Trong phòng tắm, Lăng Bắc Sam lại làm ầm ĩ một trận, thiếu chút nữa lại lau súng cướp cò, cuối cùng cô lên tiếng cầu xin sự tha thứ của anh, Cố Diệc Thần mới không hành hạ cô. Ra khỏi tắm Cố Diệc Thần nhận được điện thoại của Tôn Đại Phi, nói là tối nay muốn họp mặt, Cố Diệc Thần trưng cầu ý kiến của Lăng Bắc Sam, Lăng Bắc Sam đồng ý.
Hai người thay quần áo xong, lại ra cửa.
Làm hai người cũng không ngờ đến nhất là đến quán tự nhiên gặp Ôn Uyển. Sau đó Tôn Đại Phi đến còn nói là cậu hẹn Ôn Uyển. Cố Diệc Thần thấy ý vị sâu xa trong đôi mắt Tôn Đại Phi, Tôn Đại Phi cho anh một đôi mắt sắc bén sau đó đến gần, "Cậu phải giúp tớ nói vài lời tốt đẹp.... ngàn vạn đừng hủy đi kế hoạch của tớ, nếu không....” Tôn Đại Phi mặc một bộ quần áo màu trắng nhỏ giọng thì thầm bên tai Cố Diệc Thần.
Nhìn Tôn Đại Phi dán gần lỗ tai Cố Diệc Thần như vậy, Lăng Bắc Sam không làm gì, sau khi lên tiếng chào hỏi với Ôn Uyển vài câu, tiến lên kéo Cố Diệc Thần qua, lấy cơ thể mình ngăn giữa Cố Diệc Thần và Tôn Đại Phi, bá đạo trừng mắt với Tôn Đại Phi, "Chị Sam, tham muốn giữ lấy của chị thật quá mạnh....” Tôn Đại Phi trêu ghẹo nói.
Lăng Bắc Sam trừng mắt liếc cậu một cái, "Về sau không cho phép dạy hư A Thần nhà tôi!” Lăng Bắc Sam xông quát lớn, Ôn Uyển tiến lên, mím môi cười.
Sau đó, bốn người cùng nhau vào thang máy.
Cố Diệc Thần không biết lúc nào thì Tôn Đại Phi lại cấu kết với Ôn Uyển. Trước khi bước vào phòng khách sạn, anh kéo Tôn Đại Phi qua một góc, "Anh em, dừng tay, tôi là dùng thủ đoạn quang minh chính đại!” Tôn Đại Phi nghiêm trang nói.
"Cậu thôi nha! Tôn Đại Phi, cái người này định đùa cợt gì nữa?” Cố Diệc Thần nghiêm túc nói với Tôn Đại Phi, người được nhắc đến đương nhiên là Ôn Uyển. Ôn Uyển là cô gái bảo thủ ngoan ngoãn, Tôn Đại Phi là một người con trai đào hoa, nổi tiếng phong lưu, cái Cố Diệc Thần lo lắng là Tôn Đại Phi chỉ vui chơi với người ta mà thôi.
Nể tình khi còn bé Ôn Uyển đã từng cứu mạng anh, anh cũng phải nhắc nhở Tôn Đại Phi, hơn nữa Tôn Đại Phi cũng trưởng thành rồi, tiếp tục lưu luyến trong bụi hoa như vậy cũng không phải là chuyện tốt.
"Cái gì đùa hay thật hả? Ông đây chính là có chút cảm giác!” Tôn Đại Phi nói thẳng.
"Tôn Đại Phi! Cậu đứng đắn một chút cho tớ! Cậu cũng trưởng thành rồi, nghiêm túc tìm một người phụ nữ rồi sống cho qua ngày đi” Cố Diệc Thần tức giận dạy dỗ cậu ta.
"Cái người này sao khẩn trương như thế? Sợ tôi ăn thịt Ôn Uyển sao? Yên tâm đi, anh em có chừng mực!” Tôn Đại Phi lại nhỏ giọng nói, ngay sau đó lôi kéo Cố Diệc Thần đi vào phòng.
"Ừ, anh ấy đúng là người rất thú vị.” Ôn Uyển cười trả lời Lăng Bắc Sam, cô mới vừa khen Tôn Đại Phi hài hước khôi hài ở trước mặt Lăng Bắc Sam. Cố Diệc Thần vào cửa thì thấy Lăng Bắc Sam và Ôn Uyển trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, trong lòng rất vui mừng, ngồi xuống bên cạnh Lăng Bắc Sam.
