Nhìn cô gái kia, Quách Mạn cảm thấy rất quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã nhìn thấy ở đâu. Cô cũng không biết cô gái kia có đúng là bạn gái Lăng Bắc Triệt hay không, nhưng nhìn cái cách cô ta thân mật ôm lấy cánh tay Lăng Bắc Triệt, cô nghĩ hẳn là đúng rồi.
Thấy cảnh này, trong lòng cô càng thêm khẳng định một chuyện: đúng như cô nghĩ, Lăng Bắc Triệt đối với cô, chưa hẳn là đã yêu, mà anh chỉ coi cô là đối tượng để kết hôn mà thôi.... Quách Mạn cũng không biết thứ bản thân thực sự để tâm đến là gì, yêu hay không yêu có thực sự quan trọng như vậy không? Nhưng cô cũng hiểu được rất rõ, những ngày hẹn hò với Lăng Bắc Triệt trước đây, cả mấy tháng trời mà số lần liên lạc chỉ đếm trên đầu ngón tay, thực sự không thể khiến cô thỏa mãn được.
Sau khi chia tay, cô không hề oán giận anh, bởi vì cô biết anh có nỗi khó xử, chính công việc đặc biệt của anh mới khiến quan hệ giữa hai người trở nên như vậy. Điều khiến cô tiếc nuối chính là, cô là người không biết thỏa mãn. Lúc này, ngồi trên ghế sa lon, uống sâm banh, cô cố gắng để mình không nhớ đến anh nữa.
Việc cô đã lựa chọn, cô chưa từng hối hận, ngay cả lần thổ lộ tình cảm năm ấy.
Ánh sáng trong phòng khách dưới lầu một của căn biệt thự dột nhiên bị tắt đi, âm nhạc sống động vang lên, toàn bộ nam nữ trẻ tuổi trong căn phòng liền đứng dậy nhảy nhót. Cô từ nhỏ đã là một cô gái ngoan ngoãn, chỉ biết đến thứ khiêu vũ truyền thống, cho nên giờ phút này cô chỉ có ngồi ở một góc uống rượu.
Ngược lại, cô gái kia lại rất máu lửa, cô ta cởi chiếc áo khoác màu đen trên người ra, cầm trong tay không ngừng vung vẩy, đàn ông, phụ nữ trong phòng thấy thế liền reo hò, cô ta nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm. Mà lúc này, Lăng Bắc Triệt đang bị cô ta kéo dậy, mặt đối mặt với cô ta cùng nhảy nhót.
Trong nháy mắt, hai tay anh giơ lên vung vẩy, đầu gối khẽ cong xuống, cả người lắc lư theo điệu nhạc. Cô gái kia chuyển động sát vào người anh, anh lui về phía sau, sau đó đổi lại người anh tiến sát lại cô ta.... Trong mắt Quách Mạn, cảnh tượng này vô cùng táo bạo và nóng mắt.
Đồng thời cô cũng nhìn thấy được vẻ phóng túng cùng vui vẻ trên mặt anh, vẻ mặt này cô chưa từng được nhìn thấy trước đây. Lại uống rượu, cô nhìn đồng hồ, thấy không còn sớm nữa, định ra về. Vừa mới đứng dậy, ánh đèn lại cùng lúc sáng lên, màn khiêu vũ nóng bỏng chấm dứt, mọi người dường như vô cùng thỏa mãn, có người mệt lả đi, ngồi xuống ghế sa lon, cầm bia lên rót ra ồng ộc.
"Mạn, cô đi đâu đấy?" Tôn Đại Phi cầm một ly rượu đi tới, nhìn Quách Mạn có vẻ như định rời đi, hỏi.
"Tôi...tôi đi toilet" Cô mỉm cười nói, bởi vì nói dối nên cũng có chút chột dạ, đi qua trước mặt Lăng Bắc Triệt và cô gái kia, khóe miệng cô vẫn mỉm cười, đi vào trong toilet.
"A Triệt, cậu với cô ấy xảy ra chuyện gì à?" Tôn Đại Phi tới chỗ Lăng Bắc Triệt, nhỏ giọng hỏi.
"Chia tay rồi." Lăng Bắc Triệt liếc mắt nhìn Tôn Đại Phi, lạnh nhạt nói.
"Ồ, đó là bạn gái trước của anh à?" Cô gái vừa khiêu vũ với anh, tên An Ny, lúc này chỉ mặc mỗi chiếc áo ba lỗ màu đen, cất giọng hỏi.
Lăng Bắc Triệt khẽ nhếch môi, nhấp một hớp bia, tỏ ý thừa nhận.
"Đúng vậy! Nữ thần, cô không biết sao, năm xưa Quách Mạn từng điên cuồng theo đuổi A Triệt đó!" Lúc này, chợt có người lớn tiếng nói.
"Đúng vậy, đúng vậy. Tôi còn nhớ rất rõ, buổi sáng hôm đó, hiệu trưởng của chúng ta tức chết đi được!"
"Thật khâm phục dũng khí của Quách Mạn!"
Quách Mạn từ toilet đi ra, nghe thấy bọn họ đang thảo luận sôi nổi, hơn nữa, chủ đề thảo luận hình như là về mình. Nhìn bọn họ đang cười, anh cũng đang cười, cả cô bạn gái ngồi bên cạnh anh nữa, trong lòng Quách Mạn chẳng cảm nhận được gì. Định cứ thế ra về, nhưng lại cảm thấy như vậy thật không phải phép, đành nhắm mắt đi tới.
"Đang thảo luận chuyện gì vậy?" Cô cười hỏi, nhưng dáng vẻ lại không có chút quan tâm nào.
"Thảo luận về chuyện cậu được ghi vào sử sách của trường Tân Bắc đó!" Một cô gái lớn tiếng nói. Quách Mạn cười cười, "Tôi còn được lưu danh thiên cổ ấy chứ!" Cô như trêu chọc nói, ngồi xuống ghế sofa cách rất xa chỗ Lăng Bắc Triệt, cầm một chai bia lên uống.
"Mời cô! Tôi rất thích cô gái có dũng khí như cô!" Khiến Quách Mạn kinh ngạc chính là cô gái ngồi bên cạnh Lăng Bắc Triệt bất chợt cầm chai bia lên mời cô. Quách Mạn cười cười, gật đầu một cái, "Cũng chẳng phải dũng khí gì, chỉ là nhất thời xúc động thôi! Khiến cô chê cười rồi!" Cô lớn tiếng nói, uống một hớp bia.
"A Triệt, người ta nói chỉ là nhất thời xúc động thôi." An Ny ôm lấy cổ Lăng Bắc Triệt, nhìn anh nói, động tác vô cùng thân mật, Lăng Bắc Triệt cũng không đẩy cô ta ra, chỉ cười cười, chợt thấy cô An Ny kia, ở ngay trước mặt rất nhiều người, hôn lên má của Lăng Bắc Triệt.
"Năm đó cô nên làm như thế này, quyết đoán hơn, cũng nên bạo dạn hơn!" An Ny hôn Lăng Bắc Triệt xong, nhìn Quách Mạn nói, gương mặt đầy ý cười.
Lúc này, Quách Mạn cũng liền nhớ ra mình đã nhìn thấy cô gái này ở đâu, chính là ở trong máy tính của Lăng Bắc Triệt, trong bức ảnh anh chụp ở Châu Phi, lúc này lại nhìn thấy cô gái kia hôn anh, trong lòng có cảm giác như bị lừa gạt.
Thì ra chẳng phải trò đùa gì cả, anh và cô gái kia rốt cuộc có quan hệ gì?
"Thật sao? Thì ra anh ta thích như thế à?" Quách Mạn cất giọng châm chọc. Trong lòng cảm thấy đau đớn, có điều thế này cũng tốt, dù thế nào đi nữa bọn cô đã chia tay rồi, cô gái này là ai chẳng liên quan gì đến cô cả.
"Đàn ông không phải đều thích như thế này sao? Đúng không?" Tôn Đại Phi đùa giỡn nói, trừ Lăng Bắc Triệt không hề lên tiếng, tất cả đám đàn ông còn lại đều xôn xao tán thành. Quách Mạn cười cười, cũng biết anh không phải là người chung tình. Đám người cãi nhau ầm ĩ, có người muốn đánh bài, có người muốn ca hát, còn có người muốn đến phòng bi-a củaTôn Đại Phi chơi.
Quách Mạn đi tới tậm biệt Tôn Đại Phi, rồi ra khỏi căn biệt thự, không gọi điện thoại cho tài xế của gia đình, mà cô tự bắt xe đi về.
"Quách Mạn đâu?" Lăng Bắc Triệt từ trên lầu đi xuống, nhỏ giọng hỏi Tôn Đại Phi.
"Còn để tâm đến sao? Cậu cùng tên nhóc Cố Diệc Thần thật giống nhau. Cô ấy về rồi, cũng đi được một lúc lâu rồi!" Tôn Đại Phi nói mấy câu liền bị Lăng Bắc Triệt lườm, vội nói thẳng.
"An Ny giao cho cậu, tôi đi trước." Lăng Bắc Triệt nói xong, liền ra khỏi căn biệt thự, tự lái xe của mình. Cầm điện thoại di động lên định gọi cho Quách Mạn, lại thôi, gọi điện đến nhà họ Quách, người giúp việc nói Quách Mạn chưa về.
Trong đầu hiện lên dáng vẻ buồn bã uống rượu của cô, trong lòng có chút không thoải mái, vốn tưởng rằng thời gian trôi đi, anh sẽ không còn cảm giác gì với cô nữa, bởi vì vốn dĩ anh không yêu cô, chỉ cảm thấy cô là đối tượng thích hợp để kết hôn thôi.
