Quách Mạn bị anh quát, ngây ngẩn cả người, thân thể cũng cứng ngắc, liền bị người khác kéo đi lần nữa. Câu nói kia của Lăng Bắc Triệt không ngừng vang lên trong đầu cô, anh mắng cô, lại còn chửi tục, thô lỗ như vậy. Lòng Quách Mạn đau nhói, trong lúc nhất thời quên mất tình cảnh khiến anh cư xử như vậy.
Mồ hôi trên trán nhỏ giọt rơi xuống, Lăng Bắc Triệt cầm kìm trong tay, do dự giữa hai dây màu đỏ và xanh. Sống hay chết, chỉ có thể dựa vào hai sợi dây này. Lăng Bắc Triệt nhắm hai mắt lại, dùng sức cắt. Không nghe thấy tiếng nổ, đồng hồ bấm giây của bom hẹn giờ cũng đã dừng lại, khóe miệng anh cong lên, nhìn các binh sĩ cấp dưới ra dấu 'ok'.
"Cô bé không sao rồi." Lăng Bắc Triệt đứng lên, nói, ánh mắt liếc nhìn phòng giáo viên cách đó không xa, "Rút lui!" Ngay sau đó, cất giọng nói.
Chỉ chốc lát sau, đội lính đặc chủng liền lặng lẽ rút quân, hiện trường còn lại giao cho cảnh sát xử lý, một nhóm bảy người liền nhanh chóng lên máy bay trực thăng.
Lên máy bay, Lăng Bắc Triệt ngồi xuống một góc, nhắm mắt nghỉ ngơi, vẻ mặt bình tĩnh.
"Báo cáo!"
"Nói!" Một binh sĩ tới chỗ anh hô, lúc này Lăng Bắc Triệt mới mở mắt, trầm giọng nói.
"Báo cáo đội trưởng, cô giáo vừa rồi đúng là bạn gái anh ạ?" Anh lính kia tò mò hỏi, vừa rồi nghe thấy Quách Mạn không ngừng nói đó là bạn trai của cô. Lăng Bắc Triệt nghe anh lính hỏi, cũng không trả lời ngay, khẽ nhíu mày, sau đó mở miệng nói:
"Các cậu nhớ kỹ cho tôi, là một người lính đặc chủng đúng tiêu chuẩn, trong lúc đang thi hành nhiệm vụ, dù là cha mẹ ruột có ở hiện trường, đều phải giữ bình tĩnh! Nhiệm vụ là trên hết! Không được để kẻ địch bắt được điểm yếu của mình! Hiểu chưa?" Giọng nói của anh càng lúc càng vang, vẻ mặt ngỗ ngược ngày thường lúc này đã trở nên vô cùng nghiêm túc và kiên định.
"Hiểu!" Sáu binh sĩ đồng loạt nói.
"Tại hiện trường, các cậu phải luôn luôn giữ tỉnh táo, bình tĩnh, phải quên đi tình cảm riêng tư, dù là lí trí hay tình cảm, cũng đều phải tập trung vào nhiệm vụ của mình!" Anh lại nói tiếp. Trong đầu thoáng qua vẻ mặt bị tổn thương của Quách Mạn, hắn biết, vừa nãy nhất định cô sẽ thấy vô cùng tổn thương.
Nhưng lúc đó, anh buộc phải làm như vậy! Ngoài ra, anh còn cảm thấy, cô thật quá xúc động! Cũng quá ngu ngốc!
Quách Mạn không có thời gian để đau lòng, sau khi Nghê Kiều Kiều được giải cứu, nhà trường sợ tinh thần cô bé bị kích động, vội vàng chở đi bệnh viện, cô là giáo viên chủ nhiệm lớp con bé, đương nhiên nên đi theo. Hồi tưởng tình cảnh khủng khiếp kia, trong lòng cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Nhớ tới thái độ coi như không quen biết cô của Lăng Bắc Triệt, trong lòng cô cũng càng thêm khó chịu.
