Cố Diệc Thần đi tới cạnh bàn ăn, nhìn các món ăn ở trên bàn, trứng sốt cà chua, thịt Mộc Tu, đậu côve xào, súp trứng tảo tía.... Cố Diệc Thần có chút không tin được, nhưng ngửi mùi vị này và nhìn màu sắc của món ăn, lại không giống như là khách sạn .
"Ăn chút đi.” Lăng Bắc Sam nhỏ giọng mà nói ra, lại đi tới phòng bếp, vẻ mặt lúng túng, không có thói quen dùng thái độ này để đối đãi với anh, buổi chiều đau lòng một lát, suy nghĩ một chút, đã có thể tiếp nhận chuyện ly hôn, cô như vậy, thật không xứng với Cố Diệc Thần.
Không nghĩ đến chuyện cần phải cố gắng cứu vãn tình cảm của hai người, chỉ thấy giống như vừa vặn mà thôi. Một gia đình bình thường, một cô vợ bình thường, cho anh làm bữa cơm, làm những món ăn này qua ngày cho đỡ nhàm chán.
Mở nồi cơm điện ra, nhìn món cơm quen thuộc, cô âm thầm mừng rỡ, động tác vụng về xới chén cơm, Cố Diệc Thần đứng ở cửa phòng bếp, nhìn dáng vẻ bới cơm của cô, hình ảnh rất ấm áp, cũng rất không chân thật, chưa từng tưởng tượng dáng vẻ bới cơm của Lăng Bắc Sam.
Anh tiến lên, bưng hai chén cơm cô đã bới xong lên, trong lòng Lăng Bắc Sam nắm thật chặt, đóng nắp nồi cơm điện lại theo anh đi ra ngoài. Hai người ngồi xuống, bàn ăn nhỏ nhắn ấm áp, trên đỉnh đầu còn có một cái đèn lớn.
Hình ảnh ấm áp như thế làm lòng Lăng Bắc Sam có một dòng nhiệt nóng, khó nói lên lời, cũng không ưỡn ẹo được nữa.
Cố Diệc Thần bưng cơm lên, ăn một miếng, không giống như khi nhìn, ăn rất ngon miệng, gắp khối thịt Mộc Tu, muối để hơi nhiều, có chút mặn, chỉ là vẻ mặt anh không hề thay đổi, nhai xong rồi nuốt xuống. Không khó nuốt lắm, đối với cái đại tiểu thư không đụng tới mười đầu ngón tay mà nói như thế này đã rất tốt rồi.
Lăng Bắc Sam nhìn anh chưa nói khó ăn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng gặp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, "Mặn quá” vừa mới cho vào miệng, vội vàng nhã vào thùng rác. Mặn như thế làm sao mà anh ăn được?
Trong lòng không ngừng tự trách, cũng cảm thấy mình rất vô dụng, món ăn này đã học hai tuần lễ rồi mà vẫn không thành công, cô đưa tay muốn bưng dĩa thịt nướng đi, lại bị Cố Diệc Thần ngăn cản, "Rất ngon mà, khẩu vị tôi hơi mặn.” Anh nghiêm túc nói, nở một nụ cười với cô.
"Mặn như thế!” Lăng Bắc Sam trầm giọng nói.
"Sao lại học nấu ăn thế, không phải rất ghét khói dầu sao” Cố Diệc Thần nhấp một hớp canh nhạt, quên để muối cùng Gà nấu với súp với tảo biển, nhàn nhạt hỏi. Không hy vọng cô ép mình làm chuyện không thích, như vậy, cô cũng thì không phải là Lăng Bắc Sam nữa rồi.
Những ngày này, anh nghĩ thông rất nhiều việc. Những năm qua người sai không phải là cô mà là anh.
"Nhàm chán nên học!” Cô trả lời, nhấp một hớp canh, cái mùi nước canh nhạt như nước lạnh chỉ thêm một tầng dầu để cho cô thiếu chút nữa lại phun. Cố Diệc Thần cười cười, đứng dậy đi vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau, cầm thìa ra ngoài, bên trong có vô số muối và vị gà, rót vào nồi canh, cầm cái muỗng khuấy đều, rồi vớt tầng ván dầu trên mặt, sau đó bới cho cô một chén nữa.
Mùi vị khác nhau hoàn toàn, xinh đẹp lại ngon miệng, Lăng Bắc Sam có chút xấu hổ nhìn anh.
"Không muốn làm chớ miễn cưỡng. Một người chỉ cần bản chất không hư, khuyết điểm lớn như thế nào rồi cũng sẽ được tha thứ. Nhưng mà bây giờ, người kia không phải là của tôi rồi.” Anh vừa ăn cơm, vừa nói, lò xo cũng có lúc mệt mỏi không thể nào bắn ra được
"Bản chất của cô không hư, lúc bảy tuổi chưa hiểu việc đời, chúng ta nhóm người một chút cũng đã sợ gà sợ chó rồi? Thế mà cô có thể nói thẳng thắn như thế, nói rõ cô biết điểm sai, tôi không oán giận cô.” Cố Diệc Thần nói tiếp, không oán giận cô, cũng không tức giận.
Có rất nhiều việc là anh đơn phương, gieo gió gặp bão, cô cũng có suy nghĩ tự do của cô.
Lời nói của Cố Diệc Thần khiến cõi lòng của Lăng Bắc Sam càng chua xót hơn, dù là anh đánh cô, mắng cô không ngừng nhưng đó biểu thị là anh còn quan tâm đến cô. Hiện tại thì anh chẳng nói cái gì cả, mặc dù khuyên cô đừng nên mang cảm giác tội lỗi, nhưng cũng có nghĩa là anh không cần cô.
Lòng chua xót nhìn thẳng về phía anh, cặp mắt đã khóc ánh lên vài giọt nước mắt sưng đỏ, nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Cố Diệc Thần một chút, cô hiểu, anh chết tâm.
