Làm Ôn Uyển kinh ngạc chính là ngày hôm sau rời giường, nghe quản gia nói, Tôn Đại Phi đã đi rồi. Đây là sau gần một năm, lần đầu tiên anh đi công tác, trái tim Ôn Uyển không khỏi đau nhói. Không biết tại sao anh không nói cho cô một tiếng đã đi, cô cũng không muốn quay về cuộc sống trước kia.
Tôn Đại Phi không có đi công tác, một mình đi bộ đến Tây Tạng, xem như mình bị trục xuất lần thứ nhất đi.
Làm anh bất ngờ chính là, lại gặp vợ chồng Lăng Bắc Hàn và vợ chồng Lục Khải Chính ở Tây Tạng, người ta ân ái đi du lịch khắp nơi.
"Đại Phi, cố gắng lên! khà khà", Úc Tử Duyệt đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ, lớn tiếng thét, nhìn về phía Tôn Đại Phi đang đau lòng mà thúc giục, giây phút này cô nghĩ tới lần đầu tiên gặp được Lăng Bắc Hàn.
"Úc Tử Duyệt! Em đàng hoàng một chút cho anh! Mau ngồi xuống!", Lăng Bắc Hàn bá đạo đổi chỗ và ra lệnh cho cô gái nhỏ, dừng xe lại, "Tiến lên đi! Anh rống cái gì mà rống, sợ cái gì sợ!", Úc Tử Duyệt không kiên nhẫn mà đi vào, "Nhanh lái xe! Bọn lão Lục đã bỏ xa chúng ta rồi!", thở phì phì ra lệnh.
Lăng Bắc Hàn không lái xe, ôm lấy đầu của cô, đặt một nụ hôn lên gò má của cô, Úc Tử Duyệt mặt đỏ, trái tim phù phù phù phù, cô vốn tưởng rằng tình cảm Lăng Bắc Hàn dần dần không còn mãnh liệt như trước, không ngờ chỉ vừa hôn, trái tim đã run rẩy.
Nhớ bọn họ gặp nhau trên con đường đi Tây Tạng, ngàn vạn cảm khái không nói nên lời, "Lăng Bắc Hàn, em biết anh còn yêu em!", Cô bá đạo nói với Lăng Bắc Hàn đang ngồi đối diện.
Lăng Bắc Hàn cười cười, từ chối cho ý kiến. Cái cô gái nhỏ này, vẫn đáng yêu giống như trước đây, thỉnh thoảng còn có thể ngốc nghếch, Lăng Bắc Hàn vừa lái xe, đôi mắt vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn con đường sống chết này, trong đầu hiển hiện hình ảnh lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Duyên phận chính là trùng hợp như vậy phải không?
Nếu không phải mang theo toàn bộ đến Tây Tạng chịu khổ, nếu không phải cô đến đây du lịch, bọn họ không có khả năng gặp nhau tại địa điểm thần thánh như thế này
"Hỗn đản Lệ Mộ Phàm này sao gọi điện thoại đến rồi.", nhìn di động, Úc Tử Duyệt nói, Lăng Bắc Hàn đang đeo mắt kính dựng thẳng lỗ tai lên nghe, tay nắm chặt tay lái, trên mặt hơi căng cứng, hay là lo lắng cô gái nhỏ sẽ bị người ta quyến rũ.
Lệ Mộ Phàm nói gì đó đứt quản, cô nghe không được rõ lắm, chỉ chốc lát sau, Lệ Mộ Phàm bên kia đã cúp điện thoại.
"Cậu ta nói gì với em?"
"Không có á, tín hiệu quá kém, căn bản không có nghe rõ!", Úc Tử Duyệt nói thẳng, Lăng Bắc Hàn cũng không lo lắng nhiều nữa, đạp xuống chân ga đuổi theo xe Lục Khải Chính.
"Lục Khải Chính! Anh chạy chậm thôi! Em muốn nôn rồi!", Nhan tịch có chút khó chịu, tức giận nói, chịu hết nổi lại muốn nôn nữa. Lục Khải Chính vội vàng thả chậm tốc độ xe, đỗ xe lại ven đường, nhẹ nhàng mà vuốt ve cái ót của Nhan Tịch, lấy mắt kính xuống, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy thương tiếc.
"Uống nước", Mở bình giữ nhiệt ra, đưa cho cô, nói.
