Suy nghĩ một chút thì thấy thật buồn cười, hai người bọn họ lúc đó xem như là không quen biết nhau, lại đi kết hôn. Cô lại yêu anh nhanh như thế, sức quyến rũ của anh cũng thật không nhỏ nhỉ! Chỉ là, Úc Tử Duyệt cũng hay rối rắm, rốt cuộc là mình yêu Lăng Bắc Hàn trước, hay là anh thích cô trước?
Nếu không, lúc ở Tây Tạng, sao anh lại đau lòng vì cô như thế?
Những người khác nghe Lăng Bắc Triệt nói như vậy, trái lại rất kinh ngạc: “Tùy ý thật sao? Đến lúc đó nếu không hài lòng, lại đến oán trách chúng ta à?” Mẹ của Lăng Bắc Triệt nhắc nhở Lăng Bắc Triệt. Nhắc tới nhà họ Lăng, gần như là nhiều thế hệ đều là liên hôn.
“Không sao, không phải anh cả cũng không có oán trách hay sao?” Lăng Bắc Triệt nhìn về phía vợ chồng Lăng Bắc Hàn, ngồi xuống ghế sofa, nói.
“Trước đó anh cả và chị dâu con đã quen nhau rồi.” Lúc này, bà nội chen miệng nói, trí nhớ của bà còn rất tốt, nhớ Úc Tử Duyệt từng kể quá trình gặp nhau của cô và Lăng Bắc Hàn. Nghe lời của bà nội, Úc Tử Duyệt nhìn về phía Lăng Bắc Hàn, Lăng Bắc Hàn cũng nhìn cô chăm chú.
Trước đó có quen thì thế nào? Lúc mới bắt đầu, không phải anh cũng không thích cô đó sao! Úc Tử Duyệt chua xót nói thầm trong lòng, chỉ là ấn tượng đầu tiên của cô về Lăng Bắc Hàn cũng không tốt, chỉ thấy anh là một người thích xen vào việc của người khác!
“Vậy mọi người cũng tìm một người trước đó con có quen là được rồi!”
“Hắc! Vậy con nói xem, muốn tìm người nào? Nói cho chúng ta nghe thử xem!”
“Nhà họ Quách!” Lăng Bắc Triệt không chút để ý nói.
“Nhà họ Quách?” Mọi người nghi ngờ hỏi, đều nghĩ ngợi.
“Bắc Triệt, con nói đến Phó thị trưởng Quách sao?” Lúc này, mợ hai Chu Anh cất giọng hỏi.
Lăng Bắc Triệt gật đầu một cái, lúc này, Lăng Bắc Hàn bừng tỉnh hiểu ra, tên nhóc đáng chết này! Thì ra là thích Quách Mạn, hôm qua anh đã cảm thấy hai người bọn họ có gì đó bất thường!
“Đi lên lầu đi!” Mọi chuyện đều đã rõ, cũng không cần anh quan tâm, Lăng Bắc Hàn kéo Úc Tử Duyệt đứng dậy, sau đó nói với mọi người, đưa lúc Úc Tử Duyệt lên lầu trước, đều là người một nhà, cũng không lo lắng mọi người sẽ trách móc.
“Anh làm gì thế, mấy mợ đều ở dưới lầu, chúng ta đi lên như thế, không lễ phép chút nào!”, Sau khi vào phòng ngủ, Úc Tử Duyệt bất mãn nói với anh. Bình thường anh luôn dạy cô phải biết đáp lễ, giờ anh lại đi đầu làm sai.
“Người một nhà, khách khí làm gì, mấy mợ cũng không phải người hẹp hòi, sẽ không trách đâu! Em phải nghỉ ngơi nhiều!” Úc Tử Duyệt dạy dỗ cô, kéo cô đi về phía giường.
Úc Tử Duyệtnhìn sàn nhà chỗ mép giường, trong lòng kinh ngạc, mặc dù vết mau kia đã được lau đi, nhưng trong lòng cô vẫn thấy kinh hoàng.
