Úc Tử Duyệt thích nhất nhìn dáng vẻ Lăng đại thúc giúp con thay tả, người đàn ông cao lớn mạnh khỏe, ôm một đứa trẻ trong ngực, động tác của anh có chút vụng về, nhưng lại êm ái cực kì.
Bình thường là người đàn ông thô lỗ, lần đầu tiên làm ba, chăm sóc đứa trẻ như vậy, cả ngón tay cũng không dám dùng sức, chỉ sợ sơ ý một chút đem tiểu tử dập đầu đụng.
Giờ phút này, anh để con trai nằm trên trên ghế sofa, còn anh đứng ở bên sofa, cầm cái tả giấy trong tay, từ từ hạ xuống, mặc vào cho con.
"Tiểu tử thúi, cười với ba một cái nào?” đổi tã mới rồi, tiểu Đằng Đằng cảm giác thư thái, cũng không khóc thút thít nữa, chỉ chớp con mắt đen nhánh tròn to nhìn anh, anh trêu chọc nói.
Một tuần trôi qua, da thịt của tiểu Đằng Đằng, đã không còn nhăn nhúm giống lúc mới ra đời, mà lại mềm mại trắng hồng. Da thịt nhẵn nhụi mượt mà, trên người thơm mùi mùi sữa ngọt ngào, đôi tay nắm lại thành quả đấm nhỏ, giờ phút này, đứa bé duỗi lưng một cái, chân nhỏ đạp thẳng, miệng há ra, ngáp một cái, mắt nhắm lại mở ra, rơi xuống một giọt nước mắt trong suốt.
Sau đó lại nhìn Lăng Bắc Hàn, ngây ngô, chính là không cười.
"Anh gọi con như vậy, con sẽ không thèm để ý tới anh đâu!” Úc Tử Duyệt đi về phía Lăng Bắc Hàn nói, "Mau đưa con cho em! Con đói bụng rồi!” nhìn đứa bé trong ngực, Úc Tử Duyệt lộ ra bộ mặt dịu dàng nói, cô thích nhất là được ôm con trai!
Lăng Bắc Hàn nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, trong ánh mắt ấy tràn đầy hình ảnh con trai, khiến cho lòng anh hết sức khó chịu, chỉ thấy giờ phút này, cô đã kéo áo ngủ lên, lộ ra bộ ngực đẫy đà.
Nhẹ nhàng ôm con trai từ trong ngực của Lăng Bắc Hàn, một khoảnh khắc kia, lòng Úc Tử Duyệt, giống như mới vừa ăn một miếng bơ, tan trong miệng ngọt đến tận trong ngực, đó chính là cảm giác hạnh phúc."Bảo bối Đằng Đằng, nhanh ăn đi! Ăn nhiều một chút, tương lai phải cao hơn papa, khốc hơn!” nhìn cái miệng nhỏ dụi vào ngực cô, còn tay nhỏ bé gạt chướng ngại vật ra, sau đó bú "Chụt chụt". Nhìn bộ dáng như vậy, Úc Tử Duyệt mỉm cười hạnh phúc nói.
Nhìn hai mẹ con nhiệt tình như vậy, nhìn đứa nhỏ kia bá đạo chiếm nơi thuộc về sở hữu của anh, Lăng Bắc Hàn đau khổ ê ẩm. Chỉ là, ghen tuông như vậy ngay cả anh cũng cảm thấy mình có chút không giải thích được, mình đã là người đàn ông 30 rồi, vậy mà lại đi ghen với con trai!
"Da thịt Đằng Đằng nhà chúng ta thật tốt, non nớt mềm mại, tay nhỏ bé cũng đẹp, trắng trẻo lại còn có mùi thơm sữa!” tình mẫu tử trong Úc Tử Duyệt phát tác, bắt lấy bàn tay nhỏ bé của con trai, hôn không ngừng, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Lúc này tiểu Đằng Đằng đã buông ngực mẹ ra, mắt to đen nhánh nhìn khuôn mặt tươi cười của mẹ, cũng không nhịn cười toe toét, "Ông xã, ông xã.... mau nhìn, Đằng Đằng cười với em kìa!” Úc Tử Duyệt nhìn con trai cười với mình, trong lòng kích động, vội vàng kêu Lăng Bắc Hàn tới.
Lăng Bắc Hàn ngồi xuống bên cạnh cô, chỉ thấy quả thật tiểu tử kia đang cười với cô ấy, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét, bộ dáng kia nhìn rất là đáng yêu, anh không nhịn được đưa tay muốn ôm, ai ngờ, tiểu tử nhìn anh một cái, lập tức không cười, đầu nhỏ tiếp tục vùi vào trong ngực của mẹ, mệng nhỏ ngậm lấy đầu v* . . . . .
"...."
Lăng Bắc Hàn cùng Úc Tử Duyệt nhìn nhau, Úc Tử Duyệt có chút dở khóc dở cười, không ngờ con trai còn nhỏ như vậy thế nhưng lại có khả năng hạ nhục anh!
"Vong ân phụ nghĩa, đúng là tiểu tử thúi, người tắm cho con, thay tả cho con đều là ba đó nghe chưa? Con làm sao lại....” Lăng Bắc Hàn buồn bực nói, thật muốn đánh cái mông nhỏ của nhóc con, dạy bảo thật tốt một chút.
"Ai nha, anh đừng tức giận nha, bình thường con trai đều luôn thân với mẹ....” Úc Tử Duyệt nhìn sắc mặt đen thui của Lăng Bắc Hàn vội vàng an ủi.
"Vậy em sinh con gái cho anh đi!” Lăng Bắc Hàn thốt lên, nhưng mà đây cũng chỉ là lời nói lúc tức giận thôi.
"Em cũng muốn sinh con gái, nhưng...."
