Đó là một nhân viên phục vụ người da trắng mặc đồng phục nhà hàng, nhìn có vẻ rất nho nhã, tướng mạo bình thường đến nỗi khiến người ta có cố nhìn đi nữa cũng không nhớ nổi một nửa hình dạng ra sao.
Bưng một chiếc đĩa, đi đến một góc nơi thắp ngọn đèn mờ mờ, định đưa cơm cho một người đàn ông trung niên và một phụ nữ còn trẻ tuổi đang ngồi ở đó.
Mười ngón tay của nhân viên phục vụ sạch sẽ một cách lạ thường, ngón tay được chau chuốt rất cẩn thận và tỉ mỉ, động tác cử chỉ rất nhẹ nhàng.
Sau khi đặt hai phần mỳ Ý xuống, người phục vụ liền thu đĩa lại, xoay người rời khỏi.
Người đàn ông trung niên đó uống xong một hớp rượu vang, liền cầm dĩa lên, bắt đầu dùng cơm.
Nhưng chưa đợi ông ta xoắn một miếng mỳ ở trước mặt thì mặt bàn tự nhiên rung động mạnh.
“ Rầm.”
Đĩa mỳ Ý rơi ngay xuống mặt đất.
- Chuyện gì thế này?
Người đàn ông trung niên quát to một tiếng, quay đầu nói với người phục vụ chưa rời khỏi bao xa:
- Phục vụ! Bàn của các người làm sao vậy? Sao lại rung như thế này?
Người phục vụ da trắng kia không quay đầu lại, mà bước chân vẫn tiếp tục đi xuống tầng dưới.
Lúc này Dương Thần đứng dậy, nói với người phụ nữ ngồi cùng bàn:
- Anh đi vào nhà vệ sinh một lát.
Nói xong, Dương Thần vội vàng theo sát người phục vụ kia xuống tầng dưới.
Đường Đường than thở nói:
- Tầng hai có nhà vệ sinh mà, chú thật ngốc.
Đường Uyển dí tay vào trán đứa con gái một cái:
- Con thật nhiều chuyện, chưa lấy chồng mà đã như vậy rồi, sau này kiểu gì cũng suốt ngày lải nhải với Viên Dã cho mà xem.
Dương Thần đi xuống tầng dưới đương nhiên không phải là đi vào nhà vệ sinh, mà là theo sát ở phía sau của tên phục vụ da trắng kia, lách qua sảnh trước, đi đến một ngách an toàn ở trong một góc đằng sau nhà hàng.
Sau khi tên nhân viên phục vụ da trắng kia đi đến góc của chỗ an toàn đó, mới lột bỏ bộ đồ đồng phục xuống, ném vào trong thùng rác, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Dương Thần đi theo, cũng mở cửa, bước ra ngoài.
Vừa mới ra khỏi cửa thì một luồng sát khí giáng thẳng từ trên xuống đầu.
Dương Thần “hừ” một tiếng, sớm đã dự đoán được, giơ một tay ra bắt lấy.
Một con dao găm màu bạc sắc bén đã bị Dương Thần chộp ngay được.
Không ngờ tên nhân viên phục vụ da trắng kia từ sau cửa nhảy bổ lên, phục kích sẵn ở trên tường, đợi cho Dương Thần xuất hiện thì nhảy xuống để giết.
Con dao găm sắc bén đó không ngờ bị người ta dùng tay tóm lấy, không nhích được phân nào, tên da trắng đó liền xoay người ra, kinh hãi nhìn Dương Thần.
- Khó mà ra ngoài ăn một bữa cơm. Mày hạ độc người khác như vậy là không đúng.
Dương Thần cười khẽ.
- Mày là ai? Sao lại đi theo tao?
Tên đàn ông da trắng kia lạnh lùng hỏi.
Dương Thần cầm lấy con dao găm, quan sát tỉ mỉ, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ, ngẫm nghĩ, phi về phía tên kia, nhưng lại không phải muốn giết hắn ta mà là trả lại cho hắn ta.
Nhận lấy con dao, tên da trắng kinh ngạc. Hắn ta cảm thấy rõ được sự chênh lệch về thực lực của bản thân và Dương Thần, nên mới không lập tức chạy trốn, nhưng xem ra lúc này, Dương Thần lại không có thái độ thù địch với hắn ta.
