Lăng Bắc Diệp muốn gắp ra, cô liền hung dữ nhìn anh chằm chằm: "Nếu anh không ăn, về sau em cũng sẽ bảo Thiên Thiên và Đóa Đóa không ăn rau cải!” Uy hiếp. Rốt cuộc anh cũng cười cười, nghĩ thầm người phụ nữ ngu ngốc này nghĩ ra biện pháp lại càng ngốc, chẳng lẽ cô cho rằng anh tin cô sẽ dạy hai đứa bé như vậy sao?
Nhưng cũng muốn chừa cho cô chút mặt mũi nên anh vẫn sẽ ăn.
"Vậy chứ, đúng rồi! Ăn nhiều một chút! Hi vọng những thứ rau dại cũng không có vấn đề gì."
"Phụt” Lời của cô còn chưa nói hết thì anh đã bị sặc, nhổ toàn bộ rau cải ra ngoài. Giương mắt lên nhìn cô trân trối.
"Sao vậy? !"
"Em không biết có thể ăn được hay không, mà còn dám nấu? !" Cô gái ngốc nghếch này, muốn hạ độc anh sao?
"Dù sao sẽ không có độc....” Cô khẽ nói thầm, thấy Lăng Bắc Diệp đem đĩa rau cải ném vào thùng rác liền bất mãn nhìn anh.
"Nhìn cái gì? ! Ăn cơm!” Trầm giọng quát lên, gắp một miếng thịt bò cho vào trong bát cô khiến cô cảm động thiếu chút nữa chảy nước mắt, ngước mắt nhìn anh, lỗ mũi hơi cay cay, nhưng anh lại làm như không có việc gì tiếp tục ăn cơm.
"À, vâng” Cô nghe lời đáp lại anh, sau đó cúi đầu ăn ngấu nghiến.
***
Từng chút, từng chút phá vỡ phòng bị trong lòng anh, để cho anh từ từ tiếp nhận cô. Liên tiếp hai ngày, anh và cô đều trôi qua bình an vô sự, buổi tối cô ngủ ở phòng khách còn anh ngủ ở phòng chính. Anh vẫn thường giúp cô sát trùng lòng bàn chân rồi bôi thuốc, dần dần chỗ bị thương đã kết vảy, có thể đi lại được bình thường.
Mấy ngày nay cô cũng biết, bình thường những nguyên liệu nấu ăn đều do người đồng hương cách mấy dặm đường ở bên ngoài đưa tới, hơn nữa kể từ sau khi cô tới còn mang thêm rất nhiều rau củ.
Hai ngày nay cơn nghiện của anh cũng không còn phát tác. Lúc xế chiều anh thường một mình vác cần đi câu ở bên hồ. Sau khi trở lại phòng tập Gym rèn luyện thân thể, mặc dù rất ít khi nói chuyện với cô nhưng cũng không bài xích nữa, mà yên lặng quan tâm, những điều này cô đều hiểu cả.
"Hôm nay cá câu được thật là to!” Mừng rỡ tiến lên đón anh, nhìn con cá trong thùng, vui vẻ nói: "Làm cá nấu cải chua ăn được không? Vừa đúng ngày hôm qua người đồng hương tặng cho mình rất nhiều dưa chua!" Vừa nói vừa xách theo cái thùng đi vào phòng bếp.
Lăng Bắc Diệp nhìn theo bóng lưng của cô mỉm cười, người phụ nữ này thế nhưng lại mặc áo sơ mi của anh, tóc còn buông xõa dáng vẻ xem ra hết sức mê người.
Đứng ở cửa phòng bếp, thấy cô loay hoay đối phó với cá chép lớn, tay chân hơi vụng về, nên anh liền tiến lên nhận lấy con dao trong tay của cô, sau đó hết sức lưu loát làm thịt cá. Lục Khải Lâm cũng phải sửng sốt rửa mắt mà nhìn, bình thường mua cá đều là người bán cá giết mổ sạch sẽ rồi....
Nhìn động tác lưu loát lấy bong bóng cá cùng nội tạng ra ngoài, đánh vảy thật sạch, giờ phút này đang tiến hành mổ thịt, liền âm thầm than thở, trố mắt nhìn con cá bị anh cắt ra thành từng khúc ....
