Vóc người cô đẫy đà hơn trước kia rất nhiều, nhưng không có một chút thịt dư, xem ra càng tăng thêm cảm giác. Da thịt săn chắc, sáng bóng động lòng người, nhất là bộ ngực to thẳng kia, đôi nhũ hoa làm cho người ta không nhịn được nghĩ đưa tay ra ngắt.
Nhìn anh đang ngây ngốc nhìn về phía trước, cũng không có hành động tiếp theo, Lăng Bắc Sam đã cảm thấy nhất định anh ghét bỏ thân hình của mình rồi, tức giận xoay tầm mắt, đưa tay bắt đầu tự tắm rửa cho đôi nhũ hoa của cô, cố ý vuốt ve cho anh thấy, xem anh có kích động hay không.
Cố Diệc Thần nhìn đôi núi đang bị cô dùng tay vuốt ve tắm rửa thì bụng dưới càng thêm trướng đau, khó nhịn giống như là muốn nổ tung.
"Ừ.... Thật to....” Cô khàn khàn nói, đôi mắt màu nâu mờ mịt tràn đầy hơi nước, đưa vẻ mặt mê mẫn nhìn anh, quyến rũ đưa chiếc lưỡi ra liếm láp cánh môi hồng nhuận và căng mộng.
"Đáng chết! Em nghĩ cái gì?” Cố Diệc Thần nhìn Lăng Bắc Sam nằm ở trong nước như hồ ly tinh quyến rũ anh, tức giận gầm nhẹ. Rốt cuộc giọt mồ hôi trên trán cũng rơi xuống, anh nóng đến dùng sức gạt chiếc khăn trên ngực mình, lộ ra các bắp thịt cường tráng và khỏe mạnh.
"Cho là anh đối với em không còn cảm giác nữa chứ gì” Lăng Bắc Sam hả hê nói, khóe miệng giơ lên. Thấy Cố Diệc Thần hận không được dùng tay bóp chết cô!
"Chị Sam, từ khi nào thì ngài đã không tự tin như thế rồi?” Cố Diệc Thần hỏi rồi từ từ tiến lên, nâng cằm của cô lên, hướng về phía cô, khàn giọng nói.
Một câu nói trúng ngay vào chỗ yếu làm cho Lăng Bắc Sam cũng cảm thấy mình bây giờ trở nên rất không tự tin rồi, sợ bộ dáng heo nái của mìnhkhiến Cố Diệc Thần không ưa. Quyệt miệng, đôi mắt khổ sở mà nhìn anh một cái, cô động tình nói "Bởi vì em quá yêu anh”.
Cố Diệc Thần nghe cô nói như vậy, một lòng rung động, không nhịn được hung hăng hôn lên môi của cô. Anh tin lời của cô..., hết sức tin tưởng, rất tin không nghi ngờ gì! Hai người trằn trọc hút lấy nhau, Lăng Bắc Sam chủ động leo lên mông của anh, sau khi cô sanh xong hơn một tháng, thân thể khôi phục lại rất nhiều, còn quyến rũ người khác mãnh liệt hơn cả trước kia, Cố Diệc Thần quỳ gối trong bồn tắm kịch liệt hôn lên môi cô.
Một lúc sau, anh buông cánh môi sưng đỏ của cô ra, môi mỏng dời đi xuống dưới, hút lấy khát vọng nơi đó, để cho nơi đó chảy ra chút mật dịch, cô khom người ‘ưm’ ra tiếng, quá nhạy cảm cũng quá kích thích rồi....
Chọc giận cô gái nhỏ để cho anh muốn ngừng mà không ngừng được, vật dưới cứng rắn của Cố Diệc Thần đang nằm trong cổ tay của Lăng Bắc Sam, cũng buông lỏng cô ra, "Nhất định hành hạ anh chết sao?” anh nhìn cô, nói lời tố cáo, biết rất rõ ràng nếu sanh mổ thì hai ba tháng mới có thể cùng phòng, cô nhất định chọc giận anh!
"Vậy em giúp anh” cô đỏ mặt nói, chậm rãi cấm lấy nó, dĩ nhiên Cố Diệc Thần cũng không cự tuyệt cô, để tùy cô chăm sóc....
Theo tiếng gầm nhẹ của anh, tinh dịch màu trắng bắn ra tung tóe, trực tiếp bắn lên vách tường đối diện, làm Lăng Bắc Sam không nhịn được cười ra.
"Kìm nén lâu như thế rồi sao?” cô cười hỏi.
"Nha.... Lâu hay không lâu, em còn không biết sao?” Cố Diệc Thần tức giận nói, cũng thoải mái thở ra một tiếng, sửa sang lại rồi vào bồn tắm, ôm cô cùng nhau tắm rửa. Sau khi hai vợ chồng tắm xong, lại ôm Tiểu Nặc Nặc đi tắm, nhìn cô bé nhỏ ở trong bồn tắm lớn vui vẻ vẫy đạp, hai người đều mỉm cười hạnh phúc.
Nhìn Cố Diệc Thần cười đến ngu ngốc như vậy, chân thành như vậy, lại vui vẻ như vậy, một cỗ hạnh phúc như dòng nước ấm lan tỏa trong đáy lòng cô.
***
Sau khi Lăng Bắc Sam làm đầy tháng cho con gái, Cố Diệc Thần trở về bộ đội, Lăng Bắc Sam cũng bắt đầu rèn luyện thân thể sau khi sanh. Tập thể dục, chăm sóc nhan sắc, khôi phục vóc người lại một cách toàn diện.
"Bắc Sam, em cũng đừng giảm cân nhanh thế, tránh cho ảnh hưởng đến sữa!” Trong Spa, mấy người phụ nữ ngồi ở bể tắm nước nóng, Úc Tử Duyệt nói.
"Cũng không phải là nhịn, cái gì nên ăn thì em đều ăn cả, gần đây sữa ra rất nhiều, thường trướng đau, khó chịu hơn nhiều” Lăng Bắc Sam không xấu hổ mà nói.
"Phốc” Lục Khải Lâm bật cười.
"Ai nha, vội vàng gọi Tiểu Cố về, để cậu ta hút ra giúp em” Úc Tử Duyệt ác ý lớn tiếng nói.
"Duyệt Duyệt, cậu” Nhan Tịch liếc nhìn cô một cái.
"Sợ cái gì, tất cả mọi người đều là người từng trải rồi đúng không? Chẳng lẽ lão Lục nhà cậu không có hút qua? Còn có Khải Lâm, em cũng đừng giả vờ đoan chính nữa!” Úc Tử Duyệt dửng dưng nói, dù sao ở đây cũng đều là phụ nữ cả mà, sợ cái chứ.
"Cậu đi luôn đi!” Mấy người còn lại đồng loạt nói.
"Đúng rồi, tại sao lại không thấy Quách Mạn vậy” lúc này, Lục Khải Lâm hỏi.
"Cô ấy vẫn còn ở Vân Nam dạy học gì đó” Lăng Bắc Sam lớn tiếng nói, lời ra khỏi miệng làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Lăng Bắc Sam giải thích, sau khi Quách Mạn kết hôn không lâu phải đi đến núi Vân Nam dạy học, lễ mừng năm mới sẽ về thăm nhà một lần, nghe nói còn phải ở đó một thời gian nữa.
"Hai người này, quá vĩ đại rồi! Bắc Triệt cũng không phải là đi UN Châu Phi (lực lượng bảo an LHQ) một năm sao?” Úc Tử Duyệt thở dài nói.
"Tên khốn kia cũng rất bận rộn, biết đến 100 ngày của Nặc Nặc thế mà cũng không trở về!” Lăng Bắc Sam ai oán nói.
"Có thể như thế sao? Thân là cậu rồi mà thấy Lão Lăng không trở về! Đã nói với em rồi."
"Có anh cả tốt nhất, quan tâm em nhất! Tên khốn Cố Diệc Thần kia nếu không kịp trở về, sau này xem em đánh chết anh ấy thế nào!” Lăng Bắc Sam cất giọng nói, một đám phụ nữ lại ríu ra ríu rít tán gẫu. Khi con gái ở bên cạnh nhau, những tin tức trò chuyện luôn luôn nhiều không đếm hết
***
Một tất thịt cũng không thừa. Lúc Nặc Nặc được một trăm ngày, nhà họ Cố mở tiệc rượu ở một khách sạn, thật náo nhiệt, càng náo nhiệt chính là có thể mấy đứa bé.
Tiểu Nặc Nặc trong nôi được mấy đứa bé vây lấy, theo thứ tự đầu tiên là Tiểu Đằng Đằng ba tuổi, sau là Lục Lộ hơn hai tuổi, còn có một đôi song sinh Long phượng thai (một trai một gái) người gặp người thích. Tiểu Nặc Nặc nằm trong nôi, tò mò nhìn mấy người đang vây quanh nôi.
Nghĩ thầm, bọn họ là ai vậy?
"Bé gọi Nặc Nặc” Tiểu Đằng Đằng anh tuấn toàn thân mặc một bộ Âu Phục, mang cái mũi, đi về phía ba đứa trẻ khác, lớn tiếng nói.
" Nặc Nặc” Một đứa bé khác cũng mặc một bộ Tây trang giống anh Đằng Đằng – Lục Lộ lên tiếng, nói một câu, phát âm vô cùng đúng điệu, một đôi nam nữ đứng trên bên trăm miệng cùng kêu lên một tiếng, "lu¬lu” căn bản là dùng giọng mũi không rõ ràng.
"Ngu ngốc! Không phải lu¬lu, là Nặc Dạ! n-u-o!” Tiểu Đằng Đằng tức giận nói, mắng hai đứa nhỏ ngốc, còn liều mạng đọc to cho bọn họ nghe.
"Khanh khách” Lúc này, Tiểu Nặc Nặc nhìn bọn họ, đột nhiên bật cười, nhìn nụ cười của bé, bốn người đều cảm thấy thật tò mò....
Lăng Bắc Sam vội vàng gọi khách đến, đồng thời cũng mong đợi Cố Diệc Thần sẽ về, thế mà anh vẫn chưa có về đến, trong lòng Lăng Bắc Sam gấp đến chết! Mặt ngoài vẫn phải tự nhiên thanh thản chào hỏi mọi người.
Chỉ thấy Tôn Đại Phi lịch lãm đi tới, còn kéo theo một cô gái, Lăng Bắc Sam kinh ngạc tiến lên, "Bạn gái của cậu đó hả Đại Phi?” Đây rõ ràng là người mẫu Đỉnh Tiểu Hồng nổi lên trong thời gian gần đây, Lăng Bắc Sam cố ý hỏi.
Đây không phải là tiểu tử kia muốn chơi trò chơi làm gió nổi lên rồi bỏ chạy chứ.
