Nghe vấn đề của em gái, Lục Khải Chính nhíu mày, thầm nghĩ, vợ chồng hai đứa không xảy ra chuyện gì đó chứ?
"Lúc làm nằm vùng, dĩ nhiên không thể xảy ra quan hệ với đối phương! Đây là điều mỗi cảnh sát nằm vùng cũng nên tự hạn chế , Lâm Lâm, không phải em đang hoài nghi A Diệp chứ?" Lục Khải Chính cất giọng hỏi.
"Không, không có! Anh, em cho rằng cảnh sát các anh lúc làm nằm vùng thì có thể cái gì cũng làm, nên hỏi một chút, em và anh A Diệp, bọn em rất tốt...." Giọng nói thẹn thùng, có lời của anh cả, trong lòng cô thoải mái, làm một cảnh tẩu, cô nên ủng hộ công việc của anh!
Nghe lời của em gái, Lục Khải Chính vui mừng cười cười, "Làm một cảnh tẩu không dễ dàng, A Diệp là cảnh sát hình sự, nhiều khi phải mặc thường phục âm thầm điều tra, em phải phối hợp công việc của cậu ấy!" Lục Khải Chính lại nói.
"Ừ, biết rồi, anh, sức khỏe của anh không tốt, tự mình chú ý nhiều hơn, bọn họ bên kia.... hi vọng bọn họ sớm nghĩ thông suốt!" Lục Khải Lâm nói với anh cả, rõ ràng cảm thấy anh trầm mặc, hiểu trong lòng anh cũng không hơn gì.
"Được! Không có gì có thể làm khó anh em! Yên tâm đi!" Lục Khải Chính nhẹ nhàng nói, sau khi hai anh em nói chúc ngủ ngon lẫn nhau, thì cúp điện thoại.
Cô nằm trên giường, âm thầm thở phào một cái, nhìn vị trí trống không bên cạnh, rõ ràng mấy năm này đã thành thói quen ở một mình, nhưng sau khi cùng anh giảng hòa, cô đã lệ thuộc vào bờ ngực của anh, có lúc thường gối đầu một mình khó ngủ....
Kéo gối của anh qua, ôm vào trong ngực, nhắm mắt lại, hi vọng anh có thể trở về sớm một chút, sau khi trở lại, cô vẫn tiểu nhân “Tra hỏi" anh một phen! Bảo anh ôm phụ nữ khác! Cho dù là nằm vùng cũng không thể được! Cô bá đạo nghĩ trong lòng.
Nửa đêm, trong lúc mơ màng, cảm giác có người đang hôn cô, cô lầu bầu , "Tránh ra....Không cần....Ưmh...." Muốn tỉnh lại, nhưng buồn ngủ quá, căn bản không muốn tỉnh, Lăng Bắc Diệp cực kỳ yêu dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê như vậy của cô, cô lúc này, không có bất kỳ phòng bị nào, tùy anh hôn, thân thể dần dần trở nên mềm đi, bị tình dục dụ hoặc ăn mòn. Cũng để cô bày ra, một mặt chân thật nhất, kiều mỵ nhất.
"Đã tỉnh rồi hả ?" Con ngươi sâu thẳm tràn đầy dục vọng nhìn cô, anh nhếch môi, cười hỏi, âm thanh mang theo sự quyến rũ của tình dục.
"Ưmh...." Trong mơ hồ, nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại của anh, nhìn ảnh ngược trong con ngươi anh, bộ dạng lười biếng của mình, tim cô đập nhanh, đầu óc dần tỉnh táo, cũng từ từ nhớ lại chuyện buổi tối. Giờ phút này, môi của anh lại rơi xuống, "Không cần.... thối.... ngủ!" Cô bĩu môi, khước từ lồng ngực của anh, tức giận nói.
"Thối?" Lúc đi làm anh đã dổi thường phục, ngửi một cái, mùi nước hoa nhàn nhạt của phụ nữ, làm anh cau mày, anh vội vã cởi hết quần áo, “không thúi rồi, không thúi rồi, không tin ngửi?” Lồng ngực to lớn đè lên cô, anh cười nói.
cô xoay mặt, không chịu nhìn anh, “Tức giận?” Xoay mặt cô lại, anh nhìn cô, cau mày hỏi.