"Em cũng muốn uống !" Thấy anh mang bia ra cô bèn lớn tiếng nói.
"Không cho phép uống!” Anh lạnh lùng đáp, liếc nhìn cô một cái vẫn còn nhớ lúc cô uống rượu điên khùng như thế nào, trái tim mềm mại, từng cảnh từng cảnh ân ái dây dưa triền miên cùng nhau liền hiện lên trong đầu làm cả người anh thấy căng thẳng.
"Được mà!” Cô bá đạo nói xong, đoạt lấy chai bia cầm lên, cho lên miệng tu ừng ực như đang uống nước, Lăng Bắc Diệp muốn cướp lại thì cô cũng đã uống xong.
"Đến đây ăn thôi, dùng bữa nào! Em muốn nếm thử canh cá nấu cải chua mà anh A Diệp nấu!” Giọng bắt đầu say, dửng dưng gắp thức ăn, dáng vẻ xem ra hết sức thẳng thắn.
Chỉ chốc lát sau cô liền đứng dậy, bước chân có chút loạng choạng đi đến phía sau anh, hai cánh tay vòng lên trên cổ của anh, cả người áp sát lên trên lưng anh nói: "Anh A Diệp.... anh có thích em không ?” Nhè nhè hỏi, bởi vì anh đang đưa lưng về phía cô nên không thể nhìn thấy trong con ngươi của cô lóe lên ánh sáng giảo hoạt.
Mới uống nửa chai bia thôi làm sao lại say được? Giả say giả điên chọc anh cũng tốt....
Cái vấn đề này làm anh thấy khẩn trương, liền đáp: "Em say rồi thì lên lầu ngủ đi!" Rồi bắt lấy cổ tay của cô, ngăn hành động tiếp theo. Nhưng cô đâu chịu bỏ qua cho anh: "Em đâu có say, em không say, Lâm Lâm không say!” Ngực áp lên lưng anh, hai chân quặp lên người anh, hai khối mềm mại chống đỡ ở trên lưng, cảm giác mê người này làm cho anh khó có thể khống chế được.
Mặt của Lăng Bắc Diệp càng trở nên căng thẳng, toàn thân cũng cứng ngắc, yêu nữ chuyên làm khổ người khác này!
"Đừng làm rộn!” Trầm giọng quát lên, nhưng cô cũng không sợ lại còn cố ý ra vẻ say rượu ngả vào vai của anh, hơi thở ấm áp phun lên trên cổ anh ngưa ngứa, làm anh nhạy cảm chấn động, bụng lại nóng ran khó nhịn.
"Em không náo loạn mà, anh A Diệp, anh nói đi, anh nói đi mà, anh có còn thích em không?” Cô vòng ra trước mặt của anh, chui tọt vào trong lòng, bàn tay nhỏ bé túm lấy vạt áo của anh. Nhìn vào mặt anh hỏi không ngừng.
Dáng vẻ điên khùng khi say của cô thật giống với cô gái nhỏ mười mấy tuổi đang làm nũng, Lăng Bắc Diệp nhìn người đang nằm trong ngực mình không khỏi buồn bực, cô gái này thật sự là Lục Khải Lâm sao? Người con gái mà theo anh nghĩ vẫn luôn kiên cường độc lập, đối với anh có cũng được mà không có cũng chẳng sao?
"Không có khả năng.” Anh nhìn cô nghiêm túc nói. Anh cũng không hiểu tình cảm đối của mình với cô như thế nào nữa.
Lời của anh làm cho cô càng thấy khẩn trương: "Gạt người, anh gạt người!” Nói xong liền ôm lấy cổ của anh, nảy sinh ác độc hôn lên miệng của anh. Chắc chắn là anh đang lừa cô, cô không tin anh không có tình cảm với mình? Nếu không giờ phút này vật cứng rắn như lò lửa kia lại chống đỡ lên người của cô như vậy chứ.
Nhất định vẫn còn thích, nếu không sẽ không luyến tiếc cô như vậy.
