Quả nhiên, sự lạnh lùng phát ra trên thân thể của Lâm Nhược Khê có thể khiến cho viên gạo nếp trong tay cô đông cứng lại, hừ lạnh một tiếng nói:
- Hóa ra là đi sang nhà người tình ở bên cạnh, thực sự là một người đàn ông tốt, vừa mới về nhà ăn hai chiếc màn thầu, rồi đi tìm người tình để ăn cơm trưa, còn tiết kiệm thức ăn cho gia đình. Anh đi đi. Tốt nhất là bữa tối và bữa sáng ngày mai đừng trở về nữa…
Dương Thần cảm thấy răng tê tê như vừa ăn đồ chua, gượng cười:
- Nhược Khê, em nghe anh giải thích, anh chỉ là muốn đem công pháp lần này thu hoạch được ở Đường Môn, giao cho Sắc Vi thôi. Đương nhiên anh có từng nói sẽ dạy cho em, nhưng em vừa tập luyện có mấy ngày, ít nhất cũng phải đợi đến lúc tố chất cơ thể tốt lên, anh thấy mới có thể tu luyện được, mới có thể chính thức bắt đầu.
Lâm Nhược Khê trong lòng cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng cũng biết không thể cản được nên hậm hực hừ một tiếng, nói:
- Vậy lúc nào mới có thể bắt đầu.
Nếu nói với Dương Thần cô không có hứng thú với phương pháp tu luyện để có thể trẻ mãi không già thì là nói dối. Lâm Nhược Khê cũng có chút động lòng.
Dương Thần suy nghĩ một lát, nói:
- Ít nhất cũng phải đợi đến khi khí huyết của em bằng với người bình thường đã. Em ngày nào cũng ngồi ở phòng làm việc, nhìn thì có vẻ không vấn đề gì, thực ra lại rất yếu ớt. Sau này phải chăm chỉ luyện tập, ăn nhiều đồ ăn có dinh dưỡng, đừng chỉ có ăn bánh gạo nếp. Nhanh nhất là trong hai tháng, sẽ có thể bắt đầu tu luyện căn bản. Nếu không thì, khi luyện tập hiệu quả sẽ bị giảm đi.
Hai tháng, cũng không lâu lắm, Lâm Nhược Khê gật gật đầu không nói thêm gì.
Hai người ở trong tình trạng như hiện nay, kì thực Lâm Nhược Khê cũng quen dần với việc Dương Thần có những người con gái khác. Ban đầu nhiều lúc cô cũng vì chuyện này mà lạnh nhạt với Dương Thần, nhưng cũng dần dần thay đổi rồi, đến bản thân cô cũng không phát hiện ra.
Dương Thần lau mồ hôi lạnh trên trán, may mà mình có thái độ thành khẩn, lần này coi như miễn cưỡng thoát nạn.
Ngay sau đó, Dương Thần rời khỏi nhà, cũng ngại đi cửa chính sang nhà Sắc Vi, hắn trực tiếp trèo tường, sát vách là sân nhà.
Sau khi gõ cửa, người mở cửa cho Dương Thần không phải là Sắc Vi, mà là Mạc Thiện Ny, vì là chủ nhật nên cô cũng ở nhà.
Một người phụ nữ đã lấy lại được sự tự tin nên tinh thần cũng khá tốt. Hai má hồng hào hơn mấy ngày trước, có lẽ buổi sáng đã tắm rửa, tóc vẫn còn ướt, vẫn còn vài giọt nước trên mặt, nhìn thấy Dương Thần, liền cười nói:
- Mới trở về từ Tứ Xuyên à?
Dương Thần nhìn Mạc Thiện Ny mặc một chiếc váy lụa mỏng họa tiết hoa màu lam, ôm lấy những đường cong trên cơ thể, hai cánh tay trắng nõn nà lộ ra, mùi hương vốn có trên cơ thể phụ nữ cùng hòa quện với mùi sữa tắm vô cùng quyến rũ.
- Ăn mặc thế này mà ra mở cửa, chẳng may gặp phải người lạ thì sao?
Dương Thần nói vẻ không bằng lòng.