"Mau gọi chị Sam” Tôn Đại Phi nhìn về cô người mẫu phong cách không tệ bên cạnh nói, người mẫu lập tức mở chiếc miệng ngọt ngào ra chào hỏi Lăng Bắc Sam, còn tự giới thiệu mình.
Lăng Bắc Sam lễ phép nói mấy câu, "Cố Diệc Thần đáng chết, vẫn chưa trở lại!” Lăng Bắc Sam lại nhìn thời gian một chút, tức giận thầm nói.
Nhắc tào tháo thì tào tháo đến, Cố Diệc Thần mặc một bộ quân trang màu xanh sải bước đi vào, bước vững vàng vô cùng, vóc người cao lớn, xem ra rất hiên ngang, nhưng trên bộ quân trang anh mặt dính vết máu làm các tân khách xôn xao.
"A Thần sao thế?"
"Đúng vậy, đó là máu sao?"
"Cố Diệc Thần! Anh” Lăng Bắc Sam tiến lên, đang muốn nói gì, Cố Diệc Thần né tránh cô sải bước đi đến bên cạnh Tôn Đại Phi, hung hăng nắm cổ áo của Tôn Đại Phi trước mặt, "Tôn Đại Phi! Con mẹ nó! Nếu như cậu còn là người đàn ông, hiện tại lập tức chạy đến bệnh viên quân y! Ôn Uyển đã chảy máu!” Cố Diệc Thần hung tợn gầm lên.
Chỉ thấy sắc mặt Tôn Đại Phi trắng bệch, sửng sốt một chút, "Cô ấy gặp tai nạn xe cộ! Hiện tại sống chết chưa biết!” Cố Diệc Thần lại quát, nhớ tới hình ảnh máu tanh mới vừa rồi, bây giờ trong lòng vẫn rất sợ. Ôn Uyển bị xe đụng, là anh kịp thời thấy được, đưa cô đi bệnh viện, bây giờ còn đang trong phòng cấp cứu, Cố Diệc Thần gọi điện thoại cho Tôn Đại Phi, vẫn không gọi được, chạy thẳng từ bệnh viện tới đây.
Lăng Bắc Sam không hiểu ra sao, tất cả các khách mời đều không hiểu, Cố Diệc Thần buông Tôn Đại Phi ra, chỉ thấy Tôn Đại Phi chạy ra khỏi phòng tiệc, cô gái kia không có đuổi theo.
"Cút!” nghe người bên ngoài rống to, Cố Diệc Thần thở phì phò, Lăng Bắc Sam đi tới trước mặt anh, nhỏ giọng gọi anh, Cố Diệc Thần cúi đầu, mỉm cười nói với cô "Anh không sao.”
Anh dẫn Lăng Bắc Sam đi đến phòng nghỉ ngơi của khách sạn, sau đó cởi áo khoác xuống, "Rốt cuộc Ôn Uyển sao rồi? Chúng ta cần đi xem một chút hay không?” Lăng Bắc Sam nhìn Cố Diệc Thần đang rửa mặt, vội vã hỏi.
"Trên đường về đây anh vô tình gặp, thấy một người phụ nữ có thai bị xem đụng liền nhảy xuống khỏi xe bus, tiến lên quan sát, ai ngờ là Ôn Uyển, anh đưa cô ấy đến bệnh viện. Thấy chảy rất nhiều máu, tình huống trước mắt không rõ. Giao cho Tôn Đại Phi đi, cậu ta là người không tim không phổi, đứa bé kia cũng là của cậu ta, trước khi mổ Ôn Uyển có nói.” Cố Diệc Thần nhìn Lăng Bắc Sam, dịu dàng nói.
Hôm nay, Lăng Bắc Sam đã làm mẹ nghe Cố Diệc Thần những lời này, trái tim cũng xoắn chặt, "Đại Phi đáng chết! Mới vừa rồi còn mang theo một cô gái khác đến đây chúc mừng” Lăng Bắc Sam tức giận nói, trong lòng là đồng tình với Ôn Uyển .
"Em đừng lo lắng, cũng đừng tức giận, sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta đi ra ngoài chào khách đi” Cố Diệc Thần đưa tay choàng qua cổ cô, ngón cái vuốt ve gương mặt nhỏ đã gầy đi không ít, không nhịn được hôn lên cánh môi cô một cái.
Lăng Bắc Sam gật đầu đồng ý, cô còn nói thêm "Hi vọng người tốt sẽ được báo đáp”, thật lòng không hy vọng Ôn Uyển có chuyện.
Cố Diệc Thần vui mừng cười cười, bây giờ cô lương thiện hơn trước kia rất nhiều, ôm lấy cô đi ra ngoài
Ra khỏi phòng nghỉ ngơi, Cố Diệc Thần không kịp chờ đợi đã đi xem con gái bảo bối của mình, nhìn bốn đứa trẻ vây bên nôi nhỏ, anh và Lăng Bắc Sam cười cười, "Tiểu tử nhỏ, sao lại đứng đây? Có phải muốn khi dễ em gái của mình không?” Một tay dịu dàng ôm lấy đóa hoa nho nhỏ, Cố Diệc Thần trừng mắt nhìn bốn đứa bé kia một cái.
"Không có!” Ba đứa nhỏ trăm miệng một lời, Cố Diệc Thần chỉ thấy Tiểu Nặc Nặc trong nôi nở một nụ cười, cười đến ngọt ngào, hôm nay bé mặc trên mình một chiếc đầm công chúa màu phấn non, trên đầu có ít tóc đen nhánh, mặt cũng có chút phần hồng, mắt vừa sáng vừa tròn.
Sau đó đặt con mình xuống "Bảo bối, con nhớ ba không? Ba của con nè” Cổ họng Cố Diệc Thần có chút nghẹn ngào, ôm lấy đóa hoa nhỏ lên rồi nói. Lăng Bắc Sam nhìn nụ cười rực rỡ trên mặt anh, vui vẻ cười nói.
Chỉ thấy con gái bảo bối nhìn về phía Cố Diệc Thần càng không ngừng cười, rõ ràng là nhớ ba .
"Ôi, rốt cuộc A Thần chạy về rồi” Úc Tử Duyệt vừa đánh mấy vòng mạt chược nghỉ ngơi sau đó đi ra ngoài, nhìn Cố Diệc Thần nói.
"Đúng vậy, vừa trở về!” Lăng Bắc Sam nói, Cố Diệc Thần trừng mắt nhìn người lớn chào hỏi mấy câu. Lúc này chỉ thấy Lăng Bắc Sam, Lục Khải Chính và Lăng Bắc Triệt đi vào, bốn người đàn ông mặc đồng phục, xem ra cũng ưu tú bất phàm.
Úc Tử Duyệt, Nhan Tịch, Lục Khải Lâm, Quách Mạn và mấy người phụ nữ đi cùng mấy người đàn ông kia, trong lòng ai cũng đều kích động, nhất là Quách Mạn vì kể từ sau khi kết hôn đây là lần thứ ba cô nhìn thấy chồng mình....
"Ba"
Mấy tên tiểu tử trăm miệng như một lời vọt tiến lên, chỉ thấy Tiểu Đằng Đằng cơ hồ là nhảy lên trên người của Lăng Bắc Hàn, Tiểu Lục Lộ bị Lục Khải Chính ôm lấy giơ lên cao, rồi lại để xuống, đôi long phượng thai đứa con gái được ba ôm lấy, còn đưa con trai lại ôm chân ba, chỉ có Lăng Bắc Triệt không ai ôm.
"A Triệt, đây chính là nói cho cậu biết, nên sinh một đứa con đi!” Có người la lên như thế, Lăng Bắc Triệt cười cười, "Thiên Thiên, cậu ôm!” Lăng Bắc Triệt muốn ẵm đứa bé trai nhà Lăng Bắc Diệp, để giải hòa không khí nhưng Thiên Thiên lại né tránh xem như không biết anh.
Cả nhà bị chọc cười ầm lên.
Lăng Bắc Triệt không thể làm gì khác hơn là đi về phía Cố Diệc Thần, "Vẫn là cháu ngoại tốt nhất! Nặc Nặc, cậu ẵm” Lăng Bắc Triệt dịu dàng dỗ dành Tiểu Nặc Nặc trong ngực Cố Diệc Thần, Cố Diệc Thần né tránh, "Tớ thấy cậu nên đối xử thật tốt với vợ của mình!” Cố Diệc Thần cười đểu rồi nói, Lăng Bắc Sam ăn ý đem Quách Mạn đẩy và trong ngực Lăng Bắc Triệt, gương mặt xinh đẹp của Quách Mạn ửng hồng, Lăng Bắc Triệt cũng thuận thế ôm lấy người cô, ôm rất chặt....
Úc Tử Duyệt thấy Lăng Bắc Hàn hơn một tháng không thấy, trong lòng kích động không thôi, bước nhanh đến phía trước, đôi tay ôm lấy cánh tay của anh. Lăng Bắc Hàn nhìn cô một cái thật sâu, cười như không cười, xem ra vẫn còn chút lạnh lùng.
"Ngại cái gì” Úc Tử Duyệt bất mãn thầm nói, nghĩ thầm, tối nay có bản lãnh về nhà cũng chết đi! Bây giờ nhìn thấy cô lại làm ra vẻ không thấy!
Để Tiểu Lục Lộ xuống, Nhan Tịch thấy Lục Chính Khải lặng lẽ sửa sang lại nếp nhăn trên đồng phục, cười cười với anh, "Tối hôm qua lại ngủ trong cục?” Cô nhỏ giọng hỏi.
"Không có” Lục Khải Chính ôm lấy hông của Nhan Tịch, nhỏ giọng thì thầm bên tai cô, trong lòng Nhan Tịch nhíu thật chặt, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm anh, không có ngủ ở bót cảnh sát? Thế ở đâu? Trước giờ tính cảnh giác của cô gái rất cao, "Đây là ở đâu? Mùi hương lạ?"
Lục Khải Chính cười cười, cúi đầu, "Không ngủ"
Nhan Tịch trừng mắt liếc anh một cái, ôm Tiểu Lục Lộ đi tìm Nặc Nặc chơi, Lục Khải Chính vội vàng đuổi theo.
"Xem những tia máu đỏ tươi! Thật là nghiêm trọng!” Lục Khải Lâm bất mãn nhìn đôi mắt đầy tia máu đỏ tươi trong mắt của mình, trách cứ.
"Còn không phải tại đại ca ác quỷ sao?” Lục Khải Chính nhìn bóng lưng kia, Lăng Bắc Triệt oán trách, Lục Khải Lâm cười cười. Bị Lăng Bắc Diệp ôm đi đến bên chỗ Cố Diệc Thần ngồi nghỉ ngơi.
