Đầu lưỡi không chút dè dặt mạnh dạn mở đôi môi của người đàn bà, phá bỏ nốt hàm răng phòng vệ lỏng lẻo, hôn một nụ hôn nồng cháy.
Trong nháy mắt Triệu Hồng Yến cảm nhận được hơi thở nồng ấm của người đàn ông, đôi môi mềm mại bị lưỡi của Dương Thần chiếm lĩnh, chỉ cảm thấy toàn bộ linh hồn đều đang bay lên vậy.
Đầu óc trống rỗng, khiến cho Triệu Hồng Yến chỉ có thể phát ra những âm thanh vừa đau khổ vừa hưng phấn.
Dương Thần hôn khoảng hai phút đã khiến cho người đàn bà gần như thở không ra hơi, lúc đó môi Dương Thần mới rời khỏi môi của Triệu Hồng Yến.
Rất gần, Dương Thần nhìn chằm chằm vào đôi mắt sưng mọng lên vì khóc.
- Nếu như vì tôi đẩy cô ra, nếu như vì tôi cự tuyệt nụ hôn của cô, mà cô cảm thấy mình ti tiện, là một người đàn bà không ai cần đến, vậy thì, bây giờ tôi ôm cô, tôi hôn cô, cô còn cho rằng sự tồn tại của mình không còn ý nghĩa gì nữa, còn đau khổ, còn bất hạnh nữa không?
Triệu Hồng Yến ngơ ngác nhìn người đàn ông trông như đang bị chọc tức, không nói được gì.
Dương Thần cắn răng, đẩy Triệu Hồng Yến vào con ngõ nhỏ ngay cạnh đấy.
Quay người lại, người đàn bà bị hai tay ép chặt cố định vào bức tường, thân ép sát đứng thẳng người lên.
Vì hai người đều đang mặc độc chiếc quần lót, nên đùi không ngừng tiếp xúc cọ sát vào nhau.
Triệu Hồng Yến không có bất cứ phản kháng nào, giống như là quên mất mình đang ở đâu, chi hai mắt mờ lệ nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt.
Dương Thần khàn tiếng nói:
- Nếu như lúc đầu tôi biết được người đàn bà mà tôi cứu ra khỏi nhà họ Dư, hoàn toàn là một người đàn bà không ai cần, sống trên đời này giống như là một bi kịch như vậy, thì chắc chắn tôi sẽ không giúp người đàn bà đó... Bởi vì, tất cả những việc này chỉ làm cho cô ta càng trở nên bất hạnh, bởi vì người đàn bà đó không xứng đáng được tôi cứu giúp.
Triệu Hồng Yến nếu như cô thật sự cảm thấy vận mệnh của mình hoàn toàn không còn hi vọng gì nữa, vậy thì bây giờ tôi nói cho cô biết, tôi có thể giúp cô có một cái chết thoải mái nhất.
Đừng nên hoài nghi làm gì, giết người với tôi chẳng là gì cả.
Dẫu sao chờ đến sáng sớm ngày mai, cô chỉ có thể biến thành một phụ nữ bị mọi người kêu gào là tên sát nhân ác độc, sẽ không có ai tin rằng, giết Lộ Dao là một gã Huyết tộc, những người hâm mộ Lộ Dao sẽ xem cô là kẻ thù lớn nhất, cô ra đường sẽ có người ném trứng gà vào cô, khi cô đi làm sẽ có những người ném ánh nhìn khinh bỉ cô, cô có thể bị sa thải, bởi vì mọi người đều xem cô như một tên giết người.
Cô xem, sống như vậy còn có ý nghĩa gì nữa, sao nào, bây giờ cô chết luôn chứ?
Những lời nói của người đàn ông, giống như là những mũi tên sắc nhọn, tất cả đều đâm thẳng vào tim của Triệu Hồng yến.
Triệu Hồng Yến bi ai, hít một hơi thật sâu, nhắm nghiền hai mắt.
Qua gần nửa phút sau, người đàn bà lại mở mắt nhìn Dương Thần với ánh mắt vô cùng phức tạp.
