Nhìn cô gái diêm dúa lẳng lơ động lòng người đang đốt lửa trên người mình, đôi mắt Cố Diệc Thần càng thêm khó chụi, nắm chặt hai nắm đấm, bắp thịt trên cánh tay bởi vì dùng sức càng thêm kiên cường. Lăng Bắc Sam nhìn anh càng khổ sở và khó nhịn thì cô càng hài lòng.
Ngón tay thon dài và mê người hoạt động nơi ngực của anh "Trả lời à? Cứ để thế, không tha thứ cho em sao? Hả?” cưỡi trên người anh, cúi đầu liếm láp. Khẽ di chuyển chạm vào lưỡi anh rồi cả cánh môi. Múi thịt hơi giật giật, hơi thở thơm mát lan tỏa như cánh hoa yêu kiều. Bộ dáng quyến rũ làm cho người ta muốn ngừng mà cũng không ngừng được.
Trong cổ họng Cố Diệc Thần phát ra tiếng rên buồn bực. Tiếng hừ lạnh, trên trán thấm ra từng viên mồ hôi lớn, trong đôi mắt chứ đầy dục vọng khóa chặt cô lại, "Ừ....” anh buồn bực. Hừ ra một tiếng, bày tỏ sự khẳng định với câu hỏi của cô. Lăng Bắc Sam nghe câu trả lời của anh, trong lòng mừng như điên, thật ra thì cũng là đã sớm nghĩ đến anh đã tha thứ cho cô.
"Cố Diệc Thần à, Cố Diệc Thần, có phải em dùng cái phương thức này ép anh nói ra không, anh thật sự là khó chịu nên mới chấp nhận!” Lăng Bắc Sam đứng dậy, nhìn anh từ trên cao xuống, vỗ nhẹ vào gò má của anh, cao ngạo nói xong thì lật người xuống giường.
"Em đi đâu?” Cô gái ghê tởm này, tự nhiên xuống giường, Cố Diệc Thần còn tưởng rằng cô sẽ vì cảm động mà trực tiếp thỏa mãn anh, ai biết....
"Đây là buồn bực rối rắm vì anh, cái người này sao mà lạnh lùng trừng phạt em nhiều ngày như thế, Tiểu Cố, Tiểu Thần Thần, một mình anh nằm đây đi, chị Sam đi phòng khách ngủ, bái bai....” Lăng Bắc Sam mặc áo ngủ vào, đứng ở bên giường nhìn về người đang nằm trên giường. Vứt cho Cố Diệc Thần một ánh mắt, cuối cùng là nụ hôn gió rồi từ từ đi ra.
Qua cầu rút ván?
Cố Diệc Thần ảo não canh chừng bóng dáng cô, trong lòng nghĩ như vậy, ngay sau đó, khóe miệng hả hê hừ lạnh, cô cho là cái cà vạt này có thể trói được anh sao? Mới vừa rồi anh cũng chỉ là đang để mặc cô diễn trò mà thôi, coi như cho chính mình một bậc thang đi xuống, để cho chính miệng anh nói sẽ quay lại với cô, thật đúng là không nên nói ra.
Cô gái nhỏ đi tới cửa thì vẫn không quên xoay người hả hê nhìn anh một cái, "Soạt...." .
"A...."
Tiếng vụn vỡ thanh thúy vang lên, Lăng Bắc Sam hoảng sợ nhìn Cố Diệc Thần đang bứt dây cà vạt ra, chỉ thấy anh đã ngồi dậy, thong thả ung dung tháo cà vạt ở mắc cá chân ra, Lăng Bắc Sam bị sợ đến tâm hoảng loạn, không ngờ anh lại mạnh như vậy. Người đàn ông kia còn chưa xuống giường cô đã chuẩn bị trốn mất dạng!
Chợt mở cửa phòng, chạy vội đi ra ngoài, nặng nề đóng cửa lại, Cố Diệc Thần xuống giường, khí thế hung hăng lao ra cửa phòng, "Cố Diệc Thần! Không cho phép anh tới đây!” Trong phòng khách Lăng Bắc Sam nhìn thấy Cố Diệc Thần ra khỏi phòng ngủ, thét lên hô.
Toàn thân chỉ mặc một cái quần trong màu đen. Cố Diệc Thần không những không có nghe lời cô, ngược lại còn cố đuổi theo cô thật nhanh, Lăng Bắc Sam bị sợ đến ra sức bỏ chạy, cố chạy đến phòng khách, Cố Diệc Thần chạy như bay, tiến thẳng đến trước mặt cô, dùng một tay nắm lấy tay cô
"A.... anh buông em ra....” Lăng Bắc Sam hoảng hốt, có loại cảm giác tai vạ đến nơi, giùng giằng thét chói tai, cánh tay sắt của Cố Diệc Thần ôm cô thật chặt, căn bản không để cô động đậy.
Bắt được con mồi, làm sao lại có chuyện thả ra, Cố Diệc Thần không để ý cô giãy giụa, một tay ôm lấy cô mang đến phòng ngủ, đứng ở bên giường lớn, ném cô lên, thân thể Lăng Bắc Sam ngã xuống giường. Tiếng cạch cạch làm cô có chút hôn mê, lúc hơi hoàn hồn thì đã muốn chạy, mắt thấy cô muốn xuống giường, Cố Diệc Thần khom người, ra tay giữ lấy mắt cá chân của cô, dùng sức kéo cô trở lại.
"Cố Diệc Thần! Cái tên khốn kiếp này! Mau thả em ra!” Lăng Bắc Sam thế này mới ý thức được vừa rồi anh tuyệt đối ức hiếp cô!
Cô còn vui vẻ khôn siết, cố tình quyến rũ anh một lần rồi lại một lần, để cho anh nhìn một nhạc kịch hay. Tên khốn kiếp này, hiện tại trong lòng nhất định đang lén vui mừng chứ gì? Tối nay cô vốn là không muốn cho anh, tối hôm qua bị anh ép khô rồi, buổi chiều ở trường học lại.... tối nay cô chỉ nghĩ ép anh nói ra sau đó sẽ trừng phạt anh nho nhỏ mà thôi.
