Đã biết được vị trí chính xác của phòng thí nghiệm, Dương Thần cũng không muốn ở lâu. Sau khi nghe Bát Nhã nói cho mình biết vị trí cụ thể rồi hắn bèn đứng dậy định đi đến Yến Kinh.
Chưa kịp nhúc nhích gì thì điện thoại đã phát ra âm thanh chói tai.
Sau khi cải tạo, điện thoại đã có chức năng báo cảnh sát, mỗi khi đội viên đội hải ưng phát hiện ra tình hình gì hoặc các cô gái bật thiết bị mang theo bên mình thì đều phát ra âm thanh này.
Dương Thần giật mình cầm điện thoại lên xem. Hóa ra là âm báo đến từ vị trí của An Tâm.
Tuyệt đối không hề ngờ tới đã bao nhiêu ngày không có động tĩnh gì bỗng nhiên lại xuất hiện ngay khi bản thân mình vừa tìm ra vị trí của đối phương.
Cũng lúc đó, ở chính giữa tòa nhà họ An, cũng chính là ở trong phòng ở của gia chủ.
Từ khi An Tại Hoán bị bắt giam thì nơi này bèn trở thành chỗ ở của An Tâm.
Tấm rèm màu phấn trắng bay nhẹ theo gió. Vốn dĩ thời tiết khá lạnh nên cánh cửa sổ luôn đóng chặt. Nhưng lúc đó bỗng nhiên có một bóng người xông vào nên cửa sổ bật mở.
Một người thanh niên mặc áo bó ngắn tay màu đen, quần bò nhạt màu tướng mạo bình thường mang theo nụ cười mờ ám đang nghiêng đầu đứng bên cửa sổ.
Ánh mặt trời chiếu soi vào theo sau lưng hắn khiến cho bóng dáng ấy càng trở nên mông lung mà tà dị.
An Tâm mặc chiếc váy ngủ cổ tròn hoa văn màu trắng, gương mặt xinh đẹp không phấn trang điểm lộ vẻ kinh hoàng, đôi mắt mở to, đôi chân không ngừng bất lực đẩy lùi về phía sau.
Với tư cách Chủ tịch tập đoàn An thị, thời gian đi làm của An Tâm không sớm vì cơ bản không có ai quản cô, việc gì cũng muốn sao thì làm vậy.
Ngày thường cô cũng chỉ sau 8.00 mới dậy, kế hoạch tu luyện Dương Thần truyền cho cô cũng không giống với những cô gái khác, sẽ tiến hành sau khi tan làm. Tất cả đều được Dương Thần cho phép, chỉ có điều có phần bất đắc dĩ.
Nhưng hôm nay vừa mở mắt bỗng nghe thấy tiếng kim loại va đập ở cửa sổ, liền sau đó cánh cửa sổ lớn liền bị người đẩy vào từ phía ngoài.
Dường như cố ý muốn để An Tâm nhìn thấy nên mới gây ra tiếng động lớn như vậy.
Lúc An Tâm quay đầu nhìn người đàn ông đang bước vào phòng cô ngẩn người ra đến 10 giây.
Dương Thần?!
- Ông…
Đang muốn hét lên một tiếng nhưng An Tâm ngay lập tức liền ý thức được có gì đó không đúng.
Người đàn ông này mặc dù giống hệt Dương Thần nhưng trong ánh mắt hắn ta không nhìn thấy một chút ấm áp dịu dàng nào, biểu hiện của hắn hiểm ác như loài rắn độc.
- Ngươi… ngươi là… người vô tính!?
An Tâm kinh hãi, theo bản năng gần như ngã nhào khỏi giường, liên tục lùi về phía sau, cùng lúc đó cô cũng nhấn nút chiếc vòng đeo trên tay.
Thực ra không cần An Tâm tự mình ấn nút báo động thì động tĩnh này cũng đã sớm bị tiểu đội bảo hộ nữ nhân đội Hải Ưng phát hiện.
Chẳng qua Dương Thần đặc biệt nhắc nhở lúc người vô tính xuất hiện thì chỉ cần nhấn nút cảnh báo chứ tuyệt đối không đấu tranh ra mặt, vì vậy nhân viên đội Hải ưng chỉ ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó.
