Sự phủ bại của Nghiêm gia khiến cho những người đứng đầu Ủy viên thường vụ của bốn đại gia tộc ở Yến Kinh đều cảm thấy kinh hãi, nhưng người giết đám người Nghiêm Thanh Thiên lại không phải là Dương Thần, mà là Nghiêm Bất Vấn, điều này càng khiến mọi người không hề ngờ tới.
Nhưng khi bộ máy bộ máy quốc gia đã “ vận hành” trở lại thì hiệu suất thật đáng kinh người, giấu nhẹm sự việc này cũng không phải là chuyện gì khó khăn.
Cuối cùng lấy lí do bùng nổ khí thiên nhiên, Nghiêm Thanh Thiên được an táng như cán bộ lão thành cấp cao.
Nhưng sự việc Nghiêm Bất Vấn phản bội Hoa Hạ khiến một số người cầm quyền của quân đội vô cùng phẫn nộ, chỉ là Dương Công Minh đã trấn áp học sinh của ông ta trong yên lặng, hơn nữa lại có Lý gia khống chế, thì mới yên được, mới khiến cho bọn người bất mãn của bên quân đội, miễn cưỡng chấp nhận cái sự thực này.
Cũng may, Nghiêm Bất Vấn chỉ phụ trách mảng công trình hóa sinh, không ảnh hưởng đến nghiên cứu quy tắc thông thường của chế tạo vũ khí.
Sự “biểu diễn khủng bố” của Dương Thần khiến cho hắn tránh được sự trách tội của một số kẻ, sự việc đã đến mức này, ai cũng không dám đụng đến tên sát thần này.
Tuy rằng Dương Thần chẳng làm gì, nhưng chỉ trong chốc lát lại được tất cả các gia tộc lớn ở Yến Kinh tranh nhau lấy lòng, chỉ bởi vì thành phố Yến Kinh bây giờ không còn là Song Vương Yến Kinh, mà là sự trở về đột ngột của trưởng tôn Dương gia.
Nhưng chuyện này, cũng chỉ trong bộ phận cao cấp của trung ương biết được nội tình sự việc, một gia tộc hạng hai bình thường, người của các tỉnh khác lại không hiểu vai diễn của Dương Thần trong đó là gì.
Cũng trong trưa ngày Nghiêm gia trở thành đống hoang tàn, Dương Thần và Lý Độn, cùng mấy người quân sĩ ăn bữa cơm, uống chút rượu nhạt rồi lại ngồi máy bay trở về Trung Hải.
Chiều tối khi về đến nhà, trong nhà đã rất đông người ngồi đấy, không chỉ có Lâm Nhược Khê và Mạc Thiện Ny những người đã đi làm về, còn có Sắc Vi và Đường Uyển cũng ngồi trong phòng khách đợi Dương Thần trở về.
Đương nhiên An Tâm ban sáng bị dọa cho phát sợ cũng thấp thỏm không yên ngồi trên sô pha, trên tay cô vẫn còn đang cầm quyển giới thiệu các biệt thự, muốn thảo luận với những người khác nên chọn ngôi biệt thự nào.
Dương Thần bình yên trở về nhà, khiến cho những người phụ nữ này đều lộ rõ sự vui vẻ trên khuôn mặt, chỉ có Lâm Nhược Khê vì trong nhà có toàn đàn bà mà không vui vẻ cho lắm.
Dương Thần chớp chớp mắt nhìn đám đàn bà, lại bước đến trước mặt Lâm Nhược Khê đang đứng im lặng không nói gì nói:
- Nhược Khê, anh nói này,nhìn thấy anh an toàn trở về nhà cho dù không muốn cười thì cũng đừng thối cái mặt như thế chứ.
- Hừ, cái mặt anh mới thối ấy.
Lâm Nhược Khê quay đầu đi không thèm để ý gì đến hắn, nhưng giờ thì hai hàng lông mày có thể thả lỏng được rồi.
