Vú Vương đầu tiên là nghi hoặc, sao một Lâm Nhược Khê tính cách lúc nào cũng ôn hòa, đột nhiên lại lạnh lùng mãnh liệt đến thế, nheo mắt hướng ánh nhìn khó hiểu về phía Dương Thần, ánh mắt có chút hiểu ra.
Trong lòng có chút thở dài, vú Vương phát hiện ra bản thân đã dần quen với chuyện này rồi, vị cô gia này vừa khiến bà vừa mến vừa hận, chỉ mong là chuyện lần này gây ra đừng quá lớn.
Bước vào gian phòng khách của căn biệt thự sang trọng, Tiêu Chỉ Tình đang tự tại vắt vẻo đôi chân trắng nõn ngồi trên sô pha gỗ lim bọc da thật, tay nâng chén trà.
Một chiếc áo len Mã Hãi màu đen cộng với một chiếc quần đùi da màu đen, để lộ ra đôi chân trắng muốt, gợi cảm đến mê người.
Tư thế ngồi giống như cô ta mới là chủ nhân của ngôi nhà vậy.
Dương Thần và Lâm Nhược Khê vừa đầu tắt mặt tối trở về nhà, chiếc váy của Lâm Nhược Khê đều đã bẩn, tóc tai rối bời, quả thực là không được gọn gàng cho lắm.
Nghe thấy tiếng người, Tiêu Chỉ Tình để chén trà xuống, quay đầu, nhìn thấy bóng dáng hai người, người phụ nữ hơi há miệng kinh ngạc.
Lâm Nhược Khê căn bản cũng không thèm để ý đến bộ dạng của mình bây giờ, khuôn mặt như chạm ngọc lạnh băng trong mấy nghìn năm, đôi mắt lạnh lùng khiến cho vú Vương đứng bên cạnh cũng không chịu nổi.
- Cút.
Lâm Nhược Khê không chút nể mặt nói một câu, nhẹ nhàng nhưng thâm hiểm.
Vừa nãy Tiêu Chỉ Tình còn nở nụ cười, trong giây lát cứng đơ người lại.
Dương Thần ở đằng sau, ngẩng đầu, hít một hơi, hắn coi như không nhìn thấy gì cũng không nghe thấy gì.
Hơi vuốt tóc, Tiêu Chỉ Tỉnh khẽ cười, dần dần đứng dậy, đi về phía trước hơi nghiêng đầu hỏi:
- Vợ chồng Tổng giám đốc Lâm vừa đi đâu về mà sao trông bộ dạng nhếch nhác thế kia.
- Cút.
Tiêu Chỉ Tình dừng hẳn nụ cười, lần này rốt cuộc mặt cũng biến thành đau khổ:
- Lẽ nào không thể ngồi nói chuyện với nhau sao, hôm nay tôi có việc đứng đắn nên mới tới đây.
Lâm Nhược Khê quay đầu đi nói với bà Vương:
- Vú Vương, tiễn khách.
- Hả?
Vú Vương có chút không hiểu, nhưng cũng hiểu được ý của câu nói.
- Cô Tiêu.
Bà Vương ngại ngùng cười nói:
- Tuy rằng tôi không biết giữa cô và tiểu thư nhà tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng tiểu thư nhà tôi không muốn nói chuyện với cô, tốt hơn là cô nên về đi, tôi tiễn cô.
Ánh mắt Tiêu Chỉ Tình u oán, nhìn về người đứng sau bên cạnh Lâm Nhược Khê là Dương Thần.
Cắn môi, Tiêu Chỉ Tình hỏi:
- Anh cũng đuổi tôi đi sao?
Dương thần nghe xong giật mình, người đàn bà này chẳng phải đang hại hắn sao?
- Hỏi tôi làm gì, tôi đã giải độc cho cô, cho cô tiền, cô phá hoại tình cảm vợ chồng tôi tôi đã không giết cô thì chớ, tôi đã tận tình rồi, cô còn muốn thế nào nữa? Hơn nữa hôm đó tôi đã chẳng cho cô đi rồi sao.