Ai ngờ, cô quên mất thể lực Cố Diệc Thần người ta rất khác người thường.
"Ai bảo em đần như vậy!” Cố Diệc Thần hả hê nói, lôi cô qua, lật người đè cô lại, thân hình to lớn của anh che mất thân hình nhỏ bé của cô, tay nhỏ bé của cô không ngừng đánh loạn cũng bị hai tay của anh giữ chặt, ngẩng đầu thật cao nhìn cô.
"Anh... khốn kiếp.... buông em ra! Cố Diệc Thần! Em không muốn....” Lăng Bắc Sam nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn của anh, tức giận rống. Cởi ý muốn đấm đá xuống, làm như bị anh lưu đầy. Cứ như thế bị anh cởi hết quần áo ra, không thể động đậy.
Tròng mắt của anh liếc về tủ treo quần áo đầu giường có xấp cà vạt cô vừa mới cầm, "Thì ra là chị Sam thích khẩu vị nặng....” nhìn mặt của cô, anh cười tà nói, đổi thành một tay thủ sẵn cổ tay của cô, một cái tay cầm lấy một cái cà vạt, mánh khoé buộc chặt cánh tay trái của cô, tay phải Lăng Bắc Sam bị bay lên không, ra sức đánh bờ vai của anh, vừa bắt vừa cong, hiển nhiên giống như một con mèo hoang.
"Khốn kiếp! Vô sỉ! Anh mới thích! Buông em ra, em không muốn làm!” Lớn tiếng kêu gào, giùng giằng, Cố Diệc Thần không chút để ý nào, dễ dàng buộc cánh tay cô vào thành giường. Nhìn anh dùng sức thắt cà vạt, dáng vẻ giãy giụa, anh từ từ nâng lên nụ cười, thân thể chậm rãi dời xuống....
Lăng Bắc Sam cho là mình cũng sẽ giống như Cố Diệc Thần đẹp trai dễ dàng bứt khỏi chiếc cà vạt kia rồi thoát khỏi chỗ này, thật không nghĩ đến, cái cà vạt này đối với cô mà nói, quả thực như cục sắt! Cố Diệc Thần không hề lo sợ việc cô sẽ bứt ra khỏi cái cà vạt của anh mà cứ để cô tùy tiện xé. Còn anh cong người lên, giải phóng nơi sưng đỏ của mình, nơi đó kiêu ngạo dựng đứng lên, nhìn cô một cái, sau đó hung hăng đi vào…. cái hang nhỏ.
Gần như chưa khởi động cứ thế đi vào cái hang nhỏ của cô. Làm cho miệng của Lăng Bắc Sam há thành hình chữ O, thình lình xảy ra căng tràn để cho cô khó thích ứng, "Hô.... đi ra ngoài....” dùng sức đưa đẩy, đối với anh mà nói càng thêm khít khao trí mạng, không những không ra, ngược lại sâu hơn....
"Cố Diệc Thần! Anh.... anh khốn kiếp....” mỗi một cử động của anh, đều khiến cho cô chua xót và đau đớn lợi hại, vậy cũng làm được gì. Hậu quả này quá lớn rồi.
"Đây là kết quả khiêu khích của em!” Cô gái này, anh cũng không quên được bộ dáng hả hê của cô mới vừa rồi, Cố Diệc Thần thở gấp nói, động tác càng cuồng dã hơn, cơ hồ tệ hại hơn, dùng hành động thiết thật mà nói cho cô biết, khiêu khích anh, trêu chọc anh sẽ nhận lấy hậu quả như thế này!
Đôi tay của cô gái nhỏ bị cà vạt đen trói chặt, trói buộc trên cây cột giường, trên người không mảnh vải che thân. Theo mỗi nhịp ra vào nặng nề trừng phạt của anh mà cong lên, trừng phạt để cho cô không ngừng cầu xin sự tha thứ, "Ông xã.... đừng.... em.... em sai lầm rồi....” Cứng không được cô sẽ mền, dùng giọng nói ngọt ngào đáng thương để cầu xin anh, thật sự không nhịn được cảm giác ngập đầu này, nước mắt cứ thế mà chảy ra, bộ dáng kia thật là làm người ta thương yêu, Cố Diệc Thần không nhịn được hôn lên môi nhỏ của cô. động tác cũng chậm lại....
"Lần sau còn dám hay không?” Buông đôi môi sưng đỏ của cô ra anh lại hỏi.
"Không.... không dám....” Lăng Bắc Sam, mày thật là chẳng có khí chất gì cả! Tự nhiên đầu hàng? Nhưng cô biết, không nói đầu hàng thì anh sẽ càng hành hạ cô cuồng dã hơn! Nghe cô ngoan ngoãn nói thế, trong lòng Cố Diệc Thần cực kì hài lòng, cũng càng hôn cô nhiều hơn, động tác động thân bên dưới biến thành dịu dàng, cũng không lâu lắm thả một dòng tinh dịch sáng bóng trong người cô.
"Em hận anh.... Cố Diệc Thần.... em hận anh....” Cô gái ở trên giường, mặt chôn ở trên gối nằm, lầu bầu nói như muốn để những đau đớn bên dưới giảm bớt, cô vô lực mắng một câu, hận cái tên đàn ông khốn khiếp không biết tiết chế mà hành hạ cô như thế, khung xương toàn thân cô lỏng lẽo cứ như bị đứt ra
Cố Diệc Thần mới tỉnh lại đã nghe được mắng chửi của cô trong phòng ngủ, khóe miệng khẽ giơ lên, thấy cô lặng lẽ ngồi xổm xuống ở đầu giường.
"Ngựa đực.... Cố Diệc Thần là đầu ngựa đực.... em hận anh.... Hí.... Quá đau.... A Thần chết tiệt.... Tạo phản!” Lăng Bắc Sam giận đến cứ lặp đi lặp lại lời đó, khẽ giơ tay lên, chứng kiến tới gương mặt lạnh khốc thuộc về Cố Diệc Thần ở trước mặt thì khuôn mặt Lăng Bắc Sam đầy vẻ hoảng sợ.
