Sau khi đùa Lâm Nhược Khê, Dương Thần nằm lên giường, hắn lại im lặng, say sưa nhìn ngọn đèn thủy tinh lấp lánh trên trần nhà.
Ngày đầu tiên bước chân vào ngôi nhà thực sự của mình mà bản thân chưa từng đến đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Những điều này khiến hắn, theo một lẽ rất tự nhiên, mong đợi sau một đêm nay thôi, buổi bình minh đầu tiên sẽ rực rỡ như ánh sáng ngọn đèn kia.
Bất chợt, cửa phòng tắm bật mở.
Dương Thần bất giác quay đầu lại, nhìn Lâm Nhược Khê bước ra từ phòng tắm, cô đã thay sang bộ đồ ngủ bằng lụa thoải mái vẫn hay mặc thường ngày, những chấm hoa màu xanh xanh trông thật đáng yêu.
Nếu hắn nhớ không nhầm thì đây cũng là món quà mà cố Tổng giám đốc đã tặng cho cô ấy.
Bộ đồ ngủ kiểu này dễ dàng che giấu đi dáng vẻ thon thả gợi cảm của cô, mái tóc dài mềm mại buông xõa ra đằng sau đã được sấy khô nhìn óng ả đen mượt.
Không thể không nói da của Lâm Nhược Khê trắng nõn, nếu không phải vì vừa mới tắm xong và mặc bộ đồ ngủ màu trắng này thì không thể nào nhìn thấy được màu da trắng ngọc ngà ấy.
Đôi mi cong dài mấp máy, Lâm Nhược Khê tỏ ra bình tĩnh đi về phía bên kia của giường, chầm chậm ngồi xuống.
Nghiêng đầu, Lâm Nhược Khê thấy Dương Thần vẫn nhìn mình chằm chằm, cô khẽ nói:
- Anh nhìn gì thế, đi ngủ thôi.
- Anh còn tưởng em sẽ thay sang một bộ đồ lót gợi cảm cơ đấy, sao lại mặc kín mít thế này.
Dương Thần cười nói.
- Tại sao em phải mặc loại quần áo đó…
Lâm Nhược Khê tức giận nói.
Dương Thần tinh nghịch:
- Hôm nay Ngưng Nhi đến như thế, không phải là em đã cảm nhận thấy nguy cơ, sau đó sẽ giữ chồng em thật chặt thật chặt sao? Em ăn mặc thế này chẳng có chút năng lực cạnh tranh nào cả.
- Anh… Anh lại bắt nạt em! Em không thèm đếm xỉa tới anh nữa!
Lâm Nhược Khê xấu hổ giật lấy tấm chăn đơn đắp lên mình rồi xoay người nằm xuống, quay lưng về phía Dương Thần, bắt đầu ngủ.
Dương Thần cảm nhận được nhịp thở bất thường của cô gái, biết rằng trong lòng cô chắc chắn đang rất mất bình tĩnh.
Khẽ thở một hơi nhè nhẹ, hơi buồn, Dương Thần kéo một góc còn lại của chăn lên, chầm chậm nằm xuống.
Lâm Nhược Khê chỉ cảm thấy phía sau mình hơi động đậy, sau khi chăn bị lật lên là một thân hình ấm áp sát lại phía sau lưng cô.
Theo bản năng, cô gái co người lại, hơi thở gấp gáp, mặt mày đỏ lựng.
Nhưng không đợi Lâm Nhược Khê kịp suy nghĩ cẩn thận, một cánh tay của Dương Thần đã chầm chậm mạnh mẽ giơ lên vòng lấy eo cô, đỡ lấy chiếc bụng thon nhỏ của Lâm Nhược Khê.
Cứ như thế hai người sát lại bên nhau trong chiếc chăn đơn.
Dương Thần có thể cảm nhận được mùi hương nhài thoang thoảng trên thân thể và mái tóc cô, hơi thở và những cảm nhận từ bàn tay khiến phần dưới của Dương Thần nóng ran lên như có lửa đốt.