Anh lái xe trên con đường về nhà cô, anh đi rất chậm, lúc đến cửa nhà cô, cứ nghĩ rằng cô đã về đến nhà rồi, nhưng gọi điện thoại vào nhà, được biết cô vẫn chưa về. Lăng Bắc Triệt sốt ruột, không nhịn được mà gọi điện thoại cho cô, điện thoại đổ chuông, nhưng vẫn không có ai nhận.
Một mình Quách Mạn ngồi ở trên sân khấu của trường Trung học Tân Bắc, tựa người vào cột cờ, bên cạnh có một túi bia, cô đã uống hai lon rồi. Mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên, nhưng cô không nhận, chỉ buồn bã ngồi uống rượu.
Cô chưa từng phóng túng như thế này, nhưng hôm nay không nhịn được mà tới nơi này, tiếp tục mượn rượu giải sầu, muốn dùng rượu để làm con tim mình tê dại. Có điều, càng không muốn nhớ đến người kia thì hình ảnh lại thường xuyên hiện lên trong đầu.
Mười hai giờ, cô vẫn chưa về nhà! Lăng Bắc Triệt lái xe, không ngừng tìm kiếm bóng dáng của cô trên đường, trong lòng không khỏi căng thẳng, cố lấy lại bình tĩnh, cẩn thận hồi tưởng lại những hành động tối nay của cô. Suy nghĩ một lát, rồi chuyển tay lái.
Mặc dù tối nay những người bạn học nhắc lại chuyện năm xưa của cô, cô rất sảng khoái trêu chọc lại, nhưng Lăng Bắc Triệt biết, trong lòng cô nhất định rất để tâm. Lần đó say rượu, cô đã từng nói với anh.
Anh càng thêm khẳng định cô đang ở chỗ đó, liền tăng tốc độ xe.
Chung quanh tối đen như mực, hôm nay là ngày nghỉ, cho nên đèn trong trường học không được bật sáng, cô đang ngồi bên cột cờ, không có chút sợ hãi nào. Uống đến say, nhưng chưa đến mức say mèm. Theo từng ngụm bia, hình ảnh buổi sáng hôm đó lại hiện ra trong đầu, anh cự tuyệt cô, dáng vẻ đầy sự khinh bỉ, rất giống với dáng vẻ của cô gái kia.
Có phải anh ta đang cảm thấy, ngày trước mình thích anh ta như vậy, bây giờ anh ta qua lại với mình thì chính là đang ban ơn cho mình rồi đúng không? Không cần có tình yêu, chỉ cần hôn nhân. Bởi vì Lăng gia cùng Quách Gia rất môn đăng hộ đối, kết hôn, đối với tất cả mọi người đều là chuyện tốt.
Có lẽ là do cô quá lý tưởng hóa mọi chuyện, tình cảm cũng lý tưởng hóa, lãng mạn hóa, theo đuổi chính là sự lãng mạn của tình yêu, nếu như không có tình yêu, cô cam nguyện làm gái ế....
"Bịch bịch…" Cô say, bàn tay vô lực cầm lon bia lên, rồi làm nó rơi xuống đất, phát ra tiếng vang, cô xoay người lại tìm lon bia, vừa định cầm lên, liền bị người đoạt lấy, cô ngẩng đầu lên, nương theo ánh trăng sáng trong nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Anh tới đây làm gì?" Cô say khướt hỏi, đầu nặng trĩu, cô vùi vào giữa hai đầu gối, nhắm hai mắt lại, khổ sở cọ xát.
Lăng Bắc Triệt không lên tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô, mở một lon bia, nhấp một hớp, nhìn trăng sáng trên trời, lại nhìn quang cảnh của trường học xung quanh, cảm thấy như chẳng có thay đổi gì, "Còn em thì sao? Muộn như thế này một mình tới đây làm gì?" Anh trầm giọng hỏi, giọng nói mang vẻ không vui.
Muộn như thế này, một cô gái ở đây một mình, lỡ bị người làm hại thì sao gọi người đến cứu được.
"Không liên quan đến anh." Cô gục xuống, cố giữ tỉnh táo nói. Không tệ, mình còn rất tỉnh táo! Cô cố gắng đè nén cảm xúc, không muốn thể hiện cái gì ra trước mặt anh nữa.
"Anh cũng chưa từng nói là liên quan đến anh." Anh cười nói, cũng hiểu được, là cô đang nói một đằng nghĩ một nẻo.
"Vậy thì anh mau đi cho tôi! Cút đi! Nơi này không hoan nghênh anh!" Quách Mạn đột nhiên rống to, điên cuồng đẩy mạnh thân thể anh. Lăng Bắc Triệt kinh ngạc, sững sờ nhìn cô đang không ngừng đánh mình, dường như cô đang phát tiết, anh có thể cảm nhận được rõ ràng cô đang dùng sức.
"Đừng có đến gần tôi! Anh đừng có đến gần tôi!" Cô vừa đánh anh vừa hét lớn, cũng nhận ra được sự điên cuồng của mình, ngồi xổm xuống, rồi lại đứng lên, nhảy xuống dưới sân khấu.
"Quách Mạn!" Anh hoảng sợ quát, chỉ nghe 'Bịch' một tiếng, cô nặng nề ngã xuống mặt đất, Lăng Bắc Triệt lập tức nhảy xuống theo.
Đầu gối cô chạm đất, hai tay chống trên đất mặt, không nhúc nhích, "Em có sao không?" Lăng Bắc Triệt hoảng hốt hỏi, đưa tay kéo cô lên.
"Tôi không sao, không chết được đâu! Anh đừng có ra vẻ lo lắng cho tôi nữa, có được không? Lăng Bắc Triệt! Tôi không cần anh thương hại! Không cần!" Cô ra sức hất tay anh ra, hét lớn, lời vừa dứt, nước mắt cũng rơi xuống.
Khoảng khắc anh vừa đến gần cô, mọi phòng bị của cô như đều tan biến. Những tưởng được yêu thương, nhưng nào phải thứ tình cảm cô muốn.
Chậm rãi ngồi xổm người xuống, đầu gối đau đớn vô cùng, cô không nhịn được khóc nấc lên.
Trái tim của Lăng Bắc Triệt như bị tiếng khóc nức nở này xé rách, đứng tại chỗ nhìn cô, muốn tiến lại gần, nhưng lại không biết nên nói cái gì. Anh cảm giác cô vẫn còn rất thích anh, nếu không sẽ không có bộ dạng như bây giờ. Lặng lẽ đến gần, ngồi xuống cạnh cô, đưa tay xoa đầu cô, "Đừng khóc, nhìn em khóc anh lại muốn hôn em đó!" Anh trầm giọng uy hiếp.
Quách Mạn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhướn người, ôm lấy đầu anh, quỳ trên mặt đất, chủ động hôn anh. Cô dùng sức mà hôn, mặc kệ tất cả, nước mắt dính lên mặt anh, mang theo cảm giác lạnh lẽo.
Khi anh trở tay giữ lấy đầu cô, đổi bị động thành chủ động thì cô lại chợt buông anh ra, nhìn thẳng vào anh, nhớ tới cái cô An Ny gì đó, cô vội vã lui về phía sau, ngã ngồi xuống đất, "Nếu anh đã yêu người khác, sao lại còn đi xem mắt làm gì? Trêu chọc tôi vui lắm sao?" Cô ngồi trên mặt đất, thảm hại quát lên.
"Trêu chọc em? Em cho rằng anh đang trêu chọc em sao?" Nghe cô nói, Lăng Bắc Triệt chợt thấy tức giận, anh lấn người tiến lại, lôi cô đứng lên, nhìn cô chằm chằm, tức giận quát.
"Lúc đầu chính anh đã nói dối tôi!" Lấy lại bình tĩnh, cô lạnh nhạt nói, xong xoay người rời đi. Còn nói cái gì nữa, đã chia tay rồi, tối nay cũng là do mấy người bạn học kia nhắc tới chuyện này nên trong lòng có chút khó chịu thôi.
Lăng Bắc Triệt đi theo phía sau cô, nhìn bước chân tập tễnh của cô, trong lòng lo lắng, không biết vừa rồi cô ngã xuống đất có bị thương không.
Cổng chính của trường học đã đóng từ lâu, cửa điện tử cũng không cao lắm, cô chếnh choáng say cứ thế mà leo qua, Lăng Bắc Triệt tung người một cái nhảy qua, đỡ cô bước xuống.
"Đừng đụng vào tôi! Bẩn!" Cô tức giận nói, thân thể lại bị anh đi tới chiếc xe đỗ cách đấy không xa. Lăng Bắc Triệt mở ra cửa xe, rồi ném cô vào.
Quách Mạn đột ngột bị ném vào xe liền bị choáng, 'Ọe' một tiếng, cô nôn ra, mùi chua loét sộc thẳng vào mũi, Lăng Bắc Triệt buồn bực cau mày, vội hạ kính xe xuống, cứ thế mặc kệ cô, tiếp tục lái xe.
Trong miệng đầy vị chua, cửa xe lại không khóa, cô khó chịu muốn chết, hận không thể nhảy ra khỏi xe, thế nhưng anh lại giống như trừng phạt cô, tăng tốc độ xe lên.
"Anh dừng xe lại cho tôi!" Cô rống to, Lăng Bắc Triệt không thèm để ý tới cô, chuyển tay lái, trở lại biệt thự của Tôn Đại Phi.
"Ra ngoài!" Mở cửa xe, anh thô lỗ quát. Quách Mạn như ngủ thiếp đi, nằm trong xe không nhúc nhích. Lăng Bắc Triệt tức giận, kéo cô ra ngoài, mùi rượu cùng mùi chua loét trên người cô khiến anh buồn bực.
