Cô đã tới quân đội của anh, giờ phút này đứng trong ký túc xá của Cố Diệc Thần, nhìn căn phòng chỉnh tề, mọi thứ đều ngay ngắn, phòng ốc không dính một hạt bụi, cô kinh ngạc đến ngẩn người. Cũng giống như trong tiểu thuyết viết, cái chăn được xếp giống như khối đậu hủ, mỗi góc cạnh đều là thẳng tắp.
Cô bị những chiếc máy bay mô hình trong tủ kính hấp dẫn, Lăng Bắc Sam thẩn thờ đi tới, máy bay tấn công, máy bay ném bom, máy bay trinh sát.... Mỗi một chỗ cô đều dễ dàng nhìn thấy được. Lúc Cố Diệc Thần mới vừa vào trường cấp ba đã có ý định làm không quân, điều này cô biết.
Rõ ràng ba anh đang sống trong khu tư lệnh của bộ binh, thế nhưng anh lại cố ý làm không quân, không muốn dựa vào bất cứ quan hệ nào, đi từng bước một để đến được hôm nay. Cô vẫn cho rằng làm lính sẽ không có tiền đồ vĩ đại gì, cũng không để ý đến việc tại sao những người anh trai của cô lại làm lính, nên lúc Lục Chính Khải chuyển qua làm thương nhân thì cô vô cùng mừng rỡ.
Cảm thấy một người đàn ông làm kinh doanh đấu tranh trên thương trường mới có cái uy phong lẫm liệt. Bởi vì hòa bình đã hơn chục năm rồi, không có gì chiến tranh, những người lính này cùng lắm cũng chỉ huấn luyện hay diễn tập mà thôi, nào có được như ba cô, ông bà cô, ra chiến trường giết giặc một cách uy dũng.
Cố Diệc Thần muốn đi làm lính, cô không ngăn cản, bởi ban đầu nghĩ, anh đi làm lính thì sẽ không ngày ngày đeo bám theo cô nữa, hơn nữa cô không coi trọng không quân, về sau cô sẽ xem thường anh hơn, cũng sẽ không có cái ý định gì đối với anh nữa.
Người trong nhà đã từng bảo cô đi làm lính, ban đầu cô chết sống không chịu, nên cuối cùng cũng không đi.
Cô không biết, bộ đội có thể nhào nặng ra nhiều người có phẩm chất như thế, ban đầu người nhà họ Lăng bởi vì muốn cho cô ăn sung mặc sướng nên mới cố đưa cô vào quân đội. Sau lại vì thương con gái Hứa Tình Văn đã cố gắng làm công tác tư tưởng với bà nội, mọi người mới chịu để cô theo nghề cô thích.
Người thích được tự do như Lăng Bắc Sam, vì muốn thoát được sự quản chế của người nhà, mười chín tuổi đã đi châu Úc du học
Cửa ký túc xá không có đóng, Cố Diệc Thần lặng lẽ đi đến bên cạnh cửa, chỉ thấy thân thể màu đen của Lăng Bắc Sam đứng trước cửa tủ để máy bay mô hình của anh, cúi người nhìn những chiếc máy bay bên trong. Hôm nay cô mặc một bộ quần áo thoải mái nên nhìn rất xinh đẹp
Sau một lúc cô quét mắt ra, Lăng Bắc Sam mới phát hiện có người đứng ở cửa, vội vàng đứng lên, quay đầu nhìn lại.
Anh mang một đôi ủng màu đen, mặc bộ đồng phục không quân màu xanh da trời, viền quần được nhét vào trong đôi ủng, còn mang một cái bao tay màu trắng, một tay cầm chiếc mũ màu trắng đặt ở bên cạnh eo, thân hình cao lớn rắn rỏi, trên mặt anh tuấn không hiện chút cảm xúc gì.
Lòng của Lăng Bắc Sam xúc động nhúc nhích, nhìn Cố Diệc Thần đã hơn một tháng không gặp, không biết nên nói gì.
"Tôi... tôi đi ngang qua vùng lân cận” Anh đi vào, đem chiếc nón màu trắng đặt lên giá sách, cởi thắt lưng màu trắng xuống, đặt ngay ngắn trên bàn, Lăng Bắc Sam mở miệng nói một cách cứng đờ. Cố Diệc Thần không lên tiếng, xem cô như không tồn tại, động tác cởi áo khoác vô cùng tự nhiên, chỉ còn giữ lại chiếc quần trong màu đen, mở vòi nước lên, rửa mặt.
Nhìn anh không nói một lời, không thèm nhìn cô, trong lòng Lăng Bắc Sam run rẩy, cảm giác giống như bị người ta đánh một bạt tay, "Tôi đi nha.” cô lạnh nhạt nói xong, mang theo cõi lòng chua xót, bước đi đến cửa.
"Đứng lại!” Cố Diệc Thần lạnh lùng mở miệng, trầm giọng quát lên, không ngờ cô nghe mệnh lệnh của anh thì thật sự đứng lại, đưa vẻ mặt đầy bất mãn nhìn anh.
"Đêm rồi, đường này không an toàn! Tối nay ở lại đây, về sau đừng tùy tiện tới bộ đội tìm tôi!” Cố Diệc Thần nói với cô, giống như là dạy dỗ một binh lính cấp dưới vậy, lớn tiếng la mắng cô.
"Tôi tới đây như thế nào thì trở về như thế thôi! Tôi không còn lạ gì cái nơi quái quỉ này!” Lăng Bắc Sam nghe lời của anh, nhìn dáng vẻ uy nghiêm của anh, tức giận không phục mà gầm nhẹ, đang muốn ra cửa, thì đã bị Cố Diệc Thần ra sức kéo lại.
"Không phải đi ngang qua?” Cố Diệc Thần tiến lên, cúi đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ giơ lên, cười hỏi, trong đôi mắt sâu thẳm của anh ánh lên ý cười.
