Nhìn Lăng Bắc Sam trốn vào trong nước, Úc Tử Duyệt và Nhan Tịch cười càng thêm vui vẻ hơn, cũng xuống bể tắm nước nóng.
"Hai người các người chưa thỏa mãn dục vọng nên rõ ràng là ghen tỵ với cô gái nhỏ này đây!” Lăng Bắc Sam ngồi trong phòng tắm nước nóng, nhìn hai cô gái đối diện, cười cố ý kích thích. Úc Tử Duyệt và Nhan Tịch đều liếc cô một cái.
"Ai nha nha, chị Nhan, chị xem dáng vẻ hả hê của con nhóc này đi!” Úc Tử Duyệt chỉ vào Lăng Bắc Sam, rồi quay lại nói với Nhan Tịch, Nhan Tịch mím môi cười cười, lúc này Úc Tử Duyệt lại mở miệng: "Nếu không phải là ông xã của chị, bây giờ hai người các người còn rùng mình lắm, nói đi, phải cảm kích chị dâu nhỏ của mình như thế nào?".
Lăng Bắc Sam nghe lời Úc Tử Duyệt nói, không nhịn được cười ra tiếng, "Những chiêu thức kia có vẻ chị dùng với anh cả rất hữu dụng? Còn đối với Cố Diệc Thần thì căn bản không là gì cả! Cuộn phim em xem rồi, bộ đồ osin kia em cũng mặc vào rồi. Nhưng cuối cùng vẫn là nồi canh Ba Ba của em có tác dụng?” Lăng Bắc Sam hả hê nói.
"Canh Ba Ba?” Úc Tử Duyệt nghe trợn to đôi mắt, chỉ thấy Lăng Bắc Sam cười càng hả hê hơn, sau đó đem đầu đuôi mọi chuyện kể chi tiết
Hai người Úc Tử Duyệt và Nhan Tịch nghe xong không nhịn được cười to, "Bắc Sam, làm sao em không sợ mà đem Trung tá Cố bồi bổ đến chết bất đắc kỳ tử thế? Người ta vốn là tinh lực thịnh vượng. Người đàn ông bị cấm dục đã lâu, lại cho người ta ăn canh đại bộ, ha ha....” Nhan Tịch vừa cười vừa nói, cảm thấy Lăng Bắc Sam rất có tài.
"Làm sao em biết tinh lực anh ta thịnh vượng như thế nào. Nhìn áo sắc tính, cuộn phim sex cũng không hứng thú. Muốn đại phát, em còn cho anh ấy hư thận...."
"Ha ha.... người ta là đang giận em! Đè nén lâu rồi, nói không chừng trở về phòng liền hành hạ đó....” Úc Tử Duyệt cũng không sợ bị người khác cười nhạo, nói cái gì cũng dám nói, nói rất thành thật. Thì ra là con gái ở cùng với cô gái có thể chia sẻ tất cả.
"Đó chính là đáng đời anh ta, ai bảo anh ta tự đè nén, rồi xin ra buồn bực. Các người không biết ba tháng qua em đã phải đau lòng đến sắp chết như thế nào, cho là đã bỏ lỡ đoạn tình cảm rồi....” Lăng Bắc Sam nhìn Úc Tử Duyệt và Nhan Tịch, ê ẩm nói. Đôi mắt chứa chút nước mắt.
Nhan Tịch cảm giác Lăng Bắc Sam hôm nay gần gũi và bình dị hơn trước kia rất nhiều, nghe lời của cô..., cũng thoáng cảm khái, "Trung tá Cố yêu em như vậy, làm sao có thể dễ dàng buông tay, chị cảm thấy được đi khắp cái thế giới này, có thể ngăn trở chân tình của một đôi, bắt họ không thể đi chung đó chính là cái chết.” Nhan Tịch cảm khái nói.
"Quả nhiên chị là một người đã viết rất nhiều tiểu thuyết! Em còn phải đợi lời chỉ dạy của chị, sẽ không đối với anh ấy như trước kia....” Lăng Bắc Sam nói lời trêu ghẹo Nhan Tịch, ngay sau đó lại nghiêm túc nói.
"Đúng là phải đối xử thật tốt với người ta, không ít lần chị đã nói với em Tiểu Cố là người tốt! Vẫn bao người ghen chết....” Úc Tử Duyệt đau lòng nói.
"Ơ, chị dâu, ý của chị là cảm thấy anh cả của em vẫn không thật sự là người tốt nhất với chị sao? Hôm nào em phải đi đâm thọc anh ấy mới được!” Lăng Bắc Sam nghịch ngợm nói, Úc Tử Duyệt liếc cô một cái, "Đâm thọc chị cũng không sợ anh ấy...." .
"Duyệt Duyệt, cậu đừng có sống trong phúc mà không biết phúc, trung tá Lăng đối với cậu rất tốt!” Nhan Tịch vỗ cánh tay Úc Tử Duyệt, dạy dỗ.
"Ơ, chị Nhan, cái này là có ý gì, lão Lục nhà chị đối xử không tốt với chị sao? Đúng rồi, giống như chừng mấy ngày không thấy lão Lục ....” Úc Tử Duyệt quay lại nhạo báng Nhan Tịch, sắc mặt Nhan Tịch khẽ cứng lại, đã mấy ngày rồi Lục Chính Khải không về nhà
"Anh ấy đi vùng khác theo dõi một vụ án rồi, chính là vụ A Diệp đó....” Nhan Tịch nói, đã dần dần quen với thói quen điên cuồng vì công việc của Lục Chính Khải.
