Tuy rằng Dương Thần rất muốn đến đó ngay lập tức, nhưng vẫn phải về nhà thay quần áo, rồi lại lái xe đi, khi lái xe tới được khu triển lãm của Quốc Tế Ngọc Lôi, thì cũng đã khá muộn rồi.
Nhìn thấy toàn người nổi tiếng, Dương Thần vuốt mặt, cười khổ sở cầm lấy điện thoại, bấm dãy số của Lâm Nhược Khê.
Nhưng điện thoại còn chưa kêu đến hồi chuông thứ ba, thì đã bị tắt!
Dương Thần ngẩn người ra, xem ra người phụ nữ này lại đang giận dỗi rồi, đành phải gọi điện cho Triệu Hồng Yến, dù sao cô ấy cũng là trợ lý lúc nào cũng kè kè bên cạnh, nên có gọi cho cô ta cũng không khác gì gọi cho Lâm Nhược Khê.
Triệu Hông Yến dường như cũng phải do dự hồi lâu mới dám nhận điện thoại,
- Dương Thần, có chuyện gì vậy?
Dương Thần cười nói:
- Đừng vòng vo với tôi nữa, Nhược Khê ở đâu?
Ở đầu bên kia truyền đến giọng nói trong trẻo của Lâm Nhược Khê:
- Hồng Yến, cúp máy đi, đừng để ý đến anh ta!
Triệu Hồng Yến cảm thấy rất khó xử, xấu hổ cười nói:
- Dương Thần, buổi chiều còn có nhiều khách quý đến dự, không ít bạn bè quốc tế, vị trí của anh để trống cả buổi sáng đấy.
Sau khi đại khái cũng biết được vị trí, Dương Thần lại hỏi mấy nhân viên nữa, mới đến được đại sảnh trung tâm của hội nghị.
Bàn hội nghị hình tròn, rất rộng, chỗ ngồi đều đã kín cả, mọi người, cả nam lẫn nữ đều ăn mặc sang trọng, hầu hết đều là những người mà Dương Thần không quen.
Lâm Nhược Khê ngồi ở vị trí trung tâm nhất, nhìn thấy Dương Thần lỗ mãng đẩy cửa xông vào, còn không ngừng nhìn mình cười toe toét, hận không thể làm bộ như không quen biết người đàn ông này.
Đêm qua chắc là cũng không tệ, mới có một đêm, mà người đàn ông này đã biến thành bộ dạng như thế này sao!?
Dương Thần kéo kéo phần áo ở bả vai, cũng không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của những người khác đang nhìn mình, bình thản ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống, bóng hình ngồi đối diện không khỏi khiến cho hắn phải nhíu mày.
Mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lam hiệu Armani, thắt cà vạt, tướng mạo tuấn tú, đúng là bạn học trước đây của Lâm Nhược Khê Lý Kiến Hà!
Lý Kiến Hà có vẻ rất khách khí mỉm cười nói:
- Giám đốc Dương đã đến rồi, trước đây cũng đã từng gặp nhau một lần, buổi sáng hôm nay lại không thấy mặt mũi đâu, tôi còn đang cảm thấy tiếc đây.
Nghe thấy Lý Kiến Hà gọi người đàn ông này là “giám đốc Dương” những người ở đây mới tin rằng, rốt cuộc người đàn ông trông có vẻ quê mùa này thực sự là giám đốc của công ty giải trí Ngọc Lôi, không khỏi có đủ loại suy nghĩ.
Dương Thần chớp chớp mắt, không nói năng gì, chỉ có ánh mắt thì liếc nhìn Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê dường như có chút bối rối, như sợ Dương Thần hiểu lầm chuyện gì đó, vội vàng giải thích:
- Lý tổng là đại diện xuất sắc của công ty BMW ở Châu Á năm nay, hôm nay cũng đến tham dự hội thảo.
Dương Thần tỏ vẻ giật mình, thoải mái cười,
- Hóa ra là như vậy, tuy nhiên cũng không cần phải giới thiệu với tôi, trí nhớ của tôi không tốt lắm, cũng không nhớ được anh ta là ai đâu.
- Anh Dương lại nói đùa rồi,
Lý Kiến Hà nhếch miệng lên, nhưng biết được thân thế của Dương Thần, nên cũng chỉ đành chịu đựng mà thôi, cười ha hả nói:
- Lần trước họp mặt bạn cũ đã từng gặp nhau rồi mà, tôi là bạn học thời đại học của Tổng giám đốc Lâm.
