Lý Độn đã bị tổn thất chân nguyên khá nhiều, đan điền lúc này hư không cực độ, lại bị công kích liên tục, mặt mày không còn sinh khí.
Nhưng người đàn ông giờ đây giống như một chiến thần không thể đánh bại, đôi mắt rực lửa, nghênh đón năm tên quái vật nửa giống người đang dần tiếp cận, ngạo nghễ đứng dậy!
Đường Tâm nhìn người đàn ông đang che chắn trước mặt mình, cổ họng khô khốc không thể nói lên tiếng nào, ánh mắt ngấn lệ, tràn đầy đau thương và hối hận khôn cùng.
Năm tên đàn ông mắt đỏ ngầu như không hề có ý nương tay.
Sau khoảng cách cự ly chỉ còn mười mấy mét, năm tên đột tách ra, lại vào thế bao vây, dự định sẽ ra đòn sát thủ cuối cùng với Lý Độn!
Lý Độn hết sức chú ý, khả năng chống chọi với cả năm tên vô cùng xa vời, anh ta cũng không hề tỏ chút thái độ sẽ buông xuôi!
Vào lúc quyết tử, 5 tên đó nhanh như điện xẹt, xé gió đột ngột tiếp cận Lý Độn!
Lý Độn nhún người xuống, mũi chân tích tụ lượng chân khí lớn, như mùa thu lá vàng rơi rụng bị cuống lên cao.
Trong không khí phát ra một tiếng nổ xong, đồng thời vào lúc cả 5 tên đều bị văng xa mấy mét, Lý Độn cũng chịu ảnh hưởng của lực công kích ngược lại văng xa mấy mét!
Chỉ là, một Lý Độn đã liên tục chống chọi với 5 tên, đôi chân đã gần như không còn sức đứng vững.
Đầu óc của 5 tên đàn ông, không để cho Lý Độn kịp phản ứng, cùng xông cả lên nhất quyết đưa anh về Tây Thiên!
Đường Tâm đang thấy trước mặt Lý Độn sẽ bị 5 tên đó vây giết, với sự sợ hãi tột độ, không kiềm được mà gào thét lên!
Nhưng vào lúc đó, một uy lực tựa thiên thần, đang giáng xuống trực tiếp!
“Ầm”.
Một trận cuồng phong nổi lên, bụi đất bay mù trời trong cái khu vực nhỏ bé này!
5 tên đàn ông bị một lực hùng mạnh đánh bật ra!
Lùi về sau mấy mét, vừa định ngẩng đầu lên, theo bản năng như muốn biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, đã xuất hiện trước mặt Lý Độn!
Dương Thần vừa kịp đến hiện trường, quay đầu nhìn một Lý Độn cười mà vẫn đang phun máu, nhíu mày hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Lý Độn đã không còn hơi sức để nói hết câu, răng môi đều nhuộm đầy máu, chỉ biết gục trên đất, giống như đã mất hết toàn bộ sinh lực, không ngừng cười ngu ngơ.
Đường Tâm sau phút kinh hãi, khóc nấc lên:
- Dương thiếu gia, hãy mau cứu Lý Độn! Anh ấy bị thương nhiều lắm!! Oa…
Dương Thần có chút nghi hoặc nhìn Đường Tâm một cái, lại nhìn Lý Độn với vết thương khắp nơi, nói:
- Không sao đâu, không bị thương đến những chỗ nguy hiểm, sức khỏe anh ta tốt, đợi tôi chữa trị, anh ta sẽ khỏe nhanh thôi.
Vừa lúc đang nói đến đây, 5 tên sát thủ mắt đỏ ngầu lên giận dữ.
Phát ra những âm thanh như quái thú, 5 tên đàn ông sử dụng sức lực hung hãn hơn, xông đến Dương Thần!
Dương Thần không né tránh, vẫn đứng yên tại chỗ, mặc kệ các quyền cước tung lên người, lên ngực, lên hông.
Các quyền cước đó khi sắp chạm vào thân thể, đã bị lực Thiên Địa Diễn Sinh Chi Lực quấn vào trong!