“Anh ngủ chung với em có được không?” Úc Tử Duyệt ôm lấy eo anh, làm nũng nói, Lăng Bắc Hàn gật đầu một cái, đưa tay cởi áo khoác. Úc Tử Duyệt mừng rỡ leo lên giường, yên lặng nằm xuống, sau khi anh lên giường, liền làm ổ trong ngực anh.
Không mệt, chỉ hưởng thụ sự thân mật khi được ôm lấy anh, cảm thấy hạnh phúc.
Lăng Bắc Hàn cũng không ngủ, chỉ nhắm mắt lại, yên tĩnh nghĩ đến chuyện của Lục Khải Chính. Buổi trưa tranh thủ thời gian, anh đã báo lại tình huống cho bộ trưởng Tôn. Lần này, có thể dựa theo tung tích của Tư Đồ Ngạn, tìm ra được kẻ chủ mưu đứng phía sau? Lục Khải Chính có thể thật sự thoát ra được không?
Anh sợ nếu cứ tiếp tục kéo dài, Lục Khải Chính sẽ tiêu mất, chỉ là, anh cũng tin, Lục Khải Chính biết tự mình điều chỉnh!
Ngửi được hơi thở khiến cho người ta kiên định trên người anh, Úc Tử Duyệt không mệt nhưng lại nặng nề chìm vào giấc ngủ. Lăng Bắc Hàn không có thói quen ngủ trưa, nhìn cô đã ngủ trên tay mình, chỉnh lại chăn cho cô, chỉ thấy cô nhích cái đầu nhỏ, thõa mãn than nhẹ ra tiếng, tìm một tư thế thoải mái, lại ngủ say sưa.
“Con heo nhỏ!” Nhìn dáng vẻ say ngủ của cô, Lăng Bắc Hàn cưng chiều cười cười, yêu thương hôn một cái lên má cô.
***
Cambodia, Đông Nam Á.
“Đừng mà, Lục gia, tôi sai rồi! Tha cho tôi….. Tư Đồ gia.... tha cho tôi!” Trong đại sảnh hào hoa như cung điện, Đinh Đinh quỳ gối giữa đại sảnh, nhìn về phía Tư Đồ Ngạn và Lục Khải Chính đang ngồi trên cao, cầu khẩn nói.
Tư Đồ Ngạn mặc một thân màu đen, bên miện ngậm một điếu xì gà, con ngươi híp lại, phun ra từng vòng khói, khẽ gạc tro thuốc, nhìn về phía Lục Khải Chính bên cạnh, Lục Khải Chính mặc một thân màu đen, áo khoác cổ cao, con ngươi chỉ mở một nửa, cảm nhận được ánh mắt của Tư Đồ Ngạn, anh quay đầu.
“Cậu cảm thấy nên xử trí thế nào mới tốt?” Tư Đồ Ngạn nhìn Lục Khải Chính, dò hỏi.
Thì ra, Đinh Đinh biển thủ, dám lén lút bán một kiện quân hỏa cho nơi buôn bán vũ khí, bị Lục Khải Chính phát hiện. Giờ phút này, cô ta đang quỳ xuống đất, cầu xin tha thứ!
“Cô ta là người của anh, dĩ nhiên là làm theo quy tắc của anh!” Lục Khải Chính trầm giọng nói.
“Chậc chậc.... Thật là một người đàn ông vô tình! Bây giờ còn nói cô ta là người của tôi!” Khóe miệng của Tư Đồ Ngạn gợi lên nụ cười âm ngoan và tà mị, cười nói.
“Không! Lục gia! Giúp tôi với! Tôi là người của anh mà!” Đinh Đinh nhìn Lục Khải Chính, đau khổ cầu khẩn, cô điên rồi nên mới có thể làm ra loại chuyện như thế!
Người của anh? Lục Khải Chính hừ lạnh trong lòng. Đinh Đinh là người phụ nữ Tư Đồ Ngạn cài vào bên cạnh anh, giám sát từng cử động của anh, rốt cuộc thì Tư Đồ Ngạn vẫn có mấy phần phòng bị với anh! Hạ mắt, nhìn Đinh Đinh, anh liền nhớ tới nỗi đau mà Nhan Tịch phải chịu, chỉ hận không thể bước tới, tự mình làm thịt cô ta!
