Dường như đang cố ý tiếp tục kích thích đám người đang trong trạng thái yếu ớt này, Viên Dã cũng chủ động cười nói:
- Anh, anh cũng đúng là quá không nể mặt rồi, tốt xấu gì thì chúng ta cũng có quan hệ huyết thống, anh cũng không thèm đến chào hỏi hai bố con em một tiếng.
Dương Thần cầm lấy dao cắt cắt miếng thịt ngỗng ở trong đĩa:
- Không nhìn thấy anh đang ăn cơm sao, chào hỏi cũng không có tiện. Còn em ý, mấy hôm nay Đường Đường thi đại học, em cũng không đi cùng nó là sao.
Viên Dã ngại ngùng cười nói:
- Em cũng muốn đi, nhưng mẹ em nói đợi Đường Đường thi xong thì đi chơi cùng cô ấy, không thì lại khiến cô ấy phân tâm.
- Hừ, không có tiền đồ, còn chưa lập gia đình, mà cả ngày chỉ nghĩ đến vợ với con thôi.
Viên Hòa Vĩ cười mắng.
Đứng trước mặt mọi người mà bị cha mắng cho như vậy, Viên Dã vội rụt đầu rụt cổ lại ngay.
Một cảnh tượng ấm áp nhưng buồn cười, khiến cho Lâm Nhược Khê không khỏi bật cười ngọt ngào, giống như hoa mùa xuân nở rộ rực rỡ, khiến cho đám người bị thân phận thật của Dương Thần làm cho chấn động cũng phải ngẩn người đứng nhìn.
Viên Hòa Vĩ nhìn Lâm Nhược Khê bằng ánh mắt trìu mến, nói bằng giọng ôn hòa:
- Nhược Khê à, dượng biết tính con hướng nội, nhưng nếu có thời gian rảnh thì hãy liên lạc với cô con nhé, bà ấy rất thích con đấy, sau này con sẽ là nữ chủ nhân của nhà họ Dương, có nhất nhiều quy định mà học sớm một chút sẽ tốt hơn, tránh khi đến lúc đó lại luống cuống.
Nữ chủ nhân của nhà họ Dương?
Thân phận này đúng là bom tấn! Hoàn toàn khiến cho tất cả những người ở đây phải nhốn nháo ầm ĩ!
Kỳ thực Viên Hòa Vĩ cũng có ý khơi ra, ông ta đa mưu túc trí như vậy, làm gì có chuyện không nhìn thấy Lý Kiến Hà và Thân Nhã Hinh cố ý khinh thường vợ chồng Dương Thần? Cho nên mấy câu này, không chỉ nói ra thân phận Dương Thần, đồng thời còn đánh một đòn phủ đầu.
Nhưng trên thực tế, trong lòng ông ta, mặc dù Dương Thần chưa thực sự gia nhập vào nhà họ Dương, nhưng ván đã đóng thuyền, bởi Dương Thần cũng đã hồi tâm chuyển ý, muốn quay trở lại nhà họ Dương, nên cũng đã biểu đạt chút thâm ý.
Lâm Nhược Khê cũng khá bất ngờ khi Viên Hòa Vĩ nói như vậy, nhưng cô cũng không muốn nói những lời từ chối khách khí, đây cũng chẳng phải là thứ mà cô có thể nắm được trong tay, vì thế dịu dàng gật đầu, nhẹ nhàng đáp lại.
Viên Hòa Vĩ cũng không để ý, quay đầu nói lời xin lỗi khách khí đến mọi người:
- Để mọi người cười chê rồi, chỉ bởi vì bình thường công việc quá bận rộn, không có cơ hội gặp vãn bối trong nhà, nên nói hơi nhiều một chút.
Mọi người vội lắc đầu, nào ai dám trách cứ, chỉ lo chuyện khinh thường Dương Thần, rồi sau này sẽ bị Dương Thần trả thù!