“không có.” Quật cường nói, trong lòng rõ ràng cực kì chua. Nhìn dáng vẻ tức giận của cô, Lăng Bắc Diệp há có thể không nhìn ra, “Giận dỗi cái gì…Buổi chiều có hành động đặc biệt…” Anh tưởng rằng cô tức giận là vì buổi tối anh không tham gia liên hoan cùng các đồng nghiệp trong văn phòng làm việc của cô, vừa hôn khóe miệng của cô, vừa giải thích.
“Hành động đặc biệt là quyến rũ phụ nữ?” Lục Khải Lâm không nhịn được chất vấn, nhìn anh chằm chằm, nói.
Hóa ra là như vậy…
Con ngươi Lăng Bắc Diệp nghiêm túc, nhìn cô, cười cười, “Sao có thể gọi là quyến rũ phụ nữ? Chỉ là tiếp cận mục tiêu...” Nằm ở trên người cô, ngón tay điểm nhẹ mũi cô, anh cười nhạt nói.
“Đều như nhau! Anh ở cùng một chỗ với những người phụ nữ kia, không tránh được ôm ôm ấp ấp? Đừng có dùng tay từng chạm vào người phụ nữ khác đụng vào em!” cô nói xong, đẩy tay của anh ra.
Phụ nữ ghen, hậu quả rất nghiêm trọng! Lăng Bắc Diệp thầm nghĩ, nhưng cô bây giờ so với dáng vẻ lạnh lùng trước kia, đáng yêu hơn nhiều! Anh thích!
“Được, anh đi tắm, tắm sạch bóng!” Anh lật người xuống giường, vừa cởi quần, vừa nhìn cô nói, Lục Khải Lâm trừng mắt liếc anh một cái, xoay người, đưa lưng về phía anh, anh nhanh chóng đi vào phòng tắm.
“A…” Chỉ chốc lát sau, sói xám lớn đã tắm rửa sạch sẽ vọt ra, trực tiếp nhào tới giường, đè tiểu bạch thỏ ở phía dưới, Lục Khải Lâm hét lên một tiếng, sau đó, cái miệng nhỏ nhắn bị anh chặn lại, anh chui vào trong chăn, đè trên người cô, mười ngón tay nắm chặt mười ngón tay của cô, lồng ngực dán chặt vào ngực cô, một cuộc kích tình sau nửa đêm bị đốt lên, hai người kịch liệt trên giường đè lên nhau, thân thể tương liên, cô uyển chuyển dưới thân anh, hưởng thụ vui vẻ tới tận xương cốt…
Sau đó, cô vô lực nằm lỳ trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong gối, sợi tóc bên má ướt mồ hôi, dính vào mặt, Lăng Bắc Diệp dịu dàng cầm khăn lông ấm áp lau giúp cô, theo động tác của anh, thân thể của cô không nhịn được nhẹ nhàng run rẩy.
“Ưhm…” Cảm giác dinh dính biến mất, rất thoải mái, nằm sấp động cũng không muốn động, chờ anh lên giường, ôm cô vào lòng.
Lăng Bắc Diệp nhìn chằm chằm nơi yếu ớt của cô hồi lâu, lần này rõ ràng cảm giác cô không bài xích anh chút nào, mà hết sức phối hợp, thậm chí nói, biểu hiện rất nhiệt tình. Nghĩ tới dáng vẻ mị hoặc uyển chuyển của cô lúc ở dưới thân anh, anh bụng lại bành trướng, không nhịn được lật người, phủ lên lưng của cô.
cô hét lên một tiếng, không ngờ anh lần nữa…
Người đàn ông không tiết chế đòi hỏi vô độ, lần lượt hành hạ cô, cô không biết tại sao thể lực của anh lại tốt như vậy, làm việc cả ngày lại làm thêm giờ đến đêm khuya, thế nhưng…..
