“Mẹ......” Tiếu Dĩnh vội vàng tiến lên kéo bà cụ, sao có thể cam lòng để con trai bị đánh? Bà cụ cũng chỉ ra vẻ vung gậy lên trên người anh đập đập, “Còn biết đường trở lại?” Bà cụ tức giận quát lớn.
Đôi mắt nhạy bén của Lăng Bắc Hàn dáo dác nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng cô đâu, có thể ở trên lầu.
“Cơm tối ăn được một ít lại nôn ra hết, đang ở trên lầu.” Tiếu Dĩnh nhìn Lăng Bắc Hàn, chỉ lên lầu, nhỏ giọng nói. "Cứ tiếp tục như vậy, sẽ xảy ra chuyện. Phụ nữ có thai là lớn nhất.” Tiếu phu nhân khẽ nói thêm với con trai, hy vọng Úc Tử Duyệt sẽ không tức giận đến sinh bệnh mới được.
Nghe nói cô ăn một chút lại nôn, lòng Lăng Bắc Hàn thắt lại, vội vã đi lên cầu thang. Buổi chiều dã huấn vừa xong anh lập tức trở lại doanh trại rồi vội vã chạy về chính là vì có thể nhìn thấy cô. Hơn nữa ngày mai toàn bộ doanh trại phải tham gia cuộc diễn tập không quân trên biển quy mô lớn.
Úc Tử Duyệt tắm xong, tóc cũng không lau khô, vô lực ngã xuống giường, tâm trạng vẫn đang kìm nén. Hai mắt như không có hồn nhìn lên trần nhà, ngẩn người, không nghĩ đến cái gì, không nhúc nhích, cảm giác mình giống như người chết.
Lăng Bắc Hàn đẩy cửa vào, trong phòng trang trí rất ấm áp, toàn bộ rèm của sổ được kéo lên, đèn giữa trần nhà sáng lên, hai màu đen trắng đối lập trên chiếc giường lớn, màu trắng càng nổi bật hơn.
Tóc ướt sũng, dù vẻ mặt không tái nhợt nhưng lại cực kỳ gầy yếu, so với nửa tháng trước cô đã gầy đi trông thấy. Hai mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà như không thấy anh, Lăng Bắc Hàn thất vọng đau khổ, ngồi xuống cạnh mép giường lo lắng gọi cô: “Duyệt Duyệt?”.
Úc Tử Duyệt như không nghe thấy lời anh, hai mắt vẫn vô hồn ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
“Úc Tử Duyệt?” Lăng Bắc Hàn bị dáng vẻ của cô dọa sợ, nhỏ giọng gọi, đôi tay đè bả vai, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Úc Tử Duyệt hoàn hồn, đối diện với gương mặt lo lắng của Lăng Bắc Hàn, trong lòng khẽ run, “Anh tránh ra...”. Cô nhìn anh chằm chằm, lạnh nhạt nói. Dáng vẻ lạnh lùng của cô khiến anh càng lo lắng hơn, “Sao vậy? Vẫn còn giận anh sao?” giọng dịu dàng, một tay giữ chặt sau lưng cô, một tay phủ sờ lên gương mặt cô, anh khàn giọng hỏi.
Bị anh vây vào trong ngực, ngửi mùi trên người anh, trong lòng Úc Tử Duyệt chua xót, “Tôi không muốn nhìn thấy anh! Anh đi đi! Đi!” kích động kêu gào xong, cảm giác toàn thân đều đang run rẩy.
Lăng Bắc Hàn cảm thấy cô vẫn còn tức giận, hơn nữa còn là rất tức giận, không hề buông cô ra, ngược lại ôm chặt lấy, vùi cơ thể gầy yếu của cô trước ngực mình. Úc Tử Duyệt giãy giụa cũng không có sức, cơm còn chưa ăn thì hơi sức ở đâu ra.
“Không cần tức giận, không cần nổi giận, anh xin lỗi, anh xin lỗi, không nên làm em tức giận. Không cần tức giận ......” ôm cô vào trong ngực, một bàn tay to xoa bụng của cô, nhẹ nhàng xoa, vừa hôn trán cô, vừa nhỏ giọng dụ dỗ.
Từ bụng truyền đến cảm giác ấm áp, cảm nhận được anh đang trấn an cô, Úc Tử Duyệt càng cảm thấy tủi thân, “Cút ngay! Tôi không lạ gì lời xin lỗi của anh! Khốn kiếp! Đồ bạc tình khốn kiếp! Cút!” Cô không có sức quát, gào thét, khóc lóc.
Tâm tình bị đè nén nửa tháng hóa thành nước mắt, liên tiếp tuôn trào. Cô muốn đánh anh nhưng ngay cả hơi sức giơ tay lên cũng không có. Tay nhỏ bé bóp chặt mu bàn tay của anh, mang theo phẫn hận. Cắn răng nghiến lợi nghĩ muốn cắn chết anh!
