Trong phòng chụp hình, Cố Diệc Thần bị sợ đến mặt đỏ bừng lên, hoảng loạn nhìn cô, "Đau....” Lăng Bắc Sam suy yếu nói, chỉ thấy Cố Diệc Thần kích động muốn ôm lấy cô, lúc này Lăng Bắc Sam lại cười ha hả.
"Cố Diệc Thần! Anh đúng là một tên đần độn, bị em chỉnh nữa rồi?! Ha ha....” Lăng Bắc Sam vừa cười, lại dí dỏm nói. Cố Diệc Thần sững sờ nhìn cô, đầu óc ông ông, còn chưa kịp phản ứng. Lăng Bắc Sam hả hê nhìn vẻ mặt hoang mang của anh, phất phất tay ý bảo nhiếp ảnh gia nhanh chụp khoảng khắc này.
"Lăng Bắc Sam!” Một lúc lâu sau, Cố Diệc Thần đang lo lắng đột nhiên rống to, trên trán, trên huyệt thái dương nổi đầy gân xanh.
"A....” Anh gào xong, ôm cô chạy tới ghế quý phi gần nơi chụp ảnh, đặt cô xuống, anh vòng tay ôm nửa người trên của cô, nằm ở trên đùi anh, bụng đặt lên trên "Bạch bạch....” vài cái tát vang dội vang lên. Cái mẹ gì thế! Chỗ mông truyền đến một chút đau đớn và tê dại, lần này, đổi lại là Lăng Bắc Sam kinh hãi.
Cố Diệc Thần.... Cố Diệc Thần đánh mông của cô? Ở trong phim trường?
Nhiếp ảnh gia đang không ngừng bắt những hình ảnh liên tục xảy ra trong Sudio, so với những hình ảnh le lưỡi cười trừ không đến từ cảm xúc thật, thì những hình ảnh này hiệu quả và tự nhiên hơn rất nhiều, nó cho người ta một cảm giác ấm áp chân thật.
Cô bị anh kéo đi, "Trêu chọc anh, dám chơi anh hả? Nhìn thấy anh lo lắng, có phải em hả hê lắm hay không?” Mặt mày Cố Diệc Thần xanh mét, trừng mắt nhìn cô, tức giận quát. Mới vừa rồi xém chút nữa bị cô hù chết, cái loại sợ hãi trước đó chưa từng có, chỉ sợ cô và con gái bảo bối của anh sẽ xảy ra chuyện, nếu một trong hai người các cô gặp chuyện gì đó anh đều sống không nổi.
Nhìn anh tức giận thật sự, Lăng Bắc Sam biết mình sai lầm rồi, không nên lấy chuyện nghiêm trọng như thế ra đùa giỡn, biết rõ anh đang quan tâm họ muốn chết chết.
"A Thần, em sai rồi....” sờ sờ cái mông của mình, Lăng Bắc Sam dụ dỗ anh, Cố Diệc Thần không để ý tới cô, ngồi ở trên ghế quý phi, sắc mặt vẫn xanh mét đến dọa người. Lăng Bắc Sam nâng mặt của anh lên, uất ức nói, "Không phải anh đã đánh cái mông của em trước mặt nhiếp ảnh gia và phụ tá của ông ấy rồi sao? Còn muốn như thế nào nữa?” Lăng Bắc Sam bất mãn nói thầm, suy nghĩ một chút hình ảnh mới vừa rồi thật là mất mặt, một hồi phải bảo nhiếp ảnh gia bỏ mấy tấm ảnh đó đi mới được
"Bởi vì em đáng đời!” Cố Diệc Thần nhìn cô chằm chằm, tức giận nói, đứng lên.
Anh nói chuyện như thế đại biểu là anh đã bớt giận, Lăng Bắc Sam thở phào nhẹ nhõm, "Bộ dáng lo lắng của anh mới vừa rồi là vì lo cho mẹ con em, sau này em sẽ cho con gái xem hình, nói với con gái ba của con đã lo lắng cho con và mẹ như thế nào! Như vậy không phải rất tốt sao?” Cô đuổi theo bóng dáng của anh, tự bào chữa cho mình.
"Rất tốt, cũng để cho con bé thấy mẹ không nghe lời, bị ba dạy dỗ ra sao!” Cố Diệc Thần xoay người, nhìn chiếc bụng bự vượt qua mặt cô, dắt lên nụ cười, đầu óc của cô gái này di chuyển sao mà nhanh thế chứ.
Tiếng nói của anh mới rơi xuống, Lăng Bắc Sam đã sải bước đi tới chỗ của nhiếp ảnh gia, Cố Diệc Thần liền tranh thủ bắt cô lại, dĩ nhiên biết cô muốn làm cái gì, "Đại Dũng, những tấm ảnh vừa rồi không được phép của tôi thì không được xóa!” Cố Diệc Thần nhìn về phía nhiếp ảnh gia Đại Dũng trầm giọng nói.
Đại Dũng cười cười, ra dấu ok với anh.
"Hay lắm sao! Em bị đánh đến đỏ mặt! Mất mặt chết được!” Lăng Bắc Sam la lớn, mặt đỏ lên.
"Mất thể diện? Em cũng biết mất thể diện sao? Coi như là dạy dỗ đi! Lần sau còn dám đóng kịch như thế, anh sẽ kéo em ra đường rồi đánh vào mông của em!” Cố Diệc Thần nhìn cô chằm chằm, nghiêm nghị nói.