“Lục Khải Chính tôi là người có nguyên tắc, những người phụ nữ làm ra chuyện phản bội tôi, tôi sẽ không cần! Tư Đồ, anh thấy sao?” Lục Khải Chính đứng dậy khỏi ghế, đi xuống bậc thang, vừa đi, vừa nói với Tư Đồ Ngạn.
Tư Đồ Ngạn dập tắt điếu xì gà, vỗ tay một cái, lúc này, có hai người đàn ông vạm vỡ đi tới, “Thưởng cho các anh em chơi đùa một chút…” Tư Đồ Ngạn không chút để ý nói, nhưng giọng nói lại vô cùng rét lạnh!
Biết rõ mấy từ “chơi đùa một chút” trong miệng Tư Đồ Ngạn là có ý gì, thủ đoạn của Tư Đồ Ngạn anh cũng từng được tận mắt chứng kiến! Chỉ là, Lục Khải Chính không có chút thương cảm nào với Đinh Đinh, cái gọi là ác giả ác báo…..
“Không….. Đừng! Tư Đồ gia xin bỏ qua cho tôi! Tha mạng....!” Đinh Đinh thê thảm, khổ sở kêu lên, bị thủ hạ của Tư Đồ Ngạn chơi nhất định sẽ chơi đùa cô đến chết!
Cho dù cô có kêu gào thảm thiết đến mức nào, cũng vẫn bị hai người đàn ông vạm vỡ kia lôi đi.
không khí bên trong đại sảnh yên tĩnh trở lại. Lục Khải Chính chậm rãi mở miệng: “Địa điểm ở đâu?”
“Cậu sẽ được biết thôi. "
“Tư Đồ Ngạn! Con mẹ nó, có phải anh không tin tôi hay không? Lục Khải Chính rống giận, xoay người một cái, móc súng lục ra, chặn ngang gáy của Tư Đồ Ngạn! Sâu thẳm trong đôi mắt mang theo một tia âm độc! Lúc này, thủ hạ của Tư Đồ Ngạn cũng móc vũ khí ra, mấy tên bắn tỉa cũng cầm súng lên, nhắm thẳng vào Lục Khải Chính.
Tư Đồ Ngạn không chút sợ hãi mà nhìn Lục Khải Chính, đưa tay, chậm rãi đẩy cây súng lục ra, đồng thời búng tay một cái ra hiệu cho thuộc hạ thu hồi vũ khí.
“Nếu tôi không tin cậu thì đã không giữ cậu cho đến bây giờ!” Tư Đồ Ngạn dùng tiếng phổ thông mang theo khẩu âm Quảng Đông nói với anh, trên gương mặt tuấn tú hiện lên ý cười hài hước.
Tên Tư Đồ Ngạn này, Lục Khải Chính cũng mờ mịt không rõ nhưng mà, anh tin là Tư Đồ Ngạn tin anh, chỉ là hắn ta làm việc quá mức cẩn thận. “Nếu đã như thế, thì không nên gạt tôi!” Lục Khải Chính lại hỏi.
“Lúc cậu nên biết, sẽ cho cậu biết... Đúng rồi, giúp tôi dẫn Lăng Bắc Hàn tới đây..... tôi rất muốn nếm thử cảm giác bắt tên đó làm tù binh…” trên mặt Tư Đồ Ngạn hiện lên một nụ cười biến thái, nói.
Lời nói của Tư Đồ Ngạn, khiến cho tâm Lục Khải Chính co rút lại
"Dẫn tới đây?” Anh nhìn Tư Đồ Ngạn, nghi ngờ hỏi
“Ừ.”
“Dẫn thế nào? Bây giờ tôi là tội phạm truy nã!” Lục Khải Chính cứng rắn nói, từng câu, từng chữ đều suy xét kỹ một lần rồi mới nói ra, không thể để cho Tư Đồ Ngạn hoài nghi một chút xíu nào!
“Bây giờ cậu là tội phạm truy nã chắc chắn là tên đó muốn bắt cậu... cậu cho tên đó biết vị trí, kêu tên đó đến bắt cậu... “ Tư Đồ Ngạn cười tà nói.