"Anh sẽ ở cùng với Ôn Uyển sao?” lầm bầm mở miệng hỏi.
Cố Diệc Thần nhàn nhạt lắc đầu, "Cô cho rằng tôi dùng tình yêu để báo đáp ân tình sao? Ý nghĩ như vậy rất ngây thơ, vô luận lúc nào tôi đều có thể hiểu được tôi yêu cô, và đó là tình yêu chân thật.” Anh nói thẳng, nói là anh yêu cô.
Lăng Bắc Sam không biết là nên cảm thấy may mắn, hay cảm thấy đau lòng. Anh có yêu cô, yêu một cách chân thật, nhưng đó chỉ là quá khứ mà thôi.
Cố Diệc Thần gắp trứng sốt cà chua, ngọt ngán người, nhưng vẫn nhắm mắt ăn hết.
"Là bởi vì em gạt anh chuyện của Âu Dương Trạch sao? Hay bởi vì chuyện của Ôn Uyển nên anh mới buông tay em?” Cô muốn biết cái chết của mình nên chịu đựng lòng chua xót lên tiếng hỏi.
"Không chỉ là một chuyện, mà do rất nhiều chuyện tạo nên, sinh ra chất lượng cải biến. Coi như bây giờ cô có nói yêu tôi thì tôi cũng không còn cách nào để yêu cô nữa. Đi với tôi, cô không phải rất vui vẻ, nên thôi chúng ta buông tay nhau, sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người.” Cố Diệc Thần tỉnh táo nói.
Anh không biết trái tim của anh đã chết thật hay chỉ là tạm thời mà thôi. Trên thế giới nay vốn không có thứ gọi là tình đầu cũng là tình cuối; đời người có rất nhiều giai đoạn để cho người ta lấy được rất nhiều kinh nghiệm; quan niệm và tư tưởng con người cũng dần thay đổi. Cố Diệc Thần anh cũng không phải là người quá si tình.
Hiện nay không thể nào yêu nữa, chỉ muốn phấn đấu hết mình cho quân đội mà thôi
Chuyện tình cảm trai gái cần gì nữa rối rắm.
Yêu, rất dễ dàng, nhìn đối phương nở ra một nụ cười, một ánh mắt, cong khóe môi tạo động tác dí dỏm, hoặc hôn một cái cũng có thể gọi là yêu. Khi yêu có thể nói trăm năm bên nhau nhưng khi chung đụng rồi mới biết đó có thể không phải là tình yêu.....
Những năm này, những thứ yêu kia, một mực tiêu xài tất cả trên người cô, làm nó từ từ hao mòn.
Nếu như có oán, Cố Diệc Thần cần phải oán hận chính mình, không nên lần lượt tiếp nhận và cho cả anh rồi Lăng Bắc Sam cơ hội, biết rất rõ trong lòng cô chỉ có Lục Khải Chính.
Lăng Bắc Sam không biết nên nói gì, một câu nói của anh, tuyên bố cái chết của cô. Nếu như bây giờ, nói thật cho anh biết là cô yêu anh. Anh cũng sẽ không tiếp nhận cô, huống chi, cô cũng tự ti xấu hổ khi phải nói ra. Có lẽ đã kết thúc thật rồi.
"Những lỗi lầm mà em phạm phải đều do em quá lý trí. Lỗi lầm lớn nhất của em chính là ích kỷ, còn quá tham muốn giữ lấy, không nên ích kỷ hưởng thụ sự chăm sóc yêu thương của người khác, còn đuổi theo Lục Khải Chính, đến lúc anh tuyệt giao với em, xem em như người xa lại... em lại muốn cho anh cơ hội” Lăng Bắc Sam nói, có lẽ khi đó cô có cảm giác rất khác với Cố Diệc Thần, nhưng cô kiêu ngạo vẫn không muốn thừa nhận, trời xui khiến để cho cô tự mình đi theo đuổi Lục Khải Chính, không chịu nhìn thẳng vào trái tim của Cố Diệc Thần.
Nếu như không thích anh, làm gì còn để cho anh ngày ngày đi theo mình, đến khi tỉnh ngộ thì mới biết tất cả đã quá chậm.
Đây cũng là điều làm cõi lòng Cố Diệc Thần đau nhất, ăn đến muỗng cơm cuối cùng, nhìn cô, cười cười, "Đừng nghĩ nhiều như vậy, biết sai biết sữa là tốt rồi. Chúng ta cũng còn trẻ tuổi, có cơ hội!" .
Nhưng anh đã không còn cho tôi cơ hội rồi!
Cô rất muốn thét lên, lại thôi, " em ăn no rồi” khàn giọng nói xong, vào phòng ngủ, anh đã cho cô cơ hội, cô không cầm lấy.
Cố Diệc Thần nhìn chén cơm phía đối diện cô chưa hề động đến, trái tim kéo kéo, cầm lấy chén cơm của cô, ăn hết phần cơm thừa bên trong. Đây là một thói quen của anh.
Bưng một ly sữa bò ấm áp, đẩy cửa phòng ngủ ra, mở chiếc đèn trên tường lên, phòng ngủ có ánh sáng, anh liền nhìn thấy cô đang co rúc trên giường, giống như ngủ thiếp đi. Cố Diệc Thần đến gần, đặt ly sữa bò ở tủ đầu giường. Lăng Bắc Sam bỗng chốc mở mắt, nhìn anh đứng ở mép giường, trong lòng vô cùng đau nhức, làm cô càng khó chịu chính là ly sữa bò kia.
"Không phải tuyệt vọng rồi sao? Còn đối tốt với em làm gì?” Cô chợt ngồi dậy, nhìn anh quát, một luồng nhiệt từ trong thân thể xông ra, bụng càng thêm đau thắt.
Trong giọng nói kia mang theo oán hận, thống khổ và uất ức. Anh để cho cô trúng độc xong rồi lại rút người ra, quay đi! Quá tàn nhẫn, Cố Diệc Thần anh rất tàn nhẫn!
