“Alexia, thật xin lỗi, tôi đến muộn rồi!” Người đàn ông điển trai mở miệng, chỉ cần nghe âm thanh thôi cũng khiến người khác cảm thấy có mị lực.
“Anh có thể đến tôi cũng vui rồi!”
“Thật xin lỗi, tôi vừa mới xuống máy bay!” Người đàn ông nói.
Alexia cười, sau đó hai người vừa đi vừa nói chuyện. Lúc này tất cả mọi người đều đang suy đoán, không biết người đàn ông đó rốt cuộc là ai.
Bầu không khí vô cùng sôi nổi. Cỗ khí chất phi phàm trên người cũng đủ để người khác biết người đàn ông này chắc không có quyền thì cũng có thế.
Sau khi bọn họ đứng ở đó nói một hồi, người đàn ông nói: “Được rồi, thôi cô bận việc đã, lát nữa nói chuyện tiếp.” Alexia gật đầu. Lúc này ánh mắt người đàn ông nhìn về Hạ Tịch Nghiên đứng ở một bên.
Cô đứng ở đó, khóe miệng vẫn luôn giữ một nụ cười nhạt, ánh mắt cũng đang nhìn về phía anh. Cuối cùng người đàn ông đi đến chỗ cô, Hạ Tịch Nghiên vẫn đứng bất động như cũ, như chờ anh đi đến. “Em yêu, đã lâu không gặp!” Người đàn ông nhìn Hạ Tịch Nghiên, nở ra một nụ cười hiếm có. Sau đó Hạ Tịch Nghiên nhìn anh, cũng nở một nụ cười.
Người đàn ông đưa tay ra, Hạ Tịch Nghiên cũng phối hợp mà dang tay ra, hai người ôm lấy nhau trước mặt rất nhiều người.
Hai người chỉ ôm nhau một chút, nhưng trong mắt mọi người, giữa bọn họ có điều gì đó ám muội. Mục Chính Hi đang ở bên ngoài nghe điện thoại đều đã nhìn thấy một màn này, anh chau mày, con ngươi bừng lên lửa giận!
Sau khi buông nhau ra, Hạ Tịch Nghiên nhìn anh ta: “Tại sao đến nơi này mà không thông báo em một tiếng!?”
“Vốn dĩ muốn dành cho em một sự bất ngờ, không ngờ rằng ngược lại em lại dành bất ngờ cho anh trước.” Người đàn ông nói.
Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, xem ra bọn họ đã quen biết nhau từ trước. Alexia cũng từ một bên đi đến, nhìn thấy bọn họ nói chuyện náo nhiệt đến thế, nhịn không được mà đi đến: “LEO, hai người quen biết nhau sao?” Hạ Tịch Nghiên cười nói: “Là thầy hướng dẫn của tôi.”
Nghe đến đây, Alexia có chút kinh ngạc: “Chẳng trách cô Hạ đây lại xuất chúng như vậy.”
Leo nói: “Không liên quan gì đến tôi, có một dạo tôi muốn giữ cô ấy lại công ty tôi, nhưng cuối cùng vẫn không thành công.” Câu nói này khiến cho Alexia càng thêm kinh ngạc.
Lúc này Leo quay sang nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Em gọi anh như thế già quá!” “Vốn dĩ tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa.” Những lời này cũng chỉ có một mình Hạ Tịch Nghiên dám nói như vậy, đổi là người khác sao dám nói như vậy.
Thấy giữa bọn họ trêu đùa vui vẻ như vậy, Alexia cũng cười: “ Vậy xem ra anh phải đố kị với tôi rồi, cô Hạ đã gia nhập đội ngũ của tôi.” Khi nghe vậy, Leo lập tức nhíu mày, đưa mắt nhìn Hạ Tịch Nghiên, cô lập tức gật đầu.
LEO cũng không tức giận, nhìn Alexia: “Vậy sự hợp tác giữa chúng ta cũng phải thường xuyên hơn nữa rồi!” Mọi người nghe vậy đều cười. Được rồi, hai người nói chuyện đi nhé, tôi đi chào hỏi mọi người chút.” LEO gật đầu, Alexia cười rời đi.
Lúc này LEO liền quay đầu nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Em đối xử với ai cũng tốt, tại sao chỉ đối xử với một mình anh như vậy?” LEO chau mày hỏi.
“Em sợ anh lấy việc công làm việc riêng!” Hạ Tịch Nghiên cười, nho nhã nâng ly champagne lên môi. Chỉ động tác nhỏ đó mà hớp hồn không ít người, nhưng cũng có không ít người nảy sinh lòng đố kị.
