Hắn bế tắc cả một ngày, ngóng sao ngóng trăng thì cũng chỉ mong vào thời khắc này thôi, vào lúc này lại cứ làm bể manh mối, vậy mà được sao?
- Động phòng à?
Lâm Nhược Khê cười hí hả, liếc Dương Thần một cái:
- Lúc lần đầu gặp anh, chẳng phải chúng mình đã làm rồi đấy sao? Còn động phòng gì nữa, muộn lắm rồi, em phải đi ngủ, chúc anh ngủ ngon.
Nói xong, Lâm Nhược Khê mân mê tà váy lên lầu.
Gương mặt Dương Thần trề ra, líu lưỡi định nói cái gì, nhưng lại không biết nên nói từ đâu.
Đi theo người phụ nữ, Dương Thần hết lòng cười tươi nói:
- Nhược Khê, hôm này là ngày tốt, nếu không làm cái gì đó, chẳng phải sẽ không được trọn vẹn sao, cuộc hôn nhân của chúng ta sao chỉ có thể lưu lại niềm hối tiếc?
Lâm Nhược Khê không mặn mà nói:
- Em cảm thấy đã trọn vẹn lắm rồi, xem thì cũng được xem rồi, ăn cũng ăn rồi, mặc cũng mặc rồi, quà cũng đã có, em rất mãn nguyện.
Dương Thần gượng cười:
- Nhưng chuyện nên làm vẫn chưa làm…
Lâm Nhược Khê đột nhiên xoay người lại, nói lạnh lùng:
- Nếu như em làm với anh, thì em sẽ có thai không?
- A…
Dương Thần kinh ngạc nhìn Lâm Nhược Khê, lắc đầu nói:
- Sẽ rất khó, gần như là không thể…Không phải lúc trước anh đã nói rồi sao, tố chất thân thể hiện giờ của anh rất mạnh, các em ít nhất phải tới thời kỳ hóa thần, mới có khả năng mang thai.
Từ lúc Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh của Dương Thần chỉ còn thứ bảy, Thì tố chất thân thể chỉ còn 7, khiến cho cô không thể mang thai, nếu không thì với bản tính phong lưu của Dương Thần, sợ rằng khắp nơi trên thế giới đều có con cái của hắn.
Hiện giờ đang trải qua chín ngày tầng thứ nhất Thái Thanh Thần Lôi của kiếp Thần Lôi, căn cứ theo bình thường mà nói, đã là giai đoạn thứ nhất của thời kỳ Độ Kiếp, nói là Kỳ Hóa Thần có thể có thai, cũng cần xem tỷ lệ lớn nhỏ, dù sao đây cũng không phải thực lực của thời kỳ Độ Kiếp Kỳ tầm thường.
Lâm Nhược Khê nói:
- Nếu cho dù chúng ta có làm gì đi chăng nữa, cũng không thể mang thai, vậy có nghĩa là cho dù kết quả gì cũng không có kết quả, em không có hứng thú.
Vậy cũng được sao?
Dương Thần sắp khóc, rối ren cười nói:
- Bà xã, chẳng phải em đang đùa với anh sao, đâu có cặp vợ chồng nào khi làm chuyện đó đều nghĩ đến chuyện mang thai chứ? Hơn nữa chẳng phải trước kia em đã hứa với anh sao…
- Chẳng phải phụ nữ thường thay đổi sao, bây giờ em lại thay đổi rồi.
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói.
- Vậy cũng được sao?
- Sao lại không được?
Lâm Nhược Khê liếc hắn một cái.
- Đương nhiên, nếu như anh đòi cho bằng được, em cũng không ngăn được anh, như vừa nãy em đã nói, dù sao thì cũng đâu có kết quả.
Dương Thần nghiêm ngay nét mặt:
- Sao em lại nói thế, anh không muốn em tự cho rằng mình như món đồ chơi, em biết là anh sẽ không như thế mà, nếu em không đồng ý, thì nhất định anh sẽ không làm.