"Chúng ta không phải kẻ thù, trước mắt vẫn còn là vợ chồng!” Coi như không phải người yêu, vẫn là hai đứa bé lớn lên bên nhau từ nhỏ, ở chung rất lâu rồi, nhìn cô không ăn được cơm, đau bụng kinh, anh không có cách nào bỏ được. Lời của anh để cho cô không cách nào phản bác được, lời này càng làm cô đau lòng hơn, không phải là bởi vì yêu mà đối tốt với cô, tất cả là vì nghĩa vụ!
Cái người không để ý đến mặt mũi, ở trước mặt nhiều bạn học như thế là mua băng vệ sinh giúp cô. Cố Diệc Thần đó đã không còn nữa rồi.
"Uống đi, tự chăm sóc mình đi, mới có thể yêu người khác tốt hơn. Sam Sam nên trưởng thành.” Đây là lời của một người bạn bè muốn nói với cô, hy vọng sau này cô đừng có tính con nít nữa; đừng đối xử mạnh mẽ với người khác quá, phải biết thay đổi mình....
"Cám ơn.” Tiếp nhận sự thật này, cô lạnh nhạt nói, bưng một ly sữa bò, nâng niu trong tay. Cố Diệc Thần ra khỏi phòng ngủ, chỉ chốc lát sau lại trở vào, trong tay nhiều túi chườm nóng, tìm khăn lông trùm lên, tránh cho phỏng da, nhét vào trong chăn mền, đặt ở trên bụng cô.
Cô không biết làm sao anh lại biết là cô đến nghỉ lễ, hành động này làm cho cô rất kinh ngạc, cũng cảm thấy lòng thật chua xót.
Nhìn cốc sữa bị cô uống hơn phân nửa, Cố Diệc Thần thở phào một cái, chia tay hòa bình như thế cũng rất tốt. Ngồi ở đầu giường, nhìn người mình yêu mấy chục năm, cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày buông tay thật sự. Đã từng xem tình yêu dành cho cô như một bản năng
Hiện tại phát hiện, hình như nó cũng giống như một phong tục tập quán.
"Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai giao thừa, đi về nhà cũ, sẽ nói chuyện với mọi người luôn.” Cố Diệc Thần nhận lấy cái ly trong tay cô, trầm giọng nói. Lăng Bắc Sam gật đầu một cái, anh rời đi.
Trượt người, cô ôm túi chườm nóng vào trong ngực, lạnh không phải là bụng của cô, mà là trái tim cô. Cái túi chườm nóng ấm áp này rất giống thân thể của Cố Diệc Thần, cô ôm thật chặt, lặng lẽ rơi nước mắt. Thật sự là sau khi mất đi, mới hiểu được anh tốt như thế nào.
*** Về nhà ăn cơm
Cố Diệc Thần ngủ ở phòng khách cả đêm, ngày thứ hai sau khi rời giường, không thấy bóng dáng Lăng Bắc Sam, có chút lo lắng, còn là gọi điện thoại cho cô, sau khi điện thoại tiếp thông mới biết, cô đi tòa án rồi, hôm nay là ngày xét xử cuối cùng vụ án của Âu Dương Trạch.
Ở tòa án, nghe bồi thẩm đoàn đọc những tội danh Âu Dương Trạch phạm phải, cô mới ý thức được người đàn ông này hèn hạ và nguy hiểm đến cỡ nào. Anh là một cao thủ tình trường, lừa gạt rất nhiều phụ nữ, đã dùng thủ đoạn những tấm ảnh khiêu dâm để uy hiếp đối phương rất nhiều lần....
Cũng may, cặn bã này đã bị trừng phạt!
Sau khi cô kể hết tội ra, ở cửa tòa án gặp được Cố Diệc Thần, anh mặc một bộ đồ màu đen đứng đó giống như đợi cô đã lâu rồi.
Cố Diệc Thần đi tới cạnh bàn ăn, nhìn các món ăn ở trên bàn, trứng sốt cà chua, thịt Mộc Tu, đậu côve xào, súp trứng tảo tía.... Cố Diệc Thần có chút không tin được, nhưng ngửi mùi vị này và nhìn màu sắc của món ăn, lại không giống như là khách sạn .
"Ăn chút đi.” Lăng Bắc Sam nhỏ giọng mà nói ra, lại đi tới phòng bếp, vẻ mặt lúng túng, không có thói quen dùng thái độ này để đối đãi với anh, buổi chiều đau lòng một lát, suy nghĩ một chút, đã có thể tiếp nhận chuyện ly hôn, cô như vậy, thật không xứng với Cố Diệc Thần.
Không nghĩ đến chuyện cần phải cố gắng cứu vãn tình cảm của hai người, chỉ thấy giống như vừa vặn mà thôi. Một gia đình bình thường, một cô vợ bình thường, cho anh làm bữa cơm, làm những món ăn này qua ngày cho đỡ nhàm chán.
Mở nồi cơm điện ra, nhìn món cơm quen thuộc, cô âm thầm mừng rỡ, động tác vụng về xới chén cơm, Cố Diệc Thần đứng ở cửa phòng bếp, nhìn dáng vẻ bới cơm của cô, hình ảnh rất ấm áp, cũng rất không chân thật, chưa từng tưởng tượng dáng vẻ bới cơm của Lăng Bắc Sam.
Anh tiến lên, bưng hai chén cơm cô đã bới xong lên, trong lòng Lăng Bắc Sam nắm thật chặt, đóng nắp nồi cơm điện lại theo anh đi ra ngoài. Hai người ngồi xuống, bàn ăn nhỏ nhắn ấm áp, trên đỉnh đầu còn có một cái đèn lớn.
Hình ảnh ấm áp như thế làm lòng Lăng Bắc Sam có một dòng nhiệt nóng, khó nói lên lời, cũng không ưỡn ẹo được nữa.
