"Không..." Hạ Tịch Nghiên vừa muốn mở miệng trả lời, lại nhìn thấy ánh mắt của Mục Chính Hi ân cần, ái muội như vậy mà cô cũng lập tức hiểu được anh hỏi có ý gì.
Khuôn mặt Hạ Tịch Nghiên không khỏi đỏ lên, lại không biết phải trả lời anh thế nào
Bản thân không sao, bị anh hỏi như vậy, làm trở thành rất mập mờ.
"Hả?" Nhìn Hạ Tịch Nghiên không trả lời, Mục Chính Hi dựa sát vào, hỏi lại lần nữa.
Nhìn anh dựa sát vào, Hạ Tịch Nghiên theo phản xạ có điều kiện lui về sau, sau đó nhìn anh: "Không có, đương nhiên không có..." Nhìn Hạ Tịch Nghiên phản ứng lớn như thế, hơn nữa, còn dáng vẻ trốn tránh anh, Mục Chính Hi không vui nhíu mày.
Đáp án thì hài lòng, nhưng mà…hành động của Hạ Tịch Nghiên, lại làm cho anh rất không hài lòng.
Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi, sau đó nghĩ nghĩ mở miệng: "Đương nhiên đã không có, nếu như có, em sẽ khinh địch bỏ qua cho ông ta sao?" Hạ Tịch Nghiên nói.
Hiện tại đây đã không phải là trọng điểm chú ý của Mục chính Hi nữa rồi.
Nhìn Hạ Tịch Nghiên, đôi mắt nhắm lại, ánh mắt nghiêm túc: "Em vẫn đang sợ tôi!? "
"Nào, nào có!?"
“Nhìn đi, nói chuyện vẫn còn cà lăm.
Còn nói không có! Vừa nói ra, Hạ Tịch Nghiên đã muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình! "Còn nói không có?" Ánh mắt Mục Chính Hi nhìn chằm chằm hỏi, giọng nói đầy từ tính, như một cuộn tơ mềm, quấn quanh trái tim Hạ Tịch Nghiên, lâu dần không gỡ ra được.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên ngẩng đầu, cũng nhìn Mục Chính Hi: "Không có, thật sự không có!" Nói liên tục hai tiếng, chứng minh mình thật sự không có
"Nếu không có, em trốn cái gì?" Mục Chính Hi hỏi lại, thấy dáng vẻ né tránh của cô, anh rất không vui.
"Động tác quán tính!" Hạ Tịch Nghiên lập tức nở một nụ cười nhẹ.
Động tác quán tính? Nghe lời giải thích như thế, còn nhìn thấy nụ cười nịnh nọt của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi hừ lạnh một tiếng.
Vì vậy, anh dựa sát vào, tay kia giam Hạ Tịch Nghiên lại, đề phòng cô lui về sau: "Bây giờ động tác quán tính, lúc trước khi tôi cứu em, là yêu thương nhung nhớ thế nào? Hả?!" Mục Chính Hi nhìn thẳng cô hỏi.
Yêu thương nhung nhớ? Nghe thế, khuôn mặt Hạ Tịch Nghiên cũng không nhịn được cứng ngắc lại.
Nhớ đến hình ảnh lúc đó, đó là tình thế bức bách thôi, sao lại yêu thương nhung nhớ chứ? Hạ Tịch Nghiên cứng ngắc cười: "Tổng giám đốc Mục, lúc đó là tình huống cấp bách, em cũng chỉ là động tác quán tính, cho nên… chỉ là vậy thôi, anh đừng nghĩ nhiều!" Hạ Tịch Nghiên nhìn anh nịnh nọt cười.
Lại là động tác quán tính... Mục Chính Hi đánh giá mỗi động tác, chi tiết, nụ cười của cô.
Người phụ nữ này thừa nhận cảm động khó đến vậy sao? Cần anh, cũng không mất mặt! Nghĩ đến đây, Mục Chính Hi trực tiếp kéo cô lại, mặc dù động tác rất bá đạo, nhưng cũng mang theo ý vị khác: "Hạ Tịch Nghiên, thừa nhận cảm động, thừa nhận em cần tôi, khó đến vậy sao?"
Hạ Tịch Nghiên: "..." Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi, nháy nháy mắt, không biết nói gì mới phải.
"Nếu quả như thật là động tác quán tính, sau này gặp tình huống như vậy, tôi cũng không để ý em dựa vào lại gần!" Trong con mắt âm u phản lại ảnh ngược của Hạ Tích Nghiên.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên có chút ngẩn người.
