Thiệt tình, Hạ Kỳ Lâm bước nhanh từ bên trong ra: “Tịch Nghiên, em đã về rồi à?“
Lúc nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên, hai mắt của anh ta đều sáng lên.
“Anh cả!” Hạ Tịch Nghiên cũng cười cười bước đến cho anh ta một cái ôm.
“Về là tốt rồi:’ Hạ Kỳ Lâm nói, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng của Hạ Tịch Nghiên.
Hạ Tịch Nghiên cười cười: “Đây được xem như là một cái ôm gặp mặt chính thức.”
Nhìn gương mặt tươi cười hoạt bát của Hạ Tịch Nghiên, Hạ Kỳ Lâm cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Lúc này, người một nhà đi vào trong phòng khách.
Người mở miệng trước là Hứa Nghi Tuệ: “Nếu như. ngày hôm qua không phải mẹ với ba của con đi tham gia tiệc mừng của Mục Chính Hi mẹ còn không biết là con đã trở về rồi nữa đó.“ Hứa Nghi Tuệ nói, đối với chuyện này, bà vẫn cảm thấy không Vui Vẻ.
Nghe được cái nầy, Hứa Tịch Nghiên hơi sửng sốt,
một chút.
Hạ Nguyên lại mở miệng nói: “Thôi được rồi, người trở về là được rồi:
Nhìn Hứa Nghỉ Tuệ rồi lại nhìn Hạ Nguyên một chút, Hạ Tịch Nghiên mỉm cười đi đến đó ngồi: “Mẹ, con biết là mẹ rất tức giận, hai năm trước không nói lời từ biệt tự tiện ly hôn với Mục Chính Hi, trở về con sợ gặp Mục Chính Hi cho nên mới không dám về nhà, cũng không phải là không nhớ mẹ mà.” Hạ Tịch Nghiên cười nói, nhưng mà thái độ đối với Hứa Nghi Tuệ ít nhiều gì cũng có khoảng cách cung kính.
“Mẹ, mẹ cũng đừng trách Tịch Nghiên mà, em ấy làm như vậy cũng là vì tốt cho gia đình thôi. Hạ Kỳ Lâm ngồi ở một bên cũng nói đỡ.
Nhìn bọn họ một xướng một họa, Hứa Nghỉ Tuệ cười nói: “Được rồi, mẹ không giận nữa, các con cùng một phe với nhau nếu như mà mẹ lại tức giận nữa thì là cái gì chứ.”
Thấy Hứa Nghi Tuệ cười, Hạ Tịch Nghiên cũng cười tươi.
Lúc này, Hạ Nguyên hỏi Hạ Tịch Nghiên: “Sao con lại đến Vân Duệ làm việc vậy?”
Nói đến chuyện này, Hạ Tịch Nghiên hơi do dự
bọn họ cảm thấy rằng là bởi vì bọn họ nên Mục Chính Hi mới biết.
Đối với nhà họ Hạ, Hạ Tịch Nghiên vẫn còn thiếu rất nhiều.
Trong nụ cười cũng không phải là tự nhiên như Vậy.
Nghe thấy lời nói của Hạ Tịch Nghiên, Hạ Nguyên và Hứa Nghi Tuệ đều nhẹ nhàng gật đầu:
Hạ Tịch Nghiên vẫn luôn mỉm cười, chỉ có Hạ Kỳ Lâm ở bên cạnh mới biết được Mục Chính Hi đã biết sự thật…
Nhưng mà Hạ Tịch Nghiên lại không nói cái gì cả… lông mày của anh ta càng nhíu chặt thêm.
Bọn họ ngồi ở đó nói chuyện với nhau thật lâu, thím Trương nói cớm đã xong rồi, bọn họ mới đi vào trong bàn ăn.
“Ăn cơm thôi, đã lâu lắm rồi không được ăn cơm do thím Trương làm.” Hạ Tịch Nghiên cười nói, sau đó ôm Hứa Nghĩ Tuệ đi đến cạnh bàn ăn.
Nghe lời nói của Hạ Tịch Nghiên, thím Trương cười cười: “Phần lớn các món ăn ngày hôm nay đều là món cô chủ thích đó, là cậu chủ và bà chủ cố ý dặn dò tôi làm cô chủ, cô ăn nhiều một chút nha“
Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Cảm ơn thím Trương.