Ban đầu Lâm Nhược Khê vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng khi đột ngột cảm nhận thấy giữa hai chân mình bỗng nhiên có một thứ gì đó rất mạnh đang bắt đầu tiến vào, phần đầu của nó còn luồn qua kẽ hở giữa hai chân cô rồi lại tiến đến giữa mông cô…
- Oái…
Lâm Nhược Khê không kìm nổi kêu lên một tiếng nghèn nghẹt mà khiến chính cô cũng xấu hổ, chỉ khi nhận ra thứ chạm vào mình là gì thì cô không còn có cách nào tỏ ra bình tĩnh được nữa.
Dương Thần cười hì hì:
- Xin lỗi em, anh không có ý đó đâu, cái này chỉ để chứng minh bản lĩnh đàn ông của anh không có vấn đề gì thôi.
Lâm Nhược Khê cắn môi không biết nên nói gì, cô nhắm chặt hai mắt, long mi cong lại, không ngừng run rẩy.
Việc khiến cô cảm thấy vô cùng căng thẳng và xấu hổ vẫn cứ tiếp tục.
Dương Thần đưa... ra, nó còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Lâm Nhược Khê.
Ban đầu chạm vào mông cô cũng không có gì, giờ lại còn lớn lên nữa.
Dần dần Lâm Nhược Khê cũng cảm nhận được mông mình đang bị sức mạnh của thứ đó mở ra...
Lúc này chiếc quần ngủ bằng lụa cũng khiến nó không thể chạm đến.
Sau lớp vải dính sát là một hơi nóng rực truyền đến, hơi nóng của hormone nam khiến toàn bộ thân thể mềm mại của Lâm Nhược Khê mềm nhũn không có cách nào để chống lại.
Lâm Nhược Khê muốn kéo thân thể mình ra ngoài nhưng cô lại ngượng ngùng phát hiện ra rằng toàn thân mình đã không còn chút sức mạnh để tự điều khiển nào nữa.
Đặc biệt đôi bàn tay to lớn của Dương Thần đang vuốt ve bụng cô, giống như một mũi kim châm.
Nó khiến Lâm Nhược Khê không thể tự chủ cứ muốn sát lại bên người đàn ông ấy không muốn nhúc nhích.
Hai người ở trong tình trạng bối rối như thế một lúc lâu.
Thứ đó của Dương Thần sau khi cuối cùng cũng phát hiện ra không được chủ nhân phát lệnh tiến công cũng từ từ yên lặng lùi bước trở về chỗ cũ.
Lúc này Lâm Nhược Khê mới thở phào, sau khi ý thức được tất cả thì toàn thân cô mồ hôi đã vã ra như tắm.
- Nhược Khê, em yêu, thực ra em không cần căng thẳng, anh chỉ muốn ôm em, anh đã đồng ý sau khi hôn lễ hoàn tất mới chính thức làm chính sự, chút chuyện này anh có thể kiềm chế được.
Dương Thần cười thì thầm sát bên tai cô gái.
Trong lòng Lâm Nhược Khê an tâm hơn đôi chút, cô dịu dàng hỏi:
- Anh muốn cứ ôm như thế này sao?
- Anh muốn ôm em ngủ.
Dương Thần nói.
- Tại sao...
- Anh cũng không biết nữa, anh cảm thấy như thế sẽ rất hạnh phúc, nhưng anh luôn luôn không có cơ hội để được trải nghiệm, nhưng anh cũng không muốn quá miễn cưỡng, vì chỉ có thuận theo lẽ tự nhiên thì mới có hạnh phúc đích thực.
Dương Thần khẽ cười.
Lâm Nhược Khê mở tròn mắt, tia mắt ánh lên vẻ ngọt ngào ấm áp.
- Em không thể ngủ được.
Dương Thần ừ một tiếng:
- Anh biết nên anh càng muốn ôm em.
- Ông nội... hình như rất thích chị Thái Ngưng.
Lâm Nhược Khê do dự một hồi cuối cùng cũng vẫn nói ra.
- Bởi vì Thái Ngưng bản chất là quân nhân, hơn nữa còn là một quân nhân trung thành nhất của Hoa Hạ, cô ấy vô tư, cũng rất biết giữ tròn bổn phận, lại xinh xắn, một cô gái như thế chắc chắn là những người lớn rất yêu quý rồi.
Dương Thần nói.
- Nhưng ông nội... hình như không thích em lắm.
Lâm Nhược Khê hạ giọng.
Dương Thần nhíu mày:
- Sao em lại nghĩ như vậy?