Nghe được lời Nhan Tịch nói, sắc mặt Úc Tử Duyệt và Lăng Bắc Sam đều chán nản, Lăng Bắc Diệp mất tích đã lâu rồi đấy....
"Anh hai không có việc gì, chắc chắn sẽ không có chuyện....” Lăng Bắc Sam nói, Úc Tử Duyệt cũng nặng nề gật đầu, "Ừ, chắc là sẽ không có chuyện, cũng yên tâm đi, đúng rồi, các người rãnh thì nhớ đi xem Khải Lâm một chút nhé, con bé có một mình chắc chắn lúc này sẽ không biết làm sao.” Nhan Tịch lại nói.
Hai người gật đầu một cái, Úc Tử Duyệt thoáng nhìn Lăng Bắc Sam lại nói, nói chuyện bà nội bị bệnh như thế là giả, là diễn trò lừa cô và Cố Diệc Thần, "Bà nội cũng không có việc gì đâu, cũng không biết tên khốn Cố Diệc Thần kia có thể hoài nghi chị làm như thế hay không...."
"Bắc Sam! Sao em có thể không tin A Thần là người tốt như vậy! Nhất định cậu ấy sẽ hiểu em, hơn nữa người kia thông minh như thế, nói không chừng đã sớm biết bà nội giả bộ rồi.” Úc Tử Duyệt trách cứ Lăng Bắc Sam.
"Thật sao.... Có lẽ em còn không hiểu hết anh ấy...."
"Vậy thì từ từ sẽ hiểu....” Nhan Tịch có ý tốt khuyên nhủ, Lăng Bắc Sam nhìn bọn họ bơi lại bên này, bỗng chốc kéo tay Nhan Tịch, "Chuyện trước kia, thật xin lỗi ạ....” Đây là lần đầu tiên cô nói lời xin lỗi trước mặt Nhan Tịch, coi như trước cũng không thèm xuống nước nói một lời xin lỗi.
Nhan Tịch hơi kinh ngạc, không ngờ đến một ngày công chúa kiêu ngạo lại nói lời xin lỗi đến cô, thật ra thì cô cũng không có oán hận Lăng Bắc Sam, "Không sao!” Nhan Tịch nặng nề nói ra, lòng tràn đầy cảm khái, Lăng Bắc Sam cúi đầu, có chút xấu hổ cười cười.
"Nhan Tịch, chị quá trưởng thành rồi tại sao có thể như vậy! Khẳng định bị lão hồ ly Lục ăn gắt gao rồi!” Lăng Bắc Sam ngẩng đầu lên, tự nhiên nói, cô dựa người dọc theo thành bồn
"Bắc Sam, em ở đây có biết câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn không, nói không chừng chị Nhan đã có chiêu thức đối phó với lão hồ ly Lục rồi....” Úc Tử Duyệt lại nói, Nhan Tịch đứng một bên đỏ mặt cười trừ
Ba cô gái cùng nhau tán gẫu, nói cái gì cũng nói, không cố kỵ chút nào, giờ phút này, ba người nằm tiếp nhận dịch vụ xoa bóp
"Các người nói một chút coi, một người đàn ông bình thường thì mỗi lần như thế duy trì được bao lâu? Bắc Sam bắt đầu trả lời trước....” Úc Tử Duyệt không xấu hổ mà nói, vì cô là một phóng viên nên rất thích các tin tức xã hội này.
"...."
Hai người im lặng, "Vậy làm sao biết bao lâu à? Không có canh thời gian, dù sao mỗi lần làm là mệt chết rồi, em cầu xin tha thứ, anh ấy mới chịu nhẹ một chút....” Lăng Bắc Sam nhỏ giọng nói.
"Vậy lần sau nhớ tính giờ không phải là được sao. Chị Nhan, lão Lục nhà chị thì thế nào?"
"Úc Tử Duyệt! Cậu có thể đừng hỏi những câu hỏi tà ác như thế được không?"
"Ai nha, chị giả bộ cái gì mà giả bộ, ban đầu là do những bộ phim, quyển tiểu thuyết của chị đưa cho em, đầu độc tâm hồn em...."
"....” Nhan Tịch im lặng, thoáng qua lại trêu ghẹo "Vậy em cũng là từ học trò rồi giờ đã giỏi hơn thầy rồi! Chị cũng không có tính toán qua thời gian, mỗi lần đến cuối cùng, chị đều phải giả bộ đến bất tỉnh, anh ấy mới chịu buông tha.... tất cả chúng ta đều nói trung tá Lăng đó thôi?” Nhan Tịch đáp.
"Đều giống nhau á..., những tên đàn ông thối kia cũng không biết tiết chế đâu! Làm cho người ta vừa yêu vừa hận....” Úc Tử Duyệt một lời mắng trúng cả nhóm. Nhan Tịch và Lăng Bắc Sam gật đầu liên tục, thật sự là vừa yêu vừa hận. Lúc không xxoo thì rất muốn, làm thật thì muốn hành hạ người ta thiếu điều hôn mê!
Trò chuyện cả buổi chiều, sau khi tắm nước nóng, xoa bóp rốt cuộc toàn thân Lăng Bắc Sam thoải mái hơn rất nhiều, ra khỏi spa, chỉ thấy Cố Diệc Thần đã đứng đợi cô rồi, bên cạnh chiếc xe Jeep Wrangler màu đen, anh mặc một bộ quần áo màu đen đứng đó, thân hình cao lớn khôi ngô mang một chiếc mắt kính màu đen, xem ra hoàn mỹ mười phần.
