- Lam Lam, nếu như mẹ muốn sau này Lam Lam cùng ở, cùng sống với mẹ, thì Lam Lam có đồng ý không?
Lâm Nhược Khê hơi lo lắng hỏi.
Lam Lam cũng không chút do dự nói:
- Lam Lam đương nhiên là muốn được cùng mẹ rồi! Lam Lam không dễ dàng gì mới tìm thấy mẹ, mẹ nói không rời xa Lam Lam nữa mà!
- Thật chứ?
- Vâng, đợi ông nội trở về, Lam Lam sẽ bảo với ông nội, đã tìm thấy mẹ rồi, sau đó ộng nội sẽ dẫn Lam Lam đi tìm ba, như vậy gia đình chúng ta có thể được sống cùng nhau rồi!
Lam Lam cười rạng rỡ nói.
Lâm Nhược Khê hơi chau mày, chính mình cũng đã quên, Lam Lam đến Trung Hải là để tìm ba, nếu như thực sự ba cô bé ở Trung Hải, thì phải làm thế nào đây?
Mình rất thích Lam Lam, nhưng không liên quan gì đến việc cô bé gặp ba cả.
Xem ra, tất cả những chuyện này chỉ có thể đợi ông nội của Lam Lam trở về, để hỏi một cách rõ rồi mới có thể suy xét cẩn thận được.
Lam Lam hình như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ôm chú gấu trúc, ghé sát vào đùi Lâm Nhược Khê, hỏi:
- Vì sao mẹ lại không ở cùng với ba? Bố mẹ không ngủ cùng với nhau sao?
Lâm Nhược Khê đỏ cả mặt, cô bé này còn biết cả chuyện ba mẹ phải ngủ cùng nhau?
- Mẹ cũng không biết ba con đang ở đâu...
Lâm Nhược Khê đành thuận miệng nói bừa.
Lam Lam mở to hai mắt, tràn đầy nghi hoặc, nhưng vừa cúi đầu nhìn chú gấu trúc béo tròn dễ thương, mọi nghi ngờ đều tan biến hết.
Ba người đi thang máy xuống dưới lầu, đi đến bãi đỗ xe, một người đàn ông trẻ tuổi mắt nhắm tịt lại như đang ngủ gật, miệng ngậm điếu thuốc, hai tay đút trong túi quần, đang dựa vào chiếc xe Bentley của Lâm Nhược Khê, hình như đã đứng đợi được một lúc rồi.
Nói thật, Dương Thần cũng không nhớ lần cuối cùng mình mua thuốc là khi nào nữa, chỉ cảm thấy rằng mình hút thuốc thì không ảnh hưởng không tốt đến những người phụ nữ trong nhà, nên cũng không làm chuyện thừa này, dù sao nói là nghiện thì cũng không đúng lắm.
Nhưng với tình hình tối nay, lại khiến Dương Thần chạy đến cửa hàng nhỏ, mua một bao thuốc chưa đến hai đồng về hút.
Cái mùi quen thuộc cay cay, khiến cho thời gian suy nghĩ của Dương Thần về một số chuyện cũng trôi qua nhanh hơn, khiến cho nhiều chuyện rối rắm cũng được giải quyết một cách dễ dàng hơn.
Vứt đẩu mẩu thuốc lá xuống đất, rồi dùng chân dẫm lên.
Dương Thần ngẩng đầu lên, cười cười nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Nhược Khê lúc này.
- Sao xuống nhanh vậy, anh còn tưởng rằng mọi người phải đi dạo trên đấy một lúc nữa chứ.
Dương Thần thuận miệng nói vài câu, anh mắt nhìn về phía cô bé đi bên cạnh Lâm Nhược Khê.
Lam Lam lúc này cũng tò mò nhìn Dương Thần, chú gấu trúc khổng lồ nhìn còn to hơn cả cô bé, không biết lúc này là cô bé ôm gấu hay là gấu ôm cô nữa.