- Dương Thần, nếu như tôi thật sự là một người xấu xa như vậy, nhưng lại không muốn chết một cách hoang phí, anh có thể không giết tôi không?
Triệu Hồng Yến ngờ nghệch hỏi.
Dương Thần lạnh lùng nói:
- Vậy thì tôi phải chờ xem cô xấu xa như thế nào.
Triệu Hồng Yến đột nhiên nở một nụ cười vô cùng quyến rũ, nghiêng cổ hôn nhẹ lên chiếc cằm Dương Thần, cuối cùng, còn dùng chiếc lưỡi ươn ướt liếm râu hắn.
- Nếu như từ bây giờ, tôi biết rõ bản thân có lỗi với Tổng giám đốc Lâm, nhưng vẫn quyến rũ anh lên giường thì sao.
Một nhân tử ấm áp mãnh liệt, chính trong lúc ngữ điệu đơn giản manh nha.
Dương Thần chỉ cảm thấy hơi thở lúc này đều là màu hồng, trong không khí như tràn đầy các dược vật khiến thận thượng nổ tung.
Triệu Hồng Yến như cởi bỏ hết tất cả kiêu ngạo và sự trói buộc, hóa thành một nô lệ của lửa tình.
Trong giờ khắc này, cô chỉ muốn cùng người đàn ông trước mặt cùng đi vào vu sơn, bỏ qua tất cả luân thường đạo lý, bỏ qua cái gọi là sự vong ân bội nghĩa, các lễ giáo trói buộc người phụ nữ.
Nếu như tôn nghiêm của một người tốn biết bao công gìn giữ đã bị sụp đổ, vậy thì những thứ này còn có ý nghĩa gì nữa?
Sống trong đau khổ và mất đi chính mình, đắm chìm trong đại dương của sự bi thương, vậy thì người đàn bà đã lựa chọn cách điên cuồng, bùng nổ dục vọng chân thực nhất.
Cho dù phải chịu đựng những lời mắng nhục nhã nhất, cho dù bị mọi người phỉ nhổ, thì ít nhất bản thân vẫn còn trái tim nội tại nhất bên trong.
Dần dần, đôi chân không chút tì vết của Triệu Hồng yến bắt đầu vuốt ve chân Dương Thần, đôi chân trắng hồng nõn nà không ngừng kích thích làn da của hắn.
Khi bắp chân không biết tự lúc nào đã lên đến phía trên, đến mảnh đất hùng tráng của người đàn ông, thì từ từ dừng lại.
Khuôn mặt đỏ hồng của Triệu Hồng Yến như ánh bình minh, tim đập nhanh không ngừng, hormone phụ nữ bị kích thích một cách mãnh liệt, khiến cho người phụ nữ càng trở nên to gan hơn.
- Anh đã động tình rồi, chỗ này của anh sắp bị vỡ tung rồi.
Triệu Hồng Yến có phần đắc ý, hàm răng cắn nhẹ lên môi, giọng điệu có chút khàn khàn nói.
- Đúng là một người đàn bà to gan.
- Lúc nào cũng vậy.
Triệu Hồng Yến liếm môi, ánh mắt quyến rũ.
- Chỉ là không muốn quyến rũ người đàn ông đã có vợ như anh thôi.
- Đây được coi là “ khiêu dâm” không?
Dương Thần cười nham hiểm.
Triệu Hồng Yến xoay đầu, nhẹ nhàng nói:
- Cũng coi như đúng.
Dương Thần cũng không phải là lần đầu tiếp xúc với đôi chân này, thực tế là ngay từ khi còn ở Phòng quan hệ xã hội cũng đã từng luồn qua lớp tất chân mỏng tang sờ soạng hết từng chỗ rồi.
Nhưng lúc này đây, là người phụ nữ chủ động dùng đôi chân mê hoặc hắn.
Dương Thần cảm thấy mình không thể trong tình trạng này mà tiếp tục chịu đựng, đặc biệt là đây không phải là người đàn xa lạ gì, lại trong lúc cả hai đang phấn khích khi vừa trải qua một nụ hôn mãnh liệt.
