Khoảng năm giờ Trần Tuấn Phong vào phòng của Võ An Tú để gọi cô dạy, không hiểu sao anh lại không muốn kêu người khác làm như vậy, trong lòng anh luôn có thứ gì đó theo thúc anh phải giữ chặt cô, ôm chặt cô đừng để bất kỳ người nào có thể nhìn thấy cô, tìm thấy cô cũng như làm hại cô.
Vào trong phòng cô, nhìn người con gái xinh đẹp, hai mắt nhắm nghiền hơi thở đìu đặn trước mặt khiến ánh mắt anh dần trở nên dịu dàng, anh đến gần cô đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt hồng hào của cô.
Anh nhớ những ngày đầu khi cô ở đây cho dù ngủ say cở nào nhưng khi có người đến gần cô đều sẽ thức dậy ngay khi họ mở cửa ra, trong đó có cả anh.
Lúc ấy ánh mắt cô nhìn người đi vào đều có một sự đề phòng rõ ràng, sau đó nhìn thấy người đi vào cô mới từ từ thả lỏng rồi mỉm cười nhìn bọn họ.
Đến hiện tại cô vẫn như vậy đối với những người khác ở trong nhà nhưng không hiểu sao chỉ duy nhất một mình anh là cô lại trở nên yên tâm giao phó tính mạng bản thân mình cho anh.
Đúng vậy giao phó tính mạng của mình, thời đại của nàng một khi an tâm không phòng bị với một người tức là người đó đang giao phó tính mạng mình cho người khác, không những vậy một người tập võ làm ra thái độ này càng nói lên sự xem trọng của người đó dành cho người đó.
Hiện tại cho dù anh có đi vào phòng, chạm vào mặt cô, cô cũng sẽ không bỗng nhiên tỉnh giấc, điều này khiến anh vừa kinh ngạc vừa vui vẻ trong lòng, kinh ngạc bởi vì không biết làm sao cô có thể phân biệt được người đang đến gần cô là ai, vui vẻ chính là cô lại tin tưởng anh đến vậy.
"A Tú, A Tú."Trần Tuấn Phong nhẹ nhàng lây người cô.
"Ừm..." Võ An Tú nghe anh rồi khẽ cọ quậy người một chút rồi mới từ từ mở mắt ra, nhìn thấy anh đang ngồi cạnh giường liền mỉm cười híp mắt hỏi: "Anh xong việc rồi?"
"Xong rồi, em dậy đi chúng ta đi mua đồ." Trần Tuấn Phong gật đầu nói.
Võ An Tú gật đầu sau đó đi vào nhà vệ sinh trong phòng.
Lần đầu khi đến đây cô không biết khi ngủ dậy phải dùng kem đánh răng, cứ tưởng giống như thới giới trước của mình chỉ cần ngậm nước muối rồi rửa mặt là xong, nhưng sau đó anh đã chỉ cô người nơi này sẽ dùng kem đánh răng để đánh răng.
Từ trong nhà vệ sinh đi ra cô vẫn thấy anh ngồi trong phòng mình mà cầm điện thoại cô lên xem.
Anh nghe tiếng mở cửa liền liếc sang nhìn, ánh mắt lạnh lùng nhưng bên trong lại toát ra sự dịu dàng dành cho cô khiến cô không khỏi đỏ mặt ngượng ngùng.
Trần Tuấn Phong nhìn cô như vậy liền cong môi khẽ cười: "Sao em lại xem những thứ này?"
Trên điện thoại của cô có thông tin cô đã tìm kiếm toàn là những bài đăng liên quan đến anh, dường như cô đã dùng vài tiếng đồng hồ mà xem chúng nó sau đó mới ngủ quên được một lát.
"Em...!Em..." Võ An Tú ngượng ngùng không biết phải nói thế nào.
Sau khi nghe bảo mẫu nói về công việc trước kia của anh, cô liền tra cứu thử sau đó mới biết tướng quân của thế giới này thật sự giống tướng quân ở thế giới cô, họ đều là những người vì đất nước mà hy sinh, vì dân mà chóng đỡ, vì biết như vậy nên cô không kìm lòng được mà muốn nhìn xem anh như thế nào.
Nhưng điều khiến cô thất vọng chính là những người trên mạng nói về anh thật ngu ngốc, nhưng cũng khiến cô vui mừng bởi vì trong những người ngu ngốc chỉ biết nói đó lại có rất nhiều rất nhiều người khen ngợi ca tụng vì công lao của anh.