"Có thể sinh anh cũng không cho sinh! Không thể em phải chịu đau đớn này!” Lăng Bắc Hàn ngắt lời cô, nghiêm túc nhìn cô, nói. Ánh mắt nhu hòa mà chân thành tha thiết....
Úc Tử Duyệt hiểu ý tứ của anh, cười cười, "Cũng không phải rất đau, nhưng mà anh là quân nhân, cho nên nhất định là không thể sinh đứa thứ hai. Có một con trai là đủ rồi, anh chơi cùng con nhiều, thì con cũng sẽ tốt với anh thôi....” Úc Tử Duyệt nhu hòa cười nói, đưa tay sờ mặt của anh, đang muốn rút lại, lại bị Lăng Bắc Hàn bắt được, môi mỏng hôn thật mạnh lên mu bàn tay của cô một cái.
Lúc này, tiểu Đằng Đằng lại quay đầu nhìn anh, Lăng Bắc Hàn phát hiện ánh mắt của tiểu tử này, cũng đang nhìn anh, "Sao hả, ba hôn người phụ nữ của mình cũng cần con trông nom sao?” hơi thả tay Úc Tử Duyệt ra, anh nhìn chằm chằm tiểu tử thở phì phò nói.
"Ha ha.... Lăng Bắc Hàn anh....” Úc Tử Duyệt nghe lời nói có vẻ chua chua của Lăng Bắc Hàn, cười ra tiếng.
Tiểu Đằng Đằng nhìn thấy hình dáng hung hăng của papa, bị dọa sợ nhìn mặt mẹ, sau đó lại ngoan ngoãn bú sữa mẹ, cũng không dám nữa kháng nghị rồi.
***
Trong bồn tắm to như vậy, được đổ đầy nước ấm, tiểu Đằng Đằng trần truồng, trên cổ được khoác lên một cái vòng bơi lội nhỏ, sau đó bị bỏ vào trong nước. 14948190
"Bơi đi! Con trai cũng biết bơi!” Úc Tử Duyệt nhìn con trai mới vừa xuống nước, không hào phóng liền đạp chân, mừng rỡ hô. Nhìn con trai giống như con vịt nhỏ bơi qua bơi lại trong bồn tắm, Úc Tử Duyệt chỉ cảm thấy thật thần kỳ.
"Khạc.... khanh khách....” tiểu tử giống như là đến khu vui chơi của mình, vừa bơi vừa mừng rỡ cười, dáng vẻ vui mừng này, làm người ta cũng không nhịn được cảm thấy vui vẻ. Đứng ở bên bồn tắm, Lăng Bắc Hàn mặc áo ba lỗ màu đen cũng toét miệng cười.
"không có việc gì sẽ để cho con tập bơi lội, rèn luyện nhiều như vậy, sẽ có lợi cho sự phát triển....” anh cúi người xuống nói với Úc Tử Duyệt.
"Ừ, nhìn con cũng rất thích đó!” Úc Tử Duyệt tán đồng gật đầu, ánh mắt lại rơi vào tiểu tử đang vui sướng bơi lội trong bồn tắm kia, chỉ cảm thấy sinh mạng thật thần kỳ....
Tắm rửa cho con trai xong, lau người sau đó xoa phấn lên người cho cậu nhóc, lại cho uống sữa một lần nữa, sau đó tiểu tử ngủ an tĩnh rồi.
"Ông xã.... em cũng muốn tắm, trên người dơ muốn chết....” chừng mấy ngày không có tắm, bình thường đều là do Lăng Bắc Hàn giúp cô lau người. Thân thể bởi vì sinh con mà có vết thương, nhưng cũng sớm khép lại, Úc Tử Duyệt thật muốn sảng khoái tắm nước nóng cho đã.
"Phải không, bà nội đã lần nữa cường điệu, không cho phép tắm! Nhịn thêm chút nữa, ngoan...."
"không tắm sẽ thúi đó.... hơn nửa tháng rồi!” Úc Tử Duyệt tức giận nói.
"Thúi anh cũng vậy không ngại....” Lăng Bắc Hàn cười nói, sau đó đi múc nước, Úc Tử Duyệt đã xuống giường, "không muốn nghe lời bà nội nói, thật sự có thể tắm mà, không tin anh hãy lên mạng tra một chút! Họ nói có thể tắm mà, bởi vì thời xưa không có điều kiện sưởi ấm tốt, cho nên tránh không được cảm lạnh, không bị gió thổi, là tốt rồi....” Úc Tử Duyệt khuyên nhủ Lăng Bắc Hàn.
"Được rồi, đi đi, chỉ có thể tắm!” Lăng Bắc Hàn sao lại không biết Úc Tử Duyệt sẽ nói những thứ này, bình thường anh giúp cô lau người, lau đến mức so với tắm không kém hơn bao nhiêu, nhưng anh chỉ là sợ cô bị cảm lạnh thôi.
Trong phòng tắm, cửa sổ đóng kỹ, sản phụ không thể tắm trong bồn, chỉ có thể tắm bình thường, Lăng Bắc Hàn đứng bên cạnh vòi hoa sen, cầm vòi hoa sen tỉ mỉ đưa về phía cô.
"Bụng nhăn rất xấu.... mặt trên còn lằn, nhăn nhúm....” Úc Tử Duyệt nhìn bụng mình ghét bỏ, bụng đã bị bị con trai chiếm giữ hơn chín tháng, nó không lỏng lẻo mới là lạ.
"Nơi nào xấu xí, anh thấy rất đẹp mà! Hơn nữa, có thể khôi phục!” Lăng Bắc Hàn đưa bàn tay ra nhẹ nhàng chà xát trên bụng cô. Bất kể cô ấy có biến thành như thế nào, anh đều sẽ không ghét bỏ, chỉ biết đau lòng thôi.
