Từ lúc kết hôn đến nay, đây là lần đầu tiên Úc Tử Duyệt được ngủ thoải mái nhất! Không bị tiếng còi làm phiền, ngủ một mạch đến khi tự tỉnh giấc.
Ngồi dậy bước xuống giường, rửa mặt xong thay quần áo, định đi tới phòng ăn dùng điểm tâm như thường lệ, nhưng trên bàn ăn lại trống trõn không có gì!
“Lăng Bắc Hàn đi đâu rồi?” Tròng mắt đen láy to tròn như quả nho đen của Úc Tử Duyệt đảo quanh một vòng, bỗng nhớ ra anh có nói là hôm nay anh phải quay lại đơn vị.
Đi rồi? Cứ như vậy mà đi sao?
Không vỗ tay hô hào vui mừng, ngược lại cô lấy điện thoại di động, tìm số điện thoại của Lăng Bắc Hàn. Hai chữ “Ông xã” kia thật là nổi bật, cô không ngờ tới nay mà mình vẫn chưa xóa tên anh ra khỏi danh bạ.
Không chút do dự bấm nút gọi đi.
Trong hàng người dài trước cửa kiểm tra an ninh có một bóng dáng cao lớn màu xanh đứng ở trong đó, từng cử chỉ hành động của anh đều mang nét phong độ và cũng không kém phần lão luyện. Thân hình cao lớn rất nổi bật trong đám đông, quân phục màu xanh càng làm tôn lên vẻ kiêu ngạo của anh. Hạ Tĩnh Sơ đứng núp ở một góc khuất âm thầm nhìn trộm.
Lăng Bắc Hàn không đi đường chuyên dụng giành cho quân nhân, tay anh vẫn luôn siết chặt chiếc điện thoại di động trong tay mà chưa vội đi vào. Bỗng điện thoại rung lên, khiến cho trái tim vốn đang mất mát của anh vui hẳn lên.
Cúi đầu nhìn dãy số trên màn hình, anh thuộc lòng, sững sờ mãi một lúc anh mới ấn nút nghe, “Alô...."
“Anh, anh đang ở đâu ?” Nghe được tiếng của anh, Úc Tử Duyệt vội vàng hỏi.
“Sân bay!” Anh hờ hững nói, môi mỏng hé ra để lộ hàm răng trắng đều. Hạ Tĩnh Sơ nhìn anh cười, không ngờ một người không bao giờ cười nói tùy tiện như anh vậy mà lúc này lại đang cười.....Vậy cuộc điện thoại đó là vợ anh gọi sao? Ý nghĩ đó làm cho lòng cô chua xót.
“Anh ra sân bay làm gì vậy?” Cô biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi, vì nếu không hỏi cô sẽ không biết nên nói gì, trong lòng cô cảm thấy có chút mất mác.
“Quay lại đơn vị.” Lăng Bắc Hàn hạ giọng nói, trụ sở đang chuẩn bị đến thành phố Y để tiến hành tập huấn kín trong vòng hai tháng, bây giờ anh phải đến đó.
“Tiệm điểm tâm Vương Ký dưới lầu vừa dinh dưỡng lại vệ sinh, chút nữa ăn xong bữa sáng sẽ có người đến giúp em mang hành lý về nhà cũ…..” Phía trước chỉ còn hai người nữa là tới lượt anh, Lăng Bắc Hàn vội vã nói.
“Em, em...."
"Còn việc gì sao?” Anh hồi hộp hỏi, có chút chờ mong cô sẽ nói với mình một lời tạm biệt.
“Em, em không trở về nhà cũ! Em muốn ở lại đây!"
Sắc mặt của Lăng Bắc Hàn xụ xuống, “Con dâu họ Lăng thì phải tuân thủ theo quy tắc của nhà họ Lăng! Anh phải lên máy bay rồi!” Buồn buồn nói xong vội vàng cúp điện thoại, rồi tắt luôn máy.