Lăng Bắc Sam bị câu khẳng định của anh làm cho sửng sốt, không ngờ bị anh phơi bày, có chút lúng túng, "Buông ra!” Lăng Bắc Sam ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm, không muốn mình trở nên yếu đuối trước mặt anh, nhỏ giọng quát. Trong lòng cũng hết sức uất ức, lòng chua xót, anh biết cô tới tìm anh, thái độ vẫn lạnh lùng như thế sao.
Vốn muốn nói gì đó, nhưng lời nói lại bị ngăn ở cổ họng, không biết phải nói như thế nào
Cố Diệc Thần căn bản không buông cô ra, chen chân vào đá cửa lại, lôi cô đi vào nhà, hai người đứng ở cửa nói cái gì cũng vô ít
"Nói đi, tới tìm tôi có chuyện gì?” Cố Diệc Thần kéo một cái ghế qua, đặt cô ngồi xuống, còn anh thì ngồi trên gường, rút một điếu thuốc ra, đốt, để vào miệng, nhìn cô, hỏi. Lăng Bắc Sam đứng đó, không chịu ngồi xuống, quét mắt nhìn anh một cái, nhìn cái vẻ mặt không thèm quan tâm đến chuyện gì của anh, cảm thấy rõ việc anh không hề giống trước kia.
Câu hỏi của anh làm cho lòng cô chua xót, ngày mai là sinh nhật cô, anh quên sao? Trong lòng co rút những đau đớn, hốc mắt không khỏi nóng lên, ướt át, cổ họng nghẹn ngào, "Tôi cũng không biết mình điên khùng chạy đến cái nơi quái quỷ này làm gì! Cố Diệc Thần! Tôi khó chịu!” Trong lòng như có một bước tính, nhìn anh ngồi ở mép giường, cô khàn giọng quát, thân thể ngồi xổm xuống, cúi đầu, hai cánh tay ôm lấy cơ thể mình.
Cố Diệc Thần chỉ thấy cở thể như rút đi, trái tim cứng ngắc, nhất thời quên hút thuốc, không ngờ cô lại khóc.
Rất muốn giống trước kia, tiến lên an ủi cô, hỏi cô tại sao, nhưng hiện tại anh không hề làm như vậy, chỉ nhàn nhạt nhìn cô.
"Tại sao khó chịu?” Anh mở miệng hỏi một cách hửng hờ, gạt tàn tro trên điếu thuốc, đôi mắt khóa chặt hình ảnh cô đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, đã vài tháng qua anh không có thấy cô, không hỏi bất cứ chuyện gì có liên quan đến cô. Để cho một người như cô phải xông đến, liều mạng, dẫu thành công hay thất bại, cũng không thèm bảo vệ cô.
Anh cũng biết bên cạnh cô có rất nhiều người đàn ông không thể nào kể hết, nhưng anh cũng không lo lắng cô xảy ra cái quỷ gì, như là một phép thử cho chính cô mà thôi. Nếu như một cô gái đến việc này cũng không chịu đựng được thì thật không đáng để anh yêu.
"Bởi vì anh!” Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh rống to, cặp mắt sưng đỏ. Có lẽ bị hình ảnh vui vẻ của Úc Tử Duyệt làm cho xúc động, có lẽ là bị lời của bà làm kích thích, cô cũng không biết tại sao đột nhiên mình lại nghĩ về hình ảnh gia đình.
Muốn cùng Cố Diệc Thần sống với nhau, hi vọng anh vẫn thích cô, cô cũng sẽ đối xử thật tốt với anh, sau đó sinh đứa bé....
Cô cũng là một cô gái có va chạm với bên ngoài, cũng có thất bại, lúc có mệt mỏi.
Cố Diệc Thần nhìn cô, lời của cô làm cho trái tim nho nhỏ của anh chấn động, có lẽ cũng giống như anh nghĩ, anh lạnh nhạt, lại để cho cô lo lắng. Trước kia cũng thế, sau khi cô đính hôn với Lục Chính Khải, anh không để ý tới cô, cô cũng cảm thấy mất mác.
Khi đó, anh còn tưởng rằng tối thiểu cô có quan tâm tới anh. Nhưng sự thật chứng minh, cô chỉ là đột nhiên mất đi thói quen có một người bên cạnh mà thôi.
Hiện tại, trong lòng cô cũng cảm thấy như thế thôi.
Anh đã không muốn cho mình hy vọng quá nhiều, cho nên, cũng không mừng rỡ như vậy.
"Lại mất mác rồi sao?” Vứt bỏ tàn thuốc, anh ngồi ở mép giường, nhìn cô vợ đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhàn nhạt hỏi, "Một lần lại một lần, cô cứ giống như đứa trẻ đeo bám tôi, tôi không quan tâm cô... cô sẽ khó chịu, vốn tưởng rằng, cô có chút quan tâm tôi thật. Vậy mà?” Lại nói về chuyện xưa, anh Cố Diệc Thần giống như một người nông dân không thấy gì nhiều, chỉ cần cô vừa xông đến bên cạnh anh, khóc lóc kể lể với anh, anh liền cho rằng cô đang quan tâm anh, không bỏ được cô.
Nhiều lần, tự nhiên cũng chết lặng.
Lăng Bắc Sam nghe Cố Diệc Thần nói thế, tâm lại rút ra đau đớn, trong lòng anh, cô chính là người độc ác như thế sao?
"Là tôi sai lầm rồi, không nên oán giận cô, không nên ép buộc cô phải báo đáp. Nhưng Lăng Bắc Sam, cô cũng không cần cho tôi thêm hy vọng, không cần mỗi lần tôi mặc kệ cô thì cô lại quay lại tìm tôi, cho tôi hy vọng, hiểu chưa? Cái thế giới này, không phải ai cũng bị bắt buộc vây quanh bên cạnh cô như thế.” Đã rất nhiều lần anh muốn buông tay cô, nhưng mỗi lần, chỉ cần cô nói một câu đau khổ, rơi một giọt nước mắt, anh sẽ không cách nào độc ác buông tay cô được.