- Hừ!
Dương Thần giả tàn nhẫn cười cười.
- Yên tâm, không cần phải sợ hãi như vậy, ta không có hứng thú giết cô, đợi người đàn ông của cô đến rồi sẽ làm nhục cô trước mặt hắn chẳng phải là sẽ rất có thành tựu sao?
Khuôn mặt xinh đẹp của An Tâm trắng bệch, đôi môi run rẩy, đầu óc trống rỗng.
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện phía sau Dương Thần giả, không chút do dự dùng một bàn tay túm lấy cổ gã.
- Hạ nhục? Là nói chính nhà ngươi sao?
Người đến lúc này ắt là Dương Thần.
Dương Thần vô cùng giận giữ, ánh mắt đằng đằng sát khí như muốn giết người.
An Tâm vui mừng khôn xiết, ánh mắt hiện lên nét vui mừng thở phào một tiếng.
Người nhân bản vô tính bị tóm cổ bất ngờ, ánh mắt thoáng nét kinh ngạc nhưng ngay lập tức sắc mặt lộ vẻ khinh thường.
- Vậy thì phải xem xem ngươi có đủ tư cách không? Minh Vương, ngươi chết đi!
Tiếng nói của tên người vô tính vừa dứt, không khí xung quanh trở nên khác thường, vô số không gian bị chia cắt.
Dương Thần sắc mặt không đổi, vận công dùng thiên địa diễn sinh dựng nên một bức tường vây vô hình, đem dồn tất cả mảnh không gian vỡ vụn kia dồn về một chỗ, không ảnh hưởng đến vị trí của An Tâm.
Lúc này khu vực xung quanh hai người tất cả đều vỡ vụn.
Dương Thần không hề sứt mẻ cười lạnh nói:
- Tuy không biết ngươi là thứ thần thánh gì, nhưng pháp tắc không gian chẳng ra gì, Nghiêm Bất Vấn đầu óc có vấn đề rồi hay là cam chịu phái ngươi đi tìm cái chết?
Người nhân bản vô tính nham hiểm:
- Chỉ là món khai vị, tiếp đây mới là món chính…
Thốt nhiên một bầu không khí hỗn loạn trước nay chưa từng thấy làm đầu óc Dương Thần như giật điện.
Dương Thần khẽ than một tiếng thôi xong rồi nhưng đã muộn.
Một luồng sức mạnh như muốn xé toạc thân thể, muốn ngưng tụ toàn bộ huyết dịch làm cho toàn thân Dương Thần trong thoáng chốc trở nên cứng ngắc.
Sức mạnh vô hình này có vẻ như tương đương với thiên địa diễn sinh của mình, cũng không có hình dạng.
Nhưng điểm khác biệt chính là, thiên địa diễn sinh có sức mạnh làm tan rã vạn vật còn sức mạnh này lại làm ngưng đọng tất thảy mọi thứ.
- Chết đi!
Người nhân bản hét lớn một tiếng, trong lúc thân thể Dương Thần không thể nào nhúc nhích được đã quay lại đá hắn từ cửa sổ bay xuống.
Dương Thần hai mắt đỏ ngầu kêu lên một tiếng, như tiếng trống cổ vũ cho tinh thần thêm hăng hái để tung chưởng thiên địa diễn sinh, hướng niệm diễn sinh kinh bay nhanh xoay chuyển quanh người hắn phá tan sức mạnh đang trói buộc hắn.
Đứng yên trong không trung, Dương Thần khoát tay, dường như nhất chỉ chưởng tung ra xa nhằm vào hướng người nhân bản.
- Kẻ đáng chết là ngươi.
Tên kia không hề sợ hãi dùng sức mạnh kỳ lạ kia chống lại, ngay khoảnh khắc hai đòn gặp nhau, sức mạnh của thiên địa diễn xuất đã phá tan sức mạnh ngưng tụ kia.
Giống như vỏ trứng bị đá đạp nát thành những mảnh vỡ vụn.
Tròng mắt người nhân bản như muốn nổ tung, trong nét mặt hoảng sợ của hắn, Dương Thần lại tiếp tục tung chưởng, biến gã thành một vũng máu.