Lục Khải Chính cũng cười: “Tư Đồ, anh đang gỉa ngu sao? Anh ta là lính, bắt tôi làm gì?” Lục Khải Chính không muốn liên lụy đến Lăng Bắc Hàn, hiện tại anh ta đã có gia đình rồi, cũng sắp làm cha rồi!
Tư Đố Ngạn lại không cho là như thế: “Chỉ cần cậu muốn, thì không phải là không có cách.. “ Tà mị lạnh lùng nói, cố ý nhấn mạnh từ "muốn”.
Lúc này Lục Khải Chính mới ý thức được. Tư Đồ Ngạn tại muốn dò xét anh! Con người âm hiểm này!
“Tôi sẽ thử, tôi cũng muốn giết chết anh ta!” Lục Khải Chính âm ngoan nói, hai quả đấm nắm chặt lại theo bản năng.
***
"A.... đừng..... đừng mà… Lăng Bắc Hàn!” Ức Tử Duyệt tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, ngồi dậy, nhìn căn phòng u ám, bên người không còn bóng dáng của Lăng Bắc Hàn. trong lòng cô càng cuống lên.
“Lăng Bắc Hàn!” Người đâu rồi, anh ở đâu? không phải ngủ chung với cô sao? Úc Tử Duyệt nhìn về phía giường đệm trống không, hoảng hốt nghĩ, ngay sau đó, lập tức kéo chăn, xuống giường. Bởi vì quá nóng lòng, cô để trần hai chân mà chạy thẳng ra khỏi phòng ngủ.
“Lăng Bắc Hàn!” Vịn cầu thang, nhanh chóng xuống lầu, vừa chạy chậm, vừa kêu.
"Lăng Bắc Hàn!"
“Sao thế? Sao thế?” Dì Vương nghe được tiếng gọi chạy đến, nhìn Úc Tử Duyệt hai chân để trần, mặt đầy nước mắt, đang kinh hoảng tột độ thì lo lắng hỏi, lúc này, ngoài sân truyền đến tiếng động cơ Hummer.
“Lăng Bắc Hàn đâu? Anh ấy đi rồi hả?” Úc Tử Duyệt kích động rống to, trong đầu là hình ảnh Lăng Bắc Hàn biến mất trong nháy mắt.
Lăng Bắc Hàn còn chưa vào cửa, đã nghe được tiếng hô của Úc Tử Duyệt, anh bước vào, thì thấy Úc Tử Duyệt để trần hai chân chạy về phía mình, anh tức giận cau mày, còn chưa kịp nổi giận, eo đã bị cô ôm lấy!
“Anh đi đâu thế... Khốn kiếp…. sao anh lại bỏ em lại?” Ôm chặt cơ thể của anh, Úc Tử Duyệt chua xót khóc hô. Dì Vương cũng lo lắng nhìn biểu hiện khác thường của Lăng Bắc Hàn.
"Anh chỉ ra ngoài làm chút chuyện thôi mà!” Lăng Bắc Hàn đau lòng nói cúi xuống ôm cô lên, đi về phía lầu. Sao cô lại không có cảm giác an toàn như thế? Lăng Bắc Hàn vừa đau xót vừa thương yêu nghĩ, anh chỉ mới rời đi có một lát...
Xế chiều đi tìm Lăng Bắc Diệp hỏi thăm vị trí của Hạ Tĩnh Sơ, cô ta đang lẩn trốn, anh nhất định phải giải quyết xong chuyện này, anh lo lắng khi trở về bộ đội rồi, Hạ Tình Sơ sẽ gây bất lợi cho Úc Tử Duyệt. Hỏi Lăng Bắc Diệp, lại chưa phát hiện được bóng dáng của Hạ Tĩnh Sơ.
Úc Tử Duyệt níu chặt lấy cổ áo sơ mi của Lăng Bắc Hàn, trong lòng vẫn vô cùng thấp thỏm, tại sao lại mơ một giấc mơ như thế? Mơ thấy Lăng Bắc Hàn bị sóng lớn đánh chìm, sau đó biến mất...
không phải cô không có cảm giác an toàn, chỉ là cô phát hiện những giấc mộng của cô đều rất thật, lần trước mơ thấy Lăng Bắc Hàn muốn ly hôn với cô, quả thật.....