Lần này sắc mặt Lâm Nhược Khê dịu lại, có chút mệt mỏi, cô nói:
- Đúng là em hơi quá đáng, nhưng khi nghĩ đến chuyện trong đầu anh luôn muốn cả căn phòng đều là phụ nữ trong đó, thì lòng em rất bực bội, em không muốn cãi nhau với anh, cũng không muốn chiến tranh lạnh với anh, bởi vì hôm nay là ngày tân hôn của chúng ta.
Nhưng em thật sự không muốn ngủ với anh trong lúc này, em sợ ngày vui này sẽ bị hỏng mất, tuy nhiên…Đã không còn thoải mái nữa…
Dương Thần bất lực nói:
- Sao em lại cứ nghĩ đến chuyện đó, anh chỉ nói thế thôi, vẫn còn chưa thực hiện kia mà…
- Có khác biệt gì sao?
Không kiềm được, Lâm Nhược Khê lại quát to, tức giận nói:
- Bây giờ chỉ cần nhìn thấy cửa phòng, là đầu óc lại chứa đầy ý nghĩ xấu xa của anh! Anh lại tưởng mình như vị hoàng đế ngày xưa, liếc mắt đưa tình trước mặt em đã không nói gì, anh còn muốn đưa tất cả về đây sao?
Trong thâm tâm chẳng phải Dương Thần đã nói đó là ý muốn thôi sao, nhưng giây phút này đương nhiên là phải để nó trôi qua, ho nhẹ hai tiếng nói:
- Nhược Khê à, em nghe anh giải thích, anh chưa bao giờ bắt em phải chịu đựng, nếu em không đồng ý, cùng lắm sao này sẽ không ở cùng nhau mà…
- Anh không cần nói nữa, sống với anh hơn một năm rồi, cho dù em không đoán được hết, cũng biết bản tính anh muốn gì mà.
Lâm Nhược Khê lắc đầu nói:
- Vốn dĩ, em nghĩ rằng chỉ cần mắt nhắm mắt mở, chỉ cần không nhìn thấy quá nhiều, thì có thể chịu đựng những chuyện này.
- Nếu như anh không thể bỏ rơi họ, mà em thì không thể rời xa anh, vậy thì mỗi người nhường một bước, chẳng phải người ta từng nói, tình yêu là phải khoan dung sao?
Nhưng vừa nãy khi em nhìn thấy những căn phòng đó, em mới phát hiện rằng đó không phải là chuyện muốn làm thì làm. Nhìn thấy cuộc đời thật sự, với lý tưởng của em, là hoàn toàn khác nhau.
Bây giờ tâm trí em đang rối bời, coi như hãy để em bình tâm lại, anh nghỉ sớm đi có được không?
Dương Thần thật sự không còn gì để nói, lời người phụ nữ đã kết án nặng nề, không còn cứu vãn được.
Không khỏi cười nói:
- Vậy anh đưa em đến phòng ngủ, đêm nay em ngủ ở đó đi, anh không phiền em nữa, anh sẽ ngủ phòng kế bên.
- Ừ.
Hai người lên lầu, Dương Thần dẫn Lâm Nhược Khê đến một căn phòng ngủ rộng lớn.
Điều đặc biệt của căn phòng ngủ này, chính là sự thiết kế khó tránh khỏi nhô ra, khiến cho ba mặt của căn phòng đều là thủy tinh công nghiệp.
Những tấm thủy tinh trong suốt này khi nhìn vào từ bên ngoài, chỉ có màu xanh đen, hòa với màu sắc của thành phố, mà khi nhìn từ bên trong, thì có thể quan sát được cảnh biển bao la.
Nhưng sự thiết kế tinh tế đó, không làm cho Lâm Nhược Khê phấn chấn, ánh mắt hiện giờ của cô, đang hướng về chiếc giường trong phòng mà cô không thể không chú ý…
Kích thước của chiếc giường, chiều dài và chiều rộng ít nhất cũng phải hơn 5m.