Lời của Mục Chính Hi, giống như là hứa hẹn làm mặt hồ trong lòng cô như bị cái gì đó đánh vào.
Cảm động, đúng là cảm động.
Khuôn mặt Hạ Tịch Nghiên không khỏi đỏ lên, lại không biết phải trả lời anh thế nào
Bản thân không sao, bị anh hỏi như vậy, làm trở thành rất mập mờ.
"Hả?" Nhìn Hạ Tịch Nghiên không trả lời, Mục Chính Hi dựa sát vào, hỏi lại lần nữa.
Nhìn anh dựa sát vào, Hạ Tịch Nghiên theo phản xạ có điều kiện lui về sau, sau đó nhìn anh: "Không có, đương nhiên không có..." Nhìn Hạ Tịch Nghiên phản ứng lớn như thế, hơn nữa, còn dáng vẻ trốn tránh anh, Mục Chính Hi không vui nhíu mày.
Đáp án thì hài lòng, nhưng mà…hành động của Hạ Tịch Nghiên, lại làm cho anh rất không hài lòng.
Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi, sau đó nghĩ nghĩ mở miệng: "Đương nhiên đã không có, nếu như có, em sẽ khinh địch bỏ qua cho ông ta sao?" Hạ Tịch Nghiên nói.
Hiện tại đây đã không phải là trọng điểm chú ý của Mục chính Hi nữa rồi.
Nhìn Hạ Tịch Nghiên, đôi mắt nhắm lại, ánh mắt nghiêm túc: "Em vẫn đang sợ tôi!? "
"Nào, nào có!?"
“Nhìn đi, nói chuyện vẫn còn cà lăm.
Còn nói không có! Vừa nói ra, Hạ Tịch Nghiên đã muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình! "Còn nói không có?" Ánh mắt Mục Chính Hi nhìn chằm chằm hỏi, giọng nói đầy từ tính, như một cuộn tơ mềm, quấn quanh trái tim Hạ Tịch Nghiên, lâu dần không gỡ ra được.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên ngẩng đầu, cũng nhìn Mục Chính Hi: "Không có, thật sự không có!" Nói liên tục hai tiếng, chứng minh mình thật sự không có
"Nếu không có, em trốn cái gì?" Mục Chính Hi hỏi lại, thấy dáng vẻ né tránh của cô, anh rất không vui.
"Động tác quán tính!" Hạ Tịch Nghiên lập tức nở một nụ cười nhẹ.
Động tác quán tính? Nghe lời giải thích như thế, còn nhìn thấy nụ cười nịnh nọt của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi hừ lạnh một tiếng.
Vì vậy, anh dựa sát vào, tay kia giam Hạ Tịch Nghiên lại, đề phòng cô lui về sau: "Bây giờ động tác quán tính, lúc trước khi tôi cứu em, là yêu thương nhung nhớ thế nào? Hả?!" Mục Chính Hi nhìn thẳng cô hỏi.
Yêu thương nhung nhớ? Nghe thế, khuôn mặt Hạ Tịch Nghiên cũng không nhịn được cứng ngắc lại.
Nhớ đến hình ảnh lúc đó, đó là tình thế bức bách thôi, sao lại yêu thương nhung nhớ chứ? Hạ Tịch Nghiên cứng ngắc cười: "Tổng giám đốc Mục, lúc đó là tình huống cấp bách, em cũng chỉ là động tác quán tính, cho nên… chỉ là vậy thôi, anh đừng nghĩ nhiều!" Hạ Tịch Nghiên nhìn anh nịnh nọt cười.
Lại là động tác quán tính... Mục Chính Hi đánh giá mỗi động tác, chi tiết, nụ cười của cô.
Người phụ nữ này thừa nhận cảm động khó đến vậy sao? Cần anh, cũng không mất mặt! Nghĩ đến đây, Mục Chính Hi trực tiếp kéo cô lại, mặc dù động tác rất bá đạo, nhưng cũng mang theo ý vị khác: "Hạ Tịch Nghiên, thừa nhận cảm động, thừa nhận em cần tôi, khó đến vậy sao?"
Hạ Tịch Nghiên: "..." Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi, nháy nháy mắt, không biết nói gì mới phải.
"Nếu quả như thật là động tác quán tính, sau này gặp tình huống như vậy, tôi cũng không để ý em dựa vào lại gần!" Trong con mắt âm u phản lại ảnh ngược của Hạ Tích Nghiên.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên có chút ngẩn người.
Lời của Mục Chính Hi, giống như là hứa hẹn làm mặt hồ trong lòng cô như bị cái gì đó đánh vào.
Cảm động, đúng là cảm động.