Cuối cùng, cô giả bộ ngất đi, anh mới chịu thả cô.
Buổi sáng trước khi anh tỉnh lại, mặt anh tuấn tàn khốc đập vào tầm mắt, gương mặt tuấn tú mê hoặc lòng người, làm cô không nhịn được đưa tay sờ mặt của anh, nhẹ nhàng vuốt ve, Lăng Bắc Diệp không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, bắt được bàn tay trắng nõn của cô, mở mắt ra, cười xấu xa chống lại cô.
Lật người, đè cô dưới thân, “Ông xã rất tuấn tú có phải không?” Anh mập mờ hỏi, lời nói mập mờ như vậy, làm cô đỏ mặt, quay mặt, “Rời giường nấu cơm!”.
“không cho phép! Bà xã, kêu một tiếng ông xã cho anh nghe!” Lăng Bắc Diệp dịu dàng ra lệnh, đầu lưỡi liếm liếm trên cần cổ của cô, rất hài lòng nhìn dấu vết kích tình anh lưu lại.
“không đứng đắn!” cô liếc mắt nói với anh, nào không biết xấu hổ gọi anh như vậy, mặc dù tối hôm qua bị anh đầu độc không ngừng gọi anh “Ông xã”.
“không đứng đắn? Tối hôm qua người nào đó ở dưới thân thể của anh không ngừng kêu, ông xã, ông xã, nhanh lên một chút, mạnh một chút?” Lăng Bắc Diệp ác ý nói, nói xong cắn môi của cô, lời nói tà ác cùng động tác của anh làm tim anh đập nhanh, “không cần nói! Anh xấu lắm!...!” Còn không phải là xấu bình thường!
thì đúng là càng tiếp xúc, thì mới càng hiểu anh hơn. Trước kia, trong lòng cô, anh chỉ là một người anh trai dịu dàng như ánh mặt trời. Trải qua mấy tháng chung đụng này, cô biết được, anh dịu dàng, cũng bá đạo. Chính trực, cũng tà ác. Dĩ nhiên, đều là đối với cô.
Anh như vậy, làm cô càng động lòng, cô cũng bị anh ăn sạch sành sanh.
“Anh chính là hư, Lâm Lâm, hiện tại mới phát hiện, đã muộn!” Anh cười tà ác nói.
“Rời giường, hôm nay em nghỉ, nhưng anh phải đi làm!” Bắt tay đang sờ loạn của anh lại, cô liếc mắt nói.
“không khéo, hôm nay anh cũng nghỉ!” Anh cười đểu giả nói, cúi đầu hôn lên cô. Sáng sớm tốt đẹp, hai người tư thủ ở bên nhau, cho đến cô sức cùng lực kiệt.
Nghe vấn đề của em gái, Lục Khải Chính nhíu mày, thầm nghĩ, vợ chồng hai đứa không xảy ra chuyện gì đó chứ?
"Lúc làm nằm vùng, dĩ nhiên không thể xảy ra quan hệ với đối phương! Đây là điều mỗi cảnh sát nằm vùng cũng nên tự hạn chế , Lâm Lâm, không phải em đang hoài nghi A Diệp chứ?" Lục Khải Chính cất giọng hỏi.
"Không, không có! Anh, em cho rằng cảnh sát các anh lúc làm nằm vùng thì có thể cái gì cũng làm, nên hỏi một chút, em và anh A Diệp, bọn em rất tốt...." Giọng nói thẹn thùng, có lời của anh cả, trong lòng cô thoải mái, làm một cảnh tẩu, cô nên ủng hộ công việc của anh!
Nghe lời của em gái, Lục Khải Chính vui mừng cười cười, "Làm một cảnh tẩu không dễ dàng, A Diệp là cảnh sát hình sự, nhiều khi phải mặc thường phục âm thầm điều tra, em phải phối hợp công việc của cậu ấy!" Lục Khải Chính lại nói.