"Tiểu công chúa nhà họ Cố, tới đâu cậu ẵm một chút xem” Mới vừa vào phòng nghỉ, Lục Khải Chính đã không đứng đắn nói, đoạt lấy Tiểu Nặc Nặc trong ngực Cố Diệc Thần, rồi ngồi xuống bên cạnh, mấy đứa trẻ lập tức vây quanh.
"Cố Diệc Thần! Anh làm gì mà đưa Nặc Nặc cho người ta?” Lăng Bắc Sam tức giận nói.
"Bắc Sam, thế nào? Cái này gọi là kỳ thị nhé?” Lục Khải Chính nhìn về phía Lăng Bắc Sam, cất giọng nói, móc từ trong túi ra một bao tiền lì xì, nhét vào trong ngực Tiểu Nặc Nặc, "Đây là lễ ra mắt của chú Lục, Tiểu Nặc Nặc trưởng thành tiếp tục đuổi con chú nha"
"Đi"
Lục Khải Chính vừa nói xong đã có tiếng thét lớn, khóe miệng Cố Diệc Thần mang theo cười yếu ớt đến gần, Lăng Bắc Sam lại tức giận xông lên trước, " Nặc Nặc nhà tôi mới không đuổi theo!” Lăng Bắc Sam lớn tiếng nói.
"Đúng vậy, muốn đuổi theo cũng là con trai của cậu đuổi theo con gái của tớ!” Cố Diệc Thần cất giọng nói, nhất định phải bảo quản Tiểu Nặc Nặc thật tốt, cũng không thể giống như mẹ bé lúc nhỏ!
Cố Diệc Thần đang muốn ôm lấy Tiểu Nặc Nặc, chỉ thấy tay nhỏ bé của Tiểu Nặc Nặc níu thật chặt lấy cánh tay Lục Lộ, rất cố gắng dùng sức, Lục Lộ không những không có đẩy bé ra, ngược lại chân mày rối rắm, giống như đang chịu đựng đau đớn. Tất cả người lớn ngồi đó đều sửng sốt, "Con tớ cũng sẽ không làm Cố Diệc Thần thứ hai” Lục Khải Chính khí phách nói, không phát hiện giờ phút này con trai mình đang chịu đựng đau nhức.
"Cút!” Cố Diệc Thần khinh thường nói, "Bảo bối vô cùng xinh đẹp, buông tay nhỏ của con ra” Cố Diệc Thần ôm Tiểu Nặc Nặc, vừa kéo cánh tay nhỏ bé của con gái ra vừa nói.
" Nặc Nặc làm sao vậy hả? Giúp mẹ báo thù sao? Khi dễ Lục Lộ à” những người khác lên tiếng, mọi người đều biết Lăng Bắc Sam kiêu ngạo làm cho người ta khó chịu.
Rốt cuộc Nặc Nặc đã chịu buông lỏng cánh tay của Tiểu Lục Lộ, "Lục Lộ, không đau sao?” Nhan Tịch dịu dàng hỏi con trai, đôi mắt đen nhánh của Tiểu Lục Lộ nghiêm túc nhìn cô, lắc đầu một cái, nhìn cánh tay sưng đỏ của con trai Nhan Tịch nghĩ thầm, không đau mới là lạ.
"Đúng rồi, thế nào lại không thấy Tôn Đại Phi vậy?” Lăng Bắc Diệp mở miệng hỏi.
Nhắc tới người này, Lăng Bắc Sam và Cố Diệc Thần nhìn nhau một cái, Cố Diệc Thần nói lại chuyện của bọn họ cho mọi người nghe, chỉ thấy Lục Khải Chính vội vàng gọi điện thoại đi ra ngoài, sau khi hỏi tình hình đã hồi báo lại tình hình, "Là một bé trai, người lớn vẫn còn ở trong phòng cấp cứu” Lục Khải Chính nghiêm túc nói.
Vẻ mặt những người khác lập tức nghiêm túc lại, nhất là các chị em phụ nữ, phần lớn cũng trải qua một đoạn ký ức kia, ấn tượng khắc sâu nên nội tâm cực kỳ lo lắng.
Sau khi tiệc rượu tàn, Lăng Bắc Sam nhất định đi vào bệnh viện xem một chút, Cố Diệc Thần không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là mang cô đi, Lục Khải Chính và Lăng Bắc Diệp cũng đi theo. .
Nhìn Tôn Đại Phi đạp đạp cánh cửa phòng mổ, Cố Diệc Thần thật muốn tiến lên đánh cậu ta một trận, "Sớm biết hôm nay thì ngày trước đừng làm!” Anh lạnh lùng mà rống lên.
"Con mẹ nói, tớ không phải là vì cậu sao! Sợ cô gái kia đi quyến rũ cậu, nên đem cô ấy ra chơi đùa một chút!” Tôn Đại Phi rống to, lời của cậu làm cho tất cả mọi người ở chỗ này kinh ngạc, Cố Diệc Thần càng kinh ngạc, kinh sợ mà nhìn Tôn Đại Phi.
"Súc sinh!” Cố Diệc Thần vung quả đấm đập tới mặt của Tôn Đại Phi, vội vàng bị Lục Khải Chính và Lăng Bắc Diệp kéo đi, "Đừng tranh cãi nữa!” - Lục Khải Chính gầm nhẹ, lúc này cửa phòng giải phẩu mở ra, trái tim Tôn Đại Phi bị treo lên vô cùng đau đớn.
Đến gần hơn dự tính ban đầu với Ôn Uyển, mang theo một tia không đơn thuần, nhưng….
"Bác sĩ! Cô như thế nào?” Lăng Bắc Sam kích động hỏi, không muốn Ôn Uyển có chuyện, như vậy trong lòng cô sẽ không còn dễ chịu nữa.
"Cô ấy còn sống” Tôn Đại Phi mù mờ ngỡ ngàng ở bên trong, chỉ nghe được một câu như vậy, rốt cuộc cõi lòng đã bình tĩnh hơn, Lăng Bắc Sam cũng thở phào một cái, còn có Cố Diệc Thần đồng cảm xúc.
Ôn Uyển vẫn mê man bất tỉnh, Lăng Bắc Sam bị Cố Diệc Thần lôi về nhà, Tôn Đại Phi bị Lục Khải Chính và Lăng Bắc Diệp kéo đi vào phòng bệnh, để cho cậu ta coi chừng vậy mẹ con của Ôn Uyển.
"Cố Diệc Thần, sao anh không để cho em ở lại đó?” Lăng Bắc Sam lầm bầm hỏi, "Cô ấy là ân nhân cứu mạng anh"
Khóe miệng Cố Diệc Thần co quắp , đưa tay gãi gãi đầu của cô, "Đó là chuyện Tôn Đại Phi nên làm, có lẽ hôm nay anh cứu cô ấy, chính là báo ân rồi ngu ngốc, em đừng lấy gì làm áy náy nữa cả” Cố Diệc Thần ôm cô vào trong ngực, dịu dàng nói.
"Duyên phận này thật là huyền diệu.... Chỉ là đó là chuyện anh nên làm mà thôi.... Nếu như ban đầu em không nói dối, nói không chừng hôm nay anh đã là chồng của người ta rồi” Lăng Bắc Sam cười nói, "Ai nha, lúc em còn nhỏ đã mưu kế như thế rồi"
Tự mình trêu ghẹo nói, Cố Diệc Thần cười cười, "Đừng nghĩ đến những thứ này nữa, cũng không quay lại được, hiện tại nếu em muốn bồi đáp thì tối nay phục vụ anh cho tốt đi?” Cố Diệc Thần cắn dái tai của cô, nhỏ giọng nói, trong buồng xe rất tối, tay của anh đã đặt lên đôi nhũ hoa to tròn của cô.
Lời của anh, động tác của anh làm trái tim cô nóng lên, tim đập nhanh, "Đừng.... Đây là trong xe....” Lăng Bắc Sam tức giận nói, Cố Diệc Thần chận miệng của cô, chân dùng sức đá đá cái ghế tài xế, tài xế hiểu ý, liền tranh thủ mở âm thanh trong xe ở mức lớn nhất
Như vậy có thể áp đảo được nụ hôn động tình của hai người, trong buồng xe cực kì u ám, căn bản không nghe ra bất kỳ âm thanh nào. Lúc này ngón tay Cố Diệc Thần đã đi tới chân của cô, cách đáy quần cô một khoảng, ác ý trêu chọc, hai người hôn nhau kích tình hơn trướ....
"Ngồi lên"
"Không” anh to gan nói, để cho cô 'ưm', nhưng anh đã ôm lấy cô, đặt cô ở trên đùi. Dưới váy dài che đẩy hạ thân của hai người, vật cứng rắn của người đàn ông chậm rãi tiến vào, Lăng Bắc Sam cắn môi thật chặt, khi toàn bộ của anh tiến vào thì cô vùi đầu vào trong ngực anh.
Anh khẽ cử động, xe giống như đang chấn động, cô khó nhịn níu lấy quần áo của mình, không dám phát ra bất kỳ âm thanh gì, kích thích như vậy, thật khác biệt, để cho cô càng khó nhịn hơn. Phải chết dạ, giờ phút này chiếc xe của hai người chậm rãi lăn bánh, hung hăng lắc lưmấy cái, Lăng Bắc Sam nhịn không được nên ngừng phóng tất cả ra ngoài.
Cô, cô… thế nhưng lại đang ở trên xe
Tài xế xe Wrangler rộng rãi vẫn còn ngồi phía trước
Lúc xuống xe, Cố Diệc Thần muốn ôm cô, Lăng Bắc Sam làm bộ như thật sự không có xảy ra chuyện gì, sau khi xuống xe lập tức chạy vào trong nhà, Cố Diệc Thần nhanh chóng đuổi theo. Vừa vào cửa Lăng Bắc Sam tức giận rống to: "Khốn kiếp xấu lắm”.
Cố Diệc Thần ôm chặt cô từ phía sau, đôi tay kích tình sờ trên ngực cô, môi mỏng vùi vào trong cổ cô, suồng sã hút lấy cánh môi cô, phun nuốt dái tai của cô, gặm cắn cổ của cô, kích tình còn chưa hoàn toàn biến mất lần nữa nhiễm lên người Lăng Bắc Sam để cho cô bật phát ra tiếng ừ a a, cô bị anh xoay người, hai người trực tiếp hôn nhau, rồi cùng nhau đi vào phòng tắm, vừa vào cửa phòng tắm cô đã bị anh cởi sạch quần áo....
"A” cô bị anh chen vào một góc, lưng dán vào vách tường gạch men sứ, rất lạnh, rất kích thích, cô kêu lên, hai cánh tay của anh chống vách tường, vây cô giữa vùng tam giác, trên gương mặt anh tuấn nhuộm vẻ quyến rũ, con mắt âm u nhìn cô....
