Quách Tuyết Hoa ngồi ở hàng ghế đầu vội nắm chặt lấy chiếc váy hoa, hôm nay là lễ cưới của con trai, bà còn đặc ý trang điểm cho thật phù hợp với không khí vui tươi, nhưng lúc này trên khuôn mặt đoan trang mồ hôi vã ra ướt đẫm.
Tên tiểu tử thối này, lại muốn làm loạn gì đây? Quách Tuyết Hoa sắp trừng mắt lên.
Nhưng Dương Thần đứng trên sân khấu lại không hề tự giác, bộ dạng cười tủm tỉm, dương dương tự đắc.
- Chắc chắn sẽ có không ít người cảm thấy rất quái dị, tại sao chú rể lại tự mình chủ trì hôn lễ thế này, vấn đề này cũng khiến tôi đắn đo rất nhiều.
Dương Thần dừng một chút, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Về lý mà nói, người chủ hôn thì phải tuyên bố toàn bộ tiến trình buổi lễ. Nhưng nếu như thế thì chẳng khác nào trở thành người chứng hôn đó đến chỉ huy tôi kết hôn hay sao?
... Cũng không phải vì tôi không thể nghe người ta chỉ huy mình, nhưng người chủ hôn thật sự rất khó chọn, người có thể chỉ huy tôi trừ mẹ tôi thì chỉ có vợ tôi, nhưng họ thì đều không tiện cho lắm, nên tôi đành đích thân làm vậy.
Nghe lí do này, tất cả mọi người có mặt đều không biết đáp lại thế nào.
Ron lại cười ha ha nói với Quách Tuyết Hoa đang ngồi bên cạnh:
- Phu nhân, Minh Vương các hạ thực sự rất hài hước đấy!
Quách Tuyết Hoa quay người nhìn tay thủ lĩnh:
- Cậu từ đâu chui ra thế hả?
Ron vẫn cười ha ha không đáp.
- Còn một chuyện này nữa.
Dương Thần lại cao giọng nói trong micro:
- Có lẽ tất cả mọi người đều phát hiện ra, hôm nay cũng không có người chứng hôn.
Mọi người đều nhìn xung quanh, chính xác, tại sao mà đến người chứng hôn hay linh mục cũng không có lấy một ai nhỉ?
Dương Thần hắng giọng nói:
- Tôi luôn cảm thấy, những vị cha đạo hay người chứng hôn là không cần thiết.
... Mỗi khi tôi thấy ai đó kết hôn, đều phải mời các vị linh mục hay đấng bề trên đứng đó tuyên bố các con đã kết hôn hay gì gì đó, những khi ấy tôi lại cảm thấy rất khó chịu.
... Kết hôn là chuyện của hai bên nam nữ,là chuyện của đôi vợ chồng, tại sao lại để người khác tuyên bố hai người đã kết hôn thì mới có thể hoàn tất hôn lễ?
... Tuy vậy chuyện của người khác tôi không tham gia, nhưng lễ cưới của tôi, chứng minh việc tôi đã kết hôn thì chỉ có thể là tôi tuyên bố mà thôi.
... Vậy nên, hôm nay không có linh mục, cũng không có người chứng hôn. Nếu như cần phải có, thì người đó sẽ là tôi, linh mục Dương!
Dương Thần chỉ tay vào ngực mình.
Phía dưới nổ ra những tràng cười vui thích thú, đám người Edward ngồi ở hàng trên cũng hét lên để ủng hộ.
Dương Thần cười, ra hiệu cho tất cả mọi người im lặng, rồi lại nói bằng chất giọng sang sảng:
- Được rồi, tiếp theo, tôi – chú rể kiếm người chứng hôn kiêm chủ hôn tuyên bố chú rể bước vào!
Tiếng nói vừa dứt, thì phía xung quanh, tất cả mấy chục chiếc loa đều bắt đầu vang lên khúc nhạc chào mừng.
Trong tiếng nhạc trầm bổng, từ rừng núi khắp chốn, hàng đàn chim muông với đủ loại màu sắc bay về rợp một khoảng trời.
Ngay lập tức, tất cả những vị khách tham dự đều đồng loạt đứng lên, quay người nhìn về phía đầu con đường hoa bách hợp.
Ở nơi cây cối xanh um phía xa nhất là một màu trắng tinh nổi bật, cuối cùng màu trắng ấy đã lọt vào trong tầm mắt của mọi người.