"Cố Diệc Thần! Anh dám!” Lăng Bắc Sam tức giận quát, bị Cố Diệc Thần quăng ánh mắt hung tợn ra hù dọa, Lăng Bắc Sam ngoan ngoãn cúi đầu. Anh lôi kéo cô đi vào phòng thay đồ, thay một bộ quần áo mới....
Cũng như phần lớn thai phụ khác, Lăng Bắc Sam cũng thường bị chuột rút vào nửa đêm. Dường như cả đêm Cố Diệc Thần không ngủ mà canh chừng cô, còn phải phục vụ cô những món ăn mà cô bất chợt thèm.
"Cố Diệc Thần, em muốn uống sữa đậu nành....” nửa đêm tỉnh lại, Lăng Bắc Sam lầu bầu một câu, Cố Diệc Thần ngủ trên sofa vội vàng nhảy lên, "Muốn uống thật?" .
"Thật a! Thật muốn uống lắm....” Lăng Bắc Sam làm nũng nói, Cố Diệc Thần vội vàng mặc quần áo vào, xuống lầu đi tìm sữa đậu nành cho cô, một ly sữa đậu nành nóng nhanh chóng được mang lên, "Em hình như không muốn uống...."
"Không muốn uống cũng phải uống!” Nói giỡn, đã hơn nửa ngày anh lăn qua lăn lại pha cho cô, thế mà chỉ một câu không uống là thôi sao?
"Em thật sự không muốn KIIII..AI...!!...."
"Không muốn uống vậy anh dùng miệng đút cho em ...."
"Em!” Cố Diệc Thần không ngờ chính mình nói ra câu uy hiếp thế, lại khiến Lăng Bắc Sam mừng rỡ, giương mắt nhìn anh, thật giống như đang chờ anh dùng miệng bón sữa cho cô. Cố Diệc Thần nhìn cô đưa mắt mong đợi, em trai nhỏ vừa mới ngủ lại dựng đứng dậy
"Chớ chọc giận anh!” Anh mím môi nói, chỉ sợ làm cho bảo bối nhỏ bị thương.
"A Thần.... Em thật sự muốn chứ sao....” Nhìn bắp thịt rắn chắc trên người anh, vật dựng đứng lên trong quần lót, cô nuốt nước miếng nói, cô cũng không biết sao mà gần đây thật lòng ham muốn gần gũi anh càng tăng, hình như là trên sách nói thai phụ mang thai ở tháng thứ bảy tháng thứ tám thì hốc môn “nhu cầu” sẽ tăng cường.
Những lời này cô không tin cũng không được. Thời điểm trước mang thai, đối với anh thật sự có ham muốn xác thịt th hiện tại ham muốn ấy càng tăng lên, nó tàn nhẫn giống như uống xuân dược! Cố Diệc Thần lườm cô một cái, "Đồng chí Lăng Bắc Sam! Em không thể ích kỷ như thế, sẽ làm bảo bối của chúng ta bị thương?” anh nghiêm trang giáo dục cô.
"Ngu ngốc! Tất cả bác sĩ đều nói chỉ cần vị trí và lực động thích hợp, là có thể làm! Cẩn thận một chút là được.... nhanh lên một chút cho em....” Lăng Bắc Sam xông lên, giảng dạy kiến thức khoa học cho anh, nói xong, ngồi ở mép giường, cô không kịp đợi chờ mà bắt đầu cởi thắt quần anh ra...
Cố Diệc Thần bị cô kích thích, bụng dưới càng trướng lên đau đớn, vật nhỏ nóng rực cứng rắn. Nó rất đau, hết sức khát vọng đi vào nơi khít khao và ướt át của cô, để u động eo hẹp đó băng bó anh....
Anh không nén được mà cúi thấp đầu, hung hăng chiếm lấy môi của cô, bàn tay cởi áo ngủ cô xuống, đặt lên nơi bụng bởi vì có một sinh mệnh nữa mà to ra. Cô lớn tiếng rên rĩ vài câu, nhạy cảm cau mày, nhắm mắt lại hưởng thụ. Ngọn lửa bị đốt cháy từng chút, từng chút một, đống lửa nhỏ bị cháy rực thành ngọn lửa lớn lan khắp đồng cỏ, nhanh chóng thiêu đốt lẫn nhau....
Nâng cái bụng giống như một quả bóng da lớn, còn cả đôi nhũ hoa vì có thai mà to lớn và nhảy cảm hơn rất nhiều. Ngồi ở trên người đàn ông, chậm rãi giống như là cởi ngựa, hạ thân cứ liên tục lắc lư, Cố Diệc Thần yêu cô chết mất, dồn sức ra vào, hưởng thụ cảm giác mê luyến lúc này. Cảm giác thật mạnh mẽ....
"Ông xã.... nhanh một chút....” Cô chưa từng nhạy cảm giống như bây giờ, trong cơ thể giống như là có cái gì đó cắn cắn, làm cô khó nhịn, khát vọng anh đi vào càng lúc càng sâu, mạnh hơn một chút. Cố Diệc Thần nặng nề thở ra, đổi lấy tiếng thét chói tai và rên rĩ khi đạt đến đỉnh điểm của cô.
Điên cuồng yêu. Sau khi yêu, Lăng Bắc Sam vùi mình trong ngực anh, Cố Diệc Thần vuốt ve cái bụng của cô cũng không ngừng hỏi có chỗ nào không thoải mái hay không, chỉ sợ để cho đứa bé bị thương, Lăng Bắc Sam lắc đầu, thở gấp, "Không có, anh hãy yên tâm đi, trong lòng em có tính toán.” Cô mệt mỏi nói, rất lâu không có điên cuồng như vậy rồi, thể lực tiêu hao rất nhiều.