Dương Thần buồn bực nói.
Lâm Nhược Khê nghi ngờ hỏi:
- Giải độc? Là ý gì?
Dương Thần cũng không giấu diếm, kể chuyện trong cơ thể Tiêu Chỉ Tình vốn có kịch độc bên trong và bản thân đã giải độc cho cô ta như thế nào.
Lâm Nhược Khê biết hắn ta chắc chắn vẫn đang giấu diếm chuyện gì đó, nhưng cũng không gặng hỏi, gật đầu nói:
- Nếu là như vậy, vậy thì biết mà báo ân, chứ không phải đến đây để đạt được mục đích của cô không từ thủ đoạn mà phá vỡ gia đình người khác.
- Cô nói không sai.
Tiêu Chỉ Tình đột nhiên trả lời, dung mạo xinh đẹp đầy sự áy náy.
- Hôm nay tôi đến đây, thực ra cũng là để nói lời xin lỗi với hai người.
Đang nói, Tiêu Chỉ Tình đột nhiên quỳ xuống.
Lần này, không chỉ vú Vương, ngay cả Lâm Nhược Khê và Dương Thần đều không ngờ đến, đứng như khúc gỗ, không biết là như thế nào tiếp theo để đuổi cô ta đi.
- Là do tôi đã sai, là do tôi đã bị lòng báo thù làm cho ngu muội, muốn dùng chính thân mình để phá hoại hôn nhân của hai người, đến bây giờ tôi mới nhận ra, tôi là một người đàn bà ác độc.
- Cô Lâm, xin cô tha lỗi cho sự lỗ mãng của tôi, nhưng bây giờ tôi thật sự muốn được sống tiếp, tôi không biết là mình sẽ chết khi nào, nếu như hai người không giúp tôi, thì không ai có thể cứu tôi nữa rồi.
Vừa nói, nước mắt Tiêu Chỉ Tình vừa lã chã rơi, cô ta vốn mềm mỏng, cứ khóc như vậy càng khiến cho người ta phải mềm lòng, toàn thân như thể nhũn ra vậy.
Vú Vương đứng bên cạnh không giấu được sự thương cảm, vội đến dìu Tiêu Chỉ Tình:
- Cô Tiêu, cô thành tâm là được rồi, bây giờ cũng không phải là thời xưa nữa rồi, cô quỳ xuống làm gì chứ, mau đứng dậy.
Tiêu Chỉ Tình lắc đầu:
- Nếu như cô Lâm chưa chịu tha thứ cho tôi, tôi hôm nay sẽ không đứng dậy, dẫu sao tôi ra ngoài sớm muộn gì cũng chết, thậm chí còn chết một cách đau đớn, tôi tình nguyện quỳ tại đây.
Người phụ nữ này thay đổi quá nhanh, khiến cho Dương Thần không biết đâu mà lần.
Bên ngoài Lâm Nhược Khê tỏ ra lạnh lùng, tuy rằng vẫn còn tức giận chuyện Tiêu Chỉ Tình phá hoại bên trong, và cô ta cũng đã từng quan hệ với Dương Thần nhưng giờ cũng bị làm cho mềm lòng.
Xét cho cùng, người ta cũng đã quỳ xuống xin lỗi, lại nói một cách đáng thương như vậy, nên mềm lòng cũng là lẽ đương nhiên.
- Cô nói cô muốn phục thù? Mà vẫn có người muốn giết cô? Ý gì?
Lâm Nhược Khê không khỏi tò mò hỏi.
Tiêu Chỉ Tình lau nước mắt, nghẹn ngào nói:
- Thực ra là tôi trốn ra…khỏi gia tộc nhà tôi, sớm muộn gì nhà chồng chưa cưới của tôi cũng sẽ tìm ra và bắt tôi lại.
- Cái gì?