***
“Đồ lính thúi! Đi thì đi luôn đi! Tôi không thèm nói lời tạm biệt với anh đâu!"
“Đồ xấu xa! Dựa vào đâu mà hạn chế tự do của tôi! Đã nói trước là ai đi đường nấy rồi kia mà!"
“Bảo tôi ở nhà của anh? Sợ tôi ngoại tình sao? Trong mắt anh tôi là loại con gái hư thân mất nết ấy hay sao?"
“Ai thèm ở nhà của anh!” Úc Tử Duyệt vừa thu dọn đồ đạc, vừa tức giận lầm bầm. Lẩm bẩm tự nói một hồi xong thì cảm thấy vô cùng tủi thân, suýt đã bật khóc lên nhưng đã bị tiếng gõ cửa làm gián đoạn.
Là bảo vệ Tiểu Lý.
Tiểu Lý giúp Úc Tử Duyệt xách hành lý ra ngoài, chỉ chốc lát sau, chiếc xe lăn bánh chở Úc Tử Duyệt về lại nhà lớn. Từ xa, lính bảo vệ đã mở cửa sẵn, khi xe đến gần liền thẳng hàng cúi người xuống chào, trông thật uy phong.
Nhưng ngày hôm sau, khi Úc Tử Duyệt tự mình lái chiếc Beatles vào cửa thì lại bị cảnh vệ cản lại, hỏi cô muốn vào nhà nào, gọi điện thoại xác nhận rồi mới cho qua.
Chuyện này bị bà cụ biết được, bất măn đập bàn, lập tức gọi Tiểu Lý tới: “Mau đi nói với cái đám cảnh vệ mắc dịch kia một tiếng. Khốn kiếp, đừng để cháu dâu ta về nhà mà còn phải trải qua kiểm tra của họ một lần nữa!” Giây phút đó, Úc Tử Duyệt cảm giác bà nội này rất yêu thương cô.
Từ lúc kết hôn đến nay, đây là lần đầu tiên Úc Tử Duyệt được ngủ thoải mái nhất! Không bị tiếng còi làm phiền, ngủ một mạch đến khi tự tỉnh giấc.
Ngồi dậy bước xuống giường, rửa mặt xong thay quần áo, định đi tới phòng ăn dùng điểm tâm như thường lệ, nhưng trên bàn ăn lại trống trõn không có gì!
“Lăng Bắc Hàn đi đâu rồi?” Tròng mắt đen láy to tròn như quả nho đen của Úc Tử Duyệt đảo quanh một vòng, bỗng nhớ ra anh có nói là hôm nay anh phải quay lại đơn vị.
Đi rồi? Cứ như vậy mà đi sao?
Không vỗ tay hô hào vui mừng, ngược lại cô lấy điện thoại di động, tìm số điện thoại của Lăng Bắc Hàn. Hai chữ “Ông xã” kia thật là nổi bật, cô không ngờ tới nay mà mình vẫn chưa xóa tên anh ra khỏi danh bạ.
Không chút do dự bấm nút gọi đi.
Trong hàng người dài trước cửa kiểm tra an ninh có một bóng dáng cao lớn màu xanh đứng ở trong đó, từng cử chỉ hành động của anh đều mang nét phong độ và cũng không kém phần lão luyện. Thân hình cao lớn rất nổi bật trong đám đông, quân phục màu xanh càng làm tôn lên vẻ kiêu ngạo của anh. Hạ Tĩnh Sơ đứng núp ở một góc khuất âm thầm nhìn trộm.Lăng Bắc Hàn không đi đường chuyên dụng giành cho quân nhân, tay anh vẫn luôn siết chặt chiếc điện thoại di động trong tay mà chưa vội đi vào. Bỗng điện thoại rung lên, khiến cho trái tim vốn đang mất mát của anh vui hẳn lên.