Hôm đó về đến nhà, mẹ cô lại không ngừng hỏi cô từ lúc sang năm mới có liên lạc với Lăng Bắc Triệt không, "Anh ấy bận, con không liên lạc được." Cô nói xong, liền đi lên lầu.
Mới vừa vào phòng ngủ, nhìn bó hoa hồng héo khô để trên bàn, cô cười chua xót. Bó hoa này là của anh tặng cô nhân ngày Valentine.
Đêm đó, Quách Mạn gặp ác mộng, cô mơ thấy trường học bị nổ lớn, Lăng Bắc Triệt vùi thân biển lửa.
"Không!" Cô giật mình tỉnh giấc, trán lấm tấm đầy mồ hôi.
Nhìn điện thoại di động, vẫn không có một cuộc điện thoại hay một tin nhắn nào của anh. Trong lòng Quách Mạn nháy mắt lạnh xuống, lẽ nào anh không biết lúc ấy cô lo lắng cho anh thế nào sao? Nhớ tới cơn ác mộng vừa rồi, lại nhớ tới những việc anh làm hôm qua, cô mới ý thức được, cái gì gọi là lính đặc chủng. Bọn họ không phải là những người lính được huấn luyện trong thời bình, chỉ đơn giản là khi xảy ra thiên taii thì đi cứu hộ, bọn họ phải luôn sẵn sàng đợi lệnh, luôn sẵn sàng làm nhiệm vụ, là nhiệm vụ với súng thật đạn thật, phải dùng chính sinh mạng của mình để hoàn thành nhiệm vụ.
Quách Mạn, mày nghĩ kĩ lại đi, mày thực sự muốn gả cho một người đàn ông như vậy sao?
Cô dựa người vào thành giường, tự hỏi lòng mình. Cũng rất tỉnh táo mà nghĩ tới một vấn đề thực tế như vậy, khiến lòng dạ cô rơi bời. Từ nửa đêm đến sáng, cô không chợp mắt được nữa.
"Chúng ta chia tay đi." Ngay khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào căn phòng, Quách Mạn cuối cùng cũng gửi tin nhắn này đi. Cô đã cẩn trọng suy nghĩ rất lâu, cảm thấy bản thân mình không thể nào chấp nhận được một người chồng như vậy.
Lăng Bắc Triệt vừa mở điện thoại lên, liền nhận được tin nhắn như vậy, trong nháy mắt liền trở nên giận dữ. Anh đang định gọi điện thoại cho cô, giải thích những lời không phải của mình hôm qua, không ngờ... Đúng lúc này, máy bộ đàm trên người anh chợt vang lên, "Nhận lệnh! Lập tức hành động! Hết!" Sáng sớm liền có nhiệm vụ mới, Lăng Bắc Triệt nghe thấy, lập tức tắt máy, trong nháy mắt chuyện Quách Mạn liền bị anh quẳng ra sau đầu.
Cho đến lúc đến trường, Quách Mạn cũng không nhận được một cuộc điện thoại hay một tin nhắn nào của Lăng Bắc Triệt, trong lòng cô đau nhói. Hít sâu một hơi, cô lấy lại bình tĩnh. Cô tin, nỗi đau khổ vì chia tay chỉ trong thời gian ngắn thôi, một thời gian sau mọi chuyện sẽ qua hết. Vì vậy cô lấy lại tinh thần, tiếp tục công việc.
Thời gian ngày từng ngày trôi qua, mặc dù Lăng Bắc Triệt không chính miệng nói lời đồng ý chia tay với cô, nhưng cô cảm thấy, bọn họ thực sự đã chia tay rồi. Từ khi vụ bắt cóc kia xảy ra được hai tháng, cô vẫn không hề nhận được một cuộc điện thoại nào của anh hết.
"Mẹ, con với Lăng Bắc Triệt chia tay rồi." Khi bà Quách lại nhắc tới Lăng Bắc Triệt, Quách Mạn không biết làm gì ngoài nói như vậy.
Bà Quách nghe cô nói như vậy, nhất thời tức giận mắng, "Làm bậy! Mẹ đã nói cô mày đến nói chuyện đính hôn rồi!"