Cô bị anh bế ra ngoài, Tôn Đại Phi lúc này cũng chạy tới, "Mùi kinh quá!" Anh ta chán ghét nói.
"Đừng nói nhảm! Mau tìm người rửa xe cho tôi. Còn nữa, chuẩn bị cho tôi một phòng." Lăng Bắc Triệt trầm giọng nói, ném chìa khóa xe cho anh ta.
"Phòng đôi?" Tôn Đại Phi không đứng đắn hỏi.
Lăng Bắc Triệt không để ý đến anh ta nữa, bế Quách Mạn đi vào trong, theo Tôn Đại Phi lên lầu ba. Những người khác cũng đã giải tán từ lâu.
"Từ từ chơi, đừng khiến cô ấy mệt quá! Ha ha..."
"Cậu biến đi!" Tôn Đại Phi mở cửa phòng, xấu xa nói, bị Lăng Bắc Triệt hung dữ trừng mắt liếc. Nhìn cô gái cả người nhếch nhác trong ngực mình, mùi trên người gay mũi khiến anh nào còn tâm trạng nào nghĩ đến chuyện kia.
Mở cửa phòng tắm, không ngờ phòng dành cho khách cũng có bồn tắm, thế mới biết Tôn Đại Phi sa đọa cỡ nào. Đỡ cô đứng dậy, Lăng Bắc Triệt mở vòi nước, sau đó bắt đầu cởi quần áo trên người cô ra, cô chỉ mặc mỗi chiếc váy dài màu trắng, mà lúc này đã bẩn hết.
Tìm được khóa áo ẩn dưới một bên nách, anh kéo xuống, nhanh chóng cởi ra, chiếc váy dài dính bẩn bị anh không thương tiếc ném vào thùng rác. Không chút suy nghĩ , anh cởi áo ngực của cô ra, rồi cởi đến quần lót, anh bế cơ thể lõa lồ của cô lên rồi đặt vào trong bồn tắm.
Nhìn cơ thể trắng noãn của cô, lửa dục trong người Lăng Bắc Triệt nháy mắt bùng lên, vừa rồi, lúc cởi quần áo cho cô anh không hề nghĩ đến, vậy mà, giờ phút này...
Thân thể thon dài, cân xứng, với đường cong uyển chuyển nằm ở trong bồn tắm, hai gò má ửng hồng, hai mắt khép hờ, đôi môi khẽ mở, đầu không ngừng đung đưa, dáng vẻ kia thoạt nhìn.... Đây là lần đầu tiên Lăng Bắc Triệt nhìn thấy thân thể không mảnh vải che thân của Quách Mạn!
Có điều, nơi hai đầu gối bị rách da khiến hai chân mày của anh xoắn lại. Hẳn là do lúc cô ngã xuống từ trên sân khấu trong trường Tân Bắc. Đáng đời! Anh tức giận thầm nguyền rủa.
Anh tìm một viên tinh dầu tắm rồi ném vào trong bồn, bồn tắm liền nổi lên một lớp bọt, hương hoa hồng tràn đầy át đi mùi chua loét vì nôn mửa của cô, mà Quách Mạn cũng rất hưởng thụ, nằm trong bồn tắm ngủ thiếp đi.
Lúc kì cọ cho cô, dục vọng khó khăn lắm anh mới áp chế được lại bùng lên, phần thân dưới bị lửa dục thiêu đốt, lại không cách nào phát tiết được. Anh buồn bực bế cô lên, ra khỏi phòng tắm.
"Nước! Tôi muốn uống nước...!" Trong miệng vừa bẩn, vừa đắng, Quách Mạn mê man lẩm bẩm.
Chỉ biết làm khổ người khác! Lăng Bắc Triệt bực tức mắng trong lòng, đặt cô lên giường, kéo chăn đắp lên cho cô, rồi rót một chén nước, nâng cô dậy, "Uống đi!" Anh không chút dịu dàng nói.
"Phụt" Uống được một ngụm, còn chưa kịp nuốt xuống, cô đã liền phun ra ngoài.
Mà ngụm nước kia lại phun thẳng lên quần áo của anh! Còn mang theo cả mùi chua thoang thoảng. Lăng Bắc Triệt tức giận, nhưng vẫn cố chịu đựng, tiếp tục cho cô uống nước súc miệng.
Hành hạ một hồi, cuối cùng cô cũng chịu yên, say sưa ngủ thiếp đi. Lăng Bắc Triệt cười khổ, đi ra cửa, gõ cửa phòng Tôn Đại Phi. Tôn Đại Phi đang ngủ say, bị anh đánh thức, tức giận khẽ nguyền rủa, rồi cũng ngoan ngoãn sai người đi lấy thuốc bôi tiêu viêm cho Lăng Bắc Triệt.
"Cậu thích người ta thì tự làm đi! Chớ để cho người đàn ông khác làm!" Tôn Đại Phi cười xấu xa nói với anh, Lăng Bắc Triệt trừng mắt liếc anh ta một cái.
"Á, đau! Tránh ra!" Đầu gối bị đau khiến Quách Mạn tức giận quát, còn tung chân đá loạn, "Cử động nữa anh đánh em đó!" Anh lạnh giọng uy hiếp, quả nhiên Quách Mạn không dám động đậy lung tung nữa.
Anh không nhịn được mà cười cưng chiều, cảm thấy lúc ngủ cô dễ thương hơn lúc tỉnh rất nhiều.
Anh kiểm tra, xác định xương cô không bị sao mới bôi thuốc lên, băng bó kỹ, mới an tâm. Vào phòng tắm, tắm rửa xong đi ra, anh không chút suy nghĩ nhảy lên chiếm giường của cô!
Trong cơn mơ màng, Quách Mạn cảm thấy mình được ôm một con gấu bông rất lớn, rất ấm áp, chân của cô không đàng hoàng mà vòng qua hông con gấu bông, thoải mái cọ xát, còn vùi đầu vào ngực gấu bông, thoải mái ngủ.
Lửa dục của Lăng Bắc Triệt lại bùng lên, thân thể láng mịn dán chặt lên người, chân cô vắt ngang hông anh lại rất đúng vị trí đè lên nơi nào đó đang căng trướng, nhẹ nhàng cọ xát, tuy có khiến cảm giác căng trướng tan đi một chút, nhưng cũng lại khiến anh càng thêm khó chịu!
"Uhm" Anh thở gấp, tỉnh táo lại, xoay thân dưới, thấy một cơ thể trắng trong thuần khiết, trên mặt còn nở nụ cười.
Nhìn cô gái kia, Quách Mạn cảm thấy rất quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã nhìn thấy ở đâu. Cô cũng không biết cô gái kia có đúng là bạn gái Lăng Bắc Triệt hay không, nhưng nhìn cái cách cô ta thân mật ôm lấy cánh tay Lăng Bắc Triệt, cô nghĩ hẳn là đúng rồi.
Thấy cảnh này, trong lòng cô càng thêm khẳng định một chuyện: đúng như cô nghĩ, Lăng Bắc Triệt đối với cô, chưa hẳn là đã yêu, mà anh chỉ coi cô là đối tượng để kết hôn mà thôi.... Quách Mạn cũng không biết thứ bản thân thực sự để tâm đến là gì, yêu hay không yêu có thực sự quan trọng như vậy không? Nhưng cô cũng hiểu được rất rõ, những ngày hẹn hò với Lăng Bắc Triệt trước đây, cả mấy tháng trời mà số lần liên lạc chỉ đếm trên đầu ngón tay, thực sự không thể khiến cô thỏa mãn được.
Sau khi chia tay, cô không hề oán giận anh, bởi vì cô biết anh có nỗi khó xử, chính công việc đặc biệt của anh mới khiến quan hệ giữa hai người trở nên như vậy. Điều khiến cô tiếc nuối chính là, cô là người không biết thỏa mãn. Lúc này, ngồi trên ghế sa lon, uống sâm banh, cô cố gắng để mình không nhớ đến anh nữa.
Việc cô đã lựa chọn, cô chưa từng hối hận, ngay cả lần thổ lộ tình cảm năm ấy.
Ánh sáng trong phòng khách dưới lầu một của căn biệt thự dột nhiên bị tắt đi, âm nhạc sống động vang lên, toàn bộ nam nữ trẻ tuổi trong căn phòng liền đứng dậy nhảy nhót. Cô từ nhỏ đã là một cô gái ngoan ngoãn, chỉ biết đến thứ khiêu vũ truyền thống, cho nên giờ phút này cô chỉ có ngồi ở một góc uống rượu.
Ngược lại, cô gái kia lại rất máu lửa, cô ta cởi chiếc áo khoác màu đen trên người ra, cầm trong tay không ngừng vung vẩy, đàn ông, phụ nữ trong phòng thấy thế liền reo hò, cô ta nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm. Mà lúc này, Lăng Bắc Triệt đang bị cô ta kéo dậy, mặt đối mặt với cô ta cùng nhảy nhót.
Trong nháy mắt, hai tay anh giơ lên vung vẩy, đầu gối khẽ cong xuống, cả người lắc lư theo điệu nhạc. Cô gái kia chuyển động sát vào người anh, anh lui về phía sau, sau đó đổi lại người anh tiến sát lại cô ta.... Trong mắt Quách Mạn, cảnh tượng này vô cùng táo bạo và nóng mắt.
Đồng thời cô cũng nhìn thấy được vẻ phóng túng cùng vui vẻ trên mặt anh, vẻ mặt này cô chưa từng được nhìn thấy trước đây. Lại uống rượu, cô nhìn đồng hồ, thấy không còn sớm nữa, định ra về. Vừa mới đứng dậy, ánh đèn lại cùng lúc sáng lên, màn khiêu vũ nóng bỏng chấm dứt, mọi người dường như vô cùng thỏa mãn, có người mệt lả đi, ngồi xuống ghế sa lon, cầm bia lên rót ra ồng ộc.