Nhan Tịch uống hớp nước, "Em ra ngoài đây", có chút chóng mặt, cô nhảy xuống xe, Lục Khải Chính đuổi kịp, cầm bình dưỡng khí xuống xe, Nhan Tịch ngồi chồm hổm ở ven đường, lòng buồn bực và khó chịu, cứ nôn mửa, cũng may Lục Khải Chính kịp thời đưa bình dưỡng khí cho cô.
Úc Tử Duyệt và Lăng Bắc Hàn chạy đến thì chỉ thấy Nhan Tịch ngồi trong ngực Lục Khải Chính, đang hít dưỡng khí, Úc Tử Duyệt nghịch ngợm chụp ảnh bọn họ lại, cũng ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Dự định ba năm trước của lão Lăng nhà chúng ta cuối cùng cũng được thực hiện rồi! Haizzzz", Úc Tử Duyệt nhìn con diều hâu bay trên trời, vừa oán giận nói. Lăng Bắc Hàn cười cười, thật đúng là ba năm sau mới có cơ hội mang cô đến đây du lịch.
Anh bận rộn nhiều việc, Lục Khải Chính cũng rất vội, khó khăn lắm mới có kỳ nghỉ này.
"Các người đi xe bốn bánh; ông đây đi bằng hai chân sao nhanh được!", Giọng nói của Tôn Đại Phi vang lên, bọn họ kinh ngạc quay lại, chỉ thấy Tôn Đại Phi đã đến rồi.
"Đương nhiên, đà điểu chạy trốn vốn rất nhanh mà!", Úc Tử Duyệt lạnh lùng nói, cảm thấy Tôn Đại Phi là con đà điểu trốn tránh.
Tôn Đại Phi cười cười, ngồi xuống ở bên cạnh bọn họ, "Lão Lục, cho điếu thuốc!", anh nói với Lục Khải Chính, Lục Khải Chính ném cho anh một gói thuốc lá, Tôn Đại Phi ngồi co lại ở đó.
"Đại Phi, hay là cậu trở về đi, đừng làm cho Ôn Uyển hiểu lầm, đến lúc đó bỏ đi thật sự.". Lục Khải Chính nói.
Cõi lòng Tôn Đại Phi rất buồn bực, đầu càng khó chịu, nhớ tới mình đã lừa gạt Ôn Uyển, anh cũng không dám đối mặt với Ôn Uyển vì có chút ngại ngùng.
Nhưng vào lúc này, điện thoại của Tôn Đại Phi lại vang lên, anh móc rất nhiều thứ trong balo ra, mới tìm được điện thoại, xem xét là số điện thoại nhà, trong lòng căng thẳng, "Cậu Tôn, cậu ở chỗ nào? Tiểu thư Ôn Uyển, cô ấy, cô ấy….."
"Cô ấy sao rồi?!", Tôn Đại Phi kích động quát, hỏi xong, điện thoại đã không còn tín hiệu, anh tức giận chửi bới, vội vàng chạy tới cạnh xe Lục Khải Chính, "Lão Lục! Cho tôi mượn xe! Tôi phải về nhà ngay!", Tôn Đại Phi kích động nói, như thổ phỉ nhảy lên xe Lục Khải Chính.
"Ai", Lục Khải Chính vội vàng chạy tới, "Cậu để cho tôi lấy lương khô trong cóp xe ra chứ!", Lục Khải Chính trầm giọng quát, thằng nhóc Tôn Đại Phi này, chỉ cần là chuyện liên quan đến Ôn Uyển, thì cứ như người mất hồn vậy!
Lăng Bắc Hàn và Lục Khải Chính lấy những món đồ trong xe ra, Tôn Đại Phi lên xe, liều lĩnh thay đổi phương hướng, bỏ đi một mạch.
"Thằng nhóc này còn có đầu óc, không mượn xe của tôi."
"Tại sao á?", Úc Tử Duyệt hỏi.
"Bởi vì xe của anh là xe thế tích lớn", Lăng Bắc Hàn nói với cô, bốn người lên một chiếc xe, tiếp tục đi về phía trước.
Tôn Đại Phi chạy xe bão táp, ra khỏi Tây Tạng Tứ Xuyên, chạy thẳng về sân bay gần nhất, bay trở về Thủ Đô.