"Phải khôi phục! Chờ làm đầy tháng xong em sẽ đi tập thể dục!” Úc Tử Duyệt hết sức kiên định nói, Lăng Bắc Hàn cười.
"A.... anh....” một chỗ nào đó bởi vì anh đụng vào, giống như bị điện giật, Úc Tử Duyệt khổ sở ngâm ra tiếng, cúi đầu thì chỉ thấy bàn tay to của anh đang giúp cô tắm....
Phải chết tâm, anh ấy chỉ vô ý đụng vào, vậy mà làm cô có phản ứng, Lăng Bắc Hàn cũng cảm thấy phản ứng của Úc Tử Duyệt, nhìn vẻ mặt hơi vểnh lên của cô, hàm răng cắn môi, dáng vẻ ẩn nhẫn, anh càng làm tới....
đã lâu không có cảm giác này, sau khi kết thúc, thân thể Úc Tử Duyệt, tóc đã bị anh lau khô, ôm trở về giường, vô lực nằm xuống, khuôn mặt cô bắt đầu hồng lên, trong đầu đều là hình ảnh mới vừa nãy anh phục vụ cô....
Chỉ là lấy tay nhưng khiến cho cô hưởng thụ vui vẻ....
***
Trong lúc Úc Tử Duyệt ở cữ, bạn bè thân thích cũng hay đến thăm, tiểu Đằng Đằng thu được rất nhiều bao tiền lì xì, nhưng những bao tiền lì xì này bị Úc Tử Duyệt gom lại quyên cho quỹ hiệp hội nhi đồng hết, cũng tính là vì tích phúc cho tiểu Đằng Đằng.
"Vòng tay thủ công này chờ khi Đằng Đằng lớn một chút nữa sẽ mang, rất đẹp.” trên đầu gối của Úc Tử Duyệt để một bộ trang sức hoàng kim, vòng tay thủ công, còn có vòng đeo chân, đây là quà của bà nội tặng cho chắt trai trưởng.
trên người Lăng Bắc Hàn mặc tạp dề, bưng một chén canh ra ngoài, cười gật đầu.
"Chờ anh trở về bộ đội, hai người hãy là trở về nhà cũ bên kia đi...." 10IHQ.
"Em cảm thấy ở nơi này rất tốt, ở nhà cũ, lúc tiểu Đằng Đằng khóc rất dữ dội, sợ sẽ ảnh hưởng tới bà nội nghỉ ngơi...." Úc Tử Duyệt phản bác, "không phải vì em không thích bọn họ, mà là sợ ảnh hưởng đến bà nội....” nhấp một hớp canh, lại giải thích.
"Cũng phải....” Lăng Bắc Hàn gật gật đầu nói.
"Chỉ cần bà nội không thấy phiền lòng là được rồi, về sau em sẽ thường mang theo Đằng Đằng về nhà cũ!” Úc Tử Duyệt vừa ăn canh vừa nói.
Lăng Bắc Hàn gật đầu một cái, lúc này, chuông cửa vang lên, Lăng Bắc Hàn đứng dậy đi mở cửa.
không ngờ người tới là Lục Khải Chính....
Lục Khải Chính mặc toàn thân một màu đen, áo dài quần dài, tóc rất ngắn, không dài tới một cen-ti-mét, thấp thoáng có thể nhìn thấy trên da có vết sẹo nhàn nhạt, cả người xem ra gầy hơn nhiều so với trước kia, chỉ là, ngũ quan vẫn như cũ thâm thúy anh tuấn. Cùng Lăng Bắc Hàn đứng cạnh nhau thật giống hệt như là anh em ruột.
Úc Tử Duyệt thấy Lục Khải Chính tới, sắc mặt cũng không tốt lắm, cô cũng không quên Nhan Tịch vì anh ta mà bị uất ức thế nào.
Úc Tử Duyệt thích nhất nhìn dáng vẻ Lăng đại thúc giúp con thay tả, người đàn ông cao lớn mạnh khỏe, ôm một đứa trẻ trong ngực, động tác của anh có chút vụng về, nhưng lại êm ái cực kì.
Bình thường là người đàn ông thô lỗ, lần đầu tiên làm ba, chăm sóc đứa trẻ như vậy, cả ngón tay cũng không dám dùng sức, chỉ sợ sơ ý một chút đem tiểu tử dập đầu đụng.
Giờ phút này, anh để con trai nằm trên trên ghế sofa, còn anh đứng ở bên sofa, cầm cái tả giấy trong tay, từ từ hạ xuống, mặc vào cho con.
"Tiểu tử thúi, cười với ba một cái nào?” đổi tã mới rồi, tiểu Đằng Đằng cảm giác thư thái, cũng không khóc thút thít nữa, chỉ chớp con mắt đen nhánh tròn to nhìn anh, anh trêu chọc nói.
Một tuần trôi qua, da thịt của tiểu Đằng Đằng, đã không còn nhăn nhúm giống lúc mới ra đời, mà lại mềm mại trắng hồng. Da thịt nhẵn nhụi mượt mà, trên người thơm mùi mùi sữa ngọt ngào, đôi tay nắm lại thành quả đấm nhỏ, giờ phút này, đứa bé duỗi lưng một cái, chân nhỏ đạp thẳng, miệng há ra, ngáp một cái, mắt nhắm lại mở ra, rơi xuống một giọt nước mắt trong suốt.
Sau đó lại nhìn Lăng Bắc Hàn, ngây ngô, chính là không cười.
"Anh gọi con như vậy, con sẽ không thèm để ý tới anh đâu!” Úc Tử Duyệt đi về phía Lăng Bắc Hàn nói, "Mau đưa con cho em! Con đói bụng rồi!” nhìn đứa bé trong ngực, Úc Tử Duyệt lộ ra bộ mặt dịu dàng nói, cô thích nhất là được ôm con trai!