“Rầm rầm rầm…”
Bùn đất của tòa nhà bắn lên tung tóe những mảnh vụn, trên nền đất còn một vũng máu cùng miếng da của Người nhân bản vị vùi chặt vào một cái hố lớn.
Hình ảnh này trong sự theo dõi âm thầm của tiểu đội Hải ưng và trong quan sát của An Tâm mặc dù chỉ có mười mấy giây nhưng thực sự đã làm tất cả mọi người kinh sợ.
Dương Thần giống như chiến thần chậm rãi hạ xuống mặt đất nhưng sát khí vẫn chưa hề giảm sút bởi hắn cảm nhận được tên này vẫn chưa chết.
Quả nhiên, không đợi Dương Thần nghĩ ngợi nhiều, miếng da người cùng những vệt máu ở quanh đó bỗng nhiên chuyển động hội tụ lại.
Sức mạnh thần bí kia giống như một bậc thầy trong nghệ thuật đắp nặn, trước cặp mắt của tất cả mọi người đã rèn lại hình dạng của người vô tính.
Người này hoàn mỹ đến nỗi giống lúc đầu như đúc, ngoại trừ gương mặt không có chút sắc máu nào, thì không có gì khác biệt.
- Không hổ danh có thể khiến chủ nhân chúng ta coi là đối thủ, rất thú vị, tân Minh vương, ngươi mạnh hơn ta tưởng.
Người vô tính không phục nói.
Dương Thần trong lòng quá mức lay động.
Vốn dĩ hắn nghĩ rằng chỉ cần hủy hoại thân thể của gã này chẳng sợ gã có bản lĩnh luân hồi linh hồn cũng không còn là vấn đề có thể uy hiếp. Bởi vì dựa vào sức mạnh của bản thân mình hiện tại, chỉ cần không phải cấp bậc 12 chủ thần, chỉ cần dùng sức mạnh của thiên địa diễn sình thì việc hủy hoại linh hồn của gã là việc rất dễ dàng.
Nhưng không hề nghĩ tới gã này không hề định dùng đến linh hồn luân hồi mà dùng sức mạnh vô hình kia phục sinh trong nháy mắt.
- Đây là sức mạnh Nghiêm Bất Vấn cho các ngươi?
Tâm trạng Dương Thần trở nên nặng nề bởi vì sức mạnh này không những trước nay chưa hề nghe đến mà còn có thể đánh bại được mình.
Nếu không phải vì gã kia sử dụng sức mạnh thần bí đó chưa đủ mạnh ngang với diễn sinh kinh của mình thì không biết chừng bản thân mình cũng đã bị tổn hại lớn.
Người nhân bản đắc ý nói:
- Không tệ, là chủ nhân của chúng ta Nghiêm Bất Vấn cho chúng ta phục sinh, mà không, là bất tử! Người chính là bá chủ trong tương lai, kể cả s và Athena cũng không phải là đối thủ của người. Lần này ta tới chính là để cho ngươi nhìn thấy đối thủ mà ngươi phải đối mặt đáng sợ ra sao.
Chủ nhân của ta nói, ngươi cũng có thể coi là nhân tài, nếu nhà ngươi chịu quy thuận người làm đầy tớ nô lệ cho người thì người sẽ để cho nhà ngươi một con đường sống.
- Chó má. Mẹ kiếp! Ta không tin là không giết được nhà ngươi!
Dương Thần giận dữ chưa từng thấy, lần này sử dụng Thiên địa diễn sinh với sức mạnh vô biên như hô gọi sóng thần, lại ngưng tụ trong phạm vị nhỏ như vậy.
Bàn tay siết mạnh, một sức mạnh vỡ vụn bao chặt lấy Người nhân bản.
Tốc độ lần này căn bản không cho gã có cơ hội phản ứng.
- Ặc!!
Sau một tiếng kêu xé gan phổi, Người nhân bản một lần nữa vỡ vụn.
Dương Thần thậm chí còn vẽ trong không trung, dùng sức mạnh đem tất cả những vệt máu đó đánh văng tung tóe khắp nơi trên bãi cỏ cách đó chừng 10 mét!