"Uyển Uyển nói người nào thú vị vậy?” Tôn Đại Phi cũng ngồi xuống bên cạnh Ôn Uyển, không đứng đắn hỏi.
"Trừ cậu ra còn ai?” Nhìn Ôn Uyển đỏ mặt, Lăng Bắc Sam cất giọng nói.
"Ơ, được cô gái xinh đẹp khen như thế thật sự là vô cùng vinh hạnh!” Tôn Đại Phi nói xong, ngửa đầu uống ly trà, Cố Diệc Thần nhìn cậu ta, không phân rõ rốt cuộc Tôn Đại Phi có thật lòng để ý tới Ôn Uyển hay xem cô như các cô gái khác chỉ vui đùa mà thôi.
Có Tôn Đại Phi ở đâu thì nơi đó sẽ không tẻ ngắt, trong phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng cười của Lăng Bắc Sam và Ôn Uyển, Cố Diệc Thần vẫn kiên trì giúp Lăng Bắc Sam gắp thức ăn, săn sóc cô tựa như hai người không hề có mâu thuẫn nào cả. Lăng Bắc Sam không biết anh là thật lòng hay vì ở trước mặt Tôn Đại Phi và Ôn Uyển nên làm thế; anh càng không ngừng gắp thức ăn cho cô, cô càng không ngừng cười với anh, không cảm thấy có cái gì cần xin lỗi.
"Uống ít nước thôi, uống nhiều canh một chút....” Cố Diệc Thần thấy Lăng Bắc Sam lại muốn uống đồ uống, vội vàng ngăn cản.
Lòng của Lăng Bắc Sam nhất thời ấm áp không dứt, kết quả Cố Diệc Thần vì canh của cô, cúi đầu, đỏ mặt uống.
Ôn Uyển nhìn Cố Diệc Thần săn sóc Lăng Bắc Sam như vậy, ở trong lòng cười cười, trực giác của cô quả nhiên không sai, từ lần đầu tiên thấy Cố Diệc Thần đưa mắt nhìn Lăng Bắc Sam, thì đã biết rõ ràng Cố Diệc Thần rất yêu Lăng Bắc Sam. Trong lúc vô tình Tôn Đại Phi thấy Ôn Uyển đang nhìn Cố Diệc Thần, trong lòng rất không có cảm giác, bưng ly rượu lên, mời Ôn Uyển uống
Cơm nước xong, Tôn Đại Phi gọi bọn anh đi karaoke, Cố Diệc Thần cố chấp nói là hơi say, Tôn Đại Phi không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Lăng Bắc Sam lôi kéo Cố Diệc Thần karaoke, Cố Diệc Thần mới đầu không chịu, bị Tôn Đại Phi và Ôn Uyển làm ồn ào, cuối cùng nhắm mắt cầm lên micro, ấy là một ca khúc tình yêu lãng mạn của hai người《Quảng Châu Yêu Thương》.
Lăng Bắc Sam mới đầu còn tưởng rằng Cố Diệc Thần không biết hát, vừa muốn mở cho anh câu đầu, ai ngờ, anh trước hát:
Em đã sớm cự tuyệt anh
Không nên để mặc cho anh theo đuổi
Cho anh khát vọng chuyện xưa
Nén niềm đau không nói nên tên
Tiếng hát chân tình của người đàn ông vang lên, trong giọng hát mang theo tang thương, rất cảm động, Lăng Bắc Sam ngơ ngác nhìn anh, âm thanh của anh rơi xuống, cô mở miệng:
Thời gian sao khó quá khi bể tan tành
24 giờ tình yêu
Là cả đời em khó quên ngày tháng tuyệt đẹp khi nhớ lại
.... .... ....
Tôn Đại Phi và Ôn Uyển nghe hai người hát đối thâm tình, không nhịn được hừ nhẹ, tầm mắt Lăng Bắc Sam vẫn khóa chặt trên mặt của Cố Diệc Thần, anh hát rất cảm động, rất nhập tâm, âm thanh cũng cảm động lòng người, khi hát xong cô cảm giác sớm khóc đến nơi.