Bởi vì anh là quân nhân, không thể ở bên chăm sóc cô, coi như xong, đã thế anh còn lạnh nhạt với cô, la mắng cô? Càng nghĩ trong lòng lại càng tức, càng buồn khổ. Tại sao cô phải chịu anh chèn ép như vậy?? Anh có tư cách gì?
“Đừng khóc......” cúi đầu, nhìn người trong ngực nước mắt tuôn rơi, bàn tay anh lui tới gương mặt của cô, không ngừng lau nước mắt cho cô, càng lau lại càng không ngừng rơi xuống. “Khóc nhiều sẽ không tốt cho con chúng ta…” anh lại dụ dỗ nói.
“Không cần anh lo! Lăng Bắc Hàn! Anh làm tôi đau lòng, đi chết đi...... ưmh......” kêu khóc, miệng cũng bị anh chặn lại, nụ hôn dịu dàng mang theo trấn an rơi vào trên môi cô. Lăng Bắc Hàn tinh tế hôn cô, lưu luyến mà dây dưa.
Úc Tử Duyệt phản ứng nhanh nhẹn ngậm chặt miệng, cắn răng, không để cho lưỡi của anh đi vào, chỉ cảm thấy anh đang dịu dàng liếm, liếm môi của mình, cảm giác tỉ mỉ dịu dàng này khiến lòng cô mềm yếu không tự chủ được.
Quá lâu không được nếm hương vị ngọt ngào làm anh khó có thể kiềm chế mà tỉ mỉ thưởng thức, hồi lâu mới buông cô ra. Cô ở trong lòng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, thở dốc từng hồi. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn lưu lại giọt nước mắt chưa khô, hai mắt vừa đỏ vừa sưng.
“Đừng tức giận, cũng đừng khóc? Anh sẽ giải thích với em......” nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, Lăng Bắc Hàn mềm lòng dụ dỗ, chỉ cần ôm cô như vậy, cảm giác mệt mỏi liền tan biến.
“Nói xin lỗi cũng vô dụng! Anh đúng là khinh người. Lúc theo đuổi tôi cái gì cũng làm cho tôi, hiện tại bắt được đến tay rồi, tôi còn mang cục cưng, anh cũng không để ý đến. Khốn kiếp!” Úc Tử Duyệt Tâm chua xót nói, lòng tràn đầy uất ức không biết nên trút giận với anh như thế nào.
Lời của cô... làm anh há mồm bật cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, “Cái mũ này em chụp cũng thật lớn. Là anh không đúng, em có thai anh không nên chọc tức, em định vứt anh qua một bên sao?” Lăng Bắc Hàn rất bất đắc dĩ nhưng vẫn thừa nhận sai lầm.
Lần đó vốn dĩ là anh nên tức giận? Cũng không biện pháp, ai bảo bây giờ người ta là lão đại?
Anh nói như vậy, làm Úc Tử Duyệt rất hợp ý, cũng cảm thấy thái độ của anh coi như thành khẩn, cuối cùng thừa nhận là lỗi của anh rồi. Nhưng mà, rốt cuộc anh vẫn lạnh nhạt cô.
“Tôi không để ý tới anh, ngủ......” lạnh nhạt nói xong, giùng giằng lùi ra khỏi ngực anh. Lăng Bắc Hàn không buông tay, kéo khăn lông lau mái tóc ướt sũng cho cô, “Không lau khô, bị cảm lạnh thì sao?” nhỏ giọng trách móc cô.
Úc Tử Duyệt không trả lời, mặt lạnh, mặc cho anh giúp cô lau tóc.
“Cơm tối lại nôn hết?” sau khi lau tóc cho cô, nhìn gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, anh lại nhỏ giọng hỏi, Úc Tử Duyệt không để ý tới anh, còn xoay tầm mắt.
“Cùng anh xuống lầu ăn thêm chút nữa, anh còn chưa ăn gì. Ngày mai phải trở về, sau đó là một tháng diễn tập quân sự.....” Lăng Bắc Hàn ôm cô đến bên mép giường, ngồi xổm xuống mang giày cho cô, nhỏ giọng nói.
Vừa nghe nói anh ngày mai phải đi, còn là một tháng diễn tập quân sự, trong lòng Úc Tử Duyệt suy sụp, “Vậy anh trở về làm gì?” quát lên thật lớn, trong lòng cô thực sự không muốn, vừa tức giận vừa căm phẫn. Nhớ tới chị dâu Lệ Huyên mỗi ngày đều có anh trai ở cùng, bản thân mình lại.....
Lăng Bắc Hàn hiểu nỗi khổ trong lòng cô, nhìn cô lại khóc nữa, trong lòng không nỡ, xấu hổ, “Anh nhớ em và con trai..... đi suốt đêm trở về......” bắt tay của cô, phủ lên gương mặt mình, đôi mắt lạnh lẽo của Lăng Bắc Hàn rực sáng nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô, dịu dàng nói.
