Phần này có 48 chương.
Chương 1: Phí công vô ích
Thời tiết ban đêm giữa tháng chín ở Thủ Đô rất ấm áp, trong xe taxi mặc dù không bật điều hòa nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh, hai cánh tay không tự chủ ôm lấy người. Cái lạnh thấu xương từ trong lan ra khắp chân tay cứ đeo bám lấy cô.
Ngoài cửa xe, mưa tí tách rơi, ánh đèn neon nhiều màu sắc lúc sáng lúc tối chiếu vào trong taxi, trên radio vang lên giọng nói đầy trầm trầm đầy từ tính của người dẫn chương trình giao thông đang nhắc nhở các tài xế về đoạn đường nào đó vừa xảy ra tai nạn....
Cô yên lặng, nhìn ra ngoài cửa xe, trong đầu thoáng hiện ra cảnh tượng đó. May mắn là cô không giáp mặt với bọn họ, nếu không, cô thực sự sẽ lâm vào tình cảnh vô cùng xấu hổ.
Từ khi Lăng Bắc Sam cùng mẹ của Lục Khải Chính tìm tới cô thì cô đã không còn mong chờ gì từ lời giải thích của Lục Khải Chính nữa. Cho nên khi Lục Khải Chính gọi điện thoại tới, cô liền tắt máy không nghe, tin nhắn cũng không muốn trả lời, mỗi lần đều chỉ trả lời những câu giống nhau.
Mỗi lần trả lời tin nhắn như vậy trái tim cô đều như bị tra tấn, cô chỉ muốn cố gắng quên đi hay tránh đi thật xa..
Xe taxi dừng lại trước một khách sạn, vừa rồi cô đã nói dối Úc Tử Duyệt, chuyến bay của cô thật ra khởi hành vào 9h sáng mai.
***
Lục Khải Chính điên cuồng lái chiếc Land Rover phi thẳng đến sân bay, bàn tay nắm chặt lấy vô-lăng, có thể nhìn thấy rõ những vết sẹo nhàn nhạt in trên mu bàn tay, đốt ngón tay trắng bệch, giống như lộ ra cả xương vậy.
Hơn hai tháng trước, khi nghe Úc Tử Duyệt nói cô bị sảy thai, anh đã tới tìm cô, nhưng khi nhìn thấy cô đi cùng với người đàn ông khác, anh đã do dự mà chùn bước. Câu nói kia của cô giống như một nhát dao nặng nề đâm vào trái tim anh!
Nhưng gì anh mang lại cho cô chỉ là sự liên lụy, tổn thương và đau khổ.
Cô, ở ngay trước mặt anh, bị người ta làm nhục, mà anh lại chỉ trơ mắt đứng nhìn! Lục Khải Chính cảm thấy mình không có đủ tư cách để đi đoạt lại cô, nếu như anh chỉ mang lại đau khổ cho cô thì anh tình nguyện không xuất hiện trước mặt cô nữa.
Nhưng khi nghe Úc Tử Duyệt nói cô đến sân bay thì anh lại không chút nghĩ ngợi mà đuổi theo. Đuổi theo để làm gì?Anh không rõ, có lẽ chỉ là không kìm lòng được.
Chạy vọt vào sảnh sân bay, ban đêm, sân bay không có nhiều người lắm, đại sảnh khá vắng vẻ, con ngươi thâm thúy nhìn khắp mọi nơi nhưng không hề tìm thấy được bóng dáng quen thuộc của cô đâu cả. Cõi lòng đầy chờ mong trong nháy mắt liền trở thành thất vọng.
Đến hành lang làm thủ tục an ninh tìm cũng không nhìn thấy bóng dáng thân thuộc ấy. Giờ phút này Lục Khải Chính giống như con rắn mất đầu, rối loạn, mất đi sự tĩnh táo lẫn khả năng phán đoán, mang theo sự thất vọng và chán nản quay ra.
