Được anh bế trên tay, trong lòng Úc Tử Duyệt càng tủi thân, “Lăng Bắc Hàn! Tôi hận anh! Tôi hận anh! Hận chết anh!” Như nổi điên dùng hai tay liều mạng đấm vào lồng ngực anh, đánh xong mệt mỏi lại ghé đầu vào vai anh, hung hăng cắn lên bả vai anh.
“Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Anh xem tôi là cái gì? Tôi hận anh tới chết! Hu hu…” Cắn mệt, lại tiếp tục đánh, cô đau khổ khóc thét, sau đó lại dang hai cánh tay ôm chặt cổ anh, vùi mặt vào ngực anh nghẹn ngào tức tưởi khóc.
Lăng Bắc Hàn không lên tiếng, mặc cô làm loạn, trong lòng ngoài cảm giác đau lòng còn có hối hận. Anh biết, chuyện lúc nãy thật sự đã làm tổn thương cô! Cũng bởi vì câu nói kia của cô cho nên anh mới tức giận!
Anh rất để ý đến câu mà cô nói, không thích mình! Càng tức giận hơn chính là việc tối nay cô làm!
Anh không phải là kiểu người yêu lãng mạn, thậm chí tính cách anh cũng rất nhàm chán, không thể làm được mấy chuyện dịu dàng lãng mạn kia. Nhưng tối nay anh đã lấy hết dũng khí, quyết định muốn cùng cô có một buổi tối Valentine thật ngọt ngào như bao cặp tình nhân khác. Nào ngờ, cô lại đưa đường dẫn lối cho Hạ Tĩnh Sơ đến gặp anh!
“Ai bảo em chọc tức anh!” Anh trầm giọng nói, bế cô vào phòng tắm, lúc cúi đầu nhìn thấy vết máu trên nền gạch trắng toát, trái tim như co thắt lại, hỏi, “Máu ở đâu ra?” Lăng Bắc Hàn buồn bực hỏi xong ngồi xổm người xuống ôm cô vào lòng.
“Đau….Đau bụng quá….Bên dưới cũng đau….Anh là đồ cầm thú…..Đau chết mất..…” Cô lại khóc nức nở, bụng dưới đau nhoi nhói từng cơn, nơi nào đó cũng đang đau rát.
Lăng Bắc Hàn nhìn vết máu đỏ thẫm, chợt hiểu ra, có thể cô đã đến tháng!
“Em có kinh nguyện ngày nào?” Anh dịu dàng hỏi, Úc Tử Duyệt dường như cũng tỉnh táo lại đôi chút, nhưng vẫn còn thút thít, hai hàng lông mi đen láy dính vài giọt nước mắt trong suốt, đôi mắt to ngấn đầy nước, cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng rưng rưng nước mắt.
“17!” Cả người cô run rẩy, không dám ngước lên nhìn, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của anh.
Lăng Bắc Hàn cau mày, thầm nghĩ, không phải bị mình dọa sợ đến mức tới sớm đó chứ? Nghĩ đến đó, anh càng yêu thương Úc Tử Duyệt nhiều hơn, cũng cảm thấy rất áy náy.
“Anh đừng đụng vào tôi!” Lăng Bắc Hàn bế cô lại ngồi cạnh bồn tắm lớn, bắt đầu xả nước, cũng giúp cô cởi quần áo. Úc Tử Duyệt vội vàng phản đối, khuôn mặt nhỏ bé bỗng trở nên hoảng sợ.
“Anh đảm bảo sẽ không làm đau em, anh đảm bảo! Nếu không em phạt anh viết kiểm điểm, viết báo cáo, có được không?” Giọng nói rất dịu dàng, ánh mắt nhìn cô cũng đầy tình cảm yêu thương, e rằng chỉ một động tác vô ý cũng làm cô đau.
Giờ phút này, cô cũng giống như đêm tân hôn đó, y hệt một chú thỏ con bị hoảng sợ. Anh rất muốn nói tiếng xin lỗi với cô, nhưng cảm thấy làm vậy thật mất hết mặt mũi.
Úc Tử Duyệt nhìn anh với khuôn mặt sợ hãi đầy nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn chu lên nói, “Lần trước anh cũng nói mình ghét việc đánh phụ nữ..…” Đôi mắt Úc Tử Duyệt đỏ hoe, uất ức phản bác.