Chris nghi hoặc nói:
- Tuy rằng vẫn luôn cảm thấy anh Dương không phải là người bình thường, nhưng không ngờ lại là cháu ruột của Dương lão tiên sinh?
Cho dù Chris là một người Mỹ, nhưng cũng có chút hiểu biết về bốn đại gia tộc của Hoa Hạ, nên cũng không khỏi kinh ngạc.
Viên Hòa Vĩ nhìn Dương Thần, thấy Dương Thần cũng không có ý giấu diếm gì, liền giải thích:
- Dương Thần là cháu ruột tôi, cũng là cháu của bố vợ tôi, là cháu đích tôn nhà họ Dương. Thuở nhỏ bị thất lạc, mới tìm thấy được cách đây gần một năm, cho nên, mọi người cũng chưa quen lắm, nhưng vốn dĩ là hòn máu của nhà họ Dương, chỉ có điều là không truyền ra ngoài mà thôi.
Nghe thấy những lời này, người cảm thấy bị đả kích nhiều nhất là Lý Kiến Hà và Thân Nhã Hinh, chân bắt đầu thấy run rẩy.
Thiên hạ này người họ Dương có đến nghìn nghìn vạn vạn người, sao người đứng trước mặt mình lại là cháu đích tôn của nhà họ Dương, lại còn là chủ nhân tương lai của nhà họ Dương nữa chứ?
Chẳng trách lại có thể tặng được một chiếc đồng hồ vô giá như vậy, chẳng trách Lâm Nhược Khê lại đột nhiên đi lấy một người vô danh mà không nói tiếng nào!
Khi tất cả mọi người đều hiểu ra được mọi chuyện, thì đều cảm thấy chính mình như vừa bị ma ám vậy!
Toát mồ hôi lạnh ở lưng, vẻ mặt cứng ngắc gần như biến thành cầu xin, tay cầm chén rượu, hơi run run, nhìn Dương Thần nịnh nót, cười mà còn khó coi hơn khóc, nói:
- Thật là... có mắt không tròng... tôi...tôi xin kính Dương đại thiếu gia một ly!
Lý Kiến Hà coi như lấy thêm can đảm, há miệng to, uống một hơi hết nửa ly rượu vang!
Thân Nhã Hinh cũng không dám chậm trễ nửa giây, mở miệng ra nói với Lâm Nhược Khê:
- Nhược Khê à, tình cảm bạn học bao nhiêu năm, cậu có thể được gả vào nhà họ Dương quyền quý như vậy, thật sự là mừng cho cậu, tôi cũng xin kính cậu một ly!
Hai vợ chồng nhà này nói xong, liền uống một hơi cạn cả ly rượu, xém chút nữa thì sặc, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra tươi cười để lấy lòng.
Lý Kiến Hà đúng là một kẻ biết thời, nếu Dương Thần thực sự là đại thiếu gia, thuận miệng nói mấy câu không tốt đẹp gì về anh ta, thì đừng nói đến sự nghiệp của gia tộc mình ở Hoa Hạ này sẽ bị dao động, thậm chí là sản nghiệp bên nhà vợ của Thân Nhã Hinh cũng khó mà giữ được ấy chứ!
Dù sao nhà họ Dương cũng là môt trong bốn đại gia tộc khống chế toàn bộ Hoa Hạ, đùa với bọn họ được sao?
Nhưng, sau khi hai người uống hết, Dương Thần cũng chẳng muốn tính toán gì.
Dương Thần chỉ nhìn vào cái ly không trong tay bọn họ, bĩu môi nói:
- Mấy người vội cái gì, tôi cũng không nói là muốn cạn ly với mấy người, mấy người thích thì cứ việc uống với nhau, chả liên quan gì đến tôi cả.
Nói xong, Dương Thần cũng không thèm để ý đến bọn họ, tiếp tục ngồi xuống, cầm dao xẻ thịt ngỗng.