Và khi cô dâu bước từ đó vào tấm thảm đỏ, chầm chậm đi về phía sân khấu, bước đi nhẹ nhàng thanh thoát, tất cả mọi người dường như nín thở, ánh mắt nhìn như bị thôi miên.
Bộ váy trắng nhiều tầng hình hoa bồ công anh tung bay, mỗi tầng váy lại là một lớp gồm vô số những bông hồng được kết bằng tay rất kỳ công, ren trắng với vải bằng chất liệu tơ tằm khiến những bông hoa màu hồng nhạt trở nên vô cùng thuần khiết dịu dàng.
Hơn thế nữa những đường cong gập hoàn hảo được tạo từ chân váy đang kéo dưới mặt đất lên tạo thành một cảnh tượng như một dòng suối nước trong tuyệt đẹp.
Giống như một đóa sen trắng tinh khiết nở giữa không gian xanh biếc của thảm cỏ, khuôn mặt cô gái xinh tươi tuyệt diệu.
Phần eo của cô gái cũng được thắt một chiếc đai màu hồng như những đóa hoa trên váy, phần ngực được thiết kế ôm sát, khiến thân hình chuẩn theo tỉ lệ vàng của cô gái không chút khoa trương mà hiện lên thật hoàn mỹ.
Mái tóc đen óng của Lâm Nhược Khê cũng không trang trí quá cầu kỳ, chỉ được làm bồng lên, nhưng lối trang điểm không cầu kỳ hoa mỹ này kết hợp với chiếc váy cưới tạo nên một hiệu quả đặc biệt.
Giờ khắc này, tất cả mọi người chỉ cảm thấy chiếc váy cưới này và cô gái này dường như là một thể thống nhất đã được tạo hình sẵn.
Khí chất thanh tao tịnh khiết được tô đậm dưới bộ váy cưới được thiết kế đặc biệt, vẻ đẹp kiều diễm của cô cũng đủ khiến người ta nghẹt thở.
Lâm Nhược Khê căng thẳng khẽ mím môi, cẩn thận bước lên phía trước.
Thực tế thì ban nãy khi ngồi phía sau nghe tiếng nhạc vang lên cô còn cảm thấy bực mình vì những lời ăn nói lộn xộn của Dương Thần.
Một hôn lễ được chuẩn bị kĩ càng sao lại có thể lên lịch trình lung tung như thế chứ!
Nhưng sau khi cô bước lên tấm thảm đỏ trải giữa hai hàng hoa bách hợp dẫn lên sân khấu thì cô đã không còn suy nghĩ được đến mấy chuyện đó nữa.
Ánh mắt của hơn hai nghìn người đang có mặt ở đây đều tập trung về phía cô, đôi tay trắng muốt lộ ra bên ngoài thậm chí cô còn cảm thấy gai gai lạnh.
Cũng may vì bên cạnh Lâm Nhược Khê còn có vú Vương theo cùng.
Vú Vương với vai trò là đại diện bên nhà gái nắm lấy đôi bàn tay trắng nõn đeo găng ren hoa hồng, đi bên cạnh cô bà vừa cảm động lại vừa hạnh phúc.
Đây là điều mà trước đó Dương Thần cũng đã đồng ý, để cho bà được cùng tham gia vào nghi lễ này.
Giờ phút này đối với Lâm Nhược Khê, cô chỉ còn nghe thấy tiếng nhịp thở gấp gáp của mình và cả tiếng trái tim đang nhảy nhót trong lồng ngực.
Mỗi bước đi cô đều cảm nhận đủ các vị cay đắng ngọt bùi, tất cả các cảm xúc hòa lẫn vào nhau.
Ở nơi phía xa xa kia đang có một người đàn ông chờ đợi mình đã lâu.
Rõ ràng đã sống với nhau đến hai năm, nhưng tại sao giây phút này dường như lại trở nên vô cùng lạ lẫm, nhưng lại có cả cảm giác vô cùng thân thiết.
Cảnh tượng khi hai người quen biết nhau lại hiện lên ngay trước mắt, ngay trong dòng suy nghĩ của cô lúc này, giống như một giấc mơ.
Tiếng nhạc, tiếng hoan hô, tiếng bầy chim ca hót, thậm chí có cả tiếng gió vù vù bên tai.
Lâm Nhược Khê không nghe thấy gì, nhưng cái cô nghe được là thanh âm của niềm hạnh phúc vô bờ bến.
Vào thời khắc trang nghiêm này, vào lúc mà tất cả mọi người đều tung hô, có ai đó bắt đầu cau mày lại!