Suy nghĩ một chút thì thấy thật buồn cười, hai người bọn họ lúc đó xem như là không quen biết nhau, lại đi kết hôn. Cô lại yêu anh nhanh như thế, sức quyến rũ của anh cũng thật không nhỏ nhỉ! Chỉ là, Úc Tử Duyệt cũng hay rối rắm, rốt cuộc là mình yêu Lăng Bắc Hàn trước, hay là anh thích cô trước?
Nếu không, lúc ở Tây Tạng, sao anh lại đau lòng vì cô như thế?
Những người khác nghe Lăng Bắc Triệt nói như vậy, trái lại rất kinh ngạc: “Tùy ý thật sao? Đến lúc đó nếu không hài lòng, lại đến oán trách chúng ta à?” Mẹ của Lăng Bắc Triệt nhắc nhở Lăng Bắc Triệt. Nhắc tới nhà họ Lăng, gần như là nhiều thế hệ đều là liên hôn.
“Không sao, không phải anh cả cũng không có oán trách hay sao?” Lăng Bắc Triệt nhìn về phía vợ chồng Lăng Bắc Hàn, ngồi xuống ghế sofa, nói.
“Trước đó anh cả và chị dâu con đã quen nhau rồi.” Lúc này, bà nội chen miệng nói, trí nhớ của bà còn rất tốt, nhớ Úc Tử Duyệt từng kể quá trình gặp nhau của cô và Lăng Bắc Hàn. Nghe lời của bà nội, Úc Tử Duyệt nhìn về phía Lăng Bắc Hàn, Lăng Bắc Hàn cũng nhìn cô chăm chú.
Trước đó có quen thì thế nào? Lúc mới bắt đầu, không phải anh cũng không thích cô đó sao! Úc Tử Duyệt chua xót nói thầm trong lòng, chỉ là ấn tượng đầu tiên của cô về Lăng Bắc Hàn cũng không tốt, chỉ thấy anh là một người thích xen vào việc của người khác!
“Vậy mọi người cũng tìm một người trước đó con có quen là được rồi!”
“Hắc! Vậy con nói xem, muốn tìm người nào? Nói cho chúng ta nghe thử xem!”
“Nhà họ Quách!” Lăng Bắc Triệt không chút để ý nói.
“Nhà họ Quách?” Mọi người nghi ngờ hỏi, đều nghĩ ngợi.
“Bắc Triệt, con nói đến Phó thị trưởng Quách sao?” Lúc này, mợ hai Chu Anh cất giọng hỏi.
Lăng Bắc Triệt gật đầu một cái, lúc này, Lăng Bắc Hàn bừng tỉnh hiểu ra, tên nhóc đáng chết này! Thì ra là thích Quách Mạn, hôm qua anh đã cảm thấy hai người bọn họ có gì đó bất thường!
“Đi lên lầu đi!” Mọi chuyện đều đã rõ, cũng không cần anh quan tâm, Lăng Bắc Hàn kéo Úc Tử Duyệt đứng dậy, sau đó nói với mọi người, đưa lúc Úc Tử Duyệt lên lầu trước, đều là người một nhà, cũng không lo lắng mọi người sẽ trách móc.
“Anh làm gì thế, mấy mợ đều ở dưới lầu, chúng ta đi lên như thế, không lễ phép chút nào!”, Sau khi vào phòng ngủ, Úc Tử Duyệt bất mãn nói với anh. Bình thường anh luôn dạy cô phải biết đáp lễ, giờ anh lại đi đầu làm sai.
“Người một nhà, khách khí làm gì, mấy mợ cũng không phải người hẹp hòi, sẽ không trách đâu! Em phải nghỉ ngơi nhiều!” Úc Tử Duyệt dạy dỗ cô, kéo cô đi về phía giường.
Úc Tử Duyệtnhìn sàn nhà chỗ mép giường, trong lòng kinh ngạc, mặc dù vết mau kia đã được lau đi, nhưng trong lòng cô vẫn thấy kinh hoàng.