Dương Thần căn bản là không thèm để ý đến anh ta, nhìn một người đàn ông trung niên béo ú đầu trọc hỏi:
- Kiểu tóc của vị đại ca này cũng không tồi đâu ạ, tôi cũng muốn cạo trọc đầu, nhưng bà xã tôi lại không chịu, tôi vốn dĩ đã không đẹp trai lắm, lại cạo trọc đầu thì chắc chỉ có ni cô mới thèm để ý đến tôi thôi.
Câu chuyện này chả liên quan gì, khiến cho Lý Kiến Hà trở nên vô Đường Uyểnyên, nghẹn lời không nói được gì.
Còn người đàn ông đầu trọc kia cười ha hả nói:
- Trời nóng nên đổ nhiều mồ hôi, để trọc thì tiện hơn, giám đốc Dương, tôi nghe nói, giám đốc Dương là chồng của Tổng giám đốc Lâm, tình cảm vợ chồng thắm thiết đúng là khiến cho người khác phải ngưỡng mộ, nhưng Tổng giám đốc Lâm nổi tiếng là cẩn thận tỉ mỉ, chỉ sợ rằng ngày thường phải chịu không ít khổ sở đâu nhỉ, ha ha...
Những người khác cũng đều mỉm cười, đều là những thương nhân nhạy bén trên thương trường, ai nấy đều thấy rằng Lý Kiến Hà chủ động lấy lòng Dương Thần, nên nghĩ rằng Dương Thần là người có địa vị rất cao, rất đáng để kết giao, cho nên cho dù thấy Lý Kiến Hà chịu xấu hổ, nhưng phần lớn đều làm bộ như không biết, ngược lại còn khen ngợi vợ chồng Dương Thần.
Lkn hơi đỏ mặt, hắng giọng ho khan vài tiếng, tuyên bố cuộc họp tiếp tục, không để cho những người này nước đục thả câu.
Lý Kiến Hà ngồi ở chỗ của mình, cũng khẽ mỉm cười, mặt không hề biến sắc, khuôn mặt giống như đang cười, nhưng chuyện này, khiến cho người ta cảm thấy ngấm ngầm sợ hãi, có thể bình tĩnh được như thế này, không tránh khỏi việc phải bỏ ra nhiều công sức.
Ngược lại, Dương Thần nhìn qua thì chẳng ra gì, lại thêm tướng mạo tương đối xấu xí, khiến cho nhiều người nghĩ, rõ ràng là đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Đương nhiên, đây chỉ là những suy nghĩ trong đầu mọi người mà thôi.
Cuộc họp buổi chiều, nghe đủ loại thuật ngữ thương mại, Dương Thần sắp ngủ gật đến nơi rồi, khiến cho những người ngồi xung quanh không khỏi lắc đầu. Sau đó Bát Nhã đến, mới giúp Dương Thần ghi chép lại một số thông tin quan trọng.
Đợi đến lúc chạng vạng, sau khi mọi người đã giải tán hết, về khách sạn năm sao của Ngọc Lôi để nghỉ ngơi, đợi đến khi màn đêm buông xuống, mới đến tham dự buổi tiệc tối quan trọng nhất, tất cả các vị khách quý đều đã đến đông đủ.
Lâm Nhược Khê sau khi bắt tay hỏi thăm một vài nhân vật chủ chốt, mới tiễn họ ra về, nếu không phải đang là chủ nhà, thì tuyệt đối cô không đích thân đi làm mấy chuyện vụn vặt này.
Dương Thần nhìn thấy Lâm Nhược Khê đã làm xong chuyện, vốn dĩ muốn nói vài câu dễ nghe để lấy lòng Lâm Nhược Khê, sau khi Lâm Nhược Khê bảo Triệu Hồng Yến đi xử lý mấy chuyện, liền đi thẳng đến phòng nghỉ ngơi riêng của mình ở khu triển lãm.
Dương Thần vội vội vàng vàng đi cùng với Lâm Nhược Khê vào phòng, Lâm Nhược Khê không để cho Dương Thần có cơ hội tiếp cận, bước thẳng vào phòng thay quần áo, thay ngay lễ phục, dương như không rảnh để để ý đến Dương Thần.
