Cẩn thận xem xét, thì rõ ràng là giọng của người phụ nữ gọi điện thoại ở sát vách vừa nãy, Lăng Bắc Diệp thầm nghĩ, khi hoàn hồn, chỉ thấy hai tay Lục Khải Lâm vây quanh ngực....
Quần cụt ca rô đỏ đen quá ngắn, chỉ đến bắp đùi, hai chân thon dài đều đặn hoàn toàn lộ ra ngoài, trên người áo sơ mi màu trắng vẫn chưa mặc vào hết, hai bờ vai gợi cảm phơi bày ra, hai cánh tay cô ôm ngực, mặt đỏ bừng chống đỡ một góc, bị giật mình nhìn anh, trông vẻ thẹn thùng này là anh không nhị được muốn giải quyết cô ngay tại chỗ!
Trong không gian chật hẹp, không khí mập mờ, tim Lục Khải Lâm đập nhanh không ngừng, nhớ tới anh vưa kích tình hôn cô, nhịp tim của cô càng đập dữ dội hơn.
"Thử cỡ chưa?" , Lăng Bắc Diệp nhìn cô, con ngươi tĩnh mịch, như muốn phun ra lửa, âm thanh đầy ắp tình dục, có vẻ trầm thấp mà âm u khàn khàn.
Cau hỏi của anh làm mặt cô càng đỏ, "Có chút chật, anh ra ngoài trước đi!" Lại theo tới phòng thay đồ, cô đỏ mặt trách cứ anh.
"Thẹn thùng cái gì! Chồng giúp vợ thử quần áo, là đạo lý hiển nhiên!" , Lăng Bắc Diệp lấn người tiến lên, bá đạo ngăn hai cánh tay của cô, cười đểu nói, ánh mắt nhìn thấy cảnh tượng trước ngực cô thì muốn phun ra lửa, "Áo sơ mi này chỉ có ba cúc...." Cô đỏ mặt nói, cổ áo theo kiểu của hải quân, ngực mở rộng, cúc áo kia chỉ đến chính giữa ngực cô, cúc áo trên cùng bởi vì bộ ngực của cô quá đầy đặn, tạo thành trạng thái nửa đóng nửa hở, cùng với cúc áo thứ hai tạo thành một khe hở lớn, có thể thấy thịt non trắng noãn bên trong.
Vạt áo kiểu chữ V, khiến cho hai vú của cô lộ ra ngoài hơn nửa, khe rãnh sâu hút xinh đẹp động lòng người.
Ở đây có chỗ nào là không vừa vặn, nhà thiết kế muốn, rõ ràng chính là hiệu quả như vậy! Lăng Bắc Diệp cảm giác mình không có cách nào tự kiềm chế sắp phun máu mũi rồi!
"Không chặt, hết sức thích hợp, mua bộ này!" Anh ho nhẹ một tiếng, lướt qua âm thanh không tự nhiên, nói với cô.
"...." Cái này gọi là thích hợp? Lục Khải Lâm thầm nghĩ, chỉ thấy anh đã bắt tay vào cởi quần áo giúp cô, "Em tự mình làm! Anh mau đi ra! Để cho người ta nhìn thấy thì còn ra thể thống gì!" Cô vội vã đẩy tay anh ra, ngửa mặt nhìn anh, quát lớn.
Lăng Bắc Diệp cũng không cưỡng cầu nữa, gật đầu một cái, nhanh chóng đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng thử quần áo, anh nói với nhân viên phục vụ cái gì, sau đó ra khỏi cửa hàng bán đồ lót, đi đến siêu thị hút thuốc, đốt một điếu thuốc thơm, nhàn nhã phun ra nuốt vào, con ngươi sắc bén như báo đi săn quan sát chung quan siêu thị, tìm kiếm được bóng dáng đối tượng ở tầng trệt , anh đi gọi điện thoại.
Lục Khải Lâm từ phòng thử quần áo ra ngoài, lại nhận được mấy bộ đồ lót nhân viên hướng dẫn đưa tới, nói là chồng cô gọi, "Anh ấy ở đâu?" Nhận lấy quần áo, cô hỏi.
"Tiên sinh nói, ngài đi hút điếu thuốc, lập tức trở về!" Nhân viên hướng dẫn mua hàng cười nói, Lục Khải Lâm thầm nghĩ, "Những bộ đồ này không cần thử, dựa theo cỡ kia là được! Cám ơn!" Lục Khải Lâm không muốn lãng phí thời gian thay quần áo, lễ phép cưới nói với nhân viên hướng dẫn mua hàng.
Cô đi tới cửa, vừa muốn ra khỏi cửa, thì Lăng Bắc Diệp đi vào, "Đều thử xong rồi hả ?"
"Sao anh lại hút thuốc lá!" Cô nhìn anh chằm chằm, nhỏ giọng oán trách, "Không cần thử! Lấy theo cỡ đồ vừa thử lúc nãy là được!" Cô lại nói.
"Rất lâu rồi mới hút một điếu!" Ủy khuất nhìn cô, hơi làm nũng nói, anh như vậy, ngược lại giống như trẻ con, làm cô cảm thấy rất buồn cười, liếc anh một cái. Nếu cô không muốn thử, anh cũng sẽ không miễn cưỡng, đi tính tiền.
Hai người cùng đi ra khỏi cửa hàng bán đồ lót, mắt Lăng Bắc Diệp vô tình hay cố ý xem xét khắp nơi.
"Em có chút mệt mỏi...." Đ trên hành lang của siêu thị, cô đi chậm lại, cau mày nói, sớm biết vậy thì ở nhà ngủ cho rồi, mới đi một lát, lại cảm thấy cả người mệt mỏi, cũng buồn bã nhìn anh chằm chằm, đều do anh, không biết tiết chế giày vò cô!
"Vậy đi lầu tám ăn một chút gì nhs? Bà xã, thể lực của em không được a......." Anh cười nói, nửa câu sau, dán vào bên tai của cô, mập mờ nói.