Lăng Bắc Hàn, một tay ôm cô một tay giúp cô cởi quần áo. Cho dù rất khinh thường khi anh bạo lực, nhưng bây giờ cảm nhận được sự dịu dàng của anh, trong lòng cô ấm áp lên rất nhiều, tuy nhiên trong lòng cũng rất sợ hãi.
Hung hăng đánh trả lại anh một cái, làm động đến vết thương trên cánh tay, Úc Tử Duyệt cau mày hít sâu một hơi, mắt rưng rưng nước nhìn vào vết thương đang rỉ máu, Lăng Bắc Hàn cũng nhìn sang.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói lo lắng trầm xuống, như vừa đau lòng vừa tức giận. Chỉ liếc mắt nhìn qua anh cũng biết vết thương này là do hung khí gây ra, nhìn lại áo khoác vừa cởi ra giúp cô, quả nhiên phát hiện trên tay áo trái có một vết rách mỏng dài!
Đầu óc mông lung, Úc Tử Duyệt suy nghĩ mãi một lúc mới nhớ tới tên cướp kia, “Bị tên cướp đâm, nhưng hắn cũng đã bị tôi đưa tới đồn cảnh sát rồi!” Nhớ tới “công lao” tối nay của mình, Úc Tử Duyệt vô cùng đắc ý cười nói với anh.
Đáp lại cô là khuôn mặt tối sầm của Lăng Bắc Hàn. Cô vừa sợ vừa cảm thấy ấm ức trong lòng. Cô bị tên cướp đâm, về nhà còn bị anh ngược đãi! Trong lòng hết sức tủi thân, cả người còn đau ê ẩm, Úc Tử Duyệt cúi gầm khuôn mặt nhỏ nhắn xuống.
Thì ra cô ấy không có đi gặp Lệ Mộ Phàm! Mình đã hiểu lầm cô ấy rồi!
Lăng Bắc Hàn nắm cánh tay cô, đầu ngón tay xoa nhẹ lên miệng vết thương hơi sưng đỏ còn vằn vệt máu đỏ thẫm. Mặc dù vết thương không sâu, nhưng nghĩ tới hình ảnh cô vật lộn với tên cướp kia, trong lòng Lăng Bắc Hàn chỉ mới nghĩ thôi cũng thấy sợ!
“Úc Tử Duyệt! Sau này em có thể bớt gây chuyện một chút được không?” Nâng cằm cô lên, lạnh lùng nói, ánh mắt đau lòng. Rõ ràng là đau lòng nhưng mở miệng lại như trách cứ, càng làm cho Úc Tử Duyệt uất ức hơn.
Không kiềm chế nổi, nước mắt cứ tuôn rơi, “Đồ lính thối! Có phải là anh nhìn tôi không vừa mắt không? Trong mắt anh tôi làm gì cũng sai!” Đúng vậy, lúc nãy anh ta cũng nói là không thích mình, còn nói cưới mình là vì muốn trả thù ba mẹ anh ta mà!
Đụng đến vấn đề này Úc Tử Duyệt rất muốn tự mình tát mình một cái!
Tại sao phải quan tâm đến việc anh ta nghĩ về mình như thế nào?
Thấy cô giùng giằng muốn thoát ra khỏi cái ôm của mình, anh vội vàng ôm eo cô lại, cũng hiểu cô đã hiểu lầm ý của mình, “Bắt cướp đúng là không sai, nhưng em không thể không biết tự lượng sức mình như vậy! Hôm nay là chỉ bị xướt một chút, ngày nào đó lỡ như bị đâm thật thì làm sao?” Cô gái nhỏ này thật là không thể làm cho người khác yên tâm mà.
“Tôi có chết cũng đâu liên quan đến anh! Khốn kiếp.…Chỉ biết mắng tôi…Tránh ra, anh tránh ra….Nếu anh còn dám ép buộc hành hạ tôi…..Tôi sẽ đi kiện anh!” Úc Tử Duyệt sống chết bám lấy cổ áo anh, hậm hực tố cáo.
Lăng Bắc Hàn nghiêm mặt, hai tay nâng mặt gương mặt nhỏ bé, vô cùng nghiêm túc nhìn cô nói: “Anh xin lỗi.…” Rất nghiêm túc và chân thành nói ba chữ ấy, đều xuất phát từ nội tâm.