Dương Thần trầm ngâm một lát, nghiêm nghị nói:
- Dấu hiệu ở chuôi con dao này là của ZERO, mày là sát thủ của ZERO?
Tên da trắng đó trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc:
- Mày…Mày là ai?
Dương Thần tiếp tục nói:
- Solon sao lại làm thế. Tao nhớ có quy định là ZERO không được hoạt động đơn lẻ ở trong Hoa Hạ mà. Mày vừa nãy rõ ràng là giả mạo nhân viên phục vụ, tiến hành hạ độc trong đĩa mỳ của người đàn ông kia, là ai thuê mày…hay là mày phản bội ZERO?
Tên da trắng kia do dự một lát:
- Không ngờ mày lại gọi tên cấm kỵ của người cầm đầu tổ chức chúng tao ra thế. Tao không phản bội ZERO. Mặc dù tao không biết mày là ai, nhưng bây giờ ZERO chúng tao đã được phép hoạt động trong Hoa Hạ. Đây là nhiệm vụ đầu tiên mà tao chấp hành ở Hoa Hạ. Tao không hiểu tại sao mày lại vô duyên vô cớ ngăn cản tao, nhưng mày không sợ ZERO chúng tao trả thù sao?
- Cái gì? Được cho phép?
Dương Thần hào hứng:
- Solon chắc chắn không có tư cách để quyết định việc như thế này, mày làm như tao không biết sao?
Tên da trắng nói:
- Đương nhiên không phải là mệnh lệnh của đại nhân cầm quyền rồi, là Minh Vương đại nhân của chúng tao đích thân hạ lệnh! Khai thông con đường vào Hoa Hạ!
Dương Thần vô cùng kinh ngạc, sắc mặt trầm xuống:
- Mày nói là Minh Vương hạ lệnh?
- Xem ra những gì mày biết rất nhiều, còn biết cả Minh Vương Các Hạ của bọn tao là ai.
Tên da trắng kiêu ngạo nói:
- Đã biết tao là sát thủ của ZERO, lại còn biết Minh Vương Các Hạ của bọn tao nữa, lẽ nào mày vẫn còn muốn ngăn cản tao làm nhiệm vụ!
Dương Thần không cho rằng tên sát thủ này nói nhăng nói cuội, mà Solon thì lại càng không thể phản bội mình, vậy, nguyên nhân chỉ có một, mình lại bị kẻ khác mạo danh.
Đáng chết, không ngờ lại còn giả mạo mình, hạ lệnh cho thuộc hạ của mình.
Dương Thần hướng tay về phía tên da trắng kia nói:
- Đưa điện thoại liên lạc của mày cho tao.
Tên da trắng kia có chút nghi ngờ, nhưng lại do dự một chút, vứt điện thoại cho Dương Thần.
Dương Thần nhấn số điện thoại của Solon, tên sát thủ hạng thấp này căn bản là không biết gì.
Sau khi đầu dây bên kia nhấc máy, Solon có chút nghi ngờ, hỏi:
- Minh Vương Các Hạ, sao ngài lại gọi đến ạ. Hôm qua hai lần, hôm nay lại thêm lần nữa, nhưng lần thứ ba này thực sự là hiếm thấy.
Lần thứ 3?
Mẹ kiếp, ông này mới gọi có lần thứ hai. Dương Thần lại càng khẳng định hơn nữa về phán đoán của mình.
- Solon, lúc trước ta đã liên lạc với ngươi hai lần rồi sao?
Dương Thần vội hỏi.
Solon nghi ngờ nói:
- Các Hạ, ngài đùa thật chẳng buồn cười chút nào, đêm qua khi chúng ta ở Hoa Hạ chẳng phải ngài đã gọi điện ra lệnh cho tôi đó sao? Chúng ta còn nói không biết bao nhiêu là chuyện nữa.
Dương Thần quát to:
- Khốn kiếp! Solon, đầu óc của ngươi có phải bị con lừa đá rồi không? Lại còn nói thùng rượu nho đã lên men rồi chứ? Quyết định quan trọng như vậy, sao ta có thể đột nhiên nói sửa là sửa, hơn nữa hoàn toàn không có báo hiệu gì cả. Ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?