Đám đàn bà đều đưa mắt nhìn nhau lặng lẽ cười, hiển nhiên là họ sớm đã chú ý đến thái độ của Nhược Khê, chỉ có điều giả vờ không nhìn thấy.
Xét cho cùng thì mấy ngày hôm trước đã cụm lại cùng nhau rồi, hôm nay lại túm tụm nữa lại còn là không mời mà đến, Lâm Nhược Khê có chút khó chịu là đương nhiên.
Đường Uyển cười nói:
- Tôi đã nói là anh ấy không sao, các người đúng là không có lòng tin gì cả.
- Có như vậy thì cũng phải tận mắt nhìn thấy thì mới yên tâm, chị Đường Uyển, chị cũng chẳng phải là được người trong nhà báo cho tình hình ở Yến Kinh mới yên tâm sao, bây giờ lại giả bộ là không thèm để ý.
Mạc Thiện Ny giễu cợt nói.
Đường Uyển bị nói trúng tâm can, mặt đỏ lên, giơ tay định tóm lấy đôi tất chân của Mạc Thiện Ny, Mạc Thiện Ny né tránh cười hớn hở.
Chạy về phía Sắc Vi, nhưng Sắc Vi thấy vậy liền đuổi Mạc Thiện Ny về phía Đường Uyển khiến cho Mạc Thiện Ny tiến thoái lưỡng nan, lại còn bị một trận mắng yêu.
Dương Thần rất kinh ngạc, không ngờ bọn đàn bà lại thân thiết với nhau như vậy, chỉ tiếc một điều là Lâm Nhược Khê không nằm trong số đó.
Lúc này, Quách Tuyết Hoa bưng một đĩa hoa quả từ dưới bếp lên, nhìn thấy Dương Thần bình yên vô sự đứng đó, trong lòng bỗng được an ủi nhưng lại trách móc nói:
- Cuối cùng con đã trở về, sao lại sáng sớm đã chạy đi gây không biết bao nhiêu chuyện, nếu như không phải cô An Tâm chạy sang đây báo cho chúng ta, thì chúng ta không biết là con đã đi đâu, lúc nãy mẹ có gọi cho bên nhà ở Yến Kinh, ông nội con nói là con không sao, nhưng tốt nhất là nên kiềm chế một chút, tránh mọi người bàn tán này nọ là Dương gia chúng ta là loại muốn giương uy.
- Người ta nghĩ thế nào thì mặc kệ, chúng ta sao quản nổi, kệ bọn họ đi.
Dương Thần bước đến cầm lấy miếng dưa hấu bỏ vào miệng.
Bỗng có một giọng nói không ngờ vọng ra từ trong bếp.
- Vừa về đã chạm trán một việc lớn như thế, cuộc sống ở Hoa Hạ chắc là đầy sự kích thích đúng không Dương Thần.
Dương Thần quay đầu, trong chốc lát có chút mơ hồ.
Một dáng người cao gầy, làn da trắng nõn nà, tóc màu hổ phách buộc cao, dưới chiếc cổ trắng hồng cao quý là một chiếc áo bó sát cơ thể, bên dưới là chiếc quần bò bó sát, đi một đôi giày thể thao nhưng lại không đi tất, cách ăn mặc này đúng thật là không thu hút được ánh nhìn.
- Jane?
Dương Thần nhìn người con gái châu Âu vẫn diễm lệ như ngày nào, có chút buồn bực nói:
- Sao em lại đến đây?
Tay Jane cầm một miếng dưa gang, khuôn mặt ra bộ hạnh phúc cắn một miếng, vừa nhai vừa nói:
- Quãng thời gian dài sau này, em đều phải lưu lại Trung Hải.
- Ý gì?
Dương Thần càng khó hiểu.
Lâm Nhược Khê lúc này mới lên tiếng, thanh giọng nói:
- Cô Jane đảm nhận vai trò Giám đốc hợp tác cùng nhau đầu tư dự án phát triển của công ty Ngọc Lôi chúng ta và mấy công ty bên Anh, chúng ta sẽ thiết kế xây dựng phòng thí nghiệm thực nghiệm hóa học đại học Trung Hải, đồng thời cũng là hiệu trưởng danh dự của đại học Trung Hải, ít nhất cũng phải trong vòng một năm, sáng tạo ra tài liệu mới và giảng dạy lại cho đại học Trung Hải.