"Ừ, biết rồi, anh, sức khỏe của anh không tốt, tự mình chú ý nhiều hơn, bọn họ bên kia.... hi vọng bọn họ sớm nghĩ thông suốt!" Lục Khải Lâm nói với anh cả, rõ ràng cảm thấy anh trầm mặc, hiểu trong lòng anh cũng không hơn gì.
"Được! Không có gì có thể làm khó anh em! Yên tâm đi!" Lục Khải Chính nhẹ nhàng nói, sau khi hai anh em nói chúc ngủ ngon lẫn nhau, thì cúp điện thoại.
Cô nằm trên giường, âm thầm thở phào một cái, nhìn vị trí trống không bên cạnh, rõ ràng mấy năm này đã thành thói quen ở một mình, nhưng sau khi cùng anh giảng hòa, cô đã lệ thuộc vào bờ ngực của anh, có lúc thường gối đầu một mình khó ngủ....
Kéo gối của anh qua, ôm vào trong ngực, nhắm mắt lại, hi vọng anh có thể trở về sớm một chút, sau khi trở lại, cô vẫn tiểu nhân “Tra hỏi" anh một phen! Bảo anh ôm phụ nữ khác! Cho dù là nằm vùng cũng không thể được! Cô bá đạo nghĩ trong lòng.
Nửa đêm, trong lúc mơ màng, cảm giác có người đang hôn cô, cô lầu bầu , "Tránh ra....Không cần....Ưmh...." Muốn tỉnh lại, nhưng buồn ngủ quá, căn bản không muốn tỉnh, Lăng Bắc Diệp cực kỳ yêu dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê như vậy của cô, cô lúc này, không có bất kỳ phòng bị nào, tùy anh hôn, thân thể dần dần trở nên mềm đi, bị tình dục dụ hoặc ăn mòn. Cũng để cô bày ra, một mặt chân thật nhất, kiều mỵ nhất.
"Đã tỉnh rồi hả ?" Con ngươi sâu thẳm tràn đầy dục vọng nhìn cô, anh nhếch môi, cười hỏi, âm thanh mang theo sự quyến rũ của tình dục.
"Ưmh...." Trong mơ hồ, nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại của anh, nhìn ảnh ngược trong con ngươi anh, bộ dạng lười biếng của mình, tim cô đập nhanh, đầu óc dần tỉnh táo, cũng từ từ nhớ lại chuyện buổi tối. Giờ phút này, môi của anh lại rơi xuống, "Không cần.... thối.... ngủ!" Cô bĩu môi, khước từ lồng ngực của anh, tức giận nói.
"Thối?" Lúc đi làm anh đã dổi thường phục, ngửi một cái, mùi nước hoa nhàn nhạt của phụ nữ, làm anh cau mày, anh vội vã cởi hết quần áo, “không thúi rồi, không thúi rồi, không tin ngửi?” Lồng ngực to lớn đè lên cô, anh cười nói.
cô xoay mặt, không chịu nhìn anh, “Tức giận?” Xoay mặt cô lại, anh nhìn cô, cau mày hỏi.
“không có.” Quật cường nói, trong lòng rõ ràng cực kì chua. Nhìn dáng vẻ tức giận của cô, Lăng Bắc Diệp há có thể không nhìn ra, “Giận dỗi cái gì…Buổi chiều có hành động đặc biệt…” Anh tưởng rằng cô tức giận là vì buổi tối anh không tham gia liên hoan cùng các đồng nghiệp trong văn phòng làm việc của cô, vừa hôn khóe miệng của cô, vừa giải thích.
“Hành động đặc biệt là quyến rũ phụ nữ?” Lục Khải Lâm không nhịn được chất vấn, nhìn anh chằm chằm, nói.
Hóa ra là như vậy…
Con ngươi Lăng Bắc Diệp nghiêm túc, nhìn cô, cười cười, “Sao có thể gọi là quyến rũ phụ nữ? Chỉ là tiếp cận mục tiêu...” Nằm ở trên người cô, ngón tay điểm nhẹ mũi cô, anh cười nhạt nói.
“Đều như nhau! Anh ở cùng một chỗ với những người phụ nữ kia, không tránh được ôm ôm ấp ấp? Đừng có dùng tay từng chạm vào người phụ nữ khác đụng vào em!” cô nói xong, đẩy tay của anh ra.