Dương Thần đành phải ngồi trên sô pha ngáp, gãi đầu suy nghĩ xem nên làm thế nào mới được đây.
Ngẫm nghĩ một chút, Dương Thần nói với vào phòng thay quần áo:
- Bà xã, em không nói với anh câu nào, không phải em vẫn còn đang giận anh đấy chứ? Mặc dù anh nói rồi, anh có thể dùng cái mặt nóng áp vào cái mông lạnh của em, nhưng chẳng lẽ lại nhanh như vậy sao?
Trong phòng thay quần áo không có động tĩnh gì, ước chừng phải ba phút sau cánh cửa mới mở ra.
Xuất hiện đầu tiên, là đôi bàn chân trắng muốt đi một đôi giày thủy tinh mà đỏ, chậm rãi bước ra cùng với một chiếc váy màu trắng bạc, che lấp đến quá cặp đùi mềm mại nhẵn nhụi, giống như là một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật vậy, dường như có thể mơ hồ nhìn thấy những mạch máu màu xanh, dưới làn da trong suốt như thủy tinh.
Lúc bóng dáng mĩ miều của Lâm Nhược Khê bước ra, ánh mắt Dương Thần đã trở nên ngây dại.
Không biết cô lấy từ đâu ra một dải lụa mỏng màu trắng, quấn quanh cổ theo kiểu Hy Lạp,, điểm xuyết cho cánh tay như ngọc của cô, ở eo còn thắt một chiếc nơ màu đen, dáng người thướt tha mềm mại, chiếc eo nhỏ nhắn và những đường cong nóng bỏng càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ của cô, làm cho vẻ thoát tục của cô một lần nữa lại được thăng hoa, giống như một nữ thần vậy.
Thật sự là rất giống một thánh nữ, không nhiễm bụi trần, nhưng lại không thể nói rõ ra được đó là cảm giác gì, điều đó lại càng tăng thêm vẻ quyến rũ của cô.
Lâm Nhược Khê nhìn thấy ánh mắt si mê của Dương Thần dành cho mình, trong lòng mừng thầm, hai má đỏ bừng cẩn thận hỏi lại:
- Có đẹp không?
Dương Thần ngây ngô gật gật đầu, rồi sau đó lại lắc đầu.
Lâm Nhược Khê chau mày,
- Rốt cuộc là có đẹp không, gật đầu rồi lại lắc đầu là ý gì?
- Gật đầu là đẹp, lắc đầu...
Dương Thần nuốt nước miếng, nói:
- Bởi vì nó đã vượt quá phạm trù của “đẹp” rồi, anh không có cách nào hình dung được.
Lâm Nhược Khê mới thở phào nhẹ nhõm, lấy tay cuốn cuốn lấy những lọn tóc đen nháy của mình, nhẹ nhàng bước ra, xoay một vòng, như một dải lụa mỏng, giống một đóa hoa bách hợp nở rộ, mang theo một làn gió thơm ngát.
- Cũng chẳng còn cách nào khác, hôm nay có rất nhiều ngôi sao đến tham dự, lại còn không ít những đạo diễn lớn, còn không ít người nổi tiếng nữa, cho nên mọi người nhất định sẽ đều trang điểm rất lộng lẫy... Mặc dù em không phải là ngôi sao truyền hình, nhưng lại là chủ nhà nên cũng không thể quá tùy tiện được, dù sao cũng là bộ mặt của Ngọc Lôi, nên không thể không xinh đẹp được.
Lâm Nhược Khê hít một hơi thật sâu,
- Eo hơi chặt một chút, nhưng cũng không kịp thay nữa rồi, bộ váy này là sự lựa chọn cuối cùng của em trong ngày hôm nay rồi... A!
Lâm Nhược Khê sợ hãi hét lên một tiếng, bởi Dương Thần tự nhiên xông lên, ôm chầm lấy mình!
- Anh... anh làm cái gì vậy a, nhăn nhúm hết cả lễ phục rồi!
Lâm Nhược Khê cười mắng Dương Thần.
Dương Thần hướng đến cái cổ trắng nõn nà của cô, dùng sức hôn cuồng nhiệt, rồi nghiêm mặt nói:
- Nhược Khê bảo bối, hay là em đi thay bộ lễ phục khác đi, anh sợ em mặc bộ lễ phục này, thì tất cả những người phụ nữ đến dự tiệc hôm nay đều xấu hổ mà nhảy lầu tự tử mất!