Toàn thân cô run lên, hiểu ý tứ của anh, cầm ngược lại tay anh, dùng sức véo mu bàn tay anh, "Á.... Mưu sát chồng à!" Lăng Bắc Diệp bị đau nói, Lục Khải Lâm nghịch ngợm liếc anh một cái, dẫn đầu đi về phía cửa thang máy.
Thang máy hình tròn trong suốt từ từ đi lên, dần dần thu hết toàn bộ cảnh tượng của siêu thị vào trong mắt, trong siêu thị, từng cây dù màu hồng từ đèn trang trí thủy tinh hình vòm rủ xuống, thoạt nhìn rất là lãng mạn, dựa vào trong ngực anh, cảm giác như thế thật là thật ngọt ngào.
Trước kia lúc đi dạo một mình trong siêu thị, luôn hâm mộ những đôi tình nhân ân ái, hôm nay....
Lắc đầu một cái, quay đầu, ngửa mặt, nhìn anh, cười cười, con ngươi híp lại tạo thành hình trăng lưỡi liềm rất đẹp, gương mặt trắng nõn mềm mại làm anh không nhịn được đưa tay, cưng chiều ngắt mặt của cô, "Đáng ghét...." Cô nhỏ giọng trách mắng, tức giận anh động chân động tay với cô như chỗ không người.
Lăng Bắc Diệp nhìn cô thành thục lại không mất đi vẻ đáng yêu, tim đập nhanh lợi hại. Lúc này, rất muốn trực tiếp về nhà, đè cô ở trên giường!
"Ăn cơm Tây?"
"Không cần, hay là ăn lẩu đi! Thật muốn ăn...." Nhìn một quán lẩu trong góc, từ cửa sổ có thể thấy cảnh tượng ăn cơm náo nhiệt bên trong, trong lòng cô rất hâm mộ. Quen sống trong nhung lụa, rất ít đến những quán ăn quần chúng.
"Dầu của lẩu quá nặng, sợ cơ thể em không chịu nổi!" Lăng Bắc Diệp hiểu rõ cô, cũng nhận ra cô rất muốn ăn, nhưng sợ cô mới ăn, co thể không chịu nổi, đau bụng thì làm sao?
"Em cũng không phải là Lâm Đại Ngọc, co thể đâu yếu ớt như vậy! Anh A Diệp...." Anh không chịu, cô làm nũng, bắt ống tay áo của anh, lắc lắc, vẻ mặt van xin. Lăng Bắc Diệp sao kháng cự được dáng vẻ nũng nịu của cô gái nhỏ, "Vậy buổi tối Em phải đồng ý với anh, mặc bộ đồng phục học sinh… quyến rũ anh…” Người đàn ông phúc hắc không quên trao đổi điều kiện, giành phúc lợi.
Mặc của cô đỏ lên, nghe lời của anh, trái tim rung động không ngừng, tên đàn ông xấu xa này! Nhưng vẫn cúi đầu, gật một cái.
Lăng Bắc Diệp vội vàng ôm cô đi vào quán lẩu kia, canh xương nấu ở dưới đáy nồi, không cho ớt, khẩu vị coi như nhẹ, lại là quán ăn rất nổi tiếng, Lăng Bắc Diệp yên tâm. Nhìn người phụ nữ đối diện ăn rất vui vẻ, anh cũng cực lỳ hài lòng.
Cũng không ngờ, khẩu bị của cô rất lớn, ăn rất nhiều đồ.
“Uống nhiều trà lạnh một chút, cẩn thận bị nhiệt!” Anh rót chén trà lạnh giúp cô, dịu dàng nói. Lục Khải Lâm cũng không ngờ, Lăng Bắc Diệp lại tỉ mỉ như vậy, vẫn giống như trước. Cảm động vô cùng, mặt tràn đầy ý cười, “Cám ơn!”. cô trầm giọng nói.
Hai chữ, cám ơn, dường như bao hàm rất nhiều hàm nghĩa.
Cám ơn không vứt bỏ không rời xa cô, cám ơn anh chịu tha thứ cho cô, cám ơn anh vẫn yêu cô…
Lăng Bắc Diệp nhìn cô, cầm khăn ăn lau khóe miệng giúp cô.
Buổi chiều, hai người đi xem phim, sau khi xem phim xong, liền trở về nhà.
“Anh A Diệp… Em đi ngủ…” Chơi hơn nửa ngày, cộng thêm đêm qua không tiết chế, cô quả thật mệt mỏi, lười biếng nói, đi vào phòng ngủ. Lăng Bắc Diệp mỉm cười, tiến lên, thừa dịp cô không chú ý ôm ngang eo cô.
“A… Anh… không cần a…” Cho rằng anh lại muốn hoan ái, cô tức giận, hô lớn.
Anh đặt cô lên giường. “không cần cái gì? Bà xã, em nghĩ nhiều rồi?” Lắng Bắc Diệp vuốt ve gướng mặt của cô, nhìn cô, mập mờ nói.
Mặt của cô đỏ lên, kéo chăn che người lại, mắc cỡ chết người, vừa rồi cô cho rằng anh lại muốn cái đó…
“Em ngủ…” cô che kín trong chăn, hô lớn, Lăng Bắc Diệp nhếch môi cười. “Được, ngủ thêm một lát, buổi tối mới có tinh lực phục vụ anh!” Anh đứng dậy, hướng về phía cô, lớn tiếng nói.
“…” Sắc lang! cô im lặng, mắng trong lòng. Đợi cô thò đầu từ trong chăn ra thì trong phòng đã không thấy bóng dáng của anh, cô buoonfngur ngáp một cái, ngủ thật say.
***
Lục Khải Lâm mơ màng tỉnh dậy, bên trong tối đen, cô đưa tay mở đèn đầu giường lên, nhìn đồng hồ phát hiện đã hơn bảy giờ tối rồi.