Hai người thõa mãn ôm nhau ngủ....
Khi mang thai đến tháng thứ bảy, Lăng Bắc Sam nhận được một phần di sản sang tên, chính là căn biệt thự kia, cô là người đứng tên. Cười cười, hiểu phần tâm ý này của Cố Diệc Thần, "Nặc Nặc, có phải ba rất thích mẹ con hay không?” Lăng Bắc Sam sờ sờ chiếc bụng tròn vo của mình, dịu dàng nói.
Bọn họ đặt tên con là: "Cố Nặc Nặc. Lời hứa đáng giá nghìn vàng" .
Rõ ràng cảm giác Nặc Dạ giật giật, trong lòng Lăng Bắc Sam trở nên kích động. Gọi điện thoại cho Cố Diệc Thần, rất mừng rỡ thế nhưng anh lại tiếp, "Nhận được đồ rồi?” Cố Diệc Thần trực tiếp hỏi.
"Đúng vậy....” cô bình tĩnh nói, Cố Diệc Thần cau mày, nghĩ thầm, cô không kích động sao?
"Phản ứng bình tĩnh như vậy?"
"Nếu không phải sao đây? Em biết ngay, anh là sợ viết tên anh sẽ ảnh hưởng không tốt mà...."
"Lăng Bắc Sam, em...."
"Đùa giỡn! Em biết là biệt thự kia anh muốn tặng cho em đó làm để kỷ niệm khoảng thời gian đầu tiên chúng ta ở bên nhau trước kia...." Lăng Bắc Sam kích động nói, giọng nói khàn khàn. Tại sao trên thế giới có thể có kẻ si tình như vậy, người đàn ông toàn tâm toàn ý lo cho một người?
Có lúc, cô thật không thể tin được.
Nhưng anh thật sự tồn tại.
"Em cũng biết rõ, những năm qua anh vẫn còn giữ căn phòng đó....” Lăng Bắc Sam lại nói, Cố Diệc Thần hơi kinh ngạc, "Lần đó em vô tình đi ngang qua, gặp phải dì Hoàng, dì cho em biết. A Thần.... Rốt cuộc thì em có cái gì tốt, vì sao anh lại dành tình cảm cho em nhiều đến thế....” Lăng Bắc Sam lại nói.
"Nói nhảm gì đó! Đừng có nghĩ loạn!” Cố Diệc Thần nghe cô nói lời này, lạnh lùng nói, có gì đáng giá hay không, tốt hay không, không phải lý trí có thể quyết định.
Tên đàn ông thối này còn không biết xấu hổ gì cả, Lăng Bắc Sam nói sang chuyện khác, trò chuyện với anh một lát rồi thì không nở cúp điện thoại.
Cuối tháng Cố Diệc Thần xin nghỉ trở lại bên cô, mỗi ngày anh cẩn thận lo lắng đề phòng, chỉ sợ cô đột nhiên muốn sinh.
"Vợ à, nghe anh, chúng ta đi bệnh viện, giải phẩu lấy đứa bé ra có được không?” Cố Diệc Thần đứng ở trước mặt cô, nói lời cầu xin cô.
"Không được! Em muốn sanh tự nhiên!” Lăng Bắc Sam bá đạo nói.
"Nói bậy! Phẩu thuật, nhất định phải mổ. Sinh mổ!” Cố Diệc Thần đứng lên, cũng bá đạo nói, thái độ rất kiên quyết, hoàn toàn không còn bộ dáng giống như nô tài trước kia! Cô sắp tròn ba mươi tuổi rồi, một cô gái tuổi ba mươi mà đẻ tự nhiên nhất định có nguy hiểm, Cố Diệc Thần anh không chịu nổi bất kỳ, bất kỳ nguy hiểm nào đến với cô, cho nên, kiên trì đòi sinh mổ.
Hai ngày nay, vợ chồng hai người vẫn còn tranh chấp về sự việc này, Lăng Bắc Sam muốn sinh tự nhiên, "Không phải Úc Tử Duyệt – chị ấy cũng sinh tự nhiên sao? Nhìn Tiểu Đằng Đằng khỏe mạnh biết bao nhiêu!" .
"Người ta trẻ tuổi!"
"Cố Diệc Thần! Anh thật khốn khiếp! Anh chê em già?” Lăng Bắc Sam vung gối đập anh vài cái, Cố Diệc Thần vô tình một câu nói, đã dẫm vào cấm địa, chỉ thấy cô tức giận đến đỏ mặt tía tai.
"Bà cô à, anh sai rồi! Em đừng để ý đến câu nói kia! Em xem sanh mổ (c-section) tốt thế nào, không cần lo lắng hãi hùng, cũng không đau, mấu chốt là không làm lỏng âm đ*o!” Cố Diệc Thần vừa nghĩ và giải thích, cuối cùng xuất ra một lý do như thế.
"Tên khốn kiếp! Quỷ ích kỷ! Em sẽ sanh tự nhiên!” Lăng Bắc Sam lại xé cái gối, đập tới mặt của anh, bị Cố Diệc Thần dễ dàng chụp được.
"Sam Sam.... Bình thường chỉ cần tay em trầy một chút da là em đã đau đến chết sống. Bây giờ sinh một đứa trẻ, khổ sở này không phải là đau một mà đau nhất. Em là người thiếu kiên nhẫn. Anh cũng không muốn nhìn thấy em khổ sở....” Cố Diệc Thần ngồi xuống ở bên giường, trấn an, cô kéo vào trong ngực, dịu dàng dụ dỗ.