Đã biết được vị trí chính xác của phòng thí nghiệm, Dương Thần cũng không muốn ở lâu. Sau khi nghe Bát Nhã nói cho mình biết vị trí cụ thể rồi hắn bèn đứng dậy định đi đến Yến Kinh.
Chưa kịp nhúc nhích gì thì điện thoại đã phát ra âm thanh chói tai.
Sau khi cải tạo, điện thoại đã có chức năng báo cảnh sát, mỗi khi đội viên đội hải ưng phát hiện ra tình hình gì hoặc các cô gái bật thiết bị mang theo bên mình thì đều phát ra âm thanh này.
Dương Thần giật mình cầm điện thoại lên xem. Hóa ra là âm báo đến từ vị trí của An Tâm.
Tuyệt đối không hề ngờ tới đã bao nhiêu ngày không có động tĩnh gì bỗng nhiên lại xuất hiện ngay khi bản thân mình vừa tìm ra vị trí của đối phương.
Cũng lúc đó, ở chính giữa tòa nhà họ An, cũng chính là ở trong phòng ở của gia chủ.
Từ khi An Tại Hoán bị bắt giam thì nơi này bèn trở thành chỗ ở của An Tâm.
Tấm rèm màu phấn trắng bay nhẹ theo gió. Vốn dĩ thời tiết khá lạnh nên cánh cửa sổ luôn đóng chặt. Nhưng lúc đó bỗng nhiên có một bóng người xông vào nên cửa sổ bật mở.
Một người thanh niên mặc áo bó ngắn tay màu đen, quần bò nhạt màu tướng mạo bình thường mang theo nụ cười mờ ám đang nghiêng đầu đứng bên cửa sổ.
Ánh mặt trời chiếu soi vào theo sau lưng hắn khiến cho bóng dáng ấy càng trở nên mông lung mà tà dị.
An Tâm mặc chiếc váy ngủ cổ tròn hoa văn màu trắng, gương mặt xinh đẹp không phấn trang điểm lộ vẻ kinh hoàng, đôi mắt mở to, đôi chân không ngừng bất lực đẩy lùi về phía sau.
Với tư cách Chủ tịch tập đoàn An thị, thời gian đi làm của An Tâm không sớm vì cơ bản không có ai quản cô, việc gì cũng muốn sao thì làm vậy.
Ngày thường cô cũng chỉ sau 8.00 mới dậy, kế hoạch tu luyện Dương Thần truyền cho cô cũng không giống với những cô gái khác, sẽ tiến hành sau khi tan làm. Tất cả đều được Dương Thần cho phép, chỉ có điều có phần bất đắc dĩ.
Nhưng hôm nay vừa mở mắt bỗng nghe thấy tiếng kim loại va đập ở cửa sổ, liền sau đó cánh cửa sổ lớn liền bị người đẩy vào từ phía ngoài.
Dường như cố ý muốn để An Tâm nhìn thấy nên mới gây ra tiếng động lớn như vậy.
Lúc An Tâm quay đầu nhìn người đàn ông đang bước vào phòng cô ngẩn người ra đến 10 giây.
Dương Thần?!
- Ông…
Đang muốn hét lên một tiếng nhưng An Tâm ngay lập tức liền ý thức được có gì đó không đúng.
Người đàn ông này mặc dù giống hệt Dương Thần nhưng trong ánh mắt hắn ta không nhìn thấy một chút ấm áp dịu dàng nào, biểu hiện của hắn hiểm ác như loài rắn độc.
- Ngươi… ngươi là… người vô tính!?
An Tâm kinh hãi, theo bản năng gần như ngã nhào khỏi giường, liên tục lùi về phía sau, cùng lúc đó cô cũng nhấn nút chiếc vòng đeo trên tay.
Thực ra không cần An Tâm tự mình ấn nút báo động thì động tĩnh này cũng đã sớm bị tiểu đội bảo hộ nữ nhân đội Hải Ưng phát hiện.
Chẳng qua Dương Thần đặc biệt nhắc nhở lúc người vô tính xuất hiện thì chỉ cần nhấn nút cảnh báo chứ tuyệt đối không đấu tranh ra mặt, vì vậy nhân viên đội Hải ưng chỉ ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó.