Ngáp một cái, duỗi cái lưng mỏi, xuống giường. Nhớ tới Lăng Bắc Diệp, không biết anh đi đâu rồi, gọi điện thoại cho anh, vẫn không ai nghe. Chẳng lẽ lại trở về đội cảnh sát rồi hả? Con người cuồng công việc này! Lăng Bắc Diệp là một người cuồng công việc, cô hiểu rõ.
Nếu không, thời gian mấy năm ngắn ngủn, sao anh có thể từ một cành sát bình thường thăng chức lên thành sĩ quan cấp một?
Cầm hình của anh cô cất giữ trong ngăn kéo lên, nhìn trong hình anh mặc cảnh phục, khí khái hào hùng ép người, khóe miệng cô nhếch lên nụ cười kiêu ngạo. thật ra thì, mấy năm nay, cô vẫn luôn lẳng lặng quan tâm tất cả của anh, anh phá bao nhiêu vụ án, lập bao nhiêu chiến công, cô đều ghi ở trong lòng.
Anh là một cảnh sát nhân dân ưu tú xuất sắc, vì nhân dân phục vụ, bản thân là vợ của anh, cô nên kiêu ngạo.
Để hình xuống, tâm tình rất tốt đi làm bữa tối, kỳ vọng anh bận rộn hơn nửa cũng có thể đúng giờ trở về ăn một bừa cơm! Sau khi làm xong bữa tối, lại gọi điện thoại cho anh, quả nhiên, anh nói đang bận.
“không phải nói hôm nay nghỉ ngơi sao? Tại sao lại vội đi…” cô nhỏ giọng oán trách, cũng không phải cố tính.
“Anh là cảnh sát nhân dân, đương nhiên là phải đợi lệnh 24h!” Lăng Bắc Diệp hình như rất tức giận, gầm nhẹ nói, nhiều ngày trôi qua như vậy, đây là lần đầu tiên anh nổi giận với cô, trong lòng cô đau xót, rống cô làm gì? cô chỉ thuận miệng oán trách một câu…
“Biết…”
“Em tự ăn cơm đi! Còn có việc, cúp máy!” Lăng Bắc Diệp gấp rút nói xong, cắt đứt điện thoại. Vẫn chưa ý thức được mình vừa mới nói sai, anh vừa phát cáu với cấp dưới một trận, cơn giận còn chưa tan, cô gọi tới, nói câu oán trách như vậy làm trong lòng anh càng tức hơn.
“Lão Đại, ngài tại sao, tại sao có thể nổi giận với chị dâu…” một cảnh sát nữ nhỏ giọng nhắc nhở anh, chỉ thấy Lăng Bắc Diệp hung hăng liếc cô một cái. “Rất rảnh rỗi đúng không? Rất rảnh rỗi thì tiếp tục theo dõi mục tiêu cho tôi!” Lăng Bắc Diệp nghiêm túc quát.
Nhân viên cảnh sát nữ Tiểu Lam Tử lập tức cúi đầu, bị anh quát như vậy, trong lòng có chút chua xót đau đớn. “Dạ…” nhỏ giọng nói xong rời đi.
“Lão Đại, thuốc sung của ngài vẫn chưa tiêu hóa à…” một cảnh sát hình sự mặc thường phục A Phong đến gần, trêu ghẹo nói với anh, Lăng Bắc Diệp trừng mắt liếc cậu ta một cái, “Phải! đã tìm thấy mục tiêu, ngài có thể trở về nhà nghỉ ngơi!” A Phong báo cáo với anh.
Chỉ thấy sắc mặt của Lăng Bắc Diệp rốt cuộc cũng hòa hoãn không ít, “Theo sát cho tôi! Lần này để mất dấu nữa, tháng sau, cả đám khỏi phải nghỉ phép luôn! một ngày nghỉ cũng không có!” Lăng Bắc Diệp vỗ bàn đứng lên, lớn tiếng nói.
Cẩn thận xem xét, thì rõ ràng là giọng của người phụ nữ gọi điện thoại ở sát vách vừa nãy, Lăng Bắc Diệp thầm nghĩ, khi hoàn hồn, chỉ thấy hai tay Lục Khải Lâm vây quanh ngực....
Quần cụt ca rô đỏ đen quá ngắn, chỉ đến bắp đùi, hai chân thon dài đều đặn hoàn toàn lộ ra ngoài, trên người áo sơ mi màu trắng vẫn chưa mặc vào hết, hai bờ vai gợi cảm phơi bày ra, hai cánh tay cô ôm ngực, mặt đỏ bừng chống đỡ một góc, bị giật mình nhìn anh, trông vẻ thẹn thùng này là anh không nhị được muốn giải quyết cô ngay tại chỗ!
Trong không gian chật hẹp, không khí mập mờ, tim Lục Khải Lâm đập nhanh không ngừng, nhớ tới anh vưa kích tình hôn cô, nhịp tim của cô càng đập dữ dội hơn.
"Thử cỡ chưa?" , Lăng Bắc Diệp nhìn cô, con ngươi tĩnh mịch, như muốn phun ra lửa, âm thanh đầy ắp tình dục, có vẻ trầm thấp mà âm u khàn khàn.
Cau hỏi của anh làm mặt cô càng đỏ, "Có chút chật, anh ra ngoài trước đi!" Lại theo tới phòng thay đồ, cô đỏ mặt trách cứ anh.
"Thẹn thùng cái gì! Chồng giúp vợ thử quần áo, là đạo lý hiển nhiên!" , Lăng Bắc Diệp lấn người tiến lên, bá đạo ngăn hai cánh tay của cô, cười đểu nói, ánh mắt nhìn thấy cảnh tượng trước ngực cô thì muốn phun ra lửa, "Áo sơ mi này chỉ có ba cúc...." Cô đỏ mặt nói, cổ áo theo kiểu của hải quân, ngực mở rộng, cúc áo kia chỉ đến chính giữa ngực cô, cúc áo trên cùng bởi vì bộ ngực của cô quá đầy đặn, tạo thành trạng thái nửa đóng nửa hở, cùng với cúc áo thứ hai tạo thành một khe hở lớn, có thể thấy thịt non trắng noãn bên trong.