"Em tin tưởng em có thể chịu đựng!” Lăng Bắc Sam kiên quyết nói, Cố Diệc Thần bất đắc dĩ cười khổ, "Còn anh thì sao? Em không thể đứng ở gốc độ của anh mà suy nghĩ một chút sao? Ngộ nhỡ thân thể của em không chịu nổi, trong quá trình sinh gặp nguy hiểm, anh sẽ?” Cố Diệc Thần động tình nói, "Anh không vẩy vùng nổi, Sam Sam.... Bảo bối.... Đừng giày vò anh....” Cố Diệc Thần hôn lên cánh môi của cô, dịu dàng dỗ dành cô, làm cô vô cùng bất ngờ.
Lời nói nho nhỏ, lẩm bẩm van xin, khiến Lăng Bắc Sam đau lòng cũng rất cảm động, "Này, vậy em đồng ý với anh....” nhìn vào đôi mắt của anh, cô ngoan ngoãn một chút.
Cố Diệc Thần kích động vuốt ve gương mặt cô, hung hăng hôn cô.
"Ưmh.... ưmh....” Lăng Bắc Sam cảm giác đột nhiên bụng rút ra từng trận. Đau đớn đưa đến, khổ sở thét lên, Cố Diệc Thần vẫn còn ở hôn cô, cô giãy giụa, tránh ra khỏi ngực của anh, Cố Diệc Thần buông cô ra, nhìn dáng vẻ khổ sở của cô, trong lòng anh hoang mang nhưng chỉ sợ cô đóng kịch mà thôi, nên không quá lo lắng như lần trước.
"A Thần.... em.... em đau.... giống như muốn sinh!” Lăng Bắc Sam chịu đựng đau đớn nơi bụng, nói với anh.
"Bảo bối, em không lừa anh chứ?” Cố Diệc Thần cất giọng hỏi.
".... Khốn kiếp! Em thật sự rất đau đó!” Lăng Bắc Sam thật sự muốn cho anh một cái tát, tức giận quát. Lần này Cố Diệc Thần mới tin là thật, sửng sốt một chút, sau đó, ôm cô lên, "Mẹ....” anh rống to.
Chỉ chốc lát sau, cả nhà họ Cố như bị động đất, Lăng Bắc Sam lập tức được đưa đến bệnh viện.
Chỉ là cổ tự cung co rút, bác sĩ đề nghị lập tức sanh mổ (c-section), Lăng Bắc Sam còn khẩn cầu liếc nhìn Cố Diệc Thần, "Lập tức mổ!” Cố Diệc Thần nhìn cô chằm chằm, lớn tiếng nói. Lăng Bắc Sam hết sức không tình nguyện được đưa vào phòng sanh, Cố Diệc Thần cũng đi vào theo....
Sinh mổ vô cùng thuận lợi, cũng không còn xuất hiện bất kỳ nguy hiểm, Lăng Bắc Sam ba mươi tuổi thuận lợi sanh hạ một cô gái khỏe mạnh hơn bảy cân. Khoảnh khắc lấy đứa bé ra khỏi túi nước ói, Cố Diệc Thần đã rơi nước mắt, cũng không nhịn được hôn lên môi Lăng Bắc Sam đang nằm trên bàn mổ.
"Nặc Nặc, cười một cái.... cười a...."
Đấng mày râu nào đó còn mặc bộ đồ nhà, ôm một đứa trẻ đáng yêu trong tay, cầm điện thoại di động tự chụp một bức, còn nói gì mà đứa con nít một ngày tuổi phải cười, Lăng Bắc Sam ngồi ở giường. Cười đến ngây ngốc, Lăng Bắc Sam không ngậm miệng được, cảm giác Cố Diệc Thần hiện tại rất ngốc?
"Cười, Nặc Nặc thật giỏi!” Cố Diệc Thần hài lòng nhìn mình và con gái trong bức ảnh chụp chung. Đặt một nụ hôn lên mặt con gái, ôm bé đi đến bên cạnh Lăng Bắc Sam, Lăng Bắc Sam đưa ánh mắt không vui nhìn anh, trong lòng Cố Diệc Thần luống cuống, nhưng vẫn cười khúc khích đưa điện thoại di động cho cô, "Nhìn anh với Nặc Nặc ăn ý chưa kìa...." .
Lăng Bắc Sam liếc nhìn, thấy tấm ảnh kia rất đẹp, con gái nhỏ đang cười, anh đang hôn gò má của bé. Nhưng lòng cô lại rất chua, cô ăn dấm chưa của con gái. Lúc biết nghi ngờ trước kia của Cố Diệc Thần là sự thật, thì rõ ràng khi con gái ra đời nó thành một đôi với Cố Diệc Thần, còn cô bây giờ phải làm sao?
"Cũng bình thường, mặt của anh giống như một con dê to! Xấu hổ chết rồi!” Cô chèn ép vẻ đẹp của anh, chính là không muốn anh như cục sắt, có con gái rồi lạnh nhạt với cô...
Cố Diệc Thần không phải khờ thật, làm thế nào không phát hiện cô tức giận, sau khi bỏ Tiểu Nặc Nặc vào nôi, ngồi xuống ở mép giường của cô, "Lão phật gia, anh... anh lại chọc giận ngài rồi sao?” Cố Diệc Thần cơ hồ run sợ hỏi.