Mạc Thiện Ny từ bên cạnh đi ra phía trước ôm cổ hắn nói:
- Em đương nhiên là vì có mắt mèo nên đã thấy anh rồi mới ra mở cửa chứ. Hơn nữa quanh đây đều có thuộc hạ của Sắc Vi canh giữ, em làm sao gặp nguy hiểm được.
Dương Thần cẩn thận quan sát, quả nhiên có người của hội Hồng Kinh bố trí xung quanh đây, mới cảm thấy yên tâm.
Mạc Thiện Ny ánh mắt mong đợi hỏi thăm:
- Lần này đi có mang đặc sản gì của Tứ Xuyên về không?
Dương Thần vỗ trán, quên mất nơi đó là quê hương của Mạc Thiện Ny, nghĩ đến người con gái này cũng rất ham ăn nên đành cười trừ:
- Lần sau, lần sau…
Mạc Thiện Ny cười nhe răng:
- Em biết anh không nhớ đến em mà.
- Anh…Anh cũng không mua quà cho những người khác mà.
Dương Thần nói giọng vô tội.
Mạc Thiện Ny cười rộ lên:
- Trêu anh thôi, biết anh không có khái niệm ấy mà. Nếu anh mang quà cho em thật em còn thấy sợ ý chứ.
Dương Thần lúc này mới biết mình bị trêu trọc, không quan tâm đến gì khác, ôm lấy cặp đùi mượt mà của người đẹp, vác cô trên vai.
Mạc Thiện Ny hoảng hốt kêu lên một tiếng, đập đập vào sau lưng Dương Thần:
- Anh định làm gì vậy, em vừa tắm xong đấy.
- Chính vì vừa tắm xong nên mới không thể lãng phí được.
Vừa nói, Dương Thần vừa đi vào phòng khách, đặt Mạc Thiện Ny nằm xuống sô pha, thân mình đè lên thân thể cô.
Lần trước vì sức khỏe Mạc Thiện Ny không được tốt, ở trong phòng của cô mà cũng chẳng làm được gì, lần này mới không gặp mấy ngày, lại nổi ham muốn.
Dương thần phát hiện Mạc Thiện Ny chỉ ở nhà một mình, nên càng không kiêng nể gì, mớn trớn no nê hai trái đào trước ngực.
Nhiệt độ trong phòng nóng lên rất nhanh, một lát sau, trên hai thân thể đã không còn một mảnh vải che chắn, hòa quện với nhau làm một.
Đôi bên như ngựa quen đường cũ, Mạc Thiện Ny cũng lâu rồi chưa gần gũi với đàn ông, đối với phụ nữ vào độ tuổi trẻ trung như thế này, hơi thở nóng bỏng của đàn ông là liều thuốc độc khó kháng cự.
Giống như là nhuyễn thể, Dương Thần ôm cô trước ngực. Mạc Thiện Ny bụng và đùi gắn chặt vào thành ghế sô pha, toàn bộ cơ thể ngả ra sau say mê như đang lên đỉnh, không ngừng hôn cuồng nhiệt, phía dưới càng lúc càng gần nhau hơn.
Cuối cùng, cô bỗng phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ, càng kích thích, ánh mắt mê dại đi,…
Hai người lăn từ trên sô pha xuống thảm, sau đó cô lại được Dương Thần nhẹ nhàng ôm lấy, cả người lại như con bạch tuộc quấn lấy tấm lưng trần của Dương Thần.
Trong sảnh tiếng chim oanh hót ríu rít, lửa tình trong phòng lại hừng hực.
Mạc Thiên Ny đã hoàn toàn lạc trong hoan lạc của trần gian, bồng bềnh trong sự đan xen giữa tình yêu và tình dục.
Nhưng, ngay lúc Dương Thần đặt cô lên chiếc bàn ăn, định ân ái thêm một lần nữa thì trong đầu bỗng nhanh như chớp hiện lên báo hiệu có nguy hiểm.
- Không hay rồi.
Ngay giây tiếp theo, cả căn nhà tòa lớn đều phát nổ ầm ầm.
- Uỳnh!!!!!
