Chương 1: Lần thứ sáu xem mắt
Đại hội toàn trường trường Trung học Tân Bắc, học sinh mới vào trung học đều đứng trên sân trường nghe hiệu trưởng ở phía trên phát biểu. Tất cả đều mặc áo đồng phục học sinh màu xanh trắng xếp hàng ngay ngắn theo lớp, theo cấp học. Hiệu trưởng hài lòng nhìn từng hàng học sinh ngay ngắn ở phía dưới.
"Chúng ta hãy cùng hô vang khẩu hiểu của trường Trung học Tân Bắc nào."
Hiệu trưởng mở miệng nói, lúc này, đột nhiên thấy một thân hình mảnh khảnh vội chạy tới chỗ thầy, đó là một cô gái mặc đồng phục học sinh đầu cấp, đang chạy vô cùng nhanh, bím tóc đuôi sam phía sau gáy không ngừng lắc lư sang hai bên. Hiệu trưởng thấy nữ sinh kia đang chạy tới, liền vội vàng hỏi, "Đó là học sinh lớp nào, khối nào?"
Cô nữ sinh thở hổn hển không những không ngừng lại, ngược lại còn vội vã nhảy qua bậc thang lên sân khấu, đứng ngay bên bàn hiệu trưởng, đoạt lấy micro trước mặt thầy, lần này, tất cả thầy trò toàn trường đều xôn xao, nghĩ thầm, lá gan nữ sinh này thật lớn!
Khiến mọi người xôn xao hơn chính là:
"Lăng Bắc Triệt! Em thích anh!" Giọng nữ run rẩy vang khắp sân trường, sau đó là sự trầm mặc lan tràn, sau đó nữa là một đợt xôn xao.
"A Triệt, cô gái kia tỏ tình với cậu kìa! Đừng ngủ nữa!" Một nam sinh lớp C2-3 vội lớn tiếng nói với Lăng Bắc Triệt đang ngủ gật bên cạnh, Lăng Bắc Triệt lúc này mới mở đôi mắt dài hẹp ra....
"Lăng Bắc Triệt! Em thực sự rất thích anh! Từ rất lâu rồi!" Từng câu từng chữ lại vang vọng khắp sân trường, lúc này, chợt có người vỗ tay, học sinh toàn trường cũng liền rối rít vỗ tay theo, "Lăng Bắc Triệt! Lăng Bắc Triệt! Lăng Bắc Triệt!"
Học sinh toàn trường luôn bị đè nén đã rất lâu rồi không có một chuyện điên khùng như thế này xảy ra, mọi người đều vỗ tay vì sự dũng cảm của nữ sinh kia, cũng từ đây, cái danh 'Bá vương' của Lăng Bắc Triệt nổi lên như cồn.
"Mẹ nó, phiền chết đi được!" Lăng Bắc Triệt thô lỗ nói tục, sau đó không kiên nhẫn đi ra khỏi hàng, chạy thẳng lên sân khấu, lúc này hiệu trưởng đã gọi bảo vệ tới, muốn lôi nữ sinh kia xuống.
Cũng lúc này, một bóng dáng cao lớn liền nhanh nhẹn nhảy lên sân khấu cao 2m. Thấy Lăng Bắc Triệt đang đi tới chỗ mình, khuôn mặt của nữ sinh kia càng thêm đỏ bừng, đôi mắt mê hoặc người khác nhìn thẳng vào cô khiến trái tim cô đập nhanh mãnh liệt.
Năm thứ ba tiểu học cô nhìn thấy anh, cho đến bây giờ đã năm thứ nhất trung học, cô vẫn mến anh, vẫn luôn thầm mến, hôm nay rốt cuộc cũng dám thổ lộ.
Lăng Bắc Triệt nhìn cô một cái, trong mắt thoáng qua một chút phức tạp, rồi khóe miệng giơ lên thành nụ cười giễu cợt, đoạt lấy micro trong tay cô, "Cô thích tôi, nhưng tôi không thích cô."
"A...!!!"
Chiếc đồng hồ báo thức trên chiếc tủ phía đầu giường vang lên lần thứ n, người trên giường chợt hét lên một tiếng, từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, "Thần kinh!" Ảo não khẽ nguyền rủa một tiếng, chửi mình bệnh thần kinh, lại mơ thấy giấc mơ chết tiệt kia rồi! Đó chính là nỗi sỉ nhục cả đời này của Quách Mạn mình!