Làm Ôn Uyển kinh ngạc chính là ngày hôm sau rời giường, nghe quản gia nói, Tôn Đại Phi đã đi rồi. Đây là sau gần một năm, lần đầu tiên anh đi công tác, trái tim Ôn Uyển không khỏi đau nhói. Không biết tại sao anh không nói cho cô một tiếng đã đi, cô cũng không muốn quay về cuộc sống trước kia.
Tôn Đại Phi không có đi công tác, một mình đi bộ đến Tây Tạng, xem như mình bị trục xuất lần thứ nhất đi.
Làm anh bất ngờ chính là, lại gặp vợ chồng Lăng Bắc Hàn và vợ chồng Lục Khải Chính ở Tây Tạng, người ta ân ái đi du lịch khắp nơi.
"Đại Phi, cố gắng lên! khà khà", Úc Tử Duyệt đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ, lớn tiếng thét, nhìn về phía Tôn Đại Phi đang đau lòng mà thúc giục, giây phút này cô nghĩ tới lần đầu tiên gặp được Lăng Bắc Hàn.
"Úc Tử Duyệt! Em đàng hoàng một chút cho anh! Mau ngồi xuống!", Lăng Bắc Hàn bá đạo đổi chỗ và ra lệnh cho cô gái nhỏ, dừng xe lại, "Tiến lên đi! Anh rống cái gì mà rống, sợ cái gì sợ!", Úc Tử Duyệt không kiên nhẫn mà đi vào, "Nhanh lái xe! Bọn lão Lục đã bỏ xa chúng ta rồi!", thở phì phì ra lệnh.
Lăng Bắc Hàn không lái xe, ôm lấy đầu của cô, đặt một nụ hôn lên gò má của cô, Úc Tử Duyệt mặt đỏ, trái tim phù phù phù phù, cô vốn tưởng rằng tình cảm Lăng Bắc Hàn dần dần không còn mãnh liệt như trước, không ngờ chỉ vừa hôn, trái tim đã run rẩy.
Nhớ bọn họ gặp nhau trên con đường đi Tây Tạng, ngàn vạn cảm khái không nói nên lời, "Lăng Bắc Hàn, em biết anh còn yêu em!", Cô bá đạo nói với Lăng Bắc Hàn đang ngồi đối diện.
Lăng Bắc Hàn cười cười, từ chối cho ý kiến. Cái cô gái nhỏ này, vẫn đáng yêu giống như trước đây, thỉnh thoảng còn có thể ngốc nghếch, Lăng Bắc Hàn vừa lái xe, đôi mắt vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn con đường sống chết này, trong đầu hiển hiện hình ảnh lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Duyên phận chính là trùng hợp như vậy phải không?
Nếu không phải mang theo toàn bộ đến Tây Tạng chịu khổ, nếu không phải cô đến đây du lịch, bọn họ không có khả năng gặp nhau tại địa điểm thần thánh như thế này
"Hỗn đản Lệ Mộ Phàm này sao gọi điện thoại đến rồi.", nhìn di động, Úc Tử Duyệt nói, Lăng Bắc Hàn đang đeo mắt kính dựng thẳng lỗ tai lên nghe, tay nắm chặt tay lái, trên mặt hơi căng cứng, hay là lo lắng cô gái nhỏ sẽ bị người ta quyến rũ.
Lệ Mộ Phàm nói gì đó đứt quản, cô nghe không được rõ lắm, chỉ chốc lát sau, Lệ Mộ Phàm bên kia đã cúp điện thoại.
"Cậu ta nói gì với em?"
"Không có á, tín hiệu quá kém, căn bản không có nghe rõ!", Úc Tử Duyệt nói thẳng, Lăng Bắc Hàn cũng không lo lắng nhiều nữa, đạp xuống chân ga đuổi theo xe Lục Khải Chính.
"Lục Khải Chính! Anh chạy chậm thôi! Em muốn nôn rồi!", Nhan tịch có chút khó chịu, tức giận nói, chịu hết nổi lại muốn nôn nữa. Lục Khải Chính vội vàng thả chậm tốc độ xe, đỗ xe lại ven đường, nhẹ nhàng mà vuốt ve cái ót của Nhan Tịch, lấy mắt kính xuống, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy thương tiếc.
"Uống nước", Mở bình giữ nhiệt ra, đưa cho cô, nói.