Lâm Nhược Khê tuy rằng cảm thấy như vậy là hơi hốc hách, nhưng lúc này cô cũng để tùy chồng, yên lặng ngồi xuống, không thèm để ý đến hai vợ chồng Lý Kiến Hà đang đứng ngây người ra.
Trong chớp mắt đã bị đóng băng.
Vừa lúc nãy còn ở thế thượng phong, giống như đứng trên đỉnh kim tự tháp vậy, lúc này lại hoàn toàn biến thành trò cười!
Bị dìm xuống đáy, nhưng hai vợ chồng tuyệt nhiên không có ý định phản kháng, chỉ dám đứng ở đó nhìn nhau cười như những kẻ ngốc.
Hai cha con Viên Hòa Vĩ và Viên Dã đứng liếc nhìn nhau, thấy nực cười với thủ đoạn của Dương Thần, mặc dù bọn họ không thực sự coi trọng vợ chồng Lý Kiến Hà, nhưng cũng không muốn làm nhục bọn họ trước mặt mọi người, chuyện này đối với giới thượng lưu mà nói, còn khó chịu hơn cả việc giết chết bọn họ!
Ở đấy cũng được một lúc rồi, hai cha con Viên Hòa Vĩ liền nói lời cáo biệt rời đi, trước khi đi vẫn không quên mời vợ chồng Dương Thần lúc nào rảnh thì đến ăn bữa cơm.
Hai cha con nhà họ Viên vừa rời đi, không khí trong phòng lập tức trở nên cổ quái, tất cả mọi người đều dồn sự chú ý vào Dương Thần và Lâm Nhược Khê, còn về phần hai vợ chồng Lý Kiến Hà và Thân Nhã Hinh, mặt đã xám nghoét như đống tro tàn, ngồi im thin thít, nếu như không phải muốn giữ lấy chút thể diện cuối cùng, thì đã lập tức bật người dậy chạy đi rồi!
Từ lúc bữa tiệc này bắt đầu, hai người luôn tính toán để làm thể nào có thể hạ nhục được Lâm Nhược Khê, đương nhiên là gồm cả anh chồng “vô dụng” của Lâm Nhược Khê nữa.
Ai ngờ, ngoài lúc đầu còn có chút đắc ý, sau đó thì, người được khoe của hợm hĩnh với người khác lại là bọn họ, còn đẩy cả gia tộc mình về phía vách núi nữa chứ!
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Dương Thần và Lâm Nhược Khê, quên cả uống rượu, quên cả dùng bữa, quên cả khoác lác, cãi cọ.
Sau khi im lặng một hồi lâu, Dương Thần cũng đã lau cho chiếc dao cắt thịt ngỗng được sạch sẽ, ngẩng đầu lên nhìn mọi người, bực bội nói:
- Mấy người làm sao vậy, sao lại không đụng đũa? Mấy món ăn này rất đắt đấy, ăn nhiều một chút.
Câu này vừa nói ra, trạng thái hóa đá của mọi người lập tức bị hóa giải, ngượng ngùng hoàn hồn, bắt đầu động đũa.
Chuyện này giống như, bữa cơm này không phải là do Chris mời, mà là do Dương Thần mời.
Hoàng Nhạc Nhạc tâm tư trong sáng, sau cơn chấn động nhất thời, cẩn thận nới với Lâm Nhược Khê:
- Nhược Khê, hóa ra cậu mới thực sự là người được gả vào nhà quyền quý, lại còn là nhà quyền quý nhất trong số những nhà quyền quý nữa... làm con dâu của nhà họ Dương có nhiều quy tắc phải học không? Có quyền lực gì đặc biệt không?
Vương Hải Đào bật người dậy, vội kéo vợ về, những câu này có thể tùy tiện hỏi được sao?