Làm sao không nhớ cô? Làm sao có thể không muốn? Anh cũng muốn ngày ngày ở bên cô, cùng cô chứng kiến đứa bé lớn lên, nhưng làm sao anh có thể làm như vậy?
Nghe lời nói thành khẩn của anh, lòng của Úc Tử Duyệt xúc động, nhìn anh đứng ở trước mặt cô, toàn thân quân trang, khuôn mặt hơi gầy, mặt mũi tiều tụy, trong lòng cô cũng không còn lý do, vừa nghĩ tới ngày mai anh lại phải đi, trong lòng càng đau.
Cúi người xuống, hai cánh tay ôm lấy cổ của anh, “Oa......” một tiếng, lại khóc tiếp......
Nhiều lời oán trách hơn nữa, khi đối mặt với thân phận quân nhân của anh cũng không thể nói ra. Muốn trách thì trách cô gả cho một quân nhân, muốn trách thì trách cô là một chị dâu quân nhân? Úc Tử Duyệt ôm anh nhưng vẫn khóc.
Lăng Bắc Hàn trở tay ôm cô, càng không ngừng vỗ về lưng của cô, “Đừng khóc, xuống lầu ăn cơm, để bà nhìn thấy lại chê cười em?” Lăng Bắc Hàn ôm cô đứng dậy, vừa đi, vừa trấn an nói.
Nghe nói muốn xuống lầu, Úc Tử Duyệt vội vàng ngừng khóc thút thít, cuống quýt lau nước mắt, “Anh thả tôi xuống? Sẽ bị mọi người thấy được......” xấu hổ nói, Lăng Bắc Hàn không chịu thả cô xuống, ôm cô đi thẳng xuống lầu.
Một nhà ba người nhìn Lăng Bắc Hàn ôm Úc Tử Duyệt mặc đồ ngủ xuống lầu, vừa sửng sốt vừa buồn cười, Úc Tử Duyệt nằm ở trong ngực Lăng Bắc Hàn, chỉ cảm thấy quá mất mặt. Bị anh ôm đi tới cạnh bàn ăn, đặt xuống.
“Dì Vương, còn thức ăn không?” Lăng Bắc Hàn gọi.
“Có, có. Tôi đi hâm nóng cho hai người.” Dì Vương mừng rỡ nói lớn, vợ chồng Lăng Chí Tiêu cười cười nhìn cảnh này, lên lầu, bà cụ cũng trở về phòng.
“Tôi không muốn ăn, ăn lại nôn, không bằng không ăn......” Úc Tử Duyệt nhìn thức ăn đặt ở trước mặt, cau mày nói.
“Ăn một chút, một chút thôi...... đây là cải trắng muối chua, rất ngon miệng, còn có dưa leo nữa, ăn một chút cơm đi?” Lăng Bắc Hàn nhẹ nhàng gắp cho cô cải trắng muối cùng với dưa leo, dụ dỗ cô.
"Anh ăn đi........Tôi không muốn ăn.” vẫn không có khẩu vị nhưng ngửi thấy mùi dấm trong ngực cũng dễ chịu hơn nhiều.
Lăng Bắc Hàn bưng cơm lên, gắp thức ăn, hì hụp từng ngụm. Quả thật anh rất đói bụng, ăn như hổ đói. Úc Tử Duyệt nhìn thấy trợn mắt há miệng, thật giống như thức ăn quá mức ngon miệng, không tự chủ cầm đũa lên, gắp một miếng dưa leo bỏ vào trong miệng.
Thấy dưa leo này có vị tươi mát vốn có, còn có vị chua của dấm, Úc Tử Duyệt say sưa ăn ngon lành.
“Một ít cơm...... canh này cũng không ngấy ......” Lăng Bắc Hàn thấy cô chịu ăn cơm, trong lòng mừng rỡ, lấy thêm cho cô một chén canh gà không có dầu, bảo cô ăn.
Úc Tử Duyệt vừa ăn vừa soi mói, sợ sẽ buồn nôn. Nhưng mà cũng may, cô ăn thật lâu cũng không cảm thấy muốn nôn, thỉnh thoảng nhìn Lăng Bắc Hàn ở phía trước ăn như hổ đói. Anh đói như vậy sao? Dường như ăn chén cơm thứ tư rồi, thật đúng là heo.
Lăng Bắc Hàn ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt ghét bỏ của cô, cầm giấy lau lau miệng, “Anh chính là heo.” giống như biết đọc suy nghĩ, nói với cô.
Úc Tử Duyệt sững sờ, làm sao anh biết cô đang trộm mắng anh ở trong lòng?
“Anh chính là heo. Đồ heo lười.” Úc Tử Duyệt cắn răng nói, gắp miếng dưa leo, phát ra tiếng nhai trong trẻo.
“Là anh, là anh......” Vợ của heo cũng không khá hơn chút nào? Lăng Bắc Hàn cười thầm trong, lại ép cô uống một chén cháo gà. Giống như nửa tháng này Úc Tử Duyệt mới được ăn no một bữa vậy!