Nhan Tịch uống hớp nước, "Em ra ngoài đây", có chút chóng mặt, cô nhảy xuống xe, Lục Khải Chính đuổi kịp, cầm bình dưỡng khí xuống xe, Nhan Tịch ngồi chồm hổm ở ven đường, lòng buồn bực và khó chịu, cứ nôn mửa, cũng may Lục Khải Chính kịp thời đưa bình dưỡng khí cho cô.
Úc Tử Duyệt và Lăng Bắc Hàn chạy đến thì chỉ thấy Nhan Tịch ngồi trong ngực Lục Khải Chính, đang hít dưỡng khí, Úc Tử Duyệt nghịch ngợm chụp ảnh bọn họ lại, cũng ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Dự định ba năm trước của lão Lăng nhà chúng ta cuối cùng cũng được thực hiện rồi! Haizzzz", Úc Tử Duyệt nhìn con diều hâu bay trên trời, vừa oán giận nói. Lăng Bắc Hàn cười cười, thật đúng là ba năm sau mới có cơ hội mang cô đến đây du lịch.
Anh bận rộn nhiều việc, Lục Khải Chính cũng rất vội, khó khăn lắm mới có kỳ nghỉ này.
"Các người đi xe bốn bánh; ông đây đi bằng hai chân sao nhanh được!", Giọng nói của Tôn Đại Phi vang lên, bọn họ kinh ngạc quay lại, chỉ thấy Tôn Đại Phi đã đến rồi.
"Đương nhiên, đà điểu chạy trốn vốn rất nhanh mà!", Úc Tử Duyệt lạnh lùng nói, cảm thấy Tôn Đại Phi là con đà điểu trốn tránh.
Tôn Đại Phi cười cười, ngồi xuống ở bên cạnh bọn họ, "Lão Lục, cho điếu thuốc!", anh nói với Lục Khải Chính, Lục Khải Chính ném cho anh một gói thuốc lá, Tôn Đại Phi ngồi co lại ở đó.
"Đại Phi, hay là cậu trở về đi, đừng làm cho Ôn Uyển hiểu lầm, đến lúc đó bỏ đi thật sự.". Lục Khải Chính nói.
Cõi lòng Tôn Đại Phi rất buồn bực, đầu càng khó chịu, nhớ tới mình đã lừa gạt Ôn Uyển, anh cũng không dám đối mặt với Ôn Uyển vì có chút ngại ngùng.
Nhưng vào lúc này, điện thoại của Tôn Đại Phi lại vang lên, anh móc rất nhiều thứ trong balo ra, mới tìm được điện thoại, xem xét là số điện thoại nhà, trong lòng căng thẳng, "Cậu Tôn, cậu ở chỗ nào? Tiểu thư Ôn Uyển, cô ấy, cô ấy….."
"Cô ấy sao rồi?!", Tôn Đại Phi kích động quát, hỏi xong, điện thoại đã không còn tín hiệu, anh tức giận chửi bới, vội vàng chạy tới cạnh xe Lục Khải Chính, "Lão Lục! Cho tôi mượn xe! Tôi phải về nhà ngay!", Tôn Đại Phi kích động nói, như thổ phỉ nhảy lên xe Lục Khải Chính.
"Ai", Lục Khải Chính vội vàng chạy tới, "Cậu để cho tôi lấy lương khô trong cóp xe ra chứ!", Lục Khải Chính trầm giọng quát, thằng nhóc Tôn Đại Phi này, chỉ cần là chuyện liên quan đến Ôn Uyển, thì cứ như người mất hồn vậy!
Lăng Bắc Hàn và Lục Khải Chính lấy những món đồ trong xe ra, Tôn Đại Phi lên xe, liều lĩnh thay đổi phương hướng, bỏ đi một mạch.
"Thằng nhóc này còn có đầu óc, không mượn xe của tôi."
"Tại sao á?", Úc Tử Duyệt hỏi.
"Bởi vì xe của anh là xe thế tích lớn", Lăng Bắc Hàn nói với cô, bốn người lên một chiếc xe, tiếp tục đi về phía trước.