Phụ nữ ghen, hậu quả rất nghiêm trọng! Lăng Bắc Diệp thầm nghĩ, nhưng cô bây giờ so với dáng vẻ lạnh lùng trước kia, đáng yêu hơn nhiều! Anh thích!
“Được, anh đi tắm, tắm sạch bóng!” Anh lật người xuống giường, vừa cởi quần, vừa nhìn cô nói, Lục Khải Lâm trừng mắt liếc anh một cái, xoay người, đưa lưng về phía anh, anh nhanh chóng đi vào phòng tắm.
“A…” Chỉ chốc lát sau, sói xám lớn đã tắm rửa sạch sẽ vọt ra, trực tiếp nhào tới giường, đè tiểu bạch thỏ ở phía dưới, Lục Khải Lâm hét lên một tiếng, sau đó, cái miệng nhỏ nhắn bị anh chặn lại, anh chui vào trong chăn, đè trên người cô, mười ngón tay nắm chặt mười ngón tay của cô, lồng ngực dán chặt vào ngực cô, một cuộc kích tình sau nửa đêm bị đốt lên, hai người kịch liệt trên giường đè lên nhau, thân thể tương liên, cô uyển chuyển dưới thân anh, hưởng thụ vui vẻ tới tận xương cốt…
Sau đó, cô vô lực nằm lỳ trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong gối, sợi tóc bên má ướt mồ hôi, dính vào mặt, Lăng Bắc Diệp dịu dàng cầm khăn lông ấm áp lau giúp cô, theo động tác của anh, thân thể của cô không nhịn được nhẹ nhàng run rẩy.
“Ưhm…” Cảm giác dinh dính biến mất, rất thoải mái, nằm sấp động cũng không muốn động, chờ anh lên giường, ôm cô vào lòng.
Lăng Bắc Diệp nhìn chằm chằm nơi yếu ớt của cô hồi lâu, lần này rõ ràng cảm giác cô không bài xích anh chút nào, mà hết sức phối hợp, thậm chí nói, biểu hiện rất nhiệt tình. Nghĩ tới dáng vẻ mị hoặc uyển chuyển của cô lúc ở dưới thân anh, anh bụng lại bành trướng, không nhịn được lật người, phủ lên lưng của cô.
cô hét lên một tiếng, không ngờ anh lần nữa…
Người đàn ông không tiết chế đòi hỏi vô độ, lần lượt hành hạ cô, cô không biết tại sao thể lực của anh lại tốt như vậy, làm việc cả ngày lại làm thêm giờ đến đêm khuya, thế nhưng…..
Cuối cùng, cô giả bộ ngất đi, anh mới chịu thả cô.
Buổi sáng trước khi anh tỉnh lại, mặt anh tuấn tàn khốc đập vào tầm mắt, gương mặt tuấn tú mê hoặc lòng người, làm cô không nhịn được đưa tay sờ mặt của anh, nhẹ nhàng vuốt ve, Lăng Bắc Diệp không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, bắt được bàn tay trắng nõn của cô, mở mắt ra, cười xấu xa chống lại cô.
Lật người, đè cô dưới thân, “Ông xã rất tuấn tú có phải không?” Anh mập mờ hỏi, lời nói mập mờ như vậy, làm cô đỏ mặt, quay mặt, “Rời giường nấu cơm!”.
“không cho phép! Bà xã, kêu một tiếng ông xã cho anh nghe!” Lăng Bắc Diệp dịu dàng ra lệnh, đầu lưỡi liếm liếm trên cần cổ của cô, rất hài lòng nhìn dấu vết kích tình anh lưu lại.
“không đứng đắn!” cô liếc mắt nói với anh, nào không biết xấu hổ gọi anh như vậy, mặc dù tối hôm qua bị anh đầu độc không ngừng gọi anh “Ông xã”.