"Mạn, cô đi đâu đấy?" Tôn Đại Phi cầm một ly rượu đi tới, nhìn Quách Mạn có vẻ như định rời đi, hỏi.
"Tôi...tôi đi toilet" Cô mỉm cười nói, bởi vì nói dối nên cũng có chút chột dạ, đi qua trước mặt Lăng Bắc Triệt và cô gái kia, khóe miệng cô vẫn mỉm cười, đi vào trong toilet.
"A Triệt, cậu với cô ấy xảy ra chuyện gì à?" Tôn Đại Phi tới chỗ Lăng Bắc Triệt, nhỏ giọng hỏi.
"Chia tay rồi." Lăng Bắc Triệt liếc mắt nhìn Tôn Đại Phi, lạnh nhạt nói.
"Ồ, đó là bạn gái trước của anh à?" Cô gái vừa khiêu vũ với anh, tên An Ny, lúc này chỉ mặc mỗi chiếc áo ba lỗ màu đen, cất giọng hỏi.
Lăng Bắc Triệt khẽ nhếch môi, nhấp một hớp bia, tỏ ý thừa nhận.
"Đúng vậy! Nữ thần, cô không biết sao, năm xưa Quách Mạn từng điên cuồng theo đuổi A Triệt đó!" Lúc này, chợt có người lớn tiếng nói.
"Đúng vậy, đúng vậy. Tôi còn nhớ rất rõ, buổi sáng hôm đó, hiệu trưởng của chúng ta tức chết đi được!"
"Thật khâm phục dũng khí của Quách Mạn!"
Quách Mạn từ toilet đi ra, nghe thấy bọn họ đang thảo luận sôi nổi, hơn nữa, chủ đề thảo luận hình như là về mình. Nhìn bọn họ đang cười, anh cũng đang cười, cả cô bạn gái ngồi bên cạnh anh nữa, trong lòng Quách Mạn chẳng cảm nhận được gì. Định cứ thế ra về, nhưng lại cảm thấy như vậy thật không phải phép, đành nhắm mắt đi tới.
"Đang thảo luận chuyện gì vậy?" Cô cười hỏi, nhưng dáng vẻ lại không có chút quan tâm nào.
"Thảo luận về chuyện cậu được ghi vào sử sách của trường Tân Bắc đó!" Một cô gái lớn tiếng nói. Quách Mạn cười cười, "Tôi còn được lưu danh thiên cổ ấy chứ!" Cô như trêu chọc nói, ngồi xuống ghế sofa cách rất xa chỗ Lăng Bắc Triệt, cầm một chai bia lên uống.
"Mời cô! Tôi rất thích cô gái có dũng khí như cô!" Khiến Quách Mạn kinh ngạc chính là cô gái ngồi bên cạnh Lăng Bắc Triệt bất chợt cầm chai bia lên mời cô. Quách Mạn cười cười, gật đầu một cái, "Cũng chẳng phải dũng khí gì, chỉ là nhất thời xúc động thôi! Khiến cô chê cười rồi!" Cô lớn tiếng nói, uống một hớp bia.
"A Triệt, người ta nói chỉ là nhất thời xúc động thôi." An Ny ôm lấy cổ Lăng Bắc Triệt, nhìn anh nói, động tác vô cùng thân mật, Lăng Bắc Triệt cũng không đẩy cô ta ra, chỉ cười cười, chợt thấy cô An Ny kia, ở ngay trước mặt rất nhiều người, hôn lên má của Lăng Bắc Triệt.
"Năm đó cô nên làm như thế này, quyết đoán hơn, cũng nên bạo dạn hơn!" An Ny hôn Lăng Bắc Triệt xong, nhìn Quách Mạn nói, gương mặt đầy ý cười.Lúc này, Quách Mạn cũng liền nhớ ra mình đã nhìn thấy cô gái này ở đâu, chính là ở trong máy tính của Lăng Bắc Triệt, trong bức ảnh anh chụp ở Châu Phi, lúc này lại nhìn thấy cô gái kia hôn anh, trong lòng có cảm giác như bị lừa gạt.
Thì ra chẳng phải trò đùa gì cả, anh và cô gái kia rốt cuộc có quan hệ gì?
"Thật sao? Thì ra anh ta thích như thế à?" Quách Mạn cất giọng châm chọc. Trong lòng cảm thấy đau đớn, có điều thế này cũng tốt, dù thế nào đi nữa bọn cô đã chia tay rồi, cô gái này là ai chẳng liên quan gì đến cô cả.
"Đàn ông không phải đều thích như thế này sao? Đúng không?" Tôn Đại Phi đùa giỡn nói, trừ Lăng Bắc Triệt không hề lên tiếng, tất cả đám đàn ông còn lại đều xôn xao tán thành. Quách Mạn cười cười, cũng biết anh không phải là người chung tình. Đám người cãi nhau ầm ĩ, có người muốn đánh bài, có người muốn ca hát, còn có người muốn đến phòng bi-a củaTôn Đại Phi chơi.
Quách Mạn đi tới tậm biệt Tôn Đại Phi, rồi ra khỏi căn biệt thự, không gọi điện thoại cho tài xế của gia đình, mà cô tự bắt xe đi về.
"Quách Mạn đâu?" Lăng Bắc Triệt từ trên lầu đi xuống, nhỏ giọng hỏi Tôn Đại Phi.
"Còn để tâm đến sao? Cậu cùng tên nhóc Cố Diệc Thần thật giống nhau. Cô ấy về rồi, cũng đi được một lúc lâu rồi!" Tôn Đại Phi nói mấy câu liền bị Lăng Bắc Triệt lườm, vội nói thẳng.
"An Ny giao cho cậu, tôi đi trước." Lăng Bắc Triệt nói xong, liền ra khỏi căn biệt thự, tự lái xe của mình. Cầm điện thoại di động lên định gọi cho Quách Mạn, lại thôi, gọi điện đến nhà họ Quách, người giúp việc nói Quách Mạn chưa về.
Trong đầu hiện lên dáng vẻ buồn bã uống rượu của cô, trong lòng có chút không thoải mái, vốn tưởng rằng thời gian trôi đi, anh sẽ không còn cảm giác gì với cô nữa, bởi vì vốn dĩ anh không yêu cô, chỉ cảm thấy cô là đối tượng thích hợp để kết hôn thôi.
Anh lái xe trên con đường về nhà cô, anh đi rất chậm, lúc đến cửa nhà cô, cứ nghĩ rằng cô đã về đến nhà rồi, nhưng gọi điện thoại vào nhà, được biết cô vẫn chưa về. Lăng Bắc Triệt sốt ruột, không nhịn được mà gọi điện thoại cho cô, điện thoại đổ chuông, nhưng vẫn không có ai nhận.
Một mình Quách Mạn ngồi ở trên sân khấu của trường Trung học Tân Bắc, tựa người vào cột cờ, bên cạnh có một túi bia, cô đã uống hai lon rồi. Mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên, nhưng cô không nhận, chỉ buồn bã ngồi uống rượu.
Cô chưa từng phóng túng như thế này, nhưng hôm nay không nhịn được mà tới nơi này, tiếp tục mượn rượu giải sầu, muốn dùng rượu để làm con tim mình tê dại. Có điều, càng không muốn nhớ đến người kia thì hình ảnh lại thường xuyên hiện lên trong đầu.
Mười hai giờ, cô vẫn chưa về nhà! Lăng Bắc Triệt lái xe, không ngừng tìm kiếm bóng dáng của cô trên đường, trong lòng không khỏi căng thẳng, cố lấy lại bình tĩnh, cẩn thận hồi tưởng lại những hành động tối nay của cô. Suy nghĩ một lát, rồi chuyển tay lái.
Mặc dù tối nay những người bạn học nhắc lại chuyện năm xưa của cô, cô rất sảng khoái trêu chọc lại, nhưng Lăng Bắc Triệt biết, trong lòng cô nhất định rất để tâm. Lần đó say rượu, cô đã từng nói với anh.
Anh càng thêm khẳng định cô đang ở chỗ đó, liền tăng tốc độ xe.
Chung quanh tối đen như mực, hôm nay là ngày nghỉ, cho nên đèn trong trường học không được bật sáng, cô đang ngồi bên cột cờ, không có chút sợ hãi nào. Uống đến say, nhưng chưa đến mức say mèm. Theo từng ngụm bia, hình ảnh buổi sáng hôm đó lại hiện ra trong đầu, anh cự tuyệt cô, dáng vẻ đầy sự khinh bỉ, rất giống với dáng vẻ của cô gái kia.
Có phải anh ta đang cảm thấy, ngày trước mình thích anh ta như vậy, bây giờ anh ta qua lại với mình thì chính là đang ban ơn cho mình rồi đúng không? Không cần có tình yêu, chỉ cần hôn nhân. Bởi vì Lăng gia cùng Quách Gia rất môn đăng hộ đối, kết hôn, đối với tất cả mọi người đều là chuyện tốt.
Có lẽ là do cô quá lý tưởng hóa mọi chuyện, tình cảm cũng lý tưởng hóa, lãng mạn hóa, theo đuổi chính là sự lãng mạn của tình yêu, nếu như không có tình yêu, cô cam nguyện làm gái ế....
"Bịch bịch…" Cô say, bàn tay vô lực cầm lon bia lên, rồi làm nó rơi xuống đất, phát ra tiếng vang, cô xoay người lại tìm lon bia, vừa định cầm lên, liền bị người đoạt lấy, cô ngẩng đầu lên, nương theo ánh trăng sáng trong nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Anh tới đây làm gì?" Cô say khướt hỏi, đầu nặng trĩu, cô vùi vào giữa hai đầu gối, nhắm hai mắt lại, khổ sở cọ xát.