Giống như giờ phút này, cô khóc trước mặt anh, nói là đến đây tìm anh, làm anh nghĩ rằng cô quan tâm anh, khiến anh lại muốn mềm lòng.
Anh không có tức giận, giọng nói thật bình tĩnh, rất kiên định, Lăng Bắc Sam nghe anh nói như vậy, trong lòng quặn đau, cũng khó có thể quay lại trước kia. Cố Diệc Thần mặc kệ cô, cô sẽ thất bại, lại để ý đến việc cô đã từng theo đuổi Lục Chính Khải
Cô là kẻ ích kỷ, đuổi theo Lục Khải Chính, còn không nghĩ vứt bỏ Cố Diệc Thần, hưởng thụ sự chăm sóc và cưng chìu của anh.
Cô đứng dậy, gương mặt nóng hừng hực, giống như bị người ta cho một bạt tai thật sự, "Tôi không đến đây tìm anh” nước mắt cứ rơi, cô khàn giọng nói, mở bước chân ra, muốn rời khỏi, trời tối, trong nhà cũng tối đi rất nhiều.
"Tối nay ở đây!” Cố Diệc Thần đứng dậy, kéo cô, trầm giọng nói, "Cô phải ở đây! Buổi tối đường núi không dễ đi!” Cố Diệc Thần cứng rắn nói.
"Được” Cô thỏa hiệp, quay đầu ra nói. Tâm co rút từng trận bi thương
"Ngồi đi, tôi đi bảo cấp dưới nấu cơm.” Cố Diệc Thần trầm giọng nói, sợ nhìn thấy cô như vậy anh sẽ mềm lòng. Cũng không tin tưởng cô sẽ yêu anh, chỉ là một thói quen, chứ không phải quý trọng gì.
Lăng Bắc Sam không có phản bác nữa, thật là muốn ở lại, nghĩ sẽ đón sinh nhật cùng anh. Những năm nay, sinh nhật vẫn là thứ cô muốn quan tâm, rất tò mò trông mong ngày này. Bởi vì có thể nhận được quà của anh....
Sau khi Cố Diệc Thần rời đi, cô ngồi xuống giường, xoay người, đưa tay sờ tấm chăn của lính không quân
Cố Diệc Thần đi tới phòng ăn định lấy thức ăn, không biết vì sao người trong phòng ăn cũng biết tin tức Lăng Bắc Sam đến đây, cố ý hỏi anh có muốn đổi thức ăn hay "Không cần phiền phức như thế, làm như thế nào thì ăn thế đó!” Cố Diệc Thần trầm giọng nói.
"Này sao có thể chứ! Doanh trưởng, tôi nghĩ không nên bạc đãi phu nhân!” người chuyên gia dinh dưỡng cười nói, Cố Diệc Thần cười cười, bưng một khay thức ăn đi
Lăng Bắc Sam chỉ thấy trong tay Cố Diệc Thần bưng hai đĩa thức ăn đi vào, phía sau còn có một binh lính nhỏ, nhìn thấy cô, thật thà mà cười , "Chào phu nhân Doanh trưởng!" .
"Chào cậu!” cô tiến lên, mỉm cười nói, "Thật là nhiều thức ăn đấy!” nhìn khay đầy thức ăn Lăng Bắc Sam nói.
"Biết phu nhân đến, ban dinh dưỡng chúng tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho cô"
"Vậy thật là ngại, làm phiền cậu rồi!” Lăng Bắc Sam lễ phép nói, nở một nụ cười, lúc này Cố Diệc Thần lại đưa ánh mắt sắc bén nhìn về tên lính kia, cậu ta vội vàng nói lời tạm biệt với Lăng Bắc Sam, đi ra ngoài. Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, anh lấy những đồ đạc trên bàn sách xuống, kéo bàn ra, đặt khay thức ăn lên.
"Chấp nhận ăn tí, thức ăn trong quân đội không thể so sánh được với các món trong thủ đô!” anh lạnh nhạt nói, sau đó ngồi xuống.
Cô đã tới quân đội của anh, giờ phút này đứng trong ký túc xá của Cố Diệc Thần, nhìn căn phòng chỉnh tề, mọi thứ đều ngay ngắn, phòng ốc không dính một hạt bụi, cô kinh ngạc đến ngẩn người. Cũng giống như trong tiểu thuyết viết, cái chăn được xếp giống như khối đậu hủ, mỗi góc cạnh đều là thẳng tắp.
Cô bị những chiếc máy bay mô hình trong tủ kính hấp dẫn, Lăng Bắc Sam thẩn thờ đi tới, máy bay tấn công, máy bay ném bom, máy bay trinh sát.... Mỗi một chỗ cô đều dễ dàng nhìn thấy được. Lúc Cố Diệc Thần mới vừa vào trường cấp ba đã có ý định làm không quân, điều này cô biết.
Rõ ràng ba anh đang sống trong khu tư lệnh của bộ binh, thế nhưng anh lại cố ý làm không quân, không muốn dựa vào bất cứ quan hệ nào, đi từng bước một để đến được hôm nay. Cô vẫn cho rằng làm lính sẽ không có tiền đồ vĩ đại gì, cũng không để ý đến việc tại sao những người anh trai của cô lại làm lính, nên lúc Lục Chính Khải chuyển qua làm thương nhân thì cô vô cùng mừng rỡ.
Cảm thấy một người đàn ông làm kinh doanh đấu tranh trên thương trường mới có cái uy phong lẫm liệt. Bởi vì hòa bình đã hơn chục năm rồi, không có gì chiến tranh, những người lính này cùng lắm cũng chỉ huấn luyện hay diễn tập mà thôi, nào có được như ba cô, ông bà cô, ra chiến trường giết giặc một cách uy dũng.
Cố Diệc Thần muốn đi làm lính, cô không ngăn cản, bởi ban đầu nghĩ, anh đi làm lính thì sẽ không ngày ngày đeo bám theo cô nữa, hơn nữa cô không coi trọng không quân, về sau cô sẽ xem thường anh hơn, cũng sẽ không có cái ý định gì đối với anh nữa.