“Cảm ơn mẹ, cảm ơn anh cả!” Hạ Tịch Nghiên cười ngọt ngào.
Lúc nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên, hai mắt của anh ta đều sáng lên.
“Anh cả!” Hạ Tịch Nghiên cũng cười cười bước đến cho anh ta một cái ôm.
“Về là tốt rồi:’ Hạ Kỳ Lâm nói, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng của Hạ Tịch Nghiên.
Hạ Tịch Nghiên cười cười: “Đây được xem như là một cái ôm gặp mặt chính thức.”
Nhìn gương mặt tươi cười hoạt bát của Hạ Tịch Nghiên, Hạ Kỳ Lâm cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Lúc này, người một nhà đi vào trong phòng khách.
Người mở miệng trước là Hứa Nghi Tuệ: “Nếu như. ngày hôm qua không phải mẹ với ba của con đi tham gia tiệc mừng của Mục Chính Hi mẹ còn không biết là con đã trở về rồi nữa đó.“ Hứa Nghi Tuệ nói, đối với chuyện này, bà vẫn cảm thấy không Vui Vẻ.
Nghe được cái nầy, Hứa Tịch Nghiên hơi sửng sốt,
một chút.
Hạ Nguyên lại mở miệng nói: “Thôi được rồi, người trở về là được rồi:
Nhìn Hứa Nghỉ Tuệ rồi lại nhìn Hạ Nguyên một chút, Hạ Tịch Nghiên mỉm cười đi đến đó ngồi: “Mẹ, con biết là mẹ rất tức giận, hai năm trước không nói lời từ biệt tự tiện ly hôn với Mục Chính Hi, trở về con sợ gặp Mục Chính Hi cho nên mới không dám về nhà, cũng không phải là không nhớ mẹ mà.” Hạ Tịch Nghiên cười nói, nhưng mà thái độ đối với Hứa Nghi Tuệ ít nhiều gì cũng có khoảng cách cung kính.
“Mẹ, mẹ cũng đừng trách Tịch Nghiên mà, em ấy làm như vậy cũng là vì tốt cho gia đình thôi. Hạ Kỳ Lâm ngồi ở một bên cũng nói đỡ.
Nhìn bọn họ một xướng một họa, Hứa Nghỉ Tuệ cười nói: “Được rồi, mẹ không giận nữa, các con cùng một phe với nhau nếu như mà mẹ lại tức giận nữa thì là cái gì chứ.”
Thấy Hứa Nghi Tuệ cười, Hạ Tịch Nghiên cũng cười tươi.
Lúc này, Hạ Nguyên hỏi Hạ Tịch Nghiên: “Sao con lại đến Vân Duệ làm việc vậy?”
Nói đến chuyện này, Hạ Tịch Nghiên hơi do dự
bọn họ cảm thấy rằng là bởi vì bọn họ nên Mục Chính Hi mới biết.
Đối với nhà họ Hạ, Hạ Tịch Nghiên vẫn còn thiếu rất nhiều.
Trong nụ cười cũng không phải là tự nhiên như Vậy.
Nghe thấy lời nói của Hạ Tịch Nghiên, Hạ Nguyên và Hứa Nghi Tuệ đều nhẹ nhàng gật đầu:
Hạ Tịch Nghiên vẫn luôn mỉm cười, chỉ có Hạ Kỳ Lâm ở bên cạnh mới biết được Mục Chính Hi đã biết sự thật…
Nhưng mà Hạ Tịch Nghiên lại không nói cái gì cả… lông mày của anh ta càng nhíu chặt thêm.
Bọn họ ngồi ở đó nói chuyện với nhau thật lâu, thím Trương nói cớm đã xong rồi, bọn họ mới đi vào trong bàn ăn.
“Ăn cơm thôi, đã lâu lắm rồi không được ăn cơm do thím Trương làm.” Hạ Tịch Nghiên cười nói, sau đó ôm Hứa Nghĩ Tuệ đi đến cạnh bàn ăn.
Nghe lời nói của Hạ Tịch Nghiên, thím Trương cười cười: “Phần lớn các món ăn ngày hôm nay đều là món cô chủ thích đó, là cậu chủ và bà chủ cố ý dặn dò tôi làm cô chủ, cô ăn nhiều một chút nha“
Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Cảm ơn thím Trương.
“Cảm ơn mẹ, cảm ơn anh cả!” Hạ Tịch Nghiên cười ngọt ngào.