiểu một nhân vật tầm cỡ như thế này sẽ suy nghĩ xem xét như thế nào, nhưng cháu tin, Thủ tướng chưa chắc đã có hứng thú với bí mật mà cháu đang nắm giữ, hơn nữa, nếu Thủ tướng thật sự muốn biết, thì cũng có thể dùng mọi hình thức ép buộc cháu nói ra, nhưng Thủ tướng đã không làm như vậy, chỉ có một khả năng duy nhất là Thủ tướng còn hoài niệm mối thâm tình chồng vợ bao nhiêu năm nay với phu nhân thủ tướng, không muốn phụ sự ủy thác của bà ấy trước lúc lâm chung...Hoặc là...Ngài còn có cách nghĩ nào khác...
Hai mắt của Ninh Quang Diệu khẽ khép lại, phát ra từng tia nhìn lạnh lùng.
- Còn nữa...
Văn Thao nuốt nước bọt, có chút căng thẳng tiếp tục nói:
- Cháu chỉ là một con côn trùng nhỏ bé trong mắt ngài, cho dù ngài có giết cháu đi thì cũng chẳng có chút ý nghĩa gì, giữ cháu lại, có lẽ sẽ có lúc dùng đến...
Ninh Quang Diệu gõ nhẹ vài tiếng trên bàn nói:
- Đang thi đại học rồi, cậu không còn kịp nữa, nhưng đại học Yến Kinh không phải là không thể vào được...Chỉ là, sau khi cậu bước vào đấy không được làm tôi mất mặt.
Văn Thao vui mừng như sắp phát điên, vội quỳ xuống đất, liên tiếp dập đầu.
- Cảm ơn Thủ tướng, cảm ơn Thủ tướng, cháu nhất định sẽ không làm cho Thủ tướng phải mất mặt.
- Cụ thể việc nhập học, tôi sẽ giao cho người dưới làm, sau khi cậu vào đại học sẽ là bà con xa với phu nhân Tổng thống, trước khi phu nhân qua đời đã nhờ tôi chăm sóc cậu... Còn về những thứ khác, tôi tin cậu cũng không phải là kẻ ngốc nghếch sẽ tự biết nói như thế nào.
Ninh Quang Diệu thản nhiên nói.
Văn Thao ra sức gật đầu.
- Cháu hiểu, cháu hiểu, cháu nhất định sẽ không để lộ ra chuyện gì.
Ninh Quang Diệu chau mày.
- Không phải là không để lộ ra chuyện gì, mà là không có chuyện gì để mà tiết lộ.
- Vâng.
- Đợi khi cậu vào được giảng đường đại học Yến Kinh, tôi sẽ giao cho cậu một số việc, còn cái bí mật cậu đang nắm giữ...Đợi đến khi cậu cảm thấy tôi không muốn giết ccậu, và cháu nói cho tôi thì...
Ninh Quang Diệu nói, trên miệng xuất hiện một nụ cười lạnh lùng:
- Đương nhiên tôi cũng không phải là người có nhẫn nại cho lắm...
Văn Thao cứng đơ người lại, im lặng gật đầu.
- Ra ngoài đi.
Ninh Quang Diệu phủi tay.
Văn Thao đứng lên, bước chân có chút lỗ mãng lui khỏi thư phòng.
Đợi đến khi cánh của đóng lại, người đàn ông mặc âu phục mới rời khỏi nơi mà ông luôn đứng bước lên trên vài bước, phiền muộn nói:
- Chủ nhân, sao ngài không cho thuộc hạ đánh cho tên què ấy một trận, thuộc hạ không tin hắn ta có thể chịu được, nhất định sẽ ngoan ngoãn nói hết bí mật ra.
Ninh Quang Diệu cầm tách trà lên, lại nhấp thêm một ngụm trà nói:
- Tên ấy có chết cũng sẽ không nói ra.
Người mặc âu phục có chút sửng sốt, có chút gì đấy không tự nhiên nói:
- Chủ nhân nói vậy là có ý gì, tên đấy chỉ là một tên ăn mày nhỏ bé.
- Hừ.
Ninh Quang Diệu liếc mắt khinh thường nhìn người đàn ông này một cái.
- Ngươi thì hiểu gì chứ, ngươi có từng nghĩ rằng, hắn ta lúc đầu chỉ là một tên ăn mày nhỏ bé, nhưng ở bên Trung Hải trong bọn ăn mày đấy lại là người có vai vế, tại sao bọn ăn mày lại tự nguyện ở bên người đàn bà đó, và cậu ta lại luôn túc trực bên người đàn bà đó chưa từng từ bỏ?
Trong ánh mắt của người mặc bộ âu phục hiện lên vẻ kinh ngạc.
- Lẽ nào…
- Đúng vậy.
Ninh Quang Diệu hừ một tiếng lạnh lùng nói:
- Cậu ta chắc chắn sớm đã biết người đàn bà ấy đường đường là một phu nhân Thủ tướng, chỉ là cậu ta cố tình làm ra vẻ không biết, cậu ta từ lúc bắt đầu đã đánh một canh bạc, cậu ta muốn mượn canh bạc này để có cơ hội cho tấm thân ti tiện của cậu ta có thể bước vào lãnh đạo cấp cao, cho dù có chết thì cậu ta cũng không có gì hối tiếc, sớm định cái chết đã gần kề rồi nhưng cậu ta lại có thể trong ngắn ngủi vài ngày khiến cho người đàn bà mưu mô lại hết lòng tin tưởng cậu ta như vậy, trong lúc lâm chung lại đem bí mật ngay cả ta cũng không biết nói cho cậu ta để cậu ta có thể bảo toàn tính mạng, việc này cũng đủ thấy thằng nhãi ăn mày này không hề là một nhân vật đơn giản.