Lần này đến vú Vương kinh ngạc kêu lên nói:
- Cô Tiêu, vậy là ý gì? Sao lại có chuyện người trong cùng một nhà lại giết hại lẫn nhau?
Trừ phi người cô muốn báo thù là người thân của cô?
- Bọn họ không phải là người thân của tôi.
Mắt Tiêu chỉ Tình lóe lên vài tia đỏ chót, vẻ mặt đầy sự phẫn uất và căm giận, ngẩng đầu nói:
- Tôi chỉ giận một nỗi là không thể rút gân lột da tất cả bọn họ.
Nhìn bộ dạng không thể kiềm chế được của Tiêu Chỉ Tình, Dương Thần có chút nhíu mắt lại, theo như kinh nghiệm nhìn người của hắn, lần này Tiêu Chỉ tình không diễn kịch.
Nghĩ đến những chuyện kì lạ xảy ra khi gặp Tiêu Chỉ Tình trước đây, và lão đạo sĩ cổ quái ngày hôm nay, Dương Thần mơ hồ đoán được điều gì đó.
Quyết định xong chủ ý, Dương Thần tiến lên phía trước nói:
- Cô đứng lên.
Tiêu Chỉ Tình dừng tiếng khóc, mơ hồ ngẩng đầu lên:
- Anh…Anh tha thứ cho tôi rồi?
Dương Thần nói:
- Kể lai lịch của cô, và bối cảnh tất cả mọi chuyện cho tôi nghe.
Tiêu Chỉ Tình ngẩn người một hồi, quay đầu nhìn Lâm Nhược Khê đứng bên cạnh.
Lâm Nhược Khê ánh mắt phức tạp nhìn vẻ mặt bỗng nhiên nghiêm túc của Dương Thần, do dự một lúc, nhìn Tiêu Chỉ Tình gật đầu:
- Nếu như sau này cô không còn giở âm mưu thủ đoạn gì thì lần này tha thứ cho cô.
Tiểu Chỉ Tình như trút được gánh nặng, nở nụ cười nói:
- Cám ơn hai người.
- Trời ạ, sớm nên như vậy, nhưng cô chủ, tiểu thư, mọi người nói chuyện thì cũng phải đi tắm thay quần áo đi.
Vú Vương cười nói.
Trên mặt Dương Thần nở nụ cười có chút tà ý, quay người ôm lấy eo Lâm Nhược Khê ghé vào tai cô nói:
- Bà xã, chúng ta cùng tắm nhé.
- Buông ra.
Lâm Nhược Khê khẽ hét lên.
Dương Thần hơi sợ lập tức ngoan ngoãn buông tay, xem ra hắn cho Tiêu Chỉ Tình đứng lên khiến cho người phụ nữ này không vui.
Đây là một tâm lý kì lạ, rõ ràng cô ta cũng sẽ để Tiêu Chỉ Tình đứng dậy, nhưng bản thân lại không thể nói ra.
Lâm Nhược Khê liền quay người đi lên lầu, vừa đi vừa nói:
- Đến thư phòng của tôi, vú Vương giúp tôi chuẩn bị đồ ăn, tôi đói rồi.
Dương Thần nhìn về phía vú Vương dùng mắt ra hiệu, tất nhiên là chuẩn bị nhiều một chút, sau đó chạy lên theo sau.
Cuối cùng, dưới lầu chỉ còn lại một mình Tiêu Chỉ Tình đang thất thần nhìn theo bóng dáng hai người đang lên lầu.
- Sao nào, có phải có chút ngưỡng mộ.
Vú Vương nhìn Tiêu Chỉ Tình cười nói.
Tiêu Chỉ Tình có chút ngạc nhiên nhìn vú Vương và cười theo.
- Tuy rằng hay cãi nhau, chửi chửi mắng mắng, nhưng xét cho cùng cũng kết hôn hơn một năm, có thể như vậy mà sống với nhau, thì tình cảm phải sâu đậm hơn những cặp vợ chồng bình thường khác.