Người trong nhà đã từng bảo cô đi làm lính, ban đầu cô chết sống không chịu, nên cuối cùng cũng không đi.
Cô không biết, bộ đội có thể nhào nặng ra nhiều người có phẩm chất như thế, ban đầu người nhà họ Lăng bởi vì muốn cho cô ăn sung mặc sướng nên mới cố đưa cô vào quân đội. Sau lại vì thương con gái Hứa Tình Văn đã cố gắng làm công tác tư tưởng với bà nội, mọi người mới chịu để cô theo nghề cô thích.
Người thích được tự do như Lăng Bắc Sam, vì muốn thoát được sự quản chế của người nhà, mười chín tuổi đã đi châu Úc du học
Cửa ký túc xá không có đóng, Cố Diệc Thần lặng lẽ đi đến bên cạnh cửa, chỉ thấy thân thể màu đen của Lăng Bắc Sam đứng trước cửa tủ để máy bay mô hình của anh, cúi người nhìn những chiếc máy bay bên trong. Hôm nay cô mặc một bộ quần áo thoải mái nên nhìn rất xinh đẹp
Sau một lúc cô quét mắt ra, Lăng Bắc Sam mới phát hiện có người đứng ở cửa, vội vàng đứng lên, quay đầu nhìn lại.
Anh mang một đôi ủng màu đen, mặc bộ đồng phục không quân màu xanh da trời, viền quần được nhét vào trong đôi ủng, còn mang một cái bao tay màu trắng, một tay cầm chiếc mũ màu trắng đặt ở bên cạnh eo, thân hình cao lớn rắn rỏi, trên mặt anh tuấn không hiện chút cảm xúc gì.
Lòng của Lăng Bắc Sam xúc động nhúc nhích, nhìn Cố Diệc Thần đã hơn một tháng không gặp, không biết nên nói gì.
"Tôi... tôi đi ngang qua vùng lân cận” Anh đi vào, đem chiếc nón màu trắng đặt lên giá sách, cởi thắt lưng màu trắng xuống, đặt ngay ngắn trên bàn, Lăng Bắc Sam mở miệng nói một cách cứng đờ. Cố Diệc Thần không lên tiếng, xem cô như không tồn tại, động tác cởi áo khoác vô cùng tự nhiên, chỉ còn giữ lại chiếc quần trong màu đen, mở vòi nước lên, rửa mặt.
Nhìn anh không nói một lời, không thèm nhìn cô, trong lòng Lăng Bắc Sam run rẩy, cảm giác giống như bị người ta đánh một bạt tay, "Tôi đi nha.” cô lạnh nhạt nói xong, mang theo cõi lòng chua xót, bước đi đến cửa."Đứng lại!” Cố Diệc Thần lạnh lùng mở miệng, trầm giọng quát lên, không ngờ cô nghe mệnh lệnh của anh thì thật sự đứng lại, đưa vẻ mặt đầy bất mãn nhìn anh.
"Đêm rồi, đường này không an toàn! Tối nay ở lại đây, về sau đừng tùy tiện tới bộ đội tìm tôi!” Cố Diệc Thần nói với cô, giống như là dạy dỗ một binh lính cấp dưới vậy, lớn tiếng la mắng cô.
"Tôi tới đây như thế nào thì trở về như thế thôi! Tôi không còn lạ gì cái nơi quái quỉ này!” Lăng Bắc Sam nghe lời của anh, nhìn dáng vẻ uy nghiêm của anh, tức giận không phục mà gầm nhẹ, đang muốn ra cửa, thì đã bị Cố Diệc Thần ra sức kéo lại.
"Không phải đi ngang qua?” Cố Diệc Thần tiến lên, cúi đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ giơ lên, cười hỏi, trong đôi mắt sâu thẳm của anh ánh lên ý cười.
Lăng Bắc Sam bị câu khẳng định của anh làm cho sửng sốt, không ngờ bị anh phơi bày, có chút lúng túng, "Buông ra!” Lăng Bắc Sam ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm, không muốn mình trở nên yếu đuối trước mặt anh, nhỏ giọng quát. Trong lòng cũng hết sức uất ức, lòng chua xót, anh biết cô tới tìm anh, thái độ vẫn lạnh lùng như thế sao.
Vốn muốn nói gì đó, nhưng lời nói lại bị ngăn ở cổ họng, không biết phải nói như thế nào
Cố Diệc Thần căn bản không buông cô ra, chen chân vào đá cửa lại, lôi cô đi vào nhà, hai người đứng ở cửa nói cái gì cũng vô ít
"Nói đi, tới tìm tôi có chuyện gì?” Cố Diệc Thần kéo một cái ghế qua, đặt cô ngồi xuống, còn anh thì ngồi trên gường, rút một điếu thuốc ra, đốt, để vào miệng, nhìn cô, hỏi. Lăng Bắc Sam đứng đó, không chịu ngồi xuống, quét mắt nhìn anh một cái, nhìn cái vẻ mặt không thèm quan tâm đến chuyện gì của anh, cảm thấy rõ việc anh không hề giống trước kia.
Câu hỏi của anh làm cho lòng cô chua xót, ngày mai là sinh nhật cô, anh quên sao? Trong lòng co rút những đau đớn, hốc mắt không khỏi nóng lên, ướt át, cổ họng nghẹn ngào, "Tôi cũng không biết mình điên khùng chạy đến cái nơi quái quỷ này làm gì! Cố Diệc Thần! Tôi khó chịu!” Trong lòng như có một bước tính, nhìn anh ngồi ở mép giường, cô khàn giọng quát, thân thể ngồi xổm xuống, cúi đầu, hai cánh tay ôm lấy cơ thể mình.
Cố Diệc Thần chỉ thấy cở thể như rút đi, trái tim cứng ngắc, nhất thời quên hút thuốc, không ngờ cô lại khóc.