"Được rồi....” Khi tiếng nhạc gần kết thúc thì Tôn Đại Phi đứng lên vỗ tay, lớn tiếng nói. Ôn Uyển cũng vỗ tay, khóe mắt lóe lên dòng ánh sáng. Lăng Bắc Sam kích động ôm lấy Cố Diệc Thần, thậm chí còn đặt một nụ hôn lên má của anh, "Còn nói không biết hát nữa, hát hay như thế mà!” Lăng Bắc Sam khàn giọng nói.
"Chị Sam! Anh ấy rất ngại kia, đừng nói chị không biết nhé?” Tôn Đại Phi lên tiếng trêu ghẹo, Cố Diệc Thần trợn mắt nhìn cô, ôm Lăng Bắc Sam đi tới bên sofa ngồi xuống, Lăng Bắc Sam nương nhờ trên người anh không đi xuống, "Đúng vậy, anh ấy đang ngại!” Lăng Bắc Sam cất giọng nói, cầm một chai bia lên rót, Cố Diệc Thần ngăn cản cũng không kịp.
Nhìn Tôn Đại Phi và Ôn Uyển đang hát, Lăng Bắc Sam vùi ở trong ngực Cố Diệc Thần, không nhịn được nâng mặt của anh lên, nặng nề hôn anh. Trong phòng, ánh sáng mờ ảo, cô cũng không sợ bị bọn họ thấy, "Ông xã...."
"Cái gì?” Cố Diệc Thần phát hiện tối nay Lăng Bắc Sam kích động dị thường, hơn nữa còn rất lớn mật, không biết có phải tác dụng của rượu cồn hay không.
"Ông xã.... về nhà có được hay không?” Giờ phút này Lăng Bắc Sam thật muốn về nhà rồi, sau đó cô sẽ liều mạng hôn Cố Diệc Thần, nhớ tới anh mới vừa hát tình ca cho cô nghe, trong lòng cô trở nên kích động.
Lời của cô đối với anh mà nói không thể nghi ngờ mà đang dụ hoặc anh, đưa mắt nhìn hai người vẫn còn đang hát tình ca, Cố Diệc Thần gật đầu một cái, không thèm chào hỏi Tôn Đại Phi lập tức dẫn Lăng Bắc Sam lặng lẽ rời đi. "Ha ha.... chắc chắn được rồi?” Ra khỏi phòng, Lăng Bắc Sam mới lên tiếng hỏi.
"Ai quản bọn họ định làm khỉ gió gì trong đó....” Cố Diệc Thần đồng ý nói, hai người nhanh chóng vào thang máy.
Đi như bay về nhà, Lăng Bắc Sam cũng không kích động, "Trước tiên anh đi tắm đi, em đi xem tài liệu....” Cô lạnh nhạt nói, khiến Cố Diệc Thần có chút buồn bực, đi vào phòng tắm.
Lăng Bắc Sam ở thư phòng xem cuộn phim mới rất lâu mới đến phòng ngủ, chỉ thấy Cố Diệc Thần đã ra ngoài, cô đi vào phòng tắm, vội vàng tắm rửa sạch sẽ, trở lại phòng ngủ phát hiện Cố Diệc Thần đã nằm trên giường. Lăng Bắc Sam mặc áo choàng tắm, xõa tóc dài, đi tới bên giường, chợt nhào tới cơ thể Cố Diệc Thần.
Cô nằm ở trên người anh, anh hơi kinh ngạc nhìn cô, Lăng Bắc Sam cằm bị ngón tay thon dài của mình, dùng ánh mắt câu hồn khóa chặt anh. Bên trên là vẻ mặt buồn bực rối rắm của người đàn ông. Chưa từng quên lúc hát, cái ánh mắt thâm tình kia, cô cảm thấy Cố Diệc Thần đã yêu cô lần nữa rồi, đã tha thứ cho cô, nếu không sẽ không động lòng như vậy trước mặt cô, chỉ là buồn bực vì anh không chịu nói cho cô biết mà thôi.
Cố Diệc Thần nhìn cô. Vai lộ ra chút, rồi còn gương mặt đáng yêu của Lăng Bắc Sam, không biết cô muốn làm gì, thế nhưng ánh mắt câu hồn kia làm cho người anh bốc cháy, "Nhìn em như vậy. Làm gì?” Cố Diệc Thần hỏi.
