xLần này không chỉ có Lâm Nhược Khê mà đến cả đạo diễn Dư Thạc cũng phải hóa đá luôn tại chỗ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lộ Dao sắp chuyển thành màu đen rồi, lạnh lùng cười trừ:
- Tiếng hát của tiểu thư Tuệ Lâm, quả thật là rất êm tai, Lộ Dao còn bị cô ấy làm cho mê hoặc nữa là. Nhưng... một bài hát thì có nhiều phong cách thể hiện khác nhau, có những ca sĩ khác nhau, nên cũng có những cảm nhận không giống nhau. Anh Dương trực tiếp phủ định như vậy, cũng không thỏa đáng đâu, mặc dù chúng tôi đều đã nghe bản ghi của tiểu thư Tuệ Lâm, nhưng hiện trường biểu diễn cũng rất quan trọng, cho nên cũng không thể nói lên được tất cả.
Những lời này của Lộ Dao là đã không nể tình nhau nữa rồi, nhưng cũng tại Dương Thần nói thẳng quá, nên cũng không có gì là khó hiểu cả.
Dương Thần thản nhiên cười nói:
- Cũng đúng, tôi cũng chỉ là người ngoại đạo, tùy tiện nói bừa thôi, tiểu thư Lộ Dao đừng giận, cô không tin thì đi hỏi vợ tôi đi, phải không, Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê thất thần, lúng ta lúng túng hỏi lại:
- Cái gì?
Dương Thần nói:
- Thì anh là người thật thà, nói chuyện rất thẳng thắn a!
- Ồ...phải... á, không phải!
Lâm Nhược Khê lập tức lấy tay bịt cái miệng nhỏ nhắn của mình lại, mặt đỏ bừng bừng, muốn rời khỏi đây ngay lập tức!
Tên này, nói cái gì vậy a!
Nói chuyện thẳng thắn? Nói như vậy chẳng phải là nói Lộ Dao hát không hay bằng Tuệ Lâm sao?!
Quả nhiên, Lộ Dao đã bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt giống như sắp bốc lửa đến nơi rồi.
Nghe từ đầu đến cuối, đạo diễn Dư Thạc muốn cười mà lại không dám cười, ho khan hai tiếng, nói:
- Anh Dương thật là biết nói đùa, tiểu thư Lộ Dao đây là vừa là nữ hoàng ca nhạc vừa là diễn viên siêu sao, không còn nghi ngờ gì về thực lực của cô ấy nữa, trước đây chúng tôi còn bàn xem, có nên hợp tác với nhau để làm một bộ phim điện ảnh không.
Lâm Nhược Khê thấy thế, vội mở lời chuyển chủ đề, hỏi:
- Đạo diễn lại có kế hoạch điện ảnh gì vậy, có thể tiết lộ thêm chút tin tức được không?
Dư Thạc cười ha hả nói:
- Cũng chẳng phải là tin tức bí mật gì, nói thẳng ra, tôi đang định làm một bộ phim huyền ảo mang phong cách Hoa Hạ, chủ yếu nói về câu chuyện “tiên hiệp”, cũng là mấy câu chuyện về thần tiên đang thịnh hành bây giờ đấy.
Nếu như là ngày trước, Lâm Nhược Khê nhất định sẽ không hiểu “tiên hiệp” là nhân vật như thế nào, hỏi cô mấy vấn đề như kiểu “ Kim Dung luyện Kim thuật”, chắc chắn khiến cô phát hỏa, nhưng hôm nay từ Dương Thần Lâm Nhược Khê đã biết được con đường “tu luyện”, đối với cái thế giới trước đây không biết chút gì, giờ đây cũng có đôi chút hiểu biết nhất định rồi, cho nên cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
Dương Thần lại nói:
- Chẳng lẽ trong chuyện này lại có kiểu đại loại như yêu tinh muốn ăn thịt Đường Tăng gì đó hả? Vậy thì tiểu thư Lộ Dao rất thích hợp rồi, tôi cảm thấy cô ấy rất giống con nhện tinh trong Tây Du Kí, ha ha!
- Anh Dương đang khen tôi giống yêu tinh, hay là nói lòng dạ tôi giống nhện tinh vậy.
Lộ Dao cười mà như không cười lạnh lùng nói.
Lâm Nhược Khê đã không chỉ một lần ở phía sau cấu Dương Thần, không hiểu sao hắn lại luôn nhằm vào Lộ Dao, giống như trước đây đã từng có thù oán gì đó với cô nữ hoàng ca nhạc này.