Lâm Nhược Khê vẫn có thói quen đối xử như xưa, có hơi ngượng ngùng cười cười nói:
- Không có gì đặc biệt, trước đây tôi cũng không biết anh ấy là người nhà họ Dương, gần đây mới biết thôi.
Mọi người nghe xong, tuy rằng cảm thấy sự tình vô cùng kỳ diệu, nhưng cũng là lúc rất thích hợp để nịnh nọt, lại khen Lâm Nhược Khê có con mắt thật tinh đời, lại nói Dương Thần có sức hấp dẫn mê người, có thể chinh phục được nữ thần đại học năm đó, không hổ danh là người nhà họ Dương, không giống người thường...
Dương Thần nghe, có chút bực bội, lén lút vỗ vỗ lên đùi Lâm Nhược Khê, thì thầm bên tai cô hỏi:
- Bà xã, lúc trước anh bán thịt dê nướng, có thật là em nhìn thấy những khí chất cao quý mà bọn họ đang nói không vậy?
Lâm Nhược Khê thiếu chút nữa thì cắm chiếc đũa đang cầm vào trong lỗ mũi anh chàng này!
Môi khẽ nhúc nhích, mặt không biến sắc, thấp giọng nói:
- Ăn cơm của anh đi, đừng có nhắc đến mấy cái xiên thịt dê nướng của anh nữa...
Dương Thần than thở vài tiếng, đành tiếp tục vùi đầu vào ăn cơm...
Khoảng thời gian tiếp theo của bữa tiệc, hầu như tất cả mọi người đều tìm cơ hội nịnh hót hai người, đáng tiếc Dương Thần chỉ để tâm vào những món ăn trên bàn, căn bản là không cho bọn họ cơ hội nào.
Lâm Nhược Khê đến bữa tiệc này, cũng chỉ vì quan tâm đến Chris, cũng chỉ tùy hứng đáp lại vài tiếng, không nói năng gì nhiều.
Có lẽ trong quá khứ, cô còn vì chuyện làm ăn kinh doanh mà đặt quan hệ tốt với mấy người này, cho dù trong lòng cũng ghét chuyện xum xoe nịnh nọt, nhưng hôm nay thân phận của cô đã khác rồi, không coi đám người này ra gì cũng không sao.
Đến khi bữa tiệc chấm dứt, mọi người đứng dậy, gần đúng như là nghi thức đưa tiễn Tổng thống vậy, đứng dạt sang thành hai hàng, nhường lối cho hai người đi.
Chỉ tiếc rằng không ai dám hỏi Dương Thần phương thức liên lạc, nhưng mọi người có cách liên lạc được với Lâm Nhược Khê, tất cả mọi người ở đây đều hi vọng, sau này có cơ hội lấy cớ này cớ nọ mời hai người, đây chính là một cơ hội lớn đặt mối quan hệ với người đứng đầu nhà họ Dương sau này!
Về phần vợ chồng Lý Kiến Hà và Thân Nhã Hinh, đã sớm bị lãng quên từ lâu rồi, cũng không biết đã rời khỏi đây từ lúc nào rồi.
Hai người sau khi ra lấy xe, nói lời từ biệt với mọi người, rồi nhanh chóng rời khỏi khách sạn.
Trên đường về nhà, dòng xe cộ thưa thớt, hai người ngồi trong xe, Dương Thần còn thản nhiên ợ hơi nữa, không khí tràn ngập mùi rượu, khiến cho người ta cảm thấy hơi buồn ngủ.
Không ai nói năng gì, vừa lúc nãy bữa tiệc ồn ào náo nhiệt dường như đã trở thành một cảnh trong mơ.
Lâm Nhược Khê nhìn bóng đêm đẹp mê hoặc hồi lâu, lại nhìn người đàn ông bên cạnh mình đang chăm chú lái xe, bàn tay mềm mại, thò vào trong túi, lấy ra chiếc đồng hồ HENRYGRAVES, ngắm nghía.