Lăng Bắc Hàn nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, trong ánh mắt ấy tràn đầy hình ảnh con trai, khiến cho lòng anh hết sức khó chịu, chỉ thấy giờ phút này, cô đã kéo áo ngủ lên, lộ ra bộ ngực đẫy đà.
Nhẹ nhàng ôm con trai từ trong ngực của Lăng Bắc Hàn, một khoảnh khắc kia, lòng Úc Tử Duyệt, giống như mới vừa ăn một miếng bơ, tan trong miệng ngọt đến tận trong ngực, đó chính là cảm giác hạnh phúc."Bảo bối Đằng Đằng, nhanh ăn đi! Ăn nhiều một chút, tương lai phải cao hơn papa, khốc hơn!” nhìn cái miệng nhỏ dụi vào ngực cô, còn tay nhỏ bé gạt chướng ngại vật ra, sau đó bú "Chụt chụt". Nhìn bộ dáng như vậy, Úc Tử Duyệt mỉm cười hạnh phúc nói.
Nhìn hai mẹ con nhiệt tình như vậy, nhìn đứa nhỏ kia bá đạo chiếm nơi thuộc về sở hữu của anh, Lăng Bắc Hàn đau khổ ê ẩm. Chỉ là, ghen tuông như vậy ngay cả anh cũng cảm thấy mình có chút không giải thích được, mình đã là người đàn ông 30 rồi, vậy mà lại đi ghen với con trai!
"Da thịt Đằng Đằng nhà chúng ta thật tốt, non nớt mềm mại, tay nhỏ bé cũng đẹp, trắng trẻo lại còn có mùi thơm sữa!” tình mẫu tử trong Úc Tử Duyệt phát tác, bắt lấy bàn tay nhỏ bé của con trai, hôn không ngừng, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Lúc này tiểu Đằng Đằng đã buông ngực mẹ ra, mắt to đen nhánh nhìn khuôn mặt tươi cười của mẹ, cũng không nhịn cười toe toét, "Ông xã, ông xã.... mau nhìn, Đằng Đằng cười với em kìa!” Úc Tử Duyệt nhìn con trai cười với mình, trong lòng kích động, vội vàng kêu Lăng Bắc Hàn tới.
Lăng Bắc Hàn ngồi xuống bên cạnh cô, chỉ thấy quả thật tiểu tử kia đang cười với cô ấy, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét, bộ dáng kia nhìn rất là đáng yêu, anh không nhịn được đưa tay muốn ôm, ai ngờ, tiểu tử nhìn anh một cái, lập tức không cười, đầu nhỏ tiếp tục vùi vào trong ngực của mẹ, mệng nhỏ ngậm lấy đầu v* . . . . .
"...."
Lăng Bắc Hàn cùng Úc Tử Duyệt nhìn nhau, Úc Tử Duyệt có chút dở khóc dở cười, không ngờ con trai còn nhỏ như vậy thế nhưng lại có khả năng hạ nhục anh!
"Vong ân phụ nghĩa, đúng là tiểu tử thúi, người tắm cho con, thay tả cho con đều là ba đó nghe chưa? Con làm sao lại....” Lăng Bắc Hàn buồn bực nói, thật muốn đánh cái mông nhỏ của nhóc con, dạy bảo thật tốt một chút.
"Ai nha, anh đừng tức giận nha, bình thường con trai đều luôn thân với mẹ....” Úc Tử Duyệt nhìn sắc mặt đen thui của Lăng Bắc Hàn vội vàng an ủi.
"Vậy em sinh con gái cho anh đi!” Lăng Bắc Hàn thốt lên, nhưng mà đây cũng chỉ là lời nói lúc tức giận thôi.
"Em cũng muốn sinh con gái, nhưng...."
"Có thể sinh anh cũng không cho sinh! Không thể em phải chịu đau đớn này!” Lăng Bắc Hàn ngắt lời cô, nghiêm túc nhìn cô, nói. Ánh mắt nhu hòa mà chân thành tha thiết....
Úc Tử Duyệt hiểu ý tứ của anh, cười cười, "Cũng không phải rất đau, nhưng mà anh là quân nhân, cho nên nhất định là không thể sinh đứa thứ hai. Có một con trai là đủ rồi, anh chơi cùng con nhiều, thì con cũng sẽ tốt với anh thôi....” Úc Tử Duyệt nhu hòa cười nói, đưa tay sờ mặt của anh, đang muốn rút lại, lại bị Lăng Bắc Hàn bắt được, môi mỏng hôn thật mạnh lên mu bàn tay của cô một cái.
Lúc này, tiểu Đằng Đằng lại quay đầu nhìn anh, Lăng Bắc Hàn phát hiện ánh mắt của tiểu tử này, cũng đang nhìn anh, "Sao hả, ba hôn người phụ nữ của mình cũng cần con trông nom sao?” hơi thả tay Úc Tử Duyệt ra, anh nhìn chằm chằm tiểu tử thở phì phò nói.
"Ha ha.... Lăng Bắc Hàn anh....” Úc Tử Duyệt nghe lời nói có vẻ chua chua của Lăng Bắc Hàn, cười ra tiếng.
Tiểu Đằng Đằng nhìn thấy hình dáng hung hăng của papa, bị dọa sợ nhìn mặt mẹ, sau đó lại ngoan ngoãn bú sữa mẹ, cũng không dám nữa kháng nghị rồi.