Nhìn thấy tất cả những điều này, nghe thấy tất cả những thứ này, tên sát thủ da trắng đứng ở trước Dương Thần không xa há hốc mồm, hắn ta đã ý thức được Dương Thần là ai.
Solon trầm ngâm một hồi lâu, mới nói bằng giọng điệu vô tội:
- Các Hạ! Tôi…Tôi hơi chóng mặt, thực sự không hiểu sao ngài lại tức giận như vậy?
Dương Thần đi vài vòng tại chỗ, mới bình tĩnh lại, giảm bớt cơn tức giận, nói:
- Solon… Kẻ địch đáng chết đang ẩn nấp đó so với tưởng tượng của ta còn khốn kiếp hơn nhiều, nhưng lại cũng mạnh hơn so với tưởng tượng của ta…
- Kẻ địch?
Solon cảm thấy hết sức buồn bực:
- Các Hạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Kẻ hạ lệnh cho ngươi không phải là ta, mà là kẻ giả mạo ta…
- Cái gì?
Solon ở đầu dây bên kia hét to một tiếng, đương nhiên là bị chấn động một phen.
Dương Thần lập tức nhắc đến kẻ giống mình như đúc ở trên biển trước kia, lại nhắc cả tên sát thủ da trắng đang thực thi nhiệm vụ mà hắn đụng phải.
- Nếu như không phải ta vừa hay gặp phải tên muốn hạ độc một người Hoa Hạ thì e rằng tiếp sau đó ta sẽ bị đám người đó hoài nghi.
Dương Thần buồn rầu nói:
- Đối phương rõ ràng muốn cố ý khiến cho những người ở Hoa Hạ nghi ngờ và thù địch với ta.
Solon kiềm chế, nói:
- Tôi sẽ lập tức đi hủy bỏ mệnh lệnh mà tên súc sinh kia đưa ra. Đáng chết! Điều này đúng là một sự nhục nhã với tôi và ZERO.
Dương Thần hỏi:
- Tên khốn kiếp đó làm thế nào mà liên lạc được với ngươi, lại còn hạ lệnh nữa chứ?
-
- Hắn ta thông qua kênh inte mà ngài vẫn hay sử dụng, lại còn cho cả webcam. Lúc đó tôi cảm thấy rất kỳ lạ là tại sao ngài không đến thẳng nơi của tôi để liên lạc. Nhưng tôi thực sự không thể ngờ rằng lại có kẻ giả mạo ngài, còn cho tôi cả webcam. Lúc đó, lúc kẻ giả mạo đó bảo tôi đem một số vũ khí đạn dược ra tiêu thụ, lại còn hạ lệnh cho đội lính đánh thuê ở Trung Đông và Bắc Phi, bảo bọn họ thực thi một số nhiệm vụ tác chiến…Bây giờ xem ra, căn bản là muốn khơi mào chiến tranh ở các nước, sau đó sẽ đem cái mác kẻ đầu sỏ để đội lên đầu ngài!
Solon tức giận nói.
- Hắn ta còn biết kênh mà ta và ngươi liên lạc nữa sao?
Dương Thần đùng đùng sát khí:
- Kênh liên lạc của chúng ta được mã hóa rất đặc biệt, lúc đó là do công chúa Jane thiết kế cho chúng ta. Trí tuệ của kẻ đó…thật khiến cho người khác không thể không khâm phục.
- Các Hạ, thực ra đây cũng có thể coi là một việc tốt.
Solon bỗng nhiên cười nói.
- Hả? Sao lại nói vậy?
Dương Thần hỏi.
- Trước kia chúng ta bất lực với kẻ giả mạo ngài, bởi vì hắn ta có thể sử dụng Quy luật không gian, ngoài ngài ra thì cũng không có ai có thể khống chế hắn ta, hơn nữa mấu chốt ở chỗ, chúng ta lại không biết rốt cuộc là hắn ta đang ở đâu? Nhưng lần này, đối phương lại dùng mạng inte, lại còn giải được mật mã mà công chúa Jane lập cho chúng ta, như vậy, việc này chỉ có thể mời công chúa Jane chúng ta kiểm tra, truy tìm manh mối, là có thể đại khái biết được đối phương đang ở đâu, thậm chí, không chừng công chúa Jane còn có thể biết được toàn bộ thế giới này có những người nào, có khả năng là sẽ tìm ra tất cả…
Solon nói.