Úc Tử Duyệt bị mê hoặc bởi ba chữ này, kinh ngạc nhìn anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đang còn vương chút uất ức. Anh ta nói ‘ xin lỗi’ với mình..…Nhưng vẫn còn canh cánh ở trong lòng, “Nói xin lỗi có tác dụng gì? Vậy có nên báo cảnh sát không? Chiêu này của anh đúng chính xác là vừa đấm vừa xoa! Lăng Bắc Hàn, anh.…”
“Được rồi! Không cho phép em làm loạn!” Lăng Bắc Hàn đẩy cô ra, đặt cô vào trong nước ấm, nhẹ giọng nói.
“Á…Đau…” Vết thương ở bên dưới gặp phải nước ấm nên rất rát, Úc Tử Duyệt khổ sở kêu rên, u oán nhìn Lăng Bắc Hàn.
“Chịu đựng một lát, chút nữa sẽ bôi thuốc giúp em.…” Lăng Bắc Hàn thấy dáng vẻ này của cô mà đau lòng vô cùng, thì thầm nói, đặt cô ngồi vào trong bồn tắm. Úc Tử Duyệt cũng từ từ ngồi xuống, mở rộng hai chân ra, dường như vết thương lúc này mới đỡ đau hơn một chút.
Anh cầm khăn lông lau người cho cô, cô giận dỗi cúi xuống không thèm nhìn.
“Bởi vì tôi hư hỏng, cho nên người nhà anh chán ghét tôi, vì vậy mà anh mới lấy tôi có phải không?” Hốc mắt nhanh chóng ngập nước nhìn anh, đau lòng hỏi. Thì ra là cô để ý, để ý hình tượng mình trong lòng anh, cũng ngồi đây suy nghĩ thái độ của mẹ chồng đối với mình.
Khi còn ở nhà cũ cô đã rất cố gắng…..
Cô nói mình như vậy khiến Lăng Bắc Hàn càng thêm đau lòng, “Là do người nhà anh ép chị Hạ bỏ đi, cho nên anh oán hận họ, muốn báo thù họ, có phải không?” Cô thấy anh chưa kịp trả lời câu hỏi của mình, lại hỏi tiếp.
“Thật ra anh vẫn còn yêu chị ấy, nếu không sao anh phải nghĩ cách để trả thù ba mẹ mình chứ?” Cô càng chua xót hỏi.
“Im miệng! Đây không phải là chuyện em nên hỏi!” Lăng Bắc Hàn lạnh lùng quát lớn, trong mắt thoáng qua cảm xúc phức tạp mà Úc Tử Duyệt không thể nhận ra. Riêng về Úc Tử Duyệt càng nhận thấy rằng bản thân mình đang nói đúng!
Anh không cho cô nói chuyện, cô im lặng không nói, mặc cho anh dịu dàng cẩn thận lau rửa sạch sẽ cơ thể giúp mình.
Hôn sự này vốn do ba mẹ chồng quyết định, họ nhất định sẽ chọn một cô con dâu như ý của mình. Lăng Bắc Hàn biết rõ mình không phải là kiểu người mà ba mẹ anh thích, thế mà vẫn chọn cô, chính là cố ý muốn trả thù ba mẹ anh.
Cô suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này, trong lòng càng cảm thấy chua xót hơn, cũng phát hiện ra dường như bản thân rất quan tâm đến cảm giác của Lăng Bắc Hàn đối với mình. Cô lén nhìn người đàn ông đang dịu dàng tắm giúp mình, trong lòng vô cùng xúc động.
Chẳng lẽ giống như lời Nhan Tịch nói, mình thích anh ta rồi sao?
Điều này càng làm cô cảm thấy chua xót hơn, cúi thấp đầu cố kìm nén nước mắt không cho chảy ra. Không bao giờ, mình không thèm thích một tên đại biến thái vui buồn thất thường như vậy!
Tắm cho cô xong, Lăng Bắc Hàn bế cô về phòng khách, không đành lòng để cô đối mặt với chiếc giường khi nãy đã bị anh bạo lực.
Sau khi lau khô người, anh mặc bộ áo ngủ vào cho cô, còn đỡ cô nằm xuống, tìm một tuýp thuốc mỡ trong ngăn kéo, bảo cho cô nằm xuống, tách hai chân ra.
“Không cần, tự tôi làm được…..” Cô lạnh lùng nói, vẻ mặt mang vẻ phòng bị.