- Cái gì? Một năm? Sao lại đột ngột như vậy.
Dương Thần kinh ngạc.
Trên khuôn mặt Jane hiện lên sự đau khổ:
- Dương Thần thân mến, anh không hoan nghênh em sao?
Dương Thần vội cười mặn chát:
- Là do anh quá bất ngờ, sao em đột nhiên lại đi đảm nhận vai trò Giám đốc dự án vớ vẩn đấy chứ.
Vừa dứt lời, Lâm Nhược Khê với ánh mắt lạnh lùng thấu tận xương tủy nói:
- Ý của anh là, dự án em phê duyệt không ra gì?
Dương Thần lúc này mới định thần lại đây là dự án của Lâm Nhược Khê phê duyệt, vội ngượng nghịu cười nói:
- Bà xã em đừng giận, anh chỉ là nhất thời lỡ miệng, việc có lợi cho tương lai của nhân loại như vậy, đương nhiên là không phải vớ vẩn rồi...Ha ha.
Lâm Nhược Khê rõ ràng là không hài lòng với những lời đối phó này của Dương Thần, hừ nhẹ nói:
- Ban đầu vốn là do cấp dưới cô Jane đảm nhận, nhưng nhất thời có sự thay đổi, cho nên cô Jane mới đích thân tới đây.
Jane bỡn cợt cười nói:
- Tôi hiểu rồi, là do Dương Thần lúc sáng còn gọi điện cho tôi, đột nhiên đến chiều đã gặp mặt, cho nên anh ấy kinh ngạc là đúng rồi.
Dương Thần dở khóc dở cười, đây đúng là “bất ngờ liên tiếp”.
Tuy nhiên, Jane đột nhiên bỏ rơi học sinh cô ấy, chạy đến Trung Hải phát triển dự án, lại còn đảm nhận vai trò Hiệu trưởng đại học gì đó, chắc chắn là phải có một nguyên nhân gì nữa, nhưng Jane không bao giờ nói trước việc gì, cho nên Dương Thần cũng không khỏi hiếu kì.
Hễ nghĩ đến quãng thời gian ám muội ngọt ngào giữa hắn và Jane, Dương Thần không khỏi suy nghĩ, sau này khi cô ta ở lại Trung Hải, lúc nào cũng chạm mặt, hắn không biết mình sẽ phải đối mặt với chuyện này như thế nào đây.
Cũng vì cuộc viếng thăm bất ngờ của Jane, vú Vương chuẩn bị không ít thức ăn, lại đúng dịp nhà có nhiều người, cả nhà quây quần cùng nhau ngồi bên bàn tròn ăn một bữa tối rất vui vẻ.
Cơm tối xong, đám đàn bà ai về nhà nấy, An Tâm đã chọn là nhất định sẽ mua biệt thự ngay cạnh nhà của Đường Uyển, cách chỗ ở Dương Thần cũng không xa, chỉ có điều là đồ đạc của phụ nữ vốn không hề ít nên phải xắp xếp lại, ít nhất cũng phải hai ngày thì mới chuyển xong.
Đương nhiên là Jane không ở nhà Dương Thần, đại học Trung Hải đã sắp xếp cho vị học giả lừng danh thế giới lại là một nữ nhân tôn quý của xứ Wales một gian phòng tách biệt sát biển ngay cạnh trường. Tuy rằng không sánh được với các khu biệt thự cao cấp, nhưng tuyệt đối có thể nói rằng nó là một gian phòng vào loại sang trọng và đắt tiền bậc nhất.
Đợi khi nhà yên tĩnh trở lại, Lâm Nhược Khê giúp vú Vương cùng với Quách Tuyết Hoa dọn dẹp đống bát đĩa, Dương Thần cùng Trinh Tú ngồi xem tivi.