- Này này này!!!
Dương Thần đứng trước micro, sau phút say mê ngắm nhìn cô dâu của mình, hắn chợt cảm thấy có điều gì đó không đúng mực.
- Đám các người làm gì vậy hả? Nhất là những tên kia kìa! Sao lại nhìn vợ người ta như muốn ăn tươi nuốt sống thế kia hả? Nhìn xem, mắt các người sắp rơi xuống đất hết cả rồi đấy! Không được nhìn như thế nữa!
Tiếng hét lớn vừa mới vang lên đã khiến bầu không khí nơi này bỗng đổi sang một tiết tấu mới.
Những người ngồi ở hàng trước nghe thấy lời nói của Dương Thần, xụi lơ ngồi luôn xuống.
Những xúc cảm và tâm trạng của Lâm Nhược Khê cũng trở lại bình thường, cô trừng mắt nhìn người đàn ông đang đứng trên sân khấu, cắn răng, muốn chạy đến mà đá cho hắn ta một cái.
Lúc nào cũng suy nghĩ như thế!
Dương Thần lại tỏ ra rất thành thực tiếp tục hét lớn:
- Tất cả chú ý! Không được nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống vợ tôi như thế kia! Vợ tôi có thể để các người tùy tiện nhìn như thế sao?
... Ai còn dám nhìn vợ yêu của tôi như thế quá mười giây nữa, nhất là đàn ông, tôi sẽ ném người đó xuống biển ngay lập tức!
Dương Thần hét như thế khiến tất cả những người đàn ông có mặt đều lập tức ngoan ngoãn quay người lại, không dám nhìn tiếp nữa.
Phải biết rằng đối với bọn họ, lời của Dương Thần chẳng khác nào khuôn vàng thước ngọc!
Quách Tuyết Hoa ngồi ở phía trước bất đắc dĩ lau trán, chỉ giận mình sao lại vui mừng sớm quá, thì ra thằng con ngốc nghếch của mình vẫ chưa điên hết.
Ron lại cười tủm tỉm nói:
- Phu nhân, bà không cảm thấy giữa Minh Vương các hạ và Lâm tiểu thư có một tình cảm vô cùng sâu nặng sao?
Quách Tuyết Hoa lại nhìn anh ta rồi nói:
- Anh lại nhìn ra điều gì rồi sao?
Ron vẫn liên tục cười ha ha.
Trong khi đó vú Vương bên cạnh Lâm Nhược Khê lại nắm chặt lấy bàn tay đang run lên vì giận của Lâm Nhược Khê, bà nhẫn nại cười nói:
- Tiểu thư, đừng tức giận như thế, không phải chỉ có một mình thiếu gia mà như thế, có lúc hơi ích kỷ một chút, nhưng cậu cũng là người rất đặc biệt đấy!
- Vú Vương, bây giờ cháu muốn quay đầu bỏ chạy.
Lâm Nhược Khê nói.
- Cái này không được đâu.
Vú Vương biết cô chỉ thuận miệng nói ra như thế, bà cười nói:
- Không phải tiểu thư nói còn phải chờ cậu tặng quà sao, dù thế nào cũng phải nhìn thấy quà đã chứ!
Lâm Nhược Khê hừ một tiếng, nhưng lần này cô bước nhanh hơn để đề phòng lúc đang đi lại xảy ra chuyện gì.
Rất nhanh, Lâm Nhược Khê đã bước lên sân khấu, vú Vương cầm tay cô đặt vào tay Dương Thần rồi quay trở lại chỗ ngồi đã được chuẩn bị sẵn ở phía dưới sân khấu.
Khi cô dâu chú rể quay mặt lại nhìn mọi người phía dưới bỗng vang lên tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt!
Dương Thần hài lòng nháy mắt với Lâm Nhược Khê, nhưng Lâm Nhược Khê lại có chút thẹn thùng, khuôn mặt ửng hồng.
Cảm thấy thời gian của những tràng vỗ tay đã đủ dài, Dương Thần nắm tay Lâm Nhược Khê đi đến phái micro tuyên bố:
- Tiếp theo là thời điểm trao tín vật, thứ tôi muốn tặng cho cô ấy là thứ tôi đã tốn rất nhiều công sức để chuẩn bị.
... Để tất cả mọi người đều được ngắm, tôi sẽ cho phép camera ghi hình lại để mọi người cùng xem, mọi người hãy chú ý nhìn vào bốn màn hình lớn xung quanh.