Đúng là trong thế giới tuy sẽ có vài người xấu nhưng cũng sẽ có rất nhiều người tốt, sự thật luôn sẽ được công nhận cùng giữ gìn.
"Anh...!Anh thật đẹp trai!" Cô nhớ rất nhiều bình luận đều ghi từ này vì vậy không khỏi cảm thán: "Anh thật tốt."
Trần Tuấn Phong nghe thấy lời cô liền ngơ ngác, không ngờ cô gái nhỏ lúc nào cũng ngượng ngùng này lại khen ngợi anh như vậy, điều này khiến trong lòng anh khẽ nhúc nhích muốn giang tay đi đến trước mặt ôm cô vào lòng.
Nhưng thật đáng tiếc anh không thể đứng thẳng đi đến trước mặt cô.
"Chúng ta đi chứ?" Thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm cô không khỏi ngượng ngùng dời sự chú ý.
Trần Tuấn Phong gật gật đầu.
Cô thấy anh gật đầu liền đi ra phía sau đẩy xe cho anh.
Hai người rời khỏi nhà, ngồi vào trong xe, nhưng lần này không giống như buổi sáng phía sau xe của bọn họ có thêm hai chiếc xe khác cùng chạy theo.
Cô nhìn xuống phía sau qua lớp kính xe ánh mắt đầy nghi hoặc rồi lại nhìn anh hỏi:
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Anh Hạo ngồi ghế trước nghe cô hỏi liền không khỏi len lén liếc mắt nhìn anh qua kính xe, anh ta không biết anh sẽ đáp như thế nào nhưng lại cảm thấy chín mươi phần trăm anh sẽ nói thẳng với cô.
Đúng như những gì anh ta nghĩ, Trần Tuấn Phong nghe cô hỏi liền không chút dấu diếm mà trả lời:
"Cục bộ nói với anh bọn họ đã điều tra được thông tin về kẻ ám toán anh, ở trong nước có vài sâu mọt nhưng bọn họ chưa tìm ra được nên sẽ không lan tin anh đã rời khỏi cục bộ nói ra ngoài."
"Mà những người muốn anh chết rất nhiều, những nước khác rất sợ hãi bởi uy danh của anh, tuy nước ta không có tham vọng xâm chiếm nhưng lại là một tòa thành vững chải khi có sự mưu lược hiện chiến của anh, vì vậy bọn họ cần trừ khử anh mới có thể xâm chiếm đất nước này."
"Cú điện thoại kia thông báo với anh chuyện này!" Võ An Tú nhíu mày nói.
Trần Tuấn Phong gật đầu "Ngài cục bộ thông báo cho anh đã có vài người loạt vào được các thành phố, ngoại trừ anh mục tiêu của chúng còn thêm ba người khác nữa."
Võ An Tú nghe xong liền biến sự việc nghiêm trọng, có kẻ nhăm nhe đến tính mạng của phu quân cô, cô cúi đầu híp mắt bên trong mắt toát ra sự nguy hiểm, nhưng cô không để bất kỳ ai trong xe nhìn thấy ra.
Sau một lúc cô liền trở lại bình thường mà nhìn anh hỏi: "Anh đang gặp nguy hiểm sao?"
"Không." Trần Tuấn Phong quả quýt phủ nhận, đối với anh mấy con tép đấy không đáng được xem là nguy hiểm, nhưng bởi vì có cô nên anh mới mang theo nhiều vệ sĩ đến vậy, tuy biết cô có võ công nhưng anh không muốn cô gặp nguy hiểm.
Võ An Tú nghe anh nói xong liền cong mắt cười, bỗng nhiên cô cảm thấy anh rất giống một người trong quá khứ mà cô từng gặp, nhưng cô không nhớ rõ người đó là ai chỉ mang máng nhớ đến một lần đối thoại với ngưới đó mà thôi.
Lúc ấy cô đang làm gì nhỉ? Không nhớ nữa chỉ nhớ bên cạnh cô có một người, hắn nói gì đó với cô xong cô hỏi:
"Ngươi đang gặp nguy hiểm hả."
Sau đó hắn quả quýt trả lời "Không."
Cô nghe hắn trả lời nhanh chóng như vậy liền bật cười trêu nghẹo hắn, lúc đó cô chỉ mới mười bốn tuổi hoàn toàn không quá để tâm đến chuyện gì.