Lăng Bắc Hàn nhận thấy cô gái này có gì đó khác thường, cô không hề cãi nhau như lúc nãy nữa, ngược lại hết sức yên tĩnh, “Nằm xuống!” Anh bá đạo ra lệnh cho cô nằm xuống.
Dựng hai chân cô lên thành hình chữ M, ở phía trên phần thịt mềm mại có một vết thương nhỏ, vẫn còn may không phải bị thương bên trong. Anh dùng đầu ngón tay quệt thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi giúp cô.
Úc Tử Duyệt nhắm nghiền hai mắt, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong gối, cảm nhận sự dịu dàng của anh, cô vừa xấu hổ vừa rất yêu thích.
Sau khi Lăng Bắc Hàn bôi thuốc xong, anh lấy rượu khử trùng vết thương nhỏ trên cánh tay cô. Sau đó đi vào phòng vệ sinh tìm băng vệ sinh cho cô, “Tự mình lót đi!” Ném miếng băng vệ sinh cho cô, anh đỏ mặt nhỏ giọng nói, rồi tự mình cũng đi vào phòng tắm rửa mặt.
Úc Tử Duyệt vừa ngồi dậy thì bụng có cảm giác đau đớn vô cùng, đau đến mức cô chíu chặt hàng lông mày, vội vàng tóm lấy miếng băng vệ sinh trên nệm, sau đó kéo chăn, quấn mình vào trong đó.
Lúc Lăng Bắc Hàn quay trở lại phòng khách, chui vào chăn, rõ ràng cảm giác cả người cô đều run rẩy, “Úc Tử Duyệt? Sao vậy?” Giọng nói vô cùng dịu dàng, lật người cô qua, thấy khuôn mặt nhỏ tái nhợt đến đáng sợ, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
“Đau bụng.…” Cô rất đau, đau đến mức run rẩy co quắp cả người. Cơn đau bụng kinh này đều do cô tự mình gây ra, trước kia khi đến kỳ cô không hề ăn kiêng, ra sức ăn uống đồ lạnh, bởi vì khi đó bụng sẽ không đau.
Nhưng mấy năm nay cô gặp báo ứng, mỗi lần đau bụng kinh đều đau chết đi sống lại, có lúc nghiêm trọng vẫn phải lăn lộn trên giường, thậm chí có khi phải vào bệnh viện.
Gương mặt tuấn tú của Lăng Bắc Hàn hiện rõ vẻ căng thẳng, hai hàng lông mày nhíu chặt, anh nghĩ, phải gọi điện cho mẹ vợ Tô Mạt Hề.
“Mẹ, Duyệt Duyệt bị đau bụng tháng, phải làm gì bây giờ ạ?” Lăng Bắc Hàn bối rối hỏi, khuôn mặt rám nắng ửng đỏ. Một đấng mày râu mà đi hỏi đến vấn đề này thật đúng là quá xấu hổ, nhưng anh phải hỏi bằng bất cứ giá nào.
Tô Mạt Hề nghe nói Duyệt Duyệt bị đau bụng do đến tháng, đau lòng không thôi! Bà nhớ tháng trước Duyệt Duyệt gọi điện thoại về nhà, làm nũng nói mình bị đau bụng kinh, bà càng đau lòng. Nói gì đi nữa, hằng ngày Lăng Bắc Hàn đều không có ở nhà, không ai chăm sóc cho Duyệt Duyệt..…
Đây cũng là chỗ khó của việc làm dâu nhà lính. Lăng Bắc Hàn thường xuyên có nhiệm vụ ở đơn vị, nếu Duyệt Duyệt theo quân còn gian khổ hơn. Đây cũng là chuyện suốt hai tháng nay hai vợ chồng bà lo lắng, chỉ sợ con gái cưng không quen ở nhà người lạ, mà người của nhà họ Lăng cũng không chăm sóc được cho con gái.
“Bắc Hàn, Duyệt Duyệt đau bụng kinh vì lạnh, mỗi lần đều rất đau. Con cắt ba lát gừng, ba quả táo đỏ, chín hạt tiêu bỏ vào trong nồi, canh chỉnh lượng nước vừa phải, sắc còn một chén cho Duyệt Duyệt uống ngày hai lần! Còn nữa, dùng một túi chườm nóng đặt lên bụng con bé, mỗi lần con bé bị đau bụng kinh đều đau rất dữ dội…” Tô Mạt Hề nói xong cũng rất đau lòng.
