Bệnh Viện tư nhân của Trần gia.
Ban đêm tương đối an tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở của bệnh nhân cùng với những tiếng ngáy nho nhỏ vang lên thì không còn bất kỳ tiếng nào nữa.
Hôm nay là ca trực của năm cô y ta cùng hai bảo vệ, bác sĩ thường trực đã nhắm mắt nghĩ ngơi trong phòng làm việc riêng.
Bên dưới quầy chờ, một cô y ta đang dọn dẹp xe đẩy để chuẩn bị tuần tra các phòng bệnh.
“Tiểu Thúy, em chuẩn bị đi kiểm tra bệnh nhân à.” Một y tá khá lớn tuổi hỏi.
Người được gọi là tiểu Thúy thoáng dừng tay sau đó xoay đầu cười nhẹ: “Vâng ạ, cũng gần một giờ rồi ạ.”
“Ừ, em nhớ tránh phòng vip 105 ra nhé.” Y tá lớn tuổi dặn dò: “Người trong phòng đó chúng ta chọc không nổi đâu.”
Tiểu Thúy gật đầu rồi đẩy xe rời đi.
Những người khác nhìn theo bóng dáng của cô ta nhỏ giọng thầm thì:
“Cô bé đúng là siêng năng, lúc nào cũng tranh ca đầu với chúng ta, có khi còn giúp chúng ta những ca khác.”
“Đúng là đứa trẻ tốt.”
“Tiếc là ba mẹ điều bị bệnh cần tiền chữa trị, nếu không chắc cô bé không cần cực nhọc như thế này.”
“Ai nói không phải, con bé vẫn còn phải đi học tiếp đấy, nếu không chỉ có thể làm y tá trực bang như chúng ta.”
Tiểu Thúy mà bọn họ nhắc đến hiện đang kiểm tra từng phòng bệnh, nhìn thấy bệnh nhân đang ngủ thì thả nhẹ động tác sau đó lặng lẽ ra ngoài.
Cứ như thế đến khi cô ta đi đến dẫy phòng bệnh vip sau khi vào kiểm tra cho ba, bốn phòng bệnh vip phía trước cô ta liền đẩy xe đến trước cửa phòng vip 105.
“Đứng lại.” Vệ sĩ bên ngoài chặn lại, sau đó khám xét người cô ta cũng những vật phẩm trên xe đẩy, sau khi xét thấy không có thứ gì khả nghi, lai lịch của y tá cũng không có gì đáng nghi liền mở cửa cho cô ta vào, dù sao hiện tại cũng đến giờ thay bịch truyền dịch cho Võ An Tú nên bọn họ cũng không thể không cho người vào trong.
“Cảm ơn.” Tiểu Thúy cúi đầu nhỏ giọng cảm ơn rồi đẩy xe đi vào phòng bệnh.
Hai người trên giường nghe thấy tiếng động đã thức dậy, nhìn thấy có người đi vào thì nhìn sang.
Cảm nhận thấy ánh mắt đầy sắc bén, tiểu Thúy liền thoáng dừng bước chân vì sợ hãi nhưng sau đó tiếp tục tiến lại trước giường.
Võ An Tú đã được anh buông ra thì thoáng ngồi dậy mỉm cười nhìn cô gái nhỏ người hơn cả cô rồi hỏi.
“Sao giờ này cô lại ở lại trực ban, không về nhà ngủ à.” Lúc này đây cô hoàn toàn không có ý nghi ngờ, chỉ cảm thấy cô bé này rất nhỏ nhắn gầy yếu, tuổi của cô bé chắc không quá lớn nên mới hỏi thăm một chút.
Tiểu Thúy bỗng nhiên bị hỏi liền thoáng giật mình, sắc mặt hơi trắng bệch: “Tôi, tôi phải làm thêm ạ.”
“Thì ra là vậy, cực khổ cho cô rồi.” Võ An Tú nghe vậy thì thở dài, thời đại này tuy có nhiều việc để làm thêm hơn thời đại của cô, con gái cũng không cần thiết phải bị bán vào lầu xanh nuôi sống bản thân, ba mẹ cũng không cần bán con để lo cho gia đình, thật sự khá tốt.
“Không… Không cực ạ.” Tiểu Thúy lắp bắp nói sau đó lấy bịch truyền dịch ở dưới màn xe đẩy ra rồi đi đến bịch truyền dịch trên giá bên cạnh giường.
Võ An Tú theo dõi từng cử động của cô ta, cảm thấy lời nói của cô ta sao lại run rẩy như vậy, không những thế cô ta khá rụt rè chưa từng ngước mặt lên nhìn cô.
Chẳng lẽ uy danh của anh lại có trác dụng lớn đến như vậy, có thể khiến người khác sợ hãi.