"Ai bảo mẹ làm như thế? Con với anh ta chia tay lâu rồi! Mọi người đừng làm mấy chuyện đó nữa!" Quách Mạn lớn tếng nói, giận đến đỏ mặt tía tai.
"Ai nói chúng ta chia tay?" Lúc này, tiếng nói của Lăng Bắc Triệt đột ngột vang lên khiến cô sửng sốt. Quách Mạn nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, người đang đứng ở cửa không phải Lăng Bắc Triệt thì là ai? Lòng thắt lại, cô không nói gì, xoay người định đi lên lầu.
"Đúng đó! Con nhóc này, càng ngày càng kì quái! Bắc Triệt, ngày mùng một tháng năm con cũng dược nghỉ à?" Bà Quách liền vội vàng cười tiến lại đón, nói.
"Bác gái, vâng ạ. Khiến bác phải bận tâm, con ngại quá. Con lên lầu xem cô ấy trước!" Lăng Bắc Triệt lễ phép nói.
"Ừ!" Bà Quách nhìn con rể tương lai, đúng là càng nhìn càng thuận mắt, liền vội vàng cười nói. Lăng Bắc Triệt hai, ba bước đã biến mất ở khúc quanh của cầu thang.
Quách Mạn vừa đóng cửa lại, chợt cảm thấy cánh cửa bị người đẩy ra, cô hiểu được chuyện gì, vội dùng lực, nhưng Lăng Bắc Triệt chen vào được hơn nửa người, "Mau buông ra! Sắp kẹp chết anh rồi!" Lăng Bắc Triệt tức tối nói.
"Anh đi đi! Chúng ta chia tay rồi!" Quách Mạn biết không thể nào đấu lại được với sức anh, liền buông tay ra, anh theo đó mà vọt vào, khóe miệng mang theo nụ cười tà mị, nhìn cô, không còn chút dáng vẻ nào của người đã hung dữ mắng cô ở trường học nữa.
"Chia tay? Anh có đồng ý chia tay sao?" Lăng Bắc Triệt đóng cửa lại, đi tới trước mặt cô, đang định nâng cằm cô lên, cô lại vội vã lui lại, lùi đến khoảng cách an toàn.
"Không cần anh đồng ý! Lăng Bắc Triệt, tôi đã suy nghĩ rất kĩ rồi, tôi với anh không thích hợp." Quách Mạn rũ mắt, lạnh lùng nói. Lăng Bắc Triệt dáng vẻ này của cô, xem ra không phải chỉ là đang nói lẫy, trong lòng hơi trùng xuống, bước tới một bước, kéo cô lại, cô vội vã lui về phía sau, tránh anh.
"Tại sao?" Anh yên lặng nhìn cô, trầm giọng hỏi.
"Chúng ta không thích hợp." Cô nhìn anh, nghiêm túc nói.
"Thế nào là không thích hợp?" Lăng Bắc Triệt tiến lên một bước, cô lại lui về phía sau một bước, anh lại hỏi. Nhìn dáng vẻ lạnh lùng kia của cô, anh thật sự rất muốn xông tới điên cuồng mà hôn cô.
Trên thực tế, anh cũng đã làm như vậy rồi, bước nhanh đến phía trước, một tay giữ chặt hông của cô, vây cô vào trong ngực, "Anh buông tôi ra! Buông ra! Ưmh..." Quách Mạn kích động quát, miệng liền bị anh chặn lại, Lăng Bắc Triệt hung hăng hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô, cuồng loạn mút thỏa thích.
Hai tay cô sống chết đẩy ngực anh ra, cổ họng không ngừng phát ra tiếng kêu. Lăng Bắc Triệt không những không buông cô ra, mà ngược lại càng giữ chặt gáy cô, mút thỏa thích, bá đạo vơ vét khắp khoang miệng của cô, giống như là đang trừng phạt.
Vẫn còn nhớ lần đó sự kích động của cô đã suýt chút nữa làm nhiễu loạn lý trí của anh, làm hỏng nhiệm vụ của bọn anh.