"Em.... em mới vừa nằm mơ.... Nói mớ đấy.... Hắc hắc....” Lăng Bắc Sam sợ anh cứ như sợ Ôn Thần, nhớ đến một màn hành hạ đến gần chết của tối hôm qua, Lăng Bắc Sam hết sức thức thời mà nói dối.
Cố Diệc Thần trầm mặc, đứng lên, nhấc chăn lên, "Cố Diệc Thần! Anh.... anh là cầm thú sao?” cho là anh lại muốn hành hạ cô, Lăng Bắc Sam thét chói tai, nếu như anh còn dám như vậy, cô nhất định không chút do dự mà ly hôn anh!
Toàn thân đau đến sắp chết rồi....
"Nằm sấp tốt!” Cố Diệc Thần trầm giọng lạnh lùng nói, trêu chọc sau ót của cô. Ngón tay thon dài di chuyển lên xuống đường xương sống của Lăng Bắc Sam, nhẹ nhàng vuốt ve ....
"Nha....” cô thoải mái, thấp giọng rên rĩ, nhớ tới hành động của Cố Diệc Thần, hiểu anh là giúp cô xoa bóp, trong lòng thoải mái rất nhiều, cũng ấm áp rất nhiều, đầu ngón tay của anh chậm rãi dời xuống, dùng sức lực không nặng không nhẹ masager cho những nơi đau đớn trên người cô
"A.... chính là chỗ đó.... đau nhất!” Lúc cánh tay anh đè xuống thì Lăng Bắc Sam căn rắng nói, anh chậm tay lại, "Hôm nay tiếp tục uống canh Ba Ba!” Rõ ràng cô rất hư nhé, tại sao lại có thể?
Cố Diệc Thần thầm nghĩ, "Còn phải đi tập thể dục, thể lực rõ ràng không đủ.” Anh nói tiếp.
"¥%#&.... #%¥#¥¥&*——"
"Em nói cái gì?"
"A.... không có gì! Nghe lời anh, tất cả đều nghe theo lời anh!” Nói nhảm, dám không nghe sao? Lăng Bắc Sam vội vàng cười hì hì nói, ở trong lòng tiếp tục mắng anh!
Xoa bóp một lúc lâu, Lăng Bắc Sam buồn ngủ, anh cũng không còn quấy rầy cô, để cho cô ngủ đủ, thẳng tới giữa trưa. Sau khi Lăng Bắc Sam rửa mặt xong đã nhìn thấy một bàn ăn với vô số món ăn phong phú, còn có canh Ba Ba, trong lòng vô cùng phức tạp.
Không biết nên cảm kích anh hay nên oán hận anh! Bị anh ép uống rất nhiều canh, anh mới bỏ qua.
Cô cũng hoàn toàn rõ ràng, Cố Diệc Thần và cô coi như đã hòa hợp, bất quá bây giờ anh vẫn còn nhiều chuyện buồn bực, nhưng anh cũng dùng hành động biểu đạt anh có quan tâm đến cô, cái này đủ rồi! Buổi chiều, không dám ở cùng một chỗ với anh nữa, vừa đúng lúc Úc Tử Duyệt hẹn cô, cũng đã rất lâu rồi cô không có đi làm spa.
"A Thần, buổi chiều em và bọn Duyệt Duyệt đi thẩm mỹ viện rồi, anh ở nhà chơi một mình đi....” cẩn thận nhìn từng biểu hiện ánh mắt của anh, thấy anh không có biểu hiện của người mất mác. Ngược lại Lăng Bắc Sam mất mác trước rồi, tên khốn kiếp này cũng không cầu xin cô ở nhà cùng anh!
"Anh đưa em đi....” Cố Diệc Thần lạnh nhạt nói, lời này khiến cho trái tim đang mất mát của Lăng Bắc Sam trở nên vui vẻ hơn, hào hứng đi lấy túi.
"Ai nha nha.... chị Nhan, chị xem người ta tình cảm chưa kìa, thật hạnh phúc!” Úc Tử Duyệt chứng kiến tới trên người Lăng Bắc Sam còn một ít ấn ký hình dâu tây thì nhìn về phía Nhan Tịch mập mờ nói, chỉ thấy mặt của Lăng Bắc Sam bỗng chốc đỏ bừng, nhanh chóng đi vào trong....
Nhìn cô gái diêm dúa lẳng lơ động lòng người đang đốt lửa trên người mình, đôi mắt Cố Diệc Thần càng thêm khó chụi, nắm chặt hai nắm đấm, bắp thịt trên cánh tay bởi vì dùng sức càng thêm kiên cường. Lăng Bắc Sam nhìn anh càng khổ sở và khó nhịn thì cô càng hài lòng.
Ngón tay thon dài và mê người hoạt động nơi ngực của anh "Trả lời à? Cứ để thế, không tha thứ cho em sao? Hả?” cưỡi trên người anh, cúi đầu liếm láp. Khẽ di chuyển chạm vào lưỡi anh rồi cả cánh môi. Múi thịt hơi giật giật, hơi thở thơm mát lan tỏa như cánh hoa yêu kiều. Bộ dáng quyến rũ làm cho người ta muốn ngừng mà cũng không ngừng được.
Trong cổ họng Cố Diệc Thần phát ra tiếng rên buồn bực. Tiếng hừ lạnh, trên trán thấm ra từng viên mồ hôi lớn, trong đôi mắt chứ đầy dục vọng khóa chặt cô lại, "Ừ....” anh buồn bực. Hừ ra một tiếng, bày tỏ sự khẳng định với câu hỏi của cô. Lăng Bắc Sam nghe câu trả lời của anh, trong lòng mừng như điên, thật ra thì cũng là đã sớm nghĩ đến anh đã tha thứ cho cô.
"Cố Diệc Thần à, Cố Diệc Thần, có phải em dùng cái phương thức này ép anh nói ra không, anh thật sự là khó chịu nên mới chấp nhận!” Lăng Bắc Sam đứng dậy, nhìn anh từ trên cao xuống, vỗ nhẹ vào gò má của anh, cao ngạo nói xong thì lật người xuống giường.
"Em đi đâu?” Cô gái ghê tởm này, tự nhiên xuống giường, Cố Diệc Thần còn tưởng rằng cô sẽ vì cảm động mà trực tiếp thỏa mãn anh, ai biết....