Trong khoảnh khắc thấy anh đứng đó, trong lòng Lăng Bắc Sam lại có cảm giác tim đập thật nhanh, có lẽ đây chính là cảm giác tình yêu thật sự. Đến bây giờ, cô mới hiểu được.
"Nhìn xem người ta đến rồi, thật là một người chồng chuẩn mực!” Úc Tử Duyệt thấy Cố Diệc Thần, trêu ghẹo nói. Cố Diệc Thần tháo mắt kính xuống, để vào trong túi trước ngực, nhìn Úc Tử Duyệt "Khi trở về, em nghe nói lão Lăng sẽ hồi báo chị thật tốt!” Cố Diệc Thần cười nhạt mà nói.
"Nhìn một chút, đôi vợ chồng này quả thực là một đôi!” Úc Tử Duyệt cất giọng nói, lôi kéo Nhan Tịch lên chiếc xe bên cạnh, "Không để ý tới bọn họ, chúng ta đi thôi....” Úc Tử Duyệt lớn tiếng nói, Nhan Tịch hướng về phía Cố Diệc Thần phất tay một cái rồi mới rời đi
"Xế chiều anh đi đâu?” Sau khi lên xe, Lăng Bắc Sam tò mò hỏi Cố Diệc Thần: "Không có đi đâu....” Cố Diệc Thần nhàn nhạt trả lời, trong đôi mắt nhuộm một tầng tâm trạng nhàn nhạt.
"Không có đi đâu? Trên quần của anh có một vệt màu trắng là gì thế? Giống như dầu!” Lăng Bắc Sam lại hỏi, phát hiện trên chiếc quần của anh có dính chút màu trắng giống như nước sơn nhưng rất nhỏ. Lúc này trong lòng Cố Diệc Thần căng thẳng, "Có thể không chú ý nên bị gió thổi vào, buổi tối muốn ăn cái gì?” nhàn nhạt trả lời, nhìn cô một cái rồi hỏi.
"Không bằng đi nhà cũ ăn cơm đi?” Lăng Bắc Sam nói, cô cũng muốn có lại quan hệ tốt đẹp với cha mẹ chồng. Chưa từng quên lời Úc Tử Duyệt dặn dò. Cố Diệc Thần hơi kinh ngạc nhìn về phía cô, Lăng Bắc Sam hiểu ý anh nên cười một tiếng, "Em không chỉ muốn yêu anh, còn phải yêu người nhà của anh có phải không?” tựa đầu dựa vào trên bả vai của anh, cô ngọt ngào nói.
Trong lòng Cố Diệc Thần lướt qua một dòng nước ấm, thời gian ba bốn ngày ngắn ngủi, thiện lương của anh giống như dần dần bị cô làm mềm hoá....
Không nhịn được đưa tay cưng chiều vuốt ve tóc của cô, không nói nhưng hành động của anh đã thắng được tất cả mọi lời nói, cho dù anh không nói, cô cũng có thể cảm nhận được tình cảm của anh.
"Sao lại đột nhiên tới đây? Cũng không gọi điện thoại trước, phòng bếp không chuẩn bị cơm cho hai con!” Mẹ Cố thấy con trai và con dâu đột nhiên đến, nhìn về phía Cố Diệc Thần trách cứ.
"Sam Sam đột nhiên muốn tới thăm mọi người....” Cố Diệc Thần cười trả lời, nắm lấy tay Sam Sam, lời này khiến mẹ Cố nghe xong càng thấy thêm vui vẻ
"Mẹ, tùy tiện ăn vài món thường ngày, chúng ta cũng không phải là người ngoài....” Lăng Bắc Sam săn sóc nói, mẹ Cố thoáng kinh ngạc quan sát bọn họ một cái, nghĩ thầm, hai đứa này lại hòa rồi à, hy vọng lần này là lần cuối cùng!
Nhìn Lăng Bắc Sam giúp đỡ mẹ mình nấu cơm, trong lòng Cố Diệc Thần càng thêm cảm động, người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm tối trong niềm vui còn kể nhau nghe vài câu chuyện.
Trên đường về, Lăng Bắc Sam muốn đi nhà trọ thời còn độc thân của cô, Cố Diệc Thần có chút không hiểu. "Cho em đến đó....” cô làm nũng nói, Cố Diệc Thần không thể làm gì khác hơn là theo cô, hai người cùng đi bộ vào nhà trọ kia, Lăng Bắc Sam chạy thẳng tới phòng ngủ, Cố Diệc Thần cũng đuổi theo, chỉ thấy cô lấy một cái gương từ trong ngăn tủ ra, đặt lên giường. Gọi Cố Diệc Thần đến gần, Cố Diệc Thần cũng ngồi xuống bên giường
Chứng kiến tới những hộp chưa đầy quà tặng quen thuộc thì đôi mắt Cố Diệc Thần đã hiểu chuyện gì nên sâu thêm vài phần, có chút kinh ngạc nhìn tới trước mặt cô, "Có phải anh kinh ngạc hay không? Có phải anh cho rằng em đã làm lạc mất những món này rồi hay không?” Lăng Bắc Sam nhìn anh, cười nói rồi mở chiếc hộp bên trong ra
"Em vẫn giữ gìn tất cả, đúng là trước kia khi nhận được nó em rất ghét bỏ, nhưng cũng cứ giữ lại, chẳng hiểu vì sao lúc đó lại làm thế....” là trong lòng thật không bỏ được mới cất giữ ở đây?