Môi của cô bị anh gặm đến sưng đỏ lên, Lăng Bắc Triệt đôi môi đỏ ửng của cô, vô cùng hài lòng, "Giận anh lần trước mắng em sao? Cô giáo Quách à, cô phải biết tình huống lúc ấy nguy hiểm cỡ nào chứ, sao lại làm chuyện không biết suy nghĩ như vậy được." Tay nâng cằm cô lên, nhìn vào con ngươi mờ hơi nước của cô, anh trầm giọng nói.
Cô còn chưa nhắc đến chuyện lần trước, anh lại lên tiếng trước, hơn nữa còn dùng giọng trách cứ.
"Đó là học sinh của tôi..." Cô kích động nói, được nửa câu liền dừng lại, không muốn thừa nhận lúc ấy bản thân lo lắng cho anh nhều hơn, nhưng Lăng Bắc Triệt dĩ nhiên hiểu được tâm tình của cô lúc đó.
"Em sốt ruột, em sợ hãi, em lo lắng cho anh, anh hiểu. Nếu em không quát em như vậy, liệu em có chịu rời đi không?" Lăng Bắc Triệt nhẫn nại giải thích cho cô, bây giờ nếu chia tay với cô, anh chắc chắn là không bỏ được.
Lúc này cô mới hiểu, tại sao anh lại quát cô như vậy mắng, nhưng đây không phải là vấn đề mấu chốt, vấn đề mấu chốt là...
"Chứng kiến lúc anh thi hành nhiệm vụ là như thế nào, cũng biết công việc của lính đặc công, tôi hiểu là anh bất đắc dĩ, nhưng mà tôi lại không biết nên tiếp nhận một người chồng, một người bạn trai như vậy bằng cách nào!" Quách Mạn kích động nói, trong lòng chua xót.
Cô nói ra lời này Lăng Bắc Triệt liền hiểu rõ được vấn đề mấu chốt.
"Là ai đã nói, chỉ cần trong lòng anh có em là được rồi?" Cô gái chết tiệt này, bây giờ lại muốn rút lui! Lăng Bắc Triệt tức giận, chất vấn cô.
"Khi đó tôi còn chưa hiểu hết về nghề nghiệp của anh!" Quách Mạn lớn tiếng nói, trong lòng Lăng Bắc Triệt chua xót, oán giận nhìn cô chằm chằm, "Anh hỏi em một lần cuối cùng, rốt cuộc, em còn muốn ở lại bên anh không?" Lăng Bắc Triệt nhẫn nại nói, đây là lần đầu tiên anh để tâm tới một người phụ nữ như vậy.
Trong lòng cô không ngừng co thắt đau nhói, nhưng vẫn đè nén sự không nỡ trong lòng xuống, "Không muốn!" Cô kiên định nói.
Lăng Bắc Triệt nghe vậy liền buông cô ra, trong đáy mắt thoáng nét bi thương, "Được, anh đồng ý, chúng ta chia tay!" Anh trầm giọng nói, cũng không muốn xuống nước mà níu kéo, dỗ dành cô nữa, cũng hiểu được, cô đã suy nghĩ kĩ càng rồi.
Trong lòng Quách Mạn buồn bực, trái tim đau nhói, nhìn Lăng Bắc Triệt đi ra phía cửa phòng.
Trơ mắt nhìn dáng lưng cao lớn rắn rỏi của anh biến mất, cả người Quách Mạn mềm nhũn ngã xuống.
Hai người cứ như vậy mà chia tay, không ai liên lạc với ai nữa, người nhà hai bên đều vì chuyện này mà đau đầu. Quách Mạn ngày ngày nghe mẹ mình lải nhải, liền dọn đồ chuyển đến kí túc xá dành cho giáo viên của trường học. Lăng Bắc Triệt cũng vẫn như trước đây chỉ huy đội đặc chủng của mình đi thi hành những nhiệm vụ bí mật mà nguy hiểm.
Ngày sinh nhật, Tôn Đại Phi mời mọi người đến biệt thự của mình dự party, Quách Mạn đến tham dự liền bắt gặp Lăng Bắc Triệt, còn có bạn gái mới của anh nữa.