Vừa ra đến cửa thì hồn phách vốn phiêu lạc như quay trở lại, anh giật mình chạy thẳng đến quầy tiếp viên hỏi:
“Giúp tôi tra chuyến bay gần nhất đến Lạc Thành?”
“Thưa anh, mỗi ngày chỉ có một chuyến bay đến Lạc Thành, vào chín rưỡi sáng.” Nhân viên quầy tiếp viên lễ phép trả lời anh. Lục Khải Chính đờ đẫn bước đi nhưng vừa ra tới cửa lại như sực nhớ ra điều gì, lập tức quay lại hỏi ,”Buổi tối không có chuyến bay nào đi Lạc Thành sao?”
“Thưa anh, mỗi ngày chỉ có một chuyến bay đến Lạc Thành, vào chín rưỡi sáng….” Cô tiếp viên còn chưa nói hết đã thấy Lục Khải Chính chạy đi như điên, trong ánh mắt kinh ngạc của lữ khách, vọt ra khỏi đại sảnh của sân bay.
Thì ra cô chưa hề đến sân bay!
Sau khi lên xe, Lục Khải Chính buồn bực đấm mạnh tay xuống vô lăng, vừa rồi anh đã quá mất bình tĩnh rồi! Khẽ lắc đầu chua xót cười, rồi lấy điện thoại di động ra gọi. Chỉ một lát sau, liền biết được cô tới Thủ Đô đi công tác, tham gia buổi triển lãm hội sách của một Nhà Xuất Bản ở Thủ Đô.
Nhan Tịch trở lại khách sạn, nhanh chóng tắm rửa, rồi bật máy tính lên, mở phần mềm soạn thảo, đánh liền ba nghìn chữ. Tối nay cô chỉ phải viết một chương mới, có điều đây là chương kết nên cần phải viết thật hay.
Thế nhưng, khi ngồi đối diện với màn hình máy tính đen kín chữ, cô lại không biết viết tiếp thế nào.
Cầm ly nước ấm ngẩn người nhìn màn hình, mấy tình tiết vừa hiện lên trong đầu, thì lại nhanh chóng bị cảnh tượng Lăng Bắc Sam hôn Lục Khải Chính cắt đứt. Khóe miệng cười khổ, trái tim đau nhức từng cơn.
Kết cục, Lục Khải Chính ở bên Lăng Bắc Sam cũng tốt, cô chỉ là người Lục Khải Chính lợi dụng để phá án mà thôi.
Hít sâu một hơi, cô bắt đầu gõ chữ, có lẽ cứ viết chuyện chú với Úc Tử Duyệt có con đi, thêm vào một chút tưởng tượng nữa, một bức tranh ấm áp dần hiện lên qua từng con chữ. Cô dần dần phát hiện ra, thì ra mình đang viết lại câu chuyện của Duyệt Duyệt, mà thực ra, cô ấy chính là hình mẫu lý tưởng trong lòng cô.
Khi còn tràn đầy sức trẻ, có thể đi tự mình đi du lịch khắp nơi, cô đã từng ước mơ trở thành một nhà báo, hơn nữa còn là một nhà báo mạnh mẽ giỏi giang, dám vạch trần sự thật, rồi thỉnh thoảng đi làm từ thiện và gả cho một người chồng có trách nhiệm.
Bất kể là trong tiểu thuyết hay ngoài thực tế, cuộc sống của Úc Tử Duyệt cũng là mơ ước của cô, nhưng trên thực tế cô lại không cách nào thực hiện được mơ ước đó.
Viết về gia đình hạnh phúc của bọn họ, cô cười vui vẻ cũng thầm hâm mộ, trong lòng cũng chúc phúc cho bọn họ. Cô biết, Duyệt Duyệt và chú sẽ mãi hạnh phúc, dĩ nhiên, cũng sẽ không tránh khỏi những mâu thuẫn tranh cãi nho nhỏ....
Đem những chi tiết khi gặp Úc Tử Duyệt viết vào tiểu thuyết, cô cảm thấy tối nay Duyệt Duyệt dường như trưởng thành hơn trước rất nhiều, cho dù là về suy nghĩ hay ngoại hình đều mang dáng vẻ của một người phụ nữ xinh đẹp và hạnh phúc, thật khó để liên tưởng với cô gái hồn nhiên hai năm trước.