“không đứng đắn? Tối hôm qua người nào đó ở dưới thân thể của anh không ngừng kêu, ông xã, ông xã, nhanh lên một chút, mạnh một chút?” Lăng Bắc Diệp ác ý nói, nói xong cắn môi của cô, lời nói tà ác cùng động tác của anh làm tim anh đập nhanh, “không cần nói! Anh xấu lắm!...!” Còn không phải là xấu bình thường!
thì đúng là càng tiếp xúc, thì mới càng hiểu anh hơn. Trước kia, trong lòng cô, anh chỉ là một người anh trai dịu dàng như ánh mặt trời. Trải qua mấy tháng chung đụng này, cô biết được, anh dịu dàng, cũng bá đạo. Chính trực, cũng tà ác. Dĩ nhiên, đều là đối với cô.
Anh như vậy, làm cô càng động lòng, cô cũng bị anh ăn sạch sành sanh.
“Anh chính là hư, Lâm Lâm, hiện tại mới phát hiện, đã muộn!” Anh cười tà ác nói.
“Rời giường, hôm nay em nghỉ, nhưng anh phải đi làm!” Bắt tay đang sờ loạn của anh lại, cô liếc mắt nói.
“không khéo, hôm nay anh cũng nghỉ!” Anh cười đểu giả nói, cúi đầu hôn lên cô. Sáng sớm tốt đẹp, hai người tư thủ ở bên nhau, cho đến cô sức cùng lực kiệt.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nghe vấn đề của em gái, Lục Khải Chính nhíu mày, thầm nghĩ, vợ chồng hai đứa không xảy ra chuyện gì đó chứ?
"Lúc làm nằm vùng, dĩ nhiên không thể xảy ra quan hệ với đối phương! Đây là điều mỗi cảnh sát nằm vùng cũng nên tự hạn chế , Lâm Lâm, không phải em đang hoài nghi A Diệp chứ?" Lục Khải Chính cất giọng hỏi.
"Không, không có! Anh, em cho rằng cảnh sát các anh lúc làm nằm vùng thì có thể cái gì cũng làm, nên hỏi một chút, em và anh A Diệp, bọn em rất tốt...." Giọng nói thẹn thùng, có lời của anh cả, trong lòng cô thoải mái, làm một cảnh tẩu, cô nên ủng hộ công việc của anh!
Nghe lời của em gái, Lục Khải Chính vui mừng cười cười, "Làm một cảnh tẩu không dễ dàng, A Diệp là cảnh sát hình sự, nhiều khi phải mặc thường phục âm thầm điều tra, em phải phối hợp công việc của cậu ấy!" Lục Khải Chính lại nói.
"Ừ, biết rồi, anh, sức khỏe của anh không tốt, tự mình chú ý nhiều hơn, bọn họ bên kia.... hi vọng bọn họ sớm nghĩ thông suốt!" Lục Khải Lâm nói với anh cả, rõ ràng cảm thấy anh trầm mặc, hiểu trong lòng anh cũng không hơn gì.
"Được! Không có gì có thể làm khó anh em! Yên tâm đi!" Lục Khải Chính nhẹ nhàng nói, sau khi hai anh em nói chúc ngủ ngon lẫn nhau, thì cúp điện thoại.
Cô nằm trên giường, âm thầm thở phào một cái, nhìn vị trí trống không bên cạnh, rõ ràng mấy năm này đã thành thói quen ở một mình, nhưng sau khi cùng anh giảng hòa, cô đã lệ thuộc vào bờ ngực của anh, có lúc thường gối đầu một mình khó ngủ....
Kéo gối của anh qua, ôm vào trong ngực, nhắm mắt lại, hi vọng anh có thể trở về sớm một chút, sau khi trở lại, cô vẫn tiểu nhân “Tra hỏi" anh một phen! Bảo anh ôm phụ nữ khác! Cho dù là nằm vùng cũng không thể được! Cô bá đạo nghĩ trong lòng.