“Anh ngủ chung với em có được không?” Úc Tử Duyệt ôm lấy eo anh, làm nũng nói, Lăng Bắc Hàn gật đầu một cái, đưa tay cởi áo khoác. Úc Tử Duyệt mừng rỡ leo lên giường, yên lặng nằm xuống, sau khi anh lên giường, liền làm ổ trong ngực anh.Không mệt, chỉ hưởng thụ sự thân mật khi được ôm lấy anh, cảm thấy hạnh phúc.
Lăng Bắc Hàn cũng không ngủ, chỉ nhắm mắt lại, yên tĩnh nghĩ đến chuyện của Lục Khải Chính. Buổi trưa tranh thủ thời gian, anh đã báo lại tình huống cho bộ trưởng Tôn. Lần này, có thể dựa theo tung tích của Tư Đồ Ngạn, tìm ra được kẻ chủ mưu đứng phía sau? Lục Khải Chính có thể thật sự thoát ra được không?
Anh sợ nếu cứ tiếp tục kéo dài, Lục Khải Chính sẽ tiêu mất, chỉ là, anh cũng tin, Lục Khải Chính biết tự mình điều chỉnh!
Ngửi được hơi thở khiến cho người ta kiên định trên người anh, Úc Tử Duyệt không mệt nhưng lại nặng nề chìm vào giấc ngủ. Lăng Bắc Hàn không có thói quen ngủ trưa, nhìn cô đã ngủ trên tay mình, chỉnh lại chăn cho cô, chỉ thấy cô nhích cái đầu nhỏ, thõa mãn than nhẹ ra tiếng, tìm một tư thế thoải mái, lại ngủ say sưa.
“Con heo nhỏ!” Nhìn dáng vẻ say ngủ của cô, Lăng Bắc Hàn cưng chiều cười cười, yêu thương hôn một cái lên má cô.
***
Cambodia, Đông Nam Á.
“Đừng mà, Lục gia, tôi sai rồi! Tha cho tôi….. Tư Đồ gia.... tha cho tôi!” Trong đại sảnh hào hoa như cung điện, Đinh Đinh quỳ gối giữa đại sảnh, nhìn về phía Tư Đồ Ngạn và Lục Khải Chính đang ngồi trên cao, cầu khẩn nói.
Tư Đồ Ngạn mặc một thân màu đen, bên miện ngậm một điếu xì gà, con ngươi híp lại, phun ra từng vòng khói, khẽ gạc tro thuốc, nhìn về phía Lục Khải Chính bên cạnh, Lục Khải Chính mặc một thân màu đen, áo khoác cổ cao, con ngươi chỉ mở một nửa, cảm nhận được ánh mắt của Tư Đồ Ngạn, anh quay đầu.
“Cậu cảm thấy nên xử trí thế nào mới tốt?” Tư Đồ Ngạn nhìn Lục Khải Chính, dò hỏi.
Thì ra, Đinh Đinh biển thủ, dám lén lút bán một kiện quân hỏa cho nơi buôn bán vũ khí, bị Lục Khải Chính phát hiện. Giờ phút này, cô ta đang quỳ xuống đất, cầu xin tha thứ!
“Cô ta là người của anh, dĩ nhiên là làm theo quy tắc của anh!” Lục Khải Chính trầm giọng nói.
“Chậc chậc.... Thật là một người đàn ông vô tình! Bây giờ còn nói cô ta là người của tôi!” Khóe miệng của Tư Đồ Ngạn gợi lên nụ cười âm ngoan và tà mị, cười nói.
“Không! Lục gia! Giúp tôi với! Tôi là người của anh mà!” Đinh Đinh nhìn Lục Khải Chính, đau khổ cầu khẩn, cô điên rồi nên mới có thể làm ra loại chuyện như thế!
Người của anh? Lục Khải Chính hừ lạnh trong lòng. Đinh Đinh là người phụ nữ Tư Đồ Ngạn cài vào bên cạnh anh, giám sát từng cử động của anh, rốt cuộc thì Tư Đồ Ngạn vẫn có mấy phần phòng bị với anh! Hạ mắt, nhìn Đinh Đinh, anh liền nhớ tới nỗi đau mà Nhan Tịch phải chịu, chỉ hận không thể bước tới, tự mình làm thịt cô ta!
