CHƯƠNG 243
“Không bắt được Hà Lục Nguyên ở hiện trường, cho nên bây giờ em một mình xuất hiện vẫn rất nguy hiểm!” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghe đến việc này, Hạ Tịch Nghiên ngây người ra, không ngờ lại như thế.
Vậy mà vẫn chưa bắt được ông ta.
Nhưng mà không thể không thừa nhận, lời họ nói có đạo lý.
Một mình cô đúng là hơi nguy hiểm.
Nhưng mà…
Nhìn Mục Chính Hi và Tống Kỳ, Hạ Tịch Nghiên sững người, không biết phải làm thế nào.
Đúng vào lúc này, bên ngoài có tiếng nói vang lên.
“Tịch Nghiên!”
Nghe thấy giọng nói này, Hạ Tịch Nghiên giống như nghe được tiếng nói cứu mạng vậy.
“Đô Đôi” Hạ Tịch Nghiên gọi một tiếng.
Có cách rồi.
Khoé môi cô khẽ cong lên.
“Tổng giám đốc Mục, anh nên quay về công ty rồi, tôi không phiên anh đưa tôi trở về nữa, tại đây tôi cũng muốn xin anh nghỉ một ngày phép, ngày mai tôi sẽ đi làm đúng giờ!” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi nói.
Nghe thấy Hạ Tịch Nghiên nói vậy, Mục Chính Hi nhíu mày, cô đây là từ chối anh sao?
Trong lúc đang suy nghĩ, Hạ Tịch Nghiên cũng nhìn sang Tống Kỳ: “Tống Kỳ, cũng không còn sớm nữa, anh cũng nên trở về công ty làm việc rồi, em không làm phiền anh đưa về nữa, đã có Đô Đô đưa em về rồi, không sao đâu!”
Tống Kỳ: “..”
Nói rồi Hạ Tịch Nghiên cầm đồ lên.
Lúc này, Đô Đô bước tới: “Đang yên đang lành sao cậu lại nằm viện vậy? Nhận được điện thoại dọa mình sợ chết mất!”
“Lát nữa hãy nói!” Hạ Tịch Nghiên vừa kéo Đô Đô vừa nói.
Đô Đô ngẩn người, lúc nhìn Tống Kỳ và Mục Chính Hi trước mặt mới hiểu rõ tình hình.
Tình cảm thì không thể nào chọn lựa!
Thế nên mới gọi cô đến đây mà!
Lúc này, Đô Đô mỉm cười nhìn Mục Chính Hi và Tống Kỳ: “Tổng giám đốc Mục, các anh yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa Tịch Nghiên về nhà!”
Hạ Tịch Nghiên mỉm cười: “Tổng giám đốc Mục, Tống Kỳ, nếu đã vậy thì tôi đi trước đây!”
Lúc này Mục Chính Nghiên và Tống Kỳ còn có thể nói được gì sao?
Đã gọi người đến rồi thì bọn họ có nói gì đi chăng nữa cũng đã muộn!
Trông thấy Tống Kỳ và Mục Chính Hi không nói gì, Hạ Tịch Nghiên vừa nói dứt lời đã nhanh chóng kéo Đô Đô rời đi.
Rút lui khỏi hiên trường thât nhanh!
Vừa mới bước ra ngoài, Hạ Tịch Nghiên thở phào nhẹ nhõm.