Cô vừa muốn thét lên thì lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên.
Rất rõ ràng, Hạ Tịch Nghiên cảm nhận được cả người giám đốc Hà chấn động.
Giám đốc Hà lập tức buông cô ra.
Sau đó ông ta đứng dậy, lấy điện thoại di động khi nhìn tới dãy số điện thoại gọi tới, sắc mặt ông ta hơi thay đổi.
Hạ Tịch Nghiên vẫn nằm ở đó, dè dặt quan sát sắc mặt của giám đốc Hà. Giám đốc Hà ngồi ở đằng kia, lấy điện thoại di động ra, lúc ông ta thấy dãy số kia, vẻ mặt đúng là thay đổi muôn màu muôn vẻ.
Có ảo não, có bất đắc dĩ.
Cuối cùng, ông ta cầm điện thoại di động lên đi ra ngoài.
Hạ Tịch Nghiên vẫn nằm ở nơi đó, nhìn theo bóng lưng bước ra ngoài của Giám đốc Hà, nếu cô đoán không làm thì người gọi tới chắc hẳn là vợ của ông ta.
Không nghĩ tới người đàn ông bậy bạ ở bên ngoài như vậy lại là một người sợ vợ.
Hạ Tịch Nghiên nằm tại chỗ nhìn thấy lúc giám đốc Hà đi tới cửa mới nghe điện thoại.
"A lô, bà xã..."
Vừa nói vừa đi ra ngoài.
Hạ Tịch Nghiên không biết cũng không muốn biết bọn họ nói gì. Chỉ là lúc này cả người cô dựa vào mép giường, ướt đẫm mồ hôi nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
May là!
May là!
Hạ Tịch Nghiên chưa từng trải qua chuyện gì đáng sợ như chuyện này.
Cuộc điện thoại kia, rất đúng lúc.
Nếu không, Hạ Tịch Nghiên cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Hạ Tịch Nghiên nằm ở đó, cố gắng nghỉ ngơi lấy lại sức, không dám tiêu hao thể lực nữa. Chuyện này đúng là quá thử thách năng lực tiếp nhận của cô mà.
Cô phải nghĩ cách trốn khỏi nơi này.
Nhất định phải!
Hạ Tịch Nghiên đã mất tích một đêm rồi.
Từ tối hôm qua, tới hôm nay.
Đã một đêm rồi.
Mục Chính Hi đã cho người đi điều tra theo cách của Kiệt Sâm.
Chỉ là, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.
Mà sợ là nhà họ Hà cho đến bây giờ vẫn còn chưa biết tin này.
Thế là Mục Chính Hi gọi điện thoại cho Hạ Kỳ Lâm.
Rất hiếm khi Hạ Kỳ Lâm lại nhận điện thoại của Mục Chính Hi.
"Tổng giám đốc Mục, thật là bất ngờ, không ngờ cậu lại gọi điện thoại cho tôi đấy!" Hạ Kỳ Lâm cầm điện thoại nói bóng gió.
"Tôi không có thời gian nói nhảm với anh. Tôi gọi điện thoại cho anh chỉ để báo cho anh biết, Hạ Tịch Nghiên mất tích rồi!" Mục Chính Hi cầm điện thoại nói từng chữ.
Rõ ràng người bên kia đầu điện thoại sững sờ, lập tức mở miệng hỏi với vẻ khó tin: "Cậu nói cái gì?"
"Tịch Nghiên mất tích rồi?" Hạ Kỳ Lâm không tin hỏi lại.
"Phải!" Mục Chính Hi hờ hững nói.
Hạ Kỳ Lâm chau mày: "Mục Chính Hi, lời này của cậu là có ý gì?"
"Tôi đoán là cô ấy bị bắt cóc!"
"Bắt cóc!?" Hạ Kỳ Lâm cả kinh. Hạ Tịch Nghiên rất ít kết giao với người khác, sao lại bị bắt cóc được?
Lẽ nào là... Bởi vì Mục Chính Hi?
Rất có khả năng này!
Hạ Kỳ Lâm cầm điện thoại nói: "Mục Chính Hi, Tịch Nghiên làm việc ở công ty của cậu. Bây giờ con bé mất tích rồi, có phải cậu nên chịu trách nhiệm không?"
"Chịu trách nhiệm?" Nghe được Hạ Kỳ Lâm nói vậy, đột nhiên Mục Chính Hi cười mỉa nói: "Anh muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào? Thưởng tiền hay sao?"
Trong nháy mắt Hạ Kỳ Lâm á khẩu không trả lời được.
"Hạ Kỳ Lâm, đã lúc này rồi mà chuyện đầu tiên anh nghĩ tới lại là bảo tôi làm thế nào để chịu trách nhiệm chứ không phải là vấn đề an toàn của cô ấy."
"Tôi..."
"Đừng nói là cô ấy không phải mất tích ở chỗ tôi, mà cho dù cô ấy có mất tích ở chỗ của tôi đi nữa thì tôi cũng không cần khai báo với anh!" Mục Chính Hi nói.
"Cậu có ý gì?"
"Cô ấy là mất tích ở chỗ của Tống Kỳ, nếu muốn chịu trách nhiệm thì anh đi tìm anh ta đi. Tôi tìm anh không phải là muốn khai báo với anh mà là chỉ muốn thông báo với anh một tiếng. Anh là người nhà của cô ấy, cần phải biết chyện này!" Mục Chính Hi nói xong thì không muốn nói thừa với Hạ Kỳ Lâm nữa, anh cúp luôn điện thoại.