5 tên đàn ông đau đớn gào thét, bởi vì tay chân của họ không ngừng bị sức mạnh của Thiên Địa Chi Lực vắt kiệt, các thớ thịt và huyết mạch đều bị rời rạc ra!
Sau cùng, tiếp đến, các xương cốt của họ cũng bị rời ra! Tất cả vỡ vụn thành đống xương và thớ tàn thịt!
Một cảnh tượng tàn nhẫn, khiến cho Đường Tâm sợ đến trắng bệch cả gò má, đến Lý Độn đang nằm trên đất cũng trợn ngược mắt lên.
Dương Thần cũng là nhíu thẳng mày, với sức mạnh của Thiên Địa Diễn Sinh Chi Lực hiện nay của mình, một thân thể có thể chống chọi với uy lực mãnh thú này, cũng là rất ít.
Các tên đó đến nửa phần tu luyện cũng không có, chỉ đơn thuần là sức mạnh cơ bắp, lại có thể vây đánh một Lý Độn có Tiên Thiên hậu kỳ đến bước đường cùng, đó thật sự không phải là chuyện mà loài người bình thường có thể làm được!
Đột ngột, một tia sáng lóe lên!
Dương Thần nghĩ đến, tố chất thân thể của những tên này, sao lại có sức mạnh thân thể, với tình trạng khi hoàn toàn chưa được tu luyện giống của mình.
Hay là, lại là cái tên Nghiêm Bất Vấn đang giở trò?
Rốt cục là hắn ta đã dùng gien của mình vào bao nhiêu thân thể đã cải tạo?
Sợ rằng chỉ có mình, sẽ trên cơ sở hoàn toàn chưa được tu luyện, dựa vào năng lực tự hồi phục sau khi được Thần Quang chiếu rọi, có thể bị soi rọi bởi Thiên Địa Chi Lực như thế, thì sẽ không thể bị hủy diệt!
Nhưng tha là như vậy, chưa đến mười mấy phút sau, 5 tên đàn ông đã bị Dương Thần hóa thành năm bãi máu vụn, dung hòa vào rừng gỗ sam, biến thành phân bón.
Đợi đến lúc đó, Dương Thần mới xoay người, quỳ xuống đỡ Lý Độn đứng lên, không màng đến việc máu dây cả vào áo, nói:
- Anh tự giữ chân khí trong đan điền, tôi sẽ dẫn dụ kinh mạch làm anh tự hồi phục, cả hai cùng hợp sức, sẽ khỏe lại nhanh thôi.
Lý Độn lúc này đã không còn hi hi ha ha nữa, đau đến nỗi mặt mũi cũng biến dạng, nhưng cũng miễn cưỡng gật đầu, ngồi xuống xếp bằng.
Dương Thần một tay đỡ lấy sau lưng Lý Độn, hội tụ Chu Thiên Diễn Sinh Chi Lực, một lực chân nguyên đặc thù bừng bừng sức sống, vào trong thông suốt!
Lý Độn tuy biết rằng, việc tu luyện của Dương Thần cao hơn anh ta không phải chỉ một chút, chắc chắn sẽ có sức công kích mạnh, cho nên đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng lúcThiên Địa Chi Lực của Dương Thần tràn vào các mạch máu, anh ta thiếu điều chưa gào thét lên!
- Tôi…Tôi đi! Lão Dương anh muốn chữa trị cho tôi hay là giết chết tôi đây?
- Anh có ý gì đây?
Dương Thần nhíu mày:
- Kinh mạch của anh có thể chịu đựng được, không lẽ anh sợ đau sao?
- Anh…
Lý Độn khóc không ra nước mắt, cái ý nghĩ rằng cái tên này đang đánh mình, “chỉ cần không chết là tốt” đang giúp ích cho việc trị liệu!
Cũng không có thể chịu thua, Lý Độn cố gắng khống chế pháp môn mật tông của mình, dẫn truyền Thiên Địa Chi Lực của Dương Thần.
“Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh” trở thành một môn công pháp chiến đấu mà nói, thật ra cũng không xuất sắc, tất cả biện pháp thắng địch, đều do Dương Thần tự mày mò.
Nhưng về môn pháp trị liệu, thì đúng là thần công tái thế!