- Hừ!
Dương Thần giả tàn nhẫn cười cười.
- Yên tâm, không cần phải sợ hãi như vậy, ta không có hứng thú giết cô, đợi người đàn ông của cô đến rồi sẽ làm nhục cô trước mặt hắn chẳng phải là sẽ rất có thành tựu sao?
Khuôn mặt xinh đẹp của An Tâm trắng bệch, đôi môi run rẩy, đầu óc trống rỗng.
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện phía sau Dương Thần giả, không chút do dự dùng một bàn tay túm lấy cổ gã.
- Hạ nhục? Là nói chính nhà ngươi sao?
Người đến lúc này ắt là Dương Thần.
Dương Thần vô cùng giận giữ, ánh mắt đằng đằng sát khí như muốn giết người.
An Tâm vui mừng khôn xiết, ánh mắt hiện lên nét vui mừng thở phào một tiếng.
Người nhân bản vô tính bị tóm cổ bất ngờ, ánh mắt thoáng nét kinh ngạc nhưng ngay lập tức sắc mặt lộ vẻ khinh thường.
- Vậy thì phải xem xem ngươi có đủ tư cách không? Minh Vương, ngươi chết đi!
Tiếng nói của tên người vô tính vừa dứt, không khí xung quanh trở nên khác thường, vô số không gian bị chia cắt.
Dương Thần sắc mặt không đổi, vận công dùng thiên địa diễn sinh dựng nên một bức tường vây vô hình, đem dồn tất cả mảnh không gian vỡ vụn kia dồn về một chỗ, không ảnh hưởng đến vị trí của An Tâm.
Lúc này khu vực xung quanh hai người tất cả đều vỡ vụn.
Dương Thần không hề sứt mẻ cười lạnh nói:
- Tuy không biết ngươi là thứ thần thánh gì, nhưng pháp tắc không gian chẳng ra gì, Nghiêm Bất Vấn đầu óc có vấn đề rồi hay là cam chịu phái ngươi đi tìm cái chết?
Người nhân bản vô tính nham hiểm:
- Chỉ là món khai vị, tiếp đây mới là món chính…
Thốt nhiên một bầu không khí hỗn loạn trước nay chưa từng thấy làm đầu óc Dương Thần như giật điện.
Dương Thần khẽ than một tiếng thôi xong rồi nhưng đã muộn.
Một luồng sức mạnh như muốn xé toạc thân thể, muốn ngưng tụ toàn bộ huyết dịch làm cho toàn thân Dương Thần trong thoáng chốc trở nên cứng ngắc.
Sức mạnh vô hình này có vẻ như tương đương với thiên địa diễn sinh của mình, cũng không có hình dạng.
Nhưng điểm khác biệt chính là, thiên địa diễn sinh có sức mạnh làm tan rã vạn vật còn sức mạnh này lại làm ngưng đọng tất thảy mọi thứ.
- Chết đi!
Người nhân bản hét lớn một tiếng, trong lúc thân thể Dương Thần không thể nào nhúc nhích được đã quay lại đá hắn từ cửa sổ bay xuống.
Dương Thần hai mắt đỏ ngầu kêu lên một tiếng, như tiếng trống cổ vũ cho tinh thần thêm hăng hái để tung chưởng thiên địa diễn sinh, hướng niệm diễn sinh kinh bay nhanh xoay chuyển quanh người hắn phá tan sức mạnh đang trói buộc hắn.
Đứng yên trong không trung, Dương Thần khoát tay, dường như nhất chỉ chưởng tung ra xa nhằm vào hướng người nhân bản.
- Kẻ đáng chết là ngươi.
Tên kia không hề sợ hãi dùng sức mạnh kỳ lạ kia chống lại, ngay khoảnh khắc hai đòn gặp nhau, sức mạnh của thiên địa diễn xuất đã phá tan sức mạnh ngưng tụ kia.
Giống như vỏ trứng bị đá đạp nát thành những mảnh vỡ vụn.
Tròng mắt người nhân bản như muốn nổ tung, trong nét mặt hoảng sợ của hắn, Dương Thần lại tiếp tục tung chưởng, biến gã thành một vũng máu.
