Dựa theo lời Mục Chính Hi nói, cô hôm nay phải cùng anh đi tham gia yến hội của Alexia.
Vì thế sau khi mọi người đã tan làm, cô vẫn chưa rời đi, vẫn chờ Mục Chính Hi mãi.
Sau khi bận rộn xong, Mục Chính Hi mới từ văn phòng làm việc đi ra. Khi nhìn thấy anh, Hạ Tịch Ngñiên lập tức. đứng dây: “Tổng giám đốc Mục!”
Lúc nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi lập tức nhíu mày: “Tại sao không đến văn phòng tìm tôi.” “Tôi cho rằng anh bận, chờ ở đây là được rồi.“ Hạ Tịch Nghiên cười nói, nhưng Mục Chính Hi có như thế nàõ cũng cảm thấy cô là đang cố ý, cố ý trốn tránh anh.
Ánh mắt quét qua người cô: “Cô cứ như vậy mà đi sao?” Hạ Tịch Nghiên nhìn bản thân: “Không được sao?“
“Cô Hạ, cho dù cô không để tâm đến hình tượng bản thân, thì phiền cô cũng nên chú ý đến hình tượng của Vân Duệ một chút!” – Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên nói từng chữ một.
“Tổng giám đốc Mục, chẳng lẽ hôm nay tôi đi làm còn phải mặc lễ phục đến sau đó buổi chiều cùng anh đi tham dự buổi tiệc?” – Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi nói. “Cô không thể mang theo một bộ lễ phục sao?” “Tôi không có thói quen đi làm còn mang đồ gì đó không liên quan đến công việc.”
“Dự tiệc cũng là một phần của công việc!“. Hạ Tịch Nguyên nói
tổng giám đốc Mục, vậy anh chờ một lát.
Chờ tôi về nhà tay quần áo, hoặc là anh đến nơi đó chờ. tôi, sau khi thay xong quần áo tự tôi sẽ đến đó!“ Nhìn biểu. cảm nịnh nọt của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi liếc nhìn cô một cái: “Cô cho rằng vẫn còn nhiều thời gian chờ cô vòng đi vòng lại hay sao?” – Mục Chính Hi hỏi ngược lại.
“Vậy phải làm sao?” ˆ
“Đi theo tôi!“ Mục Chính Hi quét qua người cô rồi đi đẳng trước.
Hạ Tịch Nghiên nhíu mày, vội vàng theo-kịp bước chân anh. Khi lên xe, Hạ Tịch Nghiên vô cùng thức thời thắt dây an toàn, ngồi xe của Mục Chính Hi nhất định phải xem xét đến vấn đề an toàn. Nhìn cử động của cô, Mục Chính Hi cũng chẳng nói lời nào, khởi động xe rời di.
Trên đường, cả hai người đều vô cùng trầm mặc, từ lần đàm phán lần trước, đã rất lâu bọn họ không ở riêng với nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì.
“Không muốn nói gì sao?“ Mục Chính Hi vừa lái xe vừa hỏi. Sau khi nghe thấy giọng của anh, Hạ Tịch Nghiên suy nghĩ một hồi rồi quay đầu nhìn anh,
“Có –
“Nói!”
“Về việc việc giám đốc Lý bị sa thải, là chủ ý của tổng giám đốc Mục sao?“ Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi thăm dò, hỏi.
“Đúng!”
“Tại sao!?2“
“Cô nói xem?” “Không biết!”
“Cô cảm thấy sao!?2” “Chẳng thấy gì cả!”
Mục Chính Hi nhìn cô. Lúc này, Hạ Tịch Nghiên suy nghĩ rồi mở miệng: “Không phải là do tôi chứ?” (
“Nếu phải thì sao?“
“Nếu là thật…thì thật vậy thôi!” Hạ Tịch Nghiên ngập ngừng nói, nếu đúng thì sao chứ! Lời Hạ Tịch Nghiên vừa nói ra, tay Mục Chính Hi kích động muốn đưa tay ta bóp chết cô.
“Tôi ghét nhất loại người khua môi múa mép, nói cô thì được, nhưng còn dám sỉ nhục tôi, cô nghĩ tôi có thể giữ loại người như vậy bên mình sao?“ Mục Chính Hi đột nhiên nói.
Hạ Tịch Nghiên“…“ Cái gì gọi là nói cô thì được? Sỉ nhục anh thì không được! Hạ Tịch Nghiên nắm chặt tay, hít thở sâu một hơi, sau đó dặn lòng phải nhẫn lại! Vì thế bàn tay. liền thả lỏng ra, khóe miệng cong lên nở một nụ cười: “Đương nhiên không thể!”
“Vậy thì đúng rồi!” Mục Chính Hi dương dương đắc ý nói, ơn nữa nhìn thấy bộ dáng tức giận không có nơi trút của Hạ Tịch Nghiên, tâm trạng anh vô cùng vui vẻ, ai bảo. người phụ nữ này thường xuyên chọc giận anh.