"Cố Diệc Thần.... A Thần.... Thần Thần....” Tay trái của Lăng Bắc Sam từ từ mơn trớn vào áo ngủ của anh, nhẹ nhàng phủ sờ bắp thịt rắn chắc của anh, mập mờ gọi tên anh, hai chữ "Thần Thần" làm toàn thân anh nổi da gà.
"Hí....” Tự nhiên nắm lấy ‘Đậu Đậu’ của anh, Cố Diệc Thần trợn mắt há mồm, như bị điện giựt. Rõ ràng cô đã trêu chọc được lửa giận của anh!
"Nhìn dáng dấp anh còn không có thỏa mãn em hả!” Cố Diệc Thần đè nén tình dục nói, nói xong muốn lật người đè lên người cô, Lăng Bắc Sam dùng sức ấn chặt lồng ngực của anh, "Đừng nóng vội....” cô cười tà nói, lật người xuống giường, đi tới bên tủ treo quần áo, thấy bên trong có mấy cái cà vạt của anh, vội vàng lôi ra ngoài, rất nhanh sau đó trở lại bên giường, rút ra. Dùng một cái cà vạt trói tay trái của anh, trói chặt một vòng lại một vòng, cột ở thành giường, sau đó lại đi kiếm một cái cà vạt khác.
Cô gái này muốn chơi khẩu bị nặng hay sao? Cố Diệc Thần không có giãy giụa, tùy ý cô. Chuẩn bị.... chỉ thấy cô đem hai mắt cá chân anh trói lại, cả người anh hiện lên hình chữ đại - hình người nằm dang tay chân nằm ở giường. Sau đó, cô gái nhỏ lần nữa gác lên người anh.
"Lần này không động được chứ?” Cô như nữ vương nhìn anh từ trên cao xuống, tà mị cười cười, cúi đầu xuống, đôi tay đi đến mở áo ngủ của anh, đôi tay y hệt như con rắn. Lưỡi bắt đầu đốt lửa trên ngực anh....
Ngọn lửa nhỏ từ từ vọt lên, một đường lan tràn khắp nơi, sau đó đốt thành ngọn lửa rừng rực, chỉ trực thiêu đốt anh....
"A...." Cố Diệc Thần bị trêu chọc. Bị dục hỏa thiêu đốt, trên trán thấm ra giọt mồ hôi, Lăng Bắc Sam hả hê nhìn dục vọng chưa được thỏa mãn của anh, sau đó phần hông ngồi xuống trên người anh, cởi áo ngủ của mình xuống trước mặt anh, thân thể xinh đẹp của cô hiện ra làm cho Cố Diệc Thần bị đâm cho kích thích thiếu chút nữa đã phun máu mũi.
Lăng Bắc Sam kiêu ngạo nhớ vóc người ngạo nghễ rắn chắc của anh, chậm rãi dời xuống, để cho nơi đẫy đà của mình đến gần miệng của anh, khi sắp đến gần thì dừng lại, nhìn hầu kết anh không ngừng run động, trong lòng cô âm thầm hài lòng.
"Ông xã.... có muốn hay không?” Cô quyến rũ, nhỏ giọng nói. Lưỡi vòng qua liếm liếm cánh môi anh. Nhưng khi anh đang muốn phản kích thì cô nhanh chóng tránh thoát, "Nói đi, có muốn hay không?”. Lăng Bắc Sam lại đè ép anh lần nữa.
Cố Diệc Thần hận không được lật người đè lên cô lại, hung hăng trừng phạt, để cho cô bức hỏi!
"Nghĩ....” Anh còn nói gì, hết sức muốn xem cô diêm dúa lẳng lơ nở rộ trên người anh như thế nào.
"Này nói cho em biết, anh có tha thứ cho em hay không? Có muốn quay lại bên cạnh em lần nữa hay không?” Lăng Bắc Sam hài lòng cười cười, sau đó lại hỏi, hỏi xong, cúi đầu, khi anh đang tính toán. Cảm giác hầu kết bị ai đó liếm láp. Cái liếm này càng kích thích anh hơn, càng làm cho anh khó chịu....
Đây đối với Cố Diệc Thần mà nói, không thể nghi ngờ là ép cung nghiêm hình! Toàn thân càng thêm nóng bỏng, như thể sắp nổ tung…..