Hiển nhiên là vượt quá yêu cầu đặc biệt, trên chiếc giường lớn kiên cố, đang trải một chiếc đệm nhung mềm mại, còn có mấy chiếc gối xốp lớn.
Lâm Nhược Khê với hơi thở lạnh lùng, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Dương Thần, nói lạnh lùng:
- Anh thật là chu đáo.
Dương Thần muốn đập đầu xuống đất cho rồi!
Sao chính mình lại quên vụ này!
Đây là mình đặc biệt vì có thể lăn lộn trên giường cùng với những người phụ nữ trải giường, nhờ Ron từ Myamar nhập khẩu gỗ lim cao cấp, điêu khắc xong sau đó thành chiếc giường siêu lớn.
Vốn nghĩ là một món “bảo bối” dùng để khuấy động một chút, nhưng giờ đây, lại biến thành thứ chọc giận Lâm Nhược Khê.
- Cái đó…À…Bà xã…Nhược Khê…em yêu! Đừng đi mà!
Dương Thần càng gọi càng lớn tiếng, bởi vì Lâm Nhược Khê đã lập tức quay đầu bỏ đi.
Chuyện này còn đáng giận hơn chuyện để trống cả hai mươi mấy phòng! Bởi vì đây là ý đồ lộ liễu đến không thể hơn được nữa!
Chiếc giường dài rộng đến 5m, đây có thể nằm được bao nhiêu cô đây?
Dương Thần đuổi theo Lâm Nhược Khê, nhưng Lâm Nhược Khê không có vẻ gì muốn dừng lại.
Đi đến một căn phòng kế bên, mở cửa phòng, tiến vào trong, Lâm Nhược Khê quay người vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Tuy em không phải là tiểu thư con nhà danh giá gì, càng không phải là công chúa vương gia, nhưng em là một người trong sạch có sự tôn nghiêm của chính mình.
Nếu anh cảm thấy em có thể chịu đựng việc chồng mình cùng một đám phụ nữ tìm hoan lạc trên một chiếc giường, thì anh đã sai, em yêu anh, nhưng không vì thế mà em tự biến mình thì một kẻ không biết phải trái, không biết xấu hổ!
Nói xong, người phụ nữ đóng của phòng ‘ầm’ một cái!
Dương Thần đứng trân trân trước cửa phòng, đầu óc trống rỗng.
Đợi thêm mười mấy giây sau, trong lòng mới trỗi dậy sự áy náy vô hạn, niềm đau thương, còn một chút chua chát.
Còn gì là đêm tân hôn nữa?
Bởi vì những căn phòng không ai ở, một chiếc giường lớn chưa ai nằm, mình đã biến thành một kẻ nói dối vô đạo, đại danh từ thối nát sao?
Cũng không biết nên trách ý nghĩ của mình không được chu toàn, hay là sự mẫn cảm của Lâm Nhược Khê không chịu nghe lời giải thích, Dương Thần thật muốn chạy ngay ra ngoài, nhảy vào hồ nước lạnh mà hét thật to!
Phải chi mình đã từng làm những chuyện này thì cũng không nói gì, đằng này mình còn chưa phạm tội mà!
Dưới sự phiền muộn, Dương Thần đứng ngoài cửa phòng, nghĩ xem làm thế nào để xua đi cơn nóng giận của Lâm Nhược Khê.
Không thể để vừa mới kết hôn xong, tuần trăng mật còn chưa hưởng, mà đã bắt đầu gây chiến rồi.
Mà khi vào phòng, người phụ nữ còn mặc áo cưới, ngoại trừ đôi mắt đẹp có đôi phần ướt át, cũng có chút đau đầu không biết phải làm sao.
Nhìn thấy tất cả những thứ này, cứ như là tạt gáo nước lạnh vào lòng còn vừa mới ngọt ngào của cô, đợi đến khi sự ngọt ngào qua đi, từng nhát dao cứa lên, rắc lên một lớp muối đau như cắt.