Quách Tuyết Hoa ngồi ở hàng ghế đầu vội nắm chặt lấy chiếc váy hoa, hôm nay là lễ cưới của con trai, bà còn đặc ý trang điểm cho thật phù hợp với không khí vui tươi, nhưng lúc này trên khuôn mặt đoan trang mồ hôi vã ra ướt đẫm.
Tên tiểu tử thối này, lại muốn làm loạn gì đây? Quách Tuyết Hoa sắp trừng mắt lên.
Nhưng Dương Thần đứng trên sân khấu lại không hề tự giác, bộ dạng cười tủm tỉm, dương dương tự đắc.
- Chắc chắn sẽ có không ít người cảm thấy rất quái dị, tại sao chú rể lại tự mình chủ trì hôn lễ thế này, vấn đề này cũng khiến tôi đắn đo rất nhiều.
Dương Thần dừng một chút, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Về lý mà nói, người chủ hôn thì phải tuyên bố toàn bộ tiến trình buổi lễ. Nhưng nếu như thế thì chẳng khác nào trở thành người chứng hôn đó đến chỉ huy tôi kết hôn hay sao?
... Cũng không phải vì tôi không thể nghe người ta chỉ huy mình, nhưng người chủ hôn thật sự rất khó chọn, người có thể chỉ huy tôi trừ mẹ tôi thì chỉ có vợ tôi, nhưng họ thì đều không tiện cho lắm, nên tôi đành đích thân làm vậy.
Nghe lí do này, tất cả mọi người có mặt đều không biết đáp lại thế nào.
Ron lại cười ha ha nói với Quách Tuyết Hoa đang ngồi bên cạnh:
- Phu nhân, Minh Vương các hạ thực sự rất hài hước đấy!
Quách Tuyết Hoa quay người nhìn tay thủ lĩnh:
- Cậu từ đâu chui ra thế hả?
Ron vẫn cười ha ha không đáp.
- Còn một chuyện này nữa.
Dương Thần lại cao giọng nói trong micro:
- Có lẽ tất cả mọi người đều phát hiện ra, hôm nay cũng không có người chứng hôn.
Mọi người đều nhìn xung quanh, chính xác, tại sao mà đến người chứng hôn hay linh mục cũng không có lấy một ai nhỉ?
Dương Thần hắng giọng nói:
- Tôi luôn cảm thấy, những vị cha đạo hay người chứng hôn là không cần thiết.
... Mỗi khi tôi thấy ai đó kết hôn, đều phải mời các vị linh mục hay đấng bề trên đứng đó tuyên bố các con đã kết hôn hay gì gì đó, những khi ấy tôi lại cảm thấy rất khó chịu.
... Kết hôn là chuyện của hai bên nam nữ,là chuyện của đôi vợ chồng, tại sao lại để người khác tuyên bố hai người đã kết hôn thì mới có thể hoàn tất hôn lễ?
... Tuy vậy chuyện của người khác tôi không tham gia, nhưng lễ cưới của tôi, chứng minh việc tôi đã kết hôn thì chỉ có thể là tôi tuyên bố mà thôi.... Vậy nên, hôm nay không có linh mục, cũng không có người chứng hôn. Nếu như cần phải có, thì người đó sẽ là tôi, linh mục Dương!
Dương Thần chỉ tay vào ngực mình.
Phía dưới nổ ra những tràng cười vui thích thú, đám người Edward ngồi ở hàng trên cũng hét lên để ủng hộ.
Dương Thần cười, ra hiệu cho tất cả mọi người im lặng, rồi lại nói bằng chất giọng sang sảng:
- Được rồi, tiếp theo, tôi – chú rể kiếm người chứng hôn kiêm chủ hôn tuyên bố chú rể bước vào!
Tiếng nói vừa dứt, thì phía xung quanh, tất cả mấy chục chiếc loa đều bắt đầu vang lên khúc nhạc chào mừng.
Trong tiếng nhạc trầm bổng, từ rừng núi khắp chốn, hàng đàn chim muông với đủ loại màu sắc bay về rợp một khoảng trời.
Ngay lập tức, tất cả những vị khách tham dự đều đồng loạt đứng lên, quay người nhìn về phía đầu con đường hoa bách hợp.
Ở nơi cây cối xanh um phía xa nhất là một màu trắng tinh nổi bật, cuối cùng màu trắng ấy đã lọt vào trong tầm mắt của mọi người.