Đỡ cô lên lầu, sau khi đỡ cô lên giường, Lăng Bắc Hàn sờ bụng của cô, dịu dàng hỏi “Đi khám thai bác sĩ nói thế nào?”.
“Xác định mang thai bảy tuần rồi, cục cưng tất cả đều bình thường......” Úc Tử Duyệt vẫn hơi lạnh nhạt nói, “Tôi ngủ? Tối nay anh ngủ trên sofa...... hoặc là ngủ thư phòng?” nói xong, trượt người xuống, kéo chăn, trùm người trong chăn.
Lăng Bắc Hàn không để ý cô, trước tiên là đến tủ quần áo lấy khăn rồi đến phòng tắm tắm rửa.
Nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm truyền đến, cảm nhận được anh đang ở đây, trong lòng cô ấm áp. Tâm tình đè nén lúc trước thư thái hơn nhiều, nhắm mắt lại, chỉ là nghĩ đến ngày mai anh lại phải đi, trong lòng cô rất khổ sở.
Nhưng mà, Úc Tử Duyệt, đây là người đàn ông mình lựa chọn! Quân nhân mình khâm phục.
Chỉ chốc lát sau, cảm thấy đệm giường bị lún xuống, chăn bị vén lên, trong lòng Úc Tử Duyệt nhẹ run, “Anh đi xuống. Không cho phép ngủ ở đây.” cô vội vã mở miệng, tức giận nói trái với lương tâm. Nhưng mà cô không dễ dàng tha thứ cho anh như vậy.
Lúc anh lạnh nhạt với cô, thật là không nể tình chút nào.
Lăng Bắc Hàn vừa muốn nằm xuống, bởi vì lời cô nói nên động tác cứng ngắc, “Anh không chạm vào em.....” cúi người xuống nhỏ giọng nói ở bên tai cô, hơi thở nam tính phả vào lỗ tai làm cô chấn động toàn thân.
“Anh có muốn chạm cũng không được. Đi xuống. Bác sĩ nói chia phòng ngủ......” lạnh nhạt nói, quả thật bác sĩ có căn dặn như vậy.
Lăng Bắc Hàn cười, “Bác sĩ đó sợ anh và em làm tình, sợ đứa nhỏ bị thương......” Lăng Bắc Hàn xê dịch người, lại nằm xuống.
Nói chuyện cũng chiếm tiện nghi của cô. Cái gì gọi là bác sĩ sợ cô làm tình với anh?
"Anh đi xuống. Ngủ trên sofa hay ngủ thư phòng là tùy anh chọn. Nhất định không được ngủ trên giường của tôi. Đi đi!” tức giận quát, đẩy thân thể anh, Lăng Bắc Hàn cảm thấy cô nghiêm túc, bất đắc dĩ cầm gối đầu, thất vọng xuống giường.
Lăng Bắc Hàn ôm chăn, tắt đèn, nằm xuống ở trên ghế sofa, hai mắt vẫn nhìn vị trí giường lớn, “Đừng tức giận nữa, vui vẻ lên chút...... đừng làm cho anh lo lắng......” trong bóng tối, anh nói từng chữ.
Anh sẽ lo lắng sao? Sợ rằng huấn luyện đã quên cô từ lâu rồi? Trong lòng Ức Tử Duyệt oán hận nghĩ.
Thấy cô không lên tiếng, Lăng Bắc Hàn chấp nhận, trong lòng buồn khổ, “Nhan Tịch đi rồi?” Anh cũng là mới vừa biết được tin tức này, nhớ tới Nhan Tịch, liền nhớ tới Lục Khải Chính, lo lắng an nguy của cậu ta.
Úc Tử Duyệt làm bộ như không nghe thấy, không để ý tới anh. Nhớ tới Nhan Tịch, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng, lo rằng cô ấy sống có tốt không......
Cô vẫn không để ý tới anh, Lăng Bắc Hàn cũng không hỏi nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, dần dần, hai người đều ngủ.
“Phịch......”
“aiz......”
Nửa đêm, chỉ nghe “Phịch” một tiếng, Úc Tử Duyệt thức giấc, nghe thấy giọng Lăng Bắc Hàn kêu đau, “Sao vậy?” Úc Tử Duyệt kinh hoảng hỏi, vội vàng ngồi dậy, bật đèn ở đầu giường.
Chỉ thấy Lăng Bắc Hàn cả người và chăn đều rơi xuống sàn nhà, “Phụt…” Úc Tử Duyệt bật cười thành tiếng.
Lăng Bắc Hàn ảo não đứng lên, mặt u oán nhìn chằm chằm cô nhóc xấu xa trên giường sung sướng khi người khác gặp họa? Sau đó, bước từng bước một về phía giường…
“Lăng Bắc Hàn? Anh đừng tới đây? Không cho phép anh tới đây?” thấy khí thế đi tới của anh rào rạt như sói xám lớn, Úc Tử Duyệt vội vàng khoát tay, quát lớn với anh, sợ anh sẽ làm gì cô?