Thực ra thì cũng không được tính là sỉ nhục, nhưng tóm lại cơn ác mộng này thường xuyên hành hạ cô không chỉ một lần.
Cửa phòng bị đẩy ra, là mẹ cô, bà Cố Như.
"Này, mấy giờ rồi hả? Còn không mau dậy! Có biết hôm nay ngày gì không?" Bà Quách vừa đi vào, vừa cằn nhằn.
"Ngày gì ạ? Con chỉ biết hôm nay là thứ bảy thôi!!!" Quách Mạn tức giận nói, đến ngủ nướng cũng không được yên!
"Ha, quả nhiên con đã quên! Hôm nay chính là ngày mợ giới thiệu đối tượng xem mắt cho con! Mau dậy cho mẹ!" Bà Quách tiến tới, một tay giật chăn của cô ra, nói. Quách Mạn ôm ngực, cũng hít vào một hơi khí lạnh, chợt nhớ ra hôm nay quả thật phải đi xem mắt!
Đây cũng là lần thứ sáu cô đi xem mắt đấy!
Lần này đối tượng là ai cô cũng lười hỏi, dù sao cũng chỉ là đi để ứng phó thôi mà!
"Mẹ vội cái gì chứ?" Cô nhỏ giọng oán trách, rồi cũng xuống giường.
"Con nhóc này! Để mày tự mình tìm mày không chịu tìm, giới thiệu đối tượng cho mày cũng không vui! Vậy rốt cuộc mày muốn như thế nào?" Bà Quách tiếp tục cằn nhằn, Quách Mạn không nói một câu nào nữa, mặc đồ ngủ đi vào phòng vệ sinh.
Lúc đánh răng, nhìn mình trong gương, cô bất đắc dĩ thở dài, lại nhớ tới giấc mộng kia, trong đầu lại chợt xuất hiện gương mặt của Lăng Bắc Triệt, sống lưng run lên. Anh bây giờ không còn là Tiểu Bá vương đào hoa nổi danh năm đó nữa rồi, mà đã trở thành thiếu tá của đội lính đặc chủng.
Nhớ tới buổi tối hôm đó vô tình gặp lại, trong lòng Quách Mạn có chút không bình tĩnh được, "Cút! Nghĩ đến làm gì?!" Tức giận chửi thầm một tiếng, cô bóp kem đánh răng ra, quệt lên bàn chải.
Cô ăn mặc tùy ý, mặc một chiếc váy đen rất bình thường, vốn dĩ lúc đầu cô còn mặc chiếc quần tất bó sát bên trong, nhưng lúc xuống lầu, liền bị bà Quách mắng cho một trận: "Cái gì mà màu đen xuyên thấu! Đến mẹ mày còn chưa dám mặc! Mau đi thay bộ màu hồng kia vào cho mẹ!" Bà Quách tức giận nói, vừa đẩy cô đi lên cầu thang.
Quách Mạn giận đến thiếu chút nữa hộc máu, trợn to hai mắt nhìn mẫu thân đại nhân, "Quách Lão phu nhân, hóa ra là phu nhân đi xem mắt ạ?" Quách Mạn tức giận nói.
"Đồ nhóc con! Khỏi phải nói với mẹ mày những lời này. Đừng tưởng mẹ không biết mày giả vờ ngớ ngẩn để lừa người ta, không qua được mắt mẹ mày đâu!" Bà Quách chỉ tay về phía cô, lớn tiếng nói.
"Biết con không thích sao còn bắt con đi! Con cũng đâu phải là không ai thèm lấy!" Quách Mạn tức giận nói, giậm thình thình đi lên lầu, mở tủ quần áo ra, quả thật có một chiếc váy màu hồng, cũng không phải là màu hồng đậm, mà chỉ nhàn nhạt đến gần như trắng, thiết kế cổ tròn, làn váy bên trên còn xuyết đường viền hoa.
"Lão phu nhân nhà mình cũng thật ngây thơ đi...." Quách Mạn nho nhỏ nói thầm, nhưng vẫn thay ra, mặc chiếc váy ngắn, dưới chân đi đôi giày da màu đen. Cô biết nếu không làm vừa lòng lão phu nhân nhà cô, chắc chắn cô còn bị hành hạ dài dài.