Cô biết Dương Thần không phải cố ý nói những thứ này để chọc tức cô, nhưng trùng hợp là những thứ sớm đã chuẩn bị lại làm cho cô khó mà chấp nhận.
Chẳng lẽ hắn cho là mình dễ bị ức hiếp! Lại dễ bị thuyết phục như vậy sao?
Lâm Nhược Khê khắp người như không còn chút sức lực, còn chưa kịp bước đến bên giường, đã ngồi phịch xuống tấm thảm lông cừu mềm mại, ôm hai đầu gối, đầu tựa vào hai cánh tay, khóc òa lên.
Dương Thần đứng ngoài cửa phòng nghe thấy tiếng này, tuy không nghĩ ra cách gì để được tha thứ, nhưng lại không thể luôn luôn trong lúc phụ nữ cần an ủi nhất lại trốn tránh.
Hít một hơi thật sâu, Dương Thần bước đến, định mở cánh cửa vốn không bị khóa ra.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần rung lên.
Lúc đến thì không gọi, đợi đến cái giờ phút quan trọng thì lại gọi!
Dương Thần thầm chửi một câu, sớm không gọi lại vào cái thời điểm quan trọng ai mà to gan như vậy?
Móc ra xem, Dương Thần bị kích động một trận, không ngờ lại là tên Lý Độn gọi đến!
Tên kia biết mình đã kết hôn, sẽ không phải canh đúng giờ gọi đến làm phiền mình chứ, nhưng tiếc là tên đó gọi không đúng lúc rồi, giờ đây mình cũng chẳng có gì tốt đẹp.
Bất đắc dĩ thở dài, Dương Thần nhấc ống nghe, nói:
- Cái tên tiểu tử này…
Không đợi Dương Thần nói gì, Lý Độn ở đầu dây đang hét điên cuồng cắt đứt lời hắn.
- Mẹ kiếp! Lão Dương! Tình huống khẩn cấp, mau về đây cứu mạng!
Hắn bế tắc cả một ngày, ngóng sao ngóng trăng thì cũng chỉ mong vào thời khắc này thôi, vào lúc này lại cứ làm bể manh mối, vậy mà được sao?
- Động phòng à?
Lâm Nhược Khê cười hí hả, liếc Dương Thần một cái:
- Lúc lần đầu gặp anh, chẳng phải chúng mình đã làm rồi đấy sao? Còn động phòng gì nữa, muộn lắm rồi, em phải đi ngủ, chúc anh ngủ ngon.
Nói xong, Lâm Nhược Khê mân mê tà váy lên lầu.
Gương mặt Dương Thần trề ra, líu lưỡi định nói cái gì, nhưng lại không biết nên nói từ đâu.
Đi theo người phụ nữ, Dương Thần hết lòng cười tươi nói:
- Nhược Khê, hôm này là ngày tốt, nếu không làm cái gì đó, chẳng phải sẽ không được trọn vẹn sao, cuộc hôn nhân của chúng ta sao chỉ có thể lưu lại niềm hối tiếc?
Lâm Nhược Khê không mặn mà nói:
- Em cảm thấy đã trọn vẹn lắm rồi, xem thì cũng được xem rồi, ăn cũng ăn rồi, mặc cũng mặc rồi, quà cũng đã có, em rất mãn nguyện.
Dương Thần gượng cười:
- Nhưng chuyện nên làm vẫn chưa làm…
Lâm Nhược Khê đột nhiên xoay người lại, nói lạnh lùng:
- Nếu như em làm với anh, thì em sẽ có thai không?
- A…
Dương Thần kinh ngạc nhìn Lâm Nhược Khê, lắc đầu nói:
- Sẽ rất khó, gần như là không thể…Không phải lúc trước anh đã nói rồi sao, tố chất thân thể hiện giờ của anh rất mạnh, các em ít nhất phải tới thời kỳ hóa thần, mới có khả năng mang thai.