“Mẹ......” Tiếu Dĩnh vội vàng tiến lên kéo bà cụ, sao có thể cam lòng để con trai bị đánh? Bà cụ cũng chỉ ra vẻ vung gậy lên trên người anh đập đập, “Còn biết đường trở lại?” Bà cụ tức giận quát lớn.
Đôi mắt nhạy bén của Lăng Bắc Hàn dáo dác nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng cô đâu, có thể ở trên lầu.
“Cơm tối ăn được một ít lại nôn ra hết, đang ở trên lầu.” Tiếu Dĩnh nhìn Lăng Bắc Hàn, chỉ lên lầu, nhỏ giọng nói. "Cứ tiếp tục như vậy, sẽ xảy ra chuyện. Phụ nữ có thai là lớn nhất.” Tiếu phu nhân khẽ nói thêm với con trai, hy vọng Úc Tử Duyệt sẽ không tức giận đến sinh bệnh mới được.
Nghe nói cô ăn một chút lại nôn, lòng Lăng Bắc Hàn thắt lại, vội vã đi lên cầu thang. Buổi chiều dã huấn vừa xong anh lập tức trở lại doanh trại rồi vội vã chạy về chính là vì có thể nhìn thấy cô. Hơn nữa ngày mai toàn bộ doanh trại phải tham gia cuộc diễn tập không quân trên biển quy mô lớn.
Úc Tử Duyệt tắm xong, tóc cũng không lau khô, vô lực ngã xuống giường, tâm trạng vẫn đang kìm nén. Hai mắt như không có hồn nhìn lên trần nhà, ngẩn người, không nghĩ đến cái gì, không nhúc nhích, cảm giác mình giống như người chết.
Lăng Bắc Hàn đẩy cửa vào, trong phòng trang trí rất ấm áp, toàn bộ rèm của sổ được kéo lên, đèn giữa trần nhà sáng lên, hai màu đen trắng đối lập trên chiếc giường lớn, màu trắng càng nổi bật hơn.
Tóc ướt sũng, dù vẻ mặt không tái nhợt nhưng lại cực kỳ gầy yếu, so với nửa tháng trước cô đã gầy đi trông thấy. Hai mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà như không thấy anh, Lăng Bắc Hàn thất vọng đau khổ, ngồi xuống cạnh mép giường lo lắng gọi cô: “Duyệt Duyệt?”.
Úc Tử Duyệt như không nghe thấy lời anh, hai mắt vẫn vô hồn ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
“Úc Tử Duyệt?” Lăng Bắc Hàn bị dáng vẻ của cô dọa sợ, nhỏ giọng gọi, đôi tay đè bả vai, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Úc Tử Duyệt hoàn hồn, đối diện với gương mặt lo lắng của Lăng Bắc Hàn, trong lòng khẽ run, “Anh tránh ra...”. Cô nhìn anh chằm chằm, lạnh nhạt nói. Dáng vẻ lạnh lùng của cô khiến anh càng lo lắng hơn, “Sao vậy? Vẫn còn giận anh sao?” giọng dịu dàng, một tay giữ chặt sau lưng cô, một tay phủ sờ lên gương mặt cô, anh khàn giọng hỏi.
Bị anh vây vào trong ngực, ngửi mùi trên người anh, trong lòng Úc Tử Duyệt chua xót, “Tôi không muốn nhìn thấy anh! Anh đi đi! Đi!” kích động kêu gào xong, cảm giác toàn thân đều đang run rẩy.
Lăng Bắc Hàn cảm thấy cô vẫn còn tức giận, hơn nữa còn là rất tức giận, không hề buông cô ra, ngược lại ôm chặt lấy, vùi cơ thể gầy yếu của cô trước ngực mình. Úc Tử Duyệt giãy giụa cũng không có sức, cơm còn chưa ăn thì hơi sức ở đâu ra.
“Không cần tức giận, không cần nổi giận, anh xin lỗi, anh xin lỗi, không nên làm em tức giận. Không cần tức giận ......” ôm cô vào trong ngực, một bàn tay to xoa bụng của cô, nhẹ nhàng xoa, vừa hôn trán cô, vừa nhỏ giọng dụ dỗ.
Từ bụng truyền đến cảm giác ấm áp, cảm nhận được anh đang trấn an cô, Úc Tử Duyệt càng cảm thấy tủi thân, “Cút ngay! Tôi không lạ gì lời xin lỗi của anh! Khốn kiếp! Đồ bạc tình khốn kiếp! Cút!” Cô không có sức quát, gào thét, khóc lóc.
Tâm tình bị đè nén nửa tháng hóa thành nước mắt, liên tiếp tuôn trào. Cô muốn đánh anh nhưng ngay cả hơi sức giơ tay lên cũng không có. Tay nhỏ bé bóp chặt mu bàn tay của anh, mang theo phẫn hận. Cắn răng nghiến lợi nghĩ muốn cắn chết anh!