Trong phòng chụp hình, Cố Diệc Thần bị sợ đến mặt đỏ bừng lên, hoảng loạn nhìn cô, "Đau....” Lăng Bắc Sam suy yếu nói, chỉ thấy Cố Diệc Thần kích động muốn ôm lấy cô, lúc này Lăng Bắc Sam lại cười ha hả.
"Cố Diệc Thần! Anh đúng là một tên đần độn, bị em chỉnh nữa rồi?! Ha ha....” Lăng Bắc Sam vừa cười, lại dí dỏm nói. Cố Diệc Thần sững sờ nhìn cô, đầu óc ông ông, còn chưa kịp phản ứng. Lăng Bắc Sam hả hê nhìn vẻ mặt hoang mang của anh, phất phất tay ý bảo nhiếp ảnh gia nhanh chụp khoảng khắc này.
"Lăng Bắc Sam!” Một lúc lâu sau, Cố Diệc Thần đang lo lắng đột nhiên rống to, trên trán, trên huyệt thái dương nổi đầy gân xanh.
"A....” Anh gào xong, ôm cô chạy tới ghế quý phi gần nơi chụp ảnh, đặt cô xuống, anh vòng tay ôm nửa người trên của cô, nằm ở trên đùi anh, bụng đặt lên trên "Bạch bạch....” vài cái tát vang dội vang lên. Cái mẹ gì thế! Chỗ mông truyền đến một chút đau đớn và tê dại, lần này, đổi lại là Lăng Bắc Sam kinh hãi.
Cố Diệc Thần.... Cố Diệc Thần đánh mông của cô? Ở trong phim trường?
Nhiếp ảnh gia đang không ngừng bắt những hình ảnh liên tục xảy ra trong Sudio, so với những hình ảnh le lưỡi cười trừ không đến từ cảm xúc thật, thì những hình ảnh này hiệu quả và tự nhiên hơn rất nhiều, nó cho người ta một cảm giác ấm áp chân thật.
Cô bị anh kéo đi, "Trêu chọc anh, dám chơi anh hả? Nhìn thấy anh lo lắng, có phải em hả hê lắm hay không?” Mặt mày Cố Diệc Thần xanh mét, trừng mắt nhìn cô, tức giận quát. Mới vừa rồi xém chút nữa bị cô hù chết, cái loại sợ hãi trước đó chưa từng có, chỉ sợ cô và con gái bảo bối của anh sẽ xảy ra chuyện, nếu một trong hai người các cô gặp chuyện gì đó anh đều sống không nổi.
Nhìn anh tức giận thật sự, Lăng Bắc Sam biết mình sai lầm rồi, không nên lấy chuyện nghiêm trọng như thế ra đùa giỡn, biết rõ anh đang quan tâm họ muốn chết chết.
"A Thần, em sai rồi....” sờ sờ cái mông của mình, Lăng Bắc Sam dụ dỗ anh, Cố Diệc Thần không để ý tới cô, ngồi ở trên ghế quý phi, sắc mặt vẫn xanh mét đến dọa người. Lăng Bắc Sam nâng mặt của anh lên, uất ức nói, "Không phải anh đã đánh cái mông của em trước mặt nhiếp ảnh gia và phụ tá của ông ấy rồi sao? Còn muốn như thế nào nữa?” Lăng Bắc Sam bất mãn nói thầm, suy nghĩ một chút hình ảnh mới vừa rồi thật là mất mặt, một hồi phải bảo nhiếp ảnh gia bỏ mấy tấm ảnh đó đi mới được
"Bởi vì em đáng đời!” Cố Diệc Thần nhìn cô chằm chằm, tức giận nói, đứng lên.
Anh nói chuyện như thế đại biểu là anh đã bớt giận, Lăng Bắc Sam thở phào nhẹ nhõm, "Bộ dáng lo lắng của anh mới vừa rồi là vì lo cho mẹ con em, sau này em sẽ cho con gái xem hình, nói với con gái ba của con đã lo lắng cho con và mẹ như thế nào! Như vậy không phải rất tốt sao?” Cô đuổi theo bóng dáng của anh, tự bào chữa cho mình.
"Rất tốt, cũng để cho con bé thấy mẹ không nghe lời, bị ba dạy dỗ ra sao!” Cố Diệc Thần xoay người, nhìn chiếc bụng bự vượt qua mặt cô, dắt lên nụ cười, đầu óc của cô gái này di chuyển sao mà nhanh thế chứ.
Tiếng nói của anh mới rơi xuống, Lăng Bắc Sam đã sải bước đi tới chỗ của nhiếp ảnh gia, Cố Diệc Thần liền tranh thủ bắt cô lại, dĩ nhiên biết cô muốn làm cái gì, "Đại Dũng, những tấm ảnh vừa rồi không được phép của tôi thì không được xóa!” Cố Diệc Thần nhìn về phía nhiếp ảnh gia Đại Dũng trầm giọng nói.
Đại Dũng cười cười, ra dấu ok với anh.
"Hay lắm sao! Em bị đánh đến đỏ mặt! Mất mặt chết được!” Lăng Bắc Sam la lớn, mặt đỏ lên.
"Mất thể diện? Em cũng biết mất thể diện sao? Coi như là dạy dỗ đi! Lần sau còn dám đóng kịch như thế, anh sẽ kéo em ra đường rồi đánh vào mông của em!” Cố Diệc Thần nhìn cô chằm chằm, nghiêm nghị nói.