Trong phòng tắm, Lăng Bắc Sam lại làm ầm ĩ một trận, thiếu chút nữa lại lau súng cướp cò, cuối cùng cô lên tiếng cầu xin sự tha thứ của anh, Cố Diệc Thần mới không hành hạ cô. Ra khỏi tắm Cố Diệc Thần nhận được điện thoại của Tôn Đại Phi, nói là tối nay muốn họp mặt, Cố Diệc Thần trưng cầu ý kiến của Lăng Bắc Sam, Lăng Bắc Sam đồng ý.
Hai người thay quần áo xong, lại ra cửa.
Làm hai người cũng không ngờ đến nhất là đến quán tự nhiên gặp Ôn Uyển. Sau đó Tôn Đại Phi đến còn nói là cậu hẹn Ôn Uyển. Cố Diệc Thần thấy ý vị sâu xa trong đôi mắt Tôn Đại Phi, Tôn Đại Phi cho anh một đôi mắt sắc bén sau đó đến gần, "Cậu phải giúp tớ nói vài lời tốt đẹp.... ngàn vạn đừng hủy đi kế hoạch của tớ, nếu không....” Tôn Đại Phi mặc một bộ quần áo màu trắng nhỏ giọng thì thầm bên tai Cố Diệc Thần.
Nhìn Tôn Đại Phi dán gần lỗ tai Cố Diệc Thần như vậy, Lăng Bắc Sam không làm gì, sau khi lên tiếng chào hỏi với Ôn Uyển vài câu, tiến lên kéo Cố Diệc Thần qua, lấy cơ thể mình ngăn giữa Cố Diệc Thần và Tôn Đại Phi, bá đạo trừng mắt với Tôn Đại Phi, "Chị Sam, tham muốn giữ lấy của chị thật quá mạnh....” Tôn Đại Phi trêu ghẹo nói.
Lăng Bắc Sam trừng mắt liếc cậu một cái, "Về sau không cho phép dạy hư A Thần nhà tôi!” Lăng Bắc Sam xông quát lớn, Ôn Uyển tiến lên, mím môi cười.
Sau đó, bốn người cùng nhau vào thang máy.
Cố Diệc Thần không biết lúc nào thì Tôn Đại Phi lại cấu kết với Ôn Uyển. Trước khi bước vào phòng khách sạn, anh kéo Tôn Đại Phi qua một góc, "Anh em, dừng tay, tôi là dùng thủ đoạn quang minh chính đại!” Tôn Đại Phi nghiêm trang nói.
"Cậu thôi nha! Tôn Đại Phi, cái người này định đùa cợt gì nữa?” Cố Diệc Thần nghiêm túc nói với Tôn Đại Phi, người được nhắc đến đương nhiên là Ôn Uyển. Ôn Uyển là cô gái bảo thủ ngoan ngoãn, Tôn Đại Phi là một người con trai đào hoa, nổi tiếng phong lưu, cái Cố Diệc Thần lo lắng là Tôn Đại Phi chỉ vui chơi với người ta mà thôi.
Nể tình khi còn bé Ôn Uyển đã từng cứu mạng anh, anh cũng phải nhắc nhở Tôn Đại Phi, hơn nữa Tôn Đại Phi cũng trưởng thành rồi, tiếp tục lưu luyến trong bụi hoa như vậy cũng không phải là chuyện tốt.
"Cái gì đùa hay thật hả? Ông đây chính là có chút cảm giác!” Tôn Đại Phi nói thẳng.
"Tôn Đại Phi! Cậu đứng đắn một chút cho tớ! Cậu cũng trưởng thành rồi, nghiêm túc tìm một người phụ nữ rồi sống cho qua ngày đi” Cố Diệc Thần tức giận dạy dỗ cậu ta.
"Cái người này sao khẩn trương như thế? Sợ tôi ăn thịt Ôn Uyển sao? Yên tâm đi, anh em có chừng mực!” Tôn Đại Phi lại nhỏ giọng nói, ngay sau đó lôi kéo Cố Diệc Thần đi vào phòng.
"Ừ, anh ấy đúng là người rất thú vị.” Ôn Uyển cười trả lời Lăng Bắc Sam, cô mới vừa khen Tôn Đại Phi hài hước khôi hài ở trước mặt Lăng Bắc Sam. Cố Diệc Thần vào cửa thì thấy Lăng Bắc Sam và Ôn Uyển trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, trong lòng rất vui mừng, ngồi xuống bên cạnh Lăng Bắc Sam.