Bởi vì anh là quân nhân, không thể ở bên chăm sóc cô, coi như xong, đã thế anh còn lạnh nhạt với cô, la mắng cô? Càng nghĩ trong lòng lại càng tức, càng buồn khổ. Tại sao cô phải chịu anh chèn ép như vậy?? Anh có tư cách gì?
“Đừng khóc......” cúi đầu, nhìn người trong ngực nước mắt tuôn rơi, bàn tay anh lui tới gương mặt của cô, không ngừng lau nước mắt cho cô, càng lau lại càng không ngừng rơi xuống. “Khóc nhiều sẽ không tốt cho con chúng ta…” anh lại dụ dỗ nói.
“Không cần anh lo! Lăng Bắc Hàn! Anh làm tôi đau lòng, đi chết đi...... ưmh......” kêu khóc, miệng cũng bị anh chặn lại, nụ hôn dịu dàng mang theo trấn an rơi vào trên môi cô. Lăng Bắc Hàn tinh tế hôn cô, lưu luyến mà dây dưa.
Úc Tử Duyệt phản ứng nhanh nhẹn ngậm chặt miệng, cắn răng, không để cho lưỡi của anh đi vào, chỉ cảm thấy anh đang dịu dàng liếm, liếm môi của mình, cảm giác tỉ mỉ dịu dàng này khiến lòng cô mềm yếu không tự chủ được.Quá lâu không được nếm hương vị ngọt ngào làm anh khó có thể kiềm chế mà tỉ mỉ thưởng thức, hồi lâu mới buông cô ra. Cô ở trong lòng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, thở dốc từng hồi. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn lưu lại giọt nước mắt chưa khô, hai mắt vừa đỏ vừa sưng.
“Đừng tức giận, cũng đừng khóc? Anh sẽ giải thích với em......” nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, Lăng Bắc Hàn mềm lòng dụ dỗ, chỉ cần ôm cô như vậy, cảm giác mệt mỏi liền tan biến.
“Nói xin lỗi cũng vô dụng! Anh đúng là khinh người. Lúc theo đuổi tôi cái gì cũng làm cho tôi, hiện tại bắt được đến tay rồi, tôi còn mang cục cưng, anh cũng không để ý đến. Khốn kiếp!” Úc Tử Duyệt Tâm chua xót nói, lòng tràn đầy uất ức không biết nên trút giận với anh như thế nào.
Lời của cô... làm anh há mồm bật cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, “Cái mũ này em chụp cũng thật lớn. Là anh không đúng, em có thai anh không nên chọc tức, em định vứt anh qua một bên sao?” Lăng Bắc Hàn rất bất đắc dĩ nhưng vẫn thừa nhận sai lầm.
Lần đó vốn dĩ là anh nên tức giận? Cũng không biện pháp, ai bảo bây giờ người ta là lão đại?
Anh nói như vậy, làm Úc Tử Duyệt rất hợp ý, cũng cảm thấy thái độ của anh coi như thành khẩn, cuối cùng thừa nhận là lỗi của anh rồi. Nhưng mà, rốt cuộc anh vẫn lạnh nhạt cô.
“Tôi không để ý tới anh, ngủ......” lạnh nhạt nói xong, giùng giằng lùi ra khỏi ngực anh. Lăng Bắc Hàn không buông tay, kéo khăn lông lau mái tóc ướt sũng cho cô, “Không lau khô, bị cảm lạnh thì sao?” nhỏ giọng trách móc cô.
Úc Tử Duyệt không trả lời, mặt lạnh, mặc cho anh giúp cô lau tóc.
“Cơm tối lại nôn hết?” sau khi lau tóc cho cô, nhìn gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, anh lại nhỏ giọng hỏi, Úc Tử Duyệt không để ý tới anh, còn xoay tầm mắt.
“Cùng anh xuống lầu ăn thêm chút nữa, anh còn chưa ăn gì. Ngày mai phải trở về, sau đó là một tháng diễn tập quân sự.....” Lăng Bắc Hàn ôm cô đến bên mép giường, ngồi xổm xuống mang giày cho cô, nhỏ giọng nói.
Vừa nghe nói anh ngày mai phải đi, còn là một tháng diễn tập quân sự, trong lòng Úc Tử Duyệt suy sụp, “Vậy anh trở về làm gì?” quát lên thật lớn, trong lòng cô thực sự không muốn, vừa tức giận vừa căm phẫn. Nhớ tới chị dâu Lệ Huyên mỗi ngày đều có anh trai ở cùng, bản thân mình lại.....
Lăng Bắc Hàn hiểu nỗi khổ trong lòng cô, nhìn cô lại khóc nữa, trong lòng không nỡ, xấu hổ, “Anh nhớ em và con trai..... đi suốt đêm trở về......” bắt tay của cô, phủ lên gương mặt mình, đôi mắt lạnh lẽo của Lăng Bắc Hàn rực sáng nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô, dịu dàng nói.