“Anh có thể đến tôi cũng vui rồi!”
“Thật xin lỗi, tôi vừa mới xuống máy bay!” Người đàn ông nói.
Alexia cười, sau đó hai người vừa đi vừa nói chuyện. Lúc này tất cả mọi người đều đang suy đoán, không biết người đàn ông đó rốt cuộc là ai.
Bầu không khí vô cùng sôi nổi. Cỗ khí chất phi phàm trên người cũng đủ để người khác biết người đàn ông này chắc không có quyền thì cũng có thế.
Sau khi bọn họ đứng ở đó nói một hồi, người đàn ông nói: “Được rồi, thôi cô bận việc đã, lát nữa nói chuyện tiếp.” Alexia gật đầu. Lúc này ánh mắt người đàn ông nhìn về Hạ Tịch Nghiên đứng ở một bên.
Cô đứng ở đó, khóe miệng vẫn luôn giữ một nụ cười nhạt, ánh mắt cũng đang nhìn về phía anh. Cuối cùng người đàn ông đi đến chỗ cô, Hạ Tịch Nghiên vẫn đứng bất động như cũ, như chờ anh đi đến. “Em yêu, đã lâu không gặp!” Người đàn ông nhìn Hạ Tịch Nghiên, nở ra một nụ cười hiếm có. Sau đó Hạ Tịch Nghiên nhìn anh, cũng nở một nụ cười.
Người đàn ông đưa tay ra, Hạ Tịch Nghiên cũng phối hợp mà dang tay ra, hai người ôm lấy nhau trước mặt rất nhiều người.
Hai người chỉ ôm nhau một chút, nhưng trong mắt mọi người, giữa bọn họ có điều gì đó ám muội. Mục Chính Hi đang ở bên ngoài nghe điện thoại đều đã nhìn thấy một màn này, anh chau mày, con ngươi bừng lên lửa giận!
Sau khi buông nhau ra, Hạ Tịch Nghiên nhìn anh ta: “Tại sao đến nơi này mà không thông báo em một tiếng!?”
“Vốn dĩ muốn dành cho em một sự bất ngờ, không ngờ rằng ngược lại em lại dành bất ngờ cho anh trước.” Người đàn ông nói.
Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, xem ra bọn họ đã quen biết nhau từ trước. Alexia cũng từ một bên đi đến, nhìn thấy bọn họ nói chuyện náo nhiệt đến thế, nhịn không được mà đi đến: “LEO, hai người quen biết nhau sao?” Hạ Tịch Nghiên cười nói: “Là thầy hướng dẫn của tôi.”
Nghe đến đây, Alexia có chút kinh ngạc: “Chẳng trách cô Hạ đây lại xuất chúng như vậy.”
Leo nói: “Không liên quan gì đến tôi, có một dạo tôi muốn giữ cô ấy lại công ty tôi, nhưng cuối cùng vẫn không thành công.” Câu nói này khiến cho Alexia càng thêm kinh ngạc.
Lúc này Leo quay sang nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Em gọi anh như thế già quá!” “Vốn dĩ tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa.” Những lời này cũng chỉ có một mình Hạ Tịch Nghiên dám nói như vậy, đổi là người khác sao dám nói như vậy.
Thấy giữa bọn họ trêu đùa vui vẻ như vậy, Alexia cũng cười: “ Vậy xem ra anh phải đố kị với tôi rồi, cô Hạ đã gia nhập đội ngũ của tôi.” Khi nghe vậy, Leo lập tức nhíu mày, đưa mắt nhìn Hạ Tịch Nghiên, cô lập tức gật đầu.
LEO cũng không tức giận, nhìn Alexia: “Vậy sự hợp tác giữa chúng ta cũng phải thường xuyên hơn nữa rồi!” Mọi người nghe vậy đều cười. Được rồi, hai người nói chuyện đi nhé, tôi đi chào hỏi mọi người chút.” LEO gật đầu, Alexia cười rời đi.
Lúc này LEO liền quay đầu nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Em đối xử với ai cũng tốt, tại sao chỉ đối xử với một mình anh như vậy?” LEO chau mày hỏi.
“Em sợ anh lấy việc công làm việc riêng!” Hạ Tịch Nghiên cười, nho nhã nâng ly champagne lên môi. Chỉ động tác nhỏ đó mà hớp hồn không ít người, nhưng cũng có không ít người nảy sinh lòng đố kị.