Rất muốn giống trước kia, tiến lên an ủi cô, hỏi cô tại sao, nhưng hiện tại anh không hề làm như vậy, chỉ nhàn nhạt nhìn cô.
"Tại sao khó chịu?” Anh mở miệng hỏi một cách hửng hờ, gạt tàn tro trên điếu thuốc, đôi mắt khóa chặt hình ảnh cô đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, đã vài tháng qua anh không có thấy cô, không hỏi bất cứ chuyện gì có liên quan đến cô. Để cho một người như cô phải xông đến, liều mạng, dẫu thành công hay thất bại, cũng không thèm bảo vệ cô.
Anh cũng biết bên cạnh cô có rất nhiều người đàn ông không thể nào kể hết, nhưng anh cũng không lo lắng cô xảy ra cái quỷ gì, như là một phép thử cho chính cô mà thôi. Nếu như một cô gái đến việc này cũng không chịu đựng được thì thật không đáng để anh yêu.
"Bởi vì anh!” Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh rống to, cặp mắt sưng đỏ. Có lẽ bị hình ảnh vui vẻ của Úc Tử Duyệt làm cho xúc động, có lẽ là bị lời của bà làm kích thích, cô cũng không biết tại sao đột nhiên mình lại nghĩ về hình ảnh gia đình.
Muốn cùng Cố Diệc Thần sống với nhau, hi vọng anh vẫn thích cô, cô cũng sẽ đối xử thật tốt với anh, sau đó sinh đứa bé....
Cô cũng là một cô gái có va chạm với bên ngoài, cũng có thất bại, lúc có mệt mỏi.
Cố Diệc Thần nhìn cô, lời của cô làm cho trái tim nho nhỏ của anh chấn động, có lẽ cũng giống như anh nghĩ, anh lạnh nhạt, lại để cho cô lo lắng. Trước kia cũng thế, sau khi cô đính hôn với Lục Chính Khải, anh không để ý tới cô, cô cũng cảm thấy mất mác.
Khi đó, anh còn tưởng rằng tối thiểu cô có quan tâm tới anh. Nhưng sự thật chứng minh, cô chỉ là đột nhiên mất đi thói quen có một người bên cạnh mà thôi.
Hiện tại, trong lòng cô cũng cảm thấy như thế thôi.
Anh đã không muốn cho mình hy vọng quá nhiều, cho nên, cũng không mừng rỡ như vậy.
"Lại mất mác rồi sao?” Vứt bỏ tàn thuốc, anh ngồi ở mép giường, nhìn cô vợ đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhàn nhạt hỏi, "Một lần lại một lần, cô cứ giống như đứa trẻ đeo bám tôi, tôi không quan tâm cô... cô sẽ khó chịu, vốn tưởng rằng, cô có chút quan tâm tôi thật. Vậy mà?” Lại nói về chuyện xưa, anh Cố Diệc Thần giống như một người nông dân không thấy gì nhiều, chỉ cần cô vừa xông đến bên cạnh anh, khóc lóc kể lể với anh, anh liền cho rằng cô đang quan tâm anh, không bỏ được cô.
Nhiều lần, tự nhiên cũng chết lặng.
Lăng Bắc Sam nghe Cố Diệc Thần nói thế, tâm lại rút ra đau đớn, trong lòng anh, cô chính là người độc ác như thế sao?
"Là tôi sai lầm rồi, không nên oán giận cô, không nên ép buộc cô phải báo đáp. Nhưng Lăng Bắc Sam, cô cũng không cần cho tôi thêm hy vọng, không cần mỗi lần tôi mặc kệ cô thì cô lại quay lại tìm tôi, cho tôi hy vọng, hiểu chưa? Cái thế giới này, không phải ai cũng bị bắt buộc vây quanh bên cạnh cô như thế.” Đã rất nhiều lần anh muốn buông tay cô, nhưng mỗi lần, chỉ cần cô nói một câu đau khổ, rơi một giọt nước mắt, anh sẽ không cách nào độc ác buông tay cô được.
Giống như giờ phút này, cô khóc trước mặt anh, nói là đến đây tìm anh, làm anh nghĩ rằng cô quan tâm anh, khiến anh lại muốn mềm lòng.
Anh không có tức giận, giọng nói thật bình tĩnh, rất kiên định, Lăng Bắc Sam nghe anh nói như vậy, trong lòng quặn đau, cũng khó có thể quay lại trước kia. Cố Diệc Thần mặc kệ cô, cô sẽ thất bại, lại để ý đến việc cô đã từng theo đuổi Lục Chính Khải
Cô là kẻ ích kỷ, đuổi theo Lục Khải Chính, còn không nghĩ vứt bỏ Cố Diệc Thần, hưởng thụ sự chăm sóc và cưng chìu của anh.
Cô đứng dậy, gương mặt nóng hừng hực, giống như bị người ta cho một bạt tai thật sự, "Tôi không đến đây tìm anh” nước mắt cứ rơi, cô khàn giọng nói, mở bước chân ra, muốn rời khỏi, trời tối, trong nhà cũng tối đi rất nhiều.
"Tối nay ở đây!” Cố Diệc Thần đứng dậy, kéo cô, trầm giọng nói, "Cô phải ở đây! Buổi tối đường núi không dễ đi!” Cố Diệc Thần cứng rắn nói.
"Được” Cô thỏa hiệp, quay đầu ra nói. Tâm co rút từng trận bi thương
"Ngồi đi, tôi đi bảo cấp dưới nấu cơm.” Cố Diệc Thần trầm giọng nói, sợ nhìn thấy cô như vậy anh sẽ mềm lòng. Cũng không tin tưởng cô sẽ yêu anh, chỉ là một thói quen, chứ không phải quý trọng gì.
Lăng Bắc Sam không có phản bác nữa, thật là muốn ở lại, nghĩ sẽ đón sinh nhật cùng anh. Những năm nay, sinh nhật vẫn là thứ cô muốn quan tâm, rất tò mò trông mong ngày này. Bởi vì có thể nhận được quà của anh....