"Đây là buồn bực rối rắm vì anh, cái người này sao mà lạnh lùng trừng phạt em nhiều ngày như thế, Tiểu Cố, Tiểu Thần Thần, một mình anh nằm đây đi, chị Sam đi phòng khách ngủ, bái bai....” Lăng Bắc Sam mặc áo ngủ vào, đứng ở bên giường nhìn về người đang nằm trên giường. Vứt cho Cố Diệc Thần một ánh mắt, cuối cùng là nụ hôn gió rồi từ từ đi ra.
Qua cầu rút ván?
Cố Diệc Thần ảo não canh chừng bóng dáng cô, trong lòng nghĩ như vậy, ngay sau đó, khóe miệng hả hê hừ lạnh, cô cho là cái cà vạt này có thể trói được anh sao? Mới vừa rồi anh cũng chỉ là đang để mặc cô diễn trò mà thôi, coi như cho chính mình một bậc thang đi xuống, để cho chính miệng anh nói sẽ quay lại với cô, thật đúng là không nên nói ra.
Cô gái nhỏ đi tới cửa thì vẫn không quên xoay người hả hê nhìn anh một cái, "Soạt...." .
"A...."
Tiếng vụn vỡ thanh thúy vang lên, Lăng Bắc Sam hoảng sợ nhìn Cố Diệc Thần đang bứt dây cà vạt ra, chỉ thấy anh đã ngồi dậy, thong thả ung dung tháo cà vạt ở mắc cá chân ra, Lăng Bắc Sam bị sợ đến tâm hoảng loạn, không ngờ anh lại mạnh như vậy. Người đàn ông kia còn chưa xuống giường cô đã chuẩn bị trốn mất dạng!
Chợt mở cửa phòng, chạy vội đi ra ngoài, nặng nề đóng cửa lại, Cố Diệc Thần xuống giường, khí thế hung hăng lao ra cửa phòng, "Cố Diệc Thần! Không cho phép anh tới đây!” Trong phòng khách Lăng Bắc Sam nhìn thấy Cố Diệc Thần ra khỏi phòng ngủ, thét lên hô.
Toàn thân chỉ mặc một cái quần trong màu đen. Cố Diệc Thần không những không có nghe lời cô, ngược lại còn cố đuổi theo cô thật nhanh, Lăng Bắc Sam bị sợ đến ra sức bỏ chạy, cố chạy đến phòng khách, Cố Diệc Thần chạy như bay, tiến thẳng đến trước mặt cô, dùng một tay nắm lấy tay cô
"A.... anh buông em ra....” Lăng Bắc Sam hoảng hốt, có loại cảm giác tai vạ đến nơi, giùng giằng thét chói tai, cánh tay sắt của Cố Diệc Thần ôm cô thật chặt, căn bản không để cô động đậy.
Bắt được con mồi, làm sao lại có chuyện thả ra, Cố Diệc Thần không để ý cô giãy giụa, một tay ôm lấy cô mang đến phòng ngủ, đứng ở bên giường lớn, ném cô lên, thân thể Lăng Bắc Sam ngã xuống giường. Tiếng cạch cạch làm cô có chút hôn mê, lúc hơi hoàn hồn thì đã muốn chạy, mắt thấy cô muốn xuống giường, Cố Diệc Thần khom người, ra tay giữ lấy mắt cá chân của cô, dùng sức kéo cô trở lại.
"Cố Diệc Thần! Cái tên khốn kiếp này! Mau thả em ra!” Lăng Bắc Sam thế này mới ý thức được vừa rồi anh tuyệt đối ức hiếp cô!
Cô còn vui vẻ khôn siết, cố tình quyến rũ anh một lần rồi lại một lần, để cho anh nhìn một nhạc kịch hay. Tên khốn kiếp này, hiện tại trong lòng nhất định đang lén vui mừng chứ gì? Tối nay cô vốn là không muốn cho anh, tối hôm qua bị anh ép khô rồi, buổi chiều ở trường học lại.... tối nay cô chỉ nghĩ ép anh nói ra sau đó sẽ trừng phạt anh nho nhỏ mà thôi.
Ai ngờ, cô quên mất thể lực Cố Diệc Thần người ta rất khác người thường.
"Ai bảo em đần như vậy!” Cố Diệc Thần hả hê nói, lôi cô qua, lật người đè cô lại, thân hình to lớn của anh che mất thân hình nhỏ bé của cô, tay nhỏ bé của cô không ngừng đánh loạn cũng bị hai tay của anh giữ chặt, ngẩng đầu thật cao nhìn cô.
"Anh... khốn kiếp.... buông em ra! Cố Diệc Thần! Em không muốn....” Lăng Bắc Sam nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn của anh, tức giận rống. Cởi ý muốn đấm đá xuống, làm như bị anh lưu đầy. Cứ như thế bị anh cởi hết quần áo ra, không thể động đậy.
Tròng mắt của anh liếc về tủ treo quần áo đầu giường có xấp cà vạt cô vừa mới cầm, "Thì ra là chị Sam thích khẩu vị nặng....” nhìn mặt của cô, anh cười tà nói, đổi thành một tay thủ sẵn cổ tay của cô, một cái tay cầm lấy một cái cà vạt, mánh khoé buộc chặt cánh tay trái của cô, tay phải Lăng Bắc Sam bị bay lên không, ra sức đánh bờ vai của anh, vừa bắt vừa cong, hiển nhiên giống như một con mèo hoang.
"Khốn kiếp! Vô sỉ! Anh mới thích! Buông em ra, em không muốn làm!” Lớn tiếng kêu gào, giùng giằng, Cố Diệc Thần không chút để ý nào, dễ dàng buộc cánh tay cô vào thành giường. Nhìn anh dùng sức thắt cà vạt, dáng vẻ giãy giụa, anh từ từ nâng lên nụ cười, thân thể chậm rãi dời xuống....