***
Trong bồn tắm to như vậy, được đổ đầy nước ấm, tiểu Đằng Đằng trần truồng, trên cổ được khoác lên một cái vòng bơi lội nhỏ, sau đó bị bỏ vào trong nước. 14948190
"Bơi đi! Con trai cũng biết bơi!” Úc Tử Duyệt nhìn con trai mới vừa xuống nước, không hào phóng liền đạp chân, mừng rỡ hô. Nhìn con trai giống như con vịt nhỏ bơi qua bơi lại trong bồn tắm, Úc Tử Duyệt chỉ cảm thấy thật thần kỳ.
"Khạc.... khanh khách....” tiểu tử giống như là đến khu vui chơi của mình, vừa bơi vừa mừng rỡ cười, dáng vẻ vui mừng này, làm người ta cũng không nhịn được cảm thấy vui vẻ. Đứng ở bên bồn tắm, Lăng Bắc Hàn mặc áo ba lỗ màu đen cũng toét miệng cười.
"không có việc gì sẽ để cho con tập bơi lội, rèn luyện nhiều như vậy, sẽ có lợi cho sự phát triển....” anh cúi người xuống nói với Úc Tử Duyệt.
"Ừ, nhìn con cũng rất thích đó!” Úc Tử Duyệt tán đồng gật đầu, ánh mắt lại rơi vào tiểu tử đang vui sướng bơi lội trong bồn tắm kia, chỉ cảm thấy sinh mạng thật thần kỳ....
Tắm rửa cho con trai xong, lau người sau đó xoa phấn lên người cho cậu nhóc, lại cho uống sữa một lần nữa, sau đó tiểu tử ngủ an tĩnh rồi.
"Ông xã.... em cũng muốn tắm, trên người dơ muốn chết....” chừng mấy ngày không có tắm, bình thường đều là do Lăng Bắc Hàn giúp cô lau người. Thân thể bởi vì sinh con mà có vết thương, nhưng cũng sớm khép lại, Úc Tử Duyệt thật muốn sảng khoái tắm nước nóng cho đã.
"Phải không, bà nội đã lần nữa cường điệu, không cho phép tắm! Nhịn thêm chút nữa, ngoan...."
"không tắm sẽ thúi đó.... hơn nửa tháng rồi!” Úc Tử Duyệt tức giận nói.
"Thúi anh cũng vậy không ngại....” Lăng Bắc Hàn cười nói, sau đó đi múc nước, Úc Tử Duyệt đã xuống giường, "không muốn nghe lời bà nội nói, thật sự có thể tắm mà, không tin anh hãy lên mạng tra một chút! Họ nói có thể tắm mà, bởi vì thời xưa không có điều kiện sưởi ấm tốt, cho nên tránh không được cảm lạnh, không bị gió thổi, là tốt rồi....” Úc Tử Duyệt khuyên nhủ Lăng Bắc Hàn.
"Được rồi, đi đi, chỉ có thể tắm!” Lăng Bắc Hàn sao lại không biết Úc Tử Duyệt sẽ nói những thứ này, bình thường anh giúp cô lau người, lau đến mức so với tắm không kém hơn bao nhiêu, nhưng anh chỉ là sợ cô bị cảm lạnh thôi.
Trong phòng tắm, cửa sổ đóng kỹ, sản phụ không thể tắm trong bồn, chỉ có thể tắm bình thường, Lăng Bắc Hàn đứng bên cạnh vòi hoa sen, cầm vòi hoa sen tỉ mỉ đưa về phía cô.
"Bụng nhăn rất xấu.... mặt trên còn lằn, nhăn nhúm....” Úc Tử Duyệt nhìn bụng mình ghét bỏ, bụng đã bị bị con trai chiếm giữ hơn chín tháng, nó không lỏng lẻo mới là lạ.
"Nơi nào xấu xí, anh thấy rất đẹp mà! Hơn nữa, có thể khôi phục!” Lăng Bắc Hàn đưa bàn tay ra nhẹ nhàng chà xát trên bụng cô. Bất kể cô ấy có biến thành như thế nào, anh đều sẽ không ghét bỏ, chỉ biết đau lòng thôi.
"Phải khôi phục! Chờ làm đầy tháng xong em sẽ đi tập thể dục!” Úc Tử Duyệt hết sức kiên định nói, Lăng Bắc Hàn cười.
"A.... anh....” một chỗ nào đó bởi vì anh đụng vào, giống như bị điện giật, Úc Tử Duyệt khổ sở ngâm ra tiếng, cúi đầu thì chỉ thấy bàn tay to của anh đang giúp cô tắm....
Phải chết tâm, anh ấy chỉ vô ý đụng vào, vậy mà làm cô có phản ứng, Lăng Bắc Hàn cũng cảm thấy phản ứng của Úc Tử Duyệt, nhìn vẻ mặt hơi vểnh lên của cô, hàm răng cắn môi, dáng vẻ ẩn nhẫn, anh càng làm tới....
đã lâu không có cảm giác này, sau khi kết thúc, thân thể Úc Tử Duyệt, tóc đã bị anh lau khô, ôm trở về giường, vô lực nằm xuống, khuôn mặt cô bắt đầu hồng lên, trong đầu đều là hình ảnh mới vừa nãy anh phục vụ cô....
Chỉ là lấy tay nhưng khiến cho cô hưởng thụ vui vẻ....
***
Trong lúc Úc Tử Duyệt ở cữ, bạn bè thân thích cũng hay đến thăm, tiểu Đằng Đằng thu được rất nhiều bao tiền lì xì, nhưng những bao tiền lì xì này bị Úc Tử Duyệt gom lại quyên cho quỹ hiệp hội nhi đồng hết, cũng tính là vì tích phúc cho tiểu Đằng Đằng.
"Vòng tay thủ công này chờ khi Đằng Đằng lớn một chút nữa sẽ mang, rất đẹp.” trên đầu gối của Úc Tử Duyệt để một bộ trang sức hoàng kim, vòng tay thủ công, còn có vòng đeo chân, đây là quà của bà nội tặng cho chắt trai trưởng.
trên người Lăng Bắc Hàn mặc tạp dề, bưng một chén canh ra ngoài, cười gật đầu.