Lòng của Cố Diệc Thần bởi vì lời nói của cô mà xúc động, Lăng Bắc Sam hoạt động bên cạnh anh, ôm lấy hông của anh, mặt dính vào trong ngực anh, "Em biết rằng anh vẫn còn rất yêu anh. A Thần, chúng ta cùng nhau sống thật tốt cho qua ngày.... lúc gặp sự kiện khỏa thân kia, em cũng rất muốn nói cho anh biết, nhưng lại không thể nào nói ra được. Em luôn tự cho mình là đúng, có thể tự mình giải quyết được khó khăn. Khi đó trong lòng em cũng hết sức khổ sở, cảm thấy rất cần phải xin lỗi anh.... Anh nói muốn ly hôn, em tự tin mình không còn xứng với anh, cảm giác thân thể mình bị người ta thấy hết, không xứng với anh....” đâm đầu nói ra lời trong lòng, Lăng Bắc Sam ôm anh chặt hơn.
"Ba tháng qua em đã cố gắng tự chăm sóc mình, cố gắng thay đổi, còn đi gặp bác sĩ tâm lý, cũng học Tâm Lý Học, cái loại cảm xúc phức tạp và tự ti đó biến mất, mới quyết tâm muốn theo đuổi anh lần nữa. Còn có cái người Lý Tuấn Thái kia nữa, cảm giác cậu ta giống như anh lúc trẻ, cậu ta đã vì em mà làm rất nhiều chuyện, những thứ kia anh cũng đã từng làm giúp cho anh, nhưng cậu ta cho em cảm giác chỉ có chán ghét. Hoàn toàn khác với cảm giác trước kia anh đã vì em, do đó em càng thêm kiên định tranh thủ tình yêu của anh....” Lăng Bắc Sam thổ lộ tình cảm nói.
Ngửa đầu nhìn anh, anh cũng đang cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng, làm tim cô đập nhanh, "Lần này, lần này em thật sự muốn có được trái tim của anh, Lăng Bắc Sam trước kia đã thay da đổi thịt rồi !” Cô bò dậy, ngồi chồm hỗm trên người của anh, đôi tay chạm vào gương mặt anh, lớn tiếng nói.
"Em nhận tội một lần này không được sao....” Hồi lâu, Cố Diệc Thần mở miệng, chậm rãi nói, chỉ thấy Lăng Bắc Sam há mồm, suồng sã bật cười.
"Em biết ngay anh không thể nào thoát khỏi Ngũ Hành Sơn của em!” Lăng Bắc Sam bá đạo nói, có lời của anh càng làm cô thêm hài lòng, cũng cảm động rất nhiều. Cố Diệc Thần đè cô xuống, bàn tay che kín mặt của cô, sau đó, cúi đầu mở miệng khẽ thì thầm bên tay cô: "Cũng không cần quyến rũ nữa rồi.... Thật sự anh không chịu nổi cảm giác kia....” Anh thấp giọng nói, trong lời nói chứa yêu thương nồng đậm. Cô gái đáng chết này, cô chính là nốt ruồi Chu Sa trên người anh. Giống như ông trời sinh ra cô để hành hạ anh vậy, anh cũng có thể là thiếu nợ cô cả đời, nhất định phải bị cô khi dễ, lần lượt bị thương, lần lượt lại khôi phục, không thể tự thoát ra được.
Lăng Bắc Sam nhắm hai mắt, trong lòng đều là đau lòng thay anh, cũng căm hận chính bản thân mình trong quá khứ, "Cố Diệc Thần! Về sau Lăng Bắc Sam em tình nguyện thương tổn mình cũng sẽ không làm tổn thương anh thêm một lần nữa!” cô lấy tay anh ra, ghé vào lỗ tai anh rống to.
Cố Diệc Thần ngẩng đầu lên, cảm động nhìn cô, vừa cười cười, "Em dám? Dám làm tổn thương mình chính là làm tổn thương anh!” Anh trầm giọng quát lên, bá đạo dạy dỗ cô dù trong lòng cảm động nhiều hơn, không nhịn được ôm đầu của anh, hung hăng hôn cái miệng của anh....
"Em không dám, không dám, vậy sao này em sẽ không tổn thương ai cả....” buông môi của anh ra, nghịch ngợm nói, nói xong, nhảy xuống giường, Cố Diệc Thần muốn đuổi theo, "Mau về nhà rồi !” Lăng Bắc Sam la lớn, đang muốn đi tắm. "Cũng mang cái gương này về nhà. Em sẽ ở cửa chờ anh!” Lăng Bắc Sam lớn tiếng hô, Cố Diệc Thần ngoan ngoãn trở phòng cầm cái gương nhỏ lên
Nhìn cái rương quà tặng một chút, anh bỗng chốc nhớ tới cái gương mình đã chôn cất kỹ, cười cười....
"Ưmh.... ưmh....” Cố Diệc Thần mới ra khỏi nhà trọ của cô, giác quan nhạy bén của anh dường như nghe được âm thanh gì đó, bước chân thả nhẹ, "Sam Sam?” anh âm thầm đưa tay, mở chốt cửa cạnh vách tường, chỉ thấy khúc quanh cầu thang tầng tiếp theo, Lăng Bắc Sam bị một người đàn ông che mặt kiềm chặt hai bên.