Lăng Bắc Sam cho là mình cũng sẽ giống như Cố Diệc Thần đẹp trai dễ dàng bứt khỏi chiếc cà vạt kia rồi thoát khỏi chỗ này, thật không nghĩ đến, cái cà vạt này đối với cô mà nói, quả thực như cục sắt! Cố Diệc Thần không hề lo sợ việc cô sẽ bứt ra khỏi cái cà vạt của anh mà cứ để cô tùy tiện xé. Còn anh cong người lên, giải phóng nơi sưng đỏ của mình, nơi đó kiêu ngạo dựng đứng lên, nhìn cô một cái, sau đó hung hăng đi vào…. cái hang nhỏ.
Gần như chưa khởi động cứ thế đi vào cái hang nhỏ của cô. Làm cho miệng của Lăng Bắc Sam há thành hình chữ O, thình lình xảy ra căng tràn để cho cô khó thích ứng, "Hô.... đi ra ngoài....” dùng sức đưa đẩy, đối với anh mà nói càng thêm khít khao trí mạng, không những không ra, ngược lại sâu hơn....
"Cố Diệc Thần! Anh.... anh khốn kiếp....” mỗi một cử động của anh, đều khiến cho cô chua xót và đau đớn lợi hại, vậy cũng làm được gì. Hậu quả này quá lớn rồi.
"Đây là kết quả khiêu khích của em!” Cô gái này, anh cũng không quên được bộ dáng hả hê của cô mới vừa rồi, Cố Diệc Thần thở gấp nói, động tác càng cuồng dã hơn, cơ hồ tệ hại hơn, dùng hành động thiết thật mà nói cho cô biết, khiêu khích anh, trêu chọc anh sẽ nhận lấy hậu quả như thế này!
Đôi tay của cô gái nhỏ bị cà vạt đen trói chặt, trói buộc trên cây cột giường, trên người không mảnh vải che thân. Theo mỗi nhịp ra vào nặng nề trừng phạt của anh mà cong lên, trừng phạt để cho cô không ngừng cầu xin sự tha thứ, "Ông xã.... đừng.... em.... em sai lầm rồi....” Cứng không được cô sẽ mền, dùng giọng nói ngọt ngào đáng thương để cầu xin anh, thật sự không nhịn được cảm giác ngập đầu này, nước mắt cứ thế mà chảy ra, bộ dáng kia thật là làm người ta thương yêu, Cố Diệc Thần không nhịn được hôn lên môi nhỏ của cô. động tác cũng chậm lại....
"Lần sau còn dám hay không?” Buông đôi môi sưng đỏ của cô ra anh lại hỏi.
"Không.... không dám....” Lăng Bắc Sam, mày thật là chẳng có khí chất gì cả! Tự nhiên đầu hàng? Nhưng cô biết, không nói đầu hàng thì anh sẽ càng hành hạ cô cuồng dã hơn! Nghe cô ngoan ngoãn nói thế, trong lòng Cố Diệc Thần cực kì hài lòng, cũng càng hôn cô nhiều hơn, động tác động thân bên dưới biến thành dịu dàng, cũng không lâu lắm thả một dòng tinh dịch sáng bóng trong người cô.
"Em hận anh.... Cố Diệc Thần.... em hận anh....” Cô gái ở trên giường, mặt chôn ở trên gối nằm, lầu bầu nói như muốn để những đau đớn bên dưới giảm bớt, cô vô lực mắng một câu, hận cái tên đàn ông khốn khiếp không biết tiết chế mà hành hạ cô như thế, khung xương toàn thân cô lỏng lẽo cứ như bị đứt ra
Cố Diệc Thần mới tỉnh lại đã nghe được mắng chửi của cô trong phòng ngủ, khóe miệng khẽ giơ lên, thấy cô lặng lẽ ngồi xổm xuống ở đầu giường.
"Ngựa đực.... Cố Diệc Thần là đầu ngựa đực.... em hận anh.... Hí.... Quá đau.... A Thần chết tiệt.... Tạo phản!” Lăng Bắc Sam giận đến cứ lặp đi lặp lại lời đó, khẽ giơ tay lên, chứng kiến tới gương mặt lạnh khốc thuộc về Cố Diệc Thần ở trước mặt thì khuôn mặt Lăng Bắc Sam đầy vẻ hoảng sợ.
"Em.... em mới vừa nằm mơ.... Nói mớ đấy.... Hắc hắc....” Lăng Bắc Sam sợ anh cứ như sợ Ôn Thần, nhớ đến một màn hành hạ đến gần chết của tối hôm qua, Lăng Bắc Sam hết sức thức thời mà nói dối.
Cố Diệc Thần trầm mặc, đứng lên, nhấc chăn lên, "Cố Diệc Thần! Anh.... anh là cầm thú sao?” cho là anh lại muốn hành hạ cô, Lăng Bắc Sam thét chói tai, nếu như anh còn dám như vậy, cô nhất định không chút do dự mà ly hôn anh!
Toàn thân đau đến sắp chết rồi....
"Nằm sấp tốt!” Cố Diệc Thần trầm giọng lạnh lùng nói, trêu chọc sau ót của cô. Ngón tay thon dài di chuyển lên xuống đường xương sống của Lăng Bắc Sam, nhẹ nhàng vuốt ve ....
"Nha....” cô thoải mái, thấp giọng rên rĩ, nhớ tới hành động của Cố Diệc Thần, hiểu anh là giúp cô xoa bóp, trong lòng thoải mái rất nhiều, cũng ấm áp rất nhiều, đầu ngón tay của anh chậm rãi dời xuống, dùng sức lực không nặng không nhẹ masager cho những nơi đau đớn trên người cô
"A.... chính là chỗ đó.... đau nhất!” Lúc cánh tay anh đè xuống thì Lăng Bắc Sam căn rắng nói, anh chậm tay lại, "Hôm nay tiếp tục uống canh Ba Ba!” Rõ ràng cô rất hư nhé, tại sao lại có thể?
Cố Diệc Thần thầm nghĩ, "Còn phải đi tập thể dục, thể lực rõ ràng không đủ.” Anh nói tiếp.
"¥%#&.... #%¥#¥¥&*——"
"Em nói cái gì?"
"A.... không có gì! Nghe lời anh, tất cả đều nghe theo lời anh!” Nói nhảm, dám không nghe sao? Lăng Bắc Sam vội vàng cười hì hì nói, ở trong lòng tiếp tục mắng anh!