Từ lúc Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh của Dương Thần chỉ còn thứ bảy, Thì tố chất thân thể chỉ còn 7, khiến cho cô không thể mang thai, nếu không thì với bản tính phong lưu của Dương Thần, sợ rằng khắp nơi trên thế giới đều có con cái của hắn.
Hiện giờ đang trải qua chín ngày tầng thứ nhất Thái Thanh Thần Lôi của kiếp Thần Lôi, căn cứ theo bình thường mà nói, đã là giai đoạn thứ nhất của thời kỳ Độ Kiếp, nói là Kỳ Hóa Thần có thể có thai, cũng cần xem tỷ lệ lớn nhỏ, dù sao đây cũng không phải thực lực của thời kỳ Độ Kiếp Kỳ tầm thường.
Lâm Nhược Khê nói:
- Nếu cho dù chúng ta có làm gì đi chăng nữa, cũng không thể mang thai, vậy có nghĩa là cho dù kết quả gì cũng không có kết quả, em không có hứng thú.
Vậy cũng được sao?
Dương Thần sắp khóc, rối ren cười nói:
- Bà xã, chẳng phải em đang đùa với anh sao, đâu có cặp vợ chồng nào khi làm chuyện đó đều nghĩ đến chuyện mang thai chứ? Hơn nữa chẳng phải trước kia em đã hứa với anh sao…
- Chẳng phải phụ nữ thường thay đổi sao, bây giờ em lại thay đổi rồi.
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói.
- Vậy cũng được sao?
- Sao lại không được?
Lâm Nhược Khê liếc hắn một cái.
- Đương nhiên, nếu như anh đòi cho bằng được, em cũng không ngăn được anh, như vừa nãy em đã nói, dù sao thì cũng đâu có kết quả.
Dương Thần nghiêm ngay nét mặt:
- Sao em lại nói thế, anh không muốn em tự cho rằng mình như món đồ chơi, em biết là anh sẽ không như thế mà, nếu em không đồng ý, thì nhất định anh sẽ không làm.
Lần này sắc mặt Lâm Nhược Khê dịu lại, có chút mệt mỏi, cô nói:
- Đúng là em hơi quá đáng, nhưng khi nghĩ đến chuyện trong đầu anh luôn muốn cả căn phòng đều là phụ nữ trong đó, thì lòng em rất bực bội, em không muốn cãi nhau với anh, cũng không muốn chiến tranh lạnh với anh, bởi vì hôm nay là ngày tân hôn của chúng ta.
Nhưng em thật sự không muốn ngủ với anh trong lúc này, em sợ ngày vui này sẽ bị hỏng mất, tuy nhiên…Đã không còn thoải mái nữa…
Dương Thần bất lực nói:
- Sao em lại cứ nghĩ đến chuyện đó, anh chỉ nói thế thôi, vẫn còn chưa thực hiện kia mà…
- Có khác biệt gì sao?
Không kiềm được, Lâm Nhược Khê lại quát to, tức giận nói:
- Bây giờ chỉ cần nhìn thấy cửa phòng, là đầu óc lại chứa đầy ý nghĩ xấu xa của anh! Anh lại tưởng mình như vị hoàng đế ngày xưa, liếc mắt đưa tình trước mặt em đã không nói gì, anh còn muốn đưa tất cả về đây sao?
Trong thâm tâm chẳng phải Dương Thần đã nói đó là ý muốn thôi sao, nhưng giây phút này đương nhiên là phải để nó trôi qua, ho nhẹ hai tiếng nói:
- Nhược Khê à, em nghe anh giải thích, anh chưa bao giờ bắt em phải chịu đựng, nếu em không đồng ý, cùng lắm sao này sẽ không ở cùng nhau mà…
- Anh không cần nói nữa, sống với anh hơn một năm rồi, cho dù em không đoán được hết, cũng biết bản tính anh muốn gì mà.