Cố Diệc Thần bưng cơm lên, ăn một miếng, không giống như khi nhìn, ăn rất ngon miệng, gắp khối thịt Mộc Tu, muối để hơi nhiều, có chút mặn, chỉ là vẻ mặt anh không hề thay đổi, nhai xong rồi nuốt xuống. Không khó nuốt lắm, đối với cái đại tiểu thư không đụng tới mười đầu ngón tay mà nói như thế này đã rất tốt rồi.
Lăng Bắc Sam nhìn anh chưa nói khó ăn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng gặp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, "Mặn quá” vừa mới cho vào miệng, vội vàng nhã vào thùng rác. Mặn như thế làm sao mà anh ăn được?
Trong lòng không ngừng tự trách, cũng cảm thấy mình rất vô dụng, món ăn này đã học hai tuần lễ rồi mà vẫn không thành công, cô đưa tay muốn bưng dĩa thịt nướng đi, lại bị Cố Diệc Thần ngăn cản, "Rất ngon mà, khẩu vị tôi hơi mặn.” Anh nghiêm túc nói, nở một nụ cười với cô.
"Mặn như thế!” Lăng Bắc Sam trầm giọng nói.
"Sao lại học nấu ăn thế, không phải rất ghét khói dầu sao” Cố Diệc Thần nhấp một hớp canh nhạt, quên để muối cùng Gà nấu với súp với tảo biển, nhàn nhạt hỏi. Không hy vọng cô ép mình làm chuyện không thích, như vậy, cô cũng thì không phải là Lăng Bắc Sam nữa rồi.
Những ngày này, anh nghĩ thông rất nhiều việc. Những năm qua người sai không phải là cô mà là anh.
"Nhàm chán nên học!” Cô trả lời, nhấp một hớp canh, cái mùi nước canh nhạt như nước lạnh chỉ thêm một tầng dầu để cho cô thiếu chút nữa lại phun. Cố Diệc Thần cười cười, đứng dậy đi vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau, cầm thìa ra ngoài, bên trong có vô số muối và vị gà, rót vào nồi canh, cầm cái muỗng khuấy đều, rồi vớt tầng ván dầu trên mặt, sau đó bới cho cô một chén nữa.
Mùi vị khác nhau hoàn toàn, xinh đẹp lại ngon miệng, Lăng Bắc Sam có chút xấu hổ nhìn anh."Không muốn làm chớ miễn cưỡng. Một người chỉ cần bản chất không hư, khuyết điểm lớn như thế nào rồi cũng sẽ được tha thứ. Nhưng mà bây giờ, người kia không phải là của tôi rồi.” Anh vừa ăn cơm, vừa nói, lò xo cũng có lúc mệt mỏi không thể nào bắn ra được
"Bản chất của cô không hư, lúc bảy tuổi chưa hiểu việc đời, chúng ta nhóm người một chút cũng đã sợ gà sợ chó rồi? Thế mà cô có thể nói thẳng thắn như thế, nói rõ cô biết điểm sai, tôi không oán giận cô.” Cố Diệc Thần nói tiếp, không oán giận cô, cũng không tức giận.
Có rất nhiều việc là anh đơn phương, gieo gió gặp bão, cô cũng có suy nghĩ tự do của cô.
Lời nói của Cố Diệc Thần khiến cõi lòng của Lăng Bắc Sam càng chua xót hơn, dù là anh đánh cô, mắng cô không ngừng nhưng đó biểu thị là anh còn quan tâm đến cô. Hiện tại thì anh chẳng nói cái gì cả, mặc dù khuyên cô đừng nên mang cảm giác tội lỗi, nhưng cũng có nghĩa là anh không cần cô.
Lòng chua xót nhìn thẳng về phía anh, cặp mắt đã khóc ánh lên vài giọt nước mắt sưng đỏ, nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Cố Diệc Thần một chút, cô hiểu, anh chết tâm.
"Anh sẽ ở cùng với Ôn Uyển sao?” lầm bầm mở miệng hỏi.
Cố Diệc Thần nhàn nhạt lắc đầu, "Cô cho rằng tôi dùng tình yêu để báo đáp ân tình sao? Ý nghĩ như vậy rất ngây thơ, vô luận lúc nào tôi đều có thể hiểu được tôi yêu cô, và đó là tình yêu chân thật.” Anh nói thẳng, nói là anh yêu cô.
Lăng Bắc Sam không biết là nên cảm thấy may mắn, hay cảm thấy đau lòng. Anh có yêu cô, yêu một cách chân thật, nhưng đó chỉ là quá khứ mà thôi.
Cố Diệc Thần gắp trứng sốt cà chua, ngọt ngán người, nhưng vẫn nhắm mắt ăn hết.
"Là bởi vì em gạt anh chuyện của Âu Dương Trạch sao? Hay bởi vì chuyện của Ôn Uyển nên anh mới buông tay em?” Cô muốn biết cái chết của mình nên chịu đựng lòng chua xót lên tiếng hỏi.
"Không chỉ là một chuyện, mà do rất nhiều chuyện tạo nên, sinh ra chất lượng cải biến. Coi như bây giờ cô có nói yêu tôi thì tôi cũng không còn cách nào để yêu cô nữa. Đi với tôi, cô không phải rất vui vẻ, nên thôi chúng ta buông tay nhau, sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người.” Cố Diệc Thần tỉnh táo nói.
Anh không biết trái tim của anh đã chết thật hay chỉ là tạm thời mà thôi. Trên thế giới nay vốn không có thứ gọi là tình đầu cũng là tình cuối; đời người có rất nhiều giai đoạn để cho người ta lấy được rất nhiều kinh nghiệm; quan niệm và tư tưởng con người cũng dần thay đổi. Cố Diệc Thần anh cũng không phải là người quá si tình.