Dương Thần nhếch miệng cười nói:
- Điều này nên hỏi bậc cha chú cuả tiểu thư Lộ Dao mới đúng, có phải là trên người cô có cảm giác gì đó rất khác người không, nên mới chọn cô.
Những lời nói này có vẻ dị thường cổ quái, thậm chí là hoàn toàn không hiểu ra làm sao cả.
Nhưng đồng tử của Lộ Dao cũng được một trận co giật, sắc mặt trở nên tái nhợt:
- Những lời anh Dương nói thật kỳ quái, tôi hoàn toàn không hiểu gì hết.
Dương Thần cười đầy ẩn ý,
- Tôi hiểu được là được rồi.
Lâm Nhược Khê và đạo diễn Dư Thạc đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hai người đang đứng cạnh mình, hiển nhiên là không hiểu gì.
Lộ Dao tối sầm mặt xuống trong chốc lát, đang định nói lời rời đi, nhưng dường như gặp được người nào đó, lại không đi nữa.
Lúc này, Triệu Hồng Yến dẫn vài người nước ngoài đến, cả nam lẫn nữ, đi đến trước mặt Lâm Nhược Khê.
Triệu Hồng Yến xuất thân từ ban quan hệ công chúng, tiếng Anh rất tốt, đang đứng nói chuyện rất vui vẻ với mấy người nước ngoài đó.
- Lâm tổng,
Triệu Hồng Yến tươi cười giới thiệu:
- Đây là ban nhạc Ireland đang lưu diễn ở khắp nơi trên thế giới vừa hay mới đến Trung Hải, ca sĩ chính là tiểu thư Doris rất cảm tạ Ngọc Lôi chúng ta đã trợ giúp họ biểu diễn, hy vọng có thể làm quen với Lâm tổng một chút.
Không đợi Lâm Nhược Khê mở miệng chào hỏi, Lộ Dao đứng bên cạnh cũng kinh ngạc hô lên.
- Trời ạ! Tiểu thư Doris! Ban nhạc Môi Hồng!?
Lộ Dao có chút kích động, tiến lên phía trước, dùng tiếng Anh nói:
- Xin chào các vị, tôi là Lộ Dao, rất vinh hạnh có thể được gặp các vị ở đây.
Doris với mái tóc bách kim cắt ngắn, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết Lộ Dao là ai, nhưng cũng thân thiện nói:
- Xin chào, lần đầu tiên chúng tôi đến Hoa Hạ, cho nên cũng chưa quen lắm, xin thứ lỗi.
Lâm Nhược Khê là chủ nhà, đương nhiên là phải giới thiệu rồi, vì thế cũng nói một chút về thân phận của Lộ Dao, hơn nữa cũng rất cảm ơn dàn nhạc Môi Hồng đã đến tham dự.
Tuy rằng Lâm Nhược Khê không biết nhiều về âm nhạc, nhưng cũng biết đến ban nhạc siêu cấp quốc tế này, dù sao cũng là một ban nhạc kiệt xuất của Ireland.
Ban nhạc Môi Hồng tuy rằng không phải quá nổi tiếng, nhưng trong giới âm nhạc, địa vị của họ cũng đã được công nhận, ban nhạc này không phải là phù dung sớm nở tối tàn, mà ngược lại tràn đầy sức sống, nên tuyệt đối không thể khinh thường được.
Có thể được hợp tác với ban nhạc hàng đầu thế giới, có lẽ cũng là mong muốn của nhiều ca sĩ Hoa Hạ, không còn nghi ngờ gì nữa đây chính là con đường tiến ra quốc tế, vì thế khi ban nhạc Môi Hồng đang đứng trước mặt, ánh mắt của Lộ Dao lộ rõ vẻ thèm muốn.
Lộ Dao đã sớm quên luôn chuyện không vui với Dương Thần, mặt mũi tươi cười hớn hở bày tỏ sự yêu thích của mình với ban nhạc Môi Hồng.
- Doris thân mến, cô không biết là tôi thích giọng hát của cô đến cỡ nào đâu, từ hồi đại học tôi đã bắt đầu nghe nhạc của cô rồi, có rất nhiều bài hát đã khiến tôi cảm động sâu sắc, lần này mọi người đến Hoa Hạ lưu diễn, người đại diện của tôi nói không thể lấy được vé, tôi đã rất buồn.
Lộ Dao tỏ vẻ tiếc nuối nói.