Cô ôm lấy anh thật chặt, quỳ gối lên trên đùi của anh, ôm lấy đầu anh, Lăng Bắc Diệp động tình đặt tay lên lưng của cô ngước đầu hôn trả, bàn tay không tự chủ mà tiến vào vạt áo sơ mi của cô, ở trên lưng cô vỗ về vuốt ve.
Hai tay của anh hoàn toàn tiến vào trong áo sơ mi rộng thùng thình, lướt theo đường cong của cô, khiến cô càng kích động cúi người xuống....
"Anh A Diệp....em....khó chịu.... em muốn.... anh....” Giả vờ say rượu, nâng mặt của anh lên động tình nói, sau đó cúi đầu hôn lên vết sẹo trên mặt anh. Nhẹ nhàng hôn giống như đang an ủi cõi lòng đau đớn của anh.
Lăng Bắc Diệp cảm động cũng không kìm lòng được nữa, ôm cô đứng lên chạy thẳng lên trên lầu, dọc theo đường đi hai chân cô vô cùng phối hợp đung đưa quấn quanh hông của anh....
Còn chưa kịp đến phòng ngủ đã bị anh đặt ở trên ghế quý phi, hai người điên cuồng hôn nhau, dần dần cởi bỏ quần áo trên người. "A...."
"Anh A Diệp.... anh, sao vậy? !” Nhìn anh đột nhiên tỏ vẻ khổ sở cô kinh hãi hỏi.
"Đi nhanh đi” Anh liền đứng dậy ôm đầu, nhìn cô chằm chằm, gầm nhẹ. Không ngờ lúc này lại phát tác, anh nói xong vọt vào phòng, thừa dịp còn sót lại một tia lý trí, tìm được còng tay, còng tay trái của mình vào giường.
"Anh A Diệp!” Nhìn anh tự còng mình lại, Lục Khải Lâm liền kêu lên, cũng hiểu ra anh lại lên cơn nghiện rồi !
"Tránh ra! Cút đi !” Nhìn cô gào lên, giờ phút này anh chẳng khác một con dã thú bị điên....
Lăng Bắc Diệp muốn gắp ra, cô liền hung dữ nhìn anh chằm chằm: "Nếu anh không ăn, về sau em cũng sẽ bảo Thiên Thiên và Đóa Đóa không ăn rau cải!” Uy hiếp. Rốt cuộc anh cũng cười cười, nghĩ thầm người phụ nữ ngu ngốc này nghĩ ra biện pháp lại càng ngốc, chẳng lẽ cô cho rằng anh tin cô sẽ dạy hai đứa bé như vậy sao?
Nhưng cũng muốn chừa cho cô chút mặt mũi nên anh vẫn sẽ ăn.
"Vậy chứ, đúng rồi! Ăn nhiều một chút! Hi vọng những thứ rau dại cũng không có vấn đề gì."
"Phụt” Lời của cô còn chưa nói hết thì anh đã bị sặc, nhổ toàn bộ rau cải ra ngoài. Giương mắt lên nhìn cô trân trối.
"Sao vậy? !"
"Em không biết có thể ăn được hay không, mà còn dám nấu? !" Cô gái ngốc nghếch này, muốn hạ độc anh sao?
"Dù sao sẽ không có độc....” Cô khẽ nói thầm, thấy Lăng Bắc Diệp đem đĩa rau cải ném vào thùng rác liền bất mãn nhìn anh.
"Nhìn cái gì? ! Ăn cơm!” Trầm giọng quát lên, gắp một miếng thịt bò cho vào trong bát cô khiến cô cảm động thiếu chút nữa chảy nước mắt, ngước mắt nhìn anh, lỗ mũi hơi cay cay, nhưng anh lại làm như không có việc gì tiếp tục ăn cơm.
"À, vâng” Cô nghe lời đáp lại anh, sau đó cúi đầu ăn ngấu nghiến.
***
Từng chút, từng chút phá vỡ phòng bị trong lòng anh, để cho anh từ từ tiếp nhận cô. Liên tiếp hai ngày, anh và cô đều trôi qua bình an vô sự, buổi tối cô ngủ ở phòng khách còn anh ngủ ở phòng chính. Anh vẫn thường giúp cô sát trùng lòng bàn chân rồi bôi thuốc, dần dần chỗ bị thương đã kết vảy, có thể đi lại được bình thường.