Hiện nay không thể nào yêu nữa, chỉ muốn phấn đấu hết mình cho quân đội mà thôi
Chuyện tình cảm trai gái cần gì nữa rối rắm.
Yêu, rất dễ dàng, nhìn đối phương nở ra một nụ cười, một ánh mắt, cong khóe môi tạo động tác dí dỏm, hoặc hôn một cái cũng có thể gọi là yêu. Khi yêu có thể nói trăm năm bên nhau nhưng khi chung đụng rồi mới biết đó có thể không phải là tình yêu.....
Những năm này, những thứ yêu kia, một mực tiêu xài tất cả trên người cô, làm nó từ từ hao mòn.
Nếu như có oán, Cố Diệc Thần cần phải oán hận chính mình, không nên lần lượt tiếp nhận và cho cả anh rồi Lăng Bắc Sam cơ hội, biết rất rõ trong lòng cô chỉ có Lục Khải Chính.
Lăng Bắc Sam không biết nên nói gì, một câu nói của anh, tuyên bố cái chết của cô. Nếu như bây giờ, nói thật cho anh biết là cô yêu anh. Anh cũng sẽ không tiếp nhận cô, huống chi, cô cũng tự ti xấu hổ khi phải nói ra. Có lẽ đã kết thúc thật rồi.
"Những lỗi lầm mà em phạm phải đều do em quá lý trí. Lỗi lầm lớn nhất của em chính là ích kỷ, còn quá tham muốn giữ lấy, không nên ích kỷ hưởng thụ sự chăm sóc yêu thương của người khác, còn đuổi theo Lục Khải Chính, đến lúc anh tuyệt giao với em, xem em như người xa lại... em lại muốn cho anh cơ hội” Lăng Bắc Sam nói, có lẽ khi đó cô có cảm giác rất khác với Cố Diệc Thần, nhưng cô kiêu ngạo vẫn không muốn thừa nhận, trời xui khiến để cho cô tự mình đi theo đuổi Lục Khải Chính, không chịu nhìn thẳng vào trái tim của Cố Diệc Thần.
Nếu như không thích anh, làm gì còn để cho anh ngày ngày đi theo mình, đến khi tỉnh ngộ thì mới biết tất cả đã quá chậm.
Đây cũng là điều làm cõi lòng Cố Diệc Thần đau nhất, ăn đến muỗng cơm cuối cùng, nhìn cô, cười cười, "Đừng nghĩ nhiều như vậy, biết sai biết sữa là tốt rồi. Chúng ta cũng còn trẻ tuổi, có cơ hội!" .
Nhưng anh đã không còn cho tôi cơ hội rồi!
Cô rất muốn thét lên, lại thôi, " em ăn no rồi” khàn giọng nói xong, vào phòng ngủ, anh đã cho cô cơ hội, cô không cầm lấy.
Cố Diệc Thần nhìn chén cơm phía đối diện cô chưa hề động đến, trái tim kéo kéo, cầm lấy chén cơm của cô, ăn hết phần cơm thừa bên trong. Đây là một thói quen của anh.
Bưng một ly sữa bò ấm áp, đẩy cửa phòng ngủ ra, mở chiếc đèn trên tường lên, phòng ngủ có ánh sáng, anh liền nhìn thấy cô đang co rúc trên giường, giống như ngủ thiếp đi. Cố Diệc Thần đến gần, đặt ly sữa bò ở tủ đầu giường. Lăng Bắc Sam bỗng chốc mở mắt, nhìn anh đứng ở mép giường, trong lòng vô cùng đau nhức, làm cô càng khó chịu chính là ly sữa bò kia.
"Không phải tuyệt vọng rồi sao? Còn đối tốt với em làm gì?” Cô chợt ngồi dậy, nhìn anh quát, một luồng nhiệt từ trong thân thể xông ra, bụng càng thêm đau thắt.
Trong giọng nói kia mang theo oán hận, thống khổ và uất ức. Anh để cho cô trúng độc xong rồi lại rút người ra, quay đi! Quá tàn nhẫn, Cố Diệc Thần anh rất tàn nhẫn!
"Chúng ta không phải kẻ thù, trước mắt vẫn còn là vợ chồng!” Coi như không phải người yêu, vẫn là hai đứa bé lớn lên bên nhau từ nhỏ, ở chung rất lâu rồi, nhìn cô không ăn được cơm, đau bụng kinh, anh không có cách nào bỏ được. Lời của anh để cho cô không cách nào phản bác được, lời này càng làm cô đau lòng hơn, không phải là bởi vì yêu mà đối tốt với cô, tất cả là vì nghĩa vụ!
Cái người không để ý đến mặt mũi, ở trước mặt nhiều bạn học như thế là mua băng vệ sinh giúp cô. Cố Diệc Thần đó đã không còn nữa rồi.
"Uống đi, tự chăm sóc mình đi, mới có thể yêu người khác tốt hơn. Sam Sam nên trưởng thành.” Đây là lời của một người bạn bè muốn nói với cô, hy vọng sau này cô đừng có tính con nít nữa; đừng đối xử mạnh mẽ với người khác quá, phải biết thay đổi mình....
"Cám ơn.” Tiếp nhận sự thật này, cô lạnh nhạt nói, bưng một ly sữa bò, nâng niu trong tay. Cố Diệc Thần ra khỏi phòng ngủ, chỉ chốc lát sau lại trở vào, trong tay nhiều túi chườm nóng, tìm khăn lông trùm lên, tránh cho phỏng da, nhét vào trong chăn mền, đặt ở trên bụng cô.
Cô không biết làm sao anh lại biết là cô đến nghỉ lễ, hành động này làm cho cô rất kinh ngạc, cũng cảm thấy lòng thật chua xót.