Giọng Lâm Nhược Khê lạnh lùng:
- Tránh ra, tôi không muốn gặp anh.
Dương Thần đã sớm đoán được, cũng không đáp lại, mà tiến thêm vài bước nữa, rồi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Lam Lam, hỏi:
- Lam Lam con gọi cô ấy là mẹ, ta là chồng của mẹ, thế nên con cũng có thể gọi ta là “ba”.
Đôi mắt to tròn của Lam Lam có chút mơ hồ, ngẩng đầu hỏi:
- Mẹ, chú này là ba?
- Không phải,
Lâm Nhược Khê quả quyết phủ định.
- Anh ta là người xấu, còn xấu hơn hai người vừa gặp lúc nãy gấp trăm lần, Lam Lam chúng ta đừng để ý đến anh ta!
Nói xong Lâm Nhược Khê dắt tay Lam Lam đi về phía xe của mình.
Cô bảo mẫu Mẫn Quyên ở đằng sau thì kinh ngạc, dù gì chị cũng là người phụ nữ từng trải, đôi nam nữ trẻ tuổi này chắc chắn là hai vợ chồng rồi, đáng lẽ tình cảm phải vô cùng thắm thiết chứ?
Tuy nhiên điều khiến chị bực bội chính là, tại sao Dương Thần lại hoàn toàn không để ý đến chuyện Lâm Nhược Khê nhận một đứa bé làm con nuôi, lại còn muốn Lam Lam gọi cậu ta là ba nữa.
Hai vợ chồng nhà này thực sự không có con gái?
- Cho dù là có muốn nhận nuôi con gái, thì cũng phải thương lượng đôi chút đã, khéo mà con cãi nhau chán no ra ý chứ, nhưng đây không phải là chuyện đùa, chuyện lớn như thế này, sao em có thể tự mình quyết định được?
Dương Thần đứng chắn trước mặt Lâm Nhược Khê nói.
Lâm Nhược Khê tức giận cắn răng nói:
- Tôi muốn một mình tôi quyết định mọi chuyện đấy, tôi muốn nhận con nuôi phải dựa vào sự đồng ý của anh mới được sao?
- Em ngốc thật hay là đang giả vở ngốc vậy? Với tố chất của Lam Lam, em cho rằng con bé có thể là người bình thường được sao?
Dương Thần thẳng thắn nói,
- Làm sao em biết được Lam Lam đã không còn cha mẹ, em đã được sự đồng ý của ông nội Lam Lam chưa?
- Anh...
Lâm Nhược Khê tức đến đỏ cả mắt.
Cõi lòng mình đã tan nát thành từng mảnh rồi, vừa mới được nụ cười của Lam Lam khâu lại, bây giờ con người này lại đến chọc tức mình, còn đả kích một cách trắng trợn như vậy nữa chứ!
Mẫn Quyên thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh chồng này cũng khá hiểu chuyện, đúng vậy, lão gia nhà chúng tôi còn chưa đồng ý cơ mà! Cô đã nói Lam Lam là con gái cô rồi!
Trong mắt cô bảo mẫu này, lão gia nhà cô giống như nhân vật thần tiên vậy, nhưng cũng không dám khoe ra với người ngoài!
Dương Thần nhíu mày nói:
- Lời anh nói là thật, nếu như Lam Lam là một đứa trẻ bình thường, em muốn nhận nuôi, một trăm người như anh cũng tùy ý em thôi, nhưng Lam Lam không giống những đứa bé gái bình thường khác, anh nhất định phải bảo vệ an toàn cho em.
- Người xấu!!!
Lam Lam bỗng nhiên hét lên một tiếng thật to, vô cùng tức giận:
- Chú làm cho mẹ khóc rồi, chú chính là tên khốn khiếp!
Trong mắt cô nhóc này, những chuyện phức tạp như thế này không phải là chuyện gì to tát, nhưng Dương Thần lại khiến cho Lâm Nhược Khê hai mắt đẫm lệ!