Vú Vương cảm thán nói:
- Cô Tiêu, tôi không phải người trong cuộc, nên cũng không dám nói gì, nhưng tôi cảm thấy cô không nên nghĩ những chuyện không thể nữa, như vậy chỉ làm tổn thương bản thân cô thôi.
Nói xong, vú Vương vội xuống bếp chuẩn bị thức ăn.
Tiêu Chỉ Tình lúng ta lúng túng đứng ở lầu dưới, ánh mắt có chút lúng túng.
Nửa tiếng trôi qua.
Hai người sau khi tắm rửa, thay quần áo, tinh thần sảng khoái hơn bèn gọi Tiêu Chỉ Tình đến thư phòng của Lâm Nhược Khê.
Nếu như là trước kia, Lâm Nhược Khê sẽ không bao giờ tham gia vào mấy chuyện “nguyên tắc xã hội này”, nhưng bây giờ bản thân cũng bị tu sĩ bắt rồi, cho nên cô bắt buộc phải quan tâm.
Thư phòng của Lâm Nhược Khê rất rộng, bên tấm thảm bằng lông cừu có thêu các loại hoa văn phức tạp có bày mấy cái ghế tựa khắc gỗ lim màu đỏ, ba người ngồi quây lại một chỗ.
Sau khi vú Vương đem điểm tâm vào xong liền lui ra, bà vốn không tò mò và cũng cảm thấy bản thân thích hợp để nghe chuyện này.
- Bây giờ cô có thể nói rồi, nhưng tốt nhất là hãy nói thật, không khéo tôi còn biết nhiều hơn cô.
Dương Thần bỏ một miếng bánh đậu xanh vào miệng nói.
Tiêu Chỉ Tình hít một hơi thật sâu, có vẻ như để điều chỉnh lại tâm lý, bắt đầu mở miệng nói:
- Không biết hai người có từng nghe qua, gia tộc Ẩn Thế.
Vú Vương đầu tiên là nghi hoặc, sao một Lâm Nhược Khê tính cách lúc nào cũng ôn hòa, đột nhiên lại lạnh lùng mãnh liệt đến thế, nheo mắt hướng ánh nhìn khó hiểu về phía Dương Thần, ánh mắt có chút hiểu ra.
Trong lòng có chút thở dài, vú Vương phát hiện ra bản thân đã dần quen với chuyện này rồi, vị cô gia này vừa khiến bà vừa mến vừa hận, chỉ mong là chuyện lần này gây ra đừng quá lớn.
Bước vào gian phòng khách của căn biệt thự sang trọng, Tiêu Chỉ Tình đang tự tại vắt vẻo đôi chân trắng nõn ngồi trên sô pha gỗ lim bọc da thật, tay nâng chén trà.
Một chiếc áo len Mã Hãi màu đen cộng với một chiếc quần đùi da màu đen, để lộ ra đôi chân trắng muốt, gợi cảm đến mê người.
Tư thế ngồi giống như cô ta mới là chủ nhân của ngôi nhà vậy.
Dương Thần và Lâm Nhược Khê vừa đầu tắt mặt tối trở về nhà, chiếc váy của Lâm Nhược Khê đều đã bẩn, tóc tai rối bời, quả thực là không được gọn gàng cho lắm.
Nghe thấy tiếng người, Tiêu Chỉ Tình để chén trà xuống, quay đầu, nhìn thấy bóng dáng hai người, người phụ nữ hơi há miệng kinh ngạc.
Lâm Nhược Khê căn bản cũng không thèm để ý đến bộ dạng của mình bây giờ, khuôn mặt như chạm ngọc lạnh băng trong mấy nghìn năm, đôi mắt lạnh lùng khiến cho vú Vương đứng bên cạnh cũng không chịu nổi.
- Cút.
Lâm Nhược Khê không chút nể mặt nói một câu, nhẹ nhàng nhưng thâm hiểm.