Và khi cô dâu bước từ đó vào tấm thảm đỏ, chầm chậm đi về phía sân khấu, bước đi nhẹ nhàng thanh thoát, tất cả mọi người dường như nín thở, ánh mắt nhìn như bị thôi miên.
Bộ váy trắng nhiều tầng hình hoa bồ công anh tung bay, mỗi tầng váy lại là một lớp gồm vô số những bông hồng được kết bằng tay rất kỳ công, ren trắng với vải bằng chất liệu tơ tằm khiến những bông hoa màu hồng nhạt trở nên vô cùng thuần khiết dịu dàng.
Hơn thế nữa những đường cong gập hoàn hảo được tạo từ chân váy đang kéo dưới mặt đất lên tạo thành một cảnh tượng như một dòng suối nước trong tuyệt đẹp.
Giống như một đóa sen trắng tinh khiết nở giữa không gian xanh biếc của thảm cỏ, khuôn mặt cô gái xinh tươi tuyệt diệu.
Phần eo của cô gái cũng được thắt một chiếc đai màu hồng như những đóa hoa trên váy, phần ngực được thiết kế ôm sát, khiến thân hình chuẩn theo tỉ lệ vàng của cô gái không chút khoa trương mà hiện lên thật hoàn mỹ.
Mái tóc đen óng của Lâm Nhược Khê cũng không trang trí quá cầu kỳ, chỉ được làm bồng lên, nhưng lối trang điểm không cầu kỳ hoa mỹ này kết hợp với chiếc váy cưới tạo nên một hiệu quả đặc biệt.
Giờ khắc này, tất cả mọi người chỉ cảm thấy chiếc váy cưới này và cô gái này dường như là một thể thống nhất đã được tạo hình sẵn.
Khí chất thanh tao tịnh khiết được tô đậm dưới bộ váy cưới được thiết kế đặc biệt, vẻ đẹp kiều diễm của cô cũng đủ khiến người ta nghẹt thở.
Lâm Nhược Khê căng thẳng khẽ mím môi, cẩn thận bước lên phía trước.
Thực tế thì ban nãy khi ngồi phía sau nghe tiếng nhạc vang lên cô còn cảm thấy bực mình vì những lời ăn nói lộn xộn của Dương Thần.
Một hôn lễ được chuẩn bị kĩ càng sao lại có thể lên lịch trình lung tung như thế chứ!
Nhưng sau khi cô bước lên tấm thảm đỏ trải giữa hai hàng hoa bách hợp dẫn lên sân khấu thì cô đã không còn suy nghĩ được đến mấy chuyện đó nữa.
Ánh mắt của hơn hai nghìn người đang có mặt ở đây đều tập trung về phía cô, đôi tay trắng muốt lộ ra bên ngoài thậm chí cô còn cảm thấy gai gai lạnh.
Cũng may vì bên cạnh Lâm Nhược Khê còn có vú Vương theo cùng.
Vú Vương với vai trò là đại diện bên nhà gái nắm lấy đôi bàn tay trắng nõn đeo găng ren hoa hồng, đi bên cạnh cô bà vừa cảm động lại vừa hạnh phúc.
Đây là điều mà trước đó Dương Thần cũng đã đồng ý, để cho bà được cùng tham gia vào nghi lễ này.
Giờ phút này đối với Lâm Nhược Khê, cô chỉ còn nghe thấy tiếng nhịp thở gấp gáp của mình và cả tiếng trái tim đang nhảy nhót trong lồng ngực.
Mỗi bước đi cô đều cảm nhận đủ các vị cay đắng ngọt bùi, tất cả các cảm xúc hòa lẫn vào nhau.
Ở nơi phía xa xa kia đang có một người đàn ông chờ đợi mình đã lâu.
Rõ ràng đã sống với nhau đến hai năm, nhưng tại sao giây phút này dường như lại trở nên vô cùng lạ lẫm, nhưng lại có cả cảm giác vô cùng thân thiết.
Cảnh tượng khi hai người quen biết nhau lại hiện lên ngay trước mắt, ngay trong dòng suy nghĩ của cô lúc này, giống như một giấc mơ.
Tiếng nhạc, tiếng hoan hô, tiếng bầy chim ca hót, thậm chí có cả tiếng gió vù vù bên tai.
Lâm Nhược Khê không nghe thấy gì, nhưng cái cô nghe được là thanh âm của niềm hạnh phúc vô bờ bến.
Vào thời khắc trang nghiêm này, vào lúc mà tất cả mọi người đều tung hô, có ai đó bắt đầu cau mày lại!