Dương Thần hơi mỉm cười:
- Ta suýt nữa quên mất vẫn còn một người có khả năng như công chúa Jane.
- Các Hạ, bây giờ tôi sẽ lập tức hạ lệnh hủy bỏ, vẫn chưa muộn đâu. Tổn thất lần này chắc chắn có thể bù đắp được, hơn nữa tôi sẽ liên lạc ngay với công chúa Jane.
Solon nói.
Dương Thần đồng ý:
- Lần trước ta có bảo ngươi phải tiếp tục gia tăng số lính của Hải Ưng, còn bao lâu nữa thì được?
Solon nói:
- Chậm nhất là trong tuần, bởi vì Hải Ưng phân tán ở khắp nơi, chưa thể tập hợp lại được ngay thành hai tiểu đội, như vậy là quá gấp.
- Được rồi, ngươi đi làm việc đi. Nếu như đã tạo ra một tổn thất gì đó thì hãy bù đắp lại một cách khách quan. Nếu như đối phương quá nhiều chuyện thì hãy xử lý ngay. Giết người phóng hỏa, việc này không cần ta dạy ngươi. Nếu như ngươi không giải quyết được thì hãy liên lạc với ta.
Dương Thần nói.
Sau khi Solon tuân lệnh, liền gác điện thoại xuống.
Dương Thần thở một hơi, ném trả chiếc điện thoại cho tên da trắng đang ngây người ra kia, nói:
- Hãy trở về châu Âu đi, lần này không phải là lỗi của mày, không cần phải tự trách bản thân.
- Vâng…Vâng! Minh Vương Các Hạ!
Tên sát thủ da trắng đột nhiên quỳ rạp xuống đất, đầu dán xuống mặt đất lớn tiếng nói, lòng đầy sự cảm kích.
Dương Thần lại không suy nghĩ nhiều đến sự sùng bái kiểu này, quay người đi, trở về nhà hàng, sắc mặt vẫn rất âm u.
Đó là một nhân viên phục vụ người da trắng mặc đồng phục nhà hàng, nhìn có vẻ rất nho nhã, tướng mạo bình thường đến nỗi khiến người ta có cố nhìn đi nữa cũng không nhớ nổi một nửa hình dạng ra sao.
Bưng một chiếc đĩa, đi đến một góc nơi thắp ngọn đèn mờ mờ, định đưa cơm cho một người đàn ông trung niên và một phụ nữ còn trẻ tuổi đang ngồi ở đó.
Mười ngón tay của nhân viên phục vụ sạch sẽ một cách lạ thường, ngón tay được chau chuốt rất cẩn thận và tỉ mỉ, động tác cử chỉ rất nhẹ nhàng.
Sau khi đặt hai phần mỳ Ý xuống, người phục vụ liền thu đĩa lại, xoay người rời khỏi.
Người đàn ông trung niên đó uống xong một hớp rượu vang, liền cầm dĩa lên, bắt đầu dùng cơm.
Nhưng chưa đợi ông ta xoắn một miếng mỳ ở trước mặt thì mặt bàn tự nhiên rung động mạnh.
“ Rầm.”
Đĩa mỳ Ý rơi ngay xuống mặt đất.
- Chuyện gì thế này?
Người đàn ông trung niên quát to một tiếng, quay đầu nói với người phục vụ chưa rời khỏi bao xa:
- Phục vụ! Bàn của các người làm sao vậy? Sao lại rung như thế này?
Người phục vụ da trắng kia không quay đầu lại, mà bước chân vẫn tiếp tục đi xuống tầng dưới.
Lúc này Dương Thần đứng dậy, nói với người phụ nữ ngồi cùng bàn:
- Anh đi vào nhà vệ sinh một lát.
Nói xong, Dương Thần vội vàng theo sát người phục vụ kia xuống tầng dưới.
Đường Đường than thở nói:
- Tầng hai có nhà vệ sinh mà, chú thật ngốc.
Đường Uyển dí tay vào trán đứa con gái một cái:
- Con thật nhiều chuyện, chưa lấy chồng mà đã như vậy rồi, sau này kiểu gì cũng suốt ngày lải nhải với Viên Dã cho mà xem.