Không đúng.
Võ An Tú bỗng cảm nhận được một chút cảm xúc vừa lóe lên của cô y tá đang chuẩn bị gắn bịch truyền dịch vào vị trí ống truyền vào tay cô thì híp mắt bật người dậy giựt lấy bịch truyền dịch, sợ cô gây thương tích cho anh trong khi hoạt động khó khăn cô dứt khoát chống tay giơ chân đá vào bụng của cô ta khiến cô ta va mạnh vào tường.
“A.” Tiểu Thúy đau đớn rên lên một tiếng sau đó bò dậy sợ hãi nói: “Trả tôi, cái đó không phải để cô lấy… Mau trả đây.”
Vệ sĩ bên ngoài nghe thấy tiếng động liền xô cửa xông vào, nhìn thấy tiểu Thúy đang lao đến giường bệnh liền nhanh tay đè cô ta xuống đất, chéo tay cô ta ra sau.
“Kêu bác sĩ cùng báo cảnh sát đi.” Trần Tuấn Phong nhìn một lọt động tác của cô mà không chút nghi ngờ nhanh chóng ra lệnh, anh đưa tay cầm lấy bịch truyền dịch rồi thảy sang cho vệ sĩ: “Kiểm tra thành phần trong đây.”
“Không… Không… Không, thả tôi ra tôi không làm gì cả, tôi không có làm gì cả.” Tiểu Thúy nghe thấy liền tuyệt vọng mà giãy dụa, cô ta không muốn bị bắt, không muốn vào tù.
“Có chuyện gì vậy.” Một bác sĩ nghe bị kêu đến đây liền kinh ngạc hỏi, nhìn tình hình trong phòng liền không khỏi sửng sốt: “Đây là làm sao.”
Trần Tuấn Phong nhìn sang sau đó cau mày muốn ra hiệu cho vệ sĩ đưa bịch truyền dịch cho hắn ta nhưng Võ An Tú chặn anh mặt cô đầy nghiêm túc mà nhìn chằm chằm người vừa đi lại, tuy chỉ trong một thoáng hắn ta lộ ra chút sát ý đến cả anh còn không nhận ra nhưng cô lại có thể bắt kịp, đối với người tập võ thì chuyện này không quá khó.
“Lục soát hắn ta.” Trần Tuấn Phong nói, vệ sĩ cầm bịch truyền dịch nhanh chóng bỏ đồ vào túi sau đó đi lại gần tên bác sĩ.
Hắn ta thấy đã bị lộ liền cầm dao trong người ra rồi nhào vào người vệ sĩ.
Vệ sĩ nhanh chóng né nhanh sau đó giơ chân đá vào chân hắn ta khiến hắn ta khụy xuống, nhưng tên bác sĩ cực kỳ giảo hoạt sau khi khụy xuống liền đâm đao về chân của vệ sĩ, thấy anh ta né được liền lách người sang lăn một vòng sau đó bật dậy lao đến cạnh giường.
Nhưng tên bác sĩ không ngờ rằng trong phòng bệnh vẫn còn rất nhiều vệ sĩ đang ẩn nấp, khi hắn ta lao đến liền bị một vệ sĩ từ một bên phòng lao ra đạp bay, Võ An Tú chớp mặt nhìn bọn họ đánh nhau rồi xoay đầu nhìn anh hỏi: “Em đánh cho nhanh nhé, chúng ta còn ngủ nữa.”
“Không được, em còn đang gắn kim trên tay đó.” Trần Tuấn Phong lắc đầu rồi ấn cô nằm xuống: “Ngủ đi, nơi này có bọn họ lo rồi.”
Võ An Tú nghe vậy liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nếu anh đã nói vậy thì cô ngủ thôi, không cần phải làm gì cũng khá tốt.
Tiếng còi cảnh sát vang lên, tên bác sĩ thấy tình hình không ổn liền muốn xông ra ngoài nhưng ben ngoài cửa của phòng bệnh đã được anh Hạo cùng một nhóm vệ sĩ chặn cửa, vừa thay tóm được tên đó mà không cần dùng sức.
“Chuyện còn lại anh tự sử lý đi, anh Hạo.” Trần Tuấn Phong ra hiệu rồi nằm xuống giường ôm cô vào lòng, anh không quá lo lắng anh Hạo không thể điều tra được chuyện này, dù sao nơi này cũng là bệnh viện nhà anh, muốn điều tra không phải thật dễ dàng sao.
“Rõ thưa thiếu gia.” Anh Hạo giải hai người tình nghi ra khỏi phòng.
Cánh cửa chậm rãi đóng lại hai người trên giường tiếng vào giấc ngủ say..