Lăng Bắc Triệt không lên tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô, mở một lon bia, nhấp một hớp, nhìn trăng sáng trên trời, lại nhìn quang cảnh của trường học xung quanh, cảm thấy như chẳng có thay đổi gì, "Còn em thì sao? Muộn như thế này một mình tới đây làm gì?" Anh trầm giọng hỏi, giọng nói mang vẻ không vui.
Muộn như thế này, một cô gái ở đây một mình, lỡ bị người làm hại thì sao gọi người đến cứu được.
"Không liên quan đến anh." Cô gục xuống, cố giữ tỉnh táo nói. Không tệ, mình còn rất tỉnh táo! Cô cố gắng đè nén cảm xúc, không muốn thể hiện cái gì ra trước mặt anh nữa.
"Anh cũng chưa từng nói là liên quan đến anh." Anh cười nói, cũng hiểu được, là cô đang nói một đằng nghĩ một nẻo.
"Vậy thì anh mau đi cho tôi! Cút đi! Nơi này không hoan nghênh anh!" Quách Mạn đột nhiên rống to, điên cuồng đẩy mạnh thân thể anh. Lăng Bắc Triệt kinh ngạc, sững sờ nhìn cô đang không ngừng đánh mình, dường như cô đang phát tiết, anh có thể cảm nhận được rõ ràng cô đang dùng sức.
"Đừng có đến gần tôi! Anh đừng có đến gần tôi!" Cô vừa đánh anh vừa hét lớn, cũng nhận ra được sự điên cuồng của mình, ngồi xổm xuống, rồi lại đứng lên, nhảy xuống dưới sân khấu.
"Quách Mạn!" Anh hoảng sợ quát, chỉ nghe 'Bịch' một tiếng, cô nặng nề ngã xuống mặt đất, Lăng Bắc Triệt lập tức nhảy xuống theo.
Đầu gối cô chạm đất, hai tay chống trên đất mặt, không nhúc nhích, "Em có sao không?" Lăng Bắc Triệt hoảng hốt hỏi, đưa tay kéo cô lên.
"Tôi không sao, không chết được đâu! Anh đừng có ra vẻ lo lắng cho tôi nữa, có được không? Lăng Bắc Triệt! Tôi không cần anh thương hại! Không cần!" Cô ra sức hất tay anh ra, hét lớn, lời vừa dứt, nước mắt cũng rơi xuống.
Khoảng khắc anh vừa đến gần cô, mọi phòng bị của cô như đều tan biến. Những tưởng được yêu thương, nhưng nào phải thứ tình cảm cô muốn.
Chậm rãi ngồi xổm người xuống, đầu gối đau đớn vô cùng, cô không nhịn được khóc nấc lên.
Trái tim của Lăng Bắc Triệt như bị tiếng khóc nức nở này xé rách, đứng tại chỗ nhìn cô, muốn tiến lại gần, nhưng lại không biết nên nói cái gì. Anh cảm giác cô vẫn còn rất thích anh, nếu không sẽ không có bộ dạng như bây giờ. Lặng lẽ đến gần, ngồi xuống cạnh cô, đưa tay xoa đầu cô, "Đừng khóc, nhìn em khóc anh lại muốn hôn em đó!" Anh trầm giọng uy hiếp.
Quách Mạn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhướn người, ôm lấy đầu anh, quỳ trên mặt đất, chủ động hôn anh. Cô dùng sức mà hôn, mặc kệ tất cả, nước mắt dính lên mặt anh, mang theo cảm giác lạnh lẽo.
Khi anh trở tay giữ lấy đầu cô, đổi bị động thành chủ động thì cô lại chợt buông anh ra, nhìn thẳng vào anh, nhớ tới cái cô An Ny gì đó, cô vội vã lui về phía sau, ngã ngồi xuống đất, "Nếu anh đã yêu người khác, sao lại còn đi xem mắt làm gì? Trêu chọc tôi vui lắm sao?" Cô ngồi trên mặt đất, thảm hại quát lên.
"Trêu chọc em? Em cho rằng anh đang trêu chọc em sao?" Nghe cô nói, Lăng Bắc Triệt chợt thấy tức giận, anh lấn người tiến lại, lôi cô đứng lên, nhìn cô chằm chằm, tức giận quát.
"Lúc đầu chính anh đã nói dối tôi!" Lấy lại bình tĩnh, cô lạnh nhạt nói, xong xoay người rời đi. Còn nói cái gì nữa, đã chia tay rồi, tối nay cũng là do mấy người bạn học kia nhắc tới chuyện này nên trong lòng có chút khó chịu thôi.
Lăng Bắc Triệt đi theo phía sau cô, nhìn bước chân tập tễnh của cô, trong lòng lo lắng, không biết vừa rồi cô ngã xuống đất có bị thương không.
Cổng chính của trường học đã đóng từ lâu, cửa điện tử cũng không cao lắm, cô chếnh choáng say cứ thế mà leo qua, Lăng Bắc Triệt tung người một cái nhảy qua, đỡ cô bước xuống.
"Đừng đụng vào tôi! Bẩn!" Cô tức giận nói, thân thể lại bị anh đi tới chiếc xe đỗ cách đấy không xa. Lăng Bắc Triệt mở ra cửa xe, rồi ném cô vào.
Quách Mạn đột ngột bị ném vào xe liền bị choáng, 'Ọe' một tiếng, cô nôn ra, mùi chua loét sộc thẳng vào mũi, Lăng Bắc Triệt buồn bực cau mày, vội hạ kính xe xuống, cứ thế mặc kệ cô, tiếp tục lái xe.
Trong miệng đầy vị chua, cửa xe lại không khóa, cô khó chịu muốn chết, hận không thể nhảy ra khỏi xe, thế nhưng anh lại giống như trừng phạt cô, tăng tốc độ xe lên.
"Anh dừng xe lại cho tôi!" Cô rống to, Lăng Bắc Triệt không thèm để ý tới cô, chuyển tay lái, trở lại biệt thự của Tôn Đại Phi.
"Ra ngoài!" Mở cửa xe, anh thô lỗ quát. Quách Mạn như ngủ thiếp đi, nằm trong xe không nhúc nhích. Lăng Bắc Triệt tức giận, kéo cô ra ngoài, mùi rượu cùng mùi chua loét trên người cô khiến anh buồn bực.
Cô bị anh bế ra ngoài, Tôn Đại Phi lúc này cũng chạy tới, "Mùi kinh quá!" Anh ta chán ghét nói.
"Đừng nói nhảm! Mau tìm người rửa xe cho tôi. Còn nữa, chuẩn bị cho tôi một phòng." Lăng Bắc Triệt trầm giọng nói, ném chìa khóa xe cho anh ta.
"Phòng đôi?" Tôn Đại Phi không đứng đắn hỏi.
Lăng Bắc Triệt không để ý đến anh ta nữa, bế Quách Mạn đi vào trong, theo Tôn Đại Phi lên lầu ba. Những người khác cũng đã giải tán từ lâu.
"Từ từ chơi, đừng khiến cô ấy mệt quá! Ha ha..."
"Cậu biến đi!" Tôn Đại Phi mở cửa phòng, xấu xa nói, bị Lăng Bắc Triệt hung dữ trừng mắt liếc. Nhìn cô gái cả người nhếch nhác trong ngực mình, mùi trên người gay mũi khiến anh nào còn tâm trạng nào nghĩ đến chuyện kia.
Mở cửa phòng tắm, không ngờ phòng dành cho khách cũng có bồn tắm, thế mới biết Tôn Đại Phi sa đọa cỡ nào. Đỡ cô đứng dậy, Lăng Bắc Triệt mở vòi nước, sau đó bắt đầu cởi quần áo trên người cô ra, cô chỉ mặc mỗi chiếc váy dài màu trắng, mà lúc này đã bẩn hết.
Tìm được khóa áo ẩn dưới một bên nách, anh kéo xuống, nhanh chóng cởi ra, chiếc váy dài dính bẩn bị anh không thương tiếc ném vào thùng rác. Không chút suy nghĩ , anh cởi áo ngực của cô ra, rồi cởi đến quần lót, anh bế cơ thể lõa lồ của cô lên rồi đặt vào trong bồn tắm.
Nhìn cơ thể trắng noãn của cô, lửa dục trong người Lăng Bắc Triệt nháy mắt bùng lên, vừa rồi, lúc cởi quần áo cho cô anh không hề nghĩ đến, vậy mà, giờ phút này...
Thân thể thon dài, cân xứng, với đường cong uyển chuyển nằm ở trong bồn tắm, hai gò má ửng hồng, hai mắt khép hờ, đôi môi khẽ mở, đầu không ngừng đung đưa, dáng vẻ kia thoạt nhìn.... Đây là lần đầu tiên Lăng Bắc Triệt nhìn thấy thân thể không mảnh vải che thân của Quách Mạn!
Có điều, nơi hai đầu gối bị rách da khiến hai chân mày của anh xoắn lại. Hẳn là do lúc cô ngã xuống từ trên sân khấu trong trường Tân Bắc. Đáng đời! Anh tức giận thầm nguyền rủa.
Anh tìm một viên tinh dầu tắm rồi ném vào trong bồn, bồn tắm liền nổi lên một lớp bọt, hương hoa hồng tràn đầy át đi mùi chua loét vì nôn mửa của cô, mà Quách Mạn cũng rất hưởng thụ, nằm trong bồn tắm ngủ thiếp đi.