Nhìn bản thân trong gương, chiếc váy hồng nhạt, đôi tất chân màu đen gợi cảm, chân đi giày da màu đen, ngọt ngào nhưng cũng không làm mất đi vẻ cá tính, hai mắt Quách Mạn tỏa sáng, nghĩ thầm mình đã 26 tuổi giả làm cô gái mới lớn ngây thơ không ngờ lại giống như vậy.
Vòng tay ra sau túm lấy tóc, buộc lại rồi cuốn tròn sau đầu, càng làm lộ rõ vẻ trẻ trung, gương mặt của cô vốn dĩ cũng giống với khuôn mặt của một đứa trẻ.
"Mau thả tóc xuống cho mẹ! Không ra cái gì cả!" Bà Quách đi vào, lớn tiếng quát.
"...." Quách Mạn không nói gì, xõa mái tóc dài xuống, "Ngày ngày bận rộn soạn bài, lên lớp, xem ra mày vẫn không biết cách ăn mặc!" Bà Quách bắt Quách Mạn thả mái tóc xuống, tức giận nói.
Quách Mạn le lưỡi với bà một cái, chỉ chốc lát sau, liền bị bà Quách dẫn đi. Làm Quách Mạn kinh ngạc chính là, mẹ cô không đưa cô đến nhà hàng đã hẹn gặp mặt, mà đưa cô tới một salon trang điểm, gọi thợ trang điểm tạo tóc quăn gợi sóng cho cô, rồi còn make-up nữa.
"Mẹ, hôm nay đối phương rốt cuộc là ai thế ạ? Mấy lần trước con đâu có thấy mẹ sốt sắng như vậy?" Trực giác mách bảo cho Quách Mạn biết lai lịch của đối phương hẳn không tầm thường, nếu không mẹ cô đâu có hành hạ cô như thế này, liền hỏi. Bà Quách cười đắc ý, "Bảo đảm con sẽ rất hài lòng!"
"...." Hài lòng mới là lạ, bây giờ cô không còn ảo tưởng gì với đàn ông nữa cả.
Quách Mạn thầm nghĩ trong lòng, ngồi trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này, xe vừa đúng đi ngang qua trường trung học Tân Bắc, thậm chí còn có thể nghe được tiếng đài phát thanh của trường truyền ra, trong lòng cô không khỏi bùi ngùi. Lúc tốt nghiệp sư phạm, cô vốn được điều đến đây dạy học, nhưng cô lại từ chối, đi đến một trường trung học rất xa nhà để dạy học.
Đến nhà hàng Tây đã hẹn trước, bà Quách không xuống xe, bảo Quách Mạn tự mình đi vào, nói cho cô biết số phòng của đối phương, vẫn như bình thường, dặn dò cô mấy câu rồi mới rời đi.
"Thật mệt mỏi!" Quách Mạn xuống xe, nhỏ giọng thầm thì, đi vào nhà hàng Tây kia, nhân viên phục vụ tiến lại hỏi, cô nói muốn tìm người, nói ra số phòng của người kia, nhân viên phục vụ liền dẫn cô đi lên lầu hai.
Quách Mạn còn nhớ, lầu hai của nhà hàng có khu phòng ăn riêng, cho nên cũng không lo lắng.
Ở bên ngoài cửa phòng, nhân viên phục vụ nhẹ nhàng gõ lên cửa gỗ, "Vào đi!" Một giọng nam quen thuộc truyền ra, Quách Mạn kinh ngạc, nhân viên phục vụ kéo cửa gỗ ra, giơ tay nói, "Tiểu thư, xin mời!"
Quách Mạn lễ phép nói cám ơn, rồi đi vào.
Phòng ăn này không lớn, cũng không phải là nhỏ, có một cái cửa sổ sát đất, trên chiếc ghế salon màu đỏ, một người đàn ông đang ngồi trên đó, ngược ánh sáng khiến cô cho rằng mình bị hoa mắt, sao cô cảm giác dáng người người này rất quen thuộc nhỉ?
"Là em sao? Thật trùng hợp!" Giọng nói trầm trầm mang theo ý cười của Lăng Bắc Triệt chợt vang lên, giọng nói kia đầy từ tính, nghe rất êm tai. Lần này Quách Mạn rốt cuộc cũng xác định mình không bị hoa mắt.
Bĩnh tĩnh! Giữ bình tĩnh!