Một ánh chớp chói lòa giữa ban ngày, từ vụ nổ bắn ra, nuốt hết mọi thứ, sau đó là một màn khói đen dày đặc, phun ra từ khắp các cửa sổ trong nhà.
Không hề có dấu hiệu gì báo trước, cả căn nhà như bị ngọn lửa nuốt chửng.
Liên tiếp những trận nổ lớn làm đổ một mảng lớn tường nhà, nếu như không có vách ngăn giữa giữa thì có lẽ một bên căn nhà đã sập xuống rồi.
Nếu cứ như vậy, thì căn nhà sẽ hoàn toàn bị phá hủy mất!
Ngay giữ ngọn lửa đang bùng cháy, Dương Thần ôm Mạc Thiện Ny lao ra theo những lỗ khói dày đặc. Xung quanh lửa cháy hừng hực, lực nổ lúc nãy chưa gây tổn hại gì đến hai người.
Dương Thần không chút do dự lao thẳng xuống ban công tầng hai bên nhà mình, nhìn lại, căn nhà bên cạnh đã trở thành đống hoang tàn, chỉ còn lại ngọn lửa đang thiêu đốt những thứ còn sót lại, trong mắt Dương Thần cũng đang rực cháy.
Mạc Thiện Ny hoảng sợ đến hóa ngốc, tim cô suýt chút nữa đã dừng lại trong khoảnh khắc ấy, lúc này chỉ có thể ôm chặt lấy Dương Thần, tuy rằng người vẫn trần như nhộng, nhưng cô cũng không còn thần trí để ý tới chuyện đó nữa.
Sau một hồi trầm tư suy nghĩ, Dương Thần không chút do dự bế Mạc Thiên Ny đi thẳng vào phòng mình, đặt Mạc Thiện Ny trên giường, đi tới tủ quần áo tìm một chiếc quần đùi, một chiếc áo ngắn tay đơn giản cho cô mặc, đặt chúng trên giường xong hắn cũng đi thay một bộ đồ sạch sẽ khác.
Quay người, thấy Mạc Thiện Ny đôi mắt vô hồn, đầy nước mắt, ngồi bất động, Dương Thần đau lòng, tiến lại gần, nắm lấy tay Mạc Thiện Ny, giọng ấm áp, nói:
- Thiện Ny, không sao đâu, có anh ở đây. Em mặc đồ vào trước đi, rồi ở nhà đợi anh, anh nghi ngờ có kẻ muốn đánh lén ta và Sắc Vi. Bây giờ anh phải đi xử lí việc này, em đừng sợ, tất cả đều ổn rồi.
Vụ khủng bố đột ngột ban nãy khiến cho Mạc Thiện Ny đến giờ mới hoàn hồn, e lệ gật đầu:
- Anh đi đi, nhớ cẩn thận.
Dương Thần nhẹ nhàng nhảy một cái từ tầng hai xuống.
Nghe thấy tiếng nổ, Lâm Nhược Khê, vú Vương và Quách Tuyết Hoa vội chạy từ trong nhà ra, khinh ngạc không nói nên lời.
Nhìn thấy Dương Thần bình yên, nhảy từ tầng hai xuống, sắc mặt mới tươi tỉnh lại.
Lâm Nhược Khê chạy tới bên cạnh, tỉ mỉ quan sát Dương Thần từ đầu tới chân, viền mắt đỏ hoe, hỏi:
- Làm người ta sợ muốn chết! Không phải anh nói sang nhà Sắc Vi à? Sao trong phòng đột nhiên lại phát nổ? Anh thế nào rồi, có bị thương không?
Dương Thần cười lắc đầu, chút phiền phức này sao có thể làm khó được anh chứ.
- Những người khác đâu hết rồi? Sắc Vi, Thiện Ny, còn cả dì Mã nữa?
Dương Thần nói:
- Anh nghi ngờ có kẻ dùng bom điều khiển từ xa, muốn đánh lén anh và Sắc Vi. Bây giờ anh phải đi tìm Sắc Vi. Anh vừa cứu Thiện Ny ra, cô ấy đang ở trong phòng anh. Mọi người chăm sóc cô ấy, cô ấy đang rất sợ hãi, còn về những chuyện khác đợi anh về hãy nói.