"Cố Diệc Thần! Anh dám!” Lăng Bắc Sam tức giận quát, bị Cố Diệc Thần quăng ánh mắt hung tợn ra hù dọa, Lăng Bắc Sam ngoan ngoãn cúi đầu. Anh lôi kéo cô đi vào phòng thay đồ, thay một bộ quần áo mới....
Cũng như phần lớn thai phụ khác, Lăng Bắc Sam cũng thường bị chuột rút vào nửa đêm. Dường như cả đêm Cố Diệc Thần không ngủ mà canh chừng cô, còn phải phục vụ cô những món ăn mà cô bất chợt thèm.
"Cố Diệc Thần, em muốn uống sữa đậu nành....” nửa đêm tỉnh lại, Lăng Bắc Sam lầu bầu một câu, Cố Diệc Thần ngủ trên sofa vội vàng nhảy lên, "Muốn uống thật?" .
"Thật a! Thật muốn uống lắm....” Lăng Bắc Sam làm nũng nói, Cố Diệc Thần vội vàng mặc quần áo vào, xuống lầu đi tìm sữa đậu nành cho cô, một ly sữa đậu nành nóng nhanh chóng được mang lên, "Em hình như không muốn uống...."
"Không muốn uống cũng phải uống!” Nói giỡn, đã hơn nửa ngày anh lăn qua lăn lại pha cho cô, thế mà chỉ một câu không uống là thôi sao?
"Em thật sự không muốn KIIII..AI...!!...."
"Không muốn uống vậy anh dùng miệng đút cho em ...."
"Em!” Cố Diệc Thần không ngờ chính mình nói ra câu uy hiếp thế, lại khiến Lăng Bắc Sam mừng rỡ, giương mắt nhìn anh, thật giống như đang chờ anh dùng miệng bón sữa cho cô. Cố Diệc Thần nhìn cô đưa mắt mong đợi, em trai nhỏ vừa mới ngủ lại dựng đứng dậy
"Chớ chọc giận anh!” Anh mím môi nói, chỉ sợ làm cho bảo bối nhỏ bị thương.
"A Thần.... Em thật sự muốn chứ sao....” Nhìn bắp thịt rắn chắc trên người anh, vật dựng đứng lên trong quần lót, cô nuốt nước miếng nói, cô cũng không biết sao mà gần đây thật lòng ham muốn gần gũi anh càng tăng, hình như là trên sách nói thai phụ mang thai ở tháng thứ bảy tháng thứ tám thì hốc môn “nhu cầu” sẽ tăng cường.
Những lời này cô không tin cũng không được. Thời điểm trước mang thai, đối với anh thật sự có ham muốn xác thịt th hiện tại ham muốn ấy càng tăng lên, nó tàn nhẫn giống như uống xuân dược! Cố Diệc Thần lườm cô một cái, "Đồng chí Lăng Bắc Sam! Em không thể ích kỷ như thế, sẽ làm bảo bối của chúng ta bị thương?” anh nghiêm trang giáo dục cô.
"Ngu ngốc! Tất cả bác sĩ đều nói chỉ cần vị trí và lực động thích hợp, là có thể làm! Cẩn thận một chút là được.... nhanh lên một chút cho em....” Lăng Bắc Sam xông lên, giảng dạy kiến thức khoa học cho anh, nói xong, ngồi ở mép giường, cô không kịp đợi chờ mà bắt đầu cởi thắt quần anh ra...
Cố Diệc Thần bị cô kích thích, bụng dưới càng trướng lên đau đớn, vật nhỏ nóng rực cứng rắn. Nó rất đau, hết sức khát vọng đi vào nơi khít khao và ướt át của cô, để u động eo hẹp đó băng bó anh....
Anh không nén được mà cúi thấp đầu, hung hăng chiếm lấy môi của cô, bàn tay cởi áo ngủ cô xuống, đặt lên nơi bụng bởi vì có một sinh mệnh nữa mà to ra. Cô lớn tiếng rên rĩ vài câu, nhạy cảm cau mày, nhắm mắt lại hưởng thụ. Ngọn lửa bị đốt cháy từng chút, từng chút một, đống lửa nhỏ bị cháy rực thành ngọn lửa lớn lan khắp đồng cỏ, nhanh chóng thiêu đốt lẫn nhau....
Nâng cái bụng giống như một quả bóng da lớn, còn cả đôi nhũ hoa vì có thai mà to lớn và nhảy cảm hơn rất nhiều. Ngồi ở trên người đàn ông, chậm rãi giống như là cởi ngựa, hạ thân cứ liên tục lắc lư, Cố Diệc Thần yêu cô chết mất, dồn sức ra vào, hưởng thụ cảm giác mê luyến lúc này. Cảm giác thật mạnh mẽ....
"Ông xã.... nhanh một chút....” Cô chưa từng nhạy cảm giống như bây giờ, trong cơ thể giống như là có cái gì đó cắn cắn, làm cô khó nhịn, khát vọng anh đi vào càng lúc càng sâu, mạnh hơn một chút. Cố Diệc Thần nặng nề thở ra, đổi lấy tiếng thét chói tai và rên rĩ khi đạt đến đỉnh điểm của cô.
Điên cuồng yêu. Sau khi yêu, Lăng Bắc Sam vùi mình trong ngực anh, Cố Diệc Thần vuốt ve cái bụng của cô cũng không ngừng hỏi có chỗ nào không thoải mái hay không, chỉ sợ để cho đứa bé bị thương, Lăng Bắc Sam lắc đầu, thở gấp, "Không có, anh hãy yên tâm đi, trong lòng em có tính toán.” Cô mệt mỏi nói, rất lâu không có điên cuồng như vậy rồi, thể lực tiêu hao rất nhiều.