- Em cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác đó, nhưng vừa mới chiều nay, em chỉ tò mò nhổ thêm mấy củ cải thôi mà em thấy hình như ông nội đã giận em lắm rồi... Em cảm thấy, nếu như là chị Thái Ngưng nhổ củ cải, chắc chắn ông nội sẽ không giận đến thế đâu.
Lâm Nhược Khê buồn rầu nói.
Dương Thần cười khẩy:
- Ông già ấy có lẽ tuổi cao rồi nên đầu óc không được minh mẫn.
- Anh không được nói người lớn như thế.
Lâm Nhược Khê sửa.
Dương Thần mỉm cười, bà xã của mình thật là một cô bé ngoan ngoãn biết kính trên nhường dưới, hắn chỉ biết nói:
- Có thể là vì ông nội rất quan tâm chú ý đến mấy cây rau do tự tay mình trồng.
Lâm Nhược Khê vâng một tiếng:
- Nhưng... khi ăn cơm tối ông cũng chằng thèm để ý đến em, ông chỉ nói chuyện với mỗi chị Thái Ngưng.
Dương Thần lại thở dài nói:
- Bà xã à, có cần anh giúp em ngay bây giờ lôi cổ ông già ấy đến đây cho em chất vấn, ông dựa vào cái gì mà dám đối xử với cháu dâu trưởng lạnh nhạt thế hay không?
- Anh… anh đừng có nói linh tinh, em chỉ nói với anh thế thôi, có thể là vì ông nội muốn chị Thái Ngưng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, dù sao thì em và anh cũng sắp tổ chức hôn lễ, nhưng chị ấy thì không được thế.
Lâm Nhược Khê nói.
Dương Thần nói vui vẻ:
- Hóa ra trong lòng em nghĩ như thế hả, xem ra cũng có một chút đắc ý phải không?
- Làm... làm gì có!
Lâm Nhược Khê vội vàng phủ nhận, nhưng giọng điệu thì không đủ sức mạnh.
Dương Thần cũng không trêu đùa cô nữa, hắn chỉ muốn đùa một chút để Lâm Nhược Khê thoải mái hơn.
Nhưng cô gái vẫn khó mà tiếp tục với những cảm xúc buồn bã như vậy, nhắm mắt được một lát cô không kìm được lại hỏi:
- Ông xã... Chị Thái Ngưng, có phải là tu vi đã rất cao rồi không?
Dương Thần không ngờ cô gái sẽ hỏi câu này, thành thật trả lời:
- Chắc chắn rồi, ở vào tuổi của cô ấy bây giờ mà đã lên được cấp đầu của Tiên Thiên, cơ sở của cô ấy rất tốt, nếu như có anh hướng dẫn nữa thì không cần đến mấy năm là sẽ lên được Thiên Tiên Đại Viên Mãn, còn về việc thời gian trở thành Thần... thì còn phải xem cơ duyên của cô ấy, nhưng nếu nói về sự thức ngộ của cô ấy thì có lẽ trước ba mươi tuổi là có thể lên được.
Lâm Nhược Khê bất giác co thân hình mềm mại của mình lại, cô nói nhẹ nhàng:
- Em cảm thấy mình thật vô dụng, chẳng thể giúp anh được việc gì, luyện công thì đến rèn luyện sức khỏe còn chẳng xong, cũng chẳng giỏi làm việc nhà, chỉ biết làm kinh doanh, nhưng anh thì lại chẳng cần tiền... Giờ có đối thủ rồi, em sẽ trở thành cái đuôi lẵng nhẵng của anh.
Nói đến câu cuối, giọng cô mỗi lúc lại càng hạ thấp xuống, nhỏ tới mức khó mà nghe được.
Đột nhiên Dương Thần hất chăn ra thật mạnh.
Lâm Nhược Khê chỉ kịp cảm thấy phía trên mình đột nhiên trống không, rồi Dương Thần ở phía sau bỗng nhiên ngồi bật dậy.
Một bàn tay giơ cao đánh mạnh vào mông cô gái.
- Bốp!
Lớp da thịt sau lớp quần ngủ mỏng tang run lên phát ra tiếng kêu thật vang.
Lâm Nhược Khê giật mình, vội vàng ngồi dậy, ngơ ngác không hiểu sao lại bị đánh vào mông, vừa xấu hổ vừa tức giận, hỏi:
- Sao anh lại đánh em?