Nhìn Lăng Bắc Sam trốn vào trong nước, Úc Tử Duyệt và Nhan Tịch cười càng thêm vui vẻ hơn, cũng xuống bể tắm nước nóng.
"Hai người các người chưa thỏa mãn dục vọng nên rõ ràng là ghen tỵ với cô gái nhỏ này đây!” Lăng Bắc Sam ngồi trong phòng tắm nước nóng, nhìn hai cô gái đối diện, cười cố ý kích thích. Úc Tử Duyệt và Nhan Tịch đều liếc cô một cái.
"Ai nha nha, chị Nhan, chị xem dáng vẻ hả hê của con nhóc này đi!” Úc Tử Duyệt chỉ vào Lăng Bắc Sam, rồi quay lại nói với Nhan Tịch, Nhan Tịch mím môi cười cười, lúc này Úc Tử Duyệt lại mở miệng: "Nếu không phải là ông xã của chị, bây giờ hai người các người còn rùng mình lắm, nói đi, phải cảm kích chị dâu nhỏ của mình như thế nào?".
Lăng Bắc Sam nghe lời Úc Tử Duyệt nói, không nhịn được cười ra tiếng, "Những chiêu thức kia có vẻ chị dùng với anh cả rất hữu dụng? Còn đối với Cố Diệc Thần thì căn bản không là gì cả! Cuộn phim em xem rồi, bộ đồ osin kia em cũng mặc vào rồi. Nhưng cuối cùng vẫn là nồi canh Ba Ba của em có tác dụng?” Lăng Bắc Sam hả hê nói.
"Canh Ba Ba?” Úc Tử Duyệt nghe trợn to đôi mắt, chỉ thấy Lăng Bắc Sam cười càng hả hê hơn, sau đó đem đầu đuôi mọi chuyện kể chi tiết
Hai người Úc Tử Duyệt và Nhan Tịch nghe xong không nhịn được cười to, "Bắc Sam, làm sao em không sợ mà đem Trung tá Cố bồi bổ đến chết bất đắc kỳ tử thế? Người ta vốn là tinh lực thịnh vượng. Người đàn ông bị cấm dục đã lâu, lại cho người ta ăn canh đại bộ, ha ha....” Nhan Tịch vừa cười vừa nói, cảm thấy Lăng Bắc Sam rất có tài.
"Làm sao em biết tinh lực anh ta thịnh vượng như thế nào. Nhìn áo sắc tính, cuộn phim sex cũng không hứng thú. Muốn đại phát, em còn cho anh ấy hư thận...."
"Ha ha.... người ta là đang giận em! Đè nén lâu rồi, nói không chừng trở về phòng liền hành hạ đó....” Úc Tử Duyệt cũng không sợ bị người khác cười nhạo, nói cái gì cũng dám nói, nói rất thành thật. Thì ra là con gái ở cùng với cô gái có thể chia sẻ tất cả.
"Đó chính là đáng đời anh ta, ai bảo anh ta tự đè nén, rồi xin ra buồn bực. Các người không biết ba tháng qua em đã phải đau lòng đến sắp chết như thế nào, cho là đã bỏ lỡ đoạn tình cảm rồi....” Lăng Bắc Sam nhìn Úc Tử Duyệt và Nhan Tịch, ê ẩm nói. Đôi mắt chứa chút nước mắt.
Nhan Tịch cảm giác Lăng Bắc Sam hôm nay gần gũi và bình dị hơn trước kia rất nhiều, nghe lời của cô..., cũng thoáng cảm khái, "Trung tá Cố yêu em như vậy, làm sao có thể dễ dàng buông tay, chị cảm thấy được đi khắp cái thế giới này, có thể ngăn trở chân tình của một đôi, bắt họ không thể đi chung đó chính là cái chết.” Nhan Tịch cảm khái nói.
"Quả nhiên chị là một người đã viết rất nhiều tiểu thuyết! Em còn phải đợi lời chỉ dạy của chị, sẽ không đối với anh ấy như trước kia....” Lăng Bắc Sam nói lời trêu ghẹo Nhan Tịch, ngay sau đó lại nghiêm túc nói.
"Đúng là phải đối xử thật tốt với người ta, không ít lần chị đã nói với em Tiểu Cố là người tốt! Vẫn bao người ghen chết....” Úc Tử Duyệt đau lòng nói.
"Ơ, chị dâu, ý của chị là cảm thấy anh cả của em vẫn không thật sự là người tốt nhất với chị sao? Hôm nào em phải đi đâm thọc anh ấy mới được!” Lăng Bắc Sam nghịch ngợm nói, Úc Tử Duyệt liếc cô một cái, "Đâm thọc chị cũng không sợ anh ấy...." .
"Duyệt Duyệt, cậu đừng có sống trong phúc mà không biết phúc, trung tá Lăng đối với cậu rất tốt!” Nhan Tịch vỗ cánh tay Úc Tử Duyệt, dạy dỗ.
"Ơ, chị Nhan, cái này là có ý gì, lão Lục nhà chị đối xử không tốt với chị sao? Đúng rồi, giống như chừng mấy ngày không thấy lão Lục ....” Úc Tử Duyệt quay lại nhạo báng Nhan Tịch, sắc mặt Nhan Tịch khẽ cứng lại, đã mấy ngày rồi Lục Chính Khải không về nhà
"Anh ấy đi vùng khác theo dõi một vụ án rồi, chính là vụ A Diệp đó....” Nhan Tịch nói, đã dần dần quen với thói quen điên cuồng vì công việc của Lục Chính Khải.