Lý Độn chỉ cảm thấy, tứ chi xương cốt, và cả các kinh mạch lớn nhỏ, tuy rằng sức mạnh chân nguyên hạo nhiên vượt qua sự suy tính của mình cảm thấy đau nhức, thậm chí có một số chỗ như bị nứt toác ra, nhưng tiếp theo đó, thì đúng là hồi phục tức thì!
Và một khi kinh mạch hồi phục, đồng thời cảm thấy mạnh mẽ hơn ban nãy, cũng dần dần khuếch trương!
Cắn chặt răng, cố gắng chịu đau, Lý Độn ổn định thần niệm, Tiên Thiên chân khí của lực đan điền dựa vào Thiên Địa Chi Lực dần dần hồi phục mạnh mẽ!
Anh ta biết rằng, cơ hội này không nhiều, bởi vì không phải cứ mỗi lần Dương Thần giúp anh ta, đều có được sự đột phá, tu luyện đến một cảnh giới nào đó, thì sự khuếch trương ở cảnh giới này cũng rất hạn chế.
Không cần đến cảnh giới tiếp theo, mơ hồ khuếch trương quá mức thực lực không phải của mình, chỉ làm cho tâm đ*o chịu nhiều ảnh hưởng của ngoại giới, làm mất đi khả năng tiến bước!
Trong quá trình này, Đường Tâm đến thở cũng không dám thở mạnh, im lặng quỳ sang một bên.
Đến lúc thấy Lý Độn đã lấy lại chút hơi sức, Đường Tâm mới thở phào một cái, chùi chùi lên gương mặt đã lấm lem, để lộ một nụ cười an ủi.
Dương Thần tuy rằng đang giúp Lý Độn mở rộng kinh mạch và khí huyết, nhưng đối với hắn mà nói thì chuyện này dễ như trở bàn tay, cho nên lúc thư giãn, nhìn Đường Tâm vài cái, khóe miệng không giấu được để lộ một chút hứng thú.
Chỉ là, nhìn thấy cái bụng đã nhô lên đến không thể che đậy được của Đường Tâm, lại cảm thấy tiu nghỉu.
Quá trình này, đối với Lý Độn mà nói hình như là quá dài, nhưng thực tế cũng chỉ kéo dài mười phút mà thôi.
Lúc Dương Thần ngừng tay, cũng là lúc các vết thương của Lý Độn đã liền lại.
Mở to đôi mắt hổ ra, hai đường sáng lấp lóe, một tia nhìn hoan hỉ khó mà che dấu, khiến cho Lý Độn xem ra mặt mũi hồng hào.
- Anh thấy thế nào.
Đường Tâm không nhịn được hỏi.
Lý Độn nghe xong, lộ ra một nụ cười
- Em à, nếu như em hôn anh một cái, thì lập tức anh sẽ không sao hết.
Đường Tâm khựng lại một chút, sau đó đảo đảo cặp mắt, quay đầu đi chỗ khác,
- Xem ra anh ổn rồi đấy…
Lý Độn đã quen với cách diễn đạt vừa tốt vừa xấu này của Đường Tâm, lập tức quay đầu nói với Dương Thần:
- Lão Dương, may mà anh đến kịp, tôi còn lo là anh động phòng đến giây phút quan trọng, mà bỏ mặc tính mạng của anh em.
Trong lòng Dương Thần nghĩ nếu đúng là giây phút quan trọng thật, thì chắc không chừng sẽ trễ mất mười mấy phút, nhưng cái chính là mình đã không hề có một chút cơ hội nào!
- Anh không được chỉ mời tôi ăn mì sợi Lan Châu, đó mới là kết thúc có hậu, tuy rằng phần lớn là do thân thể của anh khá tốt, nhưng tôi cũng tốn không ít công sức đâu.
Dương Thần vỗ vỗ vai của Lý Độn.
- Huống chi tôi đã cứu anh và người yêu của anh.
- Đó là,
Lý Độn nhếch miệng cười:
- Tiên Thiên đại viên mãn đừng nhắc đến nữa, anh đã giúp tôi cứu Tâm Nhi, lần này ít nhất tôi sẽ mời anh bát mì tương xào!