Sau khi đùa Lâm Nhược Khê, Dương Thần nằm lên giường, hắn lại im lặng, say sưa nhìn ngọn đèn thủy tinh lấp lánh trên trần nhà.
Ngày đầu tiên bước chân vào ngôi nhà thực sự của mình mà bản thân chưa từng đến đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Những điều này khiến hắn, theo một lẽ rất tự nhiên, mong đợi sau một đêm nay thôi, buổi bình minh đầu tiên sẽ rực rỡ như ánh sáng ngọn đèn kia.
Bất chợt, cửa phòng tắm bật mở.
Dương Thần bất giác quay đầu lại, nhìn Lâm Nhược Khê bước ra từ phòng tắm, cô đã thay sang bộ đồ ngủ bằng lụa thoải mái vẫn hay mặc thường ngày, những chấm hoa màu xanh xanh trông thật đáng yêu.
Nếu hắn nhớ không nhầm thì đây cũng là món quà mà cố Tổng giám đốc đã tặng cho cô ấy.
Bộ đồ ngủ kiểu này dễ dàng che giấu đi dáng vẻ thon thả gợi cảm của cô, mái tóc dài mềm mại buông xõa ra đằng sau đã được sấy khô nhìn óng ả đen mượt.
Không thể không nói da của Lâm Nhược Khê trắng nõn, nếu không phải vì vừa mới tắm xong và mặc bộ đồ ngủ màu trắng này thì không thể nào nhìn thấy được màu da trắng ngọc ngà ấy.
Đôi mi cong dài mấp máy, Lâm Nhược Khê tỏ ra bình tĩnh đi về phía bên kia của giường, chầm chậm ngồi xuống.
Nghiêng đầu, Lâm Nhược Khê thấy Dương Thần vẫn nhìn mình chằm chằm, cô khẽ nói:
- Anh nhìn gì thế, đi ngủ thôi.
- Anh còn tưởng em sẽ thay sang một bộ đồ lót gợi cảm cơ đấy, sao lại mặc kín mít thế này.
Dương Thần cười nói.
- Tại sao em phải mặc loại quần áo đó…
Lâm Nhược Khê tức giận nói.
Dương Thần tinh nghịch:
- Hôm nay Ngưng Nhi đến như thế, không phải là em đã cảm nhận thấy nguy cơ, sau đó sẽ giữ chồng em thật chặt thật chặt sao? Em ăn mặc thế này chẳng có chút năng lực cạnh tranh nào cả.
- Anh… Anh lại bắt nạt em! Em không thèm đếm xỉa tới anh nữa!
Lâm Nhược Khê xấu hổ giật lấy tấm chăn đơn đắp lên mình rồi xoay người nằm xuống, quay lưng về phía Dương Thần, bắt đầu ngủ.
Dương Thần cảm nhận được nhịp thở bất thường của cô gái, biết rằng trong lòng cô chắc chắn đang rất mất bình tĩnh.
Khẽ thở một hơi nhè nhẹ, hơi buồn, Dương Thần kéo một góc còn lại của chăn lên, chầm chậm nằm xuống.
Lâm Nhược Khê chỉ cảm thấy phía sau mình hơi động đậy, sau khi chăn bị lật lên là một thân hình ấm áp sát lại phía sau lưng cô.
Theo bản năng, cô gái co người lại, hơi thở gấp gáp, mặt mày đỏ lựng.
Nhưng không đợi Lâm Nhược Khê kịp suy nghĩ cẩn thận, một cánh tay của Dương Thần đã chầm chậm mạnh mẽ giơ lên vòng lấy eo cô, đỡ lấy chiếc bụng thon nhỏ của Lâm Nhược Khê.
Cứ như thế hai người sát lại bên nhau trong chiếc chăn đơn.Dương Thần có thể cảm nhận được mùi hương nhài thoang thoảng trên thân thể và mái tóc cô, hơi thở và những cảm nhận từ bàn tay khiến phần dưới của Dương Thần nóng ran lên như có lửa đốt.