"Uyển Uyển nói người nào thú vị vậy?” Tôn Đại Phi cũng ngồi xuống bên cạnh Ôn Uyển, không đứng đắn hỏi.
"Trừ cậu ra còn ai?” Nhìn Ôn Uyển đỏ mặt, Lăng Bắc Sam cất giọng nói.
"Ơ, được cô gái xinh đẹp khen như thế thật sự là vô cùng vinh hạnh!” Tôn Đại Phi nói xong, ngửa đầu uống ly trà, Cố Diệc Thần nhìn cậu ta, không phân rõ rốt cuộc Tôn Đại Phi có thật lòng để ý tới Ôn Uyển hay xem cô như các cô gái khác chỉ vui đùa mà thôi.
Có Tôn Đại Phi ở đâu thì nơi đó sẽ không tẻ ngắt, trong phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng cười của Lăng Bắc Sam và Ôn Uyển, Cố Diệc Thần vẫn kiên trì giúp Lăng Bắc Sam gắp thức ăn, săn sóc cô tựa như hai người không hề có mâu thuẫn nào cả. Lăng Bắc Sam không biết anh là thật lòng hay vì ở trước mặt Tôn Đại Phi và Ôn Uyển nên làm thế; anh càng không ngừng gắp thức ăn cho cô, cô càng không ngừng cười với anh, không cảm thấy có cái gì cần xin lỗi.
"Uống ít nước thôi, uống nhiều canh một chút....” Cố Diệc Thần thấy Lăng Bắc Sam lại muốn uống đồ uống, vội vàng ngăn cản.
Lòng của Lăng Bắc Sam nhất thời ấm áp không dứt, kết quả Cố Diệc Thần vì canh của cô, cúi đầu, đỏ mặt uống.
Ôn Uyển nhìn Cố Diệc Thần săn sóc Lăng Bắc Sam như vậy, ở trong lòng cười cười, trực giác của cô quả nhiên không sai, từ lần đầu tiên thấy Cố Diệc Thần đưa mắt nhìn Lăng Bắc Sam, thì đã biết rõ ràng Cố Diệc Thần rất yêu Lăng Bắc Sam. Trong lúc vô tình Tôn Đại Phi thấy Ôn Uyển đang nhìn Cố Diệc Thần, trong lòng rất không có cảm giác, bưng ly rượu lên, mời Ôn Uyển uống
Cơm nước xong, Tôn Đại Phi gọi bọn anh đi karaoke, Cố Diệc Thần cố chấp nói là hơi say, Tôn Đại Phi không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Lăng Bắc Sam lôi kéo Cố Diệc Thần karaoke, Cố Diệc Thần mới đầu không chịu, bị Tôn Đại Phi và Ôn Uyển làm ồn ào, cuối cùng nhắm mắt cầm lên micro, ấy là một ca khúc tình yêu lãng mạn của hai người《Quảng Châu Yêu Thương》.
Lăng Bắc Sam mới đầu còn tưởng rằng Cố Diệc Thần không biết hát, vừa muốn mở cho anh câu đầu, ai ngờ, anh trước hát:
Em đã sớm cự tuyệt anh
Không nên để mặc cho anh theo đuổi
Cho anh khát vọng chuyện xưa
Nén niềm đau không nói nên tên
Tiếng hát chân tình của người đàn ông vang lên, trong giọng hát mang theo tang thương, rất cảm động, Lăng Bắc Sam ngơ ngác nhìn anh, âm thanh của anh rơi xuống, cô mở miệng:
Thời gian sao khó quá khi bể tan tành
24 giờ tình yêu
Là cả đời em khó quên ngày tháng tuyệt đẹp khi nhớ lại
.... .... ....
Tôn Đại Phi và Ôn Uyển nghe hai người hát đối thâm tình, không nhịn được hừ nhẹ, tầm mắt Lăng Bắc Sam vẫn khóa chặt trên mặt của Cố Diệc Thần, anh hát rất cảm động, rất nhập tâm, âm thanh cũng cảm động lòng người, khi hát xong cô cảm giác sớm khóc đến nơi.