Dương Thần đi xuống tầng dưới đương nhiên không phải là đi vào nhà vệ sinh, mà là theo sát ở phía sau của tên phục vụ da trắng kia, lách qua sảnh trước, đi đến một ngách an toàn ở trong một góc đằng sau nhà hàng.
Sau khi tên nhân viên phục vụ da trắng kia đi đến góc của chỗ an toàn đó, mới lột bỏ bộ đồ đồng phục xuống, ném vào trong thùng rác, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Dương Thần đi theo, cũng mở cửa, bước ra ngoài.
Vừa mới ra khỏi cửa thì một luồng sát khí giáng thẳng từ trên xuống đầu.
Dương Thần “hừ” một tiếng, sớm đã dự đoán được, giơ một tay ra bắt lấy.
Một con dao găm màu bạc sắc bén đã bị Dương Thần chộp ngay được.
Không ngờ tên nhân viên phục vụ da trắng kia từ sau cửa nhảy bổ lên, phục kích sẵn ở trên tường, đợi cho Dương Thần xuất hiện thì nhảy xuống để giết.
Con dao găm sắc bén đó không ngờ bị người ta dùng tay tóm lấy, không nhích được phân nào, tên da trắng đó liền xoay người ra, kinh hãi nhìn Dương Thần.
- Khó mà ra ngoài ăn một bữa cơm. Mày hạ độc người khác như vậy là không đúng.
Dương Thần cười khẽ.- Mày là ai? Sao lại đi theo tao?
Tên đàn ông da trắng kia lạnh lùng hỏi.
Dương Thần cầm lấy con dao găm, quan sát tỉ mỉ, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ, ngẫm nghĩ, phi về phía tên kia, nhưng lại không phải muốn giết hắn ta mà là trả lại cho hắn ta.
Nhận lấy con dao, tên da trắng kinh ngạc. Hắn ta cảm thấy rõ được sự chênh lệch về thực lực của bản thân và Dương Thần, nên mới không lập tức chạy trốn, nhưng xem ra lúc này, Dương Thần lại không có thái độ thù địch với hắn ta.
Dương Thần trầm ngâm một lát, nghiêm nghị nói:
- Dấu hiệu ở chuôi con dao này là của ZERO, mày là sát thủ của ZERO?
Tên da trắng đó trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc:
- Mày…Mày là ai?
Dương Thần tiếp tục nói:
- Solon sao lại làm thế. Tao nhớ có quy định là ZERO không được hoạt động đơn lẻ ở trong Hoa Hạ mà. Mày vừa nãy rõ ràng là giả mạo nhân viên phục vụ, tiến hành hạ độc trong đĩa mỳ của người đàn ông kia, là ai thuê mày…hay là mày phản bội ZERO?
Tên da trắng kia do dự một lát:
- Không ngờ mày lại gọi tên cấm kỵ của người cầm đầu tổ chức chúng tao ra thế. Tao không phản bội ZERO. Mặc dù tao không biết mày là ai, nhưng bây giờ ZERO chúng tao đã được phép hoạt động trong Hoa Hạ. Đây là nhiệm vụ đầu tiên mà tao chấp hành ở Hoa Hạ. Tao không hiểu tại sao mày lại vô duyên vô cớ ngăn cản tao, nhưng mày không sợ ZERO chúng tao trả thù sao?
- Cái gì? Được cho phép?
Dương Thần hào hứng:
- Solon chắc chắn không có tư cách để quyết định việc như thế này, mày làm như tao không biết sao?
Tên da trắng nói:
- Đương nhiên không phải là mệnh lệnh của đại nhân cầm quyền rồi, là Minh Vương đại nhân của chúng tao đích thân hạ lệnh! Khai thông con đường vào Hoa Hạ!
Dương Thần vô cùng kinh ngạc, sắc mặt trầm xuống:
- Mày nói là Minh Vương hạ lệnh?
- Xem ra những gì mày biết rất nhiều, còn biết cả Minh Vương Các Hạ của bọn tao là ai.
Tên da trắng kiêu ngạo nói:
- Đã biết tao là sát thủ của ZERO, lại còn biết Minh Vương Các Hạ của bọn tao nữa, lẽ nào mày vẫn còn muốn ngăn cản tao làm nhiệm vụ!