Tên nhãi Nghiêm Bất Vấn sẽ không dám có động tĩnh gì trong một thời gian dài, điều này làm cho Dương Thần thoải mái hơn nhiều, cảm nhận không khí gia đình thật là thích thú.
Lúc này vú Vương vừa bước ra từ nhà bếp nhìn vào lịch âm, đột nhiên vỗ trán:
- Ai da, tôi đúng thật là đã già rồi, sao lại có thể hồ đồ như thế có chứ.
- Sao vậy Vương Lan, vẫn chưa đến năm mươi sao đã nói mình già rồi.
Quách Tuyết Hoa thắc mắc hỏi.
Vú Vương cười nói:
- Hôm nay là hạ chí, ngày kia đã là tết đoan ngọ rồi, trước kia chỉ có tôi và tiểu thư thì không sao, nhưng bây giờ nhà đông người rồi, thì cũng nên gói bánh chưng đi chứ.
Nghe đến đây, Trinh Tú đang ngồi trên sô pha quay mặt lại, nằm trên đó vui vẻ nói:
- Được đấy, được đấy, vú Vương, con cũng muốn gói, con thích ăn bánh chưng nhân táo ngọt.
Quách Tuyết Hoa mắng yêu:
- Con đúng là ham ăn, gói và ăn giống nhau sao?
Vú Vương nói:
- Gạo nếp và lá dong cũng vẫn chưa có, mua bánh bên ngoài cũng không yên tâm, chưa nói đến chất lượng như thế nào, nghe nói bây giờ có rất nhiều gạo nếp và lá dong đều nhuốm phẩm màu.
Nghe đến đây, Lâm Nhược Khê nghĩ một lát, nói:
- Vú Vương, chi bằng để mai tôi đi cửa tiệm bán gạo nếp viên tử của Triệu gia mua về một chút gạo nếp với lá dong, tôi nhớ là tết đoan ngọ của tiệm viên tử của Triệu gia có bán bánh chưng.
Sự phủ bại của Nghiêm gia khiến cho những người đứng đầu Ủy viên thường vụ của bốn đại gia tộc ở Yến Kinh đều cảm thấy kinh hãi, nhưng người giết đám người Nghiêm Thanh Thiên lại không phải là Dương Thần, mà là Nghiêm Bất Vấn, điều này càng khiến mọi người không hề ngờ tới.
Nhưng khi bộ máy bộ máy quốc gia đã “ vận hành” trở lại thì hiệu suất thật đáng kinh người, giấu nhẹm sự việc này cũng không phải là chuyện gì khó khăn.
Cuối cùng lấy lí do bùng nổ khí thiên nhiên, Nghiêm Thanh Thiên được an táng như cán bộ lão thành cấp cao.
Nhưng sự việc Nghiêm Bất Vấn phản bội Hoa Hạ khiến một số người cầm quyền của quân đội vô cùng phẫn nộ, chỉ là Dương Công Minh đã trấn áp học sinh của ông ta trong yên lặng, hơn nữa lại có Lý gia khống chế, thì mới yên được, mới khiến cho bọn người bất mãn của bên quân đội, miễn cưỡng chấp nhận cái sự thực này.
Cũng may, Nghiêm Bất Vấn chỉ phụ trách mảng công trình hóa sinh, không ảnh hưởng đến nghiên cứu quy tắc thông thường của chế tạo vũ khí.
Sự “biểu diễn khủng bố” của Dương Thần khiến cho hắn tránh được sự trách tội của một số kẻ, sự việc đã đến mức này, ai cũng không dám đụng đến tên sát thần này.
Tuy rằng Dương Thần chẳng làm gì, nhưng chỉ trong chốc lát lại được tất cả các gia tộc lớn ở Yến Kinh tranh nhau lấy lòng, chỉ bởi vì thành phố Yến Kinh bây giờ không còn là Song Vương Yến Kinh, mà là sự trở về đột ngột của trưởng tôn Dương gia.