Cô thầm động viên tinh thần cho mình, rồi tự nhiên cười cười, trong lòng chợt cảm thấy rất xấu hổ, nghe lời anh vừa mới nói, nhìn dáng vẻ của anh cũng biết, hôm nay đối tượng xem mặt của anh chính là cô. Cô đi tới phía đối diện anh, điềm tĩnh ngồi xuống.
Nhớ tới giấc mơ sáng nay, trong lòng lại chợt thấy tức giận, không ngờ giấc mơ kia chính là lời cảnh báo với cô, đối tượng xem mắt của cô hôm nay là anh ta!
"Ăn gì?" Anh lạnh nhạt nói, đưa tay định nhấn nút gọi phục vụ, "Không...!", Quách Mạn vội vàng nói.
Lăng Bắc Triệt sững sờ nhìn cô, biểu hiện trên gương mặt tuấn tú như đang hỏi, 'Sao thế?'
"Lúc trước anh không biết là tôi, giờ biết rồi cũng không cần tiếp tục nữa." Quách Mạn mỉm cười, tự nhiên nói. Năm ấy anh ta đã vô tình cự tuyệt cô, không phải sao? Trong lòng cô lại quặn đau.
Lăng Bắc Triệt nghe cô nói xong, vẫn tiếp tục giơ tay nhấn chuông, khóe miệng nhếch lên cười, "Cũng nên hàn huyên một chút chứ, nếu không phải ứng phó với các bậc phụ huynh thế nào đây?" Lăng Bắc Triệt như cười như không nói.
Nghe lời anh nói, trong lòng Quách Mạn rối loạn, "Cũng đúng!" Cô trầm giọng cười nói. Dũng cảm nhìn vào thẳng vào mắt Lăng Bắc Triệt, người đàn ông này, trưởng thành hơn so với trước kia rất nhiều, cũng đen hơn. Anh mới từ UN (lực lượng bảo an LHQ) bên Châu Phi về, chả trách lại đen như vậy....
Nhân viên phục vụ đi vào, Quách Mạn gọi một phần thịt bò bít tết, Lăng Bắc Triệt cũng gọi một phần, dáng vẻ nhìn rất tùy ý, tự nhiên, còn cô ngược lại có chút lúng túng.
Cũng may, buổi tối hôm trước có gặp anh ta rồi, cho nên giờ cũng không đến nỗi quá lúng túng.
Lăng Bắc Triệt há có thể không nhận ra được cô đang lúng túng, nhấp một chút nước, nhìn cô ngồi phía đối diện. Khác hẳn với buổi tối hôm đó, hôm nay cô ăn mặc thật sang trọng, mái tóc cuộn xoăn, trang điểm nhẹ nhàng, nhìn rất đẹp, khác hẳn với cô nữ sinh gầy teo xấu xí trong bộ đồng phục nữ sinh.
Anh đương nhiên biết đối tượng xem mắt là cô, vừa rồi chỉ là cố ý nói thế thôi.
Cảm nhận được ánh mắt của anh đang nhìn mình, Quách Mạn càng thêm lúng túng, ở trước mặt Lăng Bắc Triệt, cô luôn là người yếu thế, ai bảo năm đó cô làm chuyện mất mặt ấy làm chi? Có lẽ còn được ghi vào trong lịch sử trường Trung học Tân Bắc luôn ấy chứ?
Sau khi thi trung học, cô không học năm thứ hai tại trường Tân Bắc nữa, mà chuyển đến một trường học khác, nếu không, cô nhất định phải chịu những ánh mắt khác thường của giáo viên học sinh toàn trường mất.
"Đây là lần thứ mấy rồi?" Sau khi hai phần thịt bò bít tết được mang tới, Lăng Bắc Triệt mở miệng.
"Cái gì cơ?" Quách Mạn đang thất thần chợt giật mình.
"Tôi hỏi, đây là lần thứ mấy em xem mắt?"
"Lần thứ sáu." Cô thành thật trả lời, không nhận ra trong đáy mắt Lăng Bắc Triệt thoáng qua một tia không vui.
"Cũng nhiều thật đấy!" Anh ngoài cười nhưng trong không cười nói. Nghe lời anh nói, Quách Mạn nặng nề nhai miếng thịt bò bít tết trong miệng, anh ta nhất định là đang cười nhạo mình!