Nghe được lời Nhan Tịch nói, sắc mặt Úc Tử Duyệt và Lăng Bắc Sam đều chán nản, Lăng Bắc Diệp mất tích đã lâu rồi đấy....
"Anh hai không có việc gì, chắc chắn sẽ không có chuyện....” Lăng Bắc Sam nói, Úc Tử Duyệt cũng nặng nề gật đầu, "Ừ, chắc là sẽ không có chuyện, cũng yên tâm đi, đúng rồi, các người rãnh thì nhớ đi xem Khải Lâm một chút nhé, con bé có một mình chắc chắn lúc này sẽ không biết làm sao.” Nhan Tịch lại nói.
Hai người gật đầu một cái, Úc Tử Duyệt thoáng nhìn Lăng Bắc Sam lại nói, nói chuyện bà nội bị bệnh như thế là giả, là diễn trò lừa cô và Cố Diệc Thần, "Bà nội cũng không có việc gì đâu, cũng không biết tên khốn Cố Diệc Thần kia có thể hoài nghi chị làm như thế hay không...."
"Bắc Sam! Sao em có thể không tin A Thần là người tốt như vậy! Nhất định cậu ấy sẽ hiểu em, hơn nữa người kia thông minh như thế, nói không chừng đã sớm biết bà nội giả bộ rồi.” Úc Tử Duyệt trách cứ Lăng Bắc Sam.
"Thật sao.... Có lẽ em còn không hiểu hết anh ấy...."
"Vậy thì từ từ sẽ hiểu....” Nhan Tịch có ý tốt khuyên nhủ, Lăng Bắc Sam nhìn bọn họ bơi lại bên này, bỗng chốc kéo tay Nhan Tịch, "Chuyện trước kia, thật xin lỗi ạ....” Đây là lần đầu tiên cô nói lời xin lỗi trước mặt Nhan Tịch, coi như trước cũng không thèm xuống nước nói một lời xin lỗi.
Nhan Tịch hơi kinh ngạc, không ngờ đến một ngày công chúa kiêu ngạo lại nói lời xin lỗi đến cô, thật ra thì cô cũng không có oán hận Lăng Bắc Sam, "Không sao!” Nhan Tịch nặng nề nói ra, lòng tràn đầy cảm khái, Lăng Bắc Sam cúi đầu, có chút xấu hổ cười cười.
"Nhan Tịch, chị quá trưởng thành rồi tại sao có thể như vậy! Khẳng định bị lão hồ ly Lục ăn gắt gao rồi!” Lăng Bắc Sam ngẩng đầu lên, tự nhiên nói, cô dựa người dọc theo thành bồn
"Bắc Sam, em ở đây có biết câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn không, nói không chừng chị Nhan đã có chiêu thức đối phó với lão hồ ly Lục rồi....” Úc Tử Duyệt lại nói, Nhan Tịch đứng một bên đỏ mặt cười trừ
Ba cô gái cùng nhau tán gẫu, nói cái gì cũng nói, không cố kỵ chút nào, giờ phút này, ba người nằm tiếp nhận dịch vụ xoa bóp
"Các người nói một chút coi, một người đàn ông bình thường thì mỗi lần như thế duy trì được bao lâu? Bắc Sam bắt đầu trả lời trước....” Úc Tử Duyệt không xấu hổ mà nói, vì cô là một phóng viên nên rất thích các tin tức xã hội này.
"...."
Hai người im lặng, "Vậy làm sao biết bao lâu à? Không có canh thời gian, dù sao mỗi lần làm là mệt chết rồi, em cầu xin tha thứ, anh ấy mới chịu nhẹ một chút....” Lăng Bắc Sam nhỏ giọng nói.
"Vậy lần sau nhớ tính giờ không phải là được sao. Chị Nhan, lão Lục nhà chị thì thế nào?"
"Úc Tử Duyệt! Cậu có thể đừng hỏi những câu hỏi tà ác như thế được không?"
"Ai nha, chị giả bộ cái gì mà giả bộ, ban đầu là do những bộ phim, quyển tiểu thuyết của chị đưa cho em, đầu độc tâm hồn em...."
"....” Nhan Tịch im lặng, thoáng qua lại trêu ghẹo "Vậy em cũng là từ học trò rồi giờ đã giỏi hơn thầy rồi! Chị cũng không có tính toán qua thời gian, mỗi lần đến cuối cùng, chị đều phải giả bộ đến bất tỉnh, anh ấy mới chịu buông tha.... tất cả chúng ta đều nói trung tá Lăng đó thôi?” Nhan Tịch đáp.
"Đều giống nhau á..., những tên đàn ông thối kia cũng không biết tiết chế đâu! Làm cho người ta vừa yêu vừa hận....” Úc Tử Duyệt một lời mắng trúng cả nhóm. Nhan Tịch và Lăng Bắc Sam gật đầu liên tục, thật sự là vừa yêu vừa hận. Lúc không xxoo thì rất muốn, làm thật thì muốn hành hạ người ta thiếu điều hôn mê!
Trò chuyện cả buổi chiều, sau khi tắm nước nóng, xoa bóp rốt cuộc toàn thân Lăng Bắc Sam thoải mái hơn rất nhiều, ra khỏi spa, chỉ thấy Cố Diệc Thần đã đứng đợi cô rồi, bên cạnh chiếc xe Jeep Wrangler màu đen, anh mặc một bộ quần áo màu đen đứng đó, thân hình cao lớn khôi ngô mang một chiếc mắt kính màu đen, xem ra hoàn mỹ mười phần.