Vạt áo kiểu chữ V, khiến cho hai vú của cô lộ ra ngoài hơn nửa, khe rãnh sâu hút xinh đẹp động lòng người.
Ở đây có chỗ nào là không vừa vặn, nhà thiết kế muốn, rõ ràng chính là hiệu quả như vậy! Lăng Bắc Diệp cảm giác mình không có cách nào tự kiềm chế sắp phun máu mũi rồi!
"Không chặt, hết sức thích hợp, mua bộ này!" Anh ho nhẹ một tiếng, lướt qua âm thanh không tự nhiên, nói với cô.
"...." Cái này gọi là thích hợp? Lục Khải Lâm thầm nghĩ, chỉ thấy anh đã bắt tay vào cởi quần áo giúp cô, "Em tự mình làm! Anh mau đi ra! Để cho người ta nhìn thấy thì còn ra thể thống gì!" Cô vội vã đẩy tay anh ra, ngửa mặt nhìn anh, quát lớn.
Lăng Bắc Diệp cũng không cưỡng cầu nữa, gật đầu một cái, nhanh chóng đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng thử quần áo, anh nói với nhân viên phục vụ cái gì, sau đó ra khỏi cửa hàng bán đồ lót, đi đến siêu thị hút thuốc, đốt một điếu thuốc thơm, nhàn nhã phun ra nuốt vào, con ngươi sắc bén như báo đi săn quan sát chung quan siêu thị, tìm kiếm được bóng dáng đối tượng ở tầng trệt , anh đi gọi điện thoại.
Lục Khải Lâm từ phòng thử quần áo ra ngoài, lại nhận được mấy bộ đồ lót nhân viên hướng dẫn đưa tới, nói là chồng cô gọi, "Anh ấy ở đâu?" Nhận lấy quần áo, cô hỏi.
"Tiên sinh nói, ngài đi hút điếu thuốc, lập tức trở về!" Nhân viên hướng dẫn mua hàng cười nói, Lục Khải Lâm thầm nghĩ, "Những bộ đồ này không cần thử, dựa theo cỡ kia là được! Cám ơn!" Lục Khải Lâm không muốn lãng phí thời gian thay quần áo, lễ phép cưới nói với nhân viên hướng dẫn mua hàng.
Cô đi tới cửa, vừa muốn ra khỏi cửa, thì Lăng Bắc Diệp đi vào, "Đều thử xong rồi hả ?""Sao anh lại hút thuốc lá!" Cô nhìn anh chằm chằm, nhỏ giọng oán trách, "Không cần thử! Lấy theo cỡ đồ vừa thử lúc nãy là được!" Cô lại nói.
"Rất lâu rồi mới hút một điếu!" Ủy khuất nhìn cô, hơi làm nũng nói, anh như vậy, ngược lại giống như trẻ con, làm cô cảm thấy rất buồn cười, liếc anh một cái. Nếu cô không muốn thử, anh cũng sẽ không miễn cưỡng, đi tính tiền.
Hai người cùng đi ra khỏi cửa hàng bán đồ lót, mắt Lăng Bắc Diệp vô tình hay cố ý xem xét khắp nơi.
"Em có chút mệt mỏi...." Đ trên hành lang của siêu thị, cô đi chậm lại, cau mày nói, sớm biết vậy thì ở nhà ngủ cho rồi, mới đi một lát, lại cảm thấy cả người mệt mỏi, cũng buồn bã nhìn anh chằm chằm, đều do anh, không biết tiết chế giày vò cô!
"Vậy đi lầu tám ăn một chút gì nhs? Bà xã, thể lực của em không được a......." Anh cười nói, nửa câu sau, dán vào bên tai của cô, mập mờ nói.
Toàn thân cô run lên, hiểu ý tứ của anh, cầm ngược lại tay anh, dùng sức véo mu bàn tay anh, "Á.... Mưu sát chồng à!" Lăng Bắc Diệp bị đau nói, Lục Khải Lâm nghịch ngợm liếc anh một cái, dẫn đầu đi về phía cửa thang máy.
Thang máy hình tròn trong suốt từ từ đi lên, dần dần thu hết toàn bộ cảnh tượng của siêu thị vào trong mắt, trong siêu thị, từng cây dù màu hồng từ đèn trang trí thủy tinh hình vòm rủ xuống, thoạt nhìn rất là lãng mạn, dựa vào trong ngực anh, cảm giác như thế thật là thật ngọt ngào.
Trước kia lúc đi dạo một mình trong siêu thị, luôn hâm mộ những đôi tình nhân ân ái, hôm nay....
Lắc đầu một cái, quay đầu, ngửa mặt, nhìn anh, cười cười, con ngươi híp lại tạo thành hình trăng lưỡi liềm rất đẹp, gương mặt trắng nõn mềm mại làm anh không nhịn được đưa tay, cưng chiều ngắt mặt của cô, "Đáng ghét...." Cô nhỏ giọng trách mắng, tức giận anh động chân động tay với cô như chỗ không người.
Lăng Bắc Diệp nhìn cô thành thục lại không mất đi vẻ đáng yêu, tim đập nhanh lợi hại. Lúc này, rất muốn trực tiếp về nhà, đè cô ở trên giường!
"Ăn cơm Tây?"
"Không cần, hay là ăn lẩu đi! Thật muốn ăn...." Nhìn một quán lẩu trong góc, từ cửa sổ có thể thấy cảnh tượng ăn cơm náo nhiệt bên trong, trong lòng cô rất hâm mộ. Quen sống trong nhung lụa, rất ít đến những quán ăn quần chúng.