Lý Độn đã bị tổn thất chân nguyên khá nhiều, đan điền lúc này hư không cực độ, lại bị công kích liên tục, mặt mày không còn sinh khí.
Nhưng người đàn ông giờ đây giống như một chiến thần không thể đánh bại, đôi mắt rực lửa, nghênh đón năm tên quái vật nửa giống người đang dần tiếp cận, ngạo nghễ đứng dậy!
Đường Tâm nhìn người đàn ông đang che chắn trước mặt mình, cổ họng khô khốc không thể nói lên tiếng nào, ánh mắt ngấn lệ, tràn đầy đau thương và hối hận khôn cùng.
Năm tên đàn ông mắt đỏ ngầu như không hề có ý nương tay.
Sau khoảng cách cự ly chỉ còn mười mấy mét, năm tên đột tách ra, lại vào thế bao vây, dự định sẽ ra đòn sát thủ cuối cùng với Lý Độn!
Lý Độn hết sức chú ý, khả năng chống chọi với cả năm tên vô cùng xa vời, anh ta cũng không hề tỏ chút thái độ sẽ buông xuôi!
Vào lúc quyết tử, 5 tên đó nhanh như điện xẹt, xé gió đột ngột tiếp cận Lý Độn!
Lý Độn nhún người xuống, mũi chân tích tụ lượng chân khí lớn, như mùa thu lá vàng rơi rụng bị cuống lên cao.
Trong không khí phát ra một tiếng nổ xong, đồng thời vào lúc cả 5 tên đều bị văng xa mấy mét, Lý Độn cũng chịu ảnh hưởng của lực công kích ngược lại văng xa mấy mét!
Chỉ là, một Lý Độn đã liên tục chống chọi với 5 tên, đôi chân đã gần như không còn sức đứng vững.
Đầu óc của 5 tên đàn ông, không để cho Lý Độn kịp phản ứng, cùng xông cả lên nhất quyết đưa anh về Tây Thiên!
Đường Tâm đang thấy trước mặt Lý Độn sẽ bị 5 tên đó vây giết, với sự sợ hãi tột độ, không kiềm được mà gào thét lên!
Nhưng vào lúc đó, một uy lực tựa thiên thần, đang giáng xuống trực tiếp!
“Ầm”.
Một trận cuồng phong nổi lên, bụi đất bay mù trời trong cái khu vực nhỏ bé này!
5 tên đàn ông bị một lực hùng mạnh đánh bật ra!
Lùi về sau mấy mét, vừa định ngẩng đầu lên, theo bản năng như muốn biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, đã xuất hiện trước mặt Lý Độn!
Dương Thần vừa kịp đến hiện trường, quay đầu nhìn một Lý Độn cười mà vẫn đang phun máu, nhíu mày hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Lý Độn đã không còn hơi sức để nói hết câu, răng môi đều nhuộm đầy máu, chỉ biết gục trên đất, giống như đã mất hết toàn bộ sinh lực, không ngừng cười ngu ngơ.
Đường Tâm sau phút kinh hãi, khóc nấc lên:
- Dương thiếu gia, hãy mau cứu Lý Độn! Anh ấy bị thương nhiều lắm!! Oa…
Dương Thần có chút nghi hoặc nhìn Đường Tâm một cái, lại nhìn Lý Độn với vết thương khắp nơi, nói:
- Không sao đâu, không bị thương đến những chỗ nguy hiểm, sức khỏe anh ta tốt, đợi tôi chữa trị, anh ta sẽ khỏe nhanh thôi.
Vừa lúc đang nói đến đây, 5 tên sát thủ mắt đỏ ngầu lên giận dữ.
Phát ra những âm thanh như quái thú, 5 tên đàn ông sử dụng sức lực hung hãn hơn, xông đến Dương Thần!
Dương Thần không né tránh, vẫn đứng yên tại chỗ, mặc kệ các quyền cước tung lên người, lên ngực, lên hông.
Các quyền cước đó khi sắp chạm vào thân thể, đã bị lực Thiên Địa Diễn Sinh Chi Lực quấn vào trong!