Chính chú đã khiến cho cô ấy dần trưởng thành hơn, trong quá trình yêu chú, cô ấy đã học được cách để được yêu, học được cách trưởng thành.
Mọi chuyện của cô ấy đều thật tốt đẹp, không giống như cô...
Vứt bỏ lý trí phóng túng một lần cuối cùng đổi lại một kinh nghiệm đau thương...
Dừng lại ở tình tiết cô rời đi, kết cục dừng lại ở cảnh Lục Khải Chính và Lăng Bắc Sam hôn nhau, 3000 chữ viết cuối cùng cũng hoàn thành. Nhìn dòng chữ trên màn hình xanh biếc, tầm mắt cô dần trở nên mơ hồ, cúi đầu, một giọt nước mắt liền rơi xuống.
Khóc cái gì mà khóc, tất cả đã kết thúc rồi, cô đã có thể được nghỉ ngơi rồi.
Trong lòng cô không ngừng trách cứ bản thân mình. Có điều khóc ra được cũng khiến cho tâm tình cô cảm thấy thoải mái hơn, đôi khi cô cảm thấy bản thân mình thật mâu thuẫn.
Tiếng chuông cửa dồn dập kéo hồn cô trở về, đẩy ghế dựa ra, chỉnh chang lại áo ngủ trên người, trong lòng có chút thắc mắc đi ra phía cửa, cô không vội mở cửa ngay mà nhìn qua mắt mèo.
Nhan Tịch vừa nhìn thấy gương mặt quen thuộc phía bên kia cánh cửa liền hoảng hốt, theo bản năng xoay người lại, hai tay ôm chặt lấy thân mình, trong lòng dao động dữ dội, đầu óc rối loạn, có chút mơ hồ, không biết tại sao anh có thể tìm được đến đây. Cô luốn cuống khóa chốt mở cửa lại, tắt đèn đi, trong phòng lập tức rơi vào bóng tối.
Tiếng chuông cửa vẫn tiếp tục vang lên dồn dập, cô bịt chặt miệng mình lại, cố gắng không để cho mình phát ra âm thanh gì.
“Nhan Tịch! Mở cửa!” Lục Khải Chính rốt cuộc không kiên nhẫn được nữa, gọi lớn, bàn tay không ngừng đập cửa.
Trong lòng Nhan Tịch sợ hãi, cô trốn còn không kịp, sao lại đi mở cửa cho anh chứ! Bước chân khẽ nhấc, dò dẫm trong bóng tối đi tới bên giường, cầm điện thoại di động đặt ở tủ cá nhân phía đầu giường, gọi điện thoại cho nhân viên khách sạn, nói họ đuổi Lục Khải Chính đi.
Tìm đến cô có ý nghĩa gì nữa đâu?
Cô đã không còn cần lời giải thích của anh nữa rồi! Bất luận lòng anh đối với cô ra sao, cô đều không thể nào tiếp nhận lần nữa! Cô lại càng không muốn làm người thứ ba chen ngang giữa anh và Lăng Bắc Sam! Cô còn mới nghe được tin tức vợ cả dùng xăng thiêu sống người tình của chồng ở trong xe đó….
“Thưa ngài, thật xin lỗi, ngài không nên quấy rầy khách của chúng tôi nghỉ ngơi!” Nhân viên phục vụ đi lên, ngửi thấy trên người Lục Khải Chính có mùi rượu nhàn nhạt, cho rằng anh uống rượu say đến đây gây chuyện, liền lên tiếng mời anh rời đi.
“Tôi tìm người ở bên trong, chúng tôi có quen biết! Nhan Tịch! Em mau mở cửa cho anh!” Lục Khải Chính quay sang, lạnh lùng nói với nhân viên kia, rồi lại liên tục đập cửa gọi. Đêm nay, anh nhất định phải gặp được cô. Nhất định phải gặp được! Mặc kệ cô đã có bạn trai hay chưa, mặc kệ cô có muốn nhìn thấy anh hay không.