Đó là nỗi lòng của người mẹ đối với con gái mình.
“Dạ, mẹ, con đi làm ngay đây, mẹ đừng lo lắng!” Lăng Bắc Hàn ân cần, chân thành nói. Tô Mạt Hề ở đầu dây điện thoại bên kia gật đầu liên tục, sau đó cúp điện thoại.
Lúc sắc thuốc, Lăng Bắc Hàn mới sực nhớ ra mình bị dị ứng tiêu, cho dù ngửi thấy mùi tiêu cũng sẽ bị dị ứng! Nhưng vì Úc Tử Duyệt, anh vẫn nhắm mắt chịu đựng sắc thuốc.
“Duyệt Duyệt?” Nhìn người trên giường co rúm lại, đau đến mức sắc mặt trắng bệch, Lăng Bắc Hàn dịu dàng gọi. Một tay đỡ cô dậy, để cô dựa vào ngực mình, một tay cầm bát thuốc, nín thở để không ngửi thấy mùi tiêu nồng nặc kia.
Úc Tử Duyệt cũng cau mày, chỉ là ngửi được mùi này khiến cô nhớ đến mẹ, há miệng, ngoan ngoãn uống. Chất lỏng ấm áp theo thực quản chậm rãi chảy xuống, mang theo cảm giác ấm áp lan ra khắp bụng.
Vấn đề đau bụng kinh đã giải quyết xong, nhưng cô vẫn còn nhăn nhó cau mày, không muốn động đậy chỉ khẽ xoay người, vùi đầu vào trong ngực Lăng Bắc Hàn, hai tay ôm chặt cánh tay anh.
Cô rất thích sự dịu dàng của anh lúc này!
“Xong rồi, ngủ đi!” Dị ứng tiêu khiến anh bắt đầu ngứa ngáy cánh tay, phải thoa thuốc mới được, Lăng Bắc Hàn bất đắc dĩ nói xong giúp Úc Tử Duyệt nằm xuống, đắp chăn cho cô.
Lăng Bắc Hàn trở lại giường với túi chườm nóng đặt lên bụng Úc Tử Duyệt, hình như triệu chứng của cô cũng đỡ hơn. Nhớ tới lời mẹ vợ vừa nói, mỗi lần cô đến kỳ kinh nguyệt đều đau, Lăng Bắc Hàn nghĩ, lần trước ở nhà cũ với ba mẹ anh, cô đã trải qua cơn đau như thế nào? Nhìn người trong ngực từ từ thiếp đi, trong lòng càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Đối với một người cần được chăm sóc như cô, làm vợ một quân nhân dường như là một chuyện quá hà khắc.
“Duyệt Duyệt?”
“Hử?”
“Cưới em, không phải vì trả thù bọn họ” Anh thì thào bên tai cô, nhưng Úc Tử Duyệt đã mơ màng ngủ không nghe thấy. Anh mỉm cười chua xót, hôn nhẹ lên trán cô rồi cũng nhắm hai mắt lại.
Có lẽ là lần đầu tiên gặp cô ở Tây Tạng, cô cúi chào 90 độ với anh, nụ cười trên mặt bừng sáng ấy đã lây sang anh.
Có lẽ là lần gặp nạn ở khu tiểu học, cô ấy khóc lóc nức nở khi chứng kiến một sinh mạng nhỏ bé phải rời khỏi thế giới, còn muốn quyên góp xây dựng tiểu học Hi Vọng đã làm anh rung động.
Cũng có lẽ là dáng vẻ kiên cường bất khuất này…..Tóm lại, cô nhóc này không biết đã đi vào lòng anh từ lúc nào, trở thành bóng người khiến anh nhớ nhung suốt hai tháng qua.
Nhớ tới việc cô làm tối nay với mình, có lẽ cô chưa yêu anh, nhưng anh cũng không nên hành động quá khích như vậy với cô, thật sự không nên đối xử với cô như vậy!
Úc Tử Duyệt ngủ một đêm thật ngon, khi tỉnh giấc xoay người ngắm nhìn gương mặt đẹp trai say của Lăng Bắc Hàn, chỉ là trong đầu cô thoáng sợ hãi, không quên tối qua gương mặt này đã tàn nhẫn thế nào.
Giờ phút này, trông anh ngủ cũng thật yên lành, mà sáng nay cũng là lần đầu tiên anh không rời giường vào giờ này, cánh tay anh còn đang đặt lên eo cô….