Tôn Đại Phi chạy xe bão táp, ra khỏi Tây Tạng Tứ Xuyên, chạy thẳng về sân bay gần nhất, bay trở về Thủ Đô.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Làm Ôn Uyển kinh ngạc chính là ngày hôm sau rời giường, nghe quản gia nói, Tôn Đại Phi đã đi rồi. Đây là sau gần một năm, lần đầu tiên anh đi công tác, trái tim Ôn Uyển không khỏi đau nhói. Không biết tại sao anh không nói cho cô một tiếng đã đi, cô cũng không muốn quay về cuộc sống trước kia.
Tôn Đại Phi không có đi công tác, một mình đi bộ đến Tây Tạng, xem như mình bị trục xuất lần thứ nhất đi.
Làm anh bất ngờ chính là, lại gặp vợ chồng Lăng Bắc Hàn và vợ chồng Lục Khải Chính ở Tây Tạng, người ta ân ái đi du lịch khắp nơi.
"Đại Phi, cố gắng lên! khà khà", Úc Tử Duyệt đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ, lớn tiếng thét, nhìn về phía Tôn Đại Phi đang đau lòng mà thúc giục, giây phút này cô nghĩ tới lần đầu tiên gặp được Lăng Bắc Hàn.
"Úc Tử Duyệt! Em đàng hoàng một chút cho anh! Mau ngồi xuống!", Lăng Bắc Hàn bá đạo đổi chỗ và ra lệnh cho cô gái nhỏ, dừng xe lại, "Tiến lên đi! Anh rống cái gì mà rống, sợ cái gì sợ!", Úc Tử Duyệt không kiên nhẫn mà đi vào, "Nhanh lái xe! Bọn lão Lục đã bỏ xa chúng ta rồi!", thở phì phì ra lệnh.
Lăng Bắc Hàn không lái xe, ôm lấy đầu của cô, đặt một nụ hôn lên gò má của cô, Úc Tử Duyệt mặt đỏ, trái tim phù phù phù phù, cô vốn tưởng rằng tình cảm Lăng Bắc Hàn dần dần không còn mãnh liệt như trước, không ngờ chỉ vừa hôn, trái tim đã run rẩy.
Nhớ bọn họ gặp nhau trên con đường đi Tây Tạng, ngàn vạn cảm khái không nói nên lời, "Lăng Bắc Hàn, em biết anh còn yêu em!", Cô bá đạo nói với Lăng Bắc Hàn đang ngồi đối diện.
Lăng Bắc Hàn cười cười, từ chối cho ý kiến. Cái cô gái nhỏ này, vẫn đáng yêu giống như trước đây, thỉnh thoảng còn có thể ngốc nghếch, Lăng Bắc Hàn vừa lái xe, đôi mắt vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn con đường sống chết này, trong đầu hiển hiện hình ảnh lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Duyên phận chính là trùng hợp như vậy phải không?
Nếu không phải mang theo toàn bộ đến Tây Tạng chịu khổ, nếu không phải cô đến đây du lịch, bọn họ không có khả năng gặp nhau tại địa điểm thần thánh như thế này
"Hỗn đản Lệ Mộ Phàm này sao gọi điện thoại đến rồi.", nhìn di động, Úc Tử Duyệt nói, Lăng Bắc Hàn đang đeo mắt kính dựng thẳng lỗ tai lên nghe, tay nắm chặt tay lái, trên mặt hơi căng cứng, hay là lo lắng cô gái nhỏ sẽ bị người ta quyến rũ.
Lệ Mộ Phàm nói gì đó đứt quản, cô nghe không được rõ lắm, chỉ chốc lát sau, Lệ Mộ Phàm bên kia đã cúp điện thoại.
"Cậu ta nói gì với em?"
"Không có á, tín hiệu quá kém, căn bản không có nghe rõ!", Úc Tử Duyệt nói thẳng, Lăng Bắc Hàn cũng không lo lắng nhiều nữa, đạp xuống chân ga đuổi theo xe Lục Khải Chính.
"Lục Khải Chính! Anh chạy chậm thôi! Em muốn nôn rồi!", Nhan tịch có chút khó chịu, tức giận nói, chịu hết nổi lại muốn nôn nữa. Lục Khải Chính vội vàng thả chậm tốc độ xe, đỗ xe lại ven đường, nhẹ nhàng mà vuốt ve cái ót của Nhan Tịch, lấy mắt kính xuống, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy thương tiếc.
"Uống nước", Mở bình giữ nhiệt ra, đưa cho cô, nói.