5 tên đàn ông đau đớn gào thét, bởi vì tay chân của họ không ngừng bị sức mạnh của Thiên Địa Chi Lực vắt kiệt, các thớ thịt và huyết mạch đều bị rời rạc ra!
Sau cùng, tiếp đến, các xương cốt của họ cũng bị rời ra! Tất cả vỡ vụn thành đống xương và thớ tàn thịt!
Một cảnh tượng tàn nhẫn, khiến cho Đường Tâm sợ đến trắng bệch cả gò má, đến Lý Độn đang nằm trên đất cũng trợn ngược mắt lên.
Dương Thần cũng là nhíu thẳng mày, với sức mạnh của Thiên Địa Diễn Sinh Chi Lực hiện nay của mình, một thân thể có thể chống chọi với uy lực mãnh thú này, cũng là rất ít.
Các tên đó đến nửa phần tu luyện cũng không có, chỉ đơn thuần là sức mạnh cơ bắp, lại có thể vây đánh một Lý Độn có Tiên Thiên hậu kỳ đến bước đường cùng, đó thật sự không phải là chuyện mà loài người bình thường có thể làm được!
Đột ngột, một tia sáng lóe lên!
Dương Thần nghĩ đến, tố chất thân thể của những tên này, sao lại có sức mạnh thân thể, với tình trạng khi hoàn toàn chưa được tu luyện giống của mình.
Hay là, lại là cái tên Nghiêm Bất Vấn đang giở trò?
Rốt cục là hắn ta đã dùng gien của mình vào bao nhiêu thân thể đã cải tạo?
Sợ rằng chỉ có mình, sẽ trên cơ sở hoàn toàn chưa được tu luyện, dựa vào năng lực tự hồi phục sau khi được Thần Quang chiếu rọi, có thể bị soi rọi bởi Thiên Địa Chi Lực như thế, thì sẽ không thể bị hủy diệt!
Nhưng tha là như vậy, chưa đến mười mấy phút sau, 5 tên đàn ông đã bị Dương Thần hóa thành năm bãi máu vụn, dung hòa vào rừng gỗ sam, biến thành phân bón.
Đợi đến lúc đó, Dương Thần mới xoay người, quỳ xuống đỡ Lý Độn đứng lên, không màng đến việc máu dây cả vào áo, nói:
- Anh tự giữ chân khí trong đan điền, tôi sẽ dẫn dụ kinh mạch làm anh tự hồi phục, cả hai cùng hợp sức, sẽ khỏe lại nhanh thôi.
Lý Độn lúc này đã không còn hi hi ha ha nữa, đau đến nỗi mặt mũi cũng biến dạng, nhưng cũng miễn cưỡng gật đầu, ngồi xuống xếp bằng.
Dương Thần một tay đỡ lấy sau lưng Lý Độn, hội tụ Chu Thiên Diễn Sinh Chi Lực, một lực chân nguyên đặc thù bừng bừng sức sống, vào trong thông suốt!
Lý Độn tuy biết rằng, việc tu luyện của Dương Thần cao hơn anh ta không phải chỉ một chút, chắc chắn sẽ có sức công kích mạnh, cho nên đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng lúcThiên Địa Chi Lực của Dương Thần tràn vào các mạch máu, anh ta thiếu điều chưa gào thét lên!
- Tôi…Tôi đi! Lão Dương anh muốn chữa trị cho tôi hay là giết chết tôi đây?
- Anh có ý gì đây?
Dương Thần nhíu mày:
- Kinh mạch của anh có thể chịu đựng được, không lẽ anh sợ đau sao?
- Anh…
Lý Độn khóc không ra nước mắt, cái ý nghĩ rằng cái tên này đang đánh mình, “chỉ cần không chết là tốt” đang giúp ích cho việc trị liệu!
Cũng không có thể chịu thua, Lý Độn cố gắng khống chế pháp môn mật tông của mình, dẫn truyền Thiên Địa Chi Lực của Dương Thần.
“Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh” trở thành một môn công pháp chiến đấu mà nói, thật ra cũng không xuất sắc, tất cả biện pháp thắng địch, đều do Dương Thần tự mày mò.
Nhưng về môn pháp trị liệu, thì đúng là thần công tái thế!