Nhớ lại tối qua anh nói nguyên nhân anh cưới cô, bất giác cảm thấy đau lòng.
Không lưu luyến vòng ôm của anh, cô nhẹ nhàng bước xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo, vào nhà vệ sinh sửa sang lại mình, sau đó đi vào phòng bếp.
Học anh dáng vẻ đánh trứng gà lần trước, cô tuy vụng về nhưng cũng có thể ốp được một quả trúng thành công trong chảo, “Tách…” Váng dầu nóng văng lên mu bàn tay hơi đau một chút, cô nhìn thấy có một vết phỏng xuất hiện trên mu bàn tay mình!
Cố chịu đựng! Úc Tử Duyệt, phải để anh ta mở to mắt ra nhìn mày! Mày không tệ hại đến mức như vậy!
Cầm chiếc xẻng lật bằng gỗ đảo đảo, bảo đảm trứng gà không bị cháy khét, sau đó cô đắc ý dọn một đĩa trứng gà lên bàn, làm thêm một quả nữa, vô số vết phổng trên tay đều không cảm thấy đau. Nhìn quả trúng chiên xinh đẹp, ngược lại cô có cảm giác thật thành tựu.
Người phụ nữ trong mắt anh phải giống như mẹ, giống như chị Huyên vậy, có phải là người phụ nữ có thể ra phòng khách vừa có thể vào phòng bếp?
Đúng vậy, có người đàn ông nào không thích phụ nữ như thế? Mình giống hệt như một Tomboy mà Lệ Mộ Phàm từng nói! Nhưng tại sao mình phải quan tâm đến suy nghĩ của Lăng Bắc Hàn? Bây giờ tại sao còn muốn đi nấu cơm?
Rốt cuộc là bởi vì tính tình không chịu thua bất cứ ai hay là bởi vì cái khác?
Đầu óc cô quá đơn giản, không muốn suy nghĩ một vấn đề quá phức tạp!
“Em đang làm gì?” Lăng Bắc Hàn nhìn Úc Tử Duyệt bận rộn ở trong bếp, nhỏ giọng hỏi. Chỉ thấy cô mặc tạp dề xoay người, nụ cười hiền lành đầy mặt, “Anh rửa mặt xong….. là có thể ăn cơm rồi…!”
Nụ cười của cô tươi tắn đến động lòng người, Lăng Bắc Hàn nhíu mày bước tới, thấy món trứng ốp la xinh đẹp trong mâm cơm còn tưởng cô dậy sớm đi mua ở dưới lầu, nhưng lúc này cũng nhìn thấy trong nồi còn dấu vết của trứng chiên.
Anh vốn tưởng rằng vì chuyện tối qua cô sẽ ko để ý tới mình, hoặc có thể sẽ ghét và hận mình. Mặc dù anh đã tỏ ra biết lỗi, nhưng với tính cách của cô chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh, không ngờ bây giờ cô còn chủ động làm bữa sáng cho anh!
Có âm mưu gì đây? Chẳng lẽ cô bỏ ‘thuốc’ vào trong trứng gà! Lăng Bắc Hàn thầm nghĩ trong lòng.
Địch không động, ta cũng không động, anh kiên nhẫn bê thức ăn đặt lên bàn ăn, Úc Tử Duyệt trong phòng bếp mừng thầm rót hai ly sữa tươi nóng, đặt ở trên khay bê ra ngoài.
Chỉ có ba quả trứng ốp la, hai ly sữa nóng là bữa ăn sáng?
Lăng Bắc Hàn thấy cô ngồi đối diện, trên mặt là nụ cười không như thường ngày, trong lòng càng thêm suy nghĩ. Mặc dù thấy trên mu bàn tay cô đang có mấy vết phổng nước anh cũng rất đau lòng nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài.
Nếu như cô chỉ vì muốn chỉnh anh mà để bản thân bị phỏng, đó cũng là do cô chuốc lấy!
“Ăn thôi….Sao anh không ăn?” Úc Tử Duyệt đẩy đĩa trứng ốp la xấu xí ra trước mặt anh, kéo trứng ốp la tròn trịa xinh đẹp lại phía mình, dịu dàng nói.
Bản thân cô cũng cảm thấy muốn nổi da gà vì giọng nói dịu dàng này của mình!
Đến lúc này Lăng Bắc Hàn càng khẳng định chắc chắn cô đã bỏ ‘thuốc’ vào trong trứng gà!