Đương nhiên là Dương Thần sẽ giả vờ giả vịt nói với chính mình, bản thân không được tiếp tục cự tuyệt cô ta, nếu như cự tuyệt cô ta thì cô sẽ trượt dài trên con đường.
Nhưng ngọn lửa dâm dục thực sự đang hừng hực cháy, khiến Dương Thần biết rõ hắn không thể kháng cự nổi sự mê hoặc của người đẹp vô cùng kiều diễm này.
Giây tiếp theo, Dương Thần gầm nhẹ một tiếng, xông lên.
Cả miệng đều dính chặt lấy khuôn mặt hừng hực của người đàn bà, cùng lúc, hai tay cũng bắt đầu sờ soạng thân thể mềm mại, không ngừng nắn bóp điên cuồng bộ ngực đầy đặn cũng như cặp mông của đàn bà.
Triệu Hồng Yến nức nở, chỉ có thể phát ra những tiếng theo bản năng, như đang khóc, nhưng lại cũng như tiếng nức nở của một linh hồn được giải thoát.
Cuối cùng, trong lúc hai người hôn nhau điên cuồng, Dương Thần không còn thỏa mãm với việc chỉ tiếp xúc thể xác nữa.
Hai tay ôm lấy cơ thể của Triệu Hồng yến, quay người cô về phía sau, khiến cho toàn bộ cơ thể cô dính sát lên tường.
Con ngõ không rộng, nhưng trong bóng tối, cả hai vẫn cảm nhận được hơi thở của nhau vô cùng rõ ràng.
Và trong thế giới chật hẹp của con ngõ, tất cả những tiếp xúc nhạy cảm đều bị phóng đại vô hạn.
Triệu Hồng Yến theo bản năng biết được Dương Thần muốn gì, vội quay cặp mông đầy đặn về phía Dương Thần, cong mông lên, khu đào nguyên kia như khe suối tuôn chảy ướt át.
Người không mặc váy, người không mặc quần, cả hai chỉ mặc độc chiếc quần lót, lúc này đúng là quá tiện.
Cứ cho là trong con ngõ không có ánh đèn, thì Dương Thần vẫn có thể tìm ra mục tiêu và nhằm vào đó.
Khi giây phút dương v*t nóng bỏng tiến thẳng vào vùng đất khô hạn, lâu ngày không được khai hoang đang chờ mưa tới kia, người đàn bà gần như bị kích thích mãnh liệt như muốn ngất đi.
Đứng như cái gọi là, nắng hạn gặp mưa.
Một trận gió lướt qua đem theo vài giọt mưa xuân, đang từ từ đến trong con ngõ nhỏ không ai hỏi thăm tới.
Cùng với sự qua đi của thời gian, đã gần một tiếng trôi qua.
Người đàn bà đã không còn sức lực, Dương Thần ôm nhảy qua tường, đến trong phòng của cô.
Đặt Triệu Hồng Yến lên chiếc giường mềm mại, Dương Thần nhìn người đàn bà đã không còn chút sức lực nào, cảm giác có chút thành tựu nói:
- Sao nào, là do anh thấy trời đã quá khuya nên mới đem em vào đây, em còn dám “khiêu dâm” anh nữa không?
Toàn thân Triệu Hồng Yến hỗn độn, lông mày gợi tình, thân dưới là chiếc quần lót bây giờ cũng không còn thấy tung tích, chỉ còn thấy những vết tích mãnh liệt lúc này còn lưu lại.
Người đàn bà cười nham hiểm nói:
- Em bây giờ chỉ nghĩ sau này làm cách nào để “khiêu dâm” anh mà không bị bà chủ của em phát hiện.
Dương Thần ngây người, đau khổ nói:
- Em đúng là trở nên xấu xa thật rồi.
- Nếu đã làm một người đàn bà tuân thủ quy tắc mà vẫn bị mọi người xem là không đứng đắn, bây giờ ngay cả tội giết người cũng đổ lên đầu em, em còn để ý gì mình là một con dâm phụ nữa?