Ban đầu Lâm Nhược Khê vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng khi đột ngột cảm nhận thấy giữa hai chân mình bỗng nhiên có một thứ gì đó rất mạnh đang bắt đầu tiến vào, phần đầu của nó còn luồn qua kẽ hở giữa hai chân cô rồi lại tiến đến giữa mông cô…
- Oái…
Lâm Nhược Khê không kìm nổi kêu lên một tiếng nghèn nghẹt mà khiến chính cô cũng xấu hổ, chỉ khi nhận ra thứ chạm vào mình là gì thì cô không còn có cách nào tỏ ra bình tĩnh được nữa.
Dương Thần cười hì hì:
- Xin lỗi em, anh không có ý đó đâu, cái này chỉ để chứng minh bản lĩnh đàn ông của anh không có vấn đề gì thôi.
Lâm Nhược Khê cắn môi không biết nên nói gì, cô nhắm chặt hai mắt, long mi cong lại, không ngừng run rẩy.
Việc khiến cô cảm thấy vô cùng căng thẳng và xấu hổ vẫn cứ tiếp tục.
Dương Thần đưa... ra, nó còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Lâm Nhược Khê.
Ban đầu chạm vào mông cô cũng không có gì, giờ lại còn lớn lên nữa.
Dần dần Lâm Nhược Khê cũng cảm nhận được mông mình đang bị sức mạnh của thứ đó mở ra...
Lúc này chiếc quần ngủ bằng lụa cũng khiến nó không thể chạm đến.
Sau lớp vải dính sát là một hơi nóng rực truyền đến, hơi nóng của hormone nam khiến toàn bộ thân thể mềm mại của Lâm Nhược Khê mềm nhũn không có cách nào để chống lại.
Lâm Nhược Khê muốn kéo thân thể mình ra ngoài nhưng cô lại ngượng ngùng phát hiện ra rằng toàn thân mình đã không còn chút sức mạnh để tự điều khiển nào nữa.
Đặc biệt đôi bàn tay to lớn của Dương Thần đang vuốt ve bụng cô, giống như một mũi kim châm.
Nó khiến Lâm Nhược Khê không thể tự chủ cứ muốn sát lại bên người đàn ông ấy không muốn nhúc nhích.
Hai người ở trong tình trạng bối rối như thế một lúc lâu.
Thứ đó của Dương Thần sau khi cuối cùng cũng phát hiện ra không được chủ nhân phát lệnh tiến công cũng từ từ yên lặng lùi bước trở về chỗ cũ.
Lúc này Lâm Nhược Khê mới thở phào, sau khi ý thức được tất cả thì toàn thân cô mồ hôi đã vã ra như tắm.
- Nhược Khê, em yêu, thực ra em không cần căng thẳng, anh chỉ muốn ôm em, anh đã đồng ý sau khi hôn lễ hoàn tất mới chính thức làm chính sự, chút chuyện này anh có thể kiềm chế được.
Dương Thần cười thì thầm sát bên tai cô gái.
Trong lòng Lâm Nhược Khê an tâm hơn đôi chút, cô dịu dàng hỏi:
- Anh muốn cứ ôm như thế này sao?
- Anh muốn ôm em ngủ.
Dương Thần nói.
- Tại sao...
- Anh cũng không biết nữa, anh cảm thấy như thế sẽ rất hạnh phúc, nhưng anh luôn luôn không có cơ hội để được trải nghiệm, nhưng anh cũng không muốn quá miễn cưỡng, vì chỉ có thuận theo lẽ tự nhiên thì mới có hạnh phúc đích thực.
Dương Thần khẽ cười.
Lâm Nhược Khê mở tròn mắt, tia mắt ánh lên vẻ ngọt ngào ấm áp.
- Em không thể ngủ được.
Dương Thần ừ một tiếng:
- Anh biết nên anh càng muốn ôm em.
- Ông nội... hình như rất thích chị Thái Ngưng.
Lâm Nhược Khê do dự một hồi cuối cùng cũng vẫn nói ra.
- Bởi vì Thái Ngưng bản chất là quân nhân, hơn nữa còn là một quân nhân trung thành nhất của Hoa Hạ, cô ấy vô tư, cũng rất biết giữ tròn bổn phận, lại xinh xắn, một cô gái như thế chắc chắn là những người lớn rất yêu quý rồi.
Dương Thần nói.
- Nhưng ông nội... hình như không thích em lắm.
Lâm Nhược Khê hạ giọng.
Dương Thần nhíu mày:
- Sao em lại nghĩ như vậy?