Mấy ngày nay cô cũng biết, bình thường những nguyên liệu nấu ăn đều do người đồng hương cách mấy dặm đường ở bên ngoài đưa tới, hơn nữa kể từ sau khi cô tới còn mang thêm rất nhiều rau củ.
Hai ngày nay cơn nghiện của anh cũng không còn phát tác. Lúc xế chiều anh thường một mình vác cần đi câu ở bên hồ. Sau khi trở lại phòng tập Gym rèn luyện thân thể, mặc dù rất ít khi nói chuyện với cô nhưng cũng không bài xích nữa, mà yên lặng quan tâm, những điều này cô đều hiểu cả.
"Hôm nay cá câu được thật là to!” Mừng rỡ tiến lên đón anh, nhìn con cá trong thùng, vui vẻ nói: "Làm cá nấu cải chua ăn được không? Vừa đúng ngày hôm qua người đồng hương tặng cho mình rất nhiều dưa chua!" Vừa nói vừa xách theo cái thùng đi vào phòng bếp.
Lăng Bắc Diệp nhìn theo bóng lưng của cô mỉm cười, người phụ nữ này thế nhưng lại mặc áo sơ mi của anh, tóc còn buông xõa dáng vẻ xem ra hết sức mê người.
Đứng ở cửa phòng bếp, thấy cô loay hoay đối phó với cá chép lớn, tay chân hơi vụng về, nên anh liền tiến lên nhận lấy con dao trong tay của cô, sau đó hết sức lưu loát làm thịt cá. Lục Khải Lâm cũng phải sửng sốt rửa mắt mà nhìn, bình thường mua cá đều là người bán cá giết mổ sạch sẽ rồi....
Nhìn động tác lưu loát lấy bong bóng cá cùng nội tạng ra ngoài, đánh vảy thật sạch, giờ phút này đang tiến hành mổ thịt, liền âm thầm than thở, trố mắt nhìn con cá bị anh cắt ra thành từng khúc ....
"Em cũng muốn uống !" Thấy anh mang bia ra cô bèn lớn tiếng nói.
"Không cho phép uống!” Anh lạnh lùng đáp, liếc nhìn cô một cái vẫn còn nhớ lúc cô uống rượu điên khùng như thế nào, trái tim mềm mại, từng cảnh từng cảnh ân ái dây dưa triền miên cùng nhau liền hiện lên trong đầu làm cả người anh thấy căng thẳng.
"Được mà!” Cô bá đạo nói xong, đoạt lấy chai bia cầm lên, cho lên miệng tu ừng ực như đang uống nước, Lăng Bắc Diệp muốn cướp lại thì cô cũng đã uống xong.
"Đến đây ăn thôi, dùng bữa nào! Em muốn nếm thử canh cá nấu cải chua mà anh A Diệp nấu!” Giọng bắt đầu say, dửng dưng gắp thức ăn, dáng vẻ xem ra hết sức thẳng thắn.
Chỉ chốc lát sau cô liền đứng dậy, bước chân có chút loạng choạng đi đến phía sau anh, hai cánh tay vòng lên trên cổ của anh, cả người áp sát lên trên lưng anh nói: "Anh A Diệp.... anh có thích em không ?” Nhè nhè hỏi, bởi vì anh đang đưa lưng về phía cô nên không thể nhìn thấy trong con ngươi của cô lóe lên ánh sáng giảo hoạt.
Mới uống nửa chai bia thôi làm sao lại say được? Giả say giả điên chọc anh cũng tốt....
Cái vấn đề này làm anh thấy khẩn trương, liền đáp: "Em say rồi thì lên lầu ngủ đi!" Rồi bắt lấy cổ tay của cô, ngăn hành động tiếp theo. Nhưng cô đâu chịu bỏ qua cho anh: "Em đâu có say, em không say, Lâm Lâm không say!” Ngực áp lên lưng anh, hai chân quặp lên người anh, hai khối mềm mại chống đỡ ở trên lưng, cảm giác mê người này làm cho anh khó có thể khống chế được.