Nửa đêm, trong lúc mơ màng, cảm giác có người đang hôn cô, cô lầu bầu , "Tránh ra....Không cần....Ưmh...." Muốn tỉnh lại, nhưng buồn ngủ quá, căn bản không muốn tỉnh, Lăng Bắc Diệp cực kỳ yêu dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê như vậy của cô, cô lúc này, không có bất kỳ phòng bị nào, tùy anh hôn, thân thể dần dần trở nên mềm đi, bị tình dục dụ hoặc ăn mòn. Cũng để cô bày ra, một mặt chân thật nhất, kiều mỵ nhất.
"Đã tỉnh rồi hả ?" Con ngươi sâu thẳm tràn đầy dục vọng nhìn cô, anh nhếch môi, cười hỏi, âm thanh mang theo sự quyến rũ của tình dục.
"Ưmh...." Trong mơ hồ, nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại của anh, nhìn ảnh ngược trong con ngươi anh, bộ dạng lười biếng của mình, tim cô đập nhanh, đầu óc dần tỉnh táo, cũng từ từ nhớ lại chuyện buổi tối. Giờ phút này, môi của anh lại rơi xuống, "Không cần.... thối.... ngủ!" Cô bĩu môi, khước từ lồng ngực của anh, tức giận nói.
"Thối?" Lúc đi làm anh đã dổi thường phục, ngửi một cái, mùi nước hoa nhàn nhạt của phụ nữ, làm anh cau mày, anh vội vã cởi hết quần áo, “không thúi rồi, không thúi rồi, không tin ngửi?” Lồng ngực to lớn đè lên cô, anh cười nói.
cô xoay mặt, không chịu nhìn anh, “Tức giận?” Xoay mặt cô lại, anh nhìn cô, cau mày hỏi.
“không có.” Quật cường nói, trong lòng rõ ràng cực kì chua. Nhìn dáng vẻ tức giận của cô, Lăng Bắc Diệp há có thể không nhìn ra, “Giận dỗi cái gì…Buổi chiều có hành động đặc biệt…” Anh tưởng rằng cô tức giận là vì buổi tối anh không tham gia liên hoan cùng các đồng nghiệp trong văn phòng làm việc của cô, vừa hôn khóe miệng của cô, vừa giải thích.
“Hành động đặc biệt là quyến rũ phụ nữ?” Lục Khải Lâm không nhịn được chất vấn, nhìn anh chằm chằm, nói.
Hóa ra là như vậy…
Con ngươi Lăng Bắc Diệp nghiêm túc, nhìn cô, cười cười, “Sao có thể gọi là quyến rũ phụ nữ? Chỉ là tiếp cận mục tiêu...” Nằm ở trên người cô, ngón tay điểm nhẹ mũi cô, anh cười nhạt nói.
“Đều như nhau! Anh ở cùng một chỗ với những người phụ nữ kia, không tránh được ôm ôm ấp ấp? Đừng có dùng tay từng chạm vào người phụ nữ khác đụng vào em!” cô nói xong, đẩy tay của anh ra.
Phụ nữ ghen, hậu quả rất nghiêm trọng! Lăng Bắc Diệp thầm nghĩ, nhưng cô bây giờ so với dáng vẻ lạnh lùng trước kia, đáng yêu hơn nhiều! Anh thích!
“Được, anh đi tắm, tắm sạch bóng!” Anh lật người xuống giường, vừa cởi quần, vừa nhìn cô nói, Lục Khải Lâm trừng mắt liếc anh một cái, xoay người, đưa lưng về phía anh, anh nhanh chóng đi vào phòng tắm.
“A…” Chỉ chốc lát sau, sói xám lớn đã tắm rửa sạch sẽ vọt ra, trực tiếp nhào tới giường, đè tiểu bạch thỏ ở phía dưới, Lục Khải Lâm hét lên một tiếng, sau đó, cái miệng nhỏ nhắn bị anh chặn lại, anh chui vào trong chăn, đè trên người cô, mười ngón tay nắm chặt mười ngón tay của cô, lồng ngực dán chặt vào ngực cô, một cuộc kích tình sau nửa đêm bị đốt lên, hai người kịch liệt trên giường đè lên nhau, thân thể tương liên, cô uyển chuyển dưới thân anh, hưởng thụ vui vẻ tới tận xương cốt…
Sau đó, cô vô lực nằm lỳ trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong gối, sợi tóc bên má ướt mồ hôi, dính vào mặt, Lăng Bắc Diệp dịu dàng cầm khăn lông ấm áp lau giúp cô, theo động tác của anh, thân thể của cô không nhịn được nhẹ nhàng run rẩy.