Dương Thần nói xong, sờ sờ túi, mới nhớ ra di động để trong túi quần, quần cũng nổ rồi, di động cũng không còn.
Chửi thầm một câu, Dương Thần nói:
- Ai mang di động, cho con mượn dùng.
Quách Tuyết Hoa chạy lại, đưa di động của bà cho Dương Thần, tuy lo lắng nhưng vẫn điềm tĩnh nói:
- Lấy của ta đi, con trai, con nhớ cẩn thận đấy.
Dương Thần cầm lấy di động, gật đầu một cái cho mọi người yên lòng, sau đó vừa đi ra ngoài, vừa bấm số của Mạc Lâm.
Điện thoại lập tức được kết nối, giọng của Mạc Lâm ở đầu dây bên kia vô cùng cấp bách:
- Minh Vương, tôi vừa gọi cho người nhưng không liên lạc được. Cô Sắc Vi xảy ra chuyện rồi ạ.
Dương Thần tim trùng xuống một nhịp, giọng tức giận:
- Ý của cậu là sao? Chẳng phải tôi đã bảo các người phái người đi bảo vệ rồi sao?
Mạc Lâm lo lắng, lắp bắp:
- Xin ngài bớt giận…Tôi đã phái Eydlin đi bảo vệ cô Sắc Vi, nhưng sự việc lần này nằm ngoài tính toán của chúng tôi.
- Cô Sắc Vi mấy ngày gần đây đều ở trên đỉnh Tuân Sơn phía bắc Trung Hải để luyện võ và tăng cường thể lực. Tôi cũng đã phái Eydlin đi, nhưng lúc nãy trong lúc theo cô Sắc Vi xuống núi, ở sườn núi phát nổ, làm sạt lở phạm vi lớn trên núi. Chúng tôi cũng không biết kẻ địch đã cài bom vào lúc nào nữa, cho nên hoàn toàn trở tay không kịp.
Quả nhiên, sự lạnh lùng phát ra trên thân thể của Lâm Nhược Khê có thể khiến cho viên gạo nếp trong tay cô đông cứng lại, hừ lạnh một tiếng nói:
- Hóa ra là đi sang nhà người tình ở bên cạnh, thực sự là một người đàn ông tốt, vừa mới về nhà ăn hai chiếc màn thầu, rồi đi tìm người tình để ăn cơm trưa, còn tiết kiệm thức ăn cho gia đình. Anh đi đi. Tốt nhất là bữa tối và bữa sáng ngày mai đừng trở về nữa…
Dương Thần cảm thấy răng tê tê như vừa ăn đồ chua, gượng cười:
- Nhược Khê, em nghe anh giải thích, anh chỉ là muốn đem công pháp lần này thu hoạch được ở Đường Môn, giao cho Sắc Vi thôi. Đương nhiên anh có từng nói sẽ dạy cho em, nhưng em vừa tập luyện có mấy ngày, ít nhất cũng phải đợi đến lúc tố chất cơ thể tốt lên, anh thấy mới có thể tu luyện được, mới có thể chính thức bắt đầu.
Lâm Nhược Khê trong lòng cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng cũng biết không thể cản được nên hậm hực hừ một tiếng, nói:
- Vậy lúc nào mới có thể bắt đầu.
Nếu nói với Dương Thần cô không có hứng thú với phương pháp tu luyện để có thể trẻ mãi không già thì là nói dối. Lâm Nhược Khê cũng có chút động lòng.
Dương Thần suy nghĩ một lát, nói:
- Ít nhất cũng phải đợi đến khi khí huyết của em bằng với người bình thường đã. Em ngày nào cũng ngồi ở phòng làm việc, nhìn thì có vẻ không vấn đề gì, thực ra lại rất yếu ớt. Sau này phải chăm chỉ luyện tập, ăn nhiều đồ ăn có dinh dưỡng, đừng chỉ có ăn bánh gạo nếp. Nhanh nhất là trong hai tháng, sẽ có thể bắt đầu tu luyện căn bản. Nếu không thì, khi luyện tập hiệu quả sẽ bị giảm đi.