Lúc kì cọ cho cô, dục vọng khó khăn lắm anh mới áp chế được lại bùng lên, phần thân dưới bị lửa dục thiêu đốt, lại không cách nào phát tiết được. Anh buồn bực bế cô lên, ra khỏi phòng tắm.
"Nước! Tôi muốn uống nước...!" Trong miệng vừa bẩn, vừa đắng, Quách Mạn mê man lẩm bẩm.
Chỉ biết làm khổ người khác! Lăng Bắc Triệt bực tức mắng trong lòng, đặt cô lên giường, kéo chăn đắp lên cho cô, rồi rót một chén nước, nâng cô dậy, "Uống đi!" Anh không chút dịu dàng nói.
"Phụt" Uống được một ngụm, còn chưa kịp nuốt xuống, cô đã liền phun ra ngoài.
Mà ngụm nước kia lại phun thẳng lên quần áo của anh! Còn mang theo cả mùi chua thoang thoảng. Lăng Bắc Triệt tức giận, nhưng vẫn cố chịu đựng, tiếp tục cho cô uống nước súc miệng.
Hành hạ một hồi, cuối cùng cô cũng chịu yên, say sưa ngủ thiếp đi. Lăng Bắc Triệt cười khổ, đi ra cửa, gõ cửa phòng Tôn Đại Phi. Tôn Đại Phi đang ngủ say, bị anh đánh thức, tức giận khẽ nguyền rủa, rồi cũng ngoan ngoãn sai người đi lấy thuốc bôi tiêu viêm cho Lăng Bắc Triệt.
"Cậu thích người ta thì tự làm đi! Chớ để cho người đàn ông khác làm!" Tôn Đại Phi cười xấu xa nói với anh, Lăng Bắc Triệt trừng mắt liếc anh ta một cái.
"Á, đau! Tránh ra!" Đầu gối bị đau khiến Quách Mạn tức giận quát, còn tung chân đá loạn, "Cử động nữa anh đánh em đó!" Anh lạnh giọng uy hiếp, quả nhiên Quách Mạn không dám động đậy lung tung nữa.
Anh không nhịn được mà cười cưng chiều, cảm thấy lúc ngủ cô dễ thương hơn lúc tỉnh rất nhiều.
Anh kiểm tra, xác định xương cô không bị sao mới bôi thuốc lên, băng bó kỹ, mới an tâm. Vào phòng tắm, tắm rửa xong đi ra, anh không chút suy nghĩ nhảy lên chiếm giường của cô!
Trong cơn mơ màng, Quách Mạn cảm thấy mình được ôm một con gấu bông rất lớn, rất ấm áp, chân của cô không đàng hoàng mà vòng qua hông con gấu bông, thoải mái cọ xát, còn vùi đầu vào ngực gấu bông, thoải mái ngủ.
Lửa dục của Lăng Bắc Triệt lại bùng lên, thân thể láng mịn dán chặt lên người, chân cô vắt ngang hông anh lại rất đúng vị trí đè lên nơi nào đó đang căng trướng, nhẹ nhàng cọ xát, tuy có khiến cảm giác căng trướng tan đi một chút, nhưng cũng lại khiến anh càng thêm khó chịu!
"Uhm" Anh thở gấp, tỉnh táo lại, xoay thân dưới, thấy một cơ thể trắng trong thuần khiết, trên mặt còn nở nụ cười.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhìn cô gái kia, Quách Mạn cảm thấy rất quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã nhìn thấy ở đâu. Cô cũng không biết cô gái kia có đúng là bạn gái Lăng Bắc Triệt hay không, nhưng nhìn cái cách cô ta thân mật ôm lấy cánh tay Lăng Bắc Triệt, cô nghĩ hẳn là đúng rồi.
Thấy cảnh này, trong lòng cô càng thêm khẳng định một chuyện: đúng như cô nghĩ, Lăng Bắc Triệt đối với cô, chưa hẳn là đã yêu, mà anh chỉ coi cô là đối tượng để kết hôn mà thôi.... Quách Mạn cũng không biết thứ bản thân thực sự để tâm đến là gì, yêu hay không yêu có thực sự quan trọng như vậy không? Nhưng cô cũng hiểu được rất rõ, những ngày hẹn hò với Lăng Bắc Triệt trước đây, cả mấy tháng trời mà số lần liên lạc chỉ đếm trên đầu ngón tay, thực sự không thể khiến cô thỏa mãn được.
Sau khi chia tay, cô không hề oán giận anh, bởi vì cô biết anh có nỗi khó xử, chính công việc đặc biệt của anh mới khiến quan hệ giữa hai người trở nên như vậy. Điều khiến cô tiếc nuối chính là, cô là người không biết thỏa mãn. Lúc này, ngồi trên ghế sa lon, uống sâm banh, cô cố gắng để mình không nhớ đến anh nữa.
Việc cô đã lựa chọn, cô chưa từng hối hận, ngay cả lần thổ lộ tình cảm năm ấy.
Ánh sáng trong phòng khách dưới lầu một của căn biệt thự dột nhiên bị tắt đi, âm nhạc sống động vang lên, toàn bộ nam nữ trẻ tuổi trong căn phòng liền đứng dậy nhảy nhót. Cô từ nhỏ đã là một cô gái ngoan ngoãn, chỉ biết đến thứ khiêu vũ truyền thống, cho nên giờ phút này cô chỉ có ngồi ở một góc uống rượu.
Ngược lại, cô gái kia lại rất máu lửa, cô ta cởi chiếc áo khoác màu đen trên người ra, cầm trong tay không ngừng vung vẩy, đàn ông, phụ nữ trong phòng thấy thế liền reo hò, cô ta nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm. Mà lúc này, Lăng Bắc Triệt đang bị cô ta kéo dậy, mặt đối mặt với cô ta cùng nhảy nhót.
Trong nháy mắt, hai tay anh giơ lên vung vẩy, đầu gối khẽ cong xuống, cả người lắc lư theo điệu nhạc. Cô gái kia chuyển động sát vào người anh, anh lui về phía sau, sau đó đổi lại người anh tiến sát lại cô ta.... Trong mắt Quách Mạn, cảnh tượng này vô cùng táo bạo và nóng mắt.
Đồng thời cô cũng nhìn thấy được vẻ phóng túng cùng vui vẻ trên mặt anh, vẻ mặt này cô chưa từng được nhìn thấy trước đây. Lại uống rượu, cô nhìn đồng hồ, thấy không còn sớm nữa, định ra về. Vừa mới đứng dậy, ánh đèn lại cùng lúc sáng lên, màn khiêu vũ nóng bỏng chấm dứt, mọi người dường như vô cùng thỏa mãn, có người mệt lả đi, ngồi xuống ghế sa lon, cầm bia lên rót ra ồng ộc.
"Mạn, cô đi đâu đấy?" Tôn Đại Phi cầm một ly rượu đi tới, nhìn Quách Mạn có vẻ như định rời đi, hỏi.
"Tôi...tôi đi toilet" Cô mỉm cười nói, bởi vì nói dối nên cũng có chút chột dạ, đi qua trước mặt Lăng Bắc Triệt và cô gái kia, khóe miệng cô vẫn mỉm cười, đi vào trong toilet.
"A Triệt, cậu với cô ấy xảy ra chuyện gì à?" Tôn Đại Phi tới chỗ Lăng Bắc Triệt, nhỏ giọng hỏi.
"Chia tay rồi." Lăng Bắc Triệt liếc mắt nhìn Tôn Đại Phi, lạnh nhạt nói.
"Ồ, đó là bạn gái trước của anh à?" Cô gái vừa khiêu vũ với anh, tên An Ny, lúc này chỉ mặc mỗi chiếc áo ba lỗ màu đen, cất giọng hỏi.
Lăng Bắc Triệt khẽ nhếch môi, nhấp một hớp bia, tỏ ý thừa nhận.
"Đúng vậy! Nữ thần, cô không biết sao, năm xưa Quách Mạn từng điên cuồng theo đuổi A Triệt đó!" Lúc này, chợt có người lớn tiếng nói.
"Đúng vậy, đúng vậy. Tôi còn nhớ rất rõ, buổi sáng hôm đó, hiệu trưởng của chúng ta tức chết đi được!"
"Thật khâm phục dũng khí của Quách Mạn!"
Quách Mạn từ toilet đi ra, nghe thấy bọn họ đang thảo luận sôi nổi, hơn nữa, chủ đề thảo luận hình như là về mình. Nhìn bọn họ đang cười, anh cũng đang cười, cả cô bạn gái ngồi bên cạnh anh nữa, trong lòng Quách Mạn chẳng cảm nhận được gì. Định cứ thế ra về, nhưng lại cảm thấy như vậy thật không phải phép, đành nhắm mắt đi tới.
"Đang thảo luận chuyện gì vậy?" Cô cười hỏi, nhưng dáng vẻ lại không có chút quan tâm nào.
"Thảo luận về chuyện cậu được ghi vào sử sách của trường Tân Bắc đó!" Một cô gái lớn tiếng nói. Quách Mạn cười cười, "Tôi còn được lưu danh thiên cổ ấy chứ!" Cô như trêu chọc nói, ngồi xuống ghế sofa cách rất xa chỗ Lăng Bắc Triệt, cầm một chai bia lên uống.
"Mời cô! Tôi rất thích cô gái có dũng khí như cô!" Khiến Quách Mạn kinh ngạc chính là cô gái ngồi bên cạnh Lăng Bắc Triệt bất chợt cầm chai bia lên mời cô. Quách Mạn cười cười, gật đầu một cái, "Cũng chẳng phải dũng khí gì, chỉ là nhất thời xúc động thôi! Khiến cô chê cười rồi!" Cô lớn tiếng nói, uống một hớp bia.