Người đến người đi trong cuộc sống ngắn nhủi mười sáu năm của cô đúng là chẳng ai có thể lưu giữ trong đầu óc trống rỗng này.
"A Tú?" Trần Tuấn Phong thấy cô bỗng nhiên ngẩn người liền nghi hoặc gọi.
Cô hoàn hồn nhìn anh rồi mỉm cười "Em sẽ bảo vệ anh."
"Được, trong cậy vào em nhé." Anh muốn ngăn cản cô, nhưng lại sợ làm tổn thương đến lòng tự tôn của cô, vì vậy chỉ đành mỉm cười chấp nhận.
Nhưng làm sao anh có thể để cô gặp nguy hiểm, Nếu như thật sự có người tập kích anh thì những vệ sĩ đó chắc chắn có thể ngăn chặn được.
Bốn chiếc xe chạy băng băng vào trung tâm của thành phố, trời về đêm, thành phố đông đúc tấp nập, trện đường xe đông đúc, tuy không đến nổi kẹt xe nhưng tốc độ chạy phải hạ xuống ở mức thấp nhất, vì vậy khi cô nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn thấy sự xinh đẹp của thành phố này liền không khỏi giậc mình kinh ngạc.
Cho đến hiện tại cuối cùng cô cũng cảm nhận được khoản cách thực sự giữa hai thế giới Cô không thuộc về thế giới này.
"Chúng ta vào trung tâm mua sắm trước." Trần Tuấn Phong nói với tài xế.
Chiếc xe chạy trên con đường lớn sau đó tấp vào bãi đậu xe của trung tâm mua sắm.
Bên trong nhà xe có rất nhiều loại xe đang đậu, Võ An Tú nhìn những loai xe đầy màu sắc xung quanh mà không khỏi cảm thán:
"Đúng là thời đại kỳ lạ." Cô vừa nói vừa nhớ đến đến những chiếc xe ngựa, xe bò cồng kềnh ở thời đại trước.
"Em thích?" Trần Tuấn Phong nhìn cô hỏi.
Võ An Tú lắc đầu, cô không thích chúng chỉ là nhìn đủ màu sắc thì cảm thấy kỳ lạ mà thôi.
"Vào thôi." Thấy cô lắc đầu Trần Tuấn Phong cũng không hỏi nữa mà chỉ tay vào cửa.
Cô gật đầu rồi đẩy xe vào trong.
Bảo vệ bên ngoài nhìn thấy anh tỏ vẻ kính trọng mà khom người.
Bọn họ đi vào trong rất nhiều loại ánh mắt nhìn sang bọn họ, không những nhìn còn xào xáo bàn tán.
Ở khu mua sắm phía dưới thì không sao Võ An Tú nghe được tuy có vài lời nói cực kỳ ác ý nhưng đa số đều lời lời hiện ý hoặc thương tiếc dành cho một vị anh hùng như anh.
Nhưng khi bọn họ lên khu mua sắm bên trên những lời ác ý lại cực kỳ nhiều, không những vậy ánh mắt bọn họ nhìn anh đều tỏ ra khinh thường cùng chế nhạo, hậm chí có vài thanh niên lớn tiếng cười nhạo anh là thằng què.
Sau đó những cặp mắt đó dừng trên người cô, nhìn sắc đẹp của cô cùng với thái độ bình thản của cô bọn họ lại ác ý nói cô tham tiền ngu ngốc đi bên thằng què, một con đ chỉ biết thấy tiền.
Không biết cô ở bên anh có được tinh phúc nào hay không hay là bỏ anh đi rồi chạy xum xuê bọn họ.
Tiếng cười nhạo vang vọng khắp nơi, nhưng cũng chỉ dám nói xung quanh mà thôi, chẳng ai dám bước đến trước mặt anh làm càn.
Cho dù hiện tại anh không còn ra chiến trường nhưng cái danh hiệu tướng quân đã đủ đè chết bọn nhà giàu bọn họ, không những vậy công ty mà anh đang nắm giữ chỉ có thể một cái búng tay cũng khiến rất nhiều công ty phải sụp đổ.
Cũng vì vậy dù có nói lớn cỡ nào nhưng chẳng ai thật sự dám đi đến trước mặt anh mà diểu võ dương oai.