“Ưhm…” Cảm giác dinh dính biến mất, rất thoải mái, nằm sấp động cũng không muốn động, chờ anh lên giường, ôm cô vào lòng.
Lăng Bắc Diệp nhìn chằm chằm nơi yếu ớt của cô hồi lâu, lần này rõ ràng cảm giác cô không bài xích anh chút nào, mà hết sức phối hợp, thậm chí nói, biểu hiện rất nhiệt tình. Nghĩ tới dáng vẻ mị hoặc uyển chuyển của cô lúc ở dưới thân anh, anh bụng lại bành trướng, không nhịn được lật người, phủ lên lưng của cô.
cô hét lên một tiếng, không ngờ anh lần nữa…
Người đàn ông không tiết chế đòi hỏi vô độ, lần lượt hành hạ cô, cô không biết tại sao thể lực của anh lại tốt như vậy, làm việc cả ngày lại làm thêm giờ đến đêm khuya, thế nhưng…..
Cuối cùng, cô giả bộ ngất đi, anh mới chịu thả cô.
Buổi sáng trước khi anh tỉnh lại, mặt anh tuấn tàn khốc đập vào tầm mắt, gương mặt tuấn tú mê hoặc lòng người, làm cô không nhịn được đưa tay sờ mặt của anh, nhẹ nhàng vuốt ve, Lăng Bắc Diệp không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, bắt được bàn tay trắng nõn của cô, mở mắt ra, cười xấu xa chống lại cô.
Lật người, đè cô dưới thân, “Ông xã rất tuấn tú có phải không?” Anh mập mờ hỏi, lời nói mập mờ như vậy, làm cô đỏ mặt, quay mặt, “Rời giường nấu cơm!”.
“không cho phép! Bà xã, kêu một tiếng ông xã cho anh nghe!” Lăng Bắc Diệp dịu dàng ra lệnh, đầu lưỡi liếm liếm trên cần cổ của cô, rất hài lòng nhìn dấu vết kích tình anh lưu lại.
“không đứng đắn!” cô liếc mắt nói với anh, nào không biết xấu hổ gọi anh như vậy, mặc dù tối hôm qua bị anh đầu độc không ngừng gọi anh “Ông xã”.
“không đứng đắn? Tối hôm qua người nào đó ở dưới thân thể của anh không ngừng kêu, ông xã, ông xã, nhanh lên một chút, mạnh một chút?” Lăng Bắc Diệp ác ý nói, nói xong cắn môi của cô, lời nói tà ác cùng động tác của anh làm tim anh đập nhanh, “không cần nói! Anh xấu lắm!...!” Còn không phải là xấu bình thường!
thì đúng là càng tiếp xúc, thì mới càng hiểu anh hơn. Trước kia, trong lòng cô, anh chỉ là một người anh trai dịu dàng như ánh mặt trời. Trải qua mấy tháng chung đụng này, cô biết được, anh dịu dàng, cũng bá đạo. Chính trực, cũng tà ác. Dĩ nhiên, đều là đối với cô.
Anh như vậy, làm cô càng động lòng, cô cũng bị anh ăn sạch sành sanh.
“Anh chính là hư, Lâm Lâm, hiện tại mới phát hiện, đã muộn!” Anh cười tà ác nói.
“Rời giường, hôm nay em nghỉ, nhưng anh phải đi làm!” Bắt tay đang sờ loạn của anh lại, cô liếc mắt nói.
“không khéo, hôm nay anh cũng nghỉ!” Anh cười đểu giả nói, cúi đầu hôn lên cô. Sáng sớm tốt đẹp, hai người tư thủ ở bên nhau, cho đến cô sức cùng lực kiệt.