Hai tháng, cũng không lâu lắm, Lâm Nhược Khê gật gật đầu không nói thêm gì.
Hai người ở trong tình trạng như hiện nay, kì thực Lâm Nhược Khê cũng quen dần với việc Dương Thần có những người con gái khác. Ban đầu nhiều lúc cô cũng vì chuyện này mà lạnh nhạt với Dương Thần, nhưng cũng dần dần thay đổi rồi, đến bản thân cô cũng không phát hiện ra.
Dương Thần lau mồ hôi lạnh trên trán, may mà mình có thái độ thành khẩn, lần này coi như miễn cưỡng thoát nạn.
Ngay sau đó, Dương Thần rời khỏi nhà, cũng ngại đi cửa chính sang nhà Sắc Vi, hắn trực tiếp trèo tường, sát vách là sân nhà.
Sau khi gõ cửa, người mở cửa cho Dương Thần không phải là Sắc Vi, mà là Mạc Thiện Ny, vì là chủ nhật nên cô cũng ở nhà.
Một người phụ nữ đã lấy lại được sự tự tin nên tinh thần cũng khá tốt. Hai má hồng hào hơn mấy ngày trước, có lẽ buổi sáng đã tắm rửa, tóc vẫn còn ướt, vẫn còn vài giọt nước trên mặt, nhìn thấy Dương Thần, liền cười nói:
- Mới trở về từ Tứ Xuyên à?
Dương Thần nhìn Mạc Thiện Ny mặc một chiếc váy lụa mỏng họa tiết hoa màu lam, ôm lấy những đường cong trên cơ thể, hai cánh tay trắng nõn nà lộ ra, mùi hương vốn có trên cơ thể phụ nữ cùng hòa quện với mùi sữa tắm vô cùng quyến rũ.
- Ăn mặc thế này mà ra mở cửa, chẳng may gặp phải người lạ thì sao?
Dương Thần nói vẻ không bằng lòng.
Mạc Thiện Ny từ bên cạnh đi ra phía trước ôm cổ hắn nói:
- Em đương nhiên là vì có mắt mèo nên đã thấy anh rồi mới ra mở cửa chứ. Hơn nữa quanh đây đều có thuộc hạ của Sắc Vi canh giữ, em làm sao gặp nguy hiểm được.
Dương Thần cẩn thận quan sát, quả nhiên có người của hội Hồng Kinh bố trí xung quanh đây, mới cảm thấy yên tâm.
Mạc Thiện Ny ánh mắt mong đợi hỏi thăm:
- Lần này đi có mang đặc sản gì của Tứ Xuyên về không?
Dương Thần vỗ trán, quên mất nơi đó là quê hương của Mạc Thiện Ny, nghĩ đến người con gái này cũng rất ham ăn nên đành cười trừ:
- Lần sau, lần sau…
Mạc Thiện Ny cười nhe răng:
- Em biết anh không nhớ đến em mà.
- Anh…Anh cũng không mua quà cho những người khác mà.
Dương Thần nói giọng vô tội.
Mạc Thiện Ny cười rộ lên:
- Trêu anh thôi, biết anh không có khái niệm ấy mà. Nếu anh mang quà cho em thật em còn thấy sợ ý chứ.
Dương Thần lúc này mới biết mình bị trêu trọc, không quan tâm đến gì khác, ôm lấy cặp đùi mượt mà của người đẹp, vác cô trên vai.
Mạc Thiện Ny hoảng hốt kêu lên một tiếng, đập đập vào sau lưng Dương Thần:
- Anh định làm gì vậy, em vừa tắm xong đấy.
- Chính vì vừa tắm xong nên mới không thể lãng phí được.
Vừa nói, Dương Thần vừa đi vào phòng khách, đặt Mạc Thiện Ny nằm xuống sô pha, thân mình đè lên thân thể cô.
Lần trước vì sức khỏe Mạc Thiện Ny không được tốt, ở trong phòng của cô mà cũng chẳng làm được gì, lần này mới không gặp mấy ngày, lại nổi ham muốn.