Tiếng hét của Lục Khải Chính dù ít hay nhiều vẫn truyền đến tai của Nhan Tịch, cô ngồi yên trên giường, đến thở cũng không dám thở mạnh.
“Thưa ngài, nếu ngài không đi, chúng tôi sẽ gọi bảo vệ!” Nhân viên phục vụ kia thấy vậy không kiên nhẫn nữa, nói.
Lục Khải Chính không thèm để ý đến lời đe dọa của nhân viên phục vụ kia, cũng không thèm để ý đến những người khách thuê phòng khác đang bị hành động của anh quấy rầy mà ngó ra ngoài xem xét, quay lại ném cho người kia ánh mắt khinh bỉ, tay cũng không ngừng đập cửa. Chỉ một lát sau, quản lý khách sạn cùng bảo vệ đi lên.
Người quản lý nhận ra người đang không ngừng đang cửa kia chính là nhân vật đang rất nổi tiếng ở Thủ Đô, Lục Khải Chính, thì nào dám đắc tội, vội bảo nhân viên phục vụ đi khuyên những khách trọ khác vào phòng nghỉ ngơi, “Chìa khóa! Mau đưa chìa khóa phòng này cho tôi.” Lục Khải Chính như đang ra lệnh cho người quản lý khách sạn.
“Anh Lục, việc này không hợp quy tắc.” Quản lý khách sạn kia khó xử thấp giọng nói, mặc dù anh không dám đắc tội với người trước mặt này, nhưng quy củ thì vẫn phải tuân theo.
“Đừng nói nhiều lời! Nếu không tôi sẽ phá cửa!” Lục Khải Chính gầm nhẹ, tối nay anh đã nghĩ thông suốt tất cả mọi chuyện rồi, thân thể lui về phía sau.
“Chuyện này… Vậy ngài cứ đạp đi, tôi sẽ coi như không nhìn thấy gì.” Người quản lý kia khó xử nói xong, liền xoay người, đưa lưng về phía anh.
“Rầm!” Chỉ thấy Lục Khải Chính tung chân lên, đạp mạnh vào cánh cửa, tiếp đó là một tiếng vang rất lớn.
“A!” Trong bóng tối, Nhan Tịch chợt nghe thấy một tiếng động rất lớn, cửa phòng liền bị người đạp ra! Cô sợ hãi ôm chặt lấy thân thể, cảnh giác mà nhìn ra phía cửa. Trong bóng tối, một bóng dáng lay động, mùi rượu hòa lẫn cũng mùi thuốc lá thoang thoảng xộc vào trong mũi....
Biết Lục Khải Chính là người ngay thẳng, sẽ không gây phiền toái gì cho khách sạn, vị quản lý coi như chưa xảy ra chuyện gì, đóng cửa phòng lại, cùng nhân viên phục vụ rời đi.
Không cần đoán, cũng biết người đi vào là người nào, “Lục Khải Chính, anh mau cút ra ngoài!” Nhan Tịch đề phòng, lạnh lùng mở miệng, giờ phút này, bóng dáng kia đã đứng ở cuối giường, cô sờ soạn bước xuống giường, sau đó bước chân thật nhanh về phía cửa, liều mạng chạy như muốn trốn vậy.
Lục Khải Chính thấy bóng dáng trên giường vội vã xuống giường chạy nhanh ra phía cửa, liền phản ứng lại, nhanh chóng vọt tới, Nhan Tịch vừa chạy đến cửa phòng, đang vươn tay định mở cửa ra, thì cánh cửa đã bị người chặn lại.
Cơ thể cao lớn của Lục Khải Chính vây lấy cô từ phía sau, hai tay chống lên cánh cửa, dùng sức đè ép, khiến cô không cách nào kéo ra được.
“Đừng phí công vô ích.” Người đàn ông phía sau nhỏ giọng nói, giọng nói rất trầm.