Sau khi Cố Diệc Thần rời đi, cô ngồi xuống giường, xoay người, đưa tay sờ tấm chăn của lính không quân
Cố Diệc Thần đi tới phòng ăn định lấy thức ăn, không biết vì sao người trong phòng ăn cũng biết tin tức Lăng Bắc Sam đến đây, cố ý hỏi anh có muốn đổi thức ăn hay "Không cần phiền phức như thế, làm như thế nào thì ăn thế đó!” Cố Diệc Thần trầm giọng nói.
"Này sao có thể chứ! Doanh trưởng, tôi nghĩ không nên bạc đãi phu nhân!” người chuyên gia dinh dưỡng cười nói, Cố Diệc Thần cười cười, bưng một khay thức ăn đi
Lăng Bắc Sam chỉ thấy trong tay Cố Diệc Thần bưng hai đĩa thức ăn đi vào, phía sau còn có một binh lính nhỏ, nhìn thấy cô, thật thà mà cười , "Chào phu nhân Doanh trưởng!" .
"Chào cậu!” cô tiến lên, mỉm cười nói, "Thật là nhiều thức ăn đấy!” nhìn khay đầy thức ăn Lăng Bắc Sam nói.
"Biết phu nhân đến, ban dinh dưỡng chúng tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho cô"
"Vậy thật là ngại, làm phiền cậu rồi!” Lăng Bắc Sam lễ phép nói, nở một nụ cười, lúc này Cố Diệc Thần lại đưa ánh mắt sắc bén nhìn về tên lính kia, cậu ta vội vàng nói lời tạm biệt với Lăng Bắc Sam, đi ra ngoài. Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, anh lấy những đồ đạc trên bàn sách xuống, kéo bàn ra, đặt khay thức ăn lên.
"Chấp nhận ăn tí, thức ăn trong quân đội không thể so sánh được với các món trong thủ đô!” anh lạnh nhạt nói, sau đó ngồi xuống.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cô đã tới quân đội của anh, giờ phút này đứng trong ký túc xá của Cố Diệc Thần, nhìn căn phòng chỉnh tề, mọi thứ đều ngay ngắn, phòng ốc không dính một hạt bụi, cô kinh ngạc đến ngẩn người. Cũng giống như trong tiểu thuyết viết, cái chăn được xếp giống như khối đậu hủ, mỗi góc cạnh đều là thẳng tắp.
Cô bị những chiếc máy bay mô hình trong tủ kính hấp dẫn, Lăng Bắc Sam thẩn thờ đi tới, máy bay tấn công, máy bay ném bom, máy bay trinh sát.... Mỗi một chỗ cô đều dễ dàng nhìn thấy được. Lúc Cố Diệc Thần mới vừa vào trường cấp ba đã có ý định làm không quân, điều này cô biết.
Rõ ràng ba anh đang sống trong khu tư lệnh của bộ binh, thế nhưng anh lại cố ý làm không quân, không muốn dựa vào bất cứ quan hệ nào, đi từng bước một để đến được hôm nay. Cô vẫn cho rằng làm lính sẽ không có tiền đồ vĩ đại gì, cũng không để ý đến việc tại sao những người anh trai của cô lại làm lính, nên lúc Lục Chính Khải chuyển qua làm thương nhân thì cô vô cùng mừng rỡ.
Cảm thấy một người đàn ông làm kinh doanh đấu tranh trên thương trường mới có cái uy phong lẫm liệt. Bởi vì hòa bình đã hơn chục năm rồi, không có gì chiến tranh, những người lính này cùng lắm cũng chỉ huấn luyện hay diễn tập mà thôi, nào có được như ba cô, ông bà cô, ra chiến trường giết giặc một cách uy dũng.
Cố Diệc Thần muốn đi làm lính, cô không ngăn cản, bởi ban đầu nghĩ, anh đi làm lính thì sẽ không ngày ngày đeo bám theo cô nữa, hơn nữa cô không coi trọng không quân, về sau cô sẽ xem thường anh hơn, cũng sẽ không có cái ý định gì đối với anh nữa.
Người trong nhà đã từng bảo cô đi làm lính, ban đầu cô chết sống không chịu, nên cuối cùng cũng không đi.
Cô không biết, bộ đội có thể nhào nặng ra nhiều người có phẩm chất như thế, ban đầu người nhà họ Lăng bởi vì muốn cho cô ăn sung mặc sướng nên mới cố đưa cô vào quân đội. Sau lại vì thương con gái Hứa Tình Văn đã cố gắng làm công tác tư tưởng với bà nội, mọi người mới chịu để cô theo nghề cô thích.
Người thích được tự do như Lăng Bắc Sam, vì muốn thoát được sự quản chế của người nhà, mười chín tuổi đã đi châu Úc du học
Cửa ký túc xá không có đóng, Cố Diệc Thần lặng lẽ đi đến bên cạnh cửa, chỉ thấy thân thể màu đen của Lăng Bắc Sam đứng trước cửa tủ để máy bay mô hình của anh, cúi người nhìn những chiếc máy bay bên trong. Hôm nay cô mặc một bộ quần áo thoải mái nên nhìn rất xinh đẹp
Sau một lúc cô quét mắt ra, Lăng Bắc Sam mới phát hiện có người đứng ở cửa, vội vàng đứng lên, quay đầu nhìn lại.
Anh mang một đôi ủng màu đen, mặc bộ đồng phục không quân màu xanh da trời, viền quần được nhét vào trong đôi ủng, còn mang một cái bao tay màu trắng, một tay cầm chiếc mũ màu trắng đặt ở bên cạnh eo, thân hình cao lớn rắn rỏi, trên mặt anh tuấn không hiện chút cảm xúc gì.
Lòng của Lăng Bắc Sam xúc động nhúc nhích, nhìn Cố Diệc Thần đã hơn một tháng không gặp, không biết nên nói gì.