Lâm Nhược Khê lắc đầu nói:
- Vốn dĩ, em nghĩ rằng chỉ cần mắt nhắm mắt mở, chỉ cần không nhìn thấy quá nhiều, thì có thể chịu đựng những chuyện này.
- Nếu như anh không thể bỏ rơi họ, mà em thì không thể rời xa anh, vậy thì mỗi người nhường một bước, chẳng phải người ta từng nói, tình yêu là phải khoan dung sao?
Nhưng vừa nãy khi em nhìn thấy những căn phòng đó, em mới phát hiện rằng đó không phải là chuyện muốn làm thì làm. Nhìn thấy cuộc đời thật sự, với lý tưởng của em, là hoàn toàn khác nhau.
Bây giờ tâm trí em đang rối bời, coi như hãy để em bình tâm lại, anh nghỉ sớm đi có được không?
Dương Thần thật sự không còn gì để nói, lời người phụ nữ đã kết án nặng nề, không còn cứu vãn được.
Không khỏi cười nói:
- Vậy anh đưa em đến phòng ngủ, đêm nay em ngủ ở đó đi, anh không phiền em nữa, anh sẽ ngủ phòng kế bên.
- Ừ.
Hai người lên lầu, Dương Thần dẫn Lâm Nhược Khê đến một căn phòng ngủ rộng lớn.
Điều đặc biệt của căn phòng ngủ này, chính là sự thiết kế khó tránh khỏi nhô ra, khiến cho ba mặt của căn phòng đều là thủy tinh công nghiệp.
Những tấm thủy tinh trong suốt này khi nhìn vào từ bên ngoài, chỉ có màu xanh đen, hòa với màu sắc của thành phố, mà khi nhìn từ bên trong, thì có thể quan sát được cảnh biển bao la.
Nhưng sự thiết kế tinh tế đó, không làm cho Lâm Nhược Khê phấn chấn, ánh mắt hiện giờ của cô, đang hướng về chiếc giường trong phòng mà cô không thể không chú ý…
Kích thước của chiếc giường, chiều dài và chiều rộng ít nhất cũng phải hơn 5m.
Hiển nhiên là vượt quá yêu cầu đặc biệt, trên chiếc giường lớn kiên cố, đang trải một chiếc đệm nhung mềm mại, còn có mấy chiếc gối xốp lớn.
Lâm Nhược Khê với hơi thở lạnh lùng, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Dương Thần, nói lạnh lùng:
- Anh thật là chu đáo.
Dương Thần muốn đập đầu xuống đất cho rồi!
Sao chính mình lại quên vụ này!
Đây là mình đặc biệt vì có thể lăn lộn trên giường cùng với những người phụ nữ trải giường, nhờ Ron từ Myamar nhập khẩu gỗ lim cao cấp, điêu khắc xong sau đó thành chiếc giường siêu lớn.
Vốn nghĩ là một món “bảo bối” dùng để khuấy động một chút, nhưng giờ đây, lại biến thành thứ chọc giận Lâm Nhược Khê.
- Cái đó…À…Bà xã…Nhược Khê…em yêu! Đừng đi mà!
Dương Thần càng gọi càng lớn tiếng, bởi vì Lâm Nhược Khê đã lập tức quay đầu bỏ đi.
Chuyện này còn đáng giận hơn chuyện để trống cả hai mươi mấy phòng! Bởi vì đây là ý đồ lộ liễu đến không thể hơn được nữa!
Chiếc giường dài rộng đến 5m, đây có thể nằm được bao nhiêu cô đây?
Dương Thần đuổi theo Lâm Nhược Khê, nhưng Lâm Nhược Khê không có vẻ gì muốn dừng lại.
Đi đến một căn phòng kế bên, mở cửa phòng, tiến vào trong, Lâm Nhược Khê quay người vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Tuy em không phải là tiểu thư con nhà danh giá gì, càng không phải là công chúa vương gia, nhưng em là một người trong sạch có sự tôn nghiêm của chính mình.