Dương thần phát hiện Mạc Thiện Ny chỉ ở nhà một mình, nên càng không kiêng nể gì, mớn trớn no nê hai trái đào trước ngực.
Nhiệt độ trong phòng nóng lên rất nhanh, một lát sau, trên hai thân thể đã không còn một mảnh vải che chắn, hòa quện với nhau làm một.
Đôi bên như ngựa quen đường cũ, Mạc Thiện Ny cũng lâu rồi chưa gần gũi với đàn ông, đối với phụ nữ vào độ tuổi trẻ trung như thế này, hơi thở nóng bỏng của đàn ông là liều thuốc độc khó kháng cự.
Giống như là nhuyễn thể, Dương Thần ôm cô trước ngực. Mạc Thiện Ny bụng và đùi gắn chặt vào thành ghế sô pha, toàn bộ cơ thể ngả ra sau say mê như đang lên đỉnh, không ngừng hôn cuồng nhiệt, phía dưới càng lúc càng gần nhau hơn.
Cuối cùng, cô bỗng phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ, càng kích thích, ánh mắt mê dại đi,…
Hai người lăn từ trên sô pha xuống thảm, sau đó cô lại được Dương Thần nhẹ nhàng ôm lấy, cả người lại như con bạch tuộc quấn lấy tấm lưng trần của Dương Thần.
Trong sảnh tiếng chim oanh hót ríu rít, lửa tình trong phòng lại hừng hực.
Mạc Thiên Ny đã hoàn toàn lạc trong hoan lạc của trần gian, bồng bềnh trong sự đan xen giữa tình yêu và tình dục.
Nhưng, ngay lúc Dương Thần đặt cô lên chiếc bàn ăn, định ân ái thêm một lần nữa thì trong đầu bỗng nhanh như chớp hiện lên báo hiệu có nguy hiểm.
- Không hay rồi.
Ngay giây tiếp theo, cả căn nhà tòa lớn đều phát nổ ầm ầm.
- Uỳnh!!!!!
Một ánh chớp chói lòa giữa ban ngày, từ vụ nổ bắn ra, nuốt hết mọi thứ, sau đó là một màn khói đen dày đặc, phun ra từ khắp các cửa sổ trong nhà.
Không hề có dấu hiệu gì báo trước, cả căn nhà như bị ngọn lửa nuốt chửng.
Liên tiếp những trận nổ lớn làm đổ một mảng lớn tường nhà, nếu như không có vách ngăn giữa giữa thì có lẽ một bên căn nhà đã sập xuống rồi.
Nếu cứ như vậy, thì căn nhà sẽ hoàn toàn bị phá hủy mất!
Ngay giữ ngọn lửa đang bùng cháy, Dương Thần ôm Mạc Thiện Ny lao ra theo những lỗ khói dày đặc. Xung quanh lửa cháy hừng hực, lực nổ lúc nãy chưa gây tổn hại gì đến hai người.
Dương Thần không chút do dự lao thẳng xuống ban công tầng hai bên nhà mình, nhìn lại, căn nhà bên cạnh đã trở thành đống hoang tàn, chỉ còn lại ngọn lửa đang thiêu đốt những thứ còn sót lại, trong mắt Dương Thần cũng đang rực cháy.
Mạc Thiện Ny hoảng sợ đến hóa ngốc, tim cô suýt chút nữa đã dừng lại trong khoảnh khắc ấy, lúc này chỉ có thể ôm chặt lấy Dương Thần, tuy rằng người vẫn trần như nhộng, nhưng cô cũng không còn thần trí để ý tới chuyện đó nữa.
Sau một hồi trầm tư suy nghĩ, Dương Thần không chút do dự bế Mạc Thiên Ny đi thẳng vào phòng mình, đặt Mạc Thiện Ny trên giường, đi tới tủ quần áo tìm một chiếc quần đùi, một chiếc áo ngắn tay đơn giản cho cô mặc, đặt chúng trên giường xong hắn cũng đi thay một bộ đồ sạch sẽ khác.