Nhìn cốc sữa bị cô uống hơn phân nửa, Cố Diệc Thần thở phào một cái, chia tay hòa bình như thế cũng rất tốt. Ngồi ở đầu giường, nhìn người mình yêu mấy chục năm, cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày buông tay thật sự. Đã từng xem tình yêu dành cho cô như một bản năng
Hiện tại phát hiện, hình như nó cũng giống như một phong tục tập quán.
"Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai giao thừa, đi về nhà cũ, sẽ nói chuyện với mọi người luôn.” Cố Diệc Thần nhận lấy cái ly trong tay cô, trầm giọng nói. Lăng Bắc Sam gật đầu một cái, anh rời đi.
Trượt người, cô ôm túi chườm nóng vào trong ngực, lạnh không phải là bụng của cô, mà là trái tim cô. Cái túi chườm nóng ấm áp này rất giống thân thể của Cố Diệc Thần, cô ôm thật chặt, lặng lẽ rơi nước mắt. Thật sự là sau khi mất đi, mới hiểu được anh tốt như thế nào.
*** Về nhà ăn cơm
Cố Diệc Thần ngủ ở phòng khách cả đêm, ngày thứ hai sau khi rời giường, không thấy bóng dáng Lăng Bắc Sam, có chút lo lắng, còn là gọi điện thoại cho cô, sau khi điện thoại tiếp thông mới biết, cô đi tòa án rồi, hôm nay là ngày xét xử cuối cùng vụ án của Âu Dương Trạch.
Ở tòa án, nghe bồi thẩm đoàn đọc những tội danh Âu Dương Trạch phạm phải, cô mới ý thức được người đàn ông này hèn hạ và nguy hiểm đến cỡ nào. Anh là một cao thủ tình trường, lừa gạt rất nhiều phụ nữ, đã dùng thủ đoạn những tấm ảnh khiêu dâm để uy hiếp đối phương rất nhiều lần....
Cũng may, cặn bã này đã bị trừng phạt!
Sau khi cô kể hết tội ra, ở cửa tòa án gặp được Cố Diệc Thần, anh mặc một bộ đồ màu đen đứng đó giống như đợi cô đã lâu rồi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cố Diệc Thần đi tới cạnh bàn ăn, nhìn các món ăn ở trên bàn, trứng sốt cà chua, thịt Mộc Tu, đậu côve xào, súp trứng tảo tía.... Cố Diệc Thần có chút không tin được, nhưng ngửi mùi vị này và nhìn màu sắc của món ăn, lại không giống như là khách sạn .
"Ăn chút đi.” Lăng Bắc Sam nhỏ giọng mà nói ra, lại đi tới phòng bếp, vẻ mặt lúng túng, không có thói quen dùng thái độ này để đối đãi với anh, buổi chiều đau lòng một lát, suy nghĩ một chút, đã có thể tiếp nhận chuyện ly hôn, cô như vậy, thật không xứng với Cố Diệc Thần.
Không nghĩ đến chuyện cần phải cố gắng cứu vãn tình cảm của hai người, chỉ thấy giống như vừa vặn mà thôi. Một gia đình bình thường, một cô vợ bình thường, cho anh làm bữa cơm, làm những món ăn này qua ngày cho đỡ nhàm chán.
Mở nồi cơm điện ra, nhìn món cơm quen thuộc, cô âm thầm mừng rỡ, động tác vụng về xới chén cơm, Cố Diệc Thần đứng ở cửa phòng bếp, nhìn dáng vẻ bới cơm của cô, hình ảnh rất ấm áp, cũng rất không chân thật, chưa từng tưởng tượng dáng vẻ bới cơm của Lăng Bắc Sam.
Anh tiến lên, bưng hai chén cơm cô đã bới xong lên, trong lòng Lăng Bắc Sam nắm thật chặt, đóng nắp nồi cơm điện lại theo anh đi ra ngoài. Hai người ngồi xuống, bàn ăn nhỏ nhắn ấm áp, trên đỉnh đầu còn có một cái đèn lớn.
Hình ảnh ấm áp như thế làm lòng Lăng Bắc Sam có một dòng nhiệt nóng, khó nói lên lời, cũng không ưỡn ẹo được nữa.
Cố Diệc Thần bưng cơm lên, ăn một miếng, không giống như khi nhìn, ăn rất ngon miệng, gắp khối thịt Mộc Tu, muối để hơi nhiều, có chút mặn, chỉ là vẻ mặt anh không hề thay đổi, nhai xong rồi nuốt xuống. Không khó nuốt lắm, đối với cái đại tiểu thư không đụng tới mười đầu ngón tay mà nói như thế này đã rất tốt rồi.
Lăng Bắc Sam nhìn anh chưa nói khó ăn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng gặp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, "Mặn quá” vừa mới cho vào miệng, vội vàng nhã vào thùng rác. Mặn như thế làm sao mà anh ăn được?
Trong lòng không ngừng tự trách, cũng cảm thấy mình rất vô dụng, món ăn này đã học hai tuần lễ rồi mà vẫn không thành công, cô đưa tay muốn bưng dĩa thịt nướng đi, lại bị Cố Diệc Thần ngăn cản, "Rất ngon mà, khẩu vị tôi hơi mặn.” Anh nghiêm túc nói, nở một nụ cười với cô.
"Mặn như thế!” Lăng Bắc Sam trầm giọng nói.
"Sao lại học nấu ăn thế, không phải rất ghét khói dầu sao” Cố Diệc Thần nhấp một hớp canh nhạt, quên để muối cùng Gà nấu với súp với tảo biển, nhàn nhạt hỏi. Không hy vọng cô ép mình làm chuyện không thích, như vậy, cô cũng thì không phải là Lăng Bắc Sam nữa rồi.
Những ngày này, anh nghĩ thông rất nhiều việc. Những năm qua người sai không phải là cô mà là anh.