Nhưng chuyện này, cũng chỉ trong bộ phận cao cấp của trung ương biết được nội tình sự việc, một gia tộc hạng hai bình thường, người của các tỉnh khác lại không hiểu vai diễn của Dương Thần trong đó là gì.
Cũng trong trưa ngày Nghiêm gia trở thành đống hoang tàn, Dương Thần và Lý Độn, cùng mấy người quân sĩ ăn bữa cơm, uống chút rượu nhạt rồi lại ngồi máy bay trở về Trung Hải.
Chiều tối khi về đến nhà, trong nhà đã rất đông người ngồi đấy, không chỉ có Lâm Nhược Khê và Mạc Thiện Ny những người đã đi làm về, còn có Sắc Vi và Đường Uyển cũng ngồi trong phòng khách đợi Dương Thần trở về.
Đương nhiên An Tâm ban sáng bị dọa cho phát sợ cũng thấp thỏm không yên ngồi trên sô pha, trên tay cô vẫn còn đang cầm quyển giới thiệu các biệt thự, muốn thảo luận với những người khác nên chọn ngôi biệt thự nào.
Dương Thần bình yên trở về nhà, khiến cho những người phụ nữ này đều lộ rõ sự vui vẻ trên khuôn mặt, chỉ có Lâm Nhược Khê vì trong nhà có toàn đàn bà mà không vui vẻ cho lắm.
Dương Thần chớp chớp mắt nhìn đám đàn bà, lại bước đến trước mặt Lâm Nhược Khê đang đứng im lặng không nói gì nói:
- Nhược Khê, anh nói này,nhìn thấy anh an toàn trở về nhà cho dù không muốn cười thì cũng đừng thối cái mặt như thế chứ.
- Hừ, cái mặt anh mới thối ấy.
Lâm Nhược Khê quay đầu đi không thèm để ý gì đến hắn, nhưng giờ thì hai hàng lông mày có thể thả lỏng được rồi.
Đám đàn bà đều đưa mắt nhìn nhau lặng lẽ cười, hiển nhiên là họ sớm đã chú ý đến thái độ của Nhược Khê, chỉ có điều giả vờ không nhìn thấy.
Xét cho cùng thì mấy ngày hôm trước đã cụm lại cùng nhau rồi, hôm nay lại túm tụm nữa lại còn là không mời mà đến, Lâm Nhược Khê có chút khó chịu là đương nhiên.
Đường Uyển cười nói:
- Tôi đã nói là anh ấy không sao, các người đúng là không có lòng tin gì cả.- Có như vậy thì cũng phải tận mắt nhìn thấy thì mới yên tâm, chị Đường Uyển, chị cũng chẳng phải là được người trong nhà báo cho tình hình ở Yến Kinh mới yên tâm sao, bây giờ lại giả bộ là không thèm để ý.
Mạc Thiện Ny giễu cợt nói.
Đường Uyển bị nói trúng tâm can, mặt đỏ lên, giơ tay định tóm lấy đôi tất chân của Mạc Thiện Ny, Mạc Thiện Ny né tránh cười hớn hở.
Chạy về phía Sắc Vi, nhưng Sắc Vi thấy vậy liền đuổi Mạc Thiện Ny về phía Đường Uyển khiến cho Mạc Thiện Ny tiến thoái lưỡng nan, lại còn bị một trận mắng yêu.
Dương Thần rất kinh ngạc, không ngờ bọn đàn bà lại thân thiết với nhau như vậy, chỉ tiếc một điều là Lâm Nhược Khê không nằm trong số đó.
Lúc này, Quách Tuyết Hoa bưng một đĩa hoa quả từ dưới bếp lên, nhìn thấy Dương Thần bình yên vô sự đứng đó, trong lòng bỗng được an ủi nhưng lại trách móc nói:
- Cuối cùng con đã trở về, sao lại sáng sớm đã chạy đi gây không biết bao nhiêu chuyện, nếu như không phải cô An Tâm chạy sang đây báo cho chúng ta, thì chúng ta không biết là con đã đi đâu, lúc nãy mẹ có gọi cho bên nhà ở Yến Kinh, ông nội con nói là con không sao, nhưng tốt nhất là nên kiềm chế một chút, tránh mọi người bàn tán này nọ là Dương gia chúng ta là loại muốn giương uy.