Vừa nãy Tiêu Chỉ Tình còn nở nụ cười, trong giây lát cứng đơ người lại.
Dương Thần ở đằng sau, ngẩng đầu, hít một hơi, hắn coi như không nhìn thấy gì cũng không nghe thấy gì.
Hơi vuốt tóc, Tiêu Chỉ Tỉnh khẽ cười, dần dần đứng dậy, đi về phía trước hơi nghiêng đầu hỏi:
- Vợ chồng Tổng giám đốc Lâm vừa đi đâu về mà sao trông bộ dạng nhếch nhác thế kia.
- Cút.
Tiêu Chỉ Tình dừng hẳn nụ cười, lần này rốt cuộc mặt cũng biến thành đau khổ:
- Lẽ nào không thể ngồi nói chuyện với nhau sao, hôm nay tôi có việc đứng đắn nên mới tới đây.
Lâm Nhược Khê quay đầu đi nói với bà Vương:
- Vú Vương, tiễn khách.
- Hả?
Vú Vương có chút không hiểu, nhưng cũng hiểu được ý của câu nói.
- Cô Tiêu.
Bà Vương ngại ngùng cười nói:
- Tuy rằng tôi không biết giữa cô và tiểu thư nhà tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng tiểu thư nhà tôi không muốn nói chuyện với cô, tốt hơn là cô nên về đi, tôi tiễn cô.
Ánh mắt Tiêu Chỉ Tình u oán, nhìn về người đứng sau bên cạnh Lâm Nhược Khê là Dương Thần.
Cắn môi, Tiêu Chỉ Tình hỏi:- Anh cũng đuổi tôi đi sao?
Dương thần nghe xong giật mình, người đàn bà này chẳng phải đang hại hắn sao?
- Hỏi tôi làm gì, tôi đã giải độc cho cô, cho cô tiền, cô phá hoại tình cảm vợ chồng tôi tôi đã không giết cô thì chớ, tôi đã tận tình rồi, cô còn muốn thế nào nữa? Hơn nữa hôm đó tôi đã chẳng cho cô đi rồi sao.
Dương Thần buồn bực nói.
Lâm Nhược Khê nghi ngờ hỏi:
- Giải độc? Là ý gì?
Dương Thần cũng không giấu diếm, kể chuyện trong cơ thể Tiêu Chỉ Tình vốn có kịch độc bên trong và bản thân đã giải độc cho cô ta như thế nào.
Lâm Nhược Khê biết hắn ta chắc chắn vẫn đang giấu diếm chuyện gì đó, nhưng cũng không gặng hỏi, gật đầu nói:
- Nếu là như vậy, vậy thì biết mà báo ân, chứ không phải đến đây để đạt được mục đích của cô không từ thủ đoạn mà phá vỡ gia đình người khác.
- Cô nói không sai.
Tiêu Chỉ Tình đột nhiên trả lời, dung mạo xinh đẹp đầy sự áy náy.
- Hôm nay tôi đến đây, thực ra cũng là để nói lời xin lỗi với hai người.
Đang nói, Tiêu Chỉ Tình đột nhiên quỳ xuống.
Lần này, không chỉ vú Vương, ngay cả Lâm Nhược Khê và Dương Thần đều không ngờ đến, đứng như khúc gỗ, không biết là như thế nào tiếp theo để đuổi cô ta đi.
- Là do tôi đã sai, là do tôi đã bị lòng báo thù làm cho ngu muội, muốn dùng chính thân mình để phá hoại hôn nhân của hai người, đến bây giờ tôi mới nhận ra, tôi là một người đàn bà ác độc.
- Cô Lâm, xin cô tha lỗi cho sự lỗ mãng của tôi, nhưng bây giờ tôi thật sự muốn được sống tiếp, tôi không biết là mình sẽ chết khi nào, nếu như hai người không giúp tôi, thì không ai có thể cứu tôi nữa rồi.