Mặt của Lăng Bắc Diệp càng trở nên căng thẳng, toàn thân cũng cứng ngắc, yêu nữ chuyên làm khổ người khác này!
"Đừng làm rộn!” Trầm giọng quát lên, nhưng cô cũng không sợ lại còn cố ý ra vẻ say rượu ngả vào vai của anh, hơi thở ấm áp phun lên trên cổ anh ngưa ngứa, làm anh nhạy cảm chấn động, bụng lại nóng ran khó nhịn.
"Em không náo loạn mà, anh A Diệp, anh nói đi, anh nói đi mà, anh có còn thích em không?” Cô vòng ra trước mặt của anh, chui tọt vào trong lòng, bàn tay nhỏ bé túm lấy vạt áo của anh. Nhìn vào mặt anh hỏi không ngừng.
Dáng vẻ điên khùng khi say của cô thật giống với cô gái nhỏ mười mấy tuổi đang làm nũng, Lăng Bắc Diệp nhìn người đang nằm trong ngực mình không khỏi buồn bực, cô gái này thật sự là Lục Khải Lâm sao? Người con gái mà theo anh nghĩ vẫn luôn kiên cường độc lập, đối với anh có cũng được mà không có cũng chẳng sao?
"Không có khả năng.” Anh nhìn cô nghiêm túc nói. Anh cũng không hiểu tình cảm đối của mình với cô như thế nào nữa.
Lời của anh làm cho cô càng thấy khẩn trương: "Gạt người, anh gạt người!” Nói xong liền ôm lấy cổ của anh, nảy sinh ác độc hôn lên miệng của anh. Chắc chắn là anh đang lừa cô, cô không tin anh không có tình cảm với mình? Nếu không giờ phút này vật cứng rắn như lò lửa kia lại chống đỡ lên người của cô như vậy chứ.
Nhất định vẫn còn thích, nếu không sẽ không luyến tiếc cô như vậy.
Cô ôm lấy anh thật chặt, quỳ gối lên trên đùi của anh, ôm lấy đầu anh, Lăng Bắc Diệp động tình đặt tay lên lưng của cô ngước đầu hôn trả, bàn tay không tự chủ mà tiến vào vạt áo sơ mi của cô, ở trên lưng cô vỗ về vuốt ve.
Hai tay của anh hoàn toàn tiến vào trong áo sơ mi rộng thùng thình, lướt theo đường cong của cô, khiến cô càng kích động cúi người xuống....
"Anh A Diệp....em....khó chịu.... em muốn.... anh....” Giả vờ say rượu, nâng mặt của anh lên động tình nói, sau đó cúi đầu hôn lên vết sẹo trên mặt anh. Nhẹ nhàng hôn giống như đang an ủi cõi lòng đau đớn của anh.
Lăng Bắc Diệp cảm động cũng không kìm lòng được nữa, ôm cô đứng lên chạy thẳng lên trên lầu, dọc theo đường đi hai chân cô vô cùng phối hợp đung đưa quấn quanh hông của anh....
Còn chưa kịp đến phòng ngủ đã bị anh đặt ở trên ghế quý phi, hai người điên cuồng hôn nhau, dần dần cởi bỏ quần áo trên người. "A...."
"Anh A Diệp.... anh, sao vậy? !” Nhìn anh đột nhiên tỏ vẻ khổ sở cô kinh hãi hỏi.
"Đi nhanh đi” Anh liền đứng dậy ôm đầu, nhìn cô chằm chằm, gầm nhẹ. Không ngờ lúc này lại phát tác, anh nói xong vọt vào phòng, thừa dịp còn sót lại một tia lý trí, tìm được còng tay, còng tay trái của mình vào giường.
"Anh A Diệp!” Nhìn anh tự còng mình lại, Lục Khải Lâm liền kêu lên, cũng hiểu ra anh lại lên cơn nghiện rồi !
"Tránh ra! Cút đi !” Nhìn cô gào lên, giờ phút này anh chẳng khác một con dã thú bị điên....