“Rầm rầm rầm…”
Bùn đất của tòa nhà bắn lên tung tóe những mảnh vụn, trên nền đất còn một vũng máu cùng miếng da của Người nhân bản vị vùi chặt vào một cái hố lớn.
Hình ảnh này trong sự theo dõi âm thầm của tiểu đội Hải ưng và trong quan sát của An Tâm mặc dù chỉ có mười mấy giây nhưng thực sự đã làm tất cả mọi người kinh sợ.
Dương Thần giống như chiến thần chậm rãi hạ xuống mặt đất nhưng sát khí vẫn chưa hề giảm sút bởi hắn cảm nhận được tên này vẫn chưa chết.
Quả nhiên, không đợi Dương Thần nghĩ ngợi nhiều, miếng da người cùng những vệt máu ở quanh đó bỗng nhiên chuyển động hội tụ lại.
Sức mạnh thần bí kia giống như một bậc thầy trong nghệ thuật đắp nặn, trước cặp mắt của tất cả mọi người đã rèn lại hình dạng của người vô tính.
Người này hoàn mỹ đến nỗi giống lúc đầu như đúc, ngoại trừ gương mặt không có chút sắc máu nào, thì không có gì khác biệt.
- Không hổ danh có thể khiến chủ nhân chúng ta coi là đối thủ, rất thú vị, tân Minh vương, ngươi mạnh hơn ta tưởng.
Người vô tính không phục nói.
Dương Thần trong lòng quá mức lay động.
Vốn dĩ hắn nghĩ rằng chỉ cần hủy hoại thân thể của gã này chẳng sợ gã có bản lĩnh luân hồi linh hồn cũng không còn là vấn đề có thể uy hiếp. Bởi vì dựa vào sức mạnh của bản thân mình hiện tại, chỉ cần không phải cấp bậc 12 chủ thần, chỉ cần dùng sức mạnh của thiên địa diễn sình thì việc hủy hoại linh hồn của gã là việc rất dễ dàng.
Nhưng không hề nghĩ tới gã này không hề định dùng đến linh hồn luân hồi mà dùng sức mạnh vô hình kia phục sinh trong nháy mắt.
- Đây là sức mạnh Nghiêm Bất Vấn cho các ngươi?
Tâm trạng Dương Thần trở nên nặng nề bởi vì sức mạnh này không những trước nay chưa hề nghe đến mà còn có thể đánh bại được mình.
Nếu không phải vì gã kia sử dụng sức mạnh thần bí đó chưa đủ mạnh ngang với diễn sinh kinh của mình thì không biết chừng bản thân mình cũng đã bị tổn hại lớn.
Người nhân bản đắc ý nói:
- Không tệ, là chủ nhân của chúng ta Nghiêm Bất Vấn cho chúng ta phục sinh, mà không, là bất tử! Người chính là bá chủ trong tương lai, kể cả s và Athena cũng không phải là đối thủ của người. Lần này ta tới chính là để cho ngươi nhìn thấy đối thủ mà ngươi phải đối mặt đáng sợ ra sao.
Chủ nhân của ta nói, ngươi cũng có thể coi là nhân tài, nếu nhà ngươi chịu quy thuận người làm đầy tớ nô lệ cho người thì người sẽ để cho nhà ngươi một con đường sống.
- Chó má. Mẹ kiếp! Ta không tin là không giết được nhà ngươi!
Dương Thần giận dữ chưa từng thấy, lần này sử dụng Thiên địa diễn sinh với sức mạnh vô biên như hô gọi sóng thần, lại ngưng tụ trong phạm vị nhỏ như vậy.
Bàn tay siết mạnh, một sức mạnh vỡ vụn bao chặt lấy Người nhân bản.
Tốc độ lần này căn bản không cho gã có cơ hội phản ứng.
- Ặc!!
Sau một tiếng kêu xé gan phổi, Người nhân bản một lần nữa vỡ vụn.
Dương Thần thậm chí còn vẽ trong không trung, dùng sức mạnh đem tất cả những vệt máu đó đánh văng tung tóe khắp nơi trên bãi cỏ cách đó chừng 10 mét!