"Dầu của lẩu quá nặng, sợ cơ thể em không chịu nổi!" Lăng Bắc Diệp hiểu rõ cô, cũng nhận ra cô rất muốn ăn, nhưng sợ cô mới ăn, co thể không chịu nổi, đau bụng thì làm sao?
"Em cũng không phải là Lâm Đại Ngọc, co thể đâu yếu ớt như vậy! Anh A Diệp...." Anh không chịu, cô làm nũng, bắt ống tay áo của anh, lắc lắc, vẻ mặt van xin. Lăng Bắc Diệp sao kháng cự được dáng vẻ nũng nịu của cô gái nhỏ, "Vậy buổi tối Em phải đồng ý với anh, mặc bộ đồng phục học sinh… quyến rũ anh…” Người đàn ông phúc hắc không quên trao đổi điều kiện, giành phúc lợi.
Mặc của cô đỏ lên, nghe lời của anh, trái tim rung động không ngừng, tên đàn ông xấu xa này! Nhưng vẫn cúi đầu, gật một cái.
Lăng Bắc Diệp vội vàng ôm cô đi vào quán lẩu kia, canh xương nấu ở dưới đáy nồi, không cho ớt, khẩu vị coi như nhẹ, lại là quán ăn rất nổi tiếng, Lăng Bắc Diệp yên tâm. Nhìn người phụ nữ đối diện ăn rất vui vẻ, anh cũng cực lỳ hài lòng.
Cũng không ngờ, khẩu bị của cô rất lớn, ăn rất nhiều đồ.
“Uống nhiều trà lạnh một chút, cẩn thận bị nhiệt!” Anh rót chén trà lạnh giúp cô, dịu dàng nói. Lục Khải Lâm cũng không ngờ, Lăng Bắc Diệp lại tỉ mỉ như vậy, vẫn giống như trước. Cảm động vô cùng, mặt tràn đầy ý cười, “Cám ơn!”. cô trầm giọng nói.
Hai chữ, cám ơn, dường như bao hàm rất nhiều hàm nghĩa.
Cám ơn không vứt bỏ không rời xa cô, cám ơn anh chịu tha thứ cho cô, cám ơn anh vẫn yêu cô…
Lăng Bắc Diệp nhìn cô, cầm khăn ăn lau khóe miệng giúp cô.
Buổi chiều, hai người đi xem phim, sau khi xem phim xong, liền trở về nhà.
“Anh A Diệp… Em đi ngủ…” Chơi hơn nửa ngày, cộng thêm đêm qua không tiết chế, cô quả thật mệt mỏi, lười biếng nói, đi vào phòng ngủ. Lăng Bắc Diệp mỉm cười, tiến lên, thừa dịp cô không chú ý ôm ngang eo cô.
“A… Anh… không cần a…” Cho rằng anh lại muốn hoan ái, cô tức giận, hô lớn.
Anh đặt cô lên giường. “không cần cái gì? Bà xã, em nghĩ nhiều rồi?” Lắng Bắc Diệp vuốt ve gướng mặt của cô, nhìn cô, mập mờ nói.
Mặt của cô đỏ lên, kéo chăn che người lại, mắc cỡ chết người, vừa rồi cô cho rằng anh lại muốn cái đó…
“Em ngủ…” cô che kín trong chăn, hô lớn, Lăng Bắc Diệp nhếch môi cười. “Được, ngủ thêm một lát, buổi tối mới có tinh lực phục vụ anh!” Anh đứng dậy, hướng về phía cô, lớn tiếng nói.
“…” Sắc lang! cô im lặng, mắng trong lòng. Đợi cô thò đầu từ trong chăn ra thì trong phòng đã không thấy bóng dáng của anh, cô buoonfngur ngáp một cái, ngủ thật say.
***
Lục Khải Lâm mơ màng tỉnh dậy, bên trong tối đen, cô đưa tay mở đèn đầu giường lên, nhìn đồng hồ phát hiện đã hơn bảy giờ tối rồi.
Ngáp một cái, duỗi cái lưng mỏi, xuống giường. Nhớ tới Lăng Bắc Diệp, không biết anh đi đâu rồi, gọi điện thoại cho anh, vẫn không ai nghe. Chẳng lẽ lại trở về đội cảnh sát rồi hả? Con người cuồng công việc này! Lăng Bắc Diệp là một người cuồng công việc, cô hiểu rõ.
Nếu không, thời gian mấy năm ngắn ngủn, sao anh có thể từ một cành sát bình thường thăng chức lên thành sĩ quan cấp một?
Cầm hình của anh cô cất giữ trong ngăn kéo lên, nhìn trong hình anh mặc cảnh phục, khí khái hào hùng ép người, khóe miệng cô nhếch lên nụ cười kiêu ngạo. thật ra thì, mấy năm nay, cô vẫn luôn lẳng lặng quan tâm tất cả của anh, anh phá bao nhiêu vụ án, lập bao nhiêu chiến công, cô đều ghi ở trong lòng.
Anh là một cảnh sát nhân dân ưu tú xuất sắc, vì nhân dân phục vụ, bản thân là vợ của anh, cô nên kiêu ngạo.
Để hình xuống, tâm tình rất tốt đi làm bữa tối, kỳ vọng anh bận rộn hơn nửa cũng có thể đúng giờ trở về ăn một bừa cơm! Sau khi làm xong bữa tối, lại gọi điện thoại cho anh, quả nhiên, anh nói đang bận.
“không phải nói hôm nay nghỉ ngơi sao? Tại sao lại vội đi…” cô nhỏ giọng oán trách, cũng không phải cố tính.
