CHƯƠNG 248
Nghe được câu trả lời của Hạ Tịch Nghiên, Hạ Kỳ Lâm nhìn cô: “Ông ta thật không… Không làm gì em à?”
Hạ Tịch Nghiên sửng sốt, hiểu được ý của Hạ Kỳ Lâm thì cười nói: “Đương nhiên không có, em thật sự không có chuyện gì cải”
Nghe cô nói như vậy, lúc này Hạ Kỳ Lâm mới yên tâm hơn.
“Vậy là tốt rồi, chỉ cần em không sao là tốt rồi!” Hạ Kỳ Lâm nói với cô như trút được gánh nặng, nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên bình yên vô sự, lúc này anh mới nặng nề thở ra một hơi.
Hạ Tịch Nghiên đứng đó, nghe được tiếng thởi dài của anh một cách rõ ràng.
“Anh cả, chúng ta vào nhà nói chuyện!”
Nghe được lời này, Hạ Kỳ Lâm mới đi vào nhà.
“Anh uống gì?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
“Gì cũng được!”
Vì vậy, Hạ Tịch Nghiên đi mang cà phê ra.
“Được rồi, ba mẹ không biết chứ?” Hạ Tịch Nghiên hỏi Hạ Kỳ Lâm.
Hạ Kỳ Lâm gật đầu: “Anh sợ ba mẹ lo lắng cho nên chưa nói cho hai người biết.”
Hạ Tịch Nghiên gật đầu, nói với Hạ Kỳ Lâm: “Xin lỗi anh cả, làm anh lo lắng rồi”
Nghe Hạ Tịch Nghiên nói như vậy, Hạ Kỳ Lâm chăm chú nhìn cô: “Tịch Nghiên, chúng ta là người một nhà, anh là anh cả của em, lo cho em là điều nên làm, em không cần phải cảm ơn anh.”
Hạ Tịch Nghiên gật đầu sau khi nghe được lời nói của Hạ Kỳ Lâm.
“Nhưng mà anh cả, sao anh lại biết em mất tích ạ?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
Nói đến cái này, sắc mặt Hạ Kỳ Lâm trở nên khó coi: ‘Là Mục Chính Hi nói cho anh biết!”
Hạ Tịch Nghiên đang uống nước, nghe thấy cái tên Mục Chính Hi, cô hơi giật mình, sau đó lập tức gật đầu.
Xem ra, Mục Chính Hi đã tìm cô suốt mấy ngày nay.
Nghe anh nói như vậy, Hạ Tịch Nghiên kinh hãi: “Anh cả, anh muốn làm gì?”
Lúc này, Hạ Kỳ Lâm nhìn Hạ Tịch Nghiên, nhìn ra sự lo lắng trong mắt cô, sau đó anh mới nói: “Ông ta phải trả giá đắt cho việc mình đã làm!”
“Anh cả, bây giờ ông ta đang bị người ta lùng sục tìm kiếm khắp nơi, cơ bản là anh có thể không cần làm gì nữa, em không muốn anh làm chuyện gì đi quá giới hạn!”
Hạ Tịch Nghiên khẩn trương nói.
Nghe Hạ Tịch Nghiên nói như vậy, Hạ Kỳ Lâm cười: “Em yên tâm, sao anh có thể làm chuyện quá giới hạn được, chẳng qua là cho ông ta một bài học trên cơ sở không đi quá giới hạn, không phạm pháp mà thôi!”
“Anh cả.” Hạ Tịch Nghiên gọi anh một tiếng, thật ra cô không quá muốn Hạ Kỳ Lâm tham dự vào việc này.
Đối với cô mà nói, chuyện đã qua rồi thì để nó qua đi, không muốn để chuyện ngày càng trở nên phức tạp.
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Hạ Tịch Nghiên, Hạ Kỳ Lâm nói: ‘Em yên tâm, anh cả cam đoan tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì đi quá giới hạn!”
“Thật ra chuyện đã qua rồi mà!” Hạ Tịch Nghiên nói.