"Nhàm chán nên học!” Cô trả lời, nhấp một hớp canh, cái mùi nước canh nhạt như nước lạnh chỉ thêm một tầng dầu để cho cô thiếu chút nữa lại phun. Cố Diệc Thần cười cười, đứng dậy đi vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau, cầm thìa ra ngoài, bên trong có vô số muối và vị gà, rót vào nồi canh, cầm cái muỗng khuấy đều, rồi vớt tầng ván dầu trên mặt, sau đó bới cho cô một chén nữa.
Mùi vị khác nhau hoàn toàn, xinh đẹp lại ngon miệng, Lăng Bắc Sam có chút xấu hổ nhìn anh.
"Không muốn làm chớ miễn cưỡng. Một người chỉ cần bản chất không hư, khuyết điểm lớn như thế nào rồi cũng sẽ được tha thứ. Nhưng mà bây giờ, người kia không phải là của tôi rồi.” Anh vừa ăn cơm, vừa nói, lò xo cũng có lúc mệt mỏi không thể nào bắn ra được
"Bản chất của cô không hư, lúc bảy tuổi chưa hiểu việc đời, chúng ta nhóm người một chút cũng đã sợ gà sợ chó rồi? Thế mà cô có thể nói thẳng thắn như thế, nói rõ cô biết điểm sai, tôi không oán giận cô.” Cố Diệc Thần nói tiếp, không oán giận cô, cũng không tức giận.
Có rất nhiều việc là anh đơn phương, gieo gió gặp bão, cô cũng có suy nghĩ tự do của cô.
Lời nói của Cố Diệc Thần khiến cõi lòng của Lăng Bắc Sam càng chua xót hơn, dù là anh đánh cô, mắng cô không ngừng nhưng đó biểu thị là anh còn quan tâm đến cô. Hiện tại thì anh chẳng nói cái gì cả, mặc dù khuyên cô đừng nên mang cảm giác tội lỗi, nhưng cũng có nghĩa là anh không cần cô.
Lòng chua xót nhìn thẳng về phía anh, cặp mắt đã khóc ánh lên vài giọt nước mắt sưng đỏ, nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Cố Diệc Thần một chút, cô hiểu, anh chết tâm.
"Anh sẽ ở cùng với Ôn Uyển sao?” lầm bầm mở miệng hỏi.
Cố Diệc Thần nhàn nhạt lắc đầu, "Cô cho rằng tôi dùng tình yêu để báo đáp ân tình sao? Ý nghĩ như vậy rất ngây thơ, vô luận lúc nào tôi đều có thể hiểu được tôi yêu cô, và đó là tình yêu chân thật.” Anh nói thẳng, nói là anh yêu cô.
Lăng Bắc Sam không biết là nên cảm thấy may mắn, hay cảm thấy đau lòng. Anh có yêu cô, yêu một cách chân thật, nhưng đó chỉ là quá khứ mà thôi.
Cố Diệc Thần gắp trứng sốt cà chua, ngọt ngán người, nhưng vẫn nhắm mắt ăn hết.
"Là bởi vì em gạt anh chuyện của Âu Dương Trạch sao? Hay bởi vì chuyện của Ôn Uyển nên anh mới buông tay em?” Cô muốn biết cái chết của mình nên chịu đựng lòng chua xót lên tiếng hỏi.
"Không chỉ là một chuyện, mà do rất nhiều chuyện tạo nên, sinh ra chất lượng cải biến. Coi như bây giờ cô có nói yêu tôi thì tôi cũng không còn cách nào để yêu cô nữa. Đi với tôi, cô không phải rất vui vẻ, nên thôi chúng ta buông tay nhau, sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người.” Cố Diệc Thần tỉnh táo nói.
Anh không biết trái tim của anh đã chết thật hay chỉ là tạm thời mà thôi. Trên thế giới nay vốn không có thứ gọi là tình đầu cũng là tình cuối; đời người có rất nhiều giai đoạn để cho người ta lấy được rất nhiều kinh nghiệm; quan niệm và tư tưởng con người cũng dần thay đổi. Cố Diệc Thần anh cũng không phải là người quá si tình.
Hiện nay không thể nào yêu nữa, chỉ muốn phấn đấu hết mình cho quân đội mà thôi
Chuyện tình cảm trai gái cần gì nữa rối rắm.
Yêu, rất dễ dàng, nhìn đối phương nở ra một nụ cười, một ánh mắt, cong khóe môi tạo động tác dí dỏm, hoặc hôn một cái cũng có thể gọi là yêu. Khi yêu có thể nói trăm năm bên nhau nhưng khi chung đụng rồi mới biết đó có thể không phải là tình yêu.....
Những năm này, những thứ yêu kia, một mực tiêu xài tất cả trên người cô, làm nó từ từ hao mòn.
Nếu như có oán, Cố Diệc Thần cần phải oán hận chính mình, không nên lần lượt tiếp nhận và cho cả anh rồi Lăng Bắc Sam cơ hội, biết rất rõ trong lòng cô chỉ có Lục Khải Chính.
Lăng Bắc Sam không biết nên nói gì, một câu nói của anh, tuyên bố cái chết của cô. Nếu như bây giờ, nói thật cho anh biết là cô yêu anh. Anh cũng sẽ không tiếp nhận cô, huống chi, cô cũng tự ti xấu hổ khi phải nói ra. Có lẽ đã kết thúc thật rồi.
"Những lỗi lầm mà em phạm phải đều do em quá lý trí. Lỗi lầm lớn nhất của em chính là ích kỷ, còn quá tham muốn giữ lấy, không nên ích kỷ hưởng thụ sự chăm sóc yêu thương của người khác, còn đuổi theo Lục Khải Chính, đến lúc anh tuyệt giao với em, xem em như người xa lại... em lại muốn cho anh cơ hội” Lăng Bắc Sam nói, có lẽ khi đó cô có cảm giác rất khác với Cố Diệc Thần, nhưng cô kiêu ngạo vẫn không muốn thừa nhận, trời xui khiến để cho cô tự mình đi theo đuổi Lục Khải Chính, không chịu nhìn thẳng vào trái tim của Cố Diệc Thần.