Lý Độn chỉ cảm thấy, tứ chi xương cốt, và cả các kinh mạch lớn nhỏ, tuy rằng sức mạnh chân nguyên hạo nhiên vượt qua sự suy tính của mình cảm thấy đau nhức, thậm chí có một số chỗ như bị nứt toác ra, nhưng tiếp theo đó, thì đúng là hồi phục tức thì!
Và một khi kinh mạch hồi phục, đồng thời cảm thấy mạnh mẽ hơn ban nãy, cũng dần dần khuếch trương!
Cắn chặt răng, cố gắng chịu đau, Lý Độn ổn định thần niệm, Tiên Thiên chân khí của lực đan điền dựa vào Thiên Địa Chi Lực dần dần hồi phục mạnh mẽ!
Anh ta biết rằng, cơ hội này không nhiều, bởi vì không phải cứ mỗi lần Dương Thần giúp anh ta, đều có được sự đột phá, tu luyện đến một cảnh giới nào đó, thì sự khuếch trương ở cảnh giới này cũng rất hạn chế.
Không cần đến cảnh giới tiếp theo, mơ hồ khuếch trương quá mức thực lực không phải của mình, chỉ làm cho tâm đ*o chịu nhiều ảnh hưởng của ngoại giới, làm mất đi khả năng tiến bước!
Trong quá trình này, Đường Tâm đến thở cũng không dám thở mạnh, im lặng quỳ sang một bên.
Đến lúc thấy Lý Độn đã lấy lại chút hơi sức, Đường Tâm mới thở phào một cái, chùi chùi lên gương mặt đã lấm lem, để lộ một nụ cười an ủi.
Dương Thần tuy rằng đang giúp Lý Độn mở rộng kinh mạch và khí huyết, nhưng đối với hắn mà nói thì chuyện này dễ như trở bàn tay, cho nên lúc thư giãn, nhìn Đường Tâm vài cái, khóe miệng không giấu được để lộ một chút hứng thú.
Chỉ là, nhìn thấy cái bụng đã nhô lên đến không thể che đậy được của Đường Tâm, lại cảm thấy tiu nghỉu.
Quá trình này, đối với Lý Độn mà nói hình như là quá dài, nhưng thực tế cũng chỉ kéo dài mười phút mà thôi.
Lúc Dương Thần ngừng tay, cũng là lúc các vết thương của Lý Độn đã liền lại.
Mở to đôi mắt hổ ra, hai đường sáng lấp lóe, một tia nhìn hoan hỉ khó mà che dấu, khiến cho Lý Độn xem ra mặt mũi hồng hào.
- Anh thấy thế nào.
Đường Tâm không nhịn được hỏi.
Lý Độn nghe xong, lộ ra một nụ cười
- Em à, nếu như em hôn anh một cái, thì lập tức anh sẽ không sao hết.
Đường Tâm khựng lại một chút, sau đó đảo đảo cặp mắt, quay đầu đi chỗ khác,
- Xem ra anh ổn rồi đấy…
Lý Độn đã quen với cách diễn đạt vừa tốt vừa xấu này của Đường Tâm, lập tức quay đầu nói với Dương Thần:
- Lão Dương, may mà anh đến kịp, tôi còn lo là anh động phòng đến giây phút quan trọng, mà bỏ mặc tính mạng của anh em.
Trong lòng Dương Thần nghĩ nếu đúng là giây phút quan trọng thật, thì chắc không chừng sẽ trễ mất mười mấy phút, nhưng cái chính là mình đã không hề có một chút cơ hội nào!
- Anh không được chỉ mời tôi ăn mì sợi Lan Châu, đó mới là kết thúc có hậu, tuy rằng phần lớn là do thân thể của anh khá tốt, nhưng tôi cũng tốn không ít công sức đâu.
Dương Thần vỗ vỗ vai của Lý Độn.
- Huống chi tôi đã cứu anh và người yêu của anh.
- Đó là,
Lý Độn nhếch miệng cười:
- Tiên Thiên đại viên mãn đừng nhắc đến nữa, anh đã giúp tôi cứu Tâm Nhi, lần này ít nhất tôi sẽ mời anh bát mì tương xào!