Xoa bóp một lúc lâu, Lăng Bắc Sam buồn ngủ, anh cũng không còn quấy rầy cô, để cho cô ngủ đủ, thẳng tới giữa trưa. Sau khi Lăng Bắc Sam rửa mặt xong đã nhìn thấy một bàn ăn với vô số món ăn phong phú, còn có canh Ba Ba, trong lòng vô cùng phức tạp.
Không biết nên cảm kích anh hay nên oán hận anh! Bị anh ép uống rất nhiều canh, anh mới bỏ qua.
Cô cũng hoàn toàn rõ ràng, Cố Diệc Thần và cô coi như đã hòa hợp, bất quá bây giờ anh vẫn còn nhiều chuyện buồn bực, nhưng anh cũng dùng hành động biểu đạt anh có quan tâm đến cô, cái này đủ rồi! Buổi chiều, không dám ở cùng một chỗ với anh nữa, vừa đúng lúc Úc Tử Duyệt hẹn cô, cũng đã rất lâu rồi cô không có đi làm spa.
"A Thần, buổi chiều em và bọn Duyệt Duyệt đi thẩm mỹ viện rồi, anh ở nhà chơi một mình đi....” cẩn thận nhìn từng biểu hiện ánh mắt của anh, thấy anh không có biểu hiện của người mất mác. Ngược lại Lăng Bắc Sam mất mác trước rồi, tên khốn kiếp này cũng không cầu xin cô ở nhà cùng anh!
"Anh đưa em đi....” Cố Diệc Thần lạnh nhạt nói, lời này khiến cho trái tim đang mất mát của Lăng Bắc Sam trở nên vui vẻ hơn, hào hứng đi lấy túi.
"Ai nha nha.... chị Nhan, chị xem người ta tình cảm chưa kìa, thật hạnh phúc!” Úc Tử Duyệt chứng kiến tới trên người Lăng Bắc Sam còn một ít ấn ký hình dâu tây thì nhìn về phía Nhan Tịch mập mờ nói, chỉ thấy mặt của Lăng Bắc Sam bỗng chốc đỏ bừng, nhanh chóng đi vào trong....
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhìn cô gái diêm dúa lẳng lơ động lòng người đang đốt lửa trên người mình, đôi mắt Cố Diệc Thần càng thêm khó chụi, nắm chặt hai nắm đấm, bắp thịt trên cánh tay bởi vì dùng sức càng thêm kiên cường. Lăng Bắc Sam nhìn anh càng khổ sở và khó nhịn thì cô càng hài lòng.
Ngón tay thon dài và mê người hoạt động nơi ngực của anh "Trả lời à? Cứ để thế, không tha thứ cho em sao? Hả?” cưỡi trên người anh, cúi đầu liếm láp. Khẽ di chuyển chạm vào lưỡi anh rồi cả cánh môi. Múi thịt hơi giật giật, hơi thở thơm mát lan tỏa như cánh hoa yêu kiều. Bộ dáng quyến rũ làm cho người ta muốn ngừng mà cũng không ngừng được.
Trong cổ họng Cố Diệc Thần phát ra tiếng rên buồn bực. Tiếng hừ lạnh, trên trán thấm ra từng viên mồ hôi lớn, trong đôi mắt chứ đầy dục vọng khóa chặt cô lại, "Ừ....” anh buồn bực. Hừ ra một tiếng, bày tỏ sự khẳng định với câu hỏi của cô. Lăng Bắc Sam nghe câu trả lời của anh, trong lòng mừng như điên, thật ra thì cũng là đã sớm nghĩ đến anh đã tha thứ cho cô.
"Cố Diệc Thần à, Cố Diệc Thần, có phải em dùng cái phương thức này ép anh nói ra không, anh thật sự là khó chịu nên mới chấp nhận!” Lăng Bắc Sam đứng dậy, nhìn anh từ trên cao xuống, vỗ nhẹ vào gò má của anh, cao ngạo nói xong thì lật người xuống giường.
"Em đi đâu?” Cô gái ghê tởm này, tự nhiên xuống giường, Cố Diệc Thần còn tưởng rằng cô sẽ vì cảm động mà trực tiếp thỏa mãn anh, ai biết....
"Đây là buồn bực rối rắm vì anh, cái người này sao mà lạnh lùng trừng phạt em nhiều ngày như thế, Tiểu Cố, Tiểu Thần Thần, một mình anh nằm đây đi, chị Sam đi phòng khách ngủ, bái bai....” Lăng Bắc Sam mặc áo ngủ vào, đứng ở bên giường nhìn về người đang nằm trên giường. Vứt cho Cố Diệc Thần một ánh mắt, cuối cùng là nụ hôn gió rồi từ từ đi ra.
Qua cầu rút ván?
Cố Diệc Thần ảo não canh chừng bóng dáng cô, trong lòng nghĩ như vậy, ngay sau đó, khóe miệng hả hê hừ lạnh, cô cho là cái cà vạt này có thể trói được anh sao? Mới vừa rồi anh cũng chỉ là đang để mặc cô diễn trò mà thôi, coi như cho chính mình một bậc thang đi xuống, để cho chính miệng anh nói sẽ quay lại với cô, thật đúng là không nên nói ra.
Cô gái nhỏ đi tới cửa thì vẫn không quên xoay người hả hê nhìn anh một cái, "Soạt...." .
"A...."
Tiếng vụn vỡ thanh thúy vang lên, Lăng Bắc Sam hoảng sợ nhìn Cố Diệc Thần đang bứt dây cà vạt ra, chỉ thấy anh đã ngồi dậy, thong thả ung dung tháo cà vạt ở mắc cá chân ra, Lăng Bắc Sam bị sợ đến tâm hoảng loạn, không ngờ anh lại mạnh như vậy. Người đàn ông kia còn chưa xuống giường cô đã chuẩn bị trốn mất dạng!
Chợt mở cửa phòng, chạy vội đi ra ngoài, nặng nề đóng cửa lại, Cố Diệc Thần xuống giường, khí thế hung hăng lao ra cửa phòng, "Cố Diệc Thần! Không cho phép anh tới đây!” Trong phòng khách Lăng Bắc Sam nhìn thấy Cố Diệc Thần ra khỏi phòng ngủ, thét lên hô.