"A Triệt, người ta nói chỉ là nhất thời xúc động thôi." An Ny ôm lấy cổ Lăng Bắc Triệt, nhìn anh nói, động tác vô cùng thân mật, Lăng Bắc Triệt cũng không đẩy cô ta ra, chỉ cười cười, chợt thấy cô An Ny kia, ở ngay trước mặt rất nhiều người, hôn lên má của Lăng Bắc Triệt.
"Năm đó cô nên làm như thế này, quyết đoán hơn, cũng nên bạo dạn hơn!" An Ny hôn Lăng Bắc Triệt xong, nhìn Quách Mạn nói, gương mặt đầy ý cười.
Lúc này, Quách Mạn cũng liền nhớ ra mình đã nhìn thấy cô gái này ở đâu, chính là ở trong máy tính của Lăng Bắc Triệt, trong bức ảnh anh chụp ở Châu Phi, lúc này lại nhìn thấy cô gái kia hôn anh, trong lòng có cảm giác như bị lừa gạt.
Thì ra chẳng phải trò đùa gì cả, anh và cô gái kia rốt cuộc có quan hệ gì?
"Thật sao? Thì ra anh ta thích như thế à?" Quách Mạn cất giọng châm chọc. Trong lòng cảm thấy đau đớn, có điều thế này cũng tốt, dù thế nào đi nữa bọn cô đã chia tay rồi, cô gái này là ai chẳng liên quan gì đến cô cả.
"Đàn ông không phải đều thích như thế này sao? Đúng không?" Tôn Đại Phi đùa giỡn nói, trừ Lăng Bắc Triệt không hề lên tiếng, tất cả đám đàn ông còn lại đều xôn xao tán thành. Quách Mạn cười cười, cũng biết anh không phải là người chung tình. Đám người cãi nhau ầm ĩ, có người muốn đánh bài, có người muốn ca hát, còn có người muốn đến phòng bi-a củaTôn Đại Phi chơi.
Quách Mạn đi tới tậm biệt Tôn Đại Phi, rồi ra khỏi căn biệt thự, không gọi điện thoại cho tài xế của gia đình, mà cô tự bắt xe đi về.
"Quách Mạn đâu?" Lăng Bắc Triệt từ trên lầu đi xuống, nhỏ giọng hỏi Tôn Đại Phi.
"Còn để tâm đến sao? Cậu cùng tên nhóc Cố Diệc Thần thật giống nhau. Cô ấy về rồi, cũng đi được một lúc lâu rồi!" Tôn Đại Phi nói mấy câu liền bị Lăng Bắc Triệt lườm, vội nói thẳng.
"An Ny giao cho cậu, tôi đi trước." Lăng Bắc Triệt nói xong, liền ra khỏi căn biệt thự, tự lái xe của mình. Cầm điện thoại di động lên định gọi cho Quách Mạn, lại thôi, gọi điện đến nhà họ Quách, người giúp việc nói Quách Mạn chưa về.
Trong đầu hiện lên dáng vẻ buồn bã uống rượu của cô, trong lòng có chút không thoải mái, vốn tưởng rằng thời gian trôi đi, anh sẽ không còn cảm giác gì với cô nữa, bởi vì vốn dĩ anh không yêu cô, chỉ cảm thấy cô là đối tượng thích hợp để kết hôn thôi.
Anh lái xe trên con đường về nhà cô, anh đi rất chậm, lúc đến cửa nhà cô, cứ nghĩ rằng cô đã về đến nhà rồi, nhưng gọi điện thoại vào nhà, được biết cô vẫn chưa về. Lăng Bắc Triệt sốt ruột, không nhịn được mà gọi điện thoại cho cô, điện thoại đổ chuông, nhưng vẫn không có ai nhận.
Một mình Quách Mạn ngồi ở trên sân khấu của trường Trung học Tân Bắc, tựa người vào cột cờ, bên cạnh có một túi bia, cô đã uống hai lon rồi. Mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên, nhưng cô không nhận, chỉ buồn bã ngồi uống rượu.
Cô chưa từng phóng túng như thế này, nhưng hôm nay không nhịn được mà tới nơi này, tiếp tục mượn rượu giải sầu, muốn dùng rượu để làm con tim mình tê dại. Có điều, càng không muốn nhớ đến người kia thì hình ảnh lại thường xuyên hiện lên trong đầu.
Mười hai giờ, cô vẫn chưa về nhà! Lăng Bắc Triệt lái xe, không ngừng tìm kiếm bóng dáng của cô trên đường, trong lòng không khỏi căng thẳng, cố lấy lại bình tĩnh, cẩn thận hồi tưởng lại những hành động tối nay của cô. Suy nghĩ một lát, rồi chuyển tay lái.
Mặc dù tối nay những người bạn học nhắc lại chuyện năm xưa của cô, cô rất sảng khoái trêu chọc lại, nhưng Lăng Bắc Triệt biết, trong lòng cô nhất định rất để tâm. Lần đó say rượu, cô đã từng nói với anh.
Anh càng thêm khẳng định cô đang ở chỗ đó, liền tăng tốc độ xe.
Chung quanh tối đen như mực, hôm nay là ngày nghỉ, cho nên đèn trong trường học không được bật sáng, cô đang ngồi bên cột cờ, không có chút sợ hãi nào. Uống đến say, nhưng chưa đến mức say mèm. Theo từng ngụm bia, hình ảnh buổi sáng hôm đó lại hiện ra trong đầu, anh cự tuyệt cô, dáng vẻ đầy sự khinh bỉ, rất giống với dáng vẻ của cô gái kia.
Có phải anh ta đang cảm thấy, ngày trước mình thích anh ta như vậy, bây giờ anh ta qua lại với mình thì chính là đang ban ơn cho mình rồi đúng không? Không cần có tình yêu, chỉ cần hôn nhân. Bởi vì Lăng gia cùng Quách Gia rất môn đăng hộ đối, kết hôn, đối với tất cả mọi người đều là chuyện tốt.
Có lẽ là do cô quá lý tưởng hóa mọi chuyện, tình cảm cũng lý tưởng hóa, lãng mạn hóa, theo đuổi chính là sự lãng mạn của tình yêu, nếu như không có tình yêu, cô cam nguyện làm gái ế....
"Bịch bịch…" Cô say, bàn tay vô lực cầm lon bia lên, rồi làm nó rơi xuống đất, phát ra tiếng vang, cô xoay người lại tìm lon bia, vừa định cầm lên, liền bị người đoạt lấy, cô ngẩng đầu lên, nương theo ánh trăng sáng trong nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Anh tới đây làm gì?" Cô say khướt hỏi, đầu nặng trĩu, cô vùi vào giữa hai đầu gối, nhắm hai mắt lại, khổ sở cọ xát.
Lăng Bắc Triệt không lên tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô, mở một lon bia, nhấp một hớp, nhìn trăng sáng trên trời, lại nhìn quang cảnh của trường học xung quanh, cảm thấy như chẳng có thay đổi gì, "Còn em thì sao? Muộn như thế này một mình tới đây làm gì?" Anh trầm giọng hỏi, giọng nói mang vẻ không vui.
Muộn như thế này, một cô gái ở đây một mình, lỡ bị người làm hại thì sao gọi người đến cứu được.
"Không liên quan đến anh." Cô gục xuống, cố giữ tỉnh táo nói. Không tệ, mình còn rất tỉnh táo! Cô cố gắng đè nén cảm xúc, không muốn thể hiện cái gì ra trước mặt anh nữa.
"Anh cũng chưa từng nói là liên quan đến anh." Anh cười nói, cũng hiểu được, là cô đang nói một đằng nghĩ một nẻo.
"Vậy thì anh mau đi cho tôi! Cút đi! Nơi này không hoan nghênh anh!" Quách Mạn đột nhiên rống to, điên cuồng đẩy mạnh thân thể anh. Lăng Bắc Triệt kinh ngạc, sững sờ nhìn cô đang không ngừng đánh mình, dường như cô đang phát tiết, anh có thể cảm nhận được rõ ràng cô đang dùng sức.
"Đừng có đến gần tôi! Anh đừng có đến gần tôi!" Cô vừa đánh anh vừa hét lớn, cũng nhận ra được sự điên cuồng của mình, ngồi xổm xuống, rồi lại đứng lên, nhảy xuống dưới sân khấu.
"Quách Mạn!" Anh hoảng sợ quát, chỉ nghe 'Bịch' một tiếng, cô nặng nề ngã xuống mặt đất, Lăng Bắc Triệt lập tức nhảy xuống theo.
Đầu gối cô chạm đất, hai tay chống trên đất mặt, không nhúc nhích, "Em có sao không?" Lăng Bắc Triệt hoảng hốt hỏi, đưa tay kéo cô lên.
"Tôi không sao, không chết được đâu! Anh đừng có ra vẻ lo lắng cho tôi nữa, có được không? Lăng Bắc Triệt! Tôi không cần anh thương hại! Không cần!" Cô ra sức hất tay anh ra, hét lớn, lời vừa dứt, nước mắt cũng rơi xuống.
Khoảng khắc anh vừa đến gần cô, mọi phòng bị của cô như đều tan biến. Những tưởng được yêu thương, nhưng nào phải thứ tình cảm cô muốn.
Chậm rãi ngồi xổm người xuống, đầu gối đau đớn vô cùng, cô không nhịn được khóc nấc lên.
Trái tim của Lăng Bắc Triệt như bị tiếng khóc nức nở này xé rách, đứng tại chỗ nhìn cô, muốn tiến lại gần, nhưng lại không biết nên nói cái gì. Anh cảm giác cô vẫn còn rất thích anh, nếu không sẽ không có bộ dạng như bây giờ. Lặng lẽ đến gần, ngồi xuống cạnh cô, đưa tay xoa đầu cô, "Đừng khóc, nhìn em khóc anh lại muốn hôn em đó!" Anh trầm giọng uy hiếp.