“Anh là cảnh sát nhân dân, đương nhiên là phải đợi lệnh 24h!” Lăng Bắc Diệp hình như rất tức giận, gầm nhẹ nói, nhiều ngày trôi qua như vậy, đây là lần đầu tiên anh nổi giận với cô, trong lòng cô đau xót, rống cô làm gì? cô chỉ thuận miệng oán trách một câu…
“Biết…”
“Em tự ăn cơm đi! Còn có việc, cúp máy!” Lăng Bắc Diệp gấp rút nói xong, cắt đứt điện thoại. Vẫn chưa ý thức được mình vừa mới nói sai, anh vừa phát cáu với cấp dưới một trận, cơn giận còn chưa tan, cô gọi tới, nói câu oán trách như vậy làm trong lòng anh càng tức hơn.
“Lão Đại, ngài tại sao, tại sao có thể nổi giận với chị dâu…” một cảnh sát nữ nhỏ giọng nhắc nhở anh, chỉ thấy Lăng Bắc Diệp hung hăng liếc cô một cái. “Rất rảnh rỗi đúng không? Rất rảnh rỗi thì tiếp tục theo dõi mục tiêu cho tôi!” Lăng Bắc Diệp nghiêm túc quát.
Nhân viên cảnh sát nữ Tiểu Lam Tử lập tức cúi đầu, bị anh quát như vậy, trong lòng có chút chua xót đau đớn. “Dạ…” nhỏ giọng nói xong rời đi.
“Lão Đại, thuốc sung của ngài vẫn chưa tiêu hóa à…” một cảnh sát hình sự mặc thường phục A Phong đến gần, trêu ghẹo nói với anh, Lăng Bắc Diệp trừng mắt liếc cậu ta một cái, “Phải! đã tìm thấy mục tiêu, ngài có thể trở về nhà nghỉ ngơi!” A Phong báo cáo với anh.
Chỉ thấy sắc mặt của Lăng Bắc Diệp rốt cuộc cũng hòa hoãn không ít, “Theo sát cho tôi! Lần này để mất dấu nữa, tháng sau, cả đám khỏi phải nghỉ phép luôn! một ngày nghỉ cũng không có!” Lăng Bắc Diệp vỗ bàn đứng lên, lớn tiếng nói.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cẩn thận xem xét, thì rõ ràng là giọng của người phụ nữ gọi điện thoại ở sát vách vừa nãy, Lăng Bắc Diệp thầm nghĩ, khi hoàn hồn, chỉ thấy hai tay Lục Khải Lâm vây quanh ngực....
Quần cụt ca rô đỏ đen quá ngắn, chỉ đến bắp đùi, hai chân thon dài đều đặn hoàn toàn lộ ra ngoài, trên người áo sơ mi màu trắng vẫn chưa mặc vào hết, hai bờ vai gợi cảm phơi bày ra, hai cánh tay cô ôm ngực, mặt đỏ bừng chống đỡ một góc, bị giật mình nhìn anh, trông vẻ thẹn thùng này là anh không nhị được muốn giải quyết cô ngay tại chỗ!
Trong không gian chật hẹp, không khí mập mờ, tim Lục Khải Lâm đập nhanh không ngừng, nhớ tới anh vưa kích tình hôn cô, nhịp tim của cô càng đập dữ dội hơn.
"Thử cỡ chưa?" , Lăng Bắc Diệp nhìn cô, con ngươi tĩnh mịch, như muốn phun ra lửa, âm thanh đầy ắp tình dục, có vẻ trầm thấp mà âm u khàn khàn.
Cau hỏi của anh làm mặt cô càng đỏ, "Có chút chật, anh ra ngoài trước đi!" Lại theo tới phòng thay đồ, cô đỏ mặt trách cứ anh.
"Thẹn thùng cái gì! Chồng giúp vợ thử quần áo, là đạo lý hiển nhiên!" , Lăng Bắc Diệp lấn người tiến lên, bá đạo ngăn hai cánh tay của cô, cười đểu nói, ánh mắt nhìn thấy cảnh tượng trước ngực cô thì muốn phun ra lửa, "Áo sơ mi này chỉ có ba cúc...." Cô đỏ mặt nói, cổ áo theo kiểu của hải quân, ngực mở rộng, cúc áo kia chỉ đến chính giữa ngực cô, cúc áo trên cùng bởi vì bộ ngực của cô quá đầy đặn, tạo thành trạng thái nửa đóng nửa hở, cùng với cúc áo thứ hai tạo thành một khe hở lớn, có thể thấy thịt non trắng noãn bên trong.
Vạt áo kiểu chữ V, khiến cho hai vú của cô lộ ra ngoài hơn nửa, khe rãnh sâu hút xinh đẹp động lòng người.
Ở đây có chỗ nào là không vừa vặn, nhà thiết kế muốn, rõ ràng chính là hiệu quả như vậy! Lăng Bắc Diệp cảm giác mình không có cách nào tự kiềm chế sắp phun máu mũi rồi!
"Không chặt, hết sức thích hợp, mua bộ này!" Anh ho nhẹ một tiếng, lướt qua âm thanh không tự nhiên, nói với cô.
"...." Cái này gọi là thích hợp? Lục Khải Lâm thầm nghĩ, chỉ thấy anh đã bắt tay vào cởi quần áo giúp cô, "Em tự mình làm! Anh mau đi ra! Để cho người ta nhìn thấy thì còn ra thể thống gì!" Cô vội vã đẩy tay anh ra, ngửa mặt nhìn anh, quát lớn.
Lăng Bắc Diệp cũng không cưỡng cầu nữa, gật đầu một cái, nhanh chóng đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng thử quần áo, anh nói với nhân viên phục vụ cái gì, sau đó ra khỏi cửa hàng bán đồ lót, đi đến siêu thị hút thuốc, đốt một điếu thuốc thơm, nhàn nhã phun ra nuốt vào, con ngươi sắc bén như báo đi săn quan sát chung quan siêu thị, tìm kiếm được bóng dáng đối tượng ở tầng trệt , anh đi gọi điện thoại.