- Người ta nghĩ thế nào thì mặc kệ, chúng ta sao quản nổi, kệ bọn họ đi.
Dương Thần bước đến cầm lấy miếng dưa hấu bỏ vào miệng.
Bỗng có một giọng nói không ngờ vọng ra từ trong bếp.
- Vừa về đã chạm trán một việc lớn như thế, cuộc sống ở Hoa Hạ chắc là đầy sự kích thích đúng không Dương Thần.
Dương Thần quay đầu, trong chốc lát có chút mơ hồ.
Một dáng người cao gầy, làn da trắng nõn nà, tóc màu hổ phách buộc cao, dưới chiếc cổ trắng hồng cao quý là một chiếc áo bó sát cơ thể, bên dưới là chiếc quần bò bó sát, đi một đôi giày thể thao nhưng lại không đi tất, cách ăn mặc này đúng thật là không thu hút được ánh nhìn.
- Jane?
Dương Thần nhìn người con gái châu Âu vẫn diễm lệ như ngày nào, có chút buồn bực nói:
- Sao em lại đến đây?
Tay Jane cầm một miếng dưa gang, khuôn mặt ra bộ hạnh phúc cắn một miếng, vừa nhai vừa nói:
- Quãng thời gian dài sau này, em đều phải lưu lại Trung Hải.
- Ý gì?
Dương Thần càng khó hiểu.
Lâm Nhược Khê lúc này mới lên tiếng, thanh giọng nói:
- Cô Jane đảm nhận vai trò Giám đốc hợp tác cùng nhau đầu tư dự án phát triển của công ty Ngọc Lôi chúng ta và mấy công ty bên Anh, chúng ta sẽ thiết kế xây dựng phòng thí nghiệm thực nghiệm hóa học đại học Trung Hải, đồng thời cũng là hiệu trưởng danh dự của đại học Trung Hải, ít nhất cũng phải trong vòng một năm, sáng tạo ra tài liệu mới và giảng dạy lại cho đại học Trung Hải.
- Cái gì? Một năm? Sao lại đột ngột như vậy.
Dương Thần kinh ngạc.
Trên khuôn mặt Jane hiện lên sự đau khổ:
- Dương Thần thân mến, anh không hoan nghênh em sao?
Dương Thần vội cười mặn chát:
- Là do anh quá bất ngờ, sao em đột nhiên lại đi đảm nhận vai trò Giám đốc dự án vớ vẩn đấy chứ.
Vừa dứt lời, Lâm Nhược Khê với ánh mắt lạnh lùng thấu tận xương tủy nói:
- Ý của anh là, dự án em phê duyệt không ra gì?
Dương Thần lúc này mới định thần lại đây là dự án của Lâm Nhược Khê phê duyệt, vội ngượng nghịu cười nói:
- Bà xã em đừng giận, anh chỉ là nhất thời lỡ miệng, việc có lợi cho tương lai của nhân loại như vậy, đương nhiên là không phải vớ vẩn rồi...Ha ha.
Lâm Nhược Khê rõ ràng là không hài lòng với những lời đối phó này của Dương Thần, hừ nhẹ nói:
- Ban đầu vốn là do cấp dưới cô Jane đảm nhận, nhưng nhất thời có sự thay đổi, cho nên cô Jane mới đích thân tới đây.
Jane bỡn cợt cười nói:
- Tôi hiểu rồi, là do Dương Thần lúc sáng còn gọi điện cho tôi, đột nhiên đến chiều đã gặp mặt, cho nên anh ấy kinh ngạc là đúng rồi.
Dương Thần dở khóc dở cười, đây đúng là “bất ngờ liên tiếp”.