Triệu Hồng Yến nhắm hai mắt khẽ cười.
Dương Thần yên lặng thở dài, cười nói:
- Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, anh về đây, nếu không người nhà sẽ sốt ruột mất.
Triệu Hồng Yến nhẹ nhàng đáp lời, đợi khi Dương Thần đi đến của mới buồn bã nói:
- Cảm ơn.
Dương Thần không quay người lại, chỉ vẫy tay, bóng người lập tức biến vào bóng đêm.
Cùng lúc đó.
Nước Đức, tọa đường thiên chúa giáo Magdeburg ở bên sông Elbe.
Lúc này ở Đức đang là lúc chiều tối, trong đại giáo đường, loạt ghế trong nhà thờ đều trống không, rất yên tĩnh.
Phía trước của nhà thờ nghiêm trang này, dưới cây thập tự giá khổng lồ, có một đàn ông tóc nâu dáng người không cao nhưng sống lưng thẳn, lặng lẽ đứng đó.
Y mặc bộ âu phục màu đen, thắt một chiếc cà vạt màu đỏ, da tái nhợt, nhưng lại có một chút tà mị nhưng hút hồn, xem ra khoảng hơn ba mươi tuổi, đôi mắt sâu khiến người ta khó lòng mà đoán chuẩn được tuổi tác.
Nhìn tượng chúa Jésus Christ chịu khổ một lúc sau, người đàn ông nhếch mép hé lộ một nụ cười cổ quái, thản nhiên nói:
- Sneijder, đang đứng trước mặt chủ nhân, việc gì phải trốn tránh.
Lời nói vừa dứt, một người đàn ông da trắng đầu nhẵn thín cũng mặc bộ đồ y chang, vẻ mặt nghiêm nghị, quỳ gối xuống bậc thang.
- Các hạ thân vương, nhận được một tin, hoặc giả có liên quan đến bá tước Drogba.
Sneijder lạnh lùng nói.
Người đàn ông xoay người lại, có phần hứng thú nói:
- À, đứa con đó cuối cùng cũng đã xuất hiện?
Đầu lưỡi không chút dè dặt mạnh dạn mở đôi môi của người đàn bà, phá bỏ nốt hàm răng phòng vệ lỏng lẻo, hôn một nụ hôn nồng cháy.
Trong nháy mắt Triệu Hồng Yến cảm nhận được hơi thở nồng ấm của người đàn ông, đôi môi mềm mại bị lưỡi của Dương Thần chiếm lĩnh, chỉ cảm thấy toàn bộ linh hồn đều đang bay lên vậy.
Đầu óc trống rỗng, khiến cho Triệu Hồng Yến chỉ có thể phát ra những âm thanh vừa đau khổ vừa hưng phấn.
Dương Thần hôn khoảng hai phút đã khiến cho người đàn bà gần như thở không ra hơi, lúc đó môi Dương Thần mới rời khỏi môi của Triệu Hồng Yến.
Rất gần, Dương Thần nhìn chằm chằm vào đôi mắt sưng mọng lên vì khóc.
- Nếu như vì tôi đẩy cô ra, nếu như vì tôi cự tuyệt nụ hôn của cô, mà cô cảm thấy mình ti tiện, là một người đàn bà không ai cần đến, vậy thì, bây giờ tôi ôm cô, tôi hôn cô, cô còn cho rằng sự tồn tại của mình không còn ý nghĩa gì nữa, còn đau khổ, còn bất hạnh nữa không?
Triệu Hồng Yến ngơ ngác nhìn người đàn ông trông như đang bị chọc tức, không nói được gì.
Dương Thần cắn răng, đẩy Triệu Hồng Yến vào con ngõ nhỏ ngay cạnh đấy.
Quay người lại, người đàn bà bị hai tay ép chặt cố định vào bức tường, thân ép sát đứng thẳng người lên.
Vì hai người đều đang mặc độc chiếc quần lót, nên đùi không ngừng tiếp xúc cọ sát vào nhau.
Triệu Hồng Yến không có bất cứ phản kháng nào, giống như là quên mất mình đang ở đâu, chi hai mắt mờ lệ nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt.