Làm sao không nhớ cô? Làm sao có thể không muốn? Anh cũng muốn ngày ngày ở bên cô, cùng cô chứng kiến đứa bé lớn lên, nhưng làm sao anh có thể làm như vậy?
Nghe lời nói thành khẩn của anh, lòng của Úc Tử Duyệt xúc động, nhìn anh đứng ở trước mặt cô, toàn thân quân trang, khuôn mặt hơi gầy, mặt mũi tiều tụy, trong lòng cô cũng không còn lý do, vừa nghĩ tới ngày mai anh lại phải đi, trong lòng càng đau.
Cúi người xuống, hai cánh tay ôm lấy cổ của anh, “Oa......” một tiếng, lại khóc tiếp......
Nhiều lời oán trách hơn nữa, khi đối mặt với thân phận quân nhân của anh cũng không thể nói ra. Muốn trách thì trách cô gả cho một quân nhân, muốn trách thì trách cô là một chị dâu quân nhân? Úc Tử Duyệt ôm anh nhưng vẫn khóc.
Lăng Bắc Hàn trở tay ôm cô, càng không ngừng vỗ về lưng của cô, “Đừng khóc, xuống lầu ăn cơm, để bà nhìn thấy lại chê cười em?” Lăng Bắc Hàn ôm cô đứng dậy, vừa đi, vừa trấn an nói.
Nghe nói muốn xuống lầu, Úc Tử Duyệt vội vàng ngừng khóc thút thít, cuống quýt lau nước mắt, “Anh thả tôi xuống? Sẽ bị mọi người thấy được......” xấu hổ nói, Lăng Bắc Hàn không chịu thả cô xuống, ôm cô đi thẳng xuống lầu.
Một nhà ba người nhìn Lăng Bắc Hàn ôm Úc Tử Duyệt mặc đồ ngủ xuống lầu, vừa sửng sốt vừa buồn cười, Úc Tử Duyệt nằm ở trong ngực Lăng Bắc Hàn, chỉ cảm thấy quá mất mặt. Bị anh ôm đi tới cạnh bàn ăn, đặt xuống.
“Dì Vương, còn thức ăn không?” Lăng Bắc Hàn gọi.
“Có, có. Tôi đi hâm nóng cho hai người.” Dì Vương mừng rỡ nói lớn, vợ chồng Lăng Chí Tiêu cười cười nhìn cảnh này, lên lầu, bà cụ cũng trở về phòng.
“Tôi không muốn ăn, ăn lại nôn, không bằng không ăn......” Úc Tử Duyệt nhìn thức ăn đặt ở trước mặt, cau mày nói.
“Ăn một chút, một chút thôi...... đây là cải trắng muối chua, rất ngon miệng, còn có dưa leo nữa, ăn một chút cơm đi?” Lăng Bắc Hàn nhẹ nhàng gắp cho cô cải trắng muối cùng với dưa leo, dụ dỗ cô.
"Anh ăn đi........Tôi không muốn ăn.” vẫn không có khẩu vị nhưng ngửi thấy mùi dấm trong ngực cũng dễ chịu hơn nhiều.
Lăng Bắc Hàn bưng cơm lên, gắp thức ăn, hì hụp từng ngụm. Quả thật anh rất đói bụng, ăn như hổ đói. Úc Tử Duyệt nhìn thấy trợn mắt há miệng, thật giống như thức ăn quá mức ngon miệng, không tự chủ cầm đũa lên, gắp một miếng dưa leo bỏ vào trong miệng.
Thấy dưa leo này có vị tươi mát vốn có, còn có vị chua của dấm, Úc Tử Duyệt say sưa ăn ngon lành.
“Một ít cơm...... canh này cũng không ngấy ......” Lăng Bắc Hàn thấy cô chịu ăn cơm, trong lòng mừng rỡ, lấy thêm cho cô một chén canh gà không có dầu, bảo cô ăn.
Úc Tử Duyệt vừa ăn vừa soi mói, sợ sẽ buồn nôn. Nhưng mà cũng may, cô ăn thật lâu cũng không cảm thấy muốn nôn, thỉnh thoảng nhìn Lăng Bắc Hàn ở phía trước ăn như hổ đói. Anh đói như vậy sao? Dường như ăn chén cơm thứ tư rồi, thật đúng là heo.
Lăng Bắc Hàn ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt ghét bỏ của cô, cầm giấy lau lau miệng, “Anh chính là heo.” giống như biết đọc suy nghĩ, nói với cô.
Úc Tử Duyệt sững sờ, làm sao anh biết cô đang trộm mắng anh ở trong lòng?
“Anh chính là heo. Đồ heo lười.” Úc Tử Duyệt cắn răng nói, gắp miếng dưa leo, phát ra tiếng nhai trong trẻo.
“Là anh, là anh......” Vợ của heo cũng không khá hơn chút nào? Lăng Bắc Hàn cười thầm trong, lại ép cô uống một chén cháo gà. Giống như nửa tháng này Úc Tử Duyệt mới được ăn no một bữa vậy!