Rất rõ ràng, Hạ Tịch Nghiên cảm nhận được cả người giám đốc Hà chấn động.
Giám đốc Hà lập tức buông cô ra.
Sau đó ông ta đứng dậy, lấy điện thoại di động khi nhìn tới dãy số điện thoại gọi tới, sắc mặt ông ta hơi thay đổi.
Hạ Tịch Nghiên vẫn nằm ở đó, dè dặt quan sát sắc mặt của giám đốc Hà. Giám đốc Hà ngồi ở đằng kia, lấy điện thoại di động ra, lúc ông ta thấy dãy số kia, vẻ mặt đúng là thay đổi muôn màu muôn vẻ.
Có ảo não, có bất đắc dĩ.
Cuối cùng, ông ta cầm điện thoại di động lên đi ra ngoài.
Hạ Tịch Nghiên vẫn nằm ở nơi đó, nhìn theo bóng lưng bước ra ngoài của Giám đốc Hà, nếu cô đoán không làm thì người gọi tới chắc hẳn là vợ của ông ta.
Không nghĩ tới người đàn ông bậy bạ ở bên ngoài như vậy lại là một người sợ vợ.
Hạ Tịch Nghiên nằm tại chỗ nhìn thấy lúc giám đốc Hà đi tới cửa mới nghe điện thoại.
"A lô, bà xã..."
Vừa nói vừa đi ra ngoài.
Hạ Tịch Nghiên không biết cũng không muốn biết bọn họ nói gì. Chỉ là lúc này cả người cô dựa vào mép giường, ướt đẫm mồ hôi nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
May là!
May là!
Hạ Tịch Nghiên chưa từng trải qua chuyện gì đáng sợ như chuyện này.
Cuộc điện thoại kia, rất đúng lúc.
Nếu không, Hạ Tịch Nghiên cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Hạ Tịch Nghiên nằm ở đó, cố gắng nghỉ ngơi lấy lại sức, không dám tiêu hao thể lực nữa. Chuyện này đúng là quá thử thách năng lực tiếp nhận của cô mà.
Cô phải nghĩ cách trốn khỏi nơi này.
Nhất định phải!
Hạ Tịch Nghiên đã mất tích một đêm rồi.
Từ tối hôm qua, tới hôm nay.
Đã một đêm rồi.
Mục Chính Hi đã cho người đi điều tra theo cách của Kiệt Sâm.
Chỉ là, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.
Mà sợ là nhà họ Hà cho đến bây giờ vẫn còn chưa biết tin này.
Thế là Mục Chính Hi gọi điện thoại cho Hạ Kỳ Lâm.
Rất hiếm khi Hạ Kỳ Lâm lại nhận điện thoại của Mục Chính Hi.
"Tổng giám đốc Mục, thật là bất ngờ, không ngờ cậu lại gọi điện thoại cho tôi đấy!" Hạ Kỳ Lâm cầm điện thoại nói bóng gió.
"Tôi không có thời gian nói nhảm với anh. Tôi gọi điện thoại cho anh chỉ để báo cho anh biết, Hạ Tịch Nghiên mất tích rồi!" Mục Chính Hi cầm điện thoại nói từng chữ.
Rõ ràng người bên kia đầu điện thoại sững sờ, lập tức mở miệng hỏi với vẻ khó tin: "Cậu nói cái gì?"
"Tịch Nghiên mất tích rồi?" Hạ Kỳ Lâm không tin hỏi lại.
"Phải!" Mục Chính Hi hờ hững nói.
Hạ Kỳ Lâm chau mày: "Mục Chính Hi, lời này của cậu là có ý gì?"
"Tôi đoán là cô ấy bị bắt cóc!"
"Bắt cóc!?" Hạ Kỳ Lâm cả kinh. Hạ Tịch Nghiên rất ít kết giao với người khác, sao lại bị bắt cóc được?
Lẽ nào là... Bởi vì Mục Chính Hi?
Rất có khả năng này!
Hạ Kỳ Lâm cầm điện thoại nói: "Mục Chính Hi, Tịch Nghiên làm việc ở công ty của cậu. Bây giờ con bé mất tích rồi, có phải cậu nên chịu trách nhiệm không?"
"Chịu trách nhiệm?" Nghe được Hạ Kỳ Lâm nói vậy, đột nhiên Mục Chính Hi cười mỉa nói: "Anh muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào? Thưởng tiền hay sao?"
Trong nháy mắt Hạ Kỳ Lâm á khẩu không trả lời được.
"Hạ Kỳ Lâm, đã lúc này rồi mà chuyện đầu tiên anh nghĩ tới lại là bảo tôi làm thế nào để chịu trách nhiệm chứ không phải là vấn đề an toàn của cô ấy."
"Tôi..."
"Đừng nói là cô ấy không phải mất tích ở chỗ tôi, mà cho dù cô ấy có mất tích ở chỗ của tôi đi nữa thì tôi cũng không cần khai báo với anh!" Mục Chính Hi nói.
"Cậu có ý gì?"
"Cô ấy là mất tích ở chỗ của Tống Kỳ, nếu muốn chịu trách nhiệm thì anh đi tìm anh ta đi. Tôi tìm anh không phải là muốn khai báo với anh mà là chỉ muốn thông báo với anh một tiếng. Anh là người nhà của cô ấy, cần phải biết chyện này!" Mục Chính Hi nói xong thì không muốn nói thừa với Hạ Kỳ Lâm nữa, anh cúp luôn điện thoại.