"Chờ anh trở về bộ đội, hai người hãy là trở về nhà cũ bên kia đi...." 10IHQ.
"Em cảm thấy ở nơi này rất tốt, ở nhà cũ, lúc tiểu Đằng Đằng khóc rất dữ dội, sợ sẽ ảnh hưởng tới bà nội nghỉ ngơi...." Úc Tử Duyệt phản bác, "không phải vì em không thích bọn họ, mà là sợ ảnh hưởng đến bà nội....” nhấp một hớp canh, lại giải thích.
"Cũng phải....” Lăng Bắc Hàn gật gật đầu nói.
"Chỉ cần bà nội không thấy phiền lòng là được rồi, về sau em sẽ thường mang theo Đằng Đằng về nhà cũ!” Úc Tử Duyệt vừa ăn canh vừa nói.
Lăng Bắc Hàn gật đầu một cái, lúc này, chuông cửa vang lên, Lăng Bắc Hàn đứng dậy đi mở cửa.
không ngờ người tới là Lục Khải Chính....
Lục Khải Chính mặc toàn thân một màu đen, áo dài quần dài, tóc rất ngắn, không dài tới một cen-ti-mét, thấp thoáng có thể nhìn thấy trên da có vết sẹo nhàn nhạt, cả người xem ra gầy hơn nhiều so với trước kia, chỉ là, ngũ quan vẫn như cũ thâm thúy anh tuấn. Cùng Lăng Bắc Hàn đứng cạnh nhau thật giống hệt như là anh em ruột.
Úc Tử Duyệt thấy Lục Khải Chính tới, sắc mặt cũng không tốt lắm, cô cũng không quên Nhan Tịch vì anh ta mà bị uất ức thế nào.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Úc Tử Duyệt thích nhất nhìn dáng vẻ Lăng đại thúc giúp con thay tả, người đàn ông cao lớn mạnh khỏe, ôm một đứa trẻ trong ngực, động tác của anh có chút vụng về, nhưng lại êm ái cực kì.
Bình thường là người đàn ông thô lỗ, lần đầu tiên làm ba, chăm sóc đứa trẻ như vậy, cả ngón tay cũng không dám dùng sức, chỉ sợ sơ ý một chút đem tiểu tử dập đầu đụng.
Giờ phút này, anh để con trai nằm trên trên ghế sofa, còn anh đứng ở bên sofa, cầm cái tả giấy trong tay, từ từ hạ xuống, mặc vào cho con.
"Tiểu tử thúi, cười với ba một cái nào?” đổi tã mới rồi, tiểu Đằng Đằng cảm giác thư thái, cũng không khóc thút thít nữa, chỉ chớp con mắt đen nhánh tròn to nhìn anh, anh trêu chọc nói.
Một tuần trôi qua, da thịt của tiểu Đằng Đằng, đã không còn nhăn nhúm giống lúc mới ra đời, mà lại mềm mại trắng hồng. Da thịt nhẵn nhụi mượt mà, trên người thơm mùi mùi sữa ngọt ngào, đôi tay nắm lại thành quả đấm nhỏ, giờ phút này, đứa bé duỗi lưng một cái, chân nhỏ đạp thẳng, miệng há ra, ngáp một cái, mắt nhắm lại mở ra, rơi xuống một giọt nước mắt trong suốt.
Sau đó lại nhìn Lăng Bắc Hàn, ngây ngô, chính là không cười.
"Anh gọi con như vậy, con sẽ không thèm để ý tới anh đâu!” Úc Tử Duyệt đi về phía Lăng Bắc Hàn nói, "Mau đưa con cho em! Con đói bụng rồi!” nhìn đứa bé trong ngực, Úc Tử Duyệt lộ ra bộ mặt dịu dàng nói, cô thích nhất là được ôm con trai!
Lăng Bắc Hàn nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, trong ánh mắt ấy tràn đầy hình ảnh con trai, khiến cho lòng anh hết sức khó chịu, chỉ thấy giờ phút này, cô đã kéo áo ngủ lên, lộ ra bộ ngực đẫy đà.
Nhẹ nhàng ôm con trai từ trong ngực của Lăng Bắc Hàn, một khoảnh khắc kia, lòng Úc Tử Duyệt, giống như mới vừa ăn một miếng bơ, tan trong miệng ngọt đến tận trong ngực, đó chính là cảm giác hạnh phúc."Bảo bối Đằng Đằng, nhanh ăn đi! Ăn nhiều một chút, tương lai phải cao hơn papa, khốc hơn!” nhìn cái miệng nhỏ dụi vào ngực cô, còn tay nhỏ bé gạt chướng ngại vật ra, sau đó bú "Chụt chụt". Nhìn bộ dáng như vậy, Úc Tử Duyệt mỉm cười hạnh phúc nói.
Nhìn hai mẹ con nhiệt tình như vậy, nhìn đứa nhỏ kia bá đạo chiếm nơi thuộc về sở hữu của anh, Lăng Bắc Hàn đau khổ ê ẩm. Chỉ là, ghen tuông như vậy ngay cả anh cũng cảm thấy mình có chút không giải thích được, mình đã là người đàn ông 30 rồi, vậy mà lại đi ghen với con trai!