"Chạy không thoát đâu” anh độc ác nói, nói xong, cúi đầu chiếm lấy cánh môi đỏ hồng của cô, đầu tiên là hôn, vừa buông ra đã thấy đôi mắt thâm thúy mê người của cô phóng điện loạn khắp nơi, rồi nhìn đến gương mặt đỏ ửng cả nhịp tim đập nhanh của Lăng Bắc Sam, sau đó cúi đầu, lại gần môi của cô, Lăng Bắc Sam kích động muốn hôn anh, anh né tránh, đầu cúi thấp hơn, hung hăng chiếm lấy đôi nhũ hoa ngẩng cao của cô.
Cô kích thích kêu một tiếng, sau đó, hai chân bị anh giữ chặt hông của anh, hai người kịch liệt quấn lấy nhau, bởi vì ở trên xe đã đã ‘cao hứng’ qua một lần, cô vẫn còn rất ướt, không quá lâu phải chuẩn bị xong, anh hung hăng tiến vào, chọc cho cô liên tục thét chói tai
Vóc người của cô, thể lực cũng khôi phục vô cùng tốt, Cố Diệc Thần mừng rỡ, ôm cô làm vũ điệu trong phòng tắm, dong ruỗi ở trong cơ thể cô, mở vòi hoa sen ra, hai người giao hợp kịch liệt dưới vòi hoa sen, một lúc lâu lại ngâm vào trong bồn tắm....
Người đàn ông đè nén đã lâu giống như là dã thú không biết thoả mãn, một lần lại một lần không ngừng trêu đùa, cho đến khi cô sức cùng lực kiệt.
Kết quả của việc ham muốn quá độ, đến trong mơ Lăng Bắc Sam cũng kêu gào, "Ông xã.... đừng.... Đừng.... đừng....” Cố Diệc Thần nhìn gương mặt khả ái của cô, đặt một nụ hôn lên đó, "Bà xã, anh yêu em” hôn một cái, thì cô ngoan ngoãn ngủ ngay.
Rất thích, rất yêu, những năm này vẫn yêu, tự nhiên là yêu.
Anh xuống giường, đi tới ban công, gọi điện thoại cho Tôn Đại Phi, Tôn Đại Phi lập tức trả lời máu.
"Một người đàn ông, tối thiểu phải có trách nhiệm, tớ mặc kệ cậu ban đầu tiến đến với mục đích như thế nào. Hiện tại tớ bắt cậu phải chăm sóc thật tốt cho mẹ con Ôn Uyển. Tối thiểu là hiện tại.” Cố Diệc Thần nói, không muốn Tôn Đại Phi tiếp tục rơi xuống hố sâu, hôm nay anh cũng nhìn ra được cậu ta rất lo lắng cho Ôn Uyển.
Những năm này, Tôn Đại Phi chơi đùa với rất nhiều cô gái nhưng chưa từng xảy ra chuyện này, đây là lần đầu tiên anh thừa nhận, còn đi đến bệnh viên chăm sóc.
Cho nên, không phải không yêu.
Sau khi nói mấy câu với Tôn Đại Phi, anh trở về phòng, lại đi vào phòng trẻ, nhìn con gái nhỏ đang ngủ bên trong, Cố Diệc Thần cảm giác cả đời này anh rất hạnh phúc, không cầu mong quá nhiều, cũng không cần quá nhiều, chỉ cần hai cô gái này của anh bình an, hạnh phúc thì anh đã vô cùng thỏa mãn rồi
"Anh đi đâu?” Lăng Bắc Sam nhìn Cố Diệc Thần vào cửa, khàn giọng hô, mới vừa tỉnh lại không thấy anh, trong lòng cô vô cùng lo lắng. Cố Diệc Thần tiến lên, đau lòng ôm cô, "Đi xem Nặc Nặc một chút mới vừa giúp con đổi tả, ngủ đi"
Cố Diệc Thần lên giường, ôm cô ngã xuống, nói.
"Ừ.... Ngủ.... Anh cũng ngủ.... Không cho phép đi nữa....” Lăng Bắc Sam vùi mình trong ngực hắn, an tâm nói.
"Đương nhiên anh không đi nữa, ngủ đi” Cố Diệc Thần dịu dàng trấn an, nhắm mắt lại, cảm thụ sự tồn tại của cô, cảm thấy rất hạnh phúc. Một ngày nào đó, người con gái mà anh yêu thương thật lòng cũng yêu anh. Đây mới là hạnh phúc nhất tốt đẹp nhất của tình yêu?
Cố Diệc Thần cảm thấy anh rất may mắn.
Nguyện hy vọng hai người sẽ sống với nhau bạc đầu không xa nhau. Anh vừa suy nghĩ vừa viết lời cam kết vào cõi lòng của mình
Ngày thứ hai, hai người mang theo Tiểu Nặc Nặc đi về biệt thự đã được trùng tu xong từ mấy tháng trước, chứng kiến tới một gian phòng thì Lăng Bắc Sam thiếu chút nữa khóc lên, này rõ ràng chính là căn phòng mà cô đã mướn khi hai người học cấp ba mà.
"Cái ghế sa lon rách này, trước kia em thường ngủ trên đó! Anh lấy ở đây ra?"
"Còn có cái ôm gối này, cũ như vậy!"
"Tất cả sách vở trước đó đều mang đi, những thứ này vẫn để lại ở đây, em cho rằng đó là giả sao?” Cố Diệc Thần nói như đó là chuyện đương nhiều, ngồi xuống trên ghế sofa, kéo cô vào trong ngực.
"Sam Sam, em có biết trước kia anh nhìn em nằm ở trên ghế sa lon anh thường muốn làm chuyện gì không?” Cố Diệc Thần nhìn cô, hỏi.
"Chuyện gì?"
"Đó là hạ em, ở nhà em thường chỉ mặc một bộ đồ vừa mỏng vừa ngắn, đôi nhũ hoa mê người, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, đùi đẹp thon dài, thấy em là máu mũi anh sôi trào rồi, đương nhiên là muốn ăn em!” Cố Diệc Thần nói giọng khàn khàn, trong đầu đều là bộ dáng động lòng người của Lăng Bắc Sam lúc mười mấy tuổi
"Phốc vậy sao anh chưa? Sao anh không hư hỏng với người ta một chút, biết đâu em yêu anh sớm một chút” Lăng Bắc Sam đỏ mặt nói, cô cũng rất muốn Cố Diệc Thần.
"Hiện tại cũng không muộn!” Cố Diệc Thần trầm giọng nói, lật mình đè cô xuống dưới.
"Hắc anh... anh buông em ra! Không thể! Nặc Nặc vẫn còn ở bên ngoài đó khốn khiếp” Cố Diệc Thần bắt đầu giở trò với cô, Lăng Bắc Sam tức giận thét chói tai, người khác căn bản không thả cô ra, chiếm mười mấy năm đã muốn đòi lại tiện nghi của cô.
Nơi này coi như chính là căn phòng kia rồi, bọn họ thỉnh thoảng sẽ tới bên này ở hai ngày, cũng giống như thời đi học vậy. Tất cả vẫn còn như lúc ban đầu, chỉ là lòng của Lăng Bắc Sam đã không có khinh ghét Cố Diệc Thần như ngày xưa .
Lúc Cố Diệc Thần muốn dần dần tiến vào cô thì Nặc Nặc khóc lên không đúng lúc, Cố Diệc Thần dở khóc dở cười, dừng lại.
Ảo não một hồi lâu, Lăng Bắc Sam lại vui vẻ, cô hả hê cười và nói "Em ra xem con gái một chút? Ha ha”, Cố Diệc Thần mặc quần vào, tức giận lườm cô một cái, ra khỏi căn phòng nhỏ.
"Tiểu bảo bối, ba chỉ có thể đứng ở bên này? Từ nhỏ ba đã bị mẹ con khi dễ cho đến lớn!” Cố Diệc Thần kể sự khổ tâm của mình cho con gái
"Cố Diệc Thần! Anh khốn kiếp! Tự nhiên lại nói xấu em trước mặt con gái!” Lăng Bắc Sam ôm cái chảo chạy đến, hung hăng rống lên với anh, bộ dáng kia còn thật giống nữ nhân vật độc ác trong phim hoạt hình!
"Nhìn một chút, lời của ba nói là sự thật! Có đúng hay không?” Cố Diệc Thần nhìn con gái nhỏ, lại nói.
Lăng Bắc Sam tiến lên, không có mềm lòng, dùng cái chảo đập vào đỉnh đầu của anh, "A bạch” một tiếng động vang dội, "Lăng Bắc Sam! Em... em giết chồng mình!” Cố Diệc Thần tức giận nói.
"Anh đau thật? Ông xã, em... em không phải cố ý” Lăng Bắc Sam vội vàng để cái chảo xuống, đi đến, cúi người nhìn Cố Diệc Thần đứng trên sofa, ai ngờ cô không chú ý bị Cố Diệc Thần đang mỏi lưng ôm lấy, ôm ngồi ở trên ghế sa lon đối diện, cô nằm ở trên đùi của anh, dự cảm có chuyện xấu sắp đến
"Tiểu bảo bối, xem ba dạy dỗ mẹ con như thế nào này!” Anh tỏ ra uy phong trước mặt con gái, kiếm về chút mặt mũi, Cố Diệc Thần mở váy của Lăng Bắc Sam lên, bàn tay nặng nề chụp cái mông đang vung cao đều ngạo nghệ của cô.
"A a Cố Diệc Thần! Em hận anh! Anh thả em xuống!” tên khốn kiếp này! Lại đánh cái mông cô, Lăng Bắc Sam khoa trương kêu lên, Tiểu Nặc Nặc ngồi đối diện nhìn một màn này, không tự chủ được mà cười, tiếng cười non nớt vang đi khắp ngôi nhà.
"Lăng Bắc Sam, cuộc đời này của em sẽ ở trong tay anh mà thôi” Cố Diệc Thần ôm cô lên, cười nói.
Lăng Bắc Sam căm hận trừng mắt liếc anh một cái, đứng lên, vuốt lại chiếc váy, "Anh dám khi dễ em, em....” bị ánh mắt hung bạo của anh làm cho hoảng sợ, cô lại không dám lên tiếng, chỉ sợ bị anh đánh vào mông lần nữa.
Tóm lại, bây giờ Cố Diệc Thần không phải là người trước kia, cái Cố Diệc Thần bị cô khi dễ không thương tiếc!
Nhưng Cố Diệc Thần - anh vẫn yêu Lăng Bắc Sam.
Dù Lăng Bắc Sam bị đánh vào mông thì trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào, ôm cô gái nhỏ ngồi đối diện, hình ảnh một nhà ba người vui vẻ trong ngôi biệt thự giữa trưa hè truyền cho người ta không khí ấm áp...