Vì thế sau khi mọi người đã tan làm, cô vẫn chưa rời đi, vẫn chờ Mục Chính Hi mãi.
Sau khi bận rộn xong, Mục Chính Hi mới từ văn phòng làm việc đi ra. Khi nhìn thấy anh, Hạ Tịch Ngñiên lập tức. đứng dây: “Tổng giám đốc Mục!”
Lúc nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi lập tức nhíu mày: “Tại sao không đến văn phòng tìm tôi.” “Tôi cho rằng anh bận, chờ ở đây là được rồi.“ Hạ Tịch Nghiên cười nói, nhưng Mục Chính Hi có như thế nàõ cũng cảm thấy cô là đang cố ý, cố ý trốn tránh anh.
Ánh mắt quét qua người cô: “Cô cứ như vậy mà đi sao?” Hạ Tịch Nghiên nhìn bản thân: “Không được sao?“
“Cô Hạ, cho dù cô không để tâm đến hình tượng bản thân, thì phiền cô cũng nên chú ý đến hình tượng của Vân Duệ một chút!” – Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên nói từng chữ một.
“Tổng giám đốc Mục, chẳng lẽ hôm nay tôi đi làm còn phải mặc lễ phục đến sau đó buổi chiều cùng anh đi tham dự buổi tiệc?” – Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi nói. “Cô không thể mang theo một bộ lễ phục sao?” “Tôi không có thói quen đi làm còn mang đồ gì đó không liên quan đến công việc.”
“Dự tiệc cũng là một phần của công việc!“. Hạ Tịch Nguyên nói
tổng giám đốc Mục, vậy anh chờ một lát.
Chờ tôi về nhà tay quần áo, hoặc là anh đến nơi đó chờ. tôi, sau khi thay xong quần áo tự tôi sẽ đến đó!“ Nhìn biểu. cảm nịnh nọt của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi liếc nhìn cô một cái: “Cô cho rằng vẫn còn nhiều thời gian chờ cô vòng đi vòng lại hay sao?” – Mục Chính Hi hỏi ngược lại.
“Vậy phải làm sao?” ˆ
“Đi theo tôi!“ Mục Chính Hi quét qua người cô rồi đi đẳng trước.
Hạ Tịch Nghiên nhíu mày, vội vàng theo-kịp bước chân anh. Khi lên xe, Hạ Tịch Nghiên vô cùng thức thời thắt dây an toàn, ngồi xe của Mục Chính Hi nhất định phải xem xét đến vấn đề an toàn. Nhìn cử động của cô, Mục Chính Hi cũng chẳng nói lời nào, khởi động xe rời di.
Trên đường, cả hai người đều vô cùng trầm mặc, từ lần đàm phán lần trước, đã rất lâu bọn họ không ở riêng với nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì.
“Không muốn nói gì sao?“ Mục Chính Hi vừa lái xe vừa hỏi. Sau khi nghe thấy giọng của anh, Hạ Tịch Nghiên suy nghĩ một hồi rồi quay đầu nhìn anh,
“Có –
“Nói!”
“Về việc việc giám đốc Lý bị sa thải, là chủ ý của tổng giám đốc Mục sao?“ Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi thăm dò, hỏi.
“Đúng!”
“Tại sao!?2“
“Cô nói xem?” “Không biết!”
“Cô cảm thấy sao!?2” “Chẳng thấy gì cả!”
Mục Chính Hi nhìn cô. Lúc này, Hạ Tịch Nghiên suy nghĩ rồi mở miệng: “Không phải là do tôi chứ?” (
“Nếu phải thì sao?“
“Nếu là thật…thì thật vậy thôi!” Hạ Tịch Nghiên ngập ngừng nói, nếu đúng thì sao chứ! Lời Hạ Tịch Nghiên vừa nói ra, tay Mục Chính Hi kích động muốn đưa tay ta bóp chết cô.
“Tôi ghét nhất loại người khua môi múa mép, nói cô thì được, nhưng còn dám sỉ nhục tôi, cô nghĩ tôi có thể giữ loại người như vậy bên mình sao?“ Mục Chính Hi đột nhiên nói.
Hạ Tịch Nghiên“…“ Cái gì gọi là nói cô thì được? Sỉ nhục anh thì không được! Hạ Tịch Nghiên nắm chặt tay, hít thở sâu một hơi, sau đó dặn lòng phải nhẫn lại! Vì thế bàn tay. liền thả lỏng ra, khóe miệng cong lên nở một nụ cười: “Đương nhiên không thể!”
“Vậy thì đúng rồi!” Mục Chính Hi dương dương đắc ý nói, ơn nữa nhìn thấy bộ dáng tức giận không có nơi trút của Hạ Tịch Nghiên, tâm trạng anh vô cùng vui vẻ, ai bảo. người phụ nữ này thường xuyên chọc giận anh.