Quách Mạn bị anh quát, ngây ngẩn cả người, thân thể cũng cứng ngắc, liền bị người khác kéo đi lần nữa. Câu nói kia của Lăng Bắc Triệt không ngừng vang lên trong đầu cô, anh mắng cô, lại còn chửi tục, thô lỗ như vậy. Lòng Quách Mạn đau nhói, trong lúc nhất thời quên mất tình cảnh khiến anh cư xử như vậy.
Mồ hôi trên trán nhỏ giọt rơi xuống, Lăng Bắc Triệt cầm kìm trong tay, do dự giữa hai dây màu đỏ và xanh. Sống hay chết, chỉ có thể dựa vào hai sợi dây này. Lăng Bắc Triệt nhắm hai mắt lại, dùng sức cắt. Không nghe thấy tiếng nổ, đồng hồ bấm giây của bom hẹn giờ cũng đã dừng lại, khóe miệng anh cong lên, nhìn các binh sĩ cấp dưới ra dấu 'ok'.
"Cô bé không sao rồi." Lăng Bắc Triệt đứng lên, nói, ánh mắt liếc nhìn phòng giáo viên cách đó không xa, "Rút lui!" Ngay sau đó, cất giọng nói.
Chỉ chốc lát sau, đội lính đặc chủng liền lặng lẽ rút quân, hiện trường còn lại giao cho cảnh sát xử lý, một nhóm bảy người liền nhanh chóng lên máy bay trực thăng.
Lên máy bay, Lăng Bắc Triệt ngồi xuống một góc, nhắm mắt nghỉ ngơi, vẻ mặt bình tĩnh.
"Báo cáo!"
"Nói!" Một binh sĩ tới chỗ anh hô, lúc này Lăng Bắc Triệt mới mở mắt, trầm giọng nói.
"Báo cáo đội trưởng, cô giáo vừa rồi đúng là bạn gái anh ạ?" Anh lính kia tò mò hỏi, vừa rồi nghe thấy Quách Mạn không ngừng nói đó là bạn trai của cô. Lăng Bắc Triệt nghe anh lính hỏi, cũng không trả lời ngay, khẽ nhíu mày, sau đó mở miệng nói:
"Các cậu nhớ kỹ cho tôi, là một người lính đặc chủng đúng tiêu chuẩn, trong lúc đang thi hành nhiệm vụ, dù là cha mẹ ruột có ở hiện trường, đều phải giữ bình tĩnh! Nhiệm vụ là trên hết! Không được để kẻ địch bắt được điểm yếu của mình! Hiểu chưa?" Giọng nói của anh càng lúc càng vang, vẻ mặt ngỗ ngược ngày thường lúc này đã trở nên vô cùng nghiêm túc và kiên định.
"Hiểu!" Sáu binh sĩ đồng loạt nói.
"Tại hiện trường, các cậu phải luôn luôn giữ tỉnh táo, bình tĩnh, phải quên đi tình cảm riêng tư, dù là lí trí hay tình cảm, cũng đều phải tập trung vào nhiệm vụ của mình!" Anh lại nói tiếp. Trong đầu thoáng qua vẻ mặt bị tổn thương của Quách Mạn, hắn biết, vừa nãy nhất định cô sẽ thấy vô cùng tổn thương.
Nhưng lúc đó, anh buộc phải làm như vậy! Ngoài ra, anh còn cảm thấy, cô thật quá xúc động! Cũng quá ngu ngốc!
Quách Mạn không có thời gian để đau lòng, sau khi Nghê Kiều Kiều được giải cứu, nhà trường sợ tinh thần cô bé bị kích động, vội vàng chở đi bệnh viện, cô là giáo viên chủ nhiệm lớp con bé, đương nhiên nên đi theo. Hồi tưởng tình cảnh khủng khiếp kia, trong lòng cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Nhớ tới thái độ coi như không quen biết cô của Lăng Bắc Triệt, trong lòng cô cũng càng thêm khó chịu.