Dường như đang cố ý tiếp tục kích thích đám người đang trong trạng thái yếu ớt này, Viên Dã cũng chủ động cười nói:
- Anh, anh cũng đúng là quá không nể mặt rồi, tốt xấu gì thì chúng ta cũng có quan hệ huyết thống, anh cũng không thèm đến chào hỏi hai bố con em một tiếng.
Dương Thần cầm lấy dao cắt cắt miếng thịt ngỗng ở trong đĩa:
- Không nhìn thấy anh đang ăn cơm sao, chào hỏi cũng không có tiện. Còn em ý, mấy hôm nay Đường Đường thi đại học, em cũng không đi cùng nó là sao.
Viên Dã ngại ngùng cười nói:
- Em cũng muốn đi, nhưng mẹ em nói đợi Đường Đường thi xong thì đi chơi cùng cô ấy, không thì lại khiến cô ấy phân tâm.
- Hừ, không có tiền đồ, còn chưa lập gia đình, mà cả ngày chỉ nghĩ đến vợ với con thôi.
Viên Hòa Vĩ cười mắng.
Đứng trước mặt mọi người mà bị cha mắng cho như vậy, Viên Dã vội rụt đầu rụt cổ lại ngay.
Một cảnh tượng ấm áp nhưng buồn cười, khiến cho Lâm Nhược Khê không khỏi bật cười ngọt ngào, giống như hoa mùa xuân nở rộ rực rỡ, khiến cho đám người bị thân phận thật của Dương Thần làm cho chấn động cũng phải ngẩn người đứng nhìn.
Viên Hòa Vĩ nhìn Lâm Nhược Khê bằng ánh mắt trìu mến, nói bằng giọng ôn hòa:
- Nhược Khê à, dượng biết tính con hướng nội, nhưng nếu có thời gian rảnh thì hãy liên lạc với cô con nhé, bà ấy rất thích con đấy, sau này con sẽ là nữ chủ nhân của nhà họ Dương, có nhất nhiều quy định mà học sớm một chút sẽ tốt hơn, tránh khi đến lúc đó lại luống cuống.
Nữ chủ nhân của nhà họ Dương?
Thân phận này đúng là bom tấn! Hoàn toàn khiến cho tất cả những người ở đây phải nhốn nháo ầm ĩ!
Kỳ thực Viên Hòa Vĩ cũng có ý khơi ra, ông ta đa mưu túc trí như vậy, làm gì có chuyện không nhìn thấy Lý Kiến Hà và Thân Nhã Hinh cố ý khinh thường vợ chồng Dương Thần? Cho nên mấy câu này, không chỉ nói ra thân phận Dương Thần, đồng thời còn đánh một đòn phủ đầu.
Nhưng trên thực tế, trong lòng ông ta, mặc dù Dương Thần chưa thực sự gia nhập vào nhà họ Dương, nhưng ván đã đóng thuyền, bởi Dương Thần cũng đã hồi tâm chuyển ý, muốn quay trở lại nhà họ Dương, nên cũng đã biểu đạt chút thâm ý.
Lâm Nhược Khê cũng khá bất ngờ khi Viên Hòa Vĩ nói như vậy, nhưng cô cũng không muốn nói những lời từ chối khách khí, đây cũng chẳng phải là thứ mà cô có thể nắm được trong tay, vì thế dịu dàng gật đầu, nhẹ nhàng đáp lại.
Viên Hòa Vĩ cũng không để ý, quay đầu nói lời xin lỗi khách khí đến mọi người:
- Để mọi người cười chê rồi, chỉ bởi vì bình thường công việc quá bận rộn, không có cơ hội gặp vãn bối trong nhà, nên nói hơi nhiều một chút.
Mọi người vội lắc đầu, nào ai dám trách cứ, chỉ lo chuyện khinh thường Dương Thần, rồi sau này sẽ bị Dương Thần trả thù!