Trong khoảnh khắc thấy anh đứng đó, trong lòng Lăng Bắc Sam lại có cảm giác tim đập thật nhanh, có lẽ đây chính là cảm giác tình yêu thật sự. Đến bây giờ, cô mới hiểu được.
"Nhìn xem người ta đến rồi, thật là một người chồng chuẩn mực!” Úc Tử Duyệt thấy Cố Diệc Thần, trêu ghẹo nói. Cố Diệc Thần tháo mắt kính xuống, để vào trong túi trước ngực, nhìn Úc Tử Duyệt "Khi trở về, em nghe nói lão Lăng sẽ hồi báo chị thật tốt!” Cố Diệc Thần cười nhạt mà nói.
"Nhìn một chút, đôi vợ chồng này quả thực là một đôi!” Úc Tử Duyệt cất giọng nói, lôi kéo Nhan Tịch lên chiếc xe bên cạnh, "Không để ý tới bọn họ, chúng ta đi thôi....” Úc Tử Duyệt lớn tiếng nói, Nhan Tịch hướng về phía Cố Diệc Thần phất tay một cái rồi mới rời đi
"Xế chiều anh đi đâu?” Sau khi lên xe, Lăng Bắc Sam tò mò hỏi Cố Diệc Thần: "Không có đi đâu....” Cố Diệc Thần nhàn nhạt trả lời, trong đôi mắt nhuộm một tầng tâm trạng nhàn nhạt.
"Không có đi đâu? Trên quần của anh có một vệt màu trắng là gì thế? Giống như dầu!” Lăng Bắc Sam lại hỏi, phát hiện trên chiếc quần của anh có dính chút màu trắng giống như nước sơn nhưng rất nhỏ. Lúc này trong lòng Cố Diệc Thần căng thẳng, "Có thể không chú ý nên bị gió thổi vào, buổi tối muốn ăn cái gì?” nhàn nhạt trả lời, nhìn cô một cái rồi hỏi.
"Không bằng đi nhà cũ ăn cơm đi?” Lăng Bắc Sam nói, cô cũng muốn có lại quan hệ tốt đẹp với cha mẹ chồng. Chưa từng quên lời Úc Tử Duyệt dặn dò. Cố Diệc Thần hơi kinh ngạc nhìn về phía cô, Lăng Bắc Sam hiểu ý anh nên cười một tiếng, "Em không chỉ muốn yêu anh, còn phải yêu người nhà của anh có phải không?” tựa đầu dựa vào trên bả vai của anh, cô ngọt ngào nói.
Trong lòng Cố Diệc Thần lướt qua một dòng nước ấm, thời gian ba bốn ngày ngắn ngủi, thiện lương của anh giống như dần dần bị cô làm mềm hoá....
Không nhịn được đưa tay cưng chiều vuốt ve tóc của cô, không nói nhưng hành động của anh đã thắng được tất cả mọi lời nói, cho dù anh không nói, cô cũng có thể cảm nhận được tình cảm của anh.
"Sao lại đột nhiên tới đây? Cũng không gọi điện thoại trước, phòng bếp không chuẩn bị cơm cho hai con!” Mẹ Cố thấy con trai và con dâu đột nhiên đến, nhìn về phía Cố Diệc Thần trách cứ.
"Sam Sam đột nhiên muốn tới thăm mọi người....” Cố Diệc Thần cười trả lời, nắm lấy tay Sam Sam, lời này khiến mẹ Cố nghe xong càng thấy thêm vui vẻ
"Mẹ, tùy tiện ăn vài món thường ngày, chúng ta cũng không phải là người ngoài....” Lăng Bắc Sam săn sóc nói, mẹ Cố thoáng kinh ngạc quan sát bọn họ một cái, nghĩ thầm, hai đứa này lại hòa rồi à, hy vọng lần này là lần cuối cùng!
Nhìn Lăng Bắc Sam giúp đỡ mẹ mình nấu cơm, trong lòng Cố Diệc Thần càng thêm cảm động, người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm tối trong niềm vui còn kể nhau nghe vài câu chuyện.
Trên đường về, Lăng Bắc Sam muốn đi nhà trọ thời còn độc thân của cô, Cố Diệc Thần có chút không hiểu. "Cho em đến đó....” cô làm nũng nói, Cố Diệc Thần không thể làm gì khác hơn là theo cô, hai người cùng đi bộ vào nhà trọ kia, Lăng Bắc Sam chạy thẳng tới phòng ngủ, Cố Diệc Thần cũng đuổi theo, chỉ thấy cô lấy một cái gương từ trong ngăn tủ ra, đặt lên giường. Gọi Cố Diệc Thần đến gần, Cố Diệc Thần cũng ngồi xuống bên giường
Chứng kiến tới những hộp chưa đầy quà tặng quen thuộc thì đôi mắt Cố Diệc Thần đã hiểu chuyện gì nên sâu thêm vài phần, có chút kinh ngạc nhìn tới trước mặt cô, "Có phải anh kinh ngạc hay không? Có phải anh cho rằng em đã làm lạc mất những món này rồi hay không?” Lăng Bắc Sam nhìn anh, cười nói rồi mở chiếc hộp bên trong ra
"Em vẫn giữ gìn tất cả, đúng là trước kia khi nhận được nó em rất ghét bỏ, nhưng cũng cứ giữ lại, chẳng hiểu vì sao lúc đó lại làm thế....” là trong lòng thật không bỏ được mới cất giữ ở đây?