Hôm đó về đến nhà, mẹ cô lại không ngừng hỏi cô từ lúc sang năm mới có liên lạc với Lăng Bắc Triệt không, "Anh ấy bận, con không liên lạc được." Cô nói xong, liền đi lên lầu.
Mới vừa vào phòng ngủ, nhìn bó hoa hồng héo khô để trên bàn, cô cười chua xót. Bó hoa này là của anh tặng cô nhân ngày Valentine.
Đêm đó, Quách Mạn gặp ác mộng, cô mơ thấy trường học bị nổ lớn, Lăng Bắc Triệt vùi thân biển lửa.
"Không!" Cô giật mình tỉnh giấc, trán lấm tấm đầy mồ hôi.
Nhìn điện thoại di động, vẫn không có một cuộc điện thoại hay một tin nhắn nào của anh. Trong lòng Quách Mạn nháy mắt lạnh xuống, lẽ nào anh không biết lúc ấy cô lo lắng cho anh thế nào sao? Nhớ tới cơn ác mộng vừa rồi, lại nhớ tới những việc anh làm hôm qua, cô mới ý thức được, cái gì gọi là lính đặc chủng. Bọn họ không phải là những người lính được huấn luyện trong thời bình, chỉ đơn giản là khi xảy ra thiên taii thì đi cứu hộ, bọn họ phải luôn sẵn sàng đợi lệnh, luôn sẵn sàng làm nhiệm vụ, là nhiệm vụ với súng thật đạn thật, phải dùng chính sinh mạng của mình để hoàn thành nhiệm vụ.
Quách Mạn, mày nghĩ kĩ lại đi, mày thực sự muốn gả cho một người đàn ông như vậy sao?
Cô dựa người vào thành giường, tự hỏi lòng mình. Cũng rất tỉnh táo mà nghĩ tới một vấn đề thực tế như vậy, khiến lòng dạ cô rơi bời. Từ nửa đêm đến sáng, cô không chợp mắt được nữa.
"Chúng ta chia tay đi." Ngay khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào căn phòng, Quách Mạn cuối cùng cũng gửi tin nhắn này đi. Cô đã cẩn trọng suy nghĩ rất lâu, cảm thấy bản thân mình không thể nào chấp nhận được một người chồng như vậy.
Lăng Bắc Triệt vừa mở điện thoại lên, liền nhận được tin nhắn như vậy, trong nháy mắt liền trở nên giận dữ. Anh đang định gọi điện thoại cho cô, giải thích những lời không phải của mình hôm qua, không ngờ... Đúng lúc này, máy bộ đàm trên người anh chợt vang lên, "Nhận lệnh! Lập tức hành động! Hết!" Sáng sớm liền có nhiệm vụ mới, Lăng Bắc Triệt nghe thấy, lập tức tắt máy, trong nháy mắt chuyện Quách Mạn liền bị anh quẳng ra sau đầu.
Cho đến lúc đến trường, Quách Mạn cũng không nhận được một cuộc điện thoại hay một tin nhắn nào của Lăng Bắc Triệt, trong lòng cô đau nhói. Hít sâu một hơi, cô lấy lại bình tĩnh. Cô tin, nỗi đau khổ vì chia tay chỉ trong thời gian ngắn thôi, một thời gian sau mọi chuyện sẽ qua hết. Vì vậy cô lấy lại tinh thần, tiếp tục công việc.
Thời gian ngày từng ngày trôi qua, mặc dù Lăng Bắc Triệt không chính miệng nói lời đồng ý chia tay với cô, nhưng cô cảm thấy, bọn họ thực sự đã chia tay rồi. Từ khi vụ bắt cóc kia xảy ra được hai tháng, cô vẫn không hề nhận được một cuộc điện thoại nào của anh hết.
"Mẹ, con với Lăng Bắc Triệt chia tay rồi." Khi bà Quách lại nhắc tới Lăng Bắc Triệt, Quách Mạn không biết làm gì ngoài nói như vậy.
Bà Quách nghe cô nói như vậy, nhất thời tức giận mắng, "Làm bậy! Mẹ đã nói cô mày đến nói chuyện đính hôn rồi!"