Chris nghi hoặc nói:
- Tuy rằng vẫn luôn cảm thấy anh Dương không phải là người bình thường, nhưng không ngờ lại là cháu ruột của Dương lão tiên sinh?
Cho dù Chris là một người Mỹ, nhưng cũng có chút hiểu biết về bốn đại gia tộc của Hoa Hạ, nên cũng không khỏi kinh ngạc.
Viên Hòa Vĩ nhìn Dương Thần, thấy Dương Thần cũng không có ý giấu diếm gì, liền giải thích:
- Dương Thần là cháu ruột tôi, cũng là cháu của bố vợ tôi, là cháu đích tôn nhà họ Dương. Thuở nhỏ bị thất lạc, mới tìm thấy được cách đây gần một năm, cho nên, mọi người cũng chưa quen lắm, nhưng vốn dĩ là hòn máu của nhà họ Dương, chỉ có điều là không truyền ra ngoài mà thôi.
Nghe thấy những lời này, người cảm thấy bị đả kích nhiều nhất là Lý Kiến Hà và Thân Nhã Hinh, chân bắt đầu thấy run rẩy.
Thiên hạ này người họ Dương có đến nghìn nghìn vạn vạn người, sao người đứng trước mặt mình lại là cháu đích tôn của nhà họ Dương, lại còn là chủ nhân tương lai của nhà họ Dương nữa chứ?
Chẳng trách lại có thể tặng được một chiếc đồng hồ vô giá như vậy, chẳng trách Lâm Nhược Khê lại đột nhiên đi lấy một người vô danh mà không nói tiếng nào!
Khi tất cả mọi người đều hiểu ra được mọi chuyện, thì đều cảm thấy chính mình như vừa bị ma ám vậy!
Toát mồ hôi lạnh ở lưng, vẻ mặt cứng ngắc gần như biến thành cầu xin, tay cầm chén rượu, hơi run run, nhìn Dương Thần nịnh nót, cười mà còn khó coi hơn khóc, nói:
- Thật là... có mắt không tròng... tôi...tôi xin kính Dương đại thiếu gia một ly!
Lý Kiến Hà coi như lấy thêm can đảm, há miệng to, uống một hơi hết nửa ly rượu vang!
Thân Nhã Hinh cũng không dám chậm trễ nửa giây, mở miệng ra nói với Lâm Nhược Khê:
- Nhược Khê à, tình cảm bạn học bao nhiêu năm, cậu có thể được gả vào nhà họ Dương quyền quý như vậy, thật sự là mừng cho cậu, tôi cũng xin kính cậu một ly!
Hai vợ chồng nhà này nói xong, liền uống một hơi cạn cả ly rượu, xém chút nữa thì sặc, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra tươi cười để lấy lòng.
Lý Kiến Hà đúng là một kẻ biết thời, nếu Dương Thần thực sự là đại thiếu gia, thuận miệng nói mấy câu không tốt đẹp gì về anh ta, thì đừng nói đến sự nghiệp của gia tộc mình ở Hoa Hạ này sẽ bị dao động, thậm chí là sản nghiệp bên nhà vợ của Thân Nhã Hinh cũng khó mà giữ được ấy chứ!
Dù sao nhà họ Dương cũng là môt trong bốn đại gia tộc khống chế toàn bộ Hoa Hạ, đùa với bọn họ được sao?
Nhưng, sau khi hai người uống hết, Dương Thần cũng chẳng muốn tính toán gì.
Dương Thần chỉ nhìn vào cái ly không trong tay bọn họ, bĩu môi nói:
- Mấy người vội cái gì, tôi cũng không nói là muốn cạn ly với mấy người, mấy người thích thì cứ việc uống với nhau, chả liên quan gì đến tôi cả.
Nói xong, Dương Thần cũng không thèm để ý đến bọn họ, tiếp tục ngồi xuống, cầm dao xẻ thịt ngỗng.