"Tôi... tôi đi ngang qua vùng lân cận” Anh đi vào, đem chiếc nón màu trắng đặt lên giá sách, cởi thắt lưng màu trắng xuống, đặt ngay ngắn trên bàn, Lăng Bắc Sam mở miệng nói một cách cứng đờ. Cố Diệc Thần không lên tiếng, xem cô như không tồn tại, động tác cởi áo khoác vô cùng tự nhiên, chỉ còn giữ lại chiếc quần trong màu đen, mở vòi nước lên, rửa mặt.
Nhìn anh không nói một lời, không thèm nhìn cô, trong lòng Lăng Bắc Sam run rẩy, cảm giác giống như bị người ta đánh một bạt tay, "Tôi đi nha.” cô lạnh nhạt nói xong, mang theo cõi lòng chua xót, bước đi đến cửa.
"Đứng lại!” Cố Diệc Thần lạnh lùng mở miệng, trầm giọng quát lên, không ngờ cô nghe mệnh lệnh của anh thì thật sự đứng lại, đưa vẻ mặt đầy bất mãn nhìn anh.
"Đêm rồi, đường này không an toàn! Tối nay ở lại đây, về sau đừng tùy tiện tới bộ đội tìm tôi!” Cố Diệc Thần nói với cô, giống như là dạy dỗ một binh lính cấp dưới vậy, lớn tiếng la mắng cô.
"Tôi tới đây như thế nào thì trở về như thế thôi! Tôi không còn lạ gì cái nơi quái quỉ này!” Lăng Bắc Sam nghe lời của anh, nhìn dáng vẻ uy nghiêm của anh, tức giận không phục mà gầm nhẹ, đang muốn ra cửa, thì đã bị Cố Diệc Thần ra sức kéo lại.
"Không phải đi ngang qua?” Cố Diệc Thần tiến lên, cúi đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ giơ lên, cười hỏi, trong đôi mắt sâu thẳm của anh ánh lên ý cười.
Lăng Bắc Sam bị câu khẳng định của anh làm cho sửng sốt, không ngờ bị anh phơi bày, có chút lúng túng, "Buông ra!” Lăng Bắc Sam ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm, không muốn mình trở nên yếu đuối trước mặt anh, nhỏ giọng quát. Trong lòng cũng hết sức uất ức, lòng chua xót, anh biết cô tới tìm anh, thái độ vẫn lạnh lùng như thế sao.
Vốn muốn nói gì đó, nhưng lời nói lại bị ngăn ở cổ họng, không biết phải nói như thế nào
Cố Diệc Thần căn bản không buông cô ra, chen chân vào đá cửa lại, lôi cô đi vào nhà, hai người đứng ở cửa nói cái gì cũng vô ít
"Nói đi, tới tìm tôi có chuyện gì?” Cố Diệc Thần kéo một cái ghế qua, đặt cô ngồi xuống, còn anh thì ngồi trên gường, rút một điếu thuốc ra, đốt, để vào miệng, nhìn cô, hỏi. Lăng Bắc Sam đứng đó, không chịu ngồi xuống, quét mắt nhìn anh một cái, nhìn cái vẻ mặt không thèm quan tâm đến chuyện gì của anh, cảm thấy rõ việc anh không hề giống trước kia.
Câu hỏi của anh làm cho lòng cô chua xót, ngày mai là sinh nhật cô, anh quên sao? Trong lòng co rút những đau đớn, hốc mắt không khỏi nóng lên, ướt át, cổ họng nghẹn ngào, "Tôi cũng không biết mình điên khùng chạy đến cái nơi quái quỷ này làm gì! Cố Diệc Thần! Tôi khó chịu!” Trong lòng như có một bước tính, nhìn anh ngồi ở mép giường, cô khàn giọng quát, thân thể ngồi xổm xuống, cúi đầu, hai cánh tay ôm lấy cơ thể mình.
Cố Diệc Thần chỉ thấy cở thể như rút đi, trái tim cứng ngắc, nhất thời quên hút thuốc, không ngờ cô lại khóc.
Rất muốn giống trước kia, tiến lên an ủi cô, hỏi cô tại sao, nhưng hiện tại anh không hề làm như vậy, chỉ nhàn nhạt nhìn cô.
"Tại sao khó chịu?” Anh mở miệng hỏi một cách hửng hờ, gạt tàn tro trên điếu thuốc, đôi mắt khóa chặt hình ảnh cô đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, đã vài tháng qua anh không có thấy cô, không hỏi bất cứ chuyện gì có liên quan đến cô. Để cho một người như cô phải xông đến, liều mạng, dẫu thành công hay thất bại, cũng không thèm bảo vệ cô.
Anh cũng biết bên cạnh cô có rất nhiều người đàn ông không thể nào kể hết, nhưng anh cũng không lo lắng cô xảy ra cái quỷ gì, như là một phép thử cho chính cô mà thôi. Nếu như một cô gái đến việc này cũng không chịu đựng được thì thật không đáng để anh yêu.
"Bởi vì anh!” Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh rống to, cặp mắt sưng đỏ. Có lẽ bị hình ảnh vui vẻ của Úc Tử Duyệt làm cho xúc động, có lẽ là bị lời của bà làm kích thích, cô cũng không biết tại sao đột nhiên mình lại nghĩ về hình ảnh gia đình.
Muốn cùng Cố Diệc Thần sống với nhau, hi vọng anh vẫn thích cô, cô cũng sẽ đối xử thật tốt với anh, sau đó sinh đứa bé....
Cô cũng là một cô gái có va chạm với bên ngoài, cũng có thất bại, lúc có mệt mỏi.
Cố Diệc Thần nhìn cô, lời của cô làm cho trái tim nho nhỏ của anh chấn động, có lẽ cũng giống như anh nghĩ, anh lạnh nhạt, lại để cho cô lo lắng. Trước kia cũng thế, sau khi cô đính hôn với Lục Chính Khải, anh không để ý tới cô, cô cũng cảm thấy mất mác.