Dương Thần không cho rằng tên sát thủ này nói nhăng nói cuội, mà Solon thì lại càng không thể phản bội mình, vậy, nguyên nhân chỉ có một, mình lại bị kẻ khác mạo danh.
Đáng chết, không ngờ lại còn giả mạo mình, hạ lệnh cho thuộc hạ của mình.
Dương Thần hướng tay về phía tên da trắng kia nói:
- Đưa điện thoại liên lạc của mày cho tao.
Tên da trắng kia có chút nghi ngờ, nhưng lại do dự một chút, vứt điện thoại cho Dương Thần.
Dương Thần nhấn số điện thoại của Solon, tên sát thủ hạng thấp này căn bản là không biết gì.
Sau khi đầu dây bên kia nhấc máy, Solon có chút nghi ngờ, hỏi:
- Minh Vương Các Hạ, sao ngài lại gọi đến ạ. Hôm qua hai lần, hôm nay lại thêm lần nữa, nhưng lần thứ ba này thực sự là hiếm thấy.
Lần thứ 3?
Mẹ kiếp, ông này mới gọi có lần thứ hai. Dương Thần lại càng khẳng định hơn nữa về phán đoán của mình.
- Solon, lúc trước ta đã liên lạc với ngươi hai lần rồi sao?
Dương Thần vội hỏi.
Solon nghi ngờ nói:
- Các Hạ, ngài đùa thật chẳng buồn cười chút nào, đêm qua khi chúng ta ở Hoa Hạ chẳng phải ngài đã gọi điện ra lệnh cho tôi đó sao? Chúng ta còn nói không biết bao nhiêu là chuyện nữa.
Dương Thần quát to:
- Khốn kiếp! Solon, đầu óc của ngươi có phải bị con lừa đá rồi không? Lại còn nói thùng rượu nho đã lên men rồi chứ? Quyết định quan trọng như vậy, sao ta có thể đột nhiên nói sửa là sửa, hơn nữa hoàn toàn không có báo hiệu gì cả. Ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?
Nhìn thấy tất cả những điều này, nghe thấy tất cả những thứ này, tên sát thủ da trắng đứng ở trước Dương Thần không xa há hốc mồm, hắn ta đã ý thức được Dương Thần là ai.
Solon trầm ngâm một hồi lâu, mới nói bằng giọng điệu vô tội:
- Các Hạ! Tôi…Tôi hơi chóng mặt, thực sự không hiểu sao ngài lại tức giận như vậy?
Dương Thần đi vài vòng tại chỗ, mới bình tĩnh lại, giảm bớt cơn tức giận, nói:
- Solon… Kẻ địch đáng chết đang ẩn nấp đó so với tưởng tượng của ta còn khốn kiếp hơn nhiều, nhưng lại cũng mạnh hơn so với tưởng tượng của ta…
- Kẻ địch?
Solon cảm thấy hết sức buồn bực:
- Các Hạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Kẻ hạ lệnh cho ngươi không phải là ta, mà là kẻ giả mạo ta…
- Cái gì?
Solon ở đầu dây bên kia hét to một tiếng, đương nhiên là bị chấn động một phen.
Dương Thần lập tức nhắc đến kẻ giống mình như đúc ở trên biển trước kia, lại nhắc cả tên sát thủ da trắng đang thực thi nhiệm vụ mà hắn đụng phải.
- Nếu như không phải ta vừa hay gặp phải tên muốn hạ độc một người Hoa Hạ thì e rằng tiếp sau đó ta sẽ bị đám người đó hoài nghi.
Dương Thần buồn rầu nói:
- Đối phương rõ ràng muốn cố ý khiến cho những người ở Hoa Hạ nghi ngờ và thù địch với ta.
Solon kiềm chế, nói:
- Tôi sẽ lập tức đi hủy bỏ mệnh lệnh mà tên súc sinh kia đưa ra. Đáng chết! Điều này đúng là một sự nhục nhã với tôi và ZERO.
Dương Thần hỏi:
- Tên khốn kiếp đó làm thế nào mà liên lạc được với ngươi, lại còn hạ lệnh nữa chứ?
