CHƯƠNG 247
“Alô…”
“Anh cải”
“Tịch Nghiên!”
Cuộc gọi vừa được kết nối, cô đã nghe thấy giọng nói khẩn trương của Hạ Kỳ Lâm: “Bây giờ em đang ở đâu? Có sao không?”
“Bây giờ em đang ở nhà, không sao rồi!”
Hạ Tịch Nghiên bình thản nói.
“Mấy ngày nay em đi đây vậy!?” Hạ Kỳ Lâm lo lắng hỏi.
Dù sao sớm muộn gì anh cũng biết, Hạ Tịch Nghiên bèn không giấu giếm mà nói hết cho anh nghe luôn.
Nghe cô nói, Hạ Kỳ Lâm kinh ngạc mấy giây, điện thoại yên lặng giây lát mới xuất hiện tiếng của anh lần nữa.
“Em nói Mục Chính Hi cứu em?” Hạ Kỳ Lâm hỏi, lại nghi ngờ mình nghe lâm lần nữa.
“Vâng ạ!” Hạ Tịch Nghiên gật đầu, không giấu giếm chuyện này, căn bản giấu cũng không được.
Hạ Kỳ Lâm ngẩn người: “Tịch Nghiên, em ở nhà đợi, đừng đi đâu cả, anh đến đó ngay đây!”
“Anh cả, không cần…”
“Chờ ở đó!” Nói xong, Hạ Kỳ Lâm cúp điện thoại luôn.
Hạ Tịch Nghiên nhìn điện thoại di động, hơi nhíu mày, cuối cùng không nói gì cả.
Cô lấy một ít hoa quả đông lạnh trong tủ lạnh đặt lên bàn, ngồi xuống đó vừa ăn vừa xem tỉ vi, mặc dù mắt nhìn ti vi, nhưng trong đầu lại suy nghĩ đến những chuyện xảy ra hai ngày nay.
Thật sự quá giống phim truyền hình.
Cô cũng cảm thấy mình nên e sợ một thời gian gì đó, nhưng Hạ Tịch Nghiên lại như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trong đầu liên tục nhớ lại cảnh tượng Mục Chính Hi xuất hiện.
Cùng với giây phút cô sà vào vòng tay anh…
Hạ Tịch Nghiên cũng không biết vì sao, hoàn toàn là hành động theo bản năng.
Thế nhưng Hạ Tịch Nghiên có thể cảm nhận được, giây phút kia, cô tin tưởng Mục Chính Hi…
Hạ Tịch Nghiên cũng không biết vì sao, hoàn toàn là hành động theo bản năng.
Nhưng Hạ Tịch Nghiên có thể cảm nhận được, giây phút kia, cô tin tưởng Mục Chính Hi.
Chuông cửa chợt reo vang, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Hạ Tịch Nghiên hơi ngạc nhiên, cô hồi thần, nhớ tới Hạ Kỳ Lâm nói muốn đến, lúc này mới đứng dậy đi mở cửa.
Nhìn người đứng ngoài cửa, sau khi xác định đúng là Hạ Kỳ Lân, cô mới mở cửa ra.
“Anh cải!”
Hạ Tịch Nghiên đứng trước cửa, gọi Hạ Kỳ Lâm một tiếng.
Nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên, Hạ Kỳ Lâm bước nhanh vào.
“Tịch Nghiên, em sao rồi? Có bị sao không? Ông ta có làm gì em không?” Hạ Kỳ Lâm nhìn Hạ Tịch Nghiên một lượt, hỏi dồn dập.
Hạ Tịch Nghiên đứng đó, nhìn dáng vẻ lo lắng của Hạ Kỳ Lâm, cô cười: “Không phải em vẫn yên lành à, không có chuyện gì hết!”