Nhan Tịch uống hớp nước, "Em ra ngoài đây", có chút chóng mặt, cô nhảy xuống xe, Lục Khải Chính đuổi kịp, cầm bình dưỡng khí xuống xe, Nhan Tịch ngồi chồm hổm ở ven đường, lòng buồn bực và khó chịu, cứ nôn mửa, cũng may Lục Khải Chính kịp thời đưa bình dưỡng khí cho cô.
Úc Tử Duyệt và Lăng Bắc Hàn chạy đến thì chỉ thấy Nhan Tịch ngồi trong ngực Lục Khải Chính, đang hít dưỡng khí, Úc Tử Duyệt nghịch ngợm chụp ảnh bọn họ lại, cũng ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Dự định ba năm trước của lão Lăng nhà chúng ta cuối cùng cũng được thực hiện rồi! Haizzzz", Úc Tử Duyệt nhìn con diều hâu bay trên trời, vừa oán giận nói. Lăng Bắc Hàn cười cười, thật đúng là ba năm sau mới có cơ hội mang cô đến đây du lịch.
Anh bận rộn nhiều việc, Lục Khải Chính cũng rất vội, khó khăn lắm mới có kỳ nghỉ này.
"Các người đi xe bốn bánh; ông đây đi bằng hai chân sao nhanh được!", Giọng nói của Tôn Đại Phi vang lên, bọn họ kinh ngạc quay lại, chỉ thấy Tôn Đại Phi đã đến rồi.
"Đương nhiên, đà điểu chạy trốn vốn rất nhanh mà!", Úc Tử Duyệt lạnh lùng nói, cảm thấy Tôn Đại Phi là con đà điểu trốn tránh.
Tôn Đại Phi cười cười, ngồi xuống ở bên cạnh bọn họ, "Lão Lục, cho điếu thuốc!", anh nói với Lục Khải Chính, Lục Khải Chính ném cho anh một gói thuốc lá, Tôn Đại Phi ngồi co lại ở đó.
"Đại Phi, hay là cậu trở về đi, đừng làm cho Ôn Uyển hiểu lầm, đến lúc đó bỏ đi thật sự.". Lục Khải Chính nói.
Cõi lòng Tôn Đại Phi rất buồn bực, đầu càng khó chịu, nhớ tới mình đã lừa gạt Ôn Uyển, anh cũng không dám đối mặt với Ôn Uyển vì có chút ngại ngùng.
Nhưng vào lúc này, điện thoại của Tôn Đại Phi lại vang lên, anh móc rất nhiều thứ trong balo ra, mới tìm được điện thoại, xem xét là số điện thoại nhà, trong lòng căng thẳng, "Cậu Tôn, cậu ở chỗ nào? Tiểu thư Ôn Uyển, cô ấy, cô ấy….."
"Cô ấy sao rồi?!", Tôn Đại Phi kích động quát, hỏi xong, điện thoại đã không còn tín hiệu, anh tức giận chửi bới, vội vàng chạy tới cạnh xe Lục Khải Chính, "Lão Lục! Cho tôi mượn xe! Tôi phải về nhà ngay!", Tôn Đại Phi kích động nói, như thổ phỉ nhảy lên xe Lục Khải Chính.
"Ai", Lục Khải Chính vội vàng chạy tới, "Cậu để cho tôi lấy lương khô trong cóp xe ra chứ!", Lục Khải Chính trầm giọng quát, thằng nhóc Tôn Đại Phi này, chỉ cần là chuyện liên quan đến Ôn Uyển, thì cứ như người mất hồn vậy!
Lăng Bắc Hàn và Lục Khải Chính lấy những món đồ trong xe ra, Tôn Đại Phi lên xe, liều lĩnh thay đổi phương hướng, bỏ đi một mạch.
"Thằng nhóc này còn có đầu óc, không mượn xe của tôi."
"Tại sao á?", Úc Tử Duyệt hỏi.
"Bởi vì xe của anh là xe thế tích lớn", Lăng Bắc Hàn nói với cô, bốn người lên một chiếc xe, tiếp tục đi về phía trước.
Tôn Đại Phi chạy xe bão táp, ra khỏi Tây Tạng Tứ Xuyên, chạy thẳng về sân bay gần nhất, bay trở về Thủ Đô.