Doris và vài thành viên khác trong ban nhạc mỉm cười, sau khi được Lâm Nhược Khê giới thiệu, bọn họ cũng đã biết Lộ Dao là một ca sĩ, nên theo phép lịch sự cũng lịch sự chào hỏi nói chuyện.
- Tiểu thư Lộ Dao, kỳ thực, nếu như cô có thể đến buổi biểu diễn, thì chúng tôi có thể sắp xếp cho cô một vị trí đặc biệt, chỉ cần nói với người tổ chức một tiếng là được mà, nếu như có cơ hội, chúng ta còn có thể cùng nhau hợp tác, chúng tôi chưa từng hợp tác với bất cứ ca sĩ nào của Hoa Hạ, nên cũng đặt rất nhiều kì vọng.
Doris nói.
Lộ Dao vui vẻ, nói:
- Hoa Hạ chúng tôi có câu ngạn ngữ “chọn ngày không bằng gặp ngày” một khi hôm nay đã có nhiều ban nhạc đến từ khắp nơi trên thế giới như vậy rồi, lại có một sân khấu tuyệt vời như thế này, không biết có vinh hạnh cùng tiểu thư Doris hát một bài không? Đây coi như là một thỉnh cầu, có được không?
Mặc dù mọi người đều có thể nhìn ra, Lộ Dao muốn mượn cơ hội này, kết giao với ban nhạc Môi Hồng, nếu như có thể đem lại hiệu quả tốt, thì rất có thể có khả năng tiến tới hợp tác, đương nhiên đây là cơ hội tuyên truyền, để Lộ Dao có cơ hội hướng ra quốc tế.
Nhưng, lấy âm nhạc xuất sắc nhất trên thế giới làm điểm xuất phát, không ai không hoài nghi rằng Lộ Dao đang thừa cơ hội lợi dụng danh tiếng của ban nhạc Môi Hồng, bởi vì, chỉ cần cô ta có thực lực thật sự, vậy thì không nói được gì nữa rồi.
Sau khi Doris thương lượng với vài thành viên khác trong ban nhạc, rồi lại đi hỏi ý kiến của người quản lí, cảm thấy cũng được, dù sao thực lực của ban nhạc cũng được Hoa Hạ công nhận rồi, biểu diễn cùng với cô ta cũng không thể hủy hoại đi danh tiếng của mình được, hơn nữa còn được biểu diễn với những nhân vật nổi tiếng của Hoa Hạ, không chừng lại có thêm người hâm mộ cũng nên.
Hỏi Lâm Nhược Khê xem có đồng ý hay không, Lâm Nhược Khê đương nhiên không có ý kiến gì rồi, cô còn ước ban nhạc Môi Hồng này đầy tài năng này còn có thể biểu diễn vài lần ý chứ.
Có thể khiến khách quý đến dự tiệc là một chuyện, nhưng có thể biểu diễn lại là một chuyện khác.
Vì vậy, để chuyện kinh doanh có hiệu quả, Lâm Nhược Khê còn để Triệu Hồng Yến lén thông báo với đám phóng viên, đến đây để ghi chép lại, thu hút được sự chú ý từ khắp mọi nơi.
Rất nhanh, Triệu Hồng Yến xuống dưới điều chỉnh âm thanh, và chính thức tuyên bố ban nhạc Môi Hồng và Lộ Dao sẽ tiến hành hợp tác quốc tế, bây giờ ban nhạc Môi Hồng sẽ hát ca khúc kinh điển “DREAMS”.
Trong chớp mắt, cả khán phòng rộ lên tiếng vỗ tay, chờ mong một tiết mục biểu diễn xuất sắc.
Lâm Nhược Khê vội vàng hoàn tất một loạt công tác chỉ huy, rồi sau đó lặng lẽ bất mãn hỏi Dương Thần:
- Anh lại muốn gây thêm phiền phức gì nữa đây, vô duyên vô cớ lại gây chuyện với cô Lộ Dao đó làm gì, tuy rằng trong mắt anh cô ta không là gì, thật sự thì hát cũng không hay bằng Tuệ Lâm, nhưng cũng đâu cần phải nói ra, tốt xấu gì thì cô ta cũng là đại minh tinh đấy.
Dương Thần ôm lấy vai cô, nói:
- Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, hơn nữa sở dĩ anh đối xử với cô ta như vậy vì thực sự cô gái này khiến anh ghê tởm...
- Tại sao?