Đây mới là mấu chốt, chuyện này khiến cho Lam Lam không thể chịu được!
Dương Thần hơi sửng sốt, hắn có thể cảm nhận được, cô gái nhỏ này thực sự đang tức giận, hơn nữa còn không phải là giận dỗi bình thường, trong lòng cô bé, Lâm Nhược Khê thực sự quan trọng đến vậy sao!?
Lâm Nhược Khê cũng có chút kinh hãi, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô bé, nhất thời ngây dại.
Lam Lam cũng không để ý nhiều như vậy, đẩy chú gấu trúc về phía Lâm Nhược Khê,
- Mẹ, mẹ ôm giúp Lam Lam!
Lâm Nhược Khê nhận theo bản năng, không biết là Lam Lam đang muốn làm chuyện gì.
- Tên khốn khiếp dám ức hiếp mẹ, Lam Lam sẽ giết ngươi!
Vừa dứt lời, bàn chân Lam Lam chạm nhẹ, cả thân hình nhỏ bé như một viên đạn, phi thẳng vào ngực Dương Thần!
Dương Thần thất kinh, với tốc độ này, cả với thân hình đó, độ nhanh nhẹn, và cả cái sát khí hừng hực nữa!
- Đây, là cô bé bốn tuổi sao?!
Ngay từ tốc chất thôi, Dương Thần trong nháy mắt cũng có thể phán đoán ra, kể cả đến bảy tám người của đội Hải Ưng cũng không thể đối phó nổi với sức mạnh của cô bé này!
Nếu trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc, lại được tu luyện thêm, cô bé này chính là một vũ khí giết người lợi hại.
Nhưng dù vậy, Lam Lam bé nhỏ, cũng không khiến cho Dương Thần có nửa giây bối rối.
Nhẹ nhàng giơ tay lên, xoay người lại, liền nắm được ngay cánh tay bé xíu của Lam Lam, đồng thời cũng thuận thế xoay luôn một vòng, ôm luôn Lam Lam vào ngực mình.
Đòn này có thể phá tan được một tảng đá, nhưng đối với Dương Thần thì không hề có tác dụng gì.
Lam Lam bất thần trong phút chốc, rồi phát hiện ra mình đang bị “kẻ khốn khiếp” ôm, hơn nữa, lực của tên khốn khiếp thực sự rất mạnh, bản thân mình không thể nào dãy dụa ra được.
- Oa!!
Lam Lam phát hiện mình bị hắn ôm chặt cứng, lập tức khóc rống lên!
- Mẹ... kẻ khốn khiếp này ức hiếp Lam Lam!!!
Lâm Nhược Khê sắp phát điên đến nơi rồi, bất chấp cõi lòng mình đang tan nát, nũng nịu trách mắng:
- Dương Thần anh làm cái gì vậy!? Anh càng sống càng không ra gì à!? Sao lại đi ức hiếp trẻ con như vậy!?
Dương Thần khóc không ra nước mắt, thế này mà gọi là ức hiếp trẻ con sao?
Chẳng lẽ em không biết, vừa lúc nãy, nếu là một thành viên của đội Hải Ưng thì chắc chắn đã bị đâm xuyên qua tim rồi!?
Nhưng trời đất bao la, vợ và con là to nhất, mặc dù vợ thì đang chiến tranh lạnh, còn con thì cũng không phải là con của mình.
- Được rồi, nhóc con khóc cái gì chứ, ta thả con xuống là được chứ gì.
Dương Thần thả Lam Lam xuống, lắc đầu bất lực.
Mẫn Quyên vội vã chạy đến ôm lấy Lam Lam,
- Ôi tiểu tổ tông của tôi, cháu không sao chứ? Không phải ông nội đã nói với cháu là không được tùy tiện đánh người rồi sao? Lần này bị dọa cho sợ rồi chứ? Không khóc nữa, không khóc nữa...
Mẫn Quyên vừa dỗ dành Lam Lam, vừa kinh hãi liếc nhìn Dương Thần.
