“Chuyện giữa tôi với cô ấy đương nhiên tôi sẽ xử lý. Hạ Tịch Nghiên, nếu như cô vẫn từ chức thì tôi cũng dám thu mua Hạ thị, cô không tin thì có thể thử một chút.” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên rồi nói.
Sau khi nghe thấy Mục Chính Hi nói vậy, Hạ Tịch Nghiên nhíu mày: “Mục Chính Hi, anh đã đồng ý với tôi là sẽ không thu mua Hạ thị!”
“Cô cũng đã đồng ý với tôi là sẽ không từ chức.”
Hạ Tịch Nghiên: “...”
Nhìn Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên chợt phát hiện tất cả ưu thế đều đứng về phía anh.
Nghĩ đến đây, Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Được thôi, tôi sẽ không từ chức.”
Nghe thấy cái này, bây giờ Mục Chính Hi mới hài lòng mà gật đầu.
“Nhưng mà anh cũng phải đồng ý đừng lộn xộn với tôi.” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Vậy thì phải xem tâm trạng của tôi đã.” Mục Chính Hi nói.
Hạ Tịch Nghiên: “...” Nhìn Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên cảm thấy cô không có cách nào đối phó với Mục Chính Hi cả.
“Mục Chính Hi, anh cứ như thế này thì sẽ làm cho tôi tưởng rằng anh thích tôi đó.” Hạ Tịch Nghiên bỗng nhiên nhìn Mục Chính Hi rồi nói.
Nghe thấy cái này, Mục Chính Hi ngẩn người, ánh mắt đang nhìn về phía cô càng âm u hơn.
Lúc Hạ Tịch Nghiên nói ra câu này thì đã có chút hối hận rồi, khi nhìn ánh mắt của Mục Chính Hi, cô lại có chút chột dạ, hơi... không biết phải làm sao bây giờ.
Lúc này, Mục Chính Hi nhìn cô: “Nếu như phải thì sao?”
Hạ Tịch Nghiên sửng sờ nhìn Mục Chính Hi, trong lúc nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là anh đang nói thật hay giả.
“Nếu như phải thì sao?” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên rồi hỏi lại lần nữa.
Hạ Tịch Nghiên ngẩn người, sau đó lập tức nói: “Nếu như là phải thì cứ phải thôi.”
“Cô thì sao?” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên rồi hỏi.
Hạ Tịch Nghiên ngồi ở đó, nhìn vào đôi mắt của Mục Chính Hi, bỗng nhiên giật mình một chút.
“Nói cho tôi biết, cô thì sao?” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên nói ra từng chữ, anh rất muốn biết Hạ Tịch Nghiên suy nghĩ như thế nào.
Cảm giác được Mục Chính Hi đi đến gần, Hạ Tịch Nghiên lập tức hoàn hồn lại: “Tôi không có?” Hạ Tịch Nghiên lên tiếng nói ngay.
Sau khi nghe thấy lời của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi nhíu mày.
“Mục Chính Hi, tôi đã nói rồi, muốn để cho tôi thích anh, muốn để cho tôi cam tâm tình nguyện, vậy thì phải xem bản lĩnh của anh rồi.”
“Tôi không biết sau này sẽ như thế nào, nhưng mà hiện tại thì tôi không thích anh.” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi, nói rõ ràng.
Nhìn bộ dạng chắc chắn của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi cau mày.
Không có!
Ha!
Lúc này, khóe miệng của anh cong lên một nụ cười: “Phải vậy không? Hạ Tịch Nghiên, tôi nhất định sẽ làm cho cô thích tôi, để cho cô cam tâm tình nguyện thích tôi.” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên, nói ra từng chữ, trong giọng nói có chút vội vàng.
Nói đến đây, Mục Chính Hi bỗng nhiên giật mình một cái, lập tức mở miệng nói: “Không, là yêu, tôi nhất định sẽ làm cho cô yêu tôi.”
Hạ Tịch Nghiên ngồi yên ở trước mặt của Mục Chính Hi, sau khi nghe thấy anh nói, Hạ Tịch Nghiên cười cười, không phải là trào phúng, chỉ là bình thản cười một tiếng: “Vậy thì phải xem bản lĩnh của anh rồi, có điều đã có vết xe đổ, hẳn là tôi sẽ không dễ dàng thích anh như vậy đâu.” Hạ Tịch Nghiên nói xong rồi thì đẩy cửa bước xuống xe, nhìn Mục Chính Hi: “Tổng giám đốc Mục, đã muộn rồi, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi, anh đi đường cẩn thận.”
Hạ Tịch Nghiên ra lệnh đuổi khách, bàn luận vấn đề này với Mục Chính Hi là một chuyện rất bế tắc.
Mục Chính Hi cũng không vội vã rời đi, mà là nhìn Hạ Tịch Nghiên, nhếch miệng lộ ra một nụ cười chắc chắn.