Trong mắt Lâm Nhược Khê tràn đầy sự hiếu kỳ.
xLần này không chỉ có Lâm Nhược Khê mà đến cả đạo diễn Dư Thạc cũng phải hóa đá luôn tại chỗ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lộ Dao sắp chuyển thành màu đen rồi, lạnh lùng cười trừ:
- Tiếng hát của tiểu thư Tuệ Lâm, quả thật là rất êm tai, Lộ Dao còn bị cô ấy làm cho mê hoặc nữa là. Nhưng... một bài hát thì có nhiều phong cách thể hiện khác nhau, có những ca sĩ khác nhau, nên cũng có những cảm nhận không giống nhau. Anh Dương trực tiếp phủ định như vậy, cũng không thỏa đáng đâu, mặc dù chúng tôi đều đã nghe bản ghi của tiểu thư Tuệ Lâm, nhưng hiện trường biểu diễn cũng rất quan trọng, cho nên cũng không thể nói lên được tất cả.
Những lời này của Lộ Dao là đã không nể tình nhau nữa rồi, nhưng cũng tại Dương Thần nói thẳng quá, nên cũng không có gì là khó hiểu cả.
Dương Thần thản nhiên cười nói:
- Cũng đúng, tôi cũng chỉ là người ngoại đạo, tùy tiện nói bừa thôi, tiểu thư Lộ Dao đừng giận, cô không tin thì đi hỏi vợ tôi đi, phải không, Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê thất thần, lúng ta lúng túng hỏi lại:
- Cái gì?
Dương Thần nói:
- Thì anh là người thật thà, nói chuyện rất thẳng thắn a!
- Ồ...phải... á, không phải!
Lâm Nhược Khê lập tức lấy tay bịt cái miệng nhỏ nhắn của mình lại, mặt đỏ bừng bừng, muốn rời khỏi đây ngay lập tức!
Tên này, nói cái gì vậy a!
Nói chuyện thẳng thắn? Nói như vậy chẳng phải là nói Lộ Dao hát không hay bằng Tuệ Lâm sao?!
Quả nhiên, Lộ Dao đã bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt giống như sắp bốc lửa đến nơi rồi.
Nghe từ đầu đến cuối, đạo diễn Dư Thạc muốn cười mà lại không dám cười, ho khan hai tiếng, nói:
- Anh Dương thật là biết nói đùa, tiểu thư Lộ Dao đây là vừa là nữ hoàng ca nhạc vừa là diễn viên siêu sao, không còn nghi ngờ gì về thực lực của cô ấy nữa, trước đây chúng tôi còn bàn xem, có nên hợp tác với nhau để làm một bộ phim điện ảnh không.
Lâm Nhược Khê thấy thế, vội mở lời chuyển chủ đề, hỏi:
- Đạo diễn lại có kế hoạch điện ảnh gì vậy, có thể tiết lộ thêm chút tin tức được không?
Dư Thạc cười ha hả nói:
- Cũng chẳng phải là tin tức bí mật gì, nói thẳng ra, tôi đang định làm một bộ phim huyền ảo mang phong cách Hoa Hạ, chủ yếu nói về câu chuyện “tiên hiệp”, cũng là mấy câu chuyện về thần tiên đang thịnh hành bây giờ đấy.
Nếu như là ngày trước, Lâm Nhược Khê nhất định sẽ không hiểu “tiên hiệp” là nhân vật như thế nào, hỏi cô mấy vấn đề như kiểu “ Kim Dung luyện Kim thuật”, chắc chắn khiến cô phát hỏa, nhưng hôm nay từ Dương Thần Lâm Nhược Khê đã biết được con đường “tu luyện”, đối với cái thế giới trước đây không biết chút gì, giờ đây cũng có đôi chút hiểu biết nhất định rồi, cho nên cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
Dương Thần lại nói:
- Chẳng lẽ trong chuyện này lại có kiểu đại loại như yêu tinh muốn ăn thịt Đường Tăng gì đó hả? Vậy thì tiểu thư Lộ Dao rất thích hợp rồi, tôi cảm thấy cô ấy rất giống con nhện tinh trong Tây Du Kí, ha ha!
- Anh Dương đang khen tôi giống yêu tinh, hay là nói lòng dạ tôi giống nhện tinh vậy.
Lộ Dao cười mà như không cười lạnh lùng nói.
Lâm Nhược Khê đã không chỉ một lần ở phía sau cấu Dương Thần, không hiểu sao hắn lại luôn nhằm vào Lộ Dao, giống như trước đây đã từng có thù oán gì đó với cô nữ hoàng ca nhạc này.