"Ai bảo mẹ làm như thế? Con với anh ta chia tay lâu rồi! Mọi người đừng làm mấy chuyện đó nữa!" Quách Mạn lớn tếng nói, giận đến đỏ mặt tía tai.
"Ai nói chúng ta chia tay?" Lúc này, tiếng nói của Lăng Bắc Triệt đột ngột vang lên khiến cô sửng sốt. Quách Mạn nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, người đang đứng ở cửa không phải Lăng Bắc Triệt thì là ai? Lòng thắt lại, cô không nói gì, xoay người định đi lên lầu.
"Đúng đó! Con nhóc này, càng ngày càng kì quái! Bắc Triệt, ngày mùng một tháng năm con cũng dược nghỉ à?" Bà Quách liền vội vàng cười tiến lại đón, nói.
"Bác gái, vâng ạ. Khiến bác phải bận tâm, con ngại quá. Con lên lầu xem cô ấy trước!" Lăng Bắc Triệt lễ phép nói.
"Ừ!" Bà Quách nhìn con rể tương lai, đúng là càng nhìn càng thuận mắt, liền vội vàng cười nói. Lăng Bắc Triệt hai, ba bước đã biến mất ở khúc quanh của cầu thang.
Quách Mạn vừa đóng cửa lại, chợt cảm thấy cánh cửa bị người đẩy ra, cô hiểu được chuyện gì, vội dùng lực, nhưng Lăng Bắc Triệt chen vào được hơn nửa người, "Mau buông ra! Sắp kẹp chết anh rồi!" Lăng Bắc Triệt tức tối nói.
"Anh đi đi! Chúng ta chia tay rồi!" Quách Mạn biết không thể nào đấu lại được với sức anh, liền buông tay ra, anh theo đó mà vọt vào, khóe miệng mang theo nụ cười tà mị, nhìn cô, không còn chút dáng vẻ nào của người đã hung dữ mắng cô ở trường học nữa.
"Chia tay? Anh có đồng ý chia tay sao?" Lăng Bắc Triệt đóng cửa lại, đi tới trước mặt cô, đang định nâng cằm cô lên, cô lại vội vã lui lại, lùi đến khoảng cách an toàn.
"Không cần anh đồng ý! Lăng Bắc Triệt, tôi đã suy nghĩ rất kĩ rồi, tôi với anh không thích hợp." Quách Mạn rũ mắt, lạnh lùng nói. Lăng Bắc Triệt dáng vẻ này của cô, xem ra không phải chỉ là đang nói lẫy, trong lòng hơi trùng xuống, bước tới một bước, kéo cô lại, cô vội vã lui về phía sau, tránh anh.
"Tại sao?" Anh yên lặng nhìn cô, trầm giọng hỏi.
"Chúng ta không thích hợp." Cô nhìn anh, nghiêm túc nói.
"Thế nào là không thích hợp?" Lăng Bắc Triệt tiến lên một bước, cô lại lui về phía sau một bước, anh lại hỏi. Nhìn dáng vẻ lạnh lùng kia của cô, anh thật sự rất muốn xông tới điên cuồng mà hôn cô.
Trên thực tế, anh cũng đã làm như vậy rồi, bước nhanh đến phía trước, một tay giữ chặt hông của cô, vây cô vào trong ngực, "Anh buông tôi ra! Buông ra! Ưmh..." Quách Mạn kích động quát, miệng liền bị anh chặn lại, Lăng Bắc Triệt hung hăng hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô, cuồng loạn mút thỏa thích.
Hai tay cô sống chết đẩy ngực anh ra, cổ họng không ngừng phát ra tiếng kêu. Lăng Bắc Triệt không những không buông cô ra, mà ngược lại càng giữ chặt gáy cô, mút thỏa thích, bá đạo vơ vét khắp khoang miệng của cô, giống như là đang trừng phạt.
Vẫn còn nhớ lần đó sự kích động của cô đã suýt chút nữa làm nhiễu loạn lý trí của anh, làm hỏng nhiệm vụ của bọn anh.