"Da thịt Đằng Đằng nhà chúng ta thật tốt, non nớt mềm mại, tay nhỏ bé cũng đẹp, trắng trẻo lại còn có mùi thơm sữa!” tình mẫu tử trong Úc Tử Duyệt phát tác, bắt lấy bàn tay nhỏ bé của con trai, hôn không ngừng, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Lúc này tiểu Đằng Đằng đã buông ngực mẹ ra, mắt to đen nhánh nhìn khuôn mặt tươi cười của mẹ, cũng không nhịn cười toe toét, "Ông xã, ông xã.... mau nhìn, Đằng Đằng cười với em kìa!” Úc Tử Duyệt nhìn con trai cười với mình, trong lòng kích động, vội vàng kêu Lăng Bắc Hàn tới.
Lăng Bắc Hàn ngồi xuống bên cạnh cô, chỉ thấy quả thật tiểu tử kia đang cười với cô ấy, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét, bộ dáng kia nhìn rất là đáng yêu, anh không nhịn được đưa tay muốn ôm, ai ngờ, tiểu tử nhìn anh một cái, lập tức không cười, đầu nhỏ tiếp tục vùi vào trong ngực của mẹ, mệng nhỏ ngậm lấy đầu v* . . . . .
"...."
Lăng Bắc Hàn cùng Úc Tử Duyệt nhìn nhau, Úc Tử Duyệt có chút dở khóc dở cười, không ngờ con trai còn nhỏ như vậy thế nhưng lại có khả năng hạ nhục anh!
"Vong ân phụ nghĩa, đúng là tiểu tử thúi, người tắm cho con, thay tả cho con đều là ba đó nghe chưa? Con làm sao lại....” Lăng Bắc Hàn buồn bực nói, thật muốn đánh cái mông nhỏ của nhóc con, dạy bảo thật tốt một chút.
"Ai nha, anh đừng tức giận nha, bình thường con trai đều luôn thân với mẹ....” Úc Tử Duyệt nhìn sắc mặt đen thui của Lăng Bắc Hàn vội vàng an ủi.
"Vậy em sinh con gái cho anh đi!” Lăng Bắc Hàn thốt lên, nhưng mà đây cũng chỉ là lời nói lúc tức giận thôi.
"Em cũng muốn sinh con gái, nhưng...."
"Có thể sinh anh cũng không cho sinh! Không thể em phải chịu đau đớn này!” Lăng Bắc Hàn ngắt lời cô, nghiêm túc nhìn cô, nói. Ánh mắt nhu hòa mà chân thành tha thiết....
Úc Tử Duyệt hiểu ý tứ của anh, cười cười, "Cũng không phải rất đau, nhưng mà anh là quân nhân, cho nên nhất định là không thể sinh đứa thứ hai. Có một con trai là đủ rồi, anh chơi cùng con nhiều, thì con cũng sẽ tốt với anh thôi....” Úc Tử Duyệt nhu hòa cười nói, đưa tay sờ mặt của anh, đang muốn rút lại, lại bị Lăng Bắc Hàn bắt được, môi mỏng hôn thật mạnh lên mu bàn tay của cô một cái.
Lúc này, tiểu Đằng Đằng lại quay đầu nhìn anh, Lăng Bắc Hàn phát hiện ánh mắt của tiểu tử này, cũng đang nhìn anh, "Sao hả, ba hôn người phụ nữ của mình cũng cần con trông nom sao?” hơi thả tay Úc Tử Duyệt ra, anh nhìn chằm chằm tiểu tử thở phì phò nói.
"Ha ha.... Lăng Bắc Hàn anh....” Úc Tử Duyệt nghe lời nói có vẻ chua chua của Lăng Bắc Hàn, cười ra tiếng.
Tiểu Đằng Đằng nhìn thấy hình dáng hung hăng của papa, bị dọa sợ nhìn mặt mẹ, sau đó lại ngoan ngoãn bú sữa mẹ, cũng không dám nữa kháng nghị rồi.
***
Trong bồn tắm to như vậy, được đổ đầy nước ấm, tiểu Đằng Đằng trần truồng, trên cổ được khoác lên một cái vòng bơi lội nhỏ, sau đó bị bỏ vào trong nước. 14948190
"Bơi đi! Con trai cũng biết bơi!” Úc Tử Duyệt nhìn con trai mới vừa xuống nước, không hào phóng liền đạp chân, mừng rỡ hô. Nhìn con trai giống như con vịt nhỏ bơi qua bơi lại trong bồn tắm, Úc Tử Duyệt chỉ cảm thấy thật thần kỳ.
"Khạc.... khanh khách....” tiểu tử giống như là đến khu vui chơi của mình, vừa bơi vừa mừng rỡ cười, dáng vẻ vui mừng này, làm người ta cũng không nhịn được cảm thấy vui vẻ. Đứng ở bên bồn tắm, Lăng Bắc Hàn mặc áo ba lỗ màu đen cũng toét miệng cười.
"không có việc gì sẽ để cho con tập bơi lội, rèn luyện nhiều như vậy, sẽ có lợi cho sự phát triển....” anh cúi người xuống nói với Úc Tử Duyệt.
"Ừ, nhìn con cũng rất thích đó!” Úc Tử Duyệt tán đồng gật đầu, ánh mắt lại rơi vào tiểu tử đang vui sướng bơi lội trong bồn tắm kia, chỉ cảm thấy sinh mạng thật thần kỳ....
Tắm rửa cho con trai xong, lau người sau đó xoa phấn lên người cho cậu nhóc, lại cho uống sữa một lần nữa, sau đó tiểu tử ngủ an tĩnh rồi.
"Ông xã.... em cũng muốn tắm, trên người dơ muốn chết....” chừng mấy ngày không có tắm, bình thường đều là do Lăng Bắc Hàn giúp cô lau người. Thân thể bởi vì sinh con mà có vết thương, nhưng cũng sớm khép lại, Úc Tử Duyệt thật muốn sảng khoái tắm nước nóng cho đã.
"Phải không, bà nội đã lần nữa cường điệu, không cho phép tắm! Nhịn thêm chút nữa, ngoan...."