“Anh thích ăn trứng chín đều!” Anh đổi trứng ốp la trước mặt mình với phần trước mặt cô.
“Ồ! Thích ăn trứng chín đều….Em nhớ rồi!” Nụ cười khéo hiểu lòng người xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ, nhanh chóng nói.
Lăng Bắc Hàn cúi đầu nhai, phần trứng này thật đúng là không có vấn đề, ngay sau đó anh ngước lên nhìn cô, trong lòng còn băn khoăn vết thương trên mu bàn tay cô, ngược lại cô đang dịu dàng như nước nhìn anh ăn sáng.
Không sai, là vẻ mặt dịu dàng như nước!
Nếu như muốn chỉnh mình, chắc chắn sẽ đổi lại phần trứng kia mới đúng…..
“Nhìn cái gì nữa? Ăn đi!” Anh nhìn cô chằm chằm, nhỏ giọng nói.
“Á!” Úc Tử Duyệt bừng tỉnh, vội vàng cúi đầu, gắp trứng gà bỏ vào miệng, Lăng Bắc Hàn cẩn thận quan sát, không phát hiện ra chút khổ sở nào trên mặt cô.
Chẳng lẽ trong trứng gà không có bỏ thứ gì? Mà là ở trong sữa?
Thấy cô cầm ly sữa tươi kia, Lăng Bắc Hàn vội vàng đoạt lấy, đưa ly của mình cho cô, Úc Tử Duyệt không chút suy nghĩ liền bưng ly uống một hơi! Lăng Bắc Hàn nhấp nhấp ly sữa trong tay, mùi vị cũng bình thường!
“Úc Tử Duyệt!” Lăng Bắc Hàn nhìn Úc Tử Duyệt đặt chiếc ly rỗng xuống lau miệng, nhỏ giọng nói.
“Hả? Cái gì? Anh còn muốn ăn gì nữa không? Em làm cho anh!” Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn anh hỏi.
Lăng Bắc Hàn không lên tiếng, đứng dậy kéo cô đi về phía phòng ngủ, tìm hộp cứu thương dự phòng trong nhà, lấy thuốc mỡ trong hộp, sau khi nhìn sách hướng dẫn mới bôi thuốc cho cô.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Chấm thuốc lên tay rồi thoa lên vết thương trên mu bàn tay cô, nhỏ giọng nói.
“Hả? Xảy ra chuyện gì là sao?” Úc Tử Duyệt mờ mịt không hiểu gì hỏi, vết thương trên mu bàn tay không còn đau nữa, nhìn dáng vẻ anh dịu dàng bôi thuốc giúp mình, trong lòng rất cảm động.
“Tại sao phải làm bữa sáng? Không phải muốn chỉnh anh sao?” Anh quấn băng gạc vào tay cô hỏi.
Chỉ thấy cô tức giận rút tay về, vẻ mặt tức giận, “Lăng Bắc Hàn! Đồ khốn kiếp không có lương tâm! Tôi có ý tốt mới làm bữa sáng cho anh, anh còn nghi ngờ tôi có dụng ý khác!” Vô cùng uất ức, cô hét lớn tức giận nhìn anh chằm chằm.
Lăng Bắc Hàn đông cứng người, cũng kinh hãi vì lời cô nói! Làm bữa sáng cho mình?
Tại sao phải làm bữa sáng cho mình? Không phải bình thường cô đều mua đồ ăn sẵn sao? Tại sao đột nhiên thay đổi tính tình vậy? Trong đầu cô gái nhỏ này không biết đang suy nghĩ cái gì đây? Sao lại thay đổi thất thường như thế?
Anh bước lên, đưa tay muốn chạm vào cô, cô tức giận hất bàn tay anh ra, “Tôi thật sự bị điên rồi!” Điên mới đột nhiên muốn nấu bữa sáng cho anh!
Cô tức giận tháo tạp dề ra.
“Đừng giận, em nói rõ ràng một chút!” Lăng Bắc Hàn giữ chặt eo cô, ôm cô từ phía sau, ghé vào tai cô thì thào.
Hơi thở nóng bỏng nam tính thổi vào tai khiến cả người cô run lên, trái tim Úc Tử Duyệt rung động mănh liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng quay đầu lại nhìn anh, nào ngờ anh đã cúi đầu xuống hôn lên môi cô!