CHƯƠNG 295
Nghe thấy điều này, Hạ Nguyên bất ngờ nhưng vẫn mở ra xem thử.
Cho dù không lấy thì cũng có thể mở ra xem thử mài Vậy nên Hạ Nguyên vẫn mở ra.
Bên trong là một món đồ sứ xanh.
Vừa nhìn thấy món đồ này, cả người Hạ Nguyên đã lập tức ngây ngẩn, sau đó ông ta liền lấy lên xem, xem qua xem lại rồi đưa ra một nhận xét cuối cùng: “Đây là đồ thật!”
“Ô? Vậy ạ? Cháu thật sự không hiểu những thứ này!” Tống Kỳ nói.
“Cái này… cái này là đồ thật, có giá trên trời đấy.” Hạ Nguyên phấn khích nói.
Tống Kỳ lại có vẻ thờ ơ, không hề tỏ ra bất ngờ chút nào.
“Nếu bác trai am hiểu như vậy thì xem ra cháu thật sự tặng đúng người rồi.” Tống Kỳ nói.
Nghe đến đây, cả mấy người đều sững sờ, Hạ Tịch Nghiên cũng lên tiếng: “Món đồ đắt giá như vậy, làm sao có thể nhận được?”
“Đúng vậy, tôi không thể nhận được, Tống Kỳ, tôi chỉ nhận tấm lòng của cậu thôi, món đồ này tôi không thể nhận được.”
Hạ Nguyên nói.
Cho dù thích nhưng ông ta không phải là người hám tài.
“Cháu vốn không hiểu gì về những thứ đồ này, để ở chỗ cháu cũng không khác gì một món gốm xanh thông thường. Tặng nó cho đúng người thì món đồ vật này mới †ìm được đúng nơi nó thuộc về!”
“Nhưng mà…”
“Bác trai, nếu như bác thấy nó quá quý giá, vậy hay là bác bảo quản nó giúp cháu được không, cháu thật sự lo món đồ này ở chỗ cháu sẽ bị đánh vỡ mất” Tống Kỳ cười rồi nói.
Anh đã nói đến nước như vậy, bọn họ còn có thể nói gì được nữa.
Nhưng từ tận đáy lòng, Hứa Nghi Tuệ và Hạ Nguyên đều rất quý Tống Kỳ.
“Vậy được, món đồ này tạm thời cứ để lại chỗ của tôi. Bất cứ lúc nào cậu muốn lấy cũng có thể lấy được.” Hạ Nguyên nói.
“Vậy cháu cảm ơn bác trai ạ.”
Rõ ràng là Tống Kỳ đã tặng đồ cho bọn họ nhưng anh lại hạ mình rất thấp, điều này khiến cho vợ chồng Hạ Nguyên rất thích.
Vì Tống Kỳ đã nể mặt bọn họ như vậy.
Rõ ràng là Tống Kỳ đã tặng đồ cho bọn họ nhưng anh lại hạ mình rất thấp, điều này khiến cho vợ chồng Hạ Nguyên rất thích.
Vì Tống Kỳ đã nể mặt bọn họ như vậy.
Lúc này Tống Kỳ lại lấy ra một món quà khác.
“Bác gái, đây là món quà cháu tặng bác, chỉ là một chút tấm lòng thôi ạ, mong bác đừng chê cười!” Tống Kỳ nói.
Nhìn món đồ trong tay Tống Kỳ, Hứa Nghi Tuệ ngẩn người rồi lập tức lắc đầu: “Không được đâu Tống Kỳ, cậu tới đây là được rồi, còn mang theo nhiều đồ như vậy làm gì, tôi không thể nhận đâu” Hứa Nghi Tuệ nói.
Hứa Nghi Tuệ không phải là người hám lợi.
“Bác gái, không lẽ bác lại bảo cháu mang nó về sao?”