Ngươi nhìn thằng nhóc như là một con chó mất chủ, nơp nớp lo sợ, nhưng từ lâu tất cả những chuyện này chỉ là thể hiện ra cho bọn các người nhìn mà thôi, đây cũng chỉ là một thủ đoạn làm các ngươi lẫn lộn tất cả lại đã nằm trong tầm kiểm soát của cậu ta, nhưng làm sao có thể qua mắt được Ninh Quang Diệu ta? Nhưng đối phó lại được bọn ngu ngốc các ngươi đủ thấy âm mưu của cậu ta cũng thâm hiểm.
Có những người cho họ ăn ngon mặc đẹp, chăm sóc nuôi dưỡng tận tình từng li từng tí một cũng chưa chắc đã thành tài, nhưng có một số người nhìn thì hết sức bình thường nhưng chỉ cần cho họ một cơ hội, họ sẽ có thể làm nên một sự nghiệp thành công...Cho dù không thành anh hùng, thì ít nhất cũng thành một nhân vật xuất chúng.
Người đàn ông mặc âu phục nghe đến đây, bất giác toát mồ hôi hột không còn giám xem thường tên ăn mày Văn Thao nữa, ánh mắt nhìn người chủ nhân Ninh Quang Diệu cũng đầy vẻ cung kính.
-Vậy… Chủ nhân, tên nhóc ăn mày ấy nguy hiểm như vậy tại sao lại để cậu ta sống, lại còn cho cậu ta đi học tại đại học Yến Kinh? Tương lai nếu như cho cậu ta chút cơ hội, thì chẳng phải là nuôi ong tay áo sao…
- Hừ.
Ninh Quang Diệu lườm hắn ta một cái.
- Thuộc hạ của ta chỉ vì có những người như các ngươi nên mới khó lòng làm nên chuyện lớn.
Nếu đã là vua trong vua thì làm sao có thể dùng bọn bỉ tướng? Cái ta cần là cần một tướng tài, như Lưu Bị trong thời Tam Quốc dám dùng Gia Cát Lượng, ta tuy rằng không bằng cổ nhân, nhưng cậu ta cũng không hẳn là xuất chúng, đã dám sử dụng cậu ta thì không cần phải sợ cậu ta, các ngươi là thân tín trong nhà họ Ninh ta, còn cậu ta chẳng qua là một lưỡi dao từ bên ngoài tuồn vào, các ngươi không cần bận tâm nhiều làm gì.
Một người không còn gì để mất như cậu ta, nếu như muốn ép cậu ta đến đường cùng thì cũng như cá chết lưới rách mà thôi, cậu ta sẽ quyết không thỏa hiệp cho nên đánh cho cậu ta một trận ép cậu ta nói ra bí mật, chi bằng lợi dụng chút thông minh cùng với mưu mô xảo quyệt của cậu ta để làm việc cho ta…Còn về bí mật cậu ta đang nắm giữ, sớm muộn gì thì cũng sẽ lộ chân tướng.
Người đàn ông mặc âu phục gật đầu luôn mồm nói vâng, nhưng khuôn mặt vẫn lộ vẻ phiền não, càng nghĩ đến thằng nhãi Văn Thao lại càng thấy toàn thân lạnh đến rùng mình.
Ninh Quang Diệu thở một hơi dài.
- Ngươi đấy à…Quản lí tốt việc của ngươi đi, đừng đi nghĩ ngợi những việc mà ngươi đang nghĩ nữa, nàh họ Ninh ta là gia tộc đứng đầu nhất trong bốn đại gia tộc, tất cả chỉ vì Ninh quang Diệu ta làm Thủ tướng thôi ư?
Người đàn ông mặc âu phục sững người không hiểu nhìn Ninh Quang Diệu, nhưng nụ cười của Ninh Quang Diệu lại đầy ẩn ý, ngoại trừ trong lòng lạnh ngắt không có một suy nghĩ gì nữa.
Trung Hải, trong phòng của Mạc Thiện Ny.
Có lẽ là bởi vì mấy ngày này ngoại trừ việc không ăn ngon ngủ ngon, tâm lực cũng có vẻ mệt mỏi, người phụ nữ nằm trên lòng Dương Thần chưa thưởng thức được vị ngọt ngào được bao lâu lại đã dần dần chìm vào giấc ngủ.
Dương Thần có chút không biết làm thế nào đành làm giống như con gấu trúc bế người phụ nữ xuống dưới, đắp chăn cho cô, vuốt những sợi tóc rối cẩn thận rồi đứng lên.
Nhìn ra bên ngoài trời vẫn mưa rất to, Dương Thần thở dài, bản thân Dương Thân phải nên bắt đầu làm gì đấy chuẩn bị cho tương lai.
Quay người đi, Dương Thần mỉm cười với cánh cửa phòng, nhẹ nhàng nói:
- Sao lại cứ thế đứng ở trước cửa?
Cánh cửa phòng không biết đã mở từ lúc nào, một người phụ nữ mặc chiếc áo sơ mi lụa tuyết màu tím, bên dưới là một chiếc váy màu đen đang tựa vào cánh cửa. Đôi đùi đẹp trắng nõn nà lộ ra, thon dài, đôi môi khêu gợi cứ cong lên, mặc thêm một chiếc áo choàng ngang lưng khiến cô trong bóng tối trông như một con yêu tinh đầy mê hoặc.