“Lục Khải Chính tôi là người có nguyên tắc, những người phụ nữ làm ra chuyện phản bội tôi, tôi sẽ không cần! Tư Đồ, anh thấy sao?” Lục Khải Chính đứng dậy khỏi ghế, đi xuống bậc thang, vừa đi, vừa nói với Tư Đồ Ngạn.
Tư Đồ Ngạn dập tắt điếu xì gà, vỗ tay một cái, lúc này, có hai người đàn ông vạm vỡ đi tới, “Thưởng cho các anh em chơi đùa một chút…” Tư Đồ Ngạn không chút để ý nói, nhưng giọng nói lại vô cùng rét lạnh!
Biết rõ mấy từ “chơi đùa một chút” trong miệng Tư Đồ Ngạn là có ý gì, thủ đoạn của Tư Đồ Ngạn anh cũng từng được tận mắt chứng kiến! Chỉ là, Lục Khải Chính không có chút thương cảm nào với Đinh Đinh, cái gọi là ác giả ác báo…..
“Không….. Đừng! Tư Đồ gia xin bỏ qua cho tôi! Tha mạng....!” Đinh Đinh thê thảm, khổ sở kêu lên, bị thủ hạ của Tư Đồ Ngạn chơi nhất định sẽ chơi đùa cô đến chết!
Cho dù cô có kêu gào thảm thiết đến mức nào, cũng vẫn bị hai người đàn ông vạm vỡ kia lôi đi.
không khí bên trong đại sảnh yên tĩnh trở lại. Lục Khải Chính chậm rãi mở miệng: “Địa điểm ở đâu?”
“Cậu sẽ được biết thôi. "
“Tư Đồ Ngạn! Con mẹ nó, có phải anh không tin tôi hay không? Lục Khải Chính rống giận, xoay người một cái, móc súng lục ra, chặn ngang gáy của Tư Đồ Ngạn! Sâu thẳm trong đôi mắt mang theo một tia âm độc! Lúc này, thủ hạ của Tư Đồ Ngạn cũng móc vũ khí ra, mấy tên bắn tỉa cũng cầm súng lên, nhắm thẳng vào Lục Khải Chính.
Tư Đồ Ngạn không chút sợ hãi mà nhìn Lục Khải Chính, đưa tay, chậm rãi đẩy cây súng lục ra, đồng thời búng tay một cái ra hiệu cho thuộc hạ thu hồi vũ khí.
“Nếu tôi không tin cậu thì đã không giữ cậu cho đến bây giờ!” Tư Đồ Ngạn dùng tiếng phổ thông mang theo khẩu âm Quảng Đông nói với anh, trên gương mặt tuấn tú hiện lên ý cười hài hước.
Tên Tư Đồ Ngạn này, Lục Khải Chính cũng mờ mịt không rõ nhưng mà, anh tin là Tư Đồ Ngạn tin anh, chỉ là hắn ta làm việc quá mức cẩn thận. “Nếu đã như thế, thì không nên gạt tôi!” Lục Khải Chính lại hỏi.
“Lúc cậu nên biết, sẽ cho cậu biết... Đúng rồi, giúp tôi dẫn Lăng Bắc Hàn tới đây..... tôi rất muốn nếm thử cảm giác bắt tên đó làm tù binh…” trên mặt Tư Đồ Ngạn hiện lên một nụ cười biến thái, nói.
Lời nói của Tư Đồ Ngạn, khiến cho tâm Lục Khải Chính co rút lại
"Dẫn tới đây?” Anh nhìn Tư Đồ Ngạn, nghi ngờ hỏi
“Ừ.”
“Dẫn thế nào? Bây giờ tôi là tội phạm truy nã!” Lục Khải Chính cứng rắn nói, từng câu, từng chữ đều suy xét kỹ một lần rồi mới nói ra, không thể để cho Tư Đồ Ngạn hoài nghi một chút xíu nào!
“Bây giờ cậu là tội phạm truy nã chắc chắn là tên đó muốn bắt cậu... cậu cho tên đó biết vị trí, kêu tên đó đến bắt cậu... “ Tư Đồ Ngạn cười tà nói.