Lòng của Cố Diệc Thần bởi vì lời nói của cô mà xúc động, Lăng Bắc Sam hoạt động bên cạnh anh, ôm lấy hông của anh, mặt dính vào trong ngực anh, "Em biết rằng anh vẫn còn rất yêu anh. A Thần, chúng ta cùng nhau sống thật tốt cho qua ngày.... lúc gặp sự kiện khỏa thân kia, em cũng rất muốn nói cho anh biết, nhưng lại không thể nào nói ra được. Em luôn tự cho mình là đúng, có thể tự mình giải quyết được khó khăn. Khi đó trong lòng em cũng hết sức khổ sở, cảm thấy rất cần phải xin lỗi anh.... Anh nói muốn ly hôn, em tự tin mình không còn xứng với anh, cảm giác thân thể mình bị người ta thấy hết, không xứng với anh....” đâm đầu nói ra lời trong lòng, Lăng Bắc Sam ôm anh chặt hơn.
"Ba tháng qua em đã cố gắng tự chăm sóc mình, cố gắng thay đổi, còn đi gặp bác sĩ tâm lý, cũng học Tâm Lý Học, cái loại cảm xúc phức tạp và tự ti đó biến mất, mới quyết tâm muốn theo đuổi anh lần nữa. Còn có cái người Lý Tuấn Thái kia nữa, cảm giác cậu ta giống như anh lúc trẻ, cậu ta đã vì em mà làm rất nhiều chuyện, những thứ kia anh cũng đã từng làm giúp cho anh, nhưng cậu ta cho em cảm giác chỉ có chán ghét. Hoàn toàn khác với cảm giác trước kia anh đã vì em, do đó em càng thêm kiên định tranh thủ tình yêu của anh....” Lăng Bắc Sam thổ lộ tình cảm nói.
Ngửa đầu nhìn anh, anh cũng đang cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng, làm tim cô đập nhanh, "Lần này, lần này em thật sự muốn có được trái tim của anh, Lăng Bắc Sam trước kia đã thay da đổi thịt rồi !” Cô bò dậy, ngồi chồm hỗm trên người của anh, đôi tay chạm vào gương mặt anh, lớn tiếng nói.
"Em nhận tội một lần này không được sao....” Hồi lâu, Cố Diệc Thần mở miệng, chậm rãi nói, chỉ thấy Lăng Bắc Sam há mồm, suồng sã bật cười.
"Em biết ngay anh không thể nào thoát khỏi Ngũ Hành Sơn của em!” Lăng Bắc Sam bá đạo nói, có lời của anh càng làm cô thêm hài lòng, cũng cảm động rất nhiều. Cố Diệc Thần đè cô xuống, bàn tay che kín mặt của cô, sau đó, cúi đầu mở miệng khẽ thì thầm bên tay cô: "Cũng không cần quyến rũ nữa rồi.... Thật sự anh không chịu nổi cảm giác kia....” Anh thấp giọng nói, trong lời nói chứa yêu thương nồng đậm. Cô gái đáng chết này, cô chính là nốt ruồi Chu Sa trên người anh. Giống như ông trời sinh ra cô để hành hạ anh vậy, anh cũng có thể là thiếu nợ cô cả đời, nhất định phải bị cô khi dễ, lần lượt bị thương, lần lượt lại khôi phục, không thể tự thoát ra được.
Lăng Bắc Sam nhắm hai mắt, trong lòng đều là đau lòng thay anh, cũng căm hận chính bản thân mình trong quá khứ, "Cố Diệc Thần! Về sau Lăng Bắc Sam em tình nguyện thương tổn mình cũng sẽ không làm tổn thương anh thêm một lần nữa!” cô lấy tay anh ra, ghé vào lỗ tai anh rống to.
Cố Diệc Thần ngẩng đầu lên, cảm động nhìn cô, vừa cười cười, "Em dám? Dám làm tổn thương mình chính là làm tổn thương anh!” Anh trầm giọng quát lên, bá đạo dạy dỗ cô dù trong lòng cảm động nhiều hơn, không nhịn được ôm đầu của anh, hung hăng hôn cái miệng của anh....
"Em không dám, không dám, vậy sao này em sẽ không tổn thương ai cả....” buông môi của anh ra, nghịch ngợm nói, nói xong, nhảy xuống giường, Cố Diệc Thần muốn đuổi theo, "Mau về nhà rồi !” Lăng Bắc Sam la lớn, đang muốn đi tắm. "Cũng mang cái gương này về nhà. Em sẽ ở cửa chờ anh!” Lăng Bắc Sam lớn tiếng hô, Cố Diệc Thần ngoan ngoãn trở phòng cầm cái gương nhỏ lên
Nhìn cái rương quà tặng một chút, anh bỗng chốc nhớ tới cái gương mình đã chôn cất kỹ, cười cười....
"Ưmh.... ưmh....” Cố Diệc Thần mới ra khỏi nhà trọ của cô, giác quan nhạy bén của anh dường như nghe được âm thanh gì đó, bước chân thả nhẹ, "Sam Sam?” anh âm thầm đưa tay, mở chốt cửa cạnh vách tường, chỉ thấy khúc quanh cầu thang tầng tiếp theo, Lăng Bắc Sam bị một người đàn ông che mặt kiềm chặt hai bên.