Khi đó, anh còn tưởng rằng tối thiểu cô có quan tâm tới anh. Nhưng sự thật chứng minh, cô chỉ là đột nhiên mất đi thói quen có một người bên cạnh mà thôi.
Hiện tại, trong lòng cô cũng cảm thấy như thế thôi.
Anh đã không muốn cho mình hy vọng quá nhiều, cho nên, cũng không mừng rỡ như vậy.
"Lại mất mác rồi sao?” Vứt bỏ tàn thuốc, anh ngồi ở mép giường, nhìn cô vợ đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhàn nhạt hỏi, "Một lần lại một lần, cô cứ giống như đứa trẻ đeo bám tôi, tôi không quan tâm cô... cô sẽ khó chịu, vốn tưởng rằng, cô có chút quan tâm tôi thật. Vậy mà?” Lại nói về chuyện xưa, anh Cố Diệc Thần giống như một người nông dân không thấy gì nhiều, chỉ cần cô vừa xông đến bên cạnh anh, khóc lóc kể lể với anh, anh liền cho rằng cô đang quan tâm anh, không bỏ được cô.
Nhiều lần, tự nhiên cũng chết lặng.
Lăng Bắc Sam nghe Cố Diệc Thần nói thế, tâm lại rút ra đau đớn, trong lòng anh, cô chính là người độc ác như thế sao?
"Là tôi sai lầm rồi, không nên oán giận cô, không nên ép buộc cô phải báo đáp. Nhưng Lăng Bắc Sam, cô cũng không cần cho tôi thêm hy vọng, không cần mỗi lần tôi mặc kệ cô thì cô lại quay lại tìm tôi, cho tôi hy vọng, hiểu chưa? Cái thế giới này, không phải ai cũng bị bắt buộc vây quanh bên cạnh cô như thế.” Đã rất nhiều lần anh muốn buông tay cô, nhưng mỗi lần, chỉ cần cô nói một câu đau khổ, rơi một giọt nước mắt, anh sẽ không cách nào độc ác buông tay cô được.
Giống như giờ phút này, cô khóc trước mặt anh, nói là đến đây tìm anh, làm anh nghĩ rằng cô quan tâm anh, khiến anh lại muốn mềm lòng.
Anh không có tức giận, giọng nói thật bình tĩnh, rất kiên định, Lăng Bắc Sam nghe anh nói như vậy, trong lòng quặn đau, cũng khó có thể quay lại trước kia. Cố Diệc Thần mặc kệ cô, cô sẽ thất bại, lại để ý đến việc cô đã từng theo đuổi Lục Chính Khải
Cô là kẻ ích kỷ, đuổi theo Lục Khải Chính, còn không nghĩ vứt bỏ Cố Diệc Thần, hưởng thụ sự chăm sóc và cưng chìu của anh.
Cô đứng dậy, gương mặt nóng hừng hực, giống như bị người ta cho một bạt tai thật sự, "Tôi không đến đây tìm anh” nước mắt cứ rơi, cô khàn giọng nói, mở bước chân ra, muốn rời khỏi, trời tối, trong nhà cũng tối đi rất nhiều.
"Tối nay ở đây!” Cố Diệc Thần đứng dậy, kéo cô, trầm giọng nói, "Cô phải ở đây! Buổi tối đường núi không dễ đi!” Cố Diệc Thần cứng rắn nói.
"Được” Cô thỏa hiệp, quay đầu ra nói. Tâm co rút từng trận bi thương
"Ngồi đi, tôi đi bảo cấp dưới nấu cơm.” Cố Diệc Thần trầm giọng nói, sợ nhìn thấy cô như vậy anh sẽ mềm lòng. Cũng không tin tưởng cô sẽ yêu anh, chỉ là một thói quen, chứ không phải quý trọng gì.
Lăng Bắc Sam không có phản bác nữa, thật là muốn ở lại, nghĩ sẽ đón sinh nhật cùng anh. Những năm nay, sinh nhật vẫn là thứ cô muốn quan tâm, rất tò mò trông mong ngày này. Bởi vì có thể nhận được quà của anh....
Sau khi Cố Diệc Thần rời đi, cô ngồi xuống giường, xoay người, đưa tay sờ tấm chăn của lính không quân
Cố Diệc Thần đi tới phòng ăn định lấy thức ăn, không biết vì sao người trong phòng ăn cũng biết tin tức Lăng Bắc Sam đến đây, cố ý hỏi anh có muốn đổi thức ăn hay "Không cần phiền phức như thế, làm như thế nào thì ăn thế đó!” Cố Diệc Thần trầm giọng nói.
"Này sao có thể chứ! Doanh trưởng, tôi nghĩ không nên bạc đãi phu nhân!” người chuyên gia dinh dưỡng cười nói, Cố Diệc Thần cười cười, bưng một khay thức ăn đi
Lăng Bắc Sam chỉ thấy trong tay Cố Diệc Thần bưng hai đĩa thức ăn đi vào, phía sau còn có một binh lính nhỏ, nhìn thấy cô, thật thà mà cười , "Chào phu nhân Doanh trưởng!" .
"Chào cậu!” cô tiến lên, mỉm cười nói, "Thật là nhiều thức ăn đấy!” nhìn khay đầy thức ăn Lăng Bắc Sam nói.
"Biết phu nhân đến, ban dinh dưỡng chúng tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho cô"
"Vậy thật là ngại, làm phiền cậu rồi!” Lăng Bắc Sam lễ phép nói, nở một nụ cười, lúc này Cố Diệc Thần lại đưa ánh mắt sắc bén nhìn về tên lính kia, cậu ta vội vàng nói lời tạm biệt với Lăng Bắc Sam, đi ra ngoài. Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, anh lấy những đồ đạc trên bàn sách xuống, kéo bàn ra, đặt khay thức ăn lên.
"Chấp nhận ăn tí, thức ăn trong quân đội không thể so sánh được với các món trong thủ đô!” anh lạnh nhạt nói, sau đó ngồi xuống.