Nam Liệt nhìn thấy biểu hiện của Hàn Mạc, anh nhướng mày nhìn Hàn Mạc nói với giọng trêu chọc.
"Em đã thử?
Em muốn nhớ đến chuyện gì?."
"Chuyện lúc em bị sốt cao trong khu rừng bên Trung Đông."
Hàn Mạc không hề có ý muốn che giấu điều gì.
Hàn Mạc cô dám làm thì dám nhận, không có gì phải xấu hổ cả.
Nam Liệt nhìn Hàn Mạc cười cười, tay anh đang choàng qua eo cô chợt siết chặt hơn.
"Hay là tối nay chúng ta thử lại."
Nam Liệt ghé sát vào tai của Hàn Mạc thì thầm những lời này.
Du Tấn ngồi bên cạnh lắc đầu, bây giờ trong lòng anh nóng như lửa đốt vậy mà hai người còn ở đây âu yếm với nhau.
"Hàn gia, vậy sáng mai cô cho thuộc hạ của mình đến đây.
Tôi muốn giúp Nhã Thanh càng sớm càng tốt."
Du Tấn nôn nóng nói, anh muốn Nhã Thanh sớm chữa trị tận góc rễ tâm bệnh của mình.
Sáng ngày hôm sau tất cả mọi người ngồi chung quanh giường bệnh của Nhã Thanh.
Du Tấn đứng một bên nắm chặt bàn tay rung rung vì căng thẳng của Nhã Thanh.
Trong lòng Nhã Thanh vô cùng hồi hộp, cô không biết sau khi được Lưu Xuyên thôi miên, cô phải đoán nhẳn điều gì.
Lưu Xuyên cầm sợi dây của chiếc đồng hồ bỏ túi trên tay, cô lắc lư nó nhẹ nhàng trước mặt của Nhã Thanh.
"Nhã Thanh, cô hãy tập trung tinh thần nhìn vào chiếc đồng hồ này.
Khi tôi điếm đến ba, cô liền trở về lúc cô còn nhỏ.
Chuyện gì đã xảy ra trước khi cô mất đi ký ức.
.................."
Lưu Xuyên vừa điếm đến ba, cô búng tay một cái, Nhã Thanh liền đi vào trạng thái thôi miên.
Nhã Thanh đã trở về lúc cô năm tuổi, cô nhìn thấy mình đang trong một căn nhà hoang.
Tay và chân cô bị người ta trói lại, toàn thân Nhã Thanh đau đớn vô cùng.
Nhã Thanh nhìn thấy một người con trai khoảng chừng tuổi.
Lúc này người con trai kia dùng giọng nhỏ nhẹ nói với cô.
"Vi Vi, trong lúc hỗn loạn em nhớ chạy thật nhanh ra khỏi chổ này.
Em không cần lo cho anh hai, anh hai sẽ tự mình nghĩ cách rời khỏi nơi đây."
Nghe xong lời nói này từ người thanh niên, Nhã Thanh đã mất đi ý thức.
Khi cô tỉnh lại thì nhìn thấy một người đàn ông dáng người cao lớn, khuôn mặt ông hiện lên vẻ nghiêm nghị cùng với sự oai phong.
"Minh Hạo, Vi Vi ba có lỗi với hai con."
Vừa nói xong ông và thuộc hạ của mình, rút súng ra bắn vào bọn người hung hăng kia.
Tòan thân của Nhã Thanh lúc này đang rung lẩy bẩy vì sợ hãi.
Trước mắt của cô người đàn ông kia và thuộc hạ của hắn bị đám người đó giết chết.
"Ahhhhhhhhhhhhhhhh................
Ba.... Ba.......
Anh........ Anh hai........."
Đột nhiên Nhã Thanh ngồi bật dậy toàn thân cô toát mồ hôi hột.
Tay Nhã Thanh rung rung nắm lấy bàn tay to lớn của Du Tấn.
Mọi người đều hết hồn với phản ứng mãnh liệt này của Nhã Thanh.
"Tấn có người muốn giết em...
Họ đã giết chết ba em.......
Tấn anh giúp em cứu ba em và anh hai của em..."
Nhã Thanh nói năng lộn xộn, cô nói chuyện không đầu không đuôi làm mọi người đều khó hiểu.
Chỉ có Nam Liệt, anh nhìn thấy phản ứng này của Nhã Thanh và lời nói kích động của cô liền nghi ngờ trong lòng.
Nam Liệt nhìn Nhã Thanh bằng ánh mắt nghi vấn nói.
"Người đàn ông có vết sẹo dài trên mặt, đã bắt và trói em lại có phải không?."
Nhã Thanh nhìn Nam Liệt lắc đầu, trong lòng Nam Liệt chợt hiện lên sự thất vọng anh còn tưởng Nhã Thanh chính là Trương Vi.
"Không tên mặt sẹo chỉ đánh tôi mà thôi, còn người đàn ông đeo mặt nạ mới là người trói tôi lại."
Khi nói ra những lời này đột nhiên cặp mắt thất thần của Nhã Thanh chợt hiện lên tia sáng.
"Tại sao anh lại biết có người đàn ông mặt sẹo?."
Nhã Thanh nhìn Nam Liệt hỏi, anh là ai mà biết cô đã nhìn thấy những gì.
Lúc này Nam Liệt mới nhớ kỹ lại, quả thật như lời nói của Nhã Thanh.
Tên mặt sẹo chỉ trói anh, còn tên đeo mặt nạ mới là người trói Vi Vi lại.
Khuôn mặt Nam Liệt hiện lên tia mừng rỡ anh kích động bước tới bên cạnh của Nhã Thanh, anh nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương nói.
"Vi Vi, anh là Trương Minh Hạo.
Là anh hai của em."
Nhã Thanh nghe Nam Liệt nói vậy, trong lòng cô hơi bối rối.
Cô cứ lập đi lập lại tên của anh trong miệng mình.
"Trương Minh Hạo, Trương Minh Hạo."
Lúc này Nhã Thanh đột nhiên khóc oà lên, cô vươn tay choàng qua cổ của Nam Liệt mà khóc.
"Anh hai..........."
Nam Liệt đau lòng anh không biết Nhã Thanh đã trải qua những chuyện gì, nhưng anh biết chắc cô đã sống trong đau khổ hai mươi mấy năm nay.
"Vi Vi ngoan từ nay về sau anh sẽ bảo vệ cho em, không để ai làm hại đến em nữa."
Nhã Thanh buông Nam Liệt ra, cô nhìn anh gật đầu.
Du Tấn nhìn thấy trong lòng quặn đau, anh đã nghe Nam Liệt kể lại về chuyện của Nam Liệt và em gái của mình khi bị người ta bắt cóc.
Du Tấn đau lòng dùng tay lau đi nước mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp của Nhã Thanh nói.
"Nhã Thanh từ nay về sau anh sẽ là người bảo vệ, và đem lại hạnh phúc cho em."
Nhã Thanh nhì Du Tấn bằng ánh mắt dịu dàng, cô cười thật ngọt ngào.
Bây giờ là giây phút hạnh phúc nhất của đời cô.
Cô đã tìm được anh hai của mình và cũng có được người đàn ông thật lòng thật dạ yêu thương cô.
Hàn Mạc nhìn Nam Liệt, lúc này cô mới thật sự nhìn thấy được nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Nam Liệt không còn cảm giác áy náy và tội lỗi trong lòng mình nữa.
Hàn Mạc yêu thương nắm lấy bàn tay to lớn của Nam Liệt, cô đã tìm được em của mình.
Hàn Mạc cũng muốn anh tìm được em gái của anh.