Quay người, thấy Mạc Thiện Ny đôi mắt vô hồn, đầy nước mắt, ngồi bất động, Dương Thần đau lòng, tiến lại gần, nắm lấy tay Mạc Thiện Ny, giọng ấm áp, nói:
- Thiện Ny, không sao đâu, có anh ở đây. Em mặc đồ vào trước đi, rồi ở nhà đợi anh, anh nghi ngờ có kẻ muốn đánh lén ta và Sắc Vi. Bây giờ anh phải đi xử lí việc này, em đừng sợ, tất cả đều ổn rồi.
Vụ khủng bố đột ngột ban nãy khiến cho Mạc Thiện Ny đến giờ mới hoàn hồn, e lệ gật đầu:
- Anh đi đi, nhớ cẩn thận.
Dương Thần nhẹ nhàng nhảy một cái từ tầng hai xuống.
Nghe thấy tiếng nổ, Lâm Nhược Khê, vú Vương và Quách Tuyết Hoa vội chạy từ trong nhà ra, khinh ngạc không nói nên lời.
Nhìn thấy Dương Thần bình yên, nhảy từ tầng hai xuống, sắc mặt mới tươi tỉnh lại.
Lâm Nhược Khê chạy tới bên cạnh, tỉ mỉ quan sát Dương Thần từ đầu tới chân, viền mắt đỏ hoe, hỏi:
- Làm người ta sợ muốn chết! Không phải anh nói sang nhà Sắc Vi à? Sao trong phòng đột nhiên lại phát nổ? Anh thế nào rồi, có bị thương không?
Dương Thần cười lắc đầu, chút phiền phức này sao có thể làm khó được anh chứ.
- Những người khác đâu hết rồi? Sắc Vi, Thiện Ny, còn cả dì Mã nữa?
Dương Thần nói:
- Anh nghi ngờ có kẻ dùng bom điều khiển từ xa, muốn đánh lén anh và Sắc Vi. Bây giờ anh phải đi tìm Sắc Vi. Anh vừa cứu Thiện Ny ra, cô ấy đang ở trong phòng anh. Mọi người chăm sóc cô ấy, cô ấy đang rất sợ hãi, còn về những chuyện khác đợi anh về hãy nói.
Dương Thần nói xong, sờ sờ túi, mới nhớ ra di động để trong túi quần, quần cũng nổ rồi, di động cũng không còn.
Chửi thầm một câu, Dương Thần nói:
- Ai mang di động, cho con mượn dùng.
Quách Tuyết Hoa chạy lại, đưa di động của bà cho Dương Thần, tuy lo lắng nhưng vẫn điềm tĩnh nói:
- Lấy của ta đi, con trai, con nhớ cẩn thận đấy.
Dương Thần cầm lấy di động, gật đầu một cái cho mọi người yên lòng, sau đó vừa đi ra ngoài, vừa bấm số của Mạc Lâm.
Điện thoại lập tức được kết nối, giọng của Mạc Lâm ở đầu dây bên kia vô cùng cấp bách:
- Minh Vương, tôi vừa gọi cho người nhưng không liên lạc được. Cô Sắc Vi xảy ra chuyện rồi ạ.
Dương Thần tim trùng xuống một nhịp, giọng tức giận:
- Ý của cậu là sao? Chẳng phải tôi đã bảo các người phái người đi bảo vệ rồi sao?
Mạc Lâm lo lắng, lắp bắp:
- Xin ngài bớt giận…Tôi đã phái Eydlin đi bảo vệ cô Sắc Vi, nhưng sự việc lần này nằm ngoài tính toán của chúng tôi.
- Cô Sắc Vi mấy ngày gần đây đều ở trên đỉnh Tuân Sơn phía bắc Trung Hải để luyện võ và tăng cường thể lực. Tôi cũng đã phái Eydlin đi, nhưng lúc nãy trong lúc theo cô Sắc Vi xuống núi, ở sườn núi phát nổ, làm sạt lở phạm vi lớn trên núi. Chúng tôi cũng không biết kẻ địch đã cài bom vào lúc nào nữa, cho nên hoàn toàn trở tay không kịp.