“Hạ Tịch Nghiên, cả đời này cô cũng đừng hòng trốn thoát khỏi lòng bàn tay của tôi!” Mục Chính Hi nhìn cô, nói một cách rõ ràng.
Sau khi nghe thấy Mục Chính Hi nói vậy, Hạ Tịch Nghiên nhíu mày: “Mục Chính Hi, anh đã đồng ý với tôi là sẽ không thu mua Hạ thị!”
“Cô cũng đã đồng ý với tôi là sẽ không từ chức.”
Hạ Tịch Nghiên: “...”
Nhìn Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên chợt phát hiện tất cả ưu thế đều đứng về phía anh.
Nghĩ đến đây, Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Được thôi, tôi sẽ không từ chức.”
Nghe thấy cái này, bây giờ Mục Chính Hi mới hài lòng mà gật đầu.
“Nhưng mà anh cũng phải đồng ý đừng lộn xộn với tôi.” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Vậy thì phải xem tâm trạng của tôi đã.” Mục Chính Hi nói.
Hạ Tịch Nghiên: “...” Nhìn Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên cảm thấy cô không có cách nào đối phó với Mục Chính Hi cả.
“Mục Chính Hi, anh cứ như thế này thì sẽ làm cho tôi tưởng rằng anh thích tôi đó.” Hạ Tịch Nghiên bỗng nhiên nhìn Mục Chính Hi rồi nói.
Nghe thấy cái này, Mục Chính Hi ngẩn người, ánh mắt đang nhìn về phía cô càng âm u hơn.
Lúc Hạ Tịch Nghiên nói ra câu này thì đã có chút hối hận rồi, khi nhìn ánh mắt của Mục Chính Hi, cô lại có chút chột dạ, hơi... không biết phải làm sao bây giờ.
Lúc này, Mục Chính Hi nhìn cô: “Nếu như phải thì sao?”
Hạ Tịch Nghiên sửng sờ nhìn Mục Chính Hi, trong lúc nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là anh đang nói thật hay giả.
“Nếu như phải thì sao?” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên rồi hỏi lại lần nữa.
Hạ Tịch Nghiên ngẩn người, sau đó lập tức nói: “Nếu như là phải thì cứ phải thôi.”
“Cô thì sao?” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên rồi hỏi.
Hạ Tịch Nghiên ngồi ở đó, nhìn vào đôi mắt của Mục Chính Hi, bỗng nhiên giật mình một chút.
“Nói cho tôi biết, cô thì sao?” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên nói ra từng chữ, anh rất muốn biết Hạ Tịch Nghiên suy nghĩ như thế nào.
Cảm giác được Mục Chính Hi đi đến gần, Hạ Tịch Nghiên lập tức hoàn hồn lại: “Tôi không có?” Hạ Tịch Nghiên lên tiếng nói ngay.
Sau khi nghe thấy lời của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi nhíu mày.
“Mục Chính Hi, tôi đã nói rồi, muốn để cho tôi thích anh, muốn để cho tôi cam tâm tình nguyện, vậy thì phải xem bản lĩnh của anh rồi.”
“Tôi không biết sau này sẽ như thế nào, nhưng mà hiện tại thì tôi không thích anh.” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi, nói rõ ràng.
Nhìn bộ dạng chắc chắn của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi cau mày.
Không có!
Ha!
Lúc này, khóe miệng của anh cong lên một nụ cười: “Phải vậy không? Hạ Tịch Nghiên, tôi nhất định sẽ làm cho cô thích tôi, để cho cô cam tâm tình nguyện thích tôi.” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên, nói ra từng chữ, trong giọng nói có chút vội vàng.
Nói đến đây, Mục Chính Hi bỗng nhiên giật mình một cái, lập tức mở miệng nói: “Không, là yêu, tôi nhất định sẽ làm cho cô yêu tôi.”
Hạ Tịch Nghiên ngồi yên ở trước mặt của Mục Chính Hi, sau khi nghe thấy anh nói, Hạ Tịch Nghiên cười cười, không phải là trào phúng, chỉ là bình thản cười một tiếng: “Vậy thì phải xem bản lĩnh của anh rồi, có điều đã có vết xe đổ, hẳn là tôi sẽ không dễ dàng thích anh như vậy đâu.” Hạ Tịch Nghiên nói xong rồi thì đẩy cửa bước xuống xe, nhìn Mục Chính Hi: “Tổng giám đốc Mục, đã muộn rồi, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi, anh đi đường cẩn thận.”
Hạ Tịch Nghiên ra lệnh đuổi khách, bàn luận vấn đề này với Mục Chính Hi là một chuyện rất bế tắc.
Mục Chính Hi cũng không vội vã rời đi, mà là nhìn Hạ Tịch Nghiên, nhếch miệng lộ ra một nụ cười chắc chắn.
“Hạ Tịch Nghiên, cả đời này cô cũng đừng hòng trốn thoát khỏi lòng bàn tay của tôi!” Mục Chính Hi nhìn cô, nói một cách rõ ràng.