Vóc người cô đẫy đà hơn trước kia rất nhiều, nhưng không có một chút thịt dư, xem ra càng tăng thêm cảm giác. Da thịt săn chắc, sáng bóng động lòng người, nhất là bộ ngực to thẳng kia, đôi nhũ hoa làm cho người ta không nhịn được nghĩ đưa tay ra ngắt.
Nhìn anh đang ngây ngốc nhìn về phía trước, cũng không có hành động tiếp theo, Lăng Bắc Sam đã cảm thấy nhất định anh ghét bỏ thân hình của mình rồi, tức giận xoay tầm mắt, đưa tay bắt đầu tự tắm rửa cho đôi nhũ hoa của cô, cố ý vuốt ve cho anh thấy, xem anh có kích động hay không.
Cố Diệc Thần nhìn đôi núi đang bị cô dùng tay vuốt ve tắm rửa thì bụng dưới càng thêm trướng đau, khó nhịn giống như là muốn nổ tung.
"Ừ.... Thật to....” Cô khàn khàn nói, đôi mắt màu nâu mờ mịt tràn đầy hơi nước, đưa vẻ mặt mê mẫn nhìn anh, quyến rũ đưa chiếc lưỡi ra liếm láp cánh môi hồng nhuận và căng mộng.
"Đáng chết! Em nghĩ cái gì?” Cố Diệc Thần nhìn Lăng Bắc Sam nằm ở trong nước như hồ ly tinh quyến rũ anh, tức giận gầm nhẹ. Rốt cuộc giọt mồ hôi trên trán cũng rơi xuống, anh nóng đến dùng sức gạt chiếc khăn trên ngực mình, lộ ra các bắp thịt cường tráng và khỏe mạnh.
"Cho là anh đối với em không còn cảm giác nữa chứ gì” Lăng Bắc Sam hả hê nói, khóe miệng giơ lên. Thấy Cố Diệc Thần hận không được dùng tay bóp chết cô!
"Chị Sam, từ khi nào thì ngài đã không tự tin như thế rồi?” Cố Diệc Thần hỏi rồi từ từ tiến lên, nâng cằm của cô lên, hướng về phía cô, khàn giọng nói.
Một câu nói trúng ngay vào chỗ yếu làm cho Lăng Bắc Sam cũng cảm thấy mình bây giờ trở nên rất không tự tin rồi, sợ bộ dáng heo nái của mìnhkhiến Cố Diệc Thần không ưa. Quyệt miệng, đôi mắt khổ sở mà nhìn anh một cái, cô động tình nói "Bởi vì em quá yêu anh”.
Cố Diệc Thần nghe cô nói như vậy, một lòng rung động, không nhịn được hung hăng hôn lên môi của cô. Anh tin lời của cô..., hết sức tin tưởng, rất tin không nghi ngờ gì! Hai người trằn trọc hút lấy nhau, Lăng Bắc Sam chủ động leo lên mông của anh, sau khi cô sanh xong hơn một tháng, thân thể khôi phục lại rất nhiều, còn quyến rũ người khác mãnh liệt hơn cả trước kia, Cố Diệc Thần quỳ gối trong bồn tắm kịch liệt hôn lên môi cô.
Một lúc sau, anh buông cánh môi sưng đỏ của cô ra, môi mỏng dời đi xuống dưới, hút lấy khát vọng nơi đó, để cho nơi đó chảy ra chút mật dịch, cô khom người ‘ưm’ ra tiếng, quá nhạy cảm cũng quá kích thích rồi....
Chọc giận cô gái nhỏ để cho anh muốn ngừng mà không ngừng được, vật dưới cứng rắn của Cố Diệc Thần đang nằm trong cổ tay của Lăng Bắc Sam, cũng buông lỏng cô ra, "Nhất định hành hạ anh chết sao?” anh nhìn cô, nói lời tố cáo, biết rất rõ ràng nếu sanh mổ thì hai ba tháng mới có thể cùng phòng, cô nhất định chọc giận anh!
"Vậy em giúp anh” cô đỏ mặt nói, chậm rãi cấm lấy nó, dĩ nhiên Cố Diệc Thần cũng không cự tuyệt cô, để tùy cô chăm sóc....
Theo tiếng gầm nhẹ của anh, tinh dịch màu trắng bắn ra tung tóe, trực tiếp bắn lên vách tường đối diện, làm Lăng Bắc Sam không nhịn được cười ra.
"Kìm nén lâu như thế rồi sao?” cô cười hỏi.
"Nha.... Lâu hay không lâu, em còn không biết sao?” Cố Diệc Thần tức giận nói, cũng thoải mái thở ra một tiếng, sửa sang lại rồi vào bồn tắm, ôm cô cùng nhau tắm rửa. Sau khi hai vợ chồng tắm xong, lại ôm Tiểu Nặc Nặc đi tắm, nhìn cô bé nhỏ ở trong bồn tắm lớn vui vẻ vẫy đạp, hai người đều mỉm cười hạnh phúc.
Nhìn Cố Diệc Thần cười đến ngu ngốc như vậy, chân thành như vậy, lại vui vẻ như vậy, một cỗ hạnh phúc như dòng nước ấm lan tỏa trong đáy lòng cô.
***
Sau khi Lăng Bắc Sam làm đầy tháng cho con gái, Cố Diệc Thần trở về bộ đội, Lăng Bắc Sam cũng bắt đầu rèn luyện thân thể sau khi sanh. Tập thể dục, chăm sóc nhan sắc, khôi phục vóc người lại một cách toàn diện.
"Bắc Sam, em cũng đừng giảm cân nhanh thế, tránh cho ảnh hưởng đến sữa!” Trong Spa, mấy người phụ nữ ngồi ở bể tắm nước nóng, Úc Tử Duyệt nói.
"Cũng không phải là nhịn, cái gì nên ăn thì em đều ăn cả, gần đây sữa ra rất nhiều, thường trướng đau, khó chịu hơn nhiều” Lăng Bắc Sam không xấu hổ mà nói.
"Phốc” Lục Khải Lâm bật cười.
"Ai nha, vội vàng gọi Tiểu Cố về, để cậu ta hút ra giúp em” Úc Tử Duyệt ác ý lớn tiếng nói.
"Duyệt Duyệt, cậu” Nhan Tịch liếc nhìn cô một cái.
"Sợ cái gì, tất cả mọi người đều là người từng trải rồi đúng không? Chẳng lẽ lão Lục nhà cậu không có hút qua? Còn có Khải Lâm, em cũng đừng giả vờ đoan chính nữa!” Úc Tử Duyệt dửng dưng nói, dù sao ở đây cũng đều là phụ nữ cả mà, sợ cái chứ.
"Cậu đi luôn đi!” Mấy người còn lại đồng loạt nói.
"Đúng rồi, tại sao lại không thấy Quách Mạn vậy” lúc này, Lục Khải Lâm hỏi.
"Cô ấy vẫn còn ở Vân Nam dạy học gì đó” Lăng Bắc Sam lớn tiếng nói, lời ra khỏi miệng làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Lăng Bắc Sam giải thích, sau khi Quách Mạn kết hôn không lâu phải đi đến núi Vân Nam dạy học, lễ mừng năm mới sẽ về thăm nhà một lần, nghe nói còn phải ở đó một thời gian nữa.
"Hai người này, quá vĩ đại rồi! Bắc Triệt cũng không phải là đi UN Châu Phi (lực lượng bảo an LHQ) một năm sao?” Úc Tử Duyệt thở dài nói.
"Tên khốn kia cũng rất bận rộn, biết đến 100 ngày của Nặc Nặc thế mà cũng không trở về!” Lăng Bắc Sam ai oán nói.
"Có thể như thế sao? Thân là cậu rồi mà thấy Lão Lăng không trở về! Đã nói với em rồi."
"Có anh cả tốt nhất, quan tâm em nhất! Tên khốn Cố Diệc Thần kia nếu không kịp trở về, sau này xem em đánh chết anh ấy thế nào!” Lăng Bắc Sam cất giọng nói, một đám phụ nữ lại ríu ra ríu rít tán gẫu. Khi con gái ở bên cạnh nhau, những tin tức trò chuyện luôn luôn nhiều không đếm hết
***
Một tất thịt cũng không thừa. Lúc Nặc Nặc được một trăm ngày, nhà họ Cố mở tiệc rượu ở một khách sạn, thật náo nhiệt, càng náo nhiệt chính là có thể mấy đứa bé.
Tiểu Nặc Nặc trong nôi được mấy đứa bé vây lấy, theo thứ tự đầu tiên là Tiểu Đằng Đằng ba tuổi, sau là Lục Lộ hơn hai tuổi, còn có một đôi song sinh Long phượng thai (một trai một gái) người gặp người thích. Tiểu Nặc Nặc nằm trong nôi, tò mò nhìn mấy người đang vây quanh nôi.
Nghĩ thầm, bọn họ là ai vậy?
"Bé gọi Nặc Nặc” Tiểu Đằng Đằng anh tuấn toàn thân mặc một bộ Âu Phục, mang cái mũi, đi về phía ba đứa trẻ khác, lớn tiếng nói.
" Nặc Nặc” Một đứa bé khác cũng mặc một bộ Tây trang giống anh Đằng Đằng – Lục Lộ lên tiếng, nói một câu, phát âm vô cùng đúng điệu, một đôi nam nữ đứng trên bên trăm miệng cùng kêu lên một tiếng, "lu¬lu” căn bản là dùng giọng mũi không rõ ràng.
"Ngu ngốc! Không phải lu¬lu, là Nặc Dạ! n-u-o!” Tiểu Đằng Đằng tức giận nói, mắng hai đứa nhỏ ngốc, còn liều mạng đọc to cho bọn họ nghe."Khanh khách” Lúc này, Tiểu Nặc Nặc nhìn bọn họ, đột nhiên bật cười, nhìn nụ cười của bé, bốn người đều cảm thấy thật tò mò....
Lăng Bắc Sam vội vàng gọi khách đến, đồng thời cũng mong đợi Cố Diệc Thần sẽ về, thế mà anh vẫn chưa có về đến, trong lòng Lăng Bắc Sam gấp đến chết! Mặt ngoài vẫn phải tự nhiên thanh thản chào hỏi mọi người.
Chỉ thấy Tôn Đại Phi lịch lãm đi tới, còn kéo theo một cô gái, Lăng Bắc Sam kinh ngạc tiến lên, "Bạn gái của cậu đó hả Đại Phi?” Đây rõ ràng là người mẫu Đỉnh Tiểu Hồng nổi lên trong thời gian gần đây, Lăng Bắc Sam cố ý hỏi.
Đây không phải là tiểu tử kia muốn chơi trò chơi làm gió nổi lên rồi bỏ chạy chứ.