Dương Thần khàn tiếng nói:
- Nếu như lúc đầu tôi biết được người đàn bà mà tôi cứu ra khỏi nhà họ Dư, hoàn toàn là một người đàn bà không ai cần, sống trên đời này giống như là một bi kịch như vậy, thì chắc chắn tôi sẽ không giúp người đàn bà đó... Bởi vì, tất cả những việc này chỉ làm cho cô ta càng trở nên bất hạnh, bởi vì người đàn bà đó không xứng đáng được tôi cứu giúp.
Triệu Hồng Yến nếu như cô thật sự cảm thấy vận mệnh của mình hoàn toàn không còn hi vọng gì nữa, vậy thì bây giờ tôi nói cho cô biết, tôi có thể giúp cô có một cái chết thoải mái nhất.
Đừng nên hoài nghi làm gì, giết người với tôi chẳng là gì cả.
Dẫu sao chờ đến sáng sớm ngày mai, cô chỉ có thể biến thành một phụ nữ bị mọi người kêu gào là tên sát nhân ác độc, sẽ không có ai tin rằng, giết Lộ Dao là một gã Huyết tộc, những người hâm mộ Lộ Dao sẽ xem cô là kẻ thù lớn nhất, cô ra đường sẽ có người ném trứng gà vào cô, khi cô đi làm sẽ có những người ném ánh nhìn khinh bỉ cô, cô có thể bị sa thải, bởi vì mọi người đều xem cô như một tên giết người.
Cô xem, sống như vậy còn có ý nghĩa gì nữa, sao nào, bây giờ cô chết luôn chứ?
Những lời nói của người đàn ông, giống như là những mũi tên sắc nhọn, tất cả đều đâm thẳng vào tim của Triệu Hồng yến.
Triệu Hồng Yến bi ai, hít một hơi thật sâu, nhắm nghiền hai mắt.
Qua gần nửa phút sau, người đàn bà lại mở mắt nhìn Dương Thần với ánh mắt vô cùng phức tạp.
- Dương Thần, nếu như tôi thật sự là một người xấu xa như vậy, nhưng lại không muốn chết một cách hoang phí, anh có thể không giết tôi không?
Triệu Hồng Yến ngờ nghệch hỏi.
Dương Thần lạnh lùng nói:
- Vậy thì tôi phải chờ xem cô xấu xa như thế nào.
Triệu Hồng Yến đột nhiên nở một nụ cười vô cùng quyến rũ, nghiêng cổ hôn nhẹ lên chiếc cằm Dương Thần, cuối cùng, còn dùng chiếc lưỡi ươn ướt liếm râu hắn.
- Nếu như từ bây giờ, tôi biết rõ bản thân có lỗi với Tổng giám đốc Lâm, nhưng vẫn quyến rũ anh lên giường thì sao.
Một nhân tử ấm áp mãnh liệt, chính trong lúc ngữ điệu đơn giản manh nha.
Dương Thần chỉ cảm thấy hơi thở lúc này đều là màu hồng, trong không khí như tràn đầy các dược vật khiến thận thượng nổ tung.
Triệu Hồng Yến như cởi bỏ hết tất cả kiêu ngạo và sự trói buộc, hóa thành một nô lệ của lửa tình.
Trong giờ khắc này, cô chỉ muốn cùng người đàn ông trước mặt cùng đi vào vu sơn, bỏ qua tất cả luân thường đạo lý, bỏ qua cái gọi là sự vong ân bội nghĩa, các lễ giáo trói buộc người phụ nữ.
Nếu như tôn nghiêm của một người tốn biết bao công gìn giữ đã bị sụp đổ, vậy thì những thứ này còn có ý nghĩa gì nữa?
Sống trong đau khổ và mất đi chính mình, đắm chìm trong đại dương của sự bi thương, vậy thì người đàn bà đã lựa chọn cách điên cuồng, bùng nổ dục vọng chân thực nhất.
Cho dù phải chịu đựng những lời mắng nhục nhã nhất, cho dù bị mọi người phỉ nhổ, thì ít nhất bản thân vẫn còn trái tim nội tại nhất bên trong.