Lục Khải Lâm từ phòng thử quần áo ra ngoài, lại nhận được mấy bộ đồ lót nhân viên hướng dẫn đưa tới, nói là chồng cô gọi, "Anh ấy ở đâu?" Nhận lấy quần áo, cô hỏi.
"Tiên sinh nói, ngài đi hút điếu thuốc, lập tức trở về!" Nhân viên hướng dẫn mua hàng cười nói, Lục Khải Lâm thầm nghĩ, "Những bộ đồ này không cần thử, dựa theo cỡ kia là được! Cám ơn!" Lục Khải Lâm không muốn lãng phí thời gian thay quần áo, lễ phép cưới nói với nhân viên hướng dẫn mua hàng.
Cô đi tới cửa, vừa muốn ra khỏi cửa, thì Lăng Bắc Diệp đi vào, "Đều thử xong rồi hả ?"
"Sao anh lại hút thuốc lá!" Cô nhìn anh chằm chằm, nhỏ giọng oán trách, "Không cần thử! Lấy theo cỡ đồ vừa thử lúc nãy là được!" Cô lại nói.
"Rất lâu rồi mới hút một điếu!" Ủy khuất nhìn cô, hơi làm nũng nói, anh như vậy, ngược lại giống như trẻ con, làm cô cảm thấy rất buồn cười, liếc anh một cái. Nếu cô không muốn thử, anh cũng sẽ không miễn cưỡng, đi tính tiền.
Hai người cùng đi ra khỏi cửa hàng bán đồ lót, mắt Lăng Bắc Diệp vô tình hay cố ý xem xét khắp nơi.
"Em có chút mệt mỏi...." Đ trên hành lang của siêu thị, cô đi chậm lại, cau mày nói, sớm biết vậy thì ở nhà ngủ cho rồi, mới đi một lát, lại cảm thấy cả người mệt mỏi, cũng buồn bã nhìn anh chằm chằm, đều do anh, không biết tiết chế giày vò cô!
"Vậy đi lầu tám ăn một chút gì nhs? Bà xã, thể lực của em không được a......." Anh cười nói, nửa câu sau, dán vào bên tai của cô, mập mờ nói.
Toàn thân cô run lên, hiểu ý tứ của anh, cầm ngược lại tay anh, dùng sức véo mu bàn tay anh, "Á.... Mưu sát chồng à!" Lăng Bắc Diệp bị đau nói, Lục Khải Lâm nghịch ngợm liếc anh một cái, dẫn đầu đi về phía cửa thang máy.
Thang máy hình tròn trong suốt từ từ đi lên, dần dần thu hết toàn bộ cảnh tượng của siêu thị vào trong mắt, trong siêu thị, từng cây dù màu hồng từ đèn trang trí thủy tinh hình vòm rủ xuống, thoạt nhìn rất là lãng mạn, dựa vào trong ngực anh, cảm giác như thế thật là thật ngọt ngào.
Trước kia lúc đi dạo một mình trong siêu thị, luôn hâm mộ những đôi tình nhân ân ái, hôm nay....
Lắc đầu một cái, quay đầu, ngửa mặt, nhìn anh, cười cười, con ngươi híp lại tạo thành hình trăng lưỡi liềm rất đẹp, gương mặt trắng nõn mềm mại làm anh không nhịn được đưa tay, cưng chiều ngắt mặt của cô, "Đáng ghét...." Cô nhỏ giọng trách mắng, tức giận anh động chân động tay với cô như chỗ không người.
Lăng Bắc Diệp nhìn cô thành thục lại không mất đi vẻ đáng yêu, tim đập nhanh lợi hại. Lúc này, rất muốn trực tiếp về nhà, đè cô ở trên giường!
"Ăn cơm Tây?"
"Không cần, hay là ăn lẩu đi! Thật muốn ăn...." Nhìn một quán lẩu trong góc, từ cửa sổ có thể thấy cảnh tượng ăn cơm náo nhiệt bên trong, trong lòng cô rất hâm mộ. Quen sống trong nhung lụa, rất ít đến những quán ăn quần chúng.
"Dầu của lẩu quá nặng, sợ cơ thể em không chịu nổi!" Lăng Bắc Diệp hiểu rõ cô, cũng nhận ra cô rất muốn ăn, nhưng sợ cô mới ăn, co thể không chịu nổi, đau bụng thì làm sao?
"Em cũng không phải là Lâm Đại Ngọc, co thể đâu yếu ớt như vậy! Anh A Diệp...." Anh không chịu, cô làm nũng, bắt ống tay áo của anh, lắc lắc, vẻ mặt van xin. Lăng Bắc Diệp sao kháng cự được dáng vẻ nũng nịu của cô gái nhỏ, "Vậy buổi tối Em phải đồng ý với anh, mặc bộ đồng phục học sinh… quyến rũ anh…” Người đàn ông phúc hắc không quên trao đổi điều kiện, giành phúc lợi.
Mặc của cô đỏ lên, nghe lời của anh, trái tim rung động không ngừng, tên đàn ông xấu xa này! Nhưng vẫn cúi đầu, gật một cái.
Lăng Bắc Diệp vội vàng ôm cô đi vào quán lẩu kia, canh xương nấu ở dưới đáy nồi, không cho ớt, khẩu vị coi như nhẹ, lại là quán ăn rất nổi tiếng, Lăng Bắc Diệp yên tâm. Nhìn người phụ nữ đối diện ăn rất vui vẻ, anh cũng cực lỳ hài lòng.
Cũng không ngờ, khẩu bị của cô rất lớn, ăn rất nhiều đồ.
“Uống nhiều trà lạnh một chút, cẩn thận bị nhiệt!” Anh rót chén trà lạnh giúp cô, dịu dàng nói. Lục Khải Lâm cũng không ngờ, Lăng Bắc Diệp lại tỉ mỉ như vậy, vẫn giống như trước. Cảm động vô cùng, mặt tràn đầy ý cười, “Cám ơn!”. cô trầm giọng nói.