Môi của cô bị anh gặm đến sưng đỏ lên, Lăng Bắc Triệt đôi môi đỏ ửng của cô, vô cùng hài lòng, "Giận anh lần trước mắng em sao? Cô giáo Quách à, cô phải biết tình huống lúc ấy nguy hiểm cỡ nào chứ, sao lại làm chuyện không biết suy nghĩ như vậy được." Tay nâng cằm cô lên, nhìn vào con ngươi mờ hơi nước của cô, anh trầm giọng nói.
Cô còn chưa nhắc đến chuyện lần trước, anh lại lên tiếng trước, hơn nữa còn dùng giọng trách cứ.
"Đó là học sinh của tôi..." Cô kích động nói, được nửa câu liền dừng lại, không muốn thừa nhận lúc ấy bản thân lo lắng cho anh nhều hơn, nhưng Lăng Bắc Triệt dĩ nhiên hiểu được tâm tình của cô lúc đó.
"Em sốt ruột, em sợ hãi, em lo lắng cho anh, anh hiểu. Nếu em không quát em như vậy, liệu em có chịu rời đi không?" Lăng Bắc Triệt nhẫn nại giải thích cho cô, bây giờ nếu chia tay với cô, anh chắc chắn là không bỏ được.
Lúc này cô mới hiểu, tại sao anh lại quát cô như vậy mắng, nhưng đây không phải là vấn đề mấu chốt, vấn đề mấu chốt là...
"Chứng kiến lúc anh thi hành nhiệm vụ là như thế nào, cũng biết công việc của lính đặc công, tôi hiểu là anh bất đắc dĩ, nhưng mà tôi lại không biết nên tiếp nhận một người chồng, một người bạn trai như vậy bằng cách nào!" Quách Mạn kích động nói, trong lòng chua xót.
Cô nói ra lời này Lăng Bắc Triệt liền hiểu rõ được vấn đề mấu chốt.
"Là ai đã nói, chỉ cần trong lòng anh có em là được rồi?" Cô gái chết tiệt này, bây giờ lại muốn rút lui! Lăng Bắc Triệt tức giận, chất vấn cô.
"Khi đó tôi còn chưa hiểu hết về nghề nghiệp của anh!" Quách Mạn lớn tiếng nói, trong lòng Lăng Bắc Triệt chua xót, oán giận nhìn cô chằm chằm, "Anh hỏi em một lần cuối cùng, rốt cuộc, em còn muốn ở lại bên anh không?" Lăng Bắc Triệt nhẫn nại nói, đây là lần đầu tiên anh để tâm tới một người phụ nữ như vậy.
Trong lòng cô không ngừng co thắt đau nhói, nhưng vẫn đè nén sự không nỡ trong lòng xuống, "Không muốn!" Cô kiên định nói.
Lăng Bắc Triệt nghe vậy liền buông cô ra, trong đáy mắt thoáng nét bi thương, "Được, anh đồng ý, chúng ta chia tay!" Anh trầm giọng nói, cũng không muốn xuống nước mà níu kéo, dỗ dành cô nữa, cũng hiểu được, cô đã suy nghĩ kĩ càng rồi.
Trong lòng Quách Mạn buồn bực, trái tim đau nhói, nhìn Lăng Bắc Triệt đi ra phía cửa phòng.
Trơ mắt nhìn dáng lưng cao lớn rắn rỏi của anh biến mất, cả người Quách Mạn mềm nhũn ngã xuống.
Hai người cứ như vậy mà chia tay, không ai liên lạc với ai nữa, người nhà hai bên đều vì chuyện này mà đau đầu. Quách Mạn ngày ngày nghe mẹ mình lải nhải, liền dọn đồ chuyển đến kí túc xá dành cho giáo viên của trường học. Lăng Bắc Triệt cũng vẫn như trước đây chỉ huy đội đặc chủng của mình đi thi hành những nhiệm vụ bí mật mà nguy hiểm.
Ngày sinh nhật, Tôn Đại Phi mời mọi người đến biệt thự của mình dự party, Quách Mạn đến tham dự liền bắt gặp Lăng Bắc Triệt, còn có bạn gái mới của anh nữa.