"không tắm sẽ thúi đó.... hơn nửa tháng rồi!” Úc Tử Duyệt tức giận nói.
"Thúi anh cũng vậy không ngại....” Lăng Bắc Hàn cười nói, sau đó đi múc nước, Úc Tử Duyệt đã xuống giường, "không muốn nghe lời bà nội nói, thật sự có thể tắm mà, không tin anh hãy lên mạng tra một chút! Họ nói có thể tắm mà, bởi vì thời xưa không có điều kiện sưởi ấm tốt, cho nên tránh không được cảm lạnh, không bị gió thổi, là tốt rồi....” Úc Tử Duyệt khuyên nhủ Lăng Bắc Hàn.
"Được rồi, đi đi, chỉ có thể tắm!” Lăng Bắc Hàn sao lại không biết Úc Tử Duyệt sẽ nói những thứ này, bình thường anh giúp cô lau người, lau đến mức so với tắm không kém hơn bao nhiêu, nhưng anh chỉ là sợ cô bị cảm lạnh thôi.
Trong phòng tắm, cửa sổ đóng kỹ, sản phụ không thể tắm trong bồn, chỉ có thể tắm bình thường, Lăng Bắc Hàn đứng bên cạnh vòi hoa sen, cầm vòi hoa sen tỉ mỉ đưa về phía cô.
"Bụng nhăn rất xấu.... mặt trên còn lằn, nhăn nhúm....” Úc Tử Duyệt nhìn bụng mình ghét bỏ, bụng đã bị bị con trai chiếm giữ hơn chín tháng, nó không lỏng lẻo mới là lạ.
"Nơi nào xấu xí, anh thấy rất đẹp mà! Hơn nữa, có thể khôi phục!” Lăng Bắc Hàn đưa bàn tay ra nhẹ nhàng chà xát trên bụng cô. Bất kể cô ấy có biến thành như thế nào, anh đều sẽ không ghét bỏ, chỉ biết đau lòng thôi.
"Phải khôi phục! Chờ làm đầy tháng xong em sẽ đi tập thể dục!” Úc Tử Duyệt hết sức kiên định nói, Lăng Bắc Hàn cười.
"A.... anh....” một chỗ nào đó bởi vì anh đụng vào, giống như bị điện giật, Úc Tử Duyệt khổ sở ngâm ra tiếng, cúi đầu thì chỉ thấy bàn tay to của anh đang giúp cô tắm....
Phải chết tâm, anh ấy chỉ vô ý đụng vào, vậy mà làm cô có phản ứng, Lăng Bắc Hàn cũng cảm thấy phản ứng của Úc Tử Duyệt, nhìn vẻ mặt hơi vểnh lên của cô, hàm răng cắn môi, dáng vẻ ẩn nhẫn, anh càng làm tới....
đã lâu không có cảm giác này, sau khi kết thúc, thân thể Úc Tử Duyệt, tóc đã bị anh lau khô, ôm trở về giường, vô lực nằm xuống, khuôn mặt cô bắt đầu hồng lên, trong đầu đều là hình ảnh mới vừa nãy anh phục vụ cô....
Chỉ là lấy tay nhưng khiến cho cô hưởng thụ vui vẻ....
***
Trong lúc Úc Tử Duyệt ở cữ, bạn bè thân thích cũng hay đến thăm, tiểu Đằng Đằng thu được rất nhiều bao tiền lì xì, nhưng những bao tiền lì xì này bị Úc Tử Duyệt gom lại quyên cho quỹ hiệp hội nhi đồng hết, cũng tính là vì tích phúc cho tiểu Đằng Đằng.
"Vòng tay thủ công này chờ khi Đằng Đằng lớn một chút nữa sẽ mang, rất đẹp.” trên đầu gối của Úc Tử Duyệt để một bộ trang sức hoàng kim, vòng tay thủ công, còn có vòng đeo chân, đây là quà của bà nội tặng cho chắt trai trưởng.
trên người Lăng Bắc Hàn mặc tạp dề, bưng một chén canh ra ngoài, cười gật đầu.
"Chờ anh trở về bộ đội, hai người hãy là trở về nhà cũ bên kia đi...." 10IHQ.
"Em cảm thấy ở nơi này rất tốt, ở nhà cũ, lúc tiểu Đằng Đằng khóc rất dữ dội, sợ sẽ ảnh hưởng tới bà nội nghỉ ngơi...." Úc Tử Duyệt phản bác, "không phải vì em không thích bọn họ, mà là sợ ảnh hưởng đến bà nội....” nhấp một hớp canh, lại giải thích.
"Cũng phải....” Lăng Bắc Hàn gật gật đầu nói.
"Chỉ cần bà nội không thấy phiền lòng là được rồi, về sau em sẽ thường mang theo Đằng Đằng về nhà cũ!” Úc Tử Duyệt vừa ăn canh vừa nói.
Lăng Bắc Hàn gật đầu một cái, lúc này, chuông cửa vang lên, Lăng Bắc Hàn đứng dậy đi mở cửa.
không ngờ người tới là Lục Khải Chính....
Lục Khải Chính mặc toàn thân một màu đen, áo dài quần dài, tóc rất ngắn, không dài tới một cen-ti-mét, thấp thoáng có thể nhìn thấy trên da có vết sẹo nhàn nhạt, cả người xem ra gầy hơn nhiều so với trước kia, chỉ là, ngũ quan vẫn như cũ thâm thúy anh tuấn. Cùng Lăng Bắc Hàn đứng cạnh nhau thật giống hệt như là anh em ruột.
Úc Tử Duyệt thấy Lục Khải Chính tới, sắc mặt cũng không tốt lắm, cô cũng không quên Nhan Tịch vì anh ta mà bị uất ức thế nào.