"Được rồi....” Khi tiếng nhạc gần kết thúc thì Tôn Đại Phi đứng lên vỗ tay, lớn tiếng nói. Ôn Uyển cũng vỗ tay, khóe mắt lóe lên dòng ánh sáng. Lăng Bắc Sam kích động ôm lấy Cố Diệc Thần, thậm chí còn đặt một nụ hôn lên má của anh, "Còn nói không biết hát nữa, hát hay như thế mà!” Lăng Bắc Sam khàn giọng nói.
"Chị Sam! Anh ấy rất ngại kia, đừng nói chị không biết nhé?” Tôn Đại Phi lên tiếng trêu ghẹo, Cố Diệc Thần trợn mắt nhìn cô, ôm Lăng Bắc Sam đi tới bên sofa ngồi xuống, Lăng Bắc Sam nương nhờ trên người anh không đi xuống, "Đúng vậy, anh ấy đang ngại!” Lăng Bắc Sam cất giọng nói, cầm một chai bia lên rót, Cố Diệc Thần ngăn cản cũng không kịp.
Nhìn Tôn Đại Phi và Ôn Uyển đang hát, Lăng Bắc Sam vùi ở trong ngực Cố Diệc Thần, không nhịn được nâng mặt của anh lên, nặng nề hôn anh. Trong phòng, ánh sáng mờ ảo, cô cũng không sợ bị bọn họ thấy, "Ông xã...."
"Cái gì?” Cố Diệc Thần phát hiện tối nay Lăng Bắc Sam kích động dị thường, hơn nữa còn rất lớn mật, không biết có phải tác dụng của rượu cồn hay không.
"Ông xã.... về nhà có được hay không?” Giờ phút này Lăng Bắc Sam thật muốn về nhà rồi, sau đó cô sẽ liều mạng hôn Cố Diệc Thần, nhớ tới anh mới vừa hát tình ca cho cô nghe, trong lòng cô trở nên kích động.
Lời của cô đối với anh mà nói không thể nghi ngờ mà đang dụ hoặc anh, đưa mắt nhìn hai người vẫn còn đang hát tình ca, Cố Diệc Thần gật đầu một cái, không thèm chào hỏi Tôn Đại Phi lập tức dẫn Lăng Bắc Sam lặng lẽ rời đi. "Ha ha.... chắc chắn được rồi?” Ra khỏi phòng, Lăng Bắc Sam mới lên tiếng hỏi.
"Ai quản bọn họ định làm khỉ gió gì trong đó....” Cố Diệc Thần đồng ý nói, hai người nhanh chóng vào thang máy.
Đi như bay về nhà, Lăng Bắc Sam cũng không kích động, "Trước tiên anh đi tắm đi, em đi xem tài liệu....” Cô lạnh nhạt nói, khiến Cố Diệc Thần có chút buồn bực, đi vào phòng tắm.
Lăng Bắc Sam ở thư phòng xem cuộn phim mới rất lâu mới đến phòng ngủ, chỉ thấy Cố Diệc Thần đã ra ngoài, cô đi vào phòng tắm, vội vàng tắm rửa sạch sẽ, trở lại phòng ngủ phát hiện Cố Diệc Thần đã nằm trên giường. Lăng Bắc Sam mặc áo choàng tắm, xõa tóc dài, đi tới bên giường, chợt nhào tới cơ thể Cố Diệc Thần.
Cô nằm ở trên người anh, anh hơi kinh ngạc nhìn cô, Lăng Bắc Sam cằm bị ngón tay thon dài của mình, dùng ánh mắt câu hồn khóa chặt anh. Bên trên là vẻ mặt buồn bực rối rắm của người đàn ông. Chưa từng quên lúc hát, cái ánh mắt thâm tình kia, cô cảm thấy Cố Diệc Thần đã yêu cô lần nữa rồi, đã tha thứ cho cô, nếu không sẽ không động lòng như vậy trước mặt cô, chỉ là buồn bực vì anh không chịu nói cho cô biết mà thôi.
Cố Diệc Thần nhìn cô. Vai lộ ra chút, rồi còn gương mặt đáng yêu của Lăng Bắc Sam, không biết cô muốn làm gì, thế nhưng ánh mắt câu hồn kia làm cho người anh bốc cháy, "Nhìn em như vậy. Làm gì?” Cố Diệc Thần hỏi.