Dương Thần nhếch miệng cười nói:
- Điều này nên hỏi bậc cha chú cuả tiểu thư Lộ Dao mới đúng, có phải là trên người cô có cảm giác gì đó rất khác người không, nên mới chọn cô.
Những lời nói này có vẻ dị thường cổ quái, thậm chí là hoàn toàn không hiểu ra làm sao cả.
Nhưng đồng tử của Lộ Dao cũng được một trận co giật, sắc mặt trở nên tái nhợt:
- Những lời anh Dương nói thật kỳ quái, tôi hoàn toàn không hiểu gì hết.
Dương Thần cười đầy ẩn ý,
- Tôi hiểu được là được rồi.
Lâm Nhược Khê và đạo diễn Dư Thạc đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hai người đang đứng cạnh mình, hiển nhiên là không hiểu gì.
Lộ Dao tối sầm mặt xuống trong chốc lát, đang định nói lời rời đi, nhưng dường như gặp được người nào đó, lại không đi nữa.
Lúc này, Triệu Hồng Yến dẫn vài người nước ngoài đến, cả nam lẫn nữ, đi đến trước mặt Lâm Nhược Khê.
Triệu Hồng Yến xuất thân từ ban quan hệ công chúng, tiếng Anh rất tốt, đang đứng nói chuyện rất vui vẻ với mấy người nước ngoài đó.
- Lâm tổng,
Triệu Hồng Yến tươi cười giới thiệu:
- Đây là ban nhạc Ireland đang lưu diễn ở khắp nơi trên thế giới vừa hay mới đến Trung Hải, ca sĩ chính là tiểu thư Doris rất cảm tạ Ngọc Lôi chúng ta đã trợ giúp họ biểu diễn, hy vọng có thể làm quen với Lâm tổng một chút.
Không đợi Lâm Nhược Khê mở miệng chào hỏi, Lộ Dao đứng bên cạnh cũng kinh ngạc hô lên.
- Trời ạ! Tiểu thư Doris! Ban nhạc Môi Hồng!?
Lộ Dao có chút kích động, tiến lên phía trước, dùng tiếng Anh nói:
- Xin chào các vị, tôi là Lộ Dao, rất vinh hạnh có thể được gặp các vị ở đây.
Doris với mái tóc bách kim cắt ngắn, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết Lộ Dao là ai, nhưng cũng thân thiện nói:
- Xin chào, lần đầu tiên chúng tôi đến Hoa Hạ, cho nên cũng chưa quen lắm, xin thứ lỗi.
Lâm Nhược Khê là chủ nhà, đương nhiên là phải giới thiệu rồi, vì thế cũng nói một chút về thân phận của Lộ Dao, hơn nữa cũng rất cảm ơn dàn nhạc Môi Hồng đã đến tham dự.
Tuy rằng Lâm Nhược Khê không biết nhiều về âm nhạc, nhưng cũng biết đến ban nhạc siêu cấp quốc tế này, dù sao cũng là một ban nhạc kiệt xuất của Ireland.
Ban nhạc Môi Hồng tuy rằng không phải quá nổi tiếng, nhưng trong giới âm nhạc, địa vị của họ cũng đã được công nhận, ban nhạc này không phải là phù dung sớm nở tối tàn, mà ngược lại tràn đầy sức sống, nên tuyệt đối không thể khinh thường được.
Có thể được hợp tác với ban nhạc hàng đầu thế giới, có lẽ cũng là mong muốn của nhiều ca sĩ Hoa Hạ, không còn nghi ngờ gì nữa đây chính là con đường tiến ra quốc tế, vì thế khi ban nhạc Môi Hồng đang đứng trước mặt, ánh mắt của Lộ Dao lộ rõ vẻ thèm muốn.
Lộ Dao đã sớm quên luôn chuyện không vui với Dương Thần, mặt mũi tươi cười hớn hở bày tỏ sự yêu thích của mình với ban nhạc Môi Hồng.
- Doris thân mến, cô không biết là tôi thích giọng hát của cô đến cỡ nào đâu, từ hồi đại học tôi đã bắt đầu nghe nhạc của cô rồi, có rất nhiều bài hát đã khiến tôi cảm động sâu sắc, lần này mọi người đến Hoa Hạ lưu diễn, người đại diện của tôi nói không thể lấy được vé, tôi đã rất buồn.
Lộ Dao tỏ vẻ tiếc nuối nói.