Dần dần, đôi chân không chút tì vết của Triệu Hồng yến bắt đầu vuốt ve chân Dương Thần, đôi chân trắng hồng nõn nà không ngừng kích thích làn da của hắn.
Khi bắp chân không biết tự lúc nào đã lên đến phía trên, đến mảnh đất hùng tráng của người đàn ông, thì từ từ dừng lại.
Khuôn mặt đỏ hồng của Triệu Hồng Yến như ánh bình minh, tim đập nhanh không ngừng, hormone phụ nữ bị kích thích một cách mãnh liệt, khiến cho người phụ nữ càng trở nên to gan hơn.
- Anh đã động tình rồi, chỗ này của anh sắp bị vỡ tung rồi.
Triệu Hồng Yến có phần đắc ý, hàm răng cắn nhẹ lên môi, giọng điệu có chút khàn khàn nói.
- Đúng là một người đàn bà to gan.
- Lúc nào cũng vậy.
Triệu Hồng Yến liếm môi, ánh mắt quyến rũ.
- Chỉ là không muốn quyến rũ người đàn ông đã có vợ như anh thôi.
- Đây được coi là “ khiêu dâm” không?
Dương Thần cười nham hiểm.
Triệu Hồng Yến xoay đầu, nhẹ nhàng nói:
- Cũng coi như đúng.
Dương Thần cũng không phải là lần đầu tiếp xúc với đôi chân này, thực tế là ngay từ khi còn ở Phòng quan hệ xã hội cũng đã từng luồn qua lớp tất chân mỏng tang sờ soạng hết từng chỗ rồi.
Nhưng lúc này đây, là người phụ nữ chủ động dùng đôi chân mê hoặc hắn.
Dương Thần cảm thấy mình không thể trong tình trạng này mà tiếp tục chịu đựng, đặc biệt là đây không phải là người đàn xa lạ gì, lại trong lúc cả hai đang phấn khích khi vừa trải qua một nụ hôn mãnh liệt.
Đương nhiên là Dương Thần sẽ giả vờ giả vịt nói với chính mình, bản thân không được tiếp tục cự tuyệt cô ta, nếu như cự tuyệt cô ta thì cô sẽ trượt dài trên con đường.
Nhưng ngọn lửa dâm dục thực sự đang hừng hực cháy, khiến Dương Thần biết rõ hắn không thể kháng cự nổi sự mê hoặc của người đẹp vô cùng kiều diễm này.
Giây tiếp theo, Dương Thần gầm nhẹ một tiếng, xông lên.
Cả miệng đều dính chặt lấy khuôn mặt hừng hực của người đàn bà, cùng lúc, hai tay cũng bắt đầu sờ soạng thân thể mềm mại, không ngừng nắn bóp điên cuồng bộ ngực đầy đặn cũng như cặp mông của đàn bà.
Triệu Hồng Yến nức nở, chỉ có thể phát ra những tiếng theo bản năng, như đang khóc, nhưng lại cũng như tiếng nức nở của một linh hồn được giải thoát.
Cuối cùng, trong lúc hai người hôn nhau điên cuồng, Dương Thần không còn thỏa mãm với việc chỉ tiếp xúc thể xác nữa.
Hai tay ôm lấy cơ thể của Triệu Hồng yến, quay người cô về phía sau, khiến cho toàn bộ cơ thể cô dính sát lên tường.
Con ngõ không rộng, nhưng trong bóng tối, cả hai vẫn cảm nhận được hơi thở của nhau vô cùng rõ ràng.
Và trong thế giới chật hẹp của con ngõ, tất cả những tiếp xúc nhạy cảm đều bị phóng đại vô hạn.
Triệu Hồng Yến theo bản năng biết được Dương Thần muốn gì, vội quay cặp mông đầy đặn về phía Dương Thần, cong mông lên, khu đào nguyên kia như khe suối tuôn chảy ướt át.
Người không mặc váy, người không mặc quần, cả hai chỉ mặc độc chiếc quần lót, lúc này đúng là quá tiện.