"Mau gọi chị Sam” Tôn Đại Phi nhìn về cô người mẫu phong cách không tệ bên cạnh nói, người mẫu lập tức mở chiếc miệng ngọt ngào ra chào hỏi Lăng Bắc Sam, còn tự giới thiệu mình.
Lăng Bắc Sam lễ phép nói mấy câu, "Cố Diệc Thần đáng chết, vẫn chưa trở lại!” Lăng Bắc Sam lại nhìn thời gian một chút, tức giận thầm nói.
Nhắc tào tháo thì tào tháo đến, Cố Diệc Thần mặc một bộ quân trang màu xanh sải bước đi vào, bước vững vàng vô cùng, vóc người cao lớn, xem ra rất hiên ngang, nhưng trên bộ quân trang anh mặt dính vết máu làm các tân khách xôn xao.
"A Thần sao thế?"
"Đúng vậy, đó là máu sao?"
"Cố Diệc Thần! Anh” Lăng Bắc Sam tiến lên, đang muốn nói gì, Cố Diệc Thần né tránh cô sải bước đi đến bên cạnh Tôn Đại Phi, hung hăng nắm cổ áo của Tôn Đại Phi trước mặt, "Tôn Đại Phi! Con mẹ nó! Nếu như cậu còn là người đàn ông, hiện tại lập tức chạy đến bệnh viên quân y! Ôn Uyển đã chảy máu!” Cố Diệc Thần hung tợn gầm lên.
Chỉ thấy sắc mặt Tôn Đại Phi trắng bệch, sửng sốt một chút, "Cô ấy gặp tai nạn xe cộ! Hiện tại sống chết chưa biết!” Cố Diệc Thần lại quát, nhớ tới hình ảnh máu tanh mới vừa rồi, bây giờ trong lòng vẫn rất sợ. Ôn Uyển bị xe đụng, là anh kịp thời thấy được, đưa cô đi bệnh viện, bây giờ còn đang trong phòng cấp cứu, Cố Diệc Thần gọi điện thoại cho Tôn Đại Phi, vẫn không gọi được, chạy thẳng từ bệnh viện tới đây.
Lăng Bắc Sam không hiểu ra sao, tất cả các khách mời đều không hiểu, Cố Diệc Thần buông Tôn Đại Phi ra, chỉ thấy Tôn Đại Phi chạy ra khỏi phòng tiệc, cô gái kia không có đuổi theo.
"Cút!” nghe người bên ngoài rống to, Cố Diệc Thần thở phì phò, Lăng Bắc Sam đi tới trước mặt anh, nhỏ giọng gọi anh, Cố Diệc Thần cúi đầu, mỉm cười nói với cô "Anh không sao.”
Anh dẫn Lăng Bắc Sam đi đến phòng nghỉ ngơi của khách sạn, sau đó cởi áo khoác xuống, "Rốt cuộc Ôn Uyển sao rồi? Chúng ta cần đi xem một chút hay không?” Lăng Bắc Sam nhìn Cố Diệc Thần đang rửa mặt, vội vã hỏi.
"Trên đường về đây anh vô tình gặp, thấy một người phụ nữ có thai bị xem đụng liền nhảy xuống khỏi xe bus, tiến lên quan sát, ai ngờ là Ôn Uyển, anh đưa cô ấy đến bệnh viện. Thấy chảy rất nhiều máu, tình huống trước mắt không rõ. Giao cho Tôn Đại Phi đi, cậu ta là người không tim không phổi, đứa bé kia cũng là của cậu ta, trước khi mổ Ôn Uyển có nói.” Cố Diệc Thần nhìn Lăng Bắc Sam, dịu dàng nói.
Hôm nay, Lăng Bắc Sam đã làm mẹ nghe Cố Diệc Thần những lời này, trái tim cũng xoắn chặt, "Đại Phi đáng chết! Mới vừa rồi còn mang theo một cô gái khác đến đây chúc mừng” Lăng Bắc Sam tức giận nói, trong lòng là đồng tình với Ôn Uyển .
"Em đừng lo lắng, cũng đừng tức giận, sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta đi ra ngoài chào khách đi” Cố Diệc Thần đưa tay choàng qua cổ cô, ngón cái vuốt ve gương mặt nhỏ đã gầy đi không ít, không nhịn được hôn lên cánh môi cô một cái.
Lăng Bắc Sam gật đầu đồng ý, cô còn nói thêm "Hi vọng người tốt sẽ được báo đáp”, thật lòng không hy vọng Ôn Uyển có chuyện.
Cố Diệc Thần vui mừng cười cười, bây giờ cô lương thiện hơn trước kia rất nhiều, ôm lấy cô đi ra ngoài
Ra khỏi phòng nghỉ ngơi, Cố Diệc Thần không kịp chờ đợi đã đi xem con gái bảo bối của mình, nhìn bốn đứa trẻ vây bên nôi nhỏ, anh và Lăng Bắc Sam cười cười, "Tiểu tử nhỏ, sao lại đứng đây? Có phải muốn khi dễ em gái của mình không?” Một tay dịu dàng ôm lấy đóa hoa nho nhỏ, Cố Diệc Thần trừng mắt nhìn bốn đứa bé kia một cái.
"Không có!” Ba đứa nhỏ trăm miệng một lời, Cố Diệc Thần chỉ thấy Tiểu Nặc Nặc trong nôi nở một nụ cười, cười đến ngọt ngào, hôm nay bé mặc trên mình một chiếc đầm công chúa màu phấn non, trên đầu có ít tóc đen nhánh, mặt cũng có chút phần hồng, mắt vừa sáng vừa tròn.
Sau đó đặt con mình xuống "Bảo bối, con nhớ ba không? Ba của con nè” Cổ họng Cố Diệc Thần có chút nghẹn ngào, ôm lấy đóa hoa nhỏ lên rồi nói. Lăng Bắc Sam nhìn nụ cười rực rỡ trên mặt anh, vui vẻ cười nói.
Chỉ thấy con gái bảo bối nhìn về phía Cố Diệc Thần càng không ngừng cười, rõ ràng là nhớ ba .
"Ôi, rốt cuộc A Thần chạy về rồi” Úc Tử Duyệt vừa đánh mấy vòng mạt chược nghỉ ngơi sau đó đi ra ngoài, nhìn Cố Diệc Thần nói.
"Đúng vậy, vừa trở về!” Lăng Bắc Sam nói, Cố Diệc Thần trừng mắt nhìn người lớn chào hỏi mấy câu. Lúc này chỉ thấy Lăng Bắc Sam, Lục Khải Chính và Lăng Bắc Triệt đi vào, bốn người đàn ông mặc đồng phục, xem ra cũng ưu tú bất phàm.
Úc Tử Duyệt, Nhan Tịch, Lục Khải Lâm, Quách Mạn và mấy người phụ nữ đi cùng mấy người đàn ông kia, trong lòng ai cũng đều kích động, nhất là Quách Mạn vì kể từ sau khi kết hôn đây là lần thứ ba cô nhìn thấy chồng mình....
"Ba"
Mấy tên tiểu tử trăm miệng như một lời vọt tiến lên, chỉ thấy Tiểu Đằng Đằng cơ hồ là nhảy lên trên người của Lăng Bắc Hàn, Tiểu Lục Lộ bị Lục Khải Chính ôm lấy giơ lên cao, rồi lại để xuống, đôi long phượng thai đứa con gái được ba ôm lấy, còn đưa con trai lại ôm chân ba, chỉ có Lăng Bắc Triệt không ai ôm.
"A Triệt, đây chính là nói cho cậu biết, nên sinh một đứa con đi!” Có người la lên như thế, Lăng Bắc Triệt cười cười, "Thiên Thiên, cậu ôm!” Lăng Bắc Triệt muốn ẵm đứa bé trai nhà Lăng Bắc Diệp, để giải hòa không khí nhưng Thiên Thiên lại né tránh xem như không biết anh.
Cả nhà bị chọc cười ầm lên.
Lăng Bắc Triệt không thể làm gì khác hơn là đi về phía Cố Diệc Thần, "Vẫn là cháu ngoại tốt nhất! Nặc Nặc, cậu ẵm” Lăng Bắc Triệt dịu dàng dỗ dành Tiểu Nặc Nặc trong ngực Cố Diệc Thần, Cố Diệc Thần né tránh, "Tớ thấy cậu nên đối xử thật tốt với vợ của mình!” Cố Diệc Thần cười đểu rồi nói, Lăng Bắc Sam ăn ý đem Quách Mạn đẩy và trong ngực Lăng Bắc Triệt, gương mặt xinh đẹp của Quách Mạn ửng hồng, Lăng Bắc Triệt cũng thuận thế ôm lấy người cô, ôm rất chặt....
Úc Tử Duyệt thấy Lăng Bắc Hàn hơn một tháng không thấy, trong lòng kích động không thôi, bước nhanh đến phía trước, đôi tay ôm lấy cánh tay của anh. Lăng Bắc Hàn nhìn cô một cái thật sâu, cười như không cười, xem ra vẫn còn chút lạnh lùng.
"Ngại cái gì” Úc Tử Duyệt bất mãn thầm nói, nghĩ thầm, tối nay có bản lãnh về nhà cũng chết đi! Bây giờ nhìn thấy cô lại làm ra vẻ không thấy!
Để Tiểu Lục Lộ xuống, Nhan Tịch thấy Lục Chính Khải lặng lẽ sửa sang lại nếp nhăn trên đồng phục, cười cười với anh, "Tối hôm qua lại ngủ trong cục?” Cô nhỏ giọng hỏi.
"Không có” Lục Khải Chính ôm lấy hông của Nhan Tịch, nhỏ giọng thì thầm bên tai cô, trong lòng Nhan Tịch nhíu thật chặt, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm anh, không có ngủ ở bót cảnh sát? Thế ở đâu? Trước giờ tính cảnh giác của cô gái rất cao, "Đây là ở đâu? Mùi hương lạ?"
Lục Khải Chính cười cười, cúi đầu, "Không ngủ"
Nhan Tịch trừng mắt liếc anh một cái, ôm Tiểu Lục Lộ đi tìm Nặc Nặc chơi, Lục Khải Chính vội vàng đuổi theo.
"Xem những tia máu đỏ tươi! Thật là nghiêm trọng!” Lục Khải Lâm bất mãn nhìn đôi mắt đầy tia máu đỏ tươi trong mắt của mình, trách cứ.
"Còn không phải tại đại ca ác quỷ sao?” Lục Khải Chính nhìn bóng lưng kia, Lăng Bắc Triệt oán trách, Lục Khải Lâm cười cười. Bị Lăng Bắc Diệp ôm đi đến bên chỗ Cố Diệc Thần ngồi nghỉ ngơi.