Toàn thân chỉ mặc một cái quần trong màu đen. Cố Diệc Thần không những không có nghe lời cô, ngược lại còn cố đuổi theo cô thật nhanh, Lăng Bắc Sam bị sợ đến ra sức bỏ chạy, cố chạy đến phòng khách, Cố Diệc Thần chạy như bay, tiến thẳng đến trước mặt cô, dùng một tay nắm lấy tay cô
"A.... anh buông em ra....” Lăng Bắc Sam hoảng hốt, có loại cảm giác tai vạ đến nơi, giùng giằng thét chói tai, cánh tay sắt của Cố Diệc Thần ôm cô thật chặt, căn bản không để cô động đậy.
Bắt được con mồi, làm sao lại có chuyện thả ra, Cố Diệc Thần không để ý cô giãy giụa, một tay ôm lấy cô mang đến phòng ngủ, đứng ở bên giường lớn, ném cô lên, thân thể Lăng Bắc Sam ngã xuống giường. Tiếng cạch cạch làm cô có chút hôn mê, lúc hơi hoàn hồn thì đã muốn chạy, mắt thấy cô muốn xuống giường, Cố Diệc Thần khom người, ra tay giữ lấy mắt cá chân của cô, dùng sức kéo cô trở lại.
"Cố Diệc Thần! Cái tên khốn kiếp này! Mau thả em ra!” Lăng Bắc Sam thế này mới ý thức được vừa rồi anh tuyệt đối ức hiếp cô!
Cô còn vui vẻ khôn siết, cố tình quyến rũ anh một lần rồi lại một lần, để cho anh nhìn một nhạc kịch hay. Tên khốn kiếp này, hiện tại trong lòng nhất định đang lén vui mừng chứ gì? Tối nay cô vốn là không muốn cho anh, tối hôm qua bị anh ép khô rồi, buổi chiều ở trường học lại.... tối nay cô chỉ nghĩ ép anh nói ra sau đó sẽ trừng phạt anh nho nhỏ mà thôi.
Ai ngờ, cô quên mất thể lực Cố Diệc Thần người ta rất khác người thường.
"Ai bảo em đần như vậy!” Cố Diệc Thần hả hê nói, lôi cô qua, lật người đè cô lại, thân hình to lớn của anh che mất thân hình nhỏ bé của cô, tay nhỏ bé của cô không ngừng đánh loạn cũng bị hai tay của anh giữ chặt, ngẩng đầu thật cao nhìn cô.
"Anh... khốn kiếp.... buông em ra! Cố Diệc Thần! Em không muốn....” Lăng Bắc Sam nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn của anh, tức giận rống. Cởi ý muốn đấm đá xuống, làm như bị anh lưu đầy. Cứ như thế bị anh cởi hết quần áo ra, không thể động đậy.
Tròng mắt của anh liếc về tủ treo quần áo đầu giường có xấp cà vạt cô vừa mới cầm, "Thì ra là chị Sam thích khẩu vị nặng....” nhìn mặt của cô, anh cười tà nói, đổi thành một tay thủ sẵn cổ tay của cô, một cái tay cầm lấy một cái cà vạt, mánh khoé buộc chặt cánh tay trái của cô, tay phải Lăng Bắc Sam bị bay lên không, ra sức đánh bờ vai của anh, vừa bắt vừa cong, hiển nhiên giống như một con mèo hoang.
"Khốn kiếp! Vô sỉ! Anh mới thích! Buông em ra, em không muốn làm!” Lớn tiếng kêu gào, giùng giằng, Cố Diệc Thần không chút để ý nào, dễ dàng buộc cánh tay cô vào thành giường. Nhìn anh dùng sức thắt cà vạt, dáng vẻ giãy giụa, anh từ từ nâng lên nụ cười, thân thể chậm rãi dời xuống....
Lăng Bắc Sam cho là mình cũng sẽ giống như Cố Diệc Thần đẹp trai dễ dàng bứt khỏi chiếc cà vạt kia rồi thoát khỏi chỗ này, thật không nghĩ đến, cái cà vạt này đối với cô mà nói, quả thực như cục sắt! Cố Diệc Thần không hề lo sợ việc cô sẽ bứt ra khỏi cái cà vạt của anh mà cứ để cô tùy tiện xé. Còn anh cong người lên, giải phóng nơi sưng đỏ của mình, nơi đó kiêu ngạo dựng đứng lên, nhìn cô một cái, sau đó hung hăng đi vào…. cái hang nhỏ.
Gần như chưa khởi động cứ thế đi vào cái hang nhỏ của cô. Làm cho miệng của Lăng Bắc Sam há thành hình chữ O, thình lình xảy ra căng tràn để cho cô khó thích ứng, "Hô.... đi ra ngoài....” dùng sức đưa đẩy, đối với anh mà nói càng thêm khít khao trí mạng, không những không ra, ngược lại sâu hơn....
"Cố Diệc Thần! Anh.... anh khốn kiếp....” mỗi một cử động của anh, đều khiến cho cô chua xót và đau đớn lợi hại, vậy cũng làm được gì. Hậu quả này quá lớn rồi.
"Đây là kết quả khiêu khích của em!” Cô gái này, anh cũng không quên được bộ dáng hả hê của cô mới vừa rồi, Cố Diệc Thần thở gấp nói, động tác càng cuồng dã hơn, cơ hồ tệ hại hơn, dùng hành động thiết thật mà nói cho cô biết, khiêu khích anh, trêu chọc anh sẽ nhận lấy hậu quả như thế này!
Đôi tay của cô gái nhỏ bị cà vạt đen trói chặt, trói buộc trên cây cột giường, trên người không mảnh vải che thân. Theo mỗi nhịp ra vào nặng nề trừng phạt của anh mà cong lên, trừng phạt để cho cô không ngừng cầu xin sự tha thứ, "Ông xã.... đừng.... em.... em sai lầm rồi....” Cứng không được cô sẽ mền, dùng giọng nói ngọt ngào đáng thương để cầu xin anh, thật sự không nhịn được cảm giác ngập đầu này, nước mắt cứ thế mà chảy ra, bộ dáng kia thật là làm người ta thương yêu, Cố Diệc Thần không nhịn được hôn lên môi nhỏ của cô. động tác cũng chậm lại....