"Thời đại này của anh cũng thật là nhiều đại cẩu." Võ An Tú cúi người nhỏ giọng nói với anh.
Hành động này của cô trong mắt người ngoài chính là công khai chỉ trích cô, trong hàn vạn tiếng xì xào đầy lời dơ bẩn như vậy mà cô vẫn có thể thản nhiên thân mật với anh ngay trước mắt bọn họ, đây không khát gì một cái tát đối với những kẻ nhìn anh mà đỏ mắt cả.
" Đừng nghe, rất bẩn." Trần Tuấn Phong thở dài nói, tuy anh biết cô có nội công nên những lời nói đó không thể không lọt vào tai cô nhưng anh vẫn mong cô đừng nghe thấy.
Trong mắt anh chúng rất bẩn, bẩn đến nổi anh chỉ muốn tẩy sạch hết những kẻ nói ra lời đó.
Nhưng là một người luôn mang tâm thái hy sinh cho đất nước anh không thể làm như vậy được, trừ khi bọn họ làm hại tới người xung quanh anh, nếu không chỉ là vài ba câu nói thì anh không muốn chấp nhất với họ.
"Không sao, em nghe cùng anh." Võ An Tú cong miện cười với anh, sau khi cô đứng thẳng dậy khuôn mặt đanh lại đầy lạnh lùng quét từng người một trong khi bọn họ đi qua.
Ánh mắt của cô khiến vài công tử ăn chơi không khỏi tức giận nhưng bọn hắn nhìn nhóm vệ sĩ đi phái sau lại không thể manh động chỉ có thể kìm nén rồi tức tốc xoay người rời khỏi trung tâm mua sắm.
Đoàn nhười đi vào khu quần áo cho nữ, mấy người bên ngoài cũng không còn quan trọng nữa, Trần Tuấn Phong bảo nhân viên đem ra vài bộ quần áo thoải mái cho cô rồi đi đến một bên ngồi chờ.
Võ An Tú đi theo nhân viên, nhìn các mặt hàng quần áo xa xỉ được móc khắp nơi thì không khỏi chóng cả mặc, đủ thứ kiểu dáng, đủ thứ màu sắc, nhưng đặc biệt là rất lộ da thịt.
Cô cúi đầu nhìn cái đầm dài, tay dài cổ cũng cao được làm từ lụa của mình sau đó nhìn các kiểu dáng khác trong cửa hàng sau đó trầm mặc.
Cô biết người ở thế giới này mặc đồ rất phóng khoáng, khi nãy cô cũng đã được chiêm ngưỡng đủ loại trang phục trên người bọn họ nhưng đến phiên cô lại không thể nào quen được, cô thực sự không mặc như vậy được.
Nhìn nhân viên chọn ra vài cái váy ngăn, sau đó là đầm ngắn hoặc đầm dài khoét lưng, có cái còn khoét ngực, cô liền đen mặt rồi nói: "Chị có thể đi làm việc của mình, tôi sẽ tự chọn tiếp."
Nhân viên nghi hoặc nhìn cô nhưng cũng không ý kiến gì, đưa những bộ mình chọn qua cho cô rồi đi đến chỗ đứng của mình.
Trần Tuấn Phong nhìn thấy nhân viên đi ra liền biết cô không thích những bộ mẫu mót mà người khác thường chọn vì vậy mới đuổi nhân viên ra để tự mình chọn.
Nửa tiếng sau cô đi ra với vài bộ quần áo trên người, sau khi đưa cho nhân viên gói lại cô liền đi bên cạnh anh nhỏ giọng thì thầm: "Em không thích những bộ đồ của thời đại này, quá mát mẻ."
Trần Tuấn Phong buồn cười nhìn cô, nhưng anh hiểu để một người thực sự thay đổi về những gì mình đã học ở thế giới của mình thật sự rất khó, cô đã là một dạng người dễ tiếp thu đối với hoàn cảnh sống rồi nên anh cũng không muốn ép cô quá vì vậy anh nói:
"Được, sau này tôi để em tự chọn thứ mình thích rồi nhờ thợ may tới may nhé."
Võ An Tú nghe vậy liền cười híp cả mắt rời gật đầu, cô rất tự nhiên mà chấp nhận sự chăm sóc của anh bởi vì cô cảm thấy phu quân của mình chăm sóc cho mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa, còn cô quan tâm chăm sóc cho anh cũng là chuyện hiển nhiên..