Nếu anh cảm thấy em có thể chịu đựng việc chồng mình cùng một đám phụ nữ tìm hoan lạc trên một chiếc giường, thì anh đã sai, em yêu anh, nhưng không vì thế mà em tự biến mình thì một kẻ không biết phải trái, không biết xấu hổ!
Nói xong, người phụ nữ đóng của phòng ‘ầm’ một cái!
Dương Thần đứng trân trân trước cửa phòng, đầu óc trống rỗng.
Đợi thêm mười mấy giây sau, trong lòng mới trỗi dậy sự áy náy vô hạn, niềm đau thương, còn một chút chua chát.
Còn gì là đêm tân hôn nữa?
Bởi vì những căn phòng không ai ở, một chiếc giường lớn chưa ai nằm, mình đã biến thành một kẻ nói dối vô đạo, đại danh từ thối nát sao?
Cũng không biết nên trách ý nghĩ của mình không được chu toàn, hay là sự mẫn cảm của Lâm Nhược Khê không chịu nghe lời giải thích, Dương Thần thật muốn chạy ngay ra ngoài, nhảy vào hồ nước lạnh mà hét thật to!
Phải chi mình đã từng làm những chuyện này thì cũng không nói gì, đằng này mình còn chưa phạm tội mà!
Dưới sự phiền muộn, Dương Thần đứng ngoài cửa phòng, nghĩ xem làm thế nào để xua đi cơn nóng giận của Lâm Nhược Khê.
Không thể để vừa mới kết hôn xong, tuần trăng mật còn chưa hưởng, mà đã bắt đầu gây chiến rồi.
Mà khi vào phòng, người phụ nữ còn mặc áo cưới, ngoại trừ đôi mắt đẹp có đôi phần ướt át, cũng có chút đau đầu không biết phải làm sao.
Nhìn thấy tất cả những thứ này, cứ như là tạt gáo nước lạnh vào lòng còn vừa mới ngọt ngào của cô, đợi đến khi sự ngọt ngào qua đi, từng nhát dao cứa lên, rắc lên một lớp muối đau như cắt.
Cô biết Dương Thần không phải cố ý nói những thứ này để chọc tức cô, nhưng trùng hợp là những thứ sớm đã chuẩn bị lại làm cho cô khó mà chấp nhận.
Chẳng lẽ hắn cho là mình dễ bị ức hiếp! Lại dễ bị thuyết phục như vậy sao?
Lâm Nhược Khê khắp người như không còn chút sức lực, còn chưa kịp bước đến bên giường, đã ngồi phịch xuống tấm thảm lông cừu mềm mại, ôm hai đầu gối, đầu tựa vào hai cánh tay, khóc òa lên.
Dương Thần đứng ngoài cửa phòng nghe thấy tiếng này, tuy không nghĩ ra cách gì để được tha thứ, nhưng lại không thể luôn luôn trong lúc phụ nữ cần an ủi nhất lại trốn tránh.
Hít một hơi thật sâu, Dương Thần bước đến, định mở cánh cửa vốn không bị khóa ra.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần rung lên.
Lúc đến thì không gọi, đợi đến cái giờ phút quan trọng thì lại gọi!
Dương Thần thầm chửi một câu, sớm không gọi lại vào cái thời điểm quan trọng ai mà to gan như vậy?
Móc ra xem, Dương Thần bị kích động một trận, không ngờ lại là tên Lý Độn gọi đến!
Tên kia biết mình đã kết hôn, sẽ không phải canh đúng giờ gọi đến làm phiền mình chứ, nhưng tiếc là tên đó gọi không đúng lúc rồi, giờ đây mình cũng chẳng có gì tốt đẹp.
Bất đắc dĩ thở dài, Dương Thần nhấc ống nghe, nói:
- Cái tên tiểu tử này…
Không đợi Dương Thần nói gì, Lý Độn ở đầu dây đang hét điên cuồng cắt đứt lời hắn.
- Mẹ kiếp! Lão Dương! Tình huống khẩn cấp, mau về đây cứu mạng!