Cúi đầu nhìn dãy số trên màn hình, anh thuộc lòng, sững sờ mãi một lúc anh mới ấn nút nghe, “Alô...."
“Anh, anh đang ở đâu ?” Nghe được tiếng của anh, Úc Tử Duyệt vội vàng hỏi.
“Sân bay!” Anh hờ hững nói, môi mỏng hé ra để lộ hàm răng trắng đều. Hạ Tĩnh Sơ nhìn anh cười, không ngờ một người không bao giờ cười nói tùy tiện như anh vậy mà lúc này lại đang cười.....Vậy cuộc điện thoại đó là vợ anh gọi sao? Ý nghĩ đó làm cho lòng cô chua xót.
“Anh ra sân bay làm gì vậy?” Cô biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi, vì nếu không hỏi cô sẽ không biết nên nói gì, trong lòng cô cảm thấy có chút mất mác.
“Quay lại đơn vị.” Lăng Bắc Hàn hạ giọng nói, trụ sở đang chuẩn bị đến thành phố Y để tiến hành tập huấn kín trong vòng hai tháng, bây giờ anh phải đến đó.
“Tiệm điểm tâm Vương Ký dưới lầu vừa dinh dưỡng lại vệ sinh, chút nữa ăn xong bữa sáng sẽ có người đến giúp em mang hành lý về nhà cũ…..” Phía trước chỉ còn hai người nữa là tới lượt anh, Lăng Bắc Hàn vội vã nói.
“Em, em...."
"Còn việc gì sao?” Anh hồi hộp hỏi, có chút chờ mong cô sẽ nói với mình một lời tạm biệt.
“Em, em không trở về nhà cũ! Em muốn ở lại đây!"
Sắc mặt của Lăng Bắc Hàn xụ xuống, “Con dâu họ Lăng thì phải tuân thủ theo quy tắc của nhà họ Lăng! Anh phải lên máy bay rồi!” Buồn buồn nói xong vội vàng cúp điện thoại, rồi tắt luôn máy.
***
“Đồ lính thúi! Đi thì đi luôn đi! Tôi không thèm nói lời tạm biệt với anh đâu!"
“Đồ xấu xa! Dựa vào đâu mà hạn chế tự do của tôi! Đã nói trước là ai đi đường nấy rồi kia mà!"
“Bảo tôi ở nhà của anh? Sợ tôi ngoại tình sao? Trong mắt anh tôi là loại con gái hư thân mất nết ấy hay sao?"
“Ai thèm ở nhà của anh!” Úc Tử Duyệt vừa thu dọn đồ đạc, vừa tức giận lầm bầm. Lẩm bẩm tự nói một hồi xong thì cảm thấy vô cùng tủi thân, suýt đã bật khóc lên nhưng đã bị tiếng gõ cửa làm gián đoạn.
Là bảo vệ Tiểu Lý.
Tiểu Lý giúp Úc Tử Duyệt xách hành lý ra ngoài, chỉ chốc lát sau, chiếc xe lăn bánh chở Úc Tử Duyệt về lại nhà lớn. Từ xa, lính bảo vệ đã mở cửa sẵn, khi xe đến gần liền thẳng hàng cúi người xuống chào, trông thật uy phong.
Nhưng ngày hôm sau, khi Úc Tử Duyệt tự mình lái chiếc Beatles vào cửa thì lại bị cảnh vệ cản lại, hỏi cô muốn vào nhà nào, gọi điện thoại xác nhận rồi mới cho qua.
Chuyện này bị bà cụ biết được, bất măn đập bàn, lập tức gọi Tiểu Lý tới: “Mau đi nói với cái đám cảnh vệ mắc dịch kia một tiếng. Khốn kiếp, đừng để cháu dâu ta về nhà mà còn phải trải qua kiểm tra của họ một lần nữa!” Giây phút đó, Úc Tử Duyệt cảm giác bà nội này rất yêu thương cô.