"Tiểu công chúa nhà họ Cố, tới đâu cậu ẵm một chút xem” Mới vừa vào phòng nghỉ, Lục Khải Chính đã không đứng đắn nói, đoạt lấy Tiểu Nặc Nặc trong ngực Cố Diệc Thần, rồi ngồi xuống bên cạnh, mấy đứa trẻ lập tức vây quanh.
"Cố Diệc Thần! Anh làm gì mà đưa Nặc Nặc cho người ta?” Lăng Bắc Sam tức giận nói.
"Bắc Sam, thế nào? Cái này gọi là kỳ thị nhé?” Lục Khải Chính nhìn về phía Lăng Bắc Sam, cất giọng nói, móc từ trong túi ra một bao tiền lì xì, nhét vào trong ngực Tiểu Nặc Nặc, "Đây là lễ ra mắt của chú Lục, Tiểu Nặc Nặc trưởng thành tiếp tục đuổi con chú nha"
"Đi"
Lục Khải Chính vừa nói xong đã có tiếng thét lớn, khóe miệng Cố Diệc Thần mang theo cười yếu ớt đến gần, Lăng Bắc Sam lại tức giận xông lên trước, " Nặc Nặc nhà tôi mới không đuổi theo!” Lăng Bắc Sam lớn tiếng nói.
"Đúng vậy, muốn đuổi theo cũng là con trai của cậu đuổi theo con gái của tớ!” Cố Diệc Thần cất giọng nói, nhất định phải bảo quản Tiểu Nặc Nặc thật tốt, cũng không thể giống như mẹ bé lúc nhỏ!
Cố Diệc Thần đang muốn ôm lấy Tiểu Nặc Nặc, chỉ thấy tay nhỏ bé của Tiểu Nặc Nặc níu thật chặt lấy cánh tay Lục Lộ, rất cố gắng dùng sức, Lục Lộ không những không có đẩy bé ra, ngược lại chân mày rối rắm, giống như đang chịu đựng đau đớn. Tất cả người lớn ngồi đó đều sửng sốt, "Con tớ cũng sẽ không làm Cố Diệc Thần thứ hai” Lục Khải Chính khí phách nói, không phát hiện giờ phút này con trai mình đang chịu đựng đau nhức.
"Cút!” Cố Diệc Thần khinh thường nói, "Bảo bối vô cùng xinh đẹp, buông tay nhỏ của con ra” Cố Diệc Thần ôm Tiểu Nặc Nặc, vừa kéo cánh tay nhỏ bé của con gái ra vừa nói.
" Nặc Nặc làm sao vậy hả? Giúp mẹ báo thù sao? Khi dễ Lục Lộ à” những người khác lên tiếng, mọi người đều biết Lăng Bắc Sam kiêu ngạo làm cho người ta khó chịu.
Rốt cuộc Nặc Nặc đã chịu buông lỏng cánh tay của Tiểu Lục Lộ, "Lục Lộ, không đau sao?” Nhan Tịch dịu dàng hỏi con trai, đôi mắt đen nhánh của Tiểu Lục Lộ nghiêm túc nhìn cô, lắc đầu một cái, nhìn cánh tay sưng đỏ của con trai Nhan Tịch nghĩ thầm, không đau mới là lạ.
"Đúng rồi, thế nào lại không thấy Tôn Đại Phi vậy?” Lăng Bắc Diệp mở miệng hỏi.
Nhắc tới người này, Lăng Bắc Sam và Cố Diệc Thần nhìn nhau một cái, Cố Diệc Thần nói lại chuyện của bọn họ cho mọi người nghe, chỉ thấy Lục Khải Chính vội vàng gọi điện thoại đi ra ngoài, sau khi hỏi tình hình đã hồi báo lại tình hình, "Là một bé trai, người lớn vẫn còn ở trong phòng cấp cứu” Lục Khải Chính nghiêm túc nói.
Vẻ mặt những người khác lập tức nghiêm túc lại, nhất là các chị em phụ nữ, phần lớn cũng trải qua một đoạn ký ức kia, ấn tượng khắc sâu nên nội tâm cực kỳ lo lắng.
Sau khi tiệc rượu tàn, Lăng Bắc Sam nhất định đi vào bệnh viện xem một chút, Cố Diệc Thần không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là mang cô đi, Lục Khải Chính và Lăng Bắc Diệp cũng đi theo. .
Nhìn Tôn Đại Phi đạp đạp cánh cửa phòng mổ, Cố Diệc Thần thật muốn tiến lên đánh cậu ta một trận, "Sớm biết hôm nay thì ngày trước đừng làm!” Anh lạnh lùng mà rống lên.
"Con mẹ nói, tớ không phải là vì cậu sao! Sợ cô gái kia đi quyến rũ cậu, nên đem cô ấy ra chơi đùa một chút!” Tôn Đại Phi rống to, lời của cậu làm cho tất cả mọi người ở chỗ này kinh ngạc, Cố Diệc Thần càng kinh ngạc, kinh sợ mà nhìn Tôn Đại Phi.
"Súc sinh!” Cố Diệc Thần vung quả đấm đập tới mặt của Tôn Đại Phi, vội vàng bị Lục Khải Chính và Lăng Bắc Diệp kéo đi, "Đừng tranh cãi nữa!” - Lục Khải Chính gầm nhẹ, lúc này cửa phòng giải phẩu mở ra, trái tim Tôn Đại Phi bị treo lên vô cùng đau đớn.
Đến gần hơn dự tính ban đầu với Ôn Uyển, mang theo một tia không đơn thuần, nhưng….
"Bác sĩ! Cô như thế nào?” Lăng Bắc Sam kích động hỏi, không muốn Ôn Uyển có chuyện, như vậy trong lòng cô sẽ không còn dễ chịu nữa.
"Cô ấy còn sống” Tôn Đại Phi mù mờ ngỡ ngàng ở bên trong, chỉ nghe được một câu như vậy, rốt cuộc cõi lòng đã bình tĩnh hơn, Lăng Bắc Sam cũng thở phào một cái, còn có Cố Diệc Thần đồng cảm xúc.
Ôn Uyển vẫn mê man bất tỉnh, Lăng Bắc Sam bị Cố Diệc Thần lôi về nhà, Tôn Đại Phi bị Lục Khải Chính và Lăng Bắc Diệp kéo đi vào phòng bệnh, để cho cậu ta coi chừng vậy mẹ con của Ôn Uyển.
"Cố Diệc Thần, sao anh không để cho em ở lại đó?” Lăng Bắc Sam lầm bầm hỏi, "Cô ấy là ân nhân cứu mạng anh"
Khóe miệng Cố Diệc Thần co quắp , đưa tay gãi gãi đầu của cô, "Đó là chuyện Tôn Đại Phi nên làm, có lẽ hôm nay anh cứu cô ấy, chính là báo ân rồi ngu ngốc, em đừng lấy gì làm áy náy nữa cả” Cố Diệc Thần ôm cô vào trong ngực, dịu dàng nói.
"Duyên phận này thật là huyền diệu.... Chỉ là đó là chuyện anh nên làm mà thôi.... Nếu như ban đầu em không nói dối, nói không chừng hôm nay anh đã là chồng của người ta rồi” Lăng Bắc Sam cười nói, "Ai nha, lúc em còn nhỏ đã mưu kế như thế rồi"
Tự mình trêu ghẹo nói, Cố Diệc Thần cười cười, "Đừng nghĩ đến những thứ này nữa, cũng không quay lại được, hiện tại nếu em muốn bồi đáp thì tối nay phục vụ anh cho tốt đi?” Cố Diệc Thần cắn dái tai của cô, nhỏ giọng nói, trong buồng xe rất tối, tay của anh đã đặt lên đôi nhũ hoa to tròn của cô.
Lời của anh, động tác của anh làm trái tim cô nóng lên, tim đập nhanh, "Đừng.... Đây là trong xe....” Lăng Bắc Sam tức giận nói, Cố Diệc Thần chận miệng của cô, chân dùng sức đá đá cái ghế tài xế, tài xế hiểu ý, liền tranh thủ mở âm thanh trong xe ở mức lớn nhất
Như vậy có thể áp đảo được nụ hôn động tình của hai người, trong buồng xe cực kì u ám, căn bản không nghe ra bất kỳ âm thanh nào. Lúc này ngón tay Cố Diệc Thần đã đi tới chân của cô, cách đáy quần cô một khoảng, ác ý trêu chọc, hai người hôn nhau kích tình hơn trướ....
"Ngồi lên"
"Không” anh to gan nói, để cho cô 'ưm', nhưng anh đã ôm lấy cô, đặt cô ở trên đùi. Dưới váy dài che đẩy hạ thân của hai người, vật cứng rắn của người đàn ông chậm rãi tiến vào, Lăng Bắc Sam cắn môi thật chặt, khi toàn bộ của anh tiến vào thì cô vùi đầu vào trong ngực anh.
Anh khẽ cử động, xe giống như đang chấn động, cô khó nhịn níu lấy quần áo của mình, không dám phát ra bất kỳ âm thanh gì, kích thích như vậy, thật khác biệt, để cho cô càng khó nhịn hơn. Phải chết dạ, giờ phút này chiếc xe của hai người chậm rãi lăn bánh, hung hăng lắc lưmấy cái, Lăng Bắc Sam nhịn không được nên ngừng phóng tất cả ra ngoài.
Cô, cô… thế nhưng lại đang ở trên xe
Tài xế xe Wrangler rộng rãi vẫn còn ngồi phía trước
Lúc xuống xe, Cố Diệc Thần muốn ôm cô, Lăng Bắc Sam làm bộ như thật sự không có xảy ra chuyện gì, sau khi xuống xe lập tức chạy vào trong nhà, Cố Diệc Thần nhanh chóng đuổi theo. Vừa vào cửa Lăng Bắc Sam tức giận rống to: "Khốn kiếp xấu lắm”.
Cố Diệc Thần ôm chặt cô từ phía sau, đôi tay kích tình sờ trên ngực cô, môi mỏng vùi vào trong cổ cô, suồng sã hút lấy cánh môi cô, phun nuốt dái tai của cô, gặm cắn cổ của cô, kích tình còn chưa hoàn toàn biến mất lần nữa nhiễm lên người Lăng Bắc Sam để cho cô bật phát ra tiếng ừ a a, cô bị anh xoay người, hai người trực tiếp hôn nhau, rồi cùng nhau đi vào phòng tắm, vừa vào cửa phòng tắm cô đã bị anh cởi sạch quần áo....
"A” cô bị anh chen vào một góc, lưng dán vào vách tường gạch men sứ, rất lạnh, rất kích thích, cô kêu lên, hai cánh tay của anh chống vách tường, vây cô giữa vùng tam giác, trên gương mặt anh tuấn nhuộm vẻ quyến rũ, con mắt âm u nhìn cô....