Chị biết rõ sức mạnh của Lam Lam tới đâu, nhưng đây là lần đầu tiên, ngoài lão gia ra, còn có người có thể đỡ được đòn của Lam Lam!
- Hừ!
Lam Lam lau khô nước mắt, quay người lại, dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên, hai tay chống eo, khí phách hiên ngang nói:
- Kẻ khốn khiếp kia đừng có vội đắc ý! Ngươi dám ức hiếp mẹ và Lam Lam, đợi ông nội của Lam Lam trở về, Lam Lam sẽ bảo ông nội đánh chết ngươi! Ông nội thương Lam Lam nhất! Ông nội là thiên hạ đệ nhất!
Còn cái gì mà “ thiên hạ đệ nhất” nữa đây!?
Dương Thần bị chọc tức đến mức phải phì cười, lần trước mới gặp qua cô nhóc điên khùng tên Lạc Tiêu Tiêu, nói cha cô bé là “thiên hạ đệ nhị”, hôm nay người ông nội đó của Lam Lam lại biến thành “thiên hạ đệ nhất rồi”
Mình đúng là hay ghê, chưa từng gặp qua thiên hạ đệ nhất với thiên hạ đệ nhị, mà đã kết thù với người ta rồi.
Lâm Nhược Khê lần trước cũng đã từng gặp qua người “ông nội” đó, quả thật là vô cùng kì diệu, nhưng thật sự lo lắng sẽ gây chuyện với Dương Thần, nên ngồi xổm xuống nói với Lam Lam:
- Lam Lam. Thôi bỏ đi, chúng ta không cần quan tâm đến tên khốn khiếp này nữa, mẹ đưa Lam Lam về đi ngủ, chịu không?
Lam Lam khóc cũng nhanh mà cười cũng nhanh, lập tức vỗ tay bật cười khanh khách nói:
- Chịu liền, chịu liền, Lam Lam muốn đến nhà của mẹ! muốn ngủ với mẹ!
- Lam Lam, nếu như mẹ muốn sau này Lam Lam cùng ở, cùng sống với mẹ, thì Lam Lam có đồng ý không?
Lâm Nhược Khê hơi lo lắng hỏi.
Lam Lam cũng không chút do dự nói:
- Lam Lam đương nhiên là muốn được cùng mẹ rồi! Lam Lam không dễ dàng gì mới tìm thấy mẹ, mẹ nói không rời xa Lam Lam nữa mà!
- Thật chứ?
- Vâng, đợi ông nội trở về, Lam Lam sẽ bảo với ông nội, đã tìm thấy mẹ rồi, sau đó ộng nội sẽ dẫn Lam Lam đi tìm ba, như vậy gia đình chúng ta có thể được sống cùng nhau rồi!
Lam Lam cười rạng rỡ nói.
Lâm Nhược Khê hơi chau mày, chính mình cũng đã quên, Lam Lam đến Trung Hải là để tìm ba, nếu như thực sự ba cô bé ở Trung Hải, thì phải làm thế nào đây?
Mình rất thích Lam Lam, nhưng không liên quan gì đến việc cô bé gặp ba cả.
Xem ra, tất cả những chuyện này chỉ có thể đợi ông nội của Lam Lam trở về, để hỏi một cách rõ rồi mới có thể suy xét cẩn thận được.
Lam Lam hình như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ôm chú gấu trúc, ghé sát vào đùi Lâm Nhược Khê, hỏi:
- Vì sao mẹ lại không ở cùng với ba? Bố mẹ không ngủ cùng với nhau sao?
Lâm Nhược Khê đỏ cả mặt, cô bé này còn biết cả chuyện ba mẹ phải ngủ cùng nhau?
- Mẹ cũng không biết ba con đang ở đâu...
Lâm Nhược Khê đành thuận miệng nói bừa.
Lam Lam mở to hai mắt, tràn đầy nghi hoặc, nhưng vừa cúi đầu nhìn chú gấu trúc béo tròn dễ thương, mọi nghi ngờ đều tan biến hết.