Quách Mạn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhướn người, ôm lấy đầu anh, quỳ trên mặt đất, chủ động hôn anh. Cô dùng sức mà hôn, mặc kệ tất cả, nước mắt dính lên mặt anh, mang theo cảm giác lạnh lẽo.
Khi anh trở tay giữ lấy đầu cô, đổi bị động thành chủ động thì cô lại chợt buông anh ra, nhìn thẳng vào anh, nhớ tới cái cô An Ny gì đó, cô vội vã lui về phía sau, ngã ngồi xuống đất, "Nếu anh đã yêu người khác, sao lại còn đi xem mắt làm gì? Trêu chọc tôi vui lắm sao?" Cô ngồi trên mặt đất, thảm hại quát lên.
"Trêu chọc em? Em cho rằng anh đang trêu chọc em sao?" Nghe cô nói, Lăng Bắc Triệt chợt thấy tức giận, anh lấn người tiến lại, lôi cô đứng lên, nhìn cô chằm chằm, tức giận quát.
"Lúc đầu chính anh đã nói dối tôi!" Lấy lại bình tĩnh, cô lạnh nhạt nói, xong xoay người rời đi. Còn nói cái gì nữa, đã chia tay rồi, tối nay cũng là do mấy người bạn học kia nhắc tới chuyện này nên trong lòng có chút khó chịu thôi.
Lăng Bắc Triệt đi theo phía sau cô, nhìn bước chân tập tễnh của cô, trong lòng lo lắng, không biết vừa rồi cô ngã xuống đất có bị thương không.
Cổng chính của trường học đã đóng từ lâu, cửa điện tử cũng không cao lắm, cô chếnh choáng say cứ thế mà leo qua, Lăng Bắc Triệt tung người một cái nhảy qua, đỡ cô bước xuống.
"Đừng đụng vào tôi! Bẩn!" Cô tức giận nói, thân thể lại bị anh đi tới chiếc xe đỗ cách đấy không xa. Lăng Bắc Triệt mở ra cửa xe, rồi ném cô vào.
Quách Mạn đột ngột bị ném vào xe liền bị choáng, 'Ọe' một tiếng, cô nôn ra, mùi chua loét sộc thẳng vào mũi, Lăng Bắc Triệt buồn bực cau mày, vội hạ kính xe xuống, cứ thế mặc kệ cô, tiếp tục lái xe.
Trong miệng đầy vị chua, cửa xe lại không khóa, cô khó chịu muốn chết, hận không thể nhảy ra khỏi xe, thế nhưng anh lại giống như trừng phạt cô, tăng tốc độ xe lên.
"Anh dừng xe lại cho tôi!" Cô rống to, Lăng Bắc Triệt không thèm để ý tới cô, chuyển tay lái, trở lại biệt thự của Tôn Đại Phi.
"Ra ngoài!" Mở cửa xe, anh thô lỗ quát. Quách Mạn như ngủ thiếp đi, nằm trong xe không nhúc nhích. Lăng Bắc Triệt tức giận, kéo cô ra ngoài, mùi rượu cùng mùi chua loét trên người cô khiến anh buồn bực.
Cô bị anh bế ra ngoài, Tôn Đại Phi lúc này cũng chạy tới, "Mùi kinh quá!" Anh ta chán ghét nói.
"Đừng nói nhảm! Mau tìm người rửa xe cho tôi. Còn nữa, chuẩn bị cho tôi một phòng." Lăng Bắc Triệt trầm giọng nói, ném chìa khóa xe cho anh ta.
"Phòng đôi?" Tôn Đại Phi không đứng đắn hỏi.
Lăng Bắc Triệt không để ý đến anh ta nữa, bế Quách Mạn đi vào trong, theo Tôn Đại Phi lên lầu ba. Những người khác cũng đã giải tán từ lâu.
"Từ từ chơi, đừng khiến cô ấy mệt quá! Ha ha..."
"Cậu biến đi!" Tôn Đại Phi mở cửa phòng, xấu xa nói, bị Lăng Bắc Triệt hung dữ trừng mắt liếc. Nhìn cô gái cả người nhếch nhác trong ngực mình, mùi trên người gay mũi khiến anh nào còn tâm trạng nào nghĩ đến chuyện kia.
Mở cửa phòng tắm, không ngờ phòng dành cho khách cũng có bồn tắm, thế mới biết Tôn Đại Phi sa đọa cỡ nào. Đỡ cô đứng dậy, Lăng Bắc Triệt mở vòi nước, sau đó bắt đầu cởi quần áo trên người cô ra, cô chỉ mặc mỗi chiếc váy dài màu trắng, mà lúc này đã bẩn hết.
Tìm được khóa áo ẩn dưới một bên nách, anh kéo xuống, nhanh chóng cởi ra, chiếc váy dài dính bẩn bị anh không thương tiếc ném vào thùng rác. Không chút suy nghĩ , anh cởi áo ngực của cô ra, rồi cởi đến quần lót, anh bế cơ thể lõa lồ của cô lên rồi đặt vào trong bồn tắm.
Nhìn cơ thể trắng noãn của cô, lửa dục trong người Lăng Bắc Triệt nháy mắt bùng lên, vừa rồi, lúc cởi quần áo cho cô anh không hề nghĩ đến, vậy mà, giờ phút này...
Thân thể thon dài, cân xứng, với đường cong uyển chuyển nằm ở trong bồn tắm, hai gò má ửng hồng, hai mắt khép hờ, đôi môi khẽ mở, đầu không ngừng đung đưa, dáng vẻ kia thoạt nhìn.... Đây là lần đầu tiên Lăng Bắc Triệt nhìn thấy thân thể không mảnh vải che thân của Quách Mạn!
Có điều, nơi hai đầu gối bị rách da khiến hai chân mày của anh xoắn lại. Hẳn là do lúc cô ngã xuống từ trên sân khấu trong trường Tân Bắc. Đáng đời! Anh tức giận thầm nguyền rủa.
Anh tìm một viên tinh dầu tắm rồi ném vào trong bồn, bồn tắm liền nổi lên một lớp bọt, hương hoa hồng tràn đầy át đi mùi chua loét vì nôn mửa của cô, mà Quách Mạn cũng rất hưởng thụ, nằm trong bồn tắm ngủ thiếp đi.
Lúc kì cọ cho cô, dục vọng khó khăn lắm anh mới áp chế được lại bùng lên, phần thân dưới bị lửa dục thiêu đốt, lại không cách nào phát tiết được. Anh buồn bực bế cô lên, ra khỏi phòng tắm.
"Nước! Tôi muốn uống nước...!" Trong miệng vừa bẩn, vừa đắng, Quách Mạn mê man lẩm bẩm.
Chỉ biết làm khổ người khác! Lăng Bắc Triệt bực tức mắng trong lòng, đặt cô lên giường, kéo chăn đắp lên cho cô, rồi rót một chén nước, nâng cô dậy, "Uống đi!" Anh không chút dịu dàng nói.
"Phụt" Uống được một ngụm, còn chưa kịp nuốt xuống, cô đã liền phun ra ngoài.
Mà ngụm nước kia lại phun thẳng lên quần áo của anh! Còn mang theo cả mùi chua thoang thoảng. Lăng Bắc Triệt tức giận, nhưng vẫn cố chịu đựng, tiếp tục cho cô uống nước súc miệng.
Hành hạ một hồi, cuối cùng cô cũng chịu yên, say sưa ngủ thiếp đi. Lăng Bắc Triệt cười khổ, đi ra cửa, gõ cửa phòng Tôn Đại Phi. Tôn Đại Phi đang ngủ say, bị anh đánh thức, tức giận khẽ nguyền rủa, rồi cũng ngoan ngoãn sai người đi lấy thuốc bôi tiêu viêm cho Lăng Bắc Triệt.
"Cậu thích người ta thì tự làm đi! Chớ để cho người đàn ông khác làm!" Tôn Đại Phi cười xấu xa nói với anh, Lăng Bắc Triệt trừng mắt liếc anh ta một cái.
"Á, đau! Tránh ra!" Đầu gối bị đau khiến Quách Mạn tức giận quát, còn tung chân đá loạn, "Cử động nữa anh đánh em đó!" Anh lạnh giọng uy hiếp, quả nhiên Quách Mạn không dám động đậy lung tung nữa.
Anh không nhịn được mà cười cưng chiều, cảm thấy lúc ngủ cô dễ thương hơn lúc tỉnh rất nhiều.
Anh kiểm tra, xác định xương cô không bị sao mới bôi thuốc lên, băng bó kỹ, mới an tâm. Vào phòng tắm, tắm rửa xong đi ra, anh không chút suy nghĩ nhảy lên chiếm giường của cô!
Trong cơn mơ màng, Quách Mạn cảm thấy mình được ôm một con gấu bông rất lớn, rất ấm áp, chân của cô không đàng hoàng mà vòng qua hông con gấu bông, thoải mái cọ xát, còn vùi đầu vào ngực gấu bông, thoải mái ngủ.
Lửa dục của Lăng Bắc Triệt lại bùng lên, thân thể láng mịn dán chặt lên người, chân cô vắt ngang hông anh lại rất đúng vị trí đè lên nơi nào đó đang căng trướng, nhẹ nhàng cọ xát, tuy có khiến cảm giác căng trướng tan đi một chút, nhưng cũng lại khiến anh càng thêm khó chịu!
"Uhm" Anh thở gấp, tỉnh táo lại, xoay thân dưới, thấy một cơ thể trắng trong thuần khiết, trên mặt còn nở nụ cười.