Lục Khải Chính cũng cười: “Tư Đồ, anh đang gỉa ngu sao? Anh ta là lính, bắt tôi làm gì?” Lục Khải Chính không muốn liên lụy đến Lăng Bắc Hàn, hiện tại anh ta đã có gia đình rồi, cũng sắp làm cha rồi!
Tư Đố Ngạn lại không cho là như thế: “Chỉ cần cậu muốn, thì không phải là không có cách.. “ Tà mị lạnh lùng nói, cố ý nhấn mạnh từ "muốn”.
Lúc này Lục Khải Chính mới ý thức được. Tư Đồ Ngạn tại muốn dò xét anh! Con người âm hiểm này!
“Tôi sẽ thử, tôi cũng muốn giết chết anh ta!” Lục Khải Chính âm ngoan nói, hai quả đấm nắm chặt lại theo bản năng.
***
"A.... đừng..... đừng mà… Lăng Bắc Hàn!” Ức Tử Duyệt tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, ngồi dậy, nhìn căn phòng u ám, bên người không còn bóng dáng của Lăng Bắc Hàn. trong lòng cô càng cuống lên.
“Lăng Bắc Hàn!” Người đâu rồi, anh ở đâu? không phải ngủ chung với cô sao? Úc Tử Duyệt nhìn về phía giường đệm trống không, hoảng hốt nghĩ, ngay sau đó, lập tức kéo chăn, xuống giường. Bởi vì quá nóng lòng, cô để trần hai chân mà chạy thẳng ra khỏi phòng ngủ.
“Lăng Bắc Hàn!” Vịn cầu thang, nhanh chóng xuống lầu, vừa chạy chậm, vừa kêu.
"Lăng Bắc Hàn!"
“Sao thế? Sao thế?” Dì Vương nghe được tiếng gọi chạy đến, nhìn Úc Tử Duyệt hai chân để trần, mặt đầy nước mắt, đang kinh hoảng tột độ thì lo lắng hỏi, lúc này, ngoài sân truyền đến tiếng động cơ Hummer.
“Lăng Bắc Hàn đâu? Anh ấy đi rồi hả?” Úc Tử Duyệt kích động rống to, trong đầu là hình ảnh Lăng Bắc Hàn biến mất trong nháy mắt.
Lăng Bắc Hàn còn chưa vào cửa, đã nghe được tiếng hô của Úc Tử Duyệt, anh bước vào, thì thấy Úc Tử Duyệt để trần hai chân chạy về phía mình, anh tức giận cau mày, còn chưa kịp nổi giận, eo đã bị cô ôm lấy!
“Anh đi đâu thế... Khốn kiếp…. sao anh lại bỏ em lại?” Ôm chặt cơ thể của anh, Úc Tử Duyệt chua xót khóc hô. Dì Vương cũng lo lắng nhìn biểu hiện khác thường của Lăng Bắc Hàn.
"Anh chỉ ra ngoài làm chút chuyện thôi mà!” Lăng Bắc Hàn đau lòng nói cúi xuống ôm cô lên, đi về phía lầu. Sao cô lại không có cảm giác an toàn như thế? Lăng Bắc Hàn vừa đau xót vừa thương yêu nghĩ, anh chỉ mới rời đi có một lát...
Xế chiều đi tìm Lăng Bắc Diệp hỏi thăm vị trí của Hạ Tĩnh Sơ, cô ta đang lẩn trốn, anh nhất định phải giải quyết xong chuyện này, anh lo lắng khi trở về bộ đội rồi, Hạ Tình Sơ sẽ gây bất lợi cho Úc Tử Duyệt. Hỏi Lăng Bắc Diệp, lại chưa phát hiện được bóng dáng của Hạ Tĩnh Sơ.
Úc Tử Duyệt níu chặt lấy cổ áo sơ mi của Lăng Bắc Hàn, trong lòng vẫn vô cùng thấp thỏm, tại sao lại mơ một giấc mơ như thế? Mơ thấy Lăng Bắc Hàn bị sóng lớn đánh chìm, sau đó biến mất...
không phải cô không có cảm giác an toàn, chỉ là cô phát hiện những giấc mộng của cô đều rất thật, lần trước mơ thấy Lăng Bắc Hàn muốn ly hôn với cô, quả thật.....