Tuy rằng Dương Thần rất muốn đến đó ngay lập tức, nhưng vẫn phải về nhà thay quần áo, rồi lại lái xe đi, khi lái xe tới được khu triển lãm của Quốc Tế Ngọc Lôi, thì cũng đã khá muộn rồi.
Nhìn thấy toàn người nổi tiếng, Dương Thần vuốt mặt, cười khổ sở cầm lấy điện thoại, bấm dãy số của Lâm Nhược Khê.
Nhưng điện thoại còn chưa kêu đến hồi chuông thứ ba, thì đã bị tắt!
Dương Thần ngẩn người ra, xem ra người phụ nữ này lại đang giận dỗi rồi, đành phải gọi điện cho Triệu Hồng Yến, dù sao cô ấy cũng là trợ lý lúc nào cũng kè kè bên cạnh, nên có gọi cho cô ta cũng không khác gì gọi cho Lâm Nhược Khê.
Triệu Hông Yến dường như cũng phải do dự hồi lâu mới dám nhận điện thoại,
- Dương Thần, có chuyện gì vậy?
Dương Thần cười nói:
- Đừng vòng vo với tôi nữa, Nhược Khê ở đâu?
Ở đầu bên kia truyền đến giọng nói trong trẻo của Lâm Nhược Khê:
- Hồng Yến, cúp máy đi, đừng để ý đến anh ta!
Triệu Hồng Yến cảm thấy rất khó xử, xấu hổ cười nói:
- Dương Thần, buổi chiều còn có nhiều khách quý đến dự, không ít bạn bè quốc tế, vị trí của anh để trống cả buổi sáng đấy.
Sau khi đại khái cũng biết được vị trí, Dương Thần lại hỏi mấy nhân viên nữa, mới đến được đại sảnh trung tâm của hội nghị.
Bàn hội nghị hình tròn, rất rộng, chỗ ngồi đều đã kín cả, mọi người, cả nam lẫn nữ đều ăn mặc sang trọng, hầu hết đều là những người mà Dương Thần không quen.
Lâm Nhược Khê ngồi ở vị trí trung tâm nhất, nhìn thấy Dương Thần lỗ mãng đẩy cửa xông vào, còn không ngừng nhìn mình cười toe toét, hận không thể làm bộ như không quen biết người đàn ông này.
Đêm qua chắc là cũng không tệ, mới có một đêm, mà người đàn ông này đã biến thành bộ dạng như thế này sao!?
Dương Thần kéo kéo phần áo ở bả vai, cũng không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của những người khác đang nhìn mình, bình thản ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống, bóng hình ngồi đối diện không khỏi khiến cho hắn phải nhíu mày.Mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lam hiệu Armani, thắt cà vạt, tướng mạo tuấn tú, đúng là bạn học trước đây của Lâm Nhược Khê Lý Kiến Hà!
Lý Kiến Hà có vẻ rất khách khí mỉm cười nói:
- Giám đốc Dương đã đến rồi, trước đây cũng đã từng gặp nhau một lần, buổi sáng hôm nay lại không thấy mặt mũi đâu, tôi còn đang cảm thấy tiếc đây.
Nghe thấy Lý Kiến Hà gọi người đàn ông này là “giám đốc Dương” những người ở đây mới tin rằng, rốt cuộc người đàn ông trông có vẻ quê mùa này thực sự là giám đốc của công ty giải trí Ngọc Lôi, không khỏi có đủ loại suy nghĩ.
Dương Thần chớp chớp mắt, không nói năng gì, chỉ có ánh mắt thì liếc nhìn Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê dường như có chút bối rối, như sợ Dương Thần hiểu lầm chuyện gì đó, vội vàng giải thích:
- Lý tổng là đại diện xuất sắc của công ty BMW ở Châu Á năm nay, hôm nay cũng đến tham dự hội thảo.
Dương Thần tỏ vẻ giật mình, thoải mái cười,
- Hóa ra là như vậy, tuy nhiên cũng không cần phải giới thiệu với tôi, trí nhớ của tôi không tốt lắm, cũng không nhớ được anh ta là ai đâu.
- Anh Dương lại nói đùa rồi,
Lý Kiến Hà nhếch miệng lên, nhưng biết được thân thế của Dương Thần, nên cũng chỉ đành chịu đựng mà thôi, cười ha hả nói:
- Lần trước họp mặt bạn cũ đã từng gặp nhau rồi mà, tôi là bạn học thời đại học của Tổng giám đốc Lâm.