Ba người đi thang máy xuống dưới lầu, đi đến bãi đỗ xe, một người đàn ông trẻ tuổi mắt nhắm tịt lại như đang ngủ gật, miệng ngậm điếu thuốc, hai tay đút trong túi quần, đang dựa vào chiếc xe Bentley của Lâm Nhược Khê, hình như đã đứng đợi được một lúc rồi.
Nói thật, Dương Thần cũng không nhớ lần cuối cùng mình mua thuốc là khi nào nữa, chỉ cảm thấy rằng mình hút thuốc thì không ảnh hưởng không tốt đến những người phụ nữ trong nhà, nên cũng không làm chuyện thừa này, dù sao nói là nghiện thì cũng không đúng lắm.
Nhưng với tình hình tối nay, lại khiến Dương Thần chạy đến cửa hàng nhỏ, mua một bao thuốc chưa đến hai đồng về hút.
Cái mùi quen thuộc cay cay, khiến cho thời gian suy nghĩ của Dương Thần về một số chuyện cũng trôi qua nhanh hơn, khiến cho nhiều chuyện rối rắm cũng được giải quyết một cách dễ dàng hơn.
Vứt đẩu mẩu thuốc lá xuống đất, rồi dùng chân dẫm lên.
Dương Thần ngẩng đầu lên, cười cười nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Nhược Khê lúc này.
- Sao xuống nhanh vậy, anh còn tưởng rằng mọi người phải đi dạo trên đấy một lúc nữa chứ.
Dương Thần thuận miệng nói vài câu, anh mắt nhìn về phía cô bé đi bên cạnh Lâm Nhược Khê.
Lam Lam lúc này cũng tò mò nhìn Dương Thần, chú gấu trúc khổng lồ nhìn còn to hơn cả cô bé, không biết lúc này là cô bé ôm gấu hay là gấu ôm cô nữa.
Giọng Lâm Nhược Khê lạnh lùng:
- Tránh ra, tôi không muốn gặp anh.
Dương Thần đã sớm đoán được, cũng không đáp lại, mà tiến thêm vài bước nữa, rồi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Lam Lam, hỏi:
- Lam Lam con gọi cô ấy là mẹ, ta là chồng của mẹ, thế nên con cũng có thể gọi ta là “ba”.
Đôi mắt to tròn của Lam Lam có chút mơ hồ, ngẩng đầu hỏi:
- Mẹ, chú này là ba?
- Không phải,
Lâm Nhược Khê quả quyết phủ định.
- Anh ta là người xấu, còn xấu hơn hai người vừa gặp lúc nãy gấp trăm lần, Lam Lam chúng ta đừng để ý đến anh ta!
Nói xong Lâm Nhược Khê dắt tay Lam Lam đi về phía xe của mình.
Cô bảo mẫu Mẫn Quyên ở đằng sau thì kinh ngạc, dù gì chị cũng là người phụ nữ từng trải, đôi nam nữ trẻ tuổi này chắc chắn là hai vợ chồng rồi, đáng lẽ tình cảm phải vô cùng thắm thiết chứ?
Tuy nhiên điều khiến chị bực bội chính là, tại sao Dương Thần lại hoàn toàn không để ý đến chuyện Lâm Nhược Khê nhận một đứa bé làm con nuôi, lại còn muốn Lam Lam gọi cậu ta là ba nữa.
Hai vợ chồng nhà này thực sự không có con gái?
- Cho dù là có muốn nhận nuôi con gái, thì cũng phải thương lượng đôi chút đã, khéo mà con cãi nhau chán no ra ý chứ, nhưng đây không phải là chuyện đùa, chuyện lớn như thế này, sao em có thể tự mình quyết định được?
Dương Thần đứng chắn trước mặt Lâm Nhược Khê nói.