Lâm Nhược Khê tuy rằng cảm thấy như vậy là hơi hốc hách, nhưng lúc này cô cũng để tùy chồng, yên lặng ngồi xuống, không thèm để ý đến hai vợ chồng Lý Kiến Hà đang đứng ngây người ra.
Trong chớp mắt đã bị đóng băng.
Vừa lúc nãy còn ở thế thượng phong, giống như đứng trên đỉnh kim tự tháp vậy, lúc này lại hoàn toàn biến thành trò cười!
Bị dìm xuống đáy, nhưng hai vợ chồng tuyệt nhiên không có ý định phản kháng, chỉ dám đứng ở đó nhìn nhau cười như những kẻ ngốc.
Hai cha con Viên Hòa Vĩ và Viên Dã đứng liếc nhìn nhau, thấy nực cười với thủ đoạn của Dương Thần, mặc dù bọn họ không thực sự coi trọng vợ chồng Lý Kiến Hà, nhưng cũng không muốn làm nhục bọn họ trước mặt mọi người, chuyện này đối với giới thượng lưu mà nói, còn khó chịu hơn cả việc giết chết bọn họ!
Ở đấy cũng được một lúc rồi, hai cha con Viên Hòa Vĩ liền nói lời cáo biệt rời đi, trước khi đi vẫn không quên mời vợ chồng Dương Thần lúc nào rảnh thì đến ăn bữa cơm.
Hai cha con nhà họ Viên vừa rời đi, không khí trong phòng lập tức trở nên cổ quái, tất cả mọi người đều dồn sự chú ý vào Dương Thần và Lâm Nhược Khê, còn về phần hai vợ chồng Lý Kiến Hà và Thân Nhã Hinh, mặt đã xám nghoét như đống tro tàn, ngồi im thin thít, nếu như không phải muốn giữ lấy chút thể diện cuối cùng, thì đã lập tức bật người dậy chạy đi rồi!
Từ lúc bữa tiệc này bắt đầu, hai người luôn tính toán để làm thể nào có thể hạ nhục được Lâm Nhược Khê, đương nhiên là gồm cả anh chồng “vô dụng” của Lâm Nhược Khê nữa.
Ai ngờ, ngoài lúc đầu còn có chút đắc ý, sau đó thì, người được khoe của hợm hĩnh với người khác lại là bọn họ, còn đẩy cả gia tộc mình về phía vách núi nữa chứ!
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Dương Thần và Lâm Nhược Khê, quên cả uống rượu, quên cả dùng bữa, quên cả khoác lác, cãi cọ.
Sau khi im lặng một hồi lâu, Dương Thần cũng đã lau cho chiếc dao cắt thịt ngỗng được sạch sẽ, ngẩng đầu lên nhìn mọi người, bực bội nói:
- Mấy người làm sao vậy, sao lại không đụng đũa? Mấy món ăn này rất đắt đấy, ăn nhiều một chút.
Câu này vừa nói ra, trạng thái hóa đá của mọi người lập tức bị hóa giải, ngượng ngùng hoàn hồn, bắt đầu động đũa.
Chuyện này giống như, bữa cơm này không phải là do Chris mời, mà là do Dương Thần mời.
Hoàng Nhạc Nhạc tâm tư trong sáng, sau cơn chấn động nhất thời, cẩn thận nới với Lâm Nhược Khê:
- Nhược Khê, hóa ra cậu mới thực sự là người được gả vào nhà quyền quý, lại còn là nhà quyền quý nhất trong số những nhà quyền quý nữa... làm con dâu của nhà họ Dương có nhiều quy tắc phải học không? Có quyền lực gì đặc biệt không?
Vương Hải Đào bật người dậy, vội kéo vợ về, những câu này có thể tùy tiện hỏi được sao?