Hai chữ, cám ơn, dường như bao hàm rất nhiều hàm nghĩa.
Cám ơn không vứt bỏ không rời xa cô, cám ơn anh chịu tha thứ cho cô, cám ơn anh vẫn yêu cô…
Lăng Bắc Diệp nhìn cô, cầm khăn ăn lau khóe miệng giúp cô.
Buổi chiều, hai người đi xem phim, sau khi xem phim xong, liền trở về nhà.
“Anh A Diệp… Em đi ngủ…” Chơi hơn nửa ngày, cộng thêm đêm qua không tiết chế, cô quả thật mệt mỏi, lười biếng nói, đi vào phòng ngủ. Lăng Bắc Diệp mỉm cười, tiến lên, thừa dịp cô không chú ý ôm ngang eo cô.
“A… Anh… không cần a…” Cho rằng anh lại muốn hoan ái, cô tức giận, hô lớn.
Anh đặt cô lên giường. “không cần cái gì? Bà xã, em nghĩ nhiều rồi?” Lắng Bắc Diệp vuốt ve gướng mặt của cô, nhìn cô, mập mờ nói.
Mặt của cô đỏ lên, kéo chăn che người lại, mắc cỡ chết người, vừa rồi cô cho rằng anh lại muốn cái đó…
“Em ngủ…” cô che kín trong chăn, hô lớn, Lăng Bắc Diệp nhếch môi cười. “Được, ngủ thêm một lát, buổi tối mới có tinh lực phục vụ anh!” Anh đứng dậy, hướng về phía cô, lớn tiếng nói.
“…” Sắc lang! cô im lặng, mắng trong lòng. Đợi cô thò đầu từ trong chăn ra thì trong phòng đã không thấy bóng dáng của anh, cô buoonfngur ngáp một cái, ngủ thật say.
***
Lục Khải Lâm mơ màng tỉnh dậy, bên trong tối đen, cô đưa tay mở đèn đầu giường lên, nhìn đồng hồ phát hiện đã hơn bảy giờ tối rồi.
Ngáp một cái, duỗi cái lưng mỏi, xuống giường. Nhớ tới Lăng Bắc Diệp, không biết anh đi đâu rồi, gọi điện thoại cho anh, vẫn không ai nghe. Chẳng lẽ lại trở về đội cảnh sát rồi hả? Con người cuồng công việc này! Lăng Bắc Diệp là một người cuồng công việc, cô hiểu rõ.
Nếu không, thời gian mấy năm ngắn ngủn, sao anh có thể từ một cành sát bình thường thăng chức lên thành sĩ quan cấp một?
Cầm hình của anh cô cất giữ trong ngăn kéo lên, nhìn trong hình anh mặc cảnh phục, khí khái hào hùng ép người, khóe miệng cô nhếch lên nụ cười kiêu ngạo. thật ra thì, mấy năm nay, cô vẫn luôn lẳng lặng quan tâm tất cả của anh, anh phá bao nhiêu vụ án, lập bao nhiêu chiến công, cô đều ghi ở trong lòng.
Anh là một cảnh sát nhân dân ưu tú xuất sắc, vì nhân dân phục vụ, bản thân là vợ của anh, cô nên kiêu ngạo.
Để hình xuống, tâm tình rất tốt đi làm bữa tối, kỳ vọng anh bận rộn hơn nửa cũng có thể đúng giờ trở về ăn một bừa cơm! Sau khi làm xong bữa tối, lại gọi điện thoại cho anh, quả nhiên, anh nói đang bận.
“không phải nói hôm nay nghỉ ngơi sao? Tại sao lại vội đi…” cô nhỏ giọng oán trách, cũng không phải cố tính.
“Anh là cảnh sát nhân dân, đương nhiên là phải đợi lệnh 24h!” Lăng Bắc Diệp hình như rất tức giận, gầm nhẹ nói, nhiều ngày trôi qua như vậy, đây là lần đầu tiên anh nổi giận với cô, trong lòng cô đau xót, rống cô làm gì? cô chỉ thuận miệng oán trách một câu…
“Biết…”
“Em tự ăn cơm đi! Còn có việc, cúp máy!” Lăng Bắc Diệp gấp rút nói xong, cắt đứt điện thoại. Vẫn chưa ý thức được mình vừa mới nói sai, anh vừa phát cáu với cấp dưới một trận, cơn giận còn chưa tan, cô gọi tới, nói câu oán trách như vậy làm trong lòng anh càng tức hơn.
“Lão Đại, ngài tại sao, tại sao có thể nổi giận với chị dâu…” một cảnh sát nữ nhỏ giọng nhắc nhở anh, chỉ thấy Lăng Bắc Diệp hung hăng liếc cô một cái. “Rất rảnh rỗi đúng không? Rất rảnh rỗi thì tiếp tục theo dõi mục tiêu cho tôi!” Lăng Bắc Diệp nghiêm túc quát.
Nhân viên cảnh sát nữ Tiểu Lam Tử lập tức cúi đầu, bị anh quát như vậy, trong lòng có chút chua xót đau đớn. “Dạ…” nhỏ giọng nói xong rời đi.
“Lão Đại, thuốc sung của ngài vẫn chưa tiêu hóa à…” một cảnh sát hình sự mặc thường phục A Phong đến gần, trêu ghẹo nói với anh, Lăng Bắc Diệp trừng mắt liếc cậu ta một cái, “Phải! đã tìm thấy mục tiêu, ngài có thể trở về nhà nghỉ ngơi!” A Phong báo cáo với anh.
Chỉ thấy sắc mặt của Lăng Bắc Diệp rốt cuộc cũng hòa hoãn không ít, “Theo sát cho tôi! Lần này để mất dấu nữa, tháng sau, cả đám khỏi phải nghỉ phép luôn! một ngày nghỉ cũng không có!” Lăng Bắc Diệp vỗ bàn đứng lên, lớn tiếng nói.