Hai người thõa mãn ôm nhau ngủ....
Khi mang thai đến tháng thứ bảy, Lăng Bắc Sam nhận được một phần di sản sang tên, chính là căn biệt thự kia, cô là người đứng tên. Cười cười, hiểu phần tâm ý này của Cố Diệc Thần, "Nặc Nặc, có phải ba rất thích mẹ con hay không?” Lăng Bắc Sam sờ sờ chiếc bụng tròn vo của mình, dịu dàng nói.
Bọn họ đặt tên con là: "Cố Nặc Nặc. Lời hứa đáng giá nghìn vàng" .
Rõ ràng cảm giác Nặc Dạ giật giật, trong lòng Lăng Bắc Sam trở nên kích động. Gọi điện thoại cho Cố Diệc Thần, rất mừng rỡ thế nhưng anh lại tiếp, "Nhận được đồ rồi?” Cố Diệc Thần trực tiếp hỏi.
"Đúng vậy....” cô bình tĩnh nói, Cố Diệc Thần cau mày, nghĩ thầm, cô không kích động sao?
"Phản ứng bình tĩnh như vậy?"
"Nếu không phải sao đây? Em biết ngay, anh là sợ viết tên anh sẽ ảnh hưởng không tốt mà...."
"Lăng Bắc Sam, em...."
"Đùa giỡn! Em biết là biệt thự kia anh muốn tặng cho em đó làm để kỷ niệm khoảng thời gian đầu tiên chúng ta ở bên nhau trước kia...." Lăng Bắc Sam kích động nói, giọng nói khàn khàn. Tại sao trên thế giới có thể có kẻ si tình như vậy, người đàn ông toàn tâm toàn ý lo cho một người?
Có lúc, cô thật không thể tin được.
Nhưng anh thật sự tồn tại.
"Em cũng biết rõ, những năm qua anh vẫn còn giữ căn phòng đó....” Lăng Bắc Sam lại nói, Cố Diệc Thần hơi kinh ngạc, "Lần đó em vô tình đi ngang qua, gặp phải dì Hoàng, dì cho em biết. A Thần.... Rốt cuộc thì em có cái gì tốt, vì sao anh lại dành tình cảm cho em nhiều đến thế....” Lăng Bắc Sam lại nói.
"Nói nhảm gì đó! Đừng có nghĩ loạn!” Cố Diệc Thần nghe cô nói lời này, lạnh lùng nói, có gì đáng giá hay không, tốt hay không, không phải lý trí có thể quyết định.
Tên đàn ông thối này còn không biết xấu hổ gì cả, Lăng Bắc Sam nói sang chuyện khác, trò chuyện với anh một lát rồi thì không nở cúp điện thoại.
Cuối tháng Cố Diệc Thần xin nghỉ trở lại bên cô, mỗi ngày anh cẩn thận lo lắng đề phòng, chỉ sợ cô đột nhiên muốn sinh.
"Vợ à, nghe anh, chúng ta đi bệnh viện, giải phẩu lấy đứa bé ra có được không?” Cố Diệc Thần đứng ở trước mặt cô, nói lời cầu xin cô.
"Không được! Em muốn sanh tự nhiên!” Lăng Bắc Sam bá đạo nói.
"Nói bậy! Phẩu thuật, nhất định phải mổ. Sinh mổ!” Cố Diệc Thần đứng lên, cũng bá đạo nói, thái độ rất kiên quyết, hoàn toàn không còn bộ dáng giống như nô tài trước kia! Cô sắp tròn ba mươi tuổi rồi, một cô gái tuổi ba mươi mà đẻ tự nhiên nhất định có nguy hiểm, Cố Diệc Thần anh không chịu nổi bất kỳ, bất kỳ nguy hiểm nào đến với cô, cho nên, kiên trì đòi sinh mổ.
Hai ngày nay, vợ chồng hai người vẫn còn tranh chấp về sự việc này, Lăng Bắc Sam muốn sinh tự nhiên, "Không phải Úc Tử Duyệt – chị ấy cũng sinh tự nhiên sao? Nhìn Tiểu Đằng Đằng khỏe mạnh biết bao nhiêu!" .
"Người ta trẻ tuổi!"
"Cố Diệc Thần! Anh thật khốn khiếp! Anh chê em già?” Lăng Bắc Sam vung gối đập anh vài cái, Cố Diệc Thần vô tình một câu nói, đã dẫm vào cấm địa, chỉ thấy cô tức giận đến đỏ mặt tía tai.
"Bà cô à, anh sai rồi! Em đừng để ý đến câu nói kia! Em xem sanh mổ (c-section) tốt thế nào, không cần lo lắng hãi hùng, cũng không đau, mấu chốt là không làm lỏng âm đ*o!” Cố Diệc Thần vừa nghĩ và giải thích, cuối cùng xuất ra một lý do như thế.
"Tên khốn kiếp! Quỷ ích kỷ! Em sẽ sanh tự nhiên!” Lăng Bắc Sam lại xé cái gối, đập tới mặt của anh, bị Cố Diệc Thần dễ dàng chụp được.
"Sam Sam.... Bình thường chỉ cần tay em trầy một chút da là em đã đau đến chết sống. Bây giờ sinh một đứa trẻ, khổ sở này không phải là đau một mà đau nhất. Em là người thiếu kiên nhẫn. Anh cũng không muốn nhìn thấy em khổ sở....” Cố Diệc Thần ngồi xuống ở bên giường, trấn an, cô kéo vào trong ngực, dịu dàng dụ dỗ.