Tuy nhiên, Jane đột nhiên bỏ rơi học sinh cô ấy, chạy đến Trung Hải phát triển dự án, lại còn đảm nhận vai trò Hiệu trưởng đại học gì đó, chắc chắn là phải có một nguyên nhân gì nữa, nhưng Jane không bao giờ nói trước việc gì, cho nên Dương Thần cũng không khỏi hiếu kì.
Hễ nghĩ đến quãng thời gian ám muội ngọt ngào giữa hắn và Jane, Dương Thần không khỏi suy nghĩ, sau này khi cô ta ở lại Trung Hải, lúc nào cũng chạm mặt, hắn không biết mình sẽ phải đối mặt với chuyện này như thế nào đây.
Cũng vì cuộc viếng thăm bất ngờ của Jane, vú Vương chuẩn bị không ít thức ăn, lại đúng dịp nhà có nhiều người, cả nhà quây quần cùng nhau ngồi bên bàn tròn ăn một bữa tối rất vui vẻ.
Cơm tối xong, đám đàn bà ai về nhà nấy, An Tâm đã chọn là nhất định sẽ mua biệt thự ngay cạnh nhà của Đường Uyển, cách chỗ ở Dương Thần cũng không xa, chỉ có điều là đồ đạc của phụ nữ vốn không hề ít nên phải xắp xếp lại, ít nhất cũng phải hai ngày thì mới chuyển xong.
Đương nhiên là Jane không ở nhà Dương Thần, đại học Trung Hải đã sắp xếp cho vị học giả lừng danh thế giới lại là một nữ nhân tôn quý của xứ Wales một gian phòng tách biệt sát biển ngay cạnh trường. Tuy rằng không sánh được với các khu biệt thự cao cấp, nhưng tuyệt đối có thể nói rằng nó là một gian phòng vào loại sang trọng và đắt tiền bậc nhất.
Đợi khi nhà yên tĩnh trở lại, Lâm Nhược Khê giúp vú Vương cùng với Quách Tuyết Hoa dọn dẹp đống bát đĩa, Dương Thần cùng Trinh Tú ngồi xem tivi.
Tên nhãi Nghiêm Bất Vấn sẽ không dám có động tĩnh gì trong một thời gian dài, điều này làm cho Dương Thần thoải mái hơn nhiều, cảm nhận không khí gia đình thật là thích thú.
Lúc này vú Vương vừa bước ra từ nhà bếp nhìn vào lịch âm, đột nhiên vỗ trán:
- Ai da, tôi đúng thật là đã già rồi, sao lại có thể hồ đồ như thế có chứ.
- Sao vậy Vương Lan, vẫn chưa đến năm mươi sao đã nói mình già rồi.
Quách Tuyết Hoa thắc mắc hỏi.
Vú Vương cười nói:
- Hôm nay là hạ chí, ngày kia đã là tết đoan ngọ rồi, trước kia chỉ có tôi và tiểu thư thì không sao, nhưng bây giờ nhà đông người rồi, thì cũng nên gói bánh chưng đi chứ.
Nghe đến đây, Trinh Tú đang ngồi trên sô pha quay mặt lại, nằm trên đó vui vẻ nói:
- Được đấy, được đấy, vú Vương, con cũng muốn gói, con thích ăn bánh chưng nhân táo ngọt.
Quách Tuyết Hoa mắng yêu:
- Con đúng là ham ăn, gói và ăn giống nhau sao?
Vú Vương nói:
- Gạo nếp và lá dong cũng vẫn chưa có, mua bánh bên ngoài cũng không yên tâm, chưa nói đến chất lượng như thế nào, nghe nói bây giờ có rất nhiều gạo nếp và lá dong đều nhuốm phẩm màu.
Nghe đến đây, Lâm Nhược Khê nghĩ một lát, nói:
- Vú Vương, chi bằng để mai tôi đi cửa tiệm bán gạo nếp viên tử của Triệu gia mua về một chút gạo nếp với lá dong, tôi nhớ là tết đoan ngọ của tiệm viên tử của Triệu gia có bán bánh chưng.