- Này này này!!!
Dương Thần đứng trước micro, sau phút say mê ngắm nhìn cô dâu của mình, hắn chợt cảm thấy có điều gì đó không đúng mực.
- Đám các người làm gì vậy hả? Nhất là những tên kia kìa! Sao lại nhìn vợ người ta như muốn ăn tươi nuốt sống thế kia hả? Nhìn xem, mắt các người sắp rơi xuống đất hết cả rồi đấy! Không được nhìn như thế nữa!
Tiếng hét lớn vừa mới vang lên đã khiến bầu không khí nơi này bỗng đổi sang một tiết tấu mới.
Những người ngồi ở hàng trước nghe thấy lời nói của Dương Thần, xụi lơ ngồi luôn xuống.
Những xúc cảm và tâm trạng của Lâm Nhược Khê cũng trở lại bình thường, cô trừng mắt nhìn người đàn ông đang đứng trên sân khấu, cắn răng, muốn chạy đến mà đá cho hắn ta một cái.
Lúc nào cũng suy nghĩ như thế!
Dương Thần lại tỏ ra rất thành thực tiếp tục hét lớn:
- Tất cả chú ý! Không được nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống vợ tôi như thế kia! Vợ tôi có thể để các người tùy tiện nhìn như thế sao?
... Ai còn dám nhìn vợ yêu của tôi như thế quá mười giây nữa, nhất là đàn ông, tôi sẽ ném người đó xuống biển ngay lập tức!
Dương Thần hét như thế khiến tất cả những người đàn ông có mặt đều lập tức ngoan ngoãn quay người lại, không dám nhìn tiếp nữa.
Phải biết rằng đối với bọn họ, lời của Dương Thần chẳng khác nào khuôn vàng thước ngọc!
Quách Tuyết Hoa ngồi ở phía trước bất đắc dĩ lau trán, chỉ giận mình sao lại vui mừng sớm quá, thì ra thằng con ngốc nghếch của mình vẫ chưa điên hết.
Ron lại cười tủm tỉm nói:
- Phu nhân, bà không cảm thấy giữa Minh Vương các hạ và Lâm tiểu thư có một tình cảm vô cùng sâu nặng sao?
Quách Tuyết Hoa lại nhìn anh ta rồi nói:
- Anh lại nhìn ra điều gì rồi sao?
Ron vẫn liên tục cười ha ha.
Trong khi đó vú Vương bên cạnh Lâm Nhược Khê lại nắm chặt lấy bàn tay đang run lên vì giận của Lâm Nhược Khê, bà nhẫn nại cười nói:
- Tiểu thư, đừng tức giận như thế, không phải chỉ có một mình thiếu gia mà như thế, có lúc hơi ích kỷ một chút, nhưng cậu cũng là người rất đặc biệt đấy!
- Vú Vương, bây giờ cháu muốn quay đầu bỏ chạy.
Lâm Nhược Khê nói.
- Cái này không được đâu.
Vú Vương biết cô chỉ thuận miệng nói ra như thế, bà cười nói:
- Không phải tiểu thư nói còn phải chờ cậu tặng quà sao, dù thế nào cũng phải nhìn thấy quà đã chứ!
Lâm Nhược Khê hừ một tiếng, nhưng lần này cô bước nhanh hơn để đề phòng lúc đang đi lại xảy ra chuyện gì.
Rất nhanh, Lâm Nhược Khê đã bước lên sân khấu, vú Vương cầm tay cô đặt vào tay Dương Thần rồi quay trở lại chỗ ngồi đã được chuẩn bị sẵn ở phía dưới sân khấu.
Khi cô dâu chú rể quay mặt lại nhìn mọi người phía dưới bỗng vang lên tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt!
Dương Thần hài lòng nháy mắt với Lâm Nhược Khê, nhưng Lâm Nhược Khê lại có chút thẹn thùng, khuôn mặt ửng hồng.
Cảm thấy thời gian của những tràng vỗ tay đã đủ dài, Dương Thần nắm tay Lâm Nhược Khê đi đến phái micro tuyên bố:
- Tiếp theo là thời điểm trao tín vật, thứ tôi muốn tặng cho cô ấy là thứ tôi đã tốn rất nhiều công sức để chuẩn bị.
... Để tất cả mọi người đều được ngắm, tôi sẽ cho phép camera ghi hình lại để mọi người cùng xem, mọi người hãy chú ý nhìn vào bốn màn hình lớn xung quanh.