Lâm Nhược Khê vẫn có thói quen đối xử như xưa, có hơi ngượng ngùng cười cười nói:
- Không có gì đặc biệt, trước đây tôi cũng không biết anh ấy là người nhà họ Dương, gần đây mới biết thôi.
Mọi người nghe xong, tuy rằng cảm thấy sự tình vô cùng kỳ diệu, nhưng cũng là lúc rất thích hợp để nịnh nọt, lại khen Lâm Nhược Khê có con mắt thật tinh đời, lại nói Dương Thần có sức hấp dẫn mê người, có thể chinh phục được nữ thần đại học năm đó, không hổ danh là người nhà họ Dương, không giống người thường...
Dương Thần nghe, có chút bực bội, lén lút vỗ vỗ lên đùi Lâm Nhược Khê, thì thầm bên tai cô hỏi:
- Bà xã, lúc trước anh bán thịt dê nướng, có thật là em nhìn thấy những khí chất cao quý mà bọn họ đang nói không vậy?
Lâm Nhược Khê thiếu chút nữa thì cắm chiếc đũa đang cầm vào trong lỗ mũi anh chàng này!
Môi khẽ nhúc nhích, mặt không biến sắc, thấp giọng nói:
- Ăn cơm của anh đi, đừng có nhắc đến mấy cái xiên thịt dê nướng của anh nữa...
Dương Thần than thở vài tiếng, đành tiếp tục vùi đầu vào ăn cơm...
Khoảng thời gian tiếp theo của bữa tiệc, hầu như tất cả mọi người đều tìm cơ hội nịnh hót hai người, đáng tiếc Dương Thần chỉ để tâm vào những món ăn trên bàn, căn bản là không cho bọn họ cơ hội nào.
Lâm Nhược Khê đến bữa tiệc này, cũng chỉ vì quan tâm đến Chris, cũng chỉ tùy hứng đáp lại vài tiếng, không nói năng gì nhiều.
Có lẽ trong quá khứ, cô còn vì chuyện làm ăn kinh doanh mà đặt quan hệ tốt với mấy người này, cho dù trong lòng cũng ghét chuyện xum xoe nịnh nọt, nhưng hôm nay thân phận của cô đã khác rồi, không coi đám người này ra gì cũng không sao.
Đến khi bữa tiệc chấm dứt, mọi người đứng dậy, gần đúng như là nghi thức đưa tiễn Tổng thống vậy, đứng dạt sang thành hai hàng, nhường lối cho hai người đi.
Chỉ tiếc rằng không ai dám hỏi Dương Thần phương thức liên lạc, nhưng mọi người có cách liên lạc được với Lâm Nhược Khê, tất cả mọi người ở đây đều hi vọng, sau này có cơ hội lấy cớ này cớ nọ mời hai người, đây chính là một cơ hội lớn đặt mối quan hệ với người đứng đầu nhà họ Dương sau này!
Về phần vợ chồng Lý Kiến Hà và Thân Nhã Hinh, đã sớm bị lãng quên từ lâu rồi, cũng không biết đã rời khỏi đây từ lúc nào rồi.
Hai người sau khi ra lấy xe, nói lời từ biệt với mọi người, rồi nhanh chóng rời khỏi khách sạn.
Trên đường về nhà, dòng xe cộ thưa thớt, hai người ngồi trong xe, Dương Thần còn thản nhiên ợ hơi nữa, không khí tràn ngập mùi rượu, khiến cho người ta cảm thấy hơi buồn ngủ.
Không ai nói năng gì, vừa lúc nãy bữa tiệc ồn ào náo nhiệt dường như đã trở thành một cảnh trong mơ.
Lâm Nhược Khê nhìn bóng đêm đẹp mê hoặc hồi lâu, lại nhìn người đàn ông bên cạnh mình đang chăm chú lái xe, bàn tay mềm mại, thò vào trong túi, lấy ra chiếc đồng hồ HENRYGRAVES, ngắm nghía.