Lâm Nhược Khê tức giận cắn răng nói:
- Tôi muốn một mình tôi quyết định mọi chuyện đấy, tôi muốn nhận con nuôi phải dựa vào sự đồng ý của anh mới được sao?
- Em ngốc thật hay là đang giả vở ngốc vậy? Với tố chất của Lam Lam, em cho rằng con bé có thể là người bình thường được sao?
Dương Thần thẳng thắn nói,
- Làm sao em biết được Lam Lam đã không còn cha mẹ, em đã được sự đồng ý của ông nội Lam Lam chưa?
- Anh...
Lâm Nhược Khê tức đến đỏ cả mắt.
Cõi lòng mình đã tan nát thành từng mảnh rồi, vừa mới được nụ cười của Lam Lam khâu lại, bây giờ con người này lại đến chọc tức mình, còn đả kích một cách trắng trợn như vậy nữa chứ!
Mẫn Quyên thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh chồng này cũng khá hiểu chuyện, đúng vậy, lão gia nhà chúng tôi còn chưa đồng ý cơ mà! Cô đã nói Lam Lam là con gái cô rồi!
Trong mắt cô bảo mẫu này, lão gia nhà cô giống như nhân vật thần tiên vậy, nhưng cũng không dám khoe ra với người ngoài!
Dương Thần nhíu mày nói:
- Lời anh nói là thật, nếu như Lam Lam là một đứa trẻ bình thường, em muốn nhận nuôi, một trăm người như anh cũng tùy ý em thôi, nhưng Lam Lam không giống những đứa bé gái bình thường khác, anh nhất định phải bảo vệ an toàn cho em.
- Người xấu!!!
Lam Lam bỗng nhiên hét lên một tiếng thật to, vô cùng tức giận:
- Chú làm cho mẹ khóc rồi, chú chính là tên khốn khiếp!
Trong mắt cô nhóc này, những chuyện phức tạp như thế này không phải là chuyện gì to tát, nhưng Dương Thần lại khiến cho Lâm Nhược Khê hai mắt đẫm lệ!
Đây mới là mấu chốt, chuyện này khiến cho Lam Lam không thể chịu được!
Dương Thần hơi sửng sốt, hắn có thể cảm nhận được, cô gái nhỏ này thực sự đang tức giận, hơn nữa còn không phải là giận dỗi bình thường, trong lòng cô bé, Lâm Nhược Khê thực sự quan trọng đến vậy sao!?
Lâm Nhược Khê cũng có chút kinh hãi, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô bé, nhất thời ngây dại.
Lam Lam cũng không để ý nhiều như vậy, đẩy chú gấu trúc về phía Lâm Nhược Khê,
- Mẹ, mẹ ôm giúp Lam Lam!
Lâm Nhược Khê nhận theo bản năng, không biết là Lam Lam đang muốn làm chuyện gì.
- Tên khốn khiếp dám ức hiếp mẹ, Lam Lam sẽ giết ngươi!
Vừa dứt lời, bàn chân Lam Lam chạm nhẹ, cả thân hình nhỏ bé như một viên đạn, phi thẳng vào ngực Dương Thần!
Dương Thần thất kinh, với tốc độ này, cả với thân hình đó, độ nhanh nhẹn, và cả cái sát khí hừng hực nữa!
- Đây, là cô bé bốn tuổi sao?!
Ngay từ tốc chất thôi, Dương Thần trong nháy mắt cũng có thể phán đoán ra, kể cả đến bảy tám người của đội Hải Ưng cũng không thể đối phó nổi với sức mạnh của cô bé này!
Nếu trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc, lại được tu luyện thêm, cô bé này chính là một vũ khí giết người lợi hại.
Nhưng dù vậy, Lam Lam bé nhỏ, cũng không khiến cho Dương Thần có nửa giây bối rối.
Nhẹ nhàng giơ tay lên, xoay người lại, liền nắm được ngay cánh tay bé xíu của Lam Lam, đồng thời cũng thuận thế xoay luôn một vòng, ôm luôn Lam Lam vào ngực mình.