Dương Thần căn bản là không thèm để ý đến anh ta, nhìn một người đàn ông trung niên béo ú đầu trọc hỏi:
- Kiểu tóc của vị đại ca này cũng không tồi đâu ạ, tôi cũng muốn cạo trọc đầu, nhưng bà xã tôi lại không chịu, tôi vốn dĩ đã không đẹp trai lắm, lại cạo trọc đầu thì chắc chỉ có ni cô mới thèm để ý đến tôi thôi.
Câu chuyện này chả liên quan gì, khiến cho Lý Kiến Hà trở nên vô Đường Uyểnyên, nghẹn lời không nói được gì.
Còn người đàn ông đầu trọc kia cười ha hả nói:
- Trời nóng nên đổ nhiều mồ hôi, để trọc thì tiện hơn, giám đốc Dương, tôi nghe nói, giám đốc Dương là chồng của Tổng giám đốc Lâm, tình cảm vợ chồng thắm thiết đúng là khiến cho người khác phải ngưỡng mộ, nhưng Tổng giám đốc Lâm nổi tiếng là cẩn thận tỉ mỉ, chỉ sợ rằng ngày thường phải chịu không ít khổ sở đâu nhỉ, ha ha...
Những người khác cũng đều mỉm cười, đều là những thương nhân nhạy bén trên thương trường, ai nấy đều thấy rằng Lý Kiến Hà chủ động lấy lòng Dương Thần, nên nghĩ rằng Dương Thần là người có địa vị rất cao, rất đáng để kết giao, cho nên cho dù thấy Lý Kiến Hà chịu xấu hổ, nhưng phần lớn đều làm bộ như không biết, ngược lại còn khen ngợi vợ chồng Dương Thần.
Lkn hơi đỏ mặt, hắng giọng ho khan vài tiếng, tuyên bố cuộc họp tiếp tục, không để cho những người này nước đục thả câu.
Lý Kiến Hà ngồi ở chỗ của mình, cũng khẽ mỉm cười, mặt không hề biến sắc, khuôn mặt giống như đang cười, nhưng chuyện này, khiến cho người ta cảm thấy ngấm ngầm sợ hãi, có thể bình tĩnh được như thế này, không tránh khỏi việc phải bỏ ra nhiều công sức.
Ngược lại, Dương Thần nhìn qua thì chẳng ra gì, lại thêm tướng mạo tương đối xấu xí, khiến cho nhiều người nghĩ, rõ ràng là đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Đương nhiên, đây chỉ là những suy nghĩ trong đầu mọi người mà thôi.
Cuộc họp buổi chiều, nghe đủ loại thuật ngữ thương mại, Dương Thần sắp ngủ gật đến nơi rồi, khiến cho những người ngồi xung quanh không khỏi lắc đầu. Sau đó Bát Nhã đến, mới giúp Dương Thần ghi chép lại một số thông tin quan trọng.
Đợi đến lúc chạng vạng, sau khi mọi người đã giải tán hết, về khách sạn năm sao của Ngọc Lôi để nghỉ ngơi, đợi đến khi màn đêm buông xuống, mới đến tham dự buổi tiệc tối quan trọng nhất, tất cả các vị khách quý đều đã đến đông đủ.
Lâm Nhược Khê sau khi bắt tay hỏi thăm một vài nhân vật chủ chốt, mới tiễn họ ra về, nếu không phải đang là chủ nhà, thì tuyệt đối cô không đích thân đi làm mấy chuyện vụn vặt này.
Dương Thần nhìn thấy Lâm Nhược Khê đã làm xong chuyện, vốn dĩ muốn nói vài câu dễ nghe để lấy lòng Lâm Nhược Khê, sau khi Lâm Nhược Khê bảo Triệu Hồng Yến đi xử lý mấy chuyện, liền đi thẳng đến phòng nghỉ ngơi riêng của mình ở khu triển lãm.
Dương Thần vội vội vàng vàng đi cùng với Lâm Nhược Khê vào phòng, Lâm Nhược Khê không để cho Dương Thần có cơ hội tiếp cận, bước thẳng vào phòng thay quần áo, thay ngay lễ phục, dương như không rảnh để để ý đến Dương Thần.