-
- Hắn ta thông qua kênh inte mà ngài vẫn hay sử dụng, lại còn cho cả webcam. Lúc đó tôi cảm thấy rất kỳ lạ là tại sao ngài không đến thẳng nơi của tôi để liên lạc. Nhưng tôi thực sự không thể ngờ rằng lại có kẻ giả mạo ngài, còn cho tôi cả webcam. Lúc đó, lúc kẻ giả mạo đó bảo tôi đem một số vũ khí đạn dược ra tiêu thụ, lại còn hạ lệnh cho đội lính đánh thuê ở Trung Đông và Bắc Phi, bảo bọn họ thực thi một số nhiệm vụ tác chiến…Bây giờ xem ra, căn bản là muốn khơi mào chiến tranh ở các nước, sau đó sẽ đem cái mác kẻ đầu sỏ để đội lên đầu ngài!
Solon tức giận nói.
- Hắn ta còn biết kênh mà ta và ngươi liên lạc nữa sao?
Dương Thần đùng đùng sát khí:
- Kênh liên lạc của chúng ta được mã hóa rất đặc biệt, lúc đó là do công chúa Jane thiết kế cho chúng ta. Trí tuệ của kẻ đó…thật khiến cho người khác không thể không khâm phục.
- Các Hạ, thực ra đây cũng có thể coi là một việc tốt.
Solon bỗng nhiên cười nói.
- Hả? Sao lại nói vậy?
Dương Thần hỏi.
- Trước kia chúng ta bất lực với kẻ giả mạo ngài, bởi vì hắn ta có thể sử dụng Quy luật không gian, ngoài ngài ra thì cũng không có ai có thể khống chế hắn ta, hơn nữa mấu chốt ở chỗ, chúng ta lại không biết rốt cuộc là hắn ta đang ở đâu? Nhưng lần này, đối phương lại dùng mạng inte, lại còn giải được mật mã mà công chúa Jane lập cho chúng ta, như vậy, việc này chỉ có thể mời công chúa Jane chúng ta kiểm tra, truy tìm manh mối, là có thể đại khái biết được đối phương đang ở đâu, thậm chí, không chừng công chúa Jane còn có thể biết được toàn bộ thế giới này có những người nào, có khả năng là sẽ tìm ra tất cả…
Solon nói.
Dương Thần hơi mỉm cười:
- Ta suýt nữa quên mất vẫn còn một người có khả năng như công chúa Jane.
- Các Hạ, bây giờ tôi sẽ lập tức hạ lệnh hủy bỏ, vẫn chưa muộn đâu. Tổn thất lần này chắc chắn có thể bù đắp được, hơn nữa tôi sẽ liên lạc ngay với công chúa Jane.
Solon nói.
Dương Thần đồng ý:
- Lần trước ta có bảo ngươi phải tiếp tục gia tăng số lính của Hải Ưng, còn bao lâu nữa thì được?
Solon nói:
- Chậm nhất là trong tuần, bởi vì Hải Ưng phân tán ở khắp nơi, chưa thể tập hợp lại được ngay thành hai tiểu đội, như vậy là quá gấp.
- Được rồi, ngươi đi làm việc đi. Nếu như đã tạo ra một tổn thất gì đó thì hãy bù đắp lại một cách khách quan. Nếu như đối phương quá nhiều chuyện thì hãy xử lý ngay. Giết người phóng hỏa, việc này không cần ta dạy ngươi. Nếu như ngươi không giải quyết được thì hãy liên lạc với ta.
Dương Thần nói.
Sau khi Solon tuân lệnh, liền gác điện thoại xuống.
Dương Thần thở một hơi, ném trả chiếc điện thoại cho tên da trắng đang ngây người ra kia, nói:
- Hãy trở về châu Âu đi, lần này không phải là lỗi của mày, không cần phải tự trách bản thân.
- Vâng…Vâng! Minh Vương Các Hạ!
Tên sát thủ da trắng đột nhiên quỳ rạp xuống đất, đầu dán xuống mặt đất lớn tiếng nói, lòng đầy sự cảm kích.
Dương Thần lại không suy nghĩ nhiều đến sự sùng bái kiểu này, quay người đi, trở về nhà hàng, sắc mặt vẫn rất âm u.