Nếu như không thích anh, làm gì còn để cho anh ngày ngày đi theo mình, đến khi tỉnh ngộ thì mới biết tất cả đã quá chậm.
Đây cũng là điều làm cõi lòng Cố Diệc Thần đau nhất, ăn đến muỗng cơm cuối cùng, nhìn cô, cười cười, "Đừng nghĩ nhiều như vậy, biết sai biết sữa là tốt rồi. Chúng ta cũng còn trẻ tuổi, có cơ hội!" .
Nhưng anh đã không còn cho tôi cơ hội rồi!
Cô rất muốn thét lên, lại thôi, " em ăn no rồi” khàn giọng nói xong, vào phòng ngủ, anh đã cho cô cơ hội, cô không cầm lấy.
Cố Diệc Thần nhìn chén cơm phía đối diện cô chưa hề động đến, trái tim kéo kéo, cầm lấy chén cơm của cô, ăn hết phần cơm thừa bên trong. Đây là một thói quen của anh.
Bưng một ly sữa bò ấm áp, đẩy cửa phòng ngủ ra, mở chiếc đèn trên tường lên, phòng ngủ có ánh sáng, anh liền nhìn thấy cô đang co rúc trên giường, giống như ngủ thiếp đi. Cố Diệc Thần đến gần, đặt ly sữa bò ở tủ đầu giường. Lăng Bắc Sam bỗng chốc mở mắt, nhìn anh đứng ở mép giường, trong lòng vô cùng đau nhức, làm cô càng khó chịu chính là ly sữa bò kia.
"Không phải tuyệt vọng rồi sao? Còn đối tốt với em làm gì?” Cô chợt ngồi dậy, nhìn anh quát, một luồng nhiệt từ trong thân thể xông ra, bụng càng thêm đau thắt.
Trong giọng nói kia mang theo oán hận, thống khổ và uất ức. Anh để cho cô trúng độc xong rồi lại rút người ra, quay đi! Quá tàn nhẫn, Cố Diệc Thần anh rất tàn nhẫn!
"Chúng ta không phải kẻ thù, trước mắt vẫn còn là vợ chồng!” Coi như không phải người yêu, vẫn là hai đứa bé lớn lên bên nhau từ nhỏ, ở chung rất lâu rồi, nhìn cô không ăn được cơm, đau bụng kinh, anh không có cách nào bỏ được. Lời của anh để cho cô không cách nào phản bác được, lời này càng làm cô đau lòng hơn, không phải là bởi vì yêu mà đối tốt với cô, tất cả là vì nghĩa vụ!
Cái người không để ý đến mặt mũi, ở trước mặt nhiều bạn học như thế là mua băng vệ sinh giúp cô. Cố Diệc Thần đó đã không còn nữa rồi.
"Uống đi, tự chăm sóc mình đi, mới có thể yêu người khác tốt hơn. Sam Sam nên trưởng thành.” Đây là lời của một người bạn bè muốn nói với cô, hy vọng sau này cô đừng có tính con nít nữa; đừng đối xử mạnh mẽ với người khác quá, phải biết thay đổi mình....
"Cám ơn.” Tiếp nhận sự thật này, cô lạnh nhạt nói, bưng một ly sữa bò, nâng niu trong tay. Cố Diệc Thần ra khỏi phòng ngủ, chỉ chốc lát sau lại trở vào, trong tay nhiều túi chườm nóng, tìm khăn lông trùm lên, tránh cho phỏng da, nhét vào trong chăn mền, đặt ở trên bụng cô.
Cô không biết làm sao anh lại biết là cô đến nghỉ lễ, hành động này làm cho cô rất kinh ngạc, cũng cảm thấy lòng thật chua xót.
Nhìn cốc sữa bị cô uống hơn phân nửa, Cố Diệc Thần thở phào một cái, chia tay hòa bình như thế cũng rất tốt. Ngồi ở đầu giường, nhìn người mình yêu mấy chục năm, cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày buông tay thật sự. Đã từng xem tình yêu dành cho cô như một bản năng
Hiện tại phát hiện, hình như nó cũng giống như một phong tục tập quán.
"Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai giao thừa, đi về nhà cũ, sẽ nói chuyện với mọi người luôn.” Cố Diệc Thần nhận lấy cái ly trong tay cô, trầm giọng nói. Lăng Bắc Sam gật đầu một cái, anh rời đi.
Trượt người, cô ôm túi chườm nóng vào trong ngực, lạnh không phải là bụng của cô, mà là trái tim cô. Cái túi chườm nóng ấm áp này rất giống thân thể của Cố Diệc Thần, cô ôm thật chặt, lặng lẽ rơi nước mắt. Thật sự là sau khi mất đi, mới hiểu được anh tốt như thế nào.
*** Về nhà ăn cơm
Cố Diệc Thần ngủ ở phòng khách cả đêm, ngày thứ hai sau khi rời giường, không thấy bóng dáng Lăng Bắc Sam, có chút lo lắng, còn là gọi điện thoại cho cô, sau khi điện thoại tiếp thông mới biết, cô đi tòa án rồi, hôm nay là ngày xét xử cuối cùng vụ án của Âu Dương Trạch.
Ở tòa án, nghe bồi thẩm đoàn đọc những tội danh Âu Dương Trạch phạm phải, cô mới ý thức được người đàn ông này hèn hạ và nguy hiểm đến cỡ nào. Anh là một cao thủ tình trường, lừa gạt rất nhiều phụ nữ, đã dùng thủ đoạn những tấm ảnh khiêu dâm để uy hiếp đối phương rất nhiều lần....
Cũng may, cặn bã này đã bị trừng phạt!
Sau khi cô kể hết tội ra, ở cửa tòa án gặp được Cố Diệc Thần, anh mặc một bộ đồ màu đen đứng đó giống như đợi cô đã lâu rồi.