Dương Thần đành phải ngồi trên sô pha ngáp, gãi đầu suy nghĩ xem nên làm thế nào mới được đây.
Ngẫm nghĩ một chút, Dương Thần nói với vào phòng thay quần áo:
- Bà xã, em không nói với anh câu nào, không phải em vẫn còn đang giận anh đấy chứ? Mặc dù anh nói rồi, anh có thể dùng cái mặt nóng áp vào cái mông lạnh của em, nhưng chẳng lẽ lại nhanh như vậy sao?
Trong phòng thay quần áo không có động tĩnh gì, ước chừng phải ba phút sau cánh cửa mới mở ra.
Xuất hiện đầu tiên, là đôi bàn chân trắng muốt đi một đôi giày thủy tinh mà đỏ, chậm rãi bước ra cùng với một chiếc váy màu trắng bạc, che lấp đến quá cặp đùi mềm mại nhẵn nhụi, giống như là một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật vậy, dường như có thể mơ hồ nhìn thấy những mạch máu màu xanh, dưới làn da trong suốt như thủy tinh.
Lúc bóng dáng mĩ miều của Lâm Nhược Khê bước ra, ánh mắt Dương Thần đã trở nên ngây dại.
Không biết cô lấy từ đâu ra một dải lụa mỏng màu trắng, quấn quanh cổ theo kiểu Hy Lạp,, điểm xuyết cho cánh tay như ngọc của cô, ở eo còn thắt một chiếc nơ màu đen, dáng người thướt tha mềm mại, chiếc eo nhỏ nhắn và những đường cong nóng bỏng càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ của cô, làm cho vẻ thoát tục của cô một lần nữa lại được thăng hoa, giống như một nữ thần vậy.
Thật sự là rất giống một thánh nữ, không nhiễm bụi trần, nhưng lại không thể nói rõ ra được đó là cảm giác gì, điều đó lại càng tăng thêm vẻ quyến rũ của cô.
Lâm Nhược Khê nhìn thấy ánh mắt si mê của Dương Thần dành cho mình, trong lòng mừng thầm, hai má đỏ bừng cẩn thận hỏi lại:
- Có đẹp không?
Dương Thần ngây ngô gật gật đầu, rồi sau đó lại lắc đầu.
Lâm Nhược Khê chau mày,
- Rốt cuộc là có đẹp không, gật đầu rồi lại lắc đầu là ý gì?
- Gật đầu là đẹp, lắc đầu...
Dương Thần nuốt nước miếng, nói:
- Bởi vì nó đã vượt quá phạm trù của “đẹp” rồi, anh không có cách nào hình dung được.
Lâm Nhược Khê mới thở phào nhẹ nhõm, lấy tay cuốn cuốn lấy những lọn tóc đen nháy của mình, nhẹ nhàng bước ra, xoay một vòng, như một dải lụa mỏng, giống một đóa hoa bách hợp nở rộ, mang theo một làn gió thơm ngát.
- Cũng chẳng còn cách nào khác, hôm nay có rất nhiều ngôi sao đến tham dự, lại còn không ít những đạo diễn lớn, còn không ít người nổi tiếng nữa, cho nên mọi người nhất định sẽ đều trang điểm rất lộng lẫy... Mặc dù em không phải là ngôi sao truyền hình, nhưng lại là chủ nhà nên cũng không thể quá tùy tiện được, dù sao cũng là bộ mặt của Ngọc Lôi, nên không thể không xinh đẹp được.
Lâm Nhược Khê hít một hơi thật sâu,
- Eo hơi chặt một chút, nhưng cũng không kịp thay nữa rồi, bộ váy này là sự lựa chọn cuối cùng của em trong ngày hôm nay rồi... A!
Lâm Nhược Khê sợ hãi hét lên một tiếng, bởi Dương Thần tự nhiên xông lên, ôm chầm lấy mình!
- Anh... anh làm cái gì vậy a, nhăn nhúm hết cả lễ phục rồi!
Lâm Nhược Khê cười mắng Dương Thần.
Dương Thần hướng đến cái cổ trắng nõn nà của cô, dùng sức hôn cuồng nhiệt, rồi nghiêm mặt nói:
- Nhược Khê bảo bối, hay là em đi thay bộ lễ phục khác đi, anh sợ em mặc bộ lễ phục này, thì tất cả những người phụ nữ đến dự tiệc hôm nay đều xấu hổ mà nhảy lầu tự tử mất!