"Em tin tưởng em có thể chịu đựng!” Lăng Bắc Sam kiên quyết nói, Cố Diệc Thần bất đắc dĩ cười khổ, "Còn anh thì sao? Em không thể đứng ở gốc độ của anh mà suy nghĩ một chút sao? Ngộ nhỡ thân thể của em không chịu nổi, trong quá trình sinh gặp nguy hiểm, anh sẽ?” Cố Diệc Thần động tình nói, "Anh không vẩy vùng nổi, Sam Sam.... Bảo bối.... Đừng giày vò anh....” Cố Diệc Thần hôn lên cánh môi của cô, dịu dàng dỗ dành cô, làm cô vô cùng bất ngờ.
Lời nói nho nhỏ, lẩm bẩm van xin, khiến Lăng Bắc Sam đau lòng cũng rất cảm động, "Này, vậy em đồng ý với anh....” nhìn vào đôi mắt của anh, cô ngoan ngoãn một chút.
Cố Diệc Thần kích động vuốt ve gương mặt cô, hung hăng hôn cô.
"Ưmh.... ưmh....” Lăng Bắc Sam cảm giác đột nhiên bụng rút ra từng trận. Đau đớn đưa đến, khổ sở thét lên, Cố Diệc Thần vẫn còn ở hôn cô, cô giãy giụa, tránh ra khỏi ngực của anh, Cố Diệc Thần buông cô ra, nhìn dáng vẻ khổ sở của cô, trong lòng anh hoang mang nhưng chỉ sợ cô đóng kịch mà thôi, nên không quá lo lắng như lần trước.
"A Thần.... em.... em đau.... giống như muốn sinh!” Lăng Bắc Sam chịu đựng đau đớn nơi bụng, nói với anh.
"Bảo bối, em không lừa anh chứ?” Cố Diệc Thần cất giọng hỏi.
".... Khốn kiếp! Em thật sự rất đau đó!” Lăng Bắc Sam thật sự muốn cho anh một cái tát, tức giận quát. Lần này Cố Diệc Thần mới tin là thật, sửng sốt một chút, sau đó, ôm cô lên, "Mẹ....” anh rống to.
Chỉ chốc lát sau, cả nhà họ Cố như bị động đất, Lăng Bắc Sam lập tức được đưa đến bệnh viện.
Chỉ là cổ tự cung co rút, bác sĩ đề nghị lập tức sanh mổ (c-section), Lăng Bắc Sam còn khẩn cầu liếc nhìn Cố Diệc Thần, "Lập tức mổ!” Cố Diệc Thần nhìn cô chằm chằm, lớn tiếng nói. Lăng Bắc Sam hết sức không tình nguyện được đưa vào phòng sanh, Cố Diệc Thần cũng đi vào theo....
Sinh mổ vô cùng thuận lợi, cũng không còn xuất hiện bất kỳ nguy hiểm, Lăng Bắc Sam ba mươi tuổi thuận lợi sanh hạ một cô gái khỏe mạnh hơn bảy cân. Khoảnh khắc lấy đứa bé ra khỏi túi nước ói, Cố Diệc Thần đã rơi nước mắt, cũng không nhịn được hôn lên môi Lăng Bắc Sam đang nằm trên bàn mổ.
"Nặc Nặc, cười một cái.... cười a...."
Đấng mày râu nào đó còn mặc bộ đồ nhà, ôm một đứa trẻ đáng yêu trong tay, cầm điện thoại di động tự chụp một bức, còn nói gì mà đứa con nít một ngày tuổi phải cười, Lăng Bắc Sam ngồi ở giường. Cười đến ngây ngốc, Lăng Bắc Sam không ngậm miệng được, cảm giác Cố Diệc Thần hiện tại rất ngốc?
"Cười, Nặc Nặc thật giỏi!” Cố Diệc Thần hài lòng nhìn mình và con gái trong bức ảnh chụp chung. Đặt một nụ hôn lên mặt con gái, ôm bé đi đến bên cạnh Lăng Bắc Sam, Lăng Bắc Sam đưa ánh mắt không vui nhìn anh, trong lòng Cố Diệc Thần luống cuống, nhưng vẫn cười khúc khích đưa điện thoại di động cho cô, "Nhìn anh với Nặc Nặc ăn ý chưa kìa...." .
Lăng Bắc Sam liếc nhìn, thấy tấm ảnh kia rất đẹp, con gái nhỏ đang cười, anh đang hôn gò má của bé. Nhưng lòng cô lại rất chua, cô ăn dấm chưa của con gái. Lúc biết nghi ngờ trước kia của Cố Diệc Thần là sự thật, thì rõ ràng khi con gái ra đời nó thành một đôi với Cố Diệc Thần, còn cô bây giờ phải làm sao?
"Cũng bình thường, mặt của anh giống như một con dê to! Xấu hổ chết rồi!” Cô chèn ép vẻ đẹp của anh, chính là không muốn anh như cục sắt, có con gái rồi lạnh nhạt với cô...
Cố Diệc Thần không phải khờ thật, làm thế nào không phát hiện cô tức giận, sau khi bỏ Tiểu Nặc Nặc vào nôi, ngồi xuống ở mép giường của cô, "Lão phật gia, anh... anh lại chọc giận ngài rồi sao?” Cố Diệc Thần cơ hồ run sợ hỏi.