"Chạy không thoát đâu” anh độc ác nói, nói xong, cúi đầu chiếm lấy cánh môi đỏ hồng của cô, đầu tiên là hôn, vừa buông ra đã thấy đôi mắt thâm thúy mê người của cô phóng điện loạn khắp nơi, rồi nhìn đến gương mặt đỏ ửng cả nhịp tim đập nhanh của Lăng Bắc Sam, sau đó cúi đầu, lại gần môi của cô, Lăng Bắc Sam kích động muốn hôn anh, anh né tránh, đầu cúi thấp hơn, hung hăng chiếm lấy đôi nhũ hoa ngẩng cao của cô.
Cô kích thích kêu một tiếng, sau đó, hai chân bị anh giữ chặt hông của anh, hai người kịch liệt quấn lấy nhau, bởi vì ở trên xe đã đã ‘cao hứng’ qua một lần, cô vẫn còn rất ướt, không quá lâu phải chuẩn bị xong, anh hung hăng tiến vào, chọc cho cô liên tục thét chói tai
Vóc người của cô, thể lực cũng khôi phục vô cùng tốt, Cố Diệc Thần mừng rỡ, ôm cô làm vũ điệu trong phòng tắm, dong ruỗi ở trong cơ thể cô, mở vòi hoa sen ra, hai người giao hợp kịch liệt dưới vòi hoa sen, một lúc lâu lại ngâm vào trong bồn tắm....
Người đàn ông đè nén đã lâu giống như là dã thú không biết thoả mãn, một lần lại một lần không ngừng trêu đùa, cho đến khi cô sức cùng lực kiệt.
Kết quả của việc ham muốn quá độ, đến trong mơ Lăng Bắc Sam cũng kêu gào, "Ông xã.... đừng.... Đừng.... đừng....” Cố Diệc Thần nhìn gương mặt khả ái của cô, đặt một nụ hôn lên đó, "Bà xã, anh yêu em” hôn một cái, thì cô ngoan ngoãn ngủ ngay.
Rất thích, rất yêu, những năm này vẫn yêu, tự nhiên là yêu.
Anh xuống giường, đi tới ban công, gọi điện thoại cho Tôn Đại Phi, Tôn Đại Phi lập tức trả lời máu.
"Một người đàn ông, tối thiểu phải có trách nhiệm, tớ mặc kệ cậu ban đầu tiến đến với mục đích như thế nào. Hiện tại tớ bắt cậu phải chăm sóc thật tốt cho mẹ con Ôn Uyển. Tối thiểu là hiện tại.” Cố Diệc Thần nói, không muốn Tôn Đại Phi tiếp tục rơi xuống hố sâu, hôm nay anh cũng nhìn ra được cậu ta rất lo lắng cho Ôn Uyển.
Những năm này, Tôn Đại Phi chơi đùa với rất nhiều cô gái nhưng chưa từng xảy ra chuyện này, đây là lần đầu tiên anh thừa nhận, còn đi đến bệnh viên chăm sóc.
Cho nên, không phải không yêu.
Sau khi nói mấy câu với Tôn Đại Phi, anh trở về phòng, lại đi vào phòng trẻ, nhìn con gái nhỏ đang ngủ bên trong, Cố Diệc Thần cảm giác cả đời này anh rất hạnh phúc, không cầu mong quá nhiều, cũng không cần quá nhiều, chỉ cần hai cô gái này của anh bình an, hạnh phúc thì anh đã vô cùng thỏa mãn rồi
"Anh đi đâu?” Lăng Bắc Sam nhìn Cố Diệc Thần vào cửa, khàn giọng hô, mới vừa tỉnh lại không thấy anh, trong lòng cô vô cùng lo lắng. Cố Diệc Thần tiến lên, đau lòng ôm cô, "Đi xem Nặc Nặc một chút mới vừa giúp con đổi tả, ngủ đi"
Cố Diệc Thần lên giường, ôm cô ngã xuống, nói.
"Ừ.... Ngủ.... Anh cũng ngủ.... Không cho phép đi nữa....” Lăng Bắc Sam vùi mình trong ngực hắn, an tâm nói.
"Đương nhiên anh không đi nữa, ngủ đi” Cố Diệc Thần dịu dàng trấn an, nhắm mắt lại, cảm thụ sự tồn tại của cô, cảm thấy rất hạnh phúc. Một ngày nào đó, người con gái mà anh yêu thương thật lòng cũng yêu anh. Đây mới là hạnh phúc nhất tốt đẹp nhất của tình yêu?
Cố Diệc Thần cảm thấy anh rất may mắn.
Nguyện hy vọng hai người sẽ sống với nhau bạc đầu không xa nhau. Anh vừa suy nghĩ vừa viết lời cam kết vào cõi lòng của mình
Ngày thứ hai, hai người mang theo Tiểu Nặc Nặc đi về biệt thự đã được trùng tu xong từ mấy tháng trước, chứng kiến tới một gian phòng thì Lăng Bắc Sam thiếu chút nữa khóc lên, này rõ ràng chính là căn phòng mà cô đã mướn khi hai người học cấp ba mà.
"Cái ghế sa lon rách này, trước kia em thường ngủ trên đó! Anh lấy ở đây ra?"
"Còn có cái ôm gối này, cũ như vậy!"
"Tất cả sách vở trước đó đều mang đi, những thứ này vẫn để lại ở đây, em cho rằng đó là giả sao?” Cố Diệc Thần nói như đó là chuyện đương nhiều, ngồi xuống trên ghế sofa, kéo cô vào trong ngực.
"Sam Sam, em có biết trước kia anh nhìn em nằm ở trên ghế sa lon anh thường muốn làm chuyện gì không?” Cố Diệc Thần nhìn cô, hỏi.
"Chuyện gì?"
"Đó là hạ em, ở nhà em thường chỉ mặc một bộ đồ vừa mỏng vừa ngắn, đôi nhũ hoa mê người, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, đùi đẹp thon dài, thấy em là máu mũi anh sôi trào rồi, đương nhiên là muốn ăn em!” Cố Diệc Thần nói giọng khàn khàn, trong đầu đều là bộ dáng động lòng người của Lăng Bắc Sam lúc mười mấy tuổi
"Phốc vậy sao anh chưa? Sao anh không hư hỏng với người ta một chút, biết đâu em yêu anh sớm một chút” Lăng Bắc Sam đỏ mặt nói, cô cũng rất muốn Cố Diệc Thần.
"Hiện tại cũng không muộn!” Cố Diệc Thần trầm giọng nói, lật mình đè cô xuống dưới.
"Hắc anh... anh buông em ra! Không thể! Nặc Nặc vẫn còn ở bên ngoài đó khốn khiếp” Cố Diệc Thần bắt đầu giở trò với cô, Lăng Bắc Sam tức giận thét chói tai, người khác căn bản không thả cô ra, chiếm mười mấy năm đã muốn đòi lại tiện nghi của cô.
Nơi này coi như chính là căn phòng kia rồi, bọn họ thỉnh thoảng sẽ tới bên này ở hai ngày, cũng giống như thời đi học vậy. Tất cả vẫn còn như lúc ban đầu, chỉ là lòng của Lăng Bắc Sam đã không có khinh ghét Cố Diệc Thần như ngày xưa .
Lúc Cố Diệc Thần muốn dần dần tiến vào cô thì Nặc Nặc khóc lên không đúng lúc, Cố Diệc Thần dở khóc dở cười, dừng lại.
Ảo não một hồi lâu, Lăng Bắc Sam lại vui vẻ, cô hả hê cười và nói "Em ra xem con gái một chút? Ha ha”, Cố Diệc Thần mặc quần vào, tức giận lườm cô một cái, ra khỏi căn phòng nhỏ.
"Tiểu bảo bối, ba chỉ có thể đứng ở bên này? Từ nhỏ ba đã bị mẹ con khi dễ cho đến lớn!” Cố Diệc Thần kể sự khổ tâm của mình cho con gái
"Cố Diệc Thần! Anh khốn kiếp! Tự nhiên lại nói xấu em trước mặt con gái!” Lăng Bắc Sam ôm cái chảo chạy đến, hung hăng rống lên với anh, bộ dáng kia còn thật giống nữ nhân vật độc ác trong phim hoạt hình!
"Nhìn một chút, lời của ba nói là sự thật! Có đúng hay không?” Cố Diệc Thần nhìn con gái nhỏ, lại nói.
Lăng Bắc Sam tiến lên, không có mềm lòng, dùng cái chảo đập vào đỉnh đầu của anh, "A bạch” một tiếng động vang dội, "Lăng Bắc Sam! Em... em giết chồng mình!” Cố Diệc Thần tức giận nói.
"Anh đau thật? Ông xã, em... em không phải cố ý” Lăng Bắc Sam vội vàng để cái chảo xuống, đi đến, cúi người nhìn Cố Diệc Thần đứng trên sofa, ai ngờ cô không chú ý bị Cố Diệc Thần đang mỏi lưng ôm lấy, ôm ngồi ở trên ghế sa lon đối diện, cô nằm ở trên đùi của anh, dự cảm có chuyện xấu sắp đến
"Tiểu bảo bối, xem ba dạy dỗ mẹ con như thế nào này!” Anh tỏ ra uy phong trước mặt con gái, kiếm về chút mặt mũi, Cố Diệc Thần mở váy của Lăng Bắc Sam lên, bàn tay nặng nề chụp cái mông đang vung cao đều ngạo nghệ của cô.
"A a Cố Diệc Thần! Em hận anh! Anh thả em xuống!” tên khốn kiếp này! Lại đánh cái mông cô, Lăng Bắc Sam khoa trương kêu lên, Tiểu Nặc Nặc ngồi đối diện nhìn một màn này, không tự chủ được mà cười, tiếng cười non nớt vang đi khắp ngôi nhà.
"Lăng Bắc Sam, cuộc đời này của em sẽ ở trong tay anh mà thôi” Cố Diệc Thần ôm cô lên, cười nói.
Lăng Bắc Sam căm hận trừng mắt liếc anh một cái, đứng lên, vuốt lại chiếc váy, "Anh dám khi dễ em, em....” bị ánh mắt hung bạo của anh làm cho hoảng sợ, cô lại không dám lên tiếng, chỉ sợ bị anh đánh vào mông lần nữa.
Tóm lại, bây giờ Cố Diệc Thần không phải là người trước kia, cái Cố Diệc Thần bị cô khi dễ không thương tiếc!
Nhưng Cố Diệc Thần - anh vẫn yêu Lăng Bắc Sam.
Dù Lăng Bắc Sam bị đánh vào mông thì trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào, ôm cô gái nhỏ ngồi đối diện, hình ảnh một nhà ba người vui vẻ trong ngôi biệt thự giữa trưa hè truyền cho người ta không khí ấm áp...