Cứ cho là trong con ngõ không có ánh đèn, thì Dương Thần vẫn có thể tìm ra mục tiêu và nhằm vào đó.
Khi giây phút dương v*t nóng bỏng tiến thẳng vào vùng đất khô hạn, lâu ngày không được khai hoang đang chờ mưa tới kia, người đàn bà gần như bị kích thích mãnh liệt như muốn ngất đi.
Đứng như cái gọi là, nắng hạn gặp mưa.
Một trận gió lướt qua đem theo vài giọt mưa xuân, đang từ từ đến trong con ngõ nhỏ không ai hỏi thăm tới.
Cùng với sự qua đi của thời gian, đã gần một tiếng trôi qua.
Người đàn bà đã không còn sức lực, Dương Thần ôm nhảy qua tường, đến trong phòng của cô.
Đặt Triệu Hồng Yến lên chiếc giường mềm mại, Dương Thần nhìn người đàn bà đã không còn chút sức lực nào, cảm giác có chút thành tựu nói:
- Sao nào, là do anh thấy trời đã quá khuya nên mới đem em vào đây, em còn dám “khiêu dâm” anh nữa không?
Toàn thân Triệu Hồng Yến hỗn độn, lông mày gợi tình, thân dưới là chiếc quần lót bây giờ cũng không còn thấy tung tích, chỉ còn thấy những vết tích mãnh liệt lúc này còn lưu lại.
Người đàn bà cười nham hiểm nói:
- Em bây giờ chỉ nghĩ sau này làm cách nào để “khiêu dâm” anh mà không bị bà chủ của em phát hiện.
Dương Thần ngây người, đau khổ nói:
- Em đúng là trở nên xấu xa thật rồi.
- Nếu đã làm một người đàn bà tuân thủ quy tắc mà vẫn bị mọi người xem là không đứng đắn, bây giờ ngay cả tội giết người cũng đổ lên đầu em, em còn để ý gì mình là một con dâm phụ nữa?
Triệu Hồng Yến nhắm hai mắt khẽ cười.
Dương Thần yên lặng thở dài, cười nói:
- Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, anh về đây, nếu không người nhà sẽ sốt ruột mất.
Triệu Hồng Yến nhẹ nhàng đáp lời, đợi khi Dương Thần đi đến của mới buồn bã nói:
- Cảm ơn.
Dương Thần không quay người lại, chỉ vẫy tay, bóng người lập tức biến vào bóng đêm.
Cùng lúc đó.
Nước Đức, tọa đường thiên chúa giáo Magdeburg ở bên sông Elbe.
Lúc này ở Đức đang là lúc chiều tối, trong đại giáo đường, loạt ghế trong nhà thờ đều trống không, rất yên tĩnh.
Phía trước của nhà thờ nghiêm trang này, dưới cây thập tự giá khổng lồ, có một đàn ông tóc nâu dáng người không cao nhưng sống lưng thẳn, lặng lẽ đứng đó.
Y mặc bộ âu phục màu đen, thắt một chiếc cà vạt màu đỏ, da tái nhợt, nhưng lại có một chút tà mị nhưng hút hồn, xem ra khoảng hơn ba mươi tuổi, đôi mắt sâu khiến người ta khó lòng mà đoán chuẩn được tuổi tác.
Nhìn tượng chúa Jésus Christ chịu khổ một lúc sau, người đàn ông nhếch mép hé lộ một nụ cười cổ quái, thản nhiên nói:
- Sneijder, đang đứng trước mặt chủ nhân, việc gì phải trốn tránh.
Lời nói vừa dứt, một người đàn ông da trắng đầu nhẵn thín cũng mặc bộ đồ y chang, vẻ mặt nghiêm nghị, quỳ gối xuống bậc thang.
- Các hạ thân vương, nhận được một tin, hoặc giả có liên quan đến bá tước Drogba.
Sneijder lạnh lùng nói.
Người đàn ông xoay người lại, có phần hứng thú nói:
- À, đứa con đó cuối cùng cũng đã xuất hiện?