"Lần sau còn dám hay không?” Buông đôi môi sưng đỏ của cô ra anh lại hỏi.
"Không.... không dám....” Lăng Bắc Sam, mày thật là chẳng có khí chất gì cả! Tự nhiên đầu hàng? Nhưng cô biết, không nói đầu hàng thì anh sẽ càng hành hạ cô cuồng dã hơn! Nghe cô ngoan ngoãn nói thế, trong lòng Cố Diệc Thần cực kì hài lòng, cũng càng hôn cô nhiều hơn, động tác động thân bên dưới biến thành dịu dàng, cũng không lâu lắm thả một dòng tinh dịch sáng bóng trong người cô.
"Em hận anh.... Cố Diệc Thần.... em hận anh....” Cô gái ở trên giường, mặt chôn ở trên gối nằm, lầu bầu nói như muốn để những đau đớn bên dưới giảm bớt, cô vô lực mắng một câu, hận cái tên đàn ông khốn khiếp không biết tiết chế mà hành hạ cô như thế, khung xương toàn thân cô lỏng lẽo cứ như bị đứt ra
Cố Diệc Thần mới tỉnh lại đã nghe được mắng chửi của cô trong phòng ngủ, khóe miệng khẽ giơ lên, thấy cô lặng lẽ ngồi xổm xuống ở đầu giường.
"Ngựa đực.... Cố Diệc Thần là đầu ngựa đực.... em hận anh.... Hí.... Quá đau.... A Thần chết tiệt.... Tạo phản!” Lăng Bắc Sam giận đến cứ lặp đi lặp lại lời đó, khẽ giơ tay lên, chứng kiến tới gương mặt lạnh khốc thuộc về Cố Diệc Thần ở trước mặt thì khuôn mặt Lăng Bắc Sam đầy vẻ hoảng sợ.
"Em.... em mới vừa nằm mơ.... Nói mớ đấy.... Hắc hắc....” Lăng Bắc Sam sợ anh cứ như sợ Ôn Thần, nhớ đến một màn hành hạ đến gần chết của tối hôm qua, Lăng Bắc Sam hết sức thức thời mà nói dối.
Cố Diệc Thần trầm mặc, đứng lên, nhấc chăn lên, "Cố Diệc Thần! Anh.... anh là cầm thú sao?” cho là anh lại muốn hành hạ cô, Lăng Bắc Sam thét chói tai, nếu như anh còn dám như vậy, cô nhất định không chút do dự mà ly hôn anh!
Toàn thân đau đến sắp chết rồi....
"Nằm sấp tốt!” Cố Diệc Thần trầm giọng lạnh lùng nói, trêu chọc sau ót của cô. Ngón tay thon dài di chuyển lên xuống đường xương sống của Lăng Bắc Sam, nhẹ nhàng vuốt ve ....
"Nha....” cô thoải mái, thấp giọng rên rĩ, nhớ tới hành động của Cố Diệc Thần, hiểu anh là giúp cô xoa bóp, trong lòng thoải mái rất nhiều, cũng ấm áp rất nhiều, đầu ngón tay của anh chậm rãi dời xuống, dùng sức lực không nặng không nhẹ masager cho những nơi đau đớn trên người cô
"A.... chính là chỗ đó.... đau nhất!” Lúc cánh tay anh đè xuống thì Lăng Bắc Sam căn rắng nói, anh chậm tay lại, "Hôm nay tiếp tục uống canh Ba Ba!” Rõ ràng cô rất hư nhé, tại sao lại có thể?
Cố Diệc Thần thầm nghĩ, "Còn phải đi tập thể dục, thể lực rõ ràng không đủ.” Anh nói tiếp.
"¥%#&.... #%¥#¥¥&*——"
"Em nói cái gì?"
"A.... không có gì! Nghe lời anh, tất cả đều nghe theo lời anh!” Nói nhảm, dám không nghe sao? Lăng Bắc Sam vội vàng cười hì hì nói, ở trong lòng tiếp tục mắng anh!
Xoa bóp một lúc lâu, Lăng Bắc Sam buồn ngủ, anh cũng không còn quấy rầy cô, để cho cô ngủ đủ, thẳng tới giữa trưa. Sau khi Lăng Bắc Sam rửa mặt xong đã nhìn thấy một bàn ăn với vô số món ăn phong phú, còn có canh Ba Ba, trong lòng vô cùng phức tạp.
Không biết nên cảm kích anh hay nên oán hận anh! Bị anh ép uống rất nhiều canh, anh mới bỏ qua.
Cô cũng hoàn toàn rõ ràng, Cố Diệc Thần và cô coi như đã hòa hợp, bất quá bây giờ anh vẫn còn nhiều chuyện buồn bực, nhưng anh cũng dùng hành động biểu đạt anh có quan tâm đến cô, cái này đủ rồi! Buổi chiều, không dám ở cùng một chỗ với anh nữa, vừa đúng lúc Úc Tử Duyệt hẹn cô, cũng đã rất lâu rồi cô không có đi làm spa.
"A Thần, buổi chiều em và bọn Duyệt Duyệt đi thẩm mỹ viện rồi, anh ở nhà chơi một mình đi....” cẩn thận nhìn từng biểu hiện ánh mắt của anh, thấy anh không có biểu hiện của người mất mác. Ngược lại Lăng Bắc Sam mất mác trước rồi, tên khốn kiếp này cũng không cầu xin cô ở nhà cùng anh!
"Anh đưa em đi....” Cố Diệc Thần lạnh nhạt nói, lời này khiến cho trái tim đang mất mát của Lăng Bắc Sam trở nên vui vẻ hơn, hào hứng đi lấy túi.
"Ai nha nha.... chị Nhan, chị xem người ta tình cảm chưa kìa, thật hạnh phúc!” Úc Tử Duyệt chứng kiến tới trên người Lăng Bắc Sam còn một ít ấn ký hình dâu tây thì nhìn về phía Nhan Tịch mập mờ nói, chỉ thấy mặt của Lăng Bắc Sam bỗng chốc đỏ bừng, nhanh chóng đi vào trong....