Đỡ cô lên lầu, sau khi đỡ cô lên giường, Lăng Bắc Hàn sờ bụng của cô, dịu dàng hỏi “Đi khám thai bác sĩ nói thế nào?”.
“Xác định mang thai bảy tuần rồi, cục cưng tất cả đều bình thường......” Úc Tử Duyệt vẫn hơi lạnh nhạt nói, “Tôi ngủ? Tối nay anh ngủ trên sofa...... hoặc là ngủ thư phòng?” nói xong, trượt người xuống, kéo chăn, trùm người trong chăn.
Lăng Bắc Hàn không để ý cô, trước tiên là đến tủ quần áo lấy khăn rồi đến phòng tắm tắm rửa.
Nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm truyền đến, cảm nhận được anh đang ở đây, trong lòng cô ấm áp. Tâm tình đè nén lúc trước thư thái hơn nhiều, nhắm mắt lại, chỉ là nghĩ đến ngày mai anh lại phải đi, trong lòng cô rất khổ sở.
Nhưng mà, Úc Tử Duyệt, đây là người đàn ông mình lựa chọn! Quân nhân mình khâm phục.
Chỉ chốc lát sau, cảm thấy đệm giường bị lún xuống, chăn bị vén lên, trong lòng Úc Tử Duyệt nhẹ run, “Anh đi xuống. Không cho phép ngủ ở đây.” cô vội vã mở miệng, tức giận nói trái với lương tâm. Nhưng mà cô không dễ dàng tha thứ cho anh như vậy.
Lúc anh lạnh nhạt với cô, thật là không nể tình chút nào.
Lăng Bắc Hàn vừa muốn nằm xuống, bởi vì lời cô nói nên động tác cứng ngắc, “Anh không chạm vào em.....” cúi người xuống nhỏ giọng nói ở bên tai cô, hơi thở nam tính phả vào lỗ tai làm cô chấn động toàn thân.
“Anh có muốn chạm cũng không được. Đi xuống. Bác sĩ nói chia phòng ngủ......” lạnh nhạt nói, quả thật bác sĩ có căn dặn như vậy.
Lăng Bắc Hàn cười, “Bác sĩ đó sợ anh và em làm tình, sợ đứa nhỏ bị thương......” Lăng Bắc Hàn xê dịch người, lại nằm xuống.
Nói chuyện cũng chiếm tiện nghi của cô. Cái gì gọi là bác sĩ sợ cô làm tình với anh?
"Anh đi xuống. Ngủ trên sofa hay ngủ thư phòng là tùy anh chọn. Nhất định không được ngủ trên giường của tôi. Đi đi!” tức giận quát, đẩy thân thể anh, Lăng Bắc Hàn cảm thấy cô nghiêm túc, bất đắc dĩ cầm gối đầu, thất vọng xuống giường.
Lăng Bắc Hàn ôm chăn, tắt đèn, nằm xuống ở trên ghế sofa, hai mắt vẫn nhìn vị trí giường lớn, “Đừng tức giận nữa, vui vẻ lên chút...... đừng làm cho anh lo lắng......” trong bóng tối, anh nói từng chữ.
Anh sẽ lo lắng sao? Sợ rằng huấn luyện đã quên cô từ lâu rồi? Trong lòng Ức Tử Duyệt oán hận nghĩ.
Thấy cô không lên tiếng, Lăng Bắc Hàn chấp nhận, trong lòng buồn khổ, “Nhan Tịch đi rồi?” Anh cũng là mới vừa biết được tin tức này, nhớ tới Nhan Tịch, liền nhớ tới Lục Khải Chính, lo lắng an nguy của cậu ta.
Úc Tử Duyệt làm bộ như không nghe thấy, không để ý tới anh. Nhớ tới Nhan Tịch, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng, lo rằng cô ấy sống có tốt không......
Cô vẫn không để ý tới anh, Lăng Bắc Hàn cũng không hỏi nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, dần dần, hai người đều ngủ.
“Phịch......”
“aiz......”
Nửa đêm, chỉ nghe “Phịch” một tiếng, Úc Tử Duyệt thức giấc, nghe thấy giọng Lăng Bắc Hàn kêu đau, “Sao vậy?” Úc Tử Duyệt kinh hoảng hỏi, vội vàng ngồi dậy, bật đèn ở đầu giường.
Chỉ thấy Lăng Bắc Hàn cả người và chăn đều rơi xuống sàn nhà, “Phụt…” Úc Tử Duyệt bật cười thành tiếng.
Lăng Bắc Hàn ảo não đứng lên, mặt u oán nhìn chằm chằm cô nhóc xấu xa trên giường sung sướng khi người khác gặp họa? Sau đó, bước từng bước một về phía giường…
“Lăng Bắc Hàn? Anh đừng tới đây? Không cho phép anh tới đây?” thấy khí thế đi tới của anh rào rạt như sói xám lớn, Úc Tử Duyệt vội vàng khoát tay, quát lớn với anh, sợ anh sẽ làm gì cô?