Đòn này có thể phá tan được một tảng đá, nhưng đối với Dương Thần thì không hề có tác dụng gì.
Lam Lam bất thần trong phút chốc, rồi phát hiện ra mình đang bị “kẻ khốn khiếp” ôm, hơn nữa, lực của tên khốn khiếp thực sự rất mạnh, bản thân mình không thể nào dãy dụa ra được.
- Oa!!
Lam Lam phát hiện mình bị hắn ôm chặt cứng, lập tức khóc rống lên!
- Mẹ... kẻ khốn khiếp này ức hiếp Lam Lam!!!
Lâm Nhược Khê sắp phát điên đến nơi rồi, bất chấp cõi lòng mình đang tan nát, nũng nịu trách mắng:
- Dương Thần anh làm cái gì vậy!? Anh càng sống càng không ra gì à!? Sao lại đi ức hiếp trẻ con như vậy!?
Dương Thần khóc không ra nước mắt, thế này mà gọi là ức hiếp trẻ con sao?
Chẳng lẽ em không biết, vừa lúc nãy, nếu là một thành viên của đội Hải Ưng thì chắc chắn đã bị đâm xuyên qua tim rồi!?
Nhưng trời đất bao la, vợ và con là to nhất, mặc dù vợ thì đang chiến tranh lạnh, còn con thì cũng không phải là con của mình.
- Được rồi, nhóc con khóc cái gì chứ, ta thả con xuống là được chứ gì.
Dương Thần thả Lam Lam xuống, lắc đầu bất lực.
Mẫn Quyên vội vã chạy đến ôm lấy Lam Lam,
- Ôi tiểu tổ tông của tôi, cháu không sao chứ? Không phải ông nội đã nói với cháu là không được tùy tiện đánh người rồi sao? Lần này bị dọa cho sợ rồi chứ? Không khóc nữa, không khóc nữa...
Mẫn Quyên vừa dỗ dành Lam Lam, vừa kinh hãi liếc nhìn Dương Thần.
Chị biết rõ sức mạnh của Lam Lam tới đâu, nhưng đây là lần đầu tiên, ngoài lão gia ra, còn có người có thể đỡ được đòn của Lam Lam!
- Hừ!
Lam Lam lau khô nước mắt, quay người lại, dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên, hai tay chống eo, khí phách hiên ngang nói:
- Kẻ khốn khiếp kia đừng có vội đắc ý! Ngươi dám ức hiếp mẹ và Lam Lam, đợi ông nội của Lam Lam trở về, Lam Lam sẽ bảo ông nội đánh chết ngươi! Ông nội thương Lam Lam nhất! Ông nội là thiên hạ đệ nhất!
Còn cái gì mà “ thiên hạ đệ nhất” nữa đây!?
Dương Thần bị chọc tức đến mức phải phì cười, lần trước mới gặp qua cô nhóc điên khùng tên Lạc Tiêu Tiêu, nói cha cô bé là “thiên hạ đệ nhị”, hôm nay người ông nội đó của Lam Lam lại biến thành “thiên hạ đệ nhất rồi”
Mình đúng là hay ghê, chưa từng gặp qua thiên hạ đệ nhất với thiên hạ đệ nhị, mà đã kết thù với người ta rồi.
Lâm Nhược Khê lần trước cũng đã từng gặp qua người “ông nội” đó, quả thật là vô cùng kì diệu, nhưng thật sự lo lắng sẽ gây chuyện với Dương Thần, nên ngồi xổm xuống nói với Lam Lam:
- Lam Lam. Thôi bỏ đi, chúng ta không cần quan tâm đến tên khốn khiếp này nữa, mẹ đưa Lam Lam về đi ngủ, chịu không?
Lam Lam khóc cũng nhanh mà cười cũng nhanh, lập tức vỗ tay bật cười khanh khách nói:
- Chịu liền, chịu liền, Lam Lam muốn đến nhà của mẹ! muốn ngủ với mẹ!