"Cố Diệc Thần.... A Thần.... Thần Thần....” Tay trái của Lăng Bắc Sam từ từ mơn trớn vào áo ngủ của anh, nhẹ nhàng phủ sờ bắp thịt rắn chắc của anh, mập mờ gọi tên anh, hai chữ "Thần Thần" làm toàn thân anh nổi da gà.
"Hí....” Tự nhiên nắm lấy ‘Đậu Đậu’ của anh, Cố Diệc Thần trợn mắt há mồm, như bị điện giựt. Rõ ràng cô đã trêu chọc được lửa giận của anh!
"Nhìn dáng dấp anh còn không có thỏa mãn em hả!” Cố Diệc Thần đè nén tình dục nói, nói xong muốn lật người đè lên người cô, Lăng Bắc Sam dùng sức ấn chặt lồng ngực của anh, "Đừng nóng vội....” cô cười tà nói, lật người xuống giường, đi tới bên tủ treo quần áo, thấy bên trong có mấy cái cà vạt của anh, vội vàng lôi ra ngoài, rất nhanh sau đó trở lại bên giường, rút ra. Dùng một cái cà vạt trói tay trái của anh, trói chặt một vòng lại một vòng, cột ở thành giường, sau đó lại đi kiếm một cái cà vạt khác.
Cô gái này muốn chơi khẩu bị nặng hay sao? Cố Diệc Thần không có giãy giụa, tùy ý cô. Chuẩn bị.... chỉ thấy cô đem hai mắt cá chân anh trói lại, cả người anh hiện lên hình chữ đại - hình người nằm dang tay chân nằm ở giường. Sau đó, cô gái nhỏ lần nữa gác lên người anh.
"Lần này không động được chứ?” Cô như nữ vương nhìn anh từ trên cao xuống, tà mị cười cười, cúi đầu xuống, đôi tay đi đến mở áo ngủ của anh, đôi tay y hệt như con rắn. Lưỡi bắt đầu đốt lửa trên ngực anh....
Ngọn lửa nhỏ từ từ vọt lên, một đường lan tràn khắp nơi, sau đó đốt thành ngọn lửa rừng rực, chỉ trực thiêu đốt anh....
"A...." Cố Diệc Thần bị trêu chọc. Bị dục hỏa thiêu đốt, trên trán thấm ra giọt mồ hôi, Lăng Bắc Sam hả hê nhìn dục vọng chưa được thỏa mãn của anh, sau đó phần hông ngồi xuống trên người anh, cởi áo ngủ của mình xuống trước mặt anh, thân thể xinh đẹp của cô hiện ra làm cho Cố Diệc Thần bị đâm cho kích thích thiếu chút nữa đã phun máu mũi.
Lăng Bắc Sam kiêu ngạo nhớ vóc người ngạo nghễ rắn chắc của anh, chậm rãi dời xuống, để cho nơi đẫy đà của mình đến gần miệng của anh, khi sắp đến gần thì dừng lại, nhìn hầu kết anh không ngừng run động, trong lòng cô âm thầm hài lòng.
"Ông xã.... có muốn hay không?” Cô quyến rũ, nhỏ giọng nói. Lưỡi vòng qua liếm liếm cánh môi anh. Nhưng khi anh đang muốn phản kích thì cô nhanh chóng tránh thoát, "Nói đi, có muốn hay không?”. Lăng Bắc Sam lại đè ép anh lần nữa.
Cố Diệc Thần hận không được lật người đè lên cô lại, hung hăng trừng phạt, để cho cô bức hỏi!
"Nghĩ....” Anh còn nói gì, hết sức muốn xem cô diêm dúa lẳng lơ nở rộ trên người anh như thế nào.
"Này nói cho em biết, anh có tha thứ cho em hay không? Có muốn quay lại bên cạnh em lần nữa hay không?” Lăng Bắc Sam hài lòng cười cười, sau đó lại hỏi, hỏi xong, cúi đầu, khi anh đang tính toán. Cảm giác hầu kết bị ai đó liếm láp. Cái liếm này càng kích thích anh hơn, càng làm cho anh khó chịu....
Đây đối với Cố Diệc Thần mà nói, không thể nghi ngờ là ép cung nghiêm hình! Toàn thân càng thêm nóng bỏng, như thể sắp nổ tung…..