"Còn cô? Vẫn muốn làm bạn gái của tôi hả? Cô có ngực không?" Trong góc nhỏ hẻo lánh trong vườn trường, cô bị anh dồn vào góc tường, giễu cợt hỏi. Ngón tay thon dài xoay tròn chỉ lên phần ngực trên chiếc áo đồng phục.
"Anh...anh có thể cự tuyệt tôi, nhưng tuyệt đối không được làm nhục tôi." Cô bị anh làm cho sợ đến phát khóc, trong lòng chua xót, đau lòng rống lên, dùng sức đẩy anh ra.
"Chậc chậc, chịu khó bồi dưỡng thêm, chờ đến khi cô lên được cỡ C, có lẽ tôi còn có thể suy nghĩ một chút." Anh cợt nhã nói xong, rời đi
"Cạch!" Tay khẽ run lên, chiếc nĩa trong tay rơi xuống, phát ra tiếng kêu, Quách Mạn ảo não, "Thật ngại quá!" Nghĩ cái gì mà nghĩ, không nhớ rõ chuyện đó thì chết à? Cô tức giận thầm mắng chính mình, ngày hôm ấy, buổi sáng cô bị anh cự tuyệt, buổi tối lại bị anh làm nhục.
Quách Mạn cả đời này cũng sẽ không quên được ngày xui xẻo nhất cuộc đời mình ấy!
Dĩ nhiên, hôm nay chính là ngày xui xẻo thứ hai!
Đi xem mắt lại gặp đúng mối tình đầu mình vừa thổ lộ đã liền từ chối, lại còn bị người ta chế giễu....
"Không lẽ em vẫn còn nhớ đến chuyện ngày trước? Vẫn còn hận tôi sao?" Hay là, vẫn còn thích tôi? Lăng Bắc Triệt nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của cô, dò xét hỏi, con ngươi sắc bén khóa chặt lấy cô, theo dõi từng vẻ mặt.
"Chuyện trước kia sao? Đó đều là chuyện thời thiếu niên rồi, với lại, sao tôi lại hận anh chứ?" Quách Mạn ăn một chút súp nấm, nhìn anh, tự nhiên cười hỏi ngược lại.
"Vậy thì tốt, nếu không tôi sẽ rất áy náy." Chậm rãi nói, con ngươi sâu thẳm vẫn nhìn cô chằm chằm, cặp mắt kia như mang theo luồng điện câu hồn đoạt phách, Quách Mạn cảm thấy tim mình như đập nhanh hơn....
"Đó cũng chỉ là chuyện khi còn bé. Khi đó thật ngốc nghếch, nào hiểu được thế nào là tình yêu, còn làm chuyện ngây thơ như vậy." Cô cười nói, cố hết sức lấy lại chút mặt mũi. Ý này của cô có nghĩa là bây giờ cô không còn thích anh?
Chuyện này hiển nhiên có thể, đã mười năm trôi qua rồi, nhưng...
"Thông thường, lúc còn trẻ, tình cảm mới trong sáng nhất, không phải sao?" Lăng Bắc Triệt đột nhiên vô cùng nghiêm túc nói, ánh mắt kia khiến cô không chống lại được, nhìn anh chằm chằm, trong ánh mắt kia như tràn đầy tình cảm, nhưng....
"Không phải trong sáng, mà là khờ khạo, nói trắng ra là ngu ngốc! Được rồi, tôi ăn đủ rồi. Tạm biệt nhau thôi. Tôi còn phải về báo cáo." Quách Mạn cười nói, chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng anh lại chẳng có dáng vẻ gì là muốn rời đi cả, "Định báo cáo thế nào? Không thích? Hay là, hết sức hài lòng?" Anh nhìn cô, cười hỏi.
"Đương nhiên là không thích rồi!" Cô không chút suy nghĩ trả lời, con ngươi Lăng Bắc Triệt chợt tối sầm lại, cười một tiếng, "Nhưng tôi lại rất hài lòng" Anh nhàn nhạt nói, nhưng lời nói lại vô cùng kiên định. Lời này khiến Quách Mạn trong nháy mắt hóa đá.
Lăng Bắc Triệt vẫn nhìn cô như cũ, trong mắt đều mang ý cười.
Có rất nhiều chuyện, cô thật ra không hay biết gì. Anh nhìn cô, thầm nghĩ trong lòng.