Doris và vài thành viên khác trong ban nhạc mỉm cười, sau khi được Lâm Nhược Khê giới thiệu, bọn họ cũng đã biết Lộ Dao là một ca sĩ, nên theo phép lịch sự cũng lịch sự chào hỏi nói chuyện.
- Tiểu thư Lộ Dao, kỳ thực, nếu như cô có thể đến buổi biểu diễn, thì chúng tôi có thể sắp xếp cho cô một vị trí đặc biệt, chỉ cần nói với người tổ chức một tiếng là được mà, nếu như có cơ hội, chúng ta còn có thể cùng nhau hợp tác, chúng tôi chưa từng hợp tác với bất cứ ca sĩ nào của Hoa Hạ, nên cũng đặt rất nhiều kì vọng.
Doris nói.
Lộ Dao vui vẻ, nói:
- Hoa Hạ chúng tôi có câu ngạn ngữ “chọn ngày không bằng gặp ngày” một khi hôm nay đã có nhiều ban nhạc đến từ khắp nơi trên thế giới như vậy rồi, lại có một sân khấu tuyệt vời như thế này, không biết có vinh hạnh cùng tiểu thư Doris hát một bài không? Đây coi như là một thỉnh cầu, có được không?
Mặc dù mọi người đều có thể nhìn ra, Lộ Dao muốn mượn cơ hội này, kết giao với ban nhạc Môi Hồng, nếu như có thể đem lại hiệu quả tốt, thì rất có thể có khả năng tiến tới hợp tác, đương nhiên đây là cơ hội tuyên truyền, để Lộ Dao có cơ hội hướng ra quốc tế.
Nhưng, lấy âm nhạc xuất sắc nhất trên thế giới làm điểm xuất phát, không ai không hoài nghi rằng Lộ Dao đang thừa cơ hội lợi dụng danh tiếng của ban nhạc Môi Hồng, bởi vì, chỉ cần cô ta có thực lực thật sự, vậy thì không nói được gì nữa rồi.
Sau khi Doris thương lượng với vài thành viên khác trong ban nhạc, rồi lại đi hỏi ý kiến của người quản lí, cảm thấy cũng được, dù sao thực lực của ban nhạc cũng được Hoa Hạ công nhận rồi, biểu diễn cùng với cô ta cũng không thể hủy hoại đi danh tiếng của mình được, hơn nữa còn được biểu diễn với những nhân vật nổi tiếng của Hoa Hạ, không chừng lại có thêm người hâm mộ cũng nên.
Hỏi Lâm Nhược Khê xem có đồng ý hay không, Lâm Nhược Khê đương nhiên không có ý kiến gì rồi, cô còn ước ban nhạc Môi Hồng này đầy tài năng này còn có thể biểu diễn vài lần ý chứ.
Có thể khiến khách quý đến dự tiệc là một chuyện, nhưng có thể biểu diễn lại là một chuyện khác.
Vì vậy, để chuyện kinh doanh có hiệu quả, Lâm Nhược Khê còn để Triệu Hồng Yến lén thông báo với đám phóng viên, đến đây để ghi chép lại, thu hút được sự chú ý từ khắp mọi nơi.
Rất nhanh, Triệu Hồng Yến xuống dưới điều chỉnh âm thanh, và chính thức tuyên bố ban nhạc Môi Hồng và Lộ Dao sẽ tiến hành hợp tác quốc tế, bây giờ ban nhạc Môi Hồng sẽ hát ca khúc kinh điển “DREAMS”.
Trong chớp mắt, cả khán phòng rộ lên tiếng vỗ tay, chờ mong một tiết mục biểu diễn xuất sắc.
Lâm Nhược Khê vội vàng hoàn tất một loạt công tác chỉ huy, rồi sau đó lặng lẽ bất mãn hỏi Dương Thần:
- Anh lại muốn gây thêm phiền phức gì nữa đây, vô duyên vô cớ lại gây chuyện với cô Lộ Dao đó làm gì, tuy rằng trong mắt anh cô ta không là gì, thật sự thì hát cũng không hay bằng Tuệ Lâm, nhưng cũng đâu cần phải nói ra, tốt xấu gì thì cô ta cũng là đại minh tinh đấy.
Dương Thần ôm lấy vai cô, nói:
- Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, hơn nữa sở dĩ anh đối xử với cô ta như vậy vì thực sự cô gái này khiến anh ghê tởm...
- Tại sao?
Trong mắt Lâm Nhược Khê tràn đầy sự hiếu kỳ.