- Em cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác đó, nhưng vừa mới chiều nay, em chỉ tò mò nhổ thêm mấy củ cải thôi mà em thấy hình như ông nội đã giận em lắm rồi... Em cảm thấy, nếu như là chị Thái Ngưng nhổ củ cải, chắc chắn ông nội sẽ không giận đến thế đâu.
Lâm Nhược Khê buồn rầu nói.
Dương Thần cười khẩy:
- Ông già ấy có lẽ tuổi cao rồi nên đầu óc không được minh mẫn.
- Anh không được nói người lớn như thế.
Lâm Nhược Khê sửa.
Dương Thần mỉm cười, bà xã của mình thật là một cô bé ngoan ngoãn biết kính trên nhường dưới, hắn chỉ biết nói:
- Có thể là vì ông nội rất quan tâm chú ý đến mấy cây rau do tự tay mình trồng.
Lâm Nhược Khê vâng một tiếng:
- Nhưng... khi ăn cơm tối ông cũng chằng thèm để ý đến em, ông chỉ nói chuyện với mỗi chị Thái Ngưng.
Dương Thần lại thở dài nói:
- Bà xã à, có cần anh giúp em ngay bây giờ lôi cổ ông già ấy đến đây cho em chất vấn, ông dựa vào cái gì mà dám đối xử với cháu dâu trưởng lạnh nhạt thế hay không?
- Anh… anh đừng có nói linh tinh, em chỉ nói với anh thế thôi, có thể là vì ông nội muốn chị Thái Ngưng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, dù sao thì em và anh cũng sắp tổ chức hôn lễ, nhưng chị ấy thì không được thế.
Lâm Nhược Khê nói.
Dương Thần nói vui vẻ:
- Hóa ra trong lòng em nghĩ như thế hả, xem ra cũng có một chút đắc ý phải không?
- Làm... làm gì có!
Lâm Nhược Khê vội vàng phủ nhận, nhưng giọng điệu thì không đủ sức mạnh.
Dương Thần cũng không trêu đùa cô nữa, hắn chỉ muốn đùa một chút để Lâm Nhược Khê thoải mái hơn.
Nhưng cô gái vẫn khó mà tiếp tục với những cảm xúc buồn bã như vậy, nhắm mắt được một lát cô không kìm được lại hỏi:
- Ông xã... Chị Thái Ngưng, có phải là tu vi đã rất cao rồi không?
Dương Thần không ngờ cô gái sẽ hỏi câu này, thành thật trả lời:
- Chắc chắn rồi, ở vào tuổi của cô ấy bây giờ mà đã lên được cấp đầu của Tiên Thiên, cơ sở của cô ấy rất tốt, nếu như có anh hướng dẫn nữa thì không cần đến mấy năm là sẽ lên được Thiên Tiên Đại Viên Mãn, còn về việc thời gian trở thành Thần... thì còn phải xem cơ duyên của cô ấy, nhưng nếu nói về sự thức ngộ của cô ấy thì có lẽ trước ba mươi tuổi là có thể lên được.
Lâm Nhược Khê bất giác co thân hình mềm mại của mình lại, cô nói nhẹ nhàng:
- Em cảm thấy mình thật vô dụng, chẳng thể giúp anh được việc gì, luyện công thì đến rèn luyện sức khỏe còn chẳng xong, cũng chẳng giỏi làm việc nhà, chỉ biết làm kinh doanh, nhưng anh thì lại chẳng cần tiền... Giờ có đối thủ rồi, em sẽ trở thành cái đuôi lẵng nhẵng của anh.
Nói đến câu cuối, giọng cô mỗi lúc lại càng hạ thấp xuống, nhỏ tới mức khó mà nghe được.
Đột nhiên Dương Thần hất chăn ra thật mạnh.
Lâm Nhược Khê chỉ kịp cảm thấy phía trên mình đột nhiên trống không, rồi Dương Thần ở phía sau bỗng nhiên ngồi bật dậy.
Một bàn tay giơ cao đánh mạnh vào mông cô gái.
- Bốp!
Lớp da thịt sau lớp quần ngủ mỏng tang run lên phát ra tiếng kêu thật vang.
Lâm Nhược Khê giật mình, vội vàng ngồi dậy, ngơ ngác không hiểu sao lại bị đánh vào mông, vừa xấu hổ vừa tức giận, hỏi:
- Sao anh lại đánh em?