Vừa nói, nước mắt Tiêu Chỉ Tình vừa lã chã rơi, cô ta vốn mềm mỏng, cứ khóc như vậy càng khiến cho người ta phải mềm lòng, toàn thân như thể nhũn ra vậy.
Vú Vương đứng bên cạnh không giấu được sự thương cảm, vội đến dìu Tiêu Chỉ Tình:
- Cô Tiêu, cô thành tâm là được rồi, bây giờ cũng không phải là thời xưa nữa rồi, cô quỳ xuống làm gì chứ, mau đứng dậy.
Tiêu Chỉ Tình lắc đầu:
- Nếu như cô Lâm chưa chịu tha thứ cho tôi, tôi hôm nay sẽ không đứng dậy, dẫu sao tôi ra ngoài sớm muộn gì cũng chết, thậm chí còn chết một cách đau đớn, tôi tình nguyện quỳ tại đây.
Người phụ nữ này thay đổi quá nhanh, khiến cho Dương Thần không biết đâu mà lần.
Bên ngoài Lâm Nhược Khê tỏ ra lạnh lùng, tuy rằng vẫn còn tức giận chuyện Tiêu Chỉ Tình phá hoại bên trong, và cô ta cũng đã từng quan hệ với Dương Thần nhưng giờ cũng bị làm cho mềm lòng.
Xét cho cùng, người ta cũng đã quỳ xuống xin lỗi, lại nói một cách đáng thương như vậy, nên mềm lòng cũng là lẽ đương nhiên.
- Cô nói cô muốn phục thù? Mà vẫn có người muốn giết cô? Ý gì?
Lâm Nhược Khê không khỏi tò mò hỏi.
Tiêu Chỉ Tình lau nước mắt, nghẹn ngào nói:
- Thực ra là tôi trốn ra…khỏi gia tộc nhà tôi, sớm muộn gì nhà chồng chưa cưới của tôi cũng sẽ tìm ra và bắt tôi lại.
- Cái gì?
Lần này đến vú Vương kinh ngạc kêu lên nói:
- Cô Tiêu, vậy là ý gì? Sao lại có chuyện người trong cùng một nhà lại giết hại lẫn nhau?
Trừ phi người cô muốn báo thù là người thân của cô?
- Bọn họ không phải là người thân của tôi.
Mắt Tiêu chỉ Tình lóe lên vài tia đỏ chót, vẻ mặt đầy sự phẫn uất và căm giận, ngẩng đầu nói:
- Tôi chỉ giận một nỗi là không thể rút gân lột da tất cả bọn họ.
Nhìn bộ dạng không thể kiềm chế được của Tiêu Chỉ Tình, Dương Thần có chút nhíu mắt lại, theo như kinh nghiệm nhìn người của hắn, lần này Tiêu Chỉ tình không diễn kịch.
Nghĩ đến những chuyện kì lạ xảy ra khi gặp Tiêu Chỉ Tình trước đây, và lão đạo sĩ cổ quái ngày hôm nay, Dương Thần mơ hồ đoán được điều gì đó.
Quyết định xong chủ ý, Dương Thần tiến lên phía trước nói:
- Cô đứng lên.
Tiêu Chỉ Tình dừng tiếng khóc, mơ hồ ngẩng đầu lên:
- Anh…Anh tha thứ cho tôi rồi?
Dương Thần nói:
- Kể lai lịch của cô, và bối cảnh tất cả mọi chuyện cho tôi nghe.
Tiêu Chỉ Tình ngẩn người một hồi, quay đầu nhìn Lâm Nhược Khê đứng bên cạnh.
Lâm Nhược Khê ánh mắt phức tạp nhìn vẻ mặt bỗng nhiên nghiêm túc của Dương Thần, do dự một lúc, nhìn Tiêu Chỉ Tình gật đầu:
- Nếu như sau này cô không còn giở âm mưu thủ đoạn gì thì lần này tha thứ cho cô.
Tiểu Chỉ Tình như trút được gánh nặng, nở nụ cười nói:
- Cám ơn hai người.
- Trời ạ, sớm nên như vậy, nhưng cô chủ, tiểu thư, mọi người nói chuyện thì cũng phải đi tắm thay quần áo đi.
Vú Vương cười nói.
Trên mặt Dương Thần nở nụ cười có chút tà ý, quay người ôm lấy eo Lâm Nhược Khê ghé vào tai cô nói:
- Bà xã, chúng ta cùng tắm nhé.
- Buông ra.
Lâm Nhược Khê khẽ hét lên.
Dương Thần hơi sợ lập tức ngoan ngoãn buông tay, xem ra hắn cho Tiêu Chỉ Tình đứng lên khiến cho người phụ nữ này không vui.
Đây là một tâm lý kì lạ, rõ ràng cô ta cũng sẽ để Tiêu Chỉ Tình đứng dậy, nhưng bản thân lại không thể nói ra.
Lâm Nhược Khê liền quay người đi lên lầu, vừa đi vừa nói:
- Đến thư phòng của tôi, vú Vương giúp tôi chuẩn bị đồ ăn, tôi đói rồi.
Dương Thần nhìn về phía vú Vương dùng mắt ra hiệu, tất nhiên là chuẩn bị nhiều một chút, sau đó chạy lên theo sau.
Cuối cùng, dưới lầu chỉ còn lại một mình Tiêu Chỉ Tình đang thất thần nhìn theo bóng dáng hai người đang lên lầu.
- Sao nào, có phải có chút ngưỡng mộ.
Vú Vương nhìn Tiêu Chỉ Tình cười nói.
Tiêu Chỉ Tình có chút ngạc nhiên nhìn vú Vương và cười theo.
- Tuy rằng hay cãi nhau, chửi chửi mắng mắng, nhưng xét cho cùng cũng kết hôn hơn một năm, có thể như vậy mà sống với nhau, thì tình cảm phải sâu đậm hơn những cặp vợ chồng bình thường khác.
Vú Vương cảm thán nói:
- Cô Tiêu, tôi không phải người trong cuộc, nên cũng không dám nói gì, nhưng tôi cảm thấy cô không nên nghĩ những chuyện không thể nữa, như vậy chỉ làm tổn thương bản thân cô thôi.
Nói xong, vú Vương vội xuống bếp chuẩn bị thức ăn.
Tiêu Chỉ Tình lúng ta lúng túng đứng ở lầu dưới, ánh mắt có chút lúng túng.
Nửa tiếng trôi qua.
Hai người sau khi tắm rửa, thay quần áo, tinh thần sảng khoái hơn bèn gọi Tiêu Chỉ Tình đến thư phòng của Lâm Nhược Khê.
Nếu như là trước kia, Lâm Nhược Khê sẽ không bao giờ tham gia vào mấy chuyện “nguyên tắc xã hội này”, nhưng bây giờ bản thân cũng bị tu sĩ bắt rồi, cho nên cô bắt buộc phải quan tâm.
Thư phòng của Lâm Nhược Khê rất rộng, bên tấm thảm bằng lông cừu có thêu các loại hoa văn phức tạp có bày mấy cái ghế tựa khắc gỗ lim màu đỏ, ba người ngồi quây lại một chỗ.
Sau khi vú Vương đem điểm tâm vào xong liền lui ra, bà vốn không tò mò và cũng cảm thấy bản thân thích hợp để nghe chuyện này.
- Bây giờ cô có thể nói rồi, nhưng tốt nhất là hãy nói thật, không khéo tôi còn biết nhiều hơn cô.
Dương Thần bỏ một miếng bánh đậu xanh vào miệng nói.
Tiêu Chỉ Tình hít một hơi thật sâu, có vẻ như để điều chỉnh lại tâm lý, bắt